Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 24
"Giang Thanh Ba, đi ra…"

Rèm xe được vén lên, hai mắt Dực Dương quận chúa như muốn nổi lửa nhìn chằm chằm vào, nàng ấy đột nhiên sững người, tiếng chửi cũng đột ngột dừng lại.

Giang Thanh Ba giơ tay lên, lắc liên tục trước mắt nàng ấy: "Quận chúa, tỉnh lại đi!"

“Ngươi. . . Ngươi là ai?” Dực Dương quận chúa nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, giọng nói cũng vô ý thức mềm xuống.

"??? Người cứ gọi ta ra, lại không biết ta là ai sao?"

“Ngươi, ngươi, ngươi. . . Ngươi là Giang Thanh Ba?” Dực Dương quận chúa trợn to hai mắt, bàn tay chỉ vào Giang Thanh Ba run rẩy.

"Bảo đảm không phải hàng giả!"

“Không thể nào.” Dực Dương quận chúa thẳng thừng phủ nhận: "Ngươi đẹp như vậy... làm sao có thể là Giang Thanh Ba chứ?"

Giang Thanh Ba: ...

Tại sao nàng không thể là Giang Thanh Ba?

Nàng đảo mắt, gõ nhẹ lên thành xe.

"Cháu dâu, sửa soạn xong chưa?"

Trong xe không có phản ứng gì, một lúc sau mành xe được vén lên. Lương Nghi Tĩnh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn Giang Thanh Ba một cách đầy nghi ngờ.

"Nào, chào ta cái coi."

Lương Nghi Tĩnh: ???

Nàng ta nghi ngờ nàng đang cố làm nhục nàng ta!

"Mau lên, người ở phía sau còn đang chờ tiến cung đấy."

Lương Nghi Tĩnh mím môi, trước ánh mắt mong đợi của Giang Thanh Ba và ánh mắt nhìn chằm chằm của Dực Dương quận chúa, không muốn cũng phải gọi: "Tam thẩm."

"Thấy chưa, ta thật sự là Giang Thanh Ba."

"Ngươi không thể nào là Giang Thanh Ba."

"Không thể nào!"

"Tuyệt đối không thể nào!"

Dực Dương quận chúa nhìn nàng chằm chằm, lẩm bẩm tới lui một câu “không thể nào”.

Giang Thanh Ba cảm thấy rằng nàng ấy hơi ngây ngốc rồi. Vừa định mở miệng đã thoáng thấy một nam tử đẹp trai bước xuống ở chiếc xe bên cạnh, trông có phần giống với Dực Dương quận chúa, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia.

“Tại hạ là Triệu Thân của phủ Khánh Quận Vương.” Hắn cúi đầu nghiêm túc hành lễ: “Muội muội của ta không được khỏe, ăn nói bậy bạ, xin Lục tam phu nhân thứ lỗi.”

Thế tử của Khánh Quận Vương, Triệu Thân, là đại ca ruột của Dực Dương quận chúa. Giang Thanh Ba thấy hắn nhã nhặn, lịch sự, sau đó lại nhìn về phía Dực Dương quận chúa.

"Quận chúa, có phải mọi người đều có thành kiến với người không, sao đều nói người là có bệnh hết vậy?"

Dực Dương quận chúa hoàn hồn, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thân: "Ý huynh là gì? Huynh không thể mong đợi điều tốt cho muội được hay sao? Muội là muội muội ruột của huynh đấy..."

"..." Triệu Thân đảo mắt nhìn Giang Thanh Ba, người đã gây rắc rối cho hắn, nhẹ nhàng giải thích: "Tiểu muội, huynh không có ý đó. Huynh chỉ là..."

"Trong lòng hắn nghĩ người có bệnh đấy." Giang Thanh Ba tiếp tục cho dầu vào lửa.

"Triệu Thân."

"Huynh không có ý đó..."

Hai huynh muội cứ cãi nhau xem nàng ấy rốt cuộc có bệnh gì hay không.

Giang Thanh Ba lại nhìn hàng dài xe ngựa đang chờ tiến cung, cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai người.

"Cái kia. . . Hai người cứ từ từ mà nói, ta đi trước đây." Nàng nhìn Dực Dương công chúa, chần chờ một lúc, hít sâu mới nói: "Nếu như những lời mà thế tử nói là sự thật, quận chúa nên đi gặp thái y càng sớm càng tốt."

Dực Dương quận chúa: ???

Trong lúc nàng ấy còn đang ngẩn ngơ, Giang Thanh Ba đã lên xe ngựa, tiếng vó ngựa lẹp xẹp từ từ đi xa. Không còn đối thủ, Dực Dương tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thân.

"Triệu Thân, huynh nói rõ cho muội, từ khi nào mà muội bị bệnh vậy hả?"

"Huynh thực sự không có ý đó."

"Huynh có, huynh chắc chắn có."

"... Đó chỉ là huynh mượn cớ mà thôi."

"Có nhiều cái cớ để mượn như vậy, tại sao huynh nhất định phải nói muội bị bệnh chứ?"

“Huynh nói như vậy, người khác muốn trách muội cũng sẽ ngại.” Hắn thật sự là có ý tốt.

“Đúng vậy, huynh nói xong, người khác đều cho rằng muội thật sự có bệnh.” Dực Dương quận chúa hừ lạnh.

Triệu Thân: ...

Cuộc cãi vã của hai người đã thu hút sự chú ý của đội xe ngựa đối diện, từng người một thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hai huynh muội đang lục đục nội bộ. Triệu Thân ôm trán, lại nhìn về phía Lục tam phu nhân đốt lửa xong rồi chạy kia, thở dài.

"Tiểu muội, là Lục tam phu nhân nói muội bị bệnh, muội đi tìm nàng ấy mà cãi nhau đi."

“Nếu huynh không nói câu đó, làm sao người ta nghĩ muội bị bệnh được chứ?” Dực Dương quận chúa cũng nhìn về phía phương hướng mà Giang Thanh Ba rời đi, hừ lạnh: "Nàng không thể là Giang Thanh Ba. Nàng ấy xấu xí như vậy, là nữ tử xấu nhất mà muội từng gặp."

“Xe ngựa của nàng ấy có phù hiệu của phủ Võ An Hầu.” Thấy Dực Dương vẫn còn không chịu được, Triệu Thân bổ sung: "Huynh nhớ nữ tử nói chuyện ở trên xe ngựa vừa rồi là phu nhân của Lục Tử Ninh, nàng ta là tỷ muội tốt với muội, chắc sẽ không lừa muội đâu."

"Ai mà biết được? Dù sao muội cũng không tin nàng ấy là Giang Thanh Ba."

Triệu Thân yên lặng nhìn nàng ấy, không nói gì.

"Tại sao huynh lại nhìn muội như vậy?"

"Có phải bệnh cũ của muội lại tái phát rồi không?"

“Muội mới không… bị bệnh cũ gì chứ!” Dực Dương quận chúa liếc xéo Triệu Thân, xoay người lên xe ngựa: "Muội đi xem Giang Thanh Ba đang làm gì."

Triệu Thân: ...

Cô nương ngoan cố này là người nhà của ai vậy?

*

Giang Thanh Ba đi đến đại điện, ở cửa đại điện thì đụng phải Ôn Tĩnh đang vội vã từ bên trong ra.

"Sao đến bây giờ con mới tới vậy? Lâu như vậy vẫn không thấy con, ta còn tưởng rằng con lại muốn gây…” Ôn Tĩnh ho khan: "Lại vướng vào chuyện gì rồi."

“Xe ngựa của chúng con đụng phải Dực Dương quận chúa…”

“Nàng ấy lại muốn gây chuyện sao?” Ôn Tĩnh cau mày.

"Có thể là ngoài ý muốn, lúc đó thế tử Khánh Quận Vương cũng ở trên xe."

"Thế tử cũng đến! Thế tử khác với phụ thân của hắn, là một quân tử khiêm tốn lễ độ, ngay cả hoàng thượng cũng rất thích hắn." Ôn Tĩnh nhíu mày: "Hắn không có khả năng để cho Dực Dương quận chúa làm chuyện thất lễ, ngẫm lại thật đúng là ngoài ý muốn."

Giang Thanh Ba hơi ngạc nhiên khi Ôn Tĩnh khen ngợi Triệu Thân nhiều như vậy, hơi nhướng mày, trong đầu nàng nghĩ đến dáng vẻ của Triệu Thân, hắn thực sự rất lịch sự. Chỉ là hắn có chút thành kiến đối với muội muội của mình, vừa mở miệng là nói Dực Dương quận chúa có vấn đề ngay.

Trong khi nói chuyện, bốn người họ bước vào trong đại điện.

Trong đại điện đã có một chút công tử trẻ luôn tuổi vươn cổ nhìn chằm chằm cánh cửa từ nãy đến giờ. Họ đã nghe nói về vẻ đẹp của Lương Nghi Tĩnh từ lâu, nhưng vẫn không có dịp nhìn thấy. Hôm nay có cơ hội như vậy, tất cả mọi người đều muốn xem Lương Nghi Tĩnh, người mà có thể khiến cho Lục Tử Ninh nhất quyết từ hôn vị hôn thê đã được đính hôn từ nhỏ cũng muốn cưới về nhà.

Gió thổi qua, mỹ nhân từ bên ngoài đi vào, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.

"Lục Tử Ninh thật may mắn khi cưới được một nữ tử xinh đẹp như vậy."

"Gặp được nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ từ hôn."

"Nếu ta biết Lương Nghi Tĩnh xinh đẹp như vậy, lúc đầu ta đã nên xin mẫu thân của ta đi đặt sính lễ rồi. Không cần quan tâm nàng ta là đích nữ hay là thứ nữ, chỉ cần nàng ta xinh đẹp là được rồi."

Những vị công tử đã gặp Lương Nghi Tĩnh: ???

"Không phải, huynh nhận lầm người rồi, đó không phải Lương Nghi Tĩnh, cô gái mặc áo tím bên cạnh mới là nàng ta."

"??? Đệ nhất mỹ nhân trong kinh đô? Các huynh là muốn lừa người hay sao? Nàng ta cùng mỹ nữ mặc áo xanh đứng cạnh nhau, giống như một người qua đường vô cùng bình thường. Làm sao có thể là Lương Nghi Tĩnh được chứ?"

“Nàng ta đúng là Lương Nghi Tĩnh, đệ nhất mỹ nhân trong kinh đô.” Một vị công tử khác lên tiếng, nhìn thẳng Giang Thanh Ba: "Nhưng mà hiện tại vị trí đệ nhất mỹ nhân đã đổi chủ rồi, nàng xinh đẹp như vậy, không biết là tiểu thư nhà ai nữa?"

“Tỉnh lại đi, nàng đã có phu quân rồi.” Nam tử nhíu mày: "Ta đã từng gặp qua mấy vị phu nhân của phủ Võ An Hầu trong yến tiệc ở trong cung, nhưng chưa từng thấy qua mỹ nhân này. Nàng xinh đẹp như vậy, ở kinh thành không thể nào không có người biết."

"Vậy thì nàng là ai?"

"Ta cũng muốn biết nàng là ai."

Giang Thanh Ba không biết gì về việc những người này đã nhận nhầm nàng. Lúc này, Ôn Tĩnh đang dẫn nàng đến trước mặt một vị phu nhân có thân hình mập mạp tầm năm mươi tuổi.

"Đây là phu nhân của Tào Quốc công."

Giang Thanh Ba hành lễ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ôn Tĩnh.

"Ồ, Hầu gia của nhà các ngươi lại lừa được đứa trẻ này ở đâu vậy? Trông xinh đẹp như vậy, ta nhìn thôi cũng động lòng rồi."

“Đây là thê tử của Minh Châu nhà chúng ta, con gái của Giang đại nhân.” Ôn Tĩnh liếc nhìn Giang Thanh Ba, cười giới thiệu.

"Thì ra là Minh Châu sao? Hả? Thê Tử của Minh Châu?" Quốc công phu nhân sửng sốt, thấy Ôn Tĩnh gật đầu với mình, lập tức khôi phục nụ cười như thường: "Thì ra là thê tử của Minh Châu, tiểu tử kia thật may mắn, Giang đại nhân cũng thật là, có con gái xinh đẹp như vậy lại cứ giấu đi không có ai biết."

Những vị công tử đứng gần đó nghe được lời nói của Quốc công phu nhân thì rất kinh ngạc, tin tức nữ tử xinh đẹp như bước ra từ trong tranh là Giang Thanh Ba nhanh chóng lan truyền khắp đại điện.

"??? Giang Thanh Ba không phải là một nữ tử xấu xí sao?"

"Ta cũng muốn biết. Từ khi nào thẩm mỹ của người dân kinh đô lại thay đổi khác thường rồi, tiên nữ như vậy cũng bị gọi là xấu xí. Não của hắn ta đã bị lợn ăn rồi sao?"

"Ta đã từng gặp Giang Thanh Ba ở phủ trưởng công chúa, mặt của nàng như bánh bao, hai mắt sưng như dạ minh châu, thật sự là rất xấu."

"Huynh lại mở mắt của mình ra xem thử đi, Giang Thanh Ba có xấu không?"

"Có khi nào nàng hoàn toàn không phải là Giang Thanh Ba không?"

"Huynh còn dám hoài nghi lời nói của Võ An Hầu phu nhân!"

"Ta nghĩ Võ An Hầu phu nhân không cần nói dối, cũng không dám tùy tiện để người khác mạo danh nàng. Dù sao Giang đại nhân cũng không phải là người tốt tính, ông là người có thể cãi nhau với Thái Thượng Hoàng mà vẫn chưa chết đó. Ông có chuyện gì thì cãi nhau với đại thần có quyền lực, không có chuyện gì thì lại đâm chọt mỉa mai với Thái Thượng Hoàng, vậy mà vẫn có thể tung tăng nhảy nhót trên triều đình mấy chục năm, điều đó có thể thấy ông lợi hại đến cỡ nào."

"Ta vẫn không tin được, ta từng gặp..."

Không chỉ những vị công tử này không tin, ngay cả những người phu nhân được giới thiệu lần lượt cũng không tin cho lắm. Nhưng Võ An Hầu phu nhân đã đích thân giới thiệu, bọn họ không thể không tin.

Giang đại nhân cũng xấu xa thật, nữ nhi xinh đẹp như vậy mà ông vẫn cứ giấu đi.

Giang Thanh Ba đi theo Ôn Tĩnh để làm quen với các vị phu nhân, xong rồi trở về vị trí của mình ngồi xuống, khi nàng ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Kỳ Vân đang vẫy tay với nàng. Nàng nghiêng đầu nói với Ôn Tĩnh một tiếng rồi đứng dậy đi tới vị trí ngồi của Giang gia.

"Tẩu tẩu, có chuyện gì sao?"

“Cuối cùng cái mặt này của muội cũng ổn rồi.” Thẩm Kỳ Vân kéo nàng lại gần để nhìn kỹ hơn, khóe môi hơi nhếch lên. Kéo nàng về phía nhóm phu nhân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh. Nàng ấy nháy mắt với Giang Thanh Ba.

"Mau chào mọi người

"Chào các vị tỷ tỷ."

"Đây là tiểu cô của ta, Thanh Ba. Ta giới thiệu nàng cho mọi người biết, sau này nếu có gặp nhau trong bữa tiệc nào thì xin giúp đỡ chăm sóc nàng một chút." Thẩm Kỳ Văn bắt chuyện rồi giới thiệu.

“Tiểu cô?” Vẻ mặt của mọi người lộ ra kinh ngạc. Nhưng mọi người đều là những người thường xuyên đến những bữa tiệc khác nhau, nhanh chóng che đậy sự bất thường của mình lại. Tất cả mọi người đều nở nụ cười trên khuôn mặt.

“Trước đây đã nghe muội nói tiểu cô của muội xinh đẹp, ta còn tưởng chỉ là nói đùa, không ngờ lại là thật!” Vị phu nhân mặc đồ xanh than thở: “Đệ đệ của ta còn chưa lấy vợ…”

“Ta có ba đứa con, đứa lớn nhất mười tuổi, nàng còn gọi ta là tỷ tỷ.” Nữ tử mặc váy xanh nhạt mỉm cười nắm tay Giang Thanh Ba: "Nể mặt một tiếng tỷ tỷ này của muội, ta nhận người muội muội xinh đẹp như muội rồi đấy."

Những phu nhân trẻ tuổi khác: ???

Nàng ấy đã hỏi Giang đại nhân đồng ý có thêm một nữ nhi như nàng ấy chưa?

Giang Thanh Ba được Thẩm Kỳ Văn dẫn đi khắp nơi để quen biết với mọi người, cũng từ đó xua tan hoàn toàn nghi vấn trong lòng một số người.

"Cho nên, mỹ nhân đẹp như từ trong tranh bước ra kia thật sự là Giang Thanh Ba!"

"Bảo đảm không giả!”

"Giang đại nhân cũng thật là, trưởng nữ xinh đẹp như vậy lại giấu đi, nếu không hiện tại ta đã là tiểu tế của ông rồi."

"Giang đại nhân không cần huynh tới làm tiểu tế đâu."

"Thẩm phu nhân đích thân đưa nàng đi gặp các vị phu nhân, không thể nghi ngờ được nữa, đó là Giang Thanh Ba."

Triệu Thân đợi một lúc vẫn không nghe được người bên cạnh trả lời hắn. Quay người lại, thấy muội muội của hắn đang nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Ba, cầm đũa không ngừng chọc mạnh vào đĩa, khiến món điểm tâm đẹp mắt trên đĩa vỡ ra thành từng mảnh. Một số mảnh vỡ còn rơi xuống chiếc váy màu tím của nàng ấy.

“Dực Dương!"

"Muội không có điếc."

Khóe môi của Triệu Thân giật giật, không thèm để ý đến muội muội đang tự giận lẫy của hắn nữa. Hắn quay đầu lại và nhìn Giang Thanh Ba, người đã trở lại chỗ ngồi của mình.

"Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả ăn thức ăn cũng đẹp như vậy, đáng tiếc tiện nghi cho một tên dã man như Lục Minh Châu rồi."

"Nếu huynh cảm thấy đau lòng, sao không cướp người về đi."

"... Ta tự hỏi bình thường ta cũng đối xử tốt với muội mà, sao muội lại cứ muốn đưa ta vào chỗ chết vậy?" Sắc mặt của Triệu Thân lộ ra tia bi thương.

"Không phải là huynh nhớ thương thê tử của Lục Minh Châu hay sao?"

“Cái gì mà nhớ thương chứ?” Triệu Thân nhìn chung quanh, xác định không có người chú ý tới hai huynh muội họ, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vươn ngón tay chọc vào trán của Dực Dương quận chúa: "Muội đúng là một đứa lắm mồm, nếu để những người khác nghe được, ngày mai muội phải đưa cơm đến Củng Vệ Ti rồi đấy."

“… Đồ nhát gan!” Dực Dương quận chúa liếc hắn.

Triệu Thân: ???

Đây phải gọi là thức thời!

*

"Thái Thượng Hoàng đến."

Một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên. Đại điện đột nhiên im lặng, mọi người đồng loạt quỳ xuống. Giang Thanh Ba ẩn trong đám đông, cúi đầu, từ trong khóe mắt, nàng thoáng thấy một bộ quần áo màu vàng rực rỡ lướt qua, tiếng bước chân đều đặn và chậm rãi đi xa.

"Đứng lên đi!"

Giang Thanh Ba đứng dậy, rồi ngồi xuống với mọi người. Bụng của nàng đang kêu lên liên tục, muốn cầm đũa lên ăn chút đồ ăn để lót dạ. Đại điện vẫn cứ im thin thít. Giang Thanh Ba nhìn xung quanh. Các đại thần ngồi phía trước đều ngồi nghiêm túc, còn các nữ quyến ở phía sau thì cúi đầu im lặng. Nàng vừa chạm tay vào đũa lại lặng lẽ rút về.

Khi nào nàng có thể ăn?

“Hôm nay là sinh thần của Thái Hậu, cứ tự nhiên đi.” Thái Thượng Hoàng nói xong, liếc nhìn Vương công công đứng ở bên cạnh. Ông ấy lập tức phất tay ra hiệu.

Tiếng nhạc vang lên, các vũ công đã chờ đợi từ lâu đi lên, chiếm vị trí trung tâm của đại điện. Các vị đại thần lần lượt tiến lên chúc mừng.

Những điều này không liên quan gì đến Giang Thanh Ba, hôm nay nàng chỉ cần làm một vị khách cho tốt là được. Gắp lên một miếng điểm tâm, nàng nheo mắt hạnh phúc. Không hổ là điểm tâm trong cung đình, đúng là danh bất hư truyền. Chỉ là những món ăn khác đều sắp nguội hết rồi, không được ngon cho lắm.

Nàng dùng khóe mắt nhìn thấy cung nữ đang bưng một đĩa thức ăn nóng hổi đi lên phía trên, ánh mắt vô thức đuổi theo. Cẩn thận liếc nhìn Thái Hậu đang bị các vị đại thần trêu ghẹo mỉm cười kia, chắc là Thái Hậu này hiền lành này không để ý đến việc nàng nhìn thức ăn ngon trên bàn thêm vài lần đâu ha?

Nhìn xong, Giang Thanh Ba lặng lẽ thở dài.

Thậm chí nàng còn đói hơn trước, ăn điểm tâm không no.

Nàng muốn ăn thịt...

Giang Thanh Ba chán nản, nhìn chằm chằm vào cung nữ đang khiêu vũ trước mặt, cố gắng dời lực chú ý của chính mình đi. Nàng vô tình quay đầu lại, phát hiện Vu công công lẽ ra phải đứng bên cạnh Thái Thượng Hoàng lại đang đứng sau lưng nàng. Nàng nhận ra người trước mắt, chính là vị công công đưa thánh chỉ đến Giang phủ lần trước. Ngẩn ngơ một lúc, nàng đứng dậy chào hỏi.

"Đã lâu không gặp, công công."

"Lục tam phu nhân vẫn còn nhớ rõ nô gia sao?"

Sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Vu công công, như thể rất kinh ngạc khi biết được Giang Thanh Ba có thể nhớ ra hắn.

Giang Thanh Ba nghiêng đầu và nghiêm túc nói: "Công công đẹp như vậy, ta đương nhiên phải nhớ."

“Lục tam phu nhân thật sự là một người đặc biệt.” Trên mặt Vu công công hiện lên một nụ cười chân thành: “Đi thôi, Lục tam phu nhân, Thái thượng hoàng mời người.”

"Thái Thượng Hoàng tìm ta sao?"

Giang Thanh Ba nhìn lên, phát hiện Thái Hậu không biết đã rời đi từ lúc nào. Thái Thượng Hoàng ngồi trên đó một mình. Nàng mở to mắt, chỉ vào chính mình. Nhìn thấy Vu công công gật đầu, tim nàng như ngừng đập.

Cái này, cái này, cái này... Thái Thượng Hoàng sẽ không phải tới hỏi tội chuyện ở phủ trưởng công chúa chứ?

Ngoại tổ mẫu từng nói, Thái Thượng Hoàng là người nhỏ mọn nhất, còn hay bao che khuyết điểm!

Giang Thanh Ba bị Vu công công đưa đi, điều này khiến một số người bị sốc.

"Chuyện gì xảy ra? Thái Thượng Hoàng thế mà muốn gặp Lục tam phu nhân."

“Chắc chắn là muốn trút giận thay trưởng công chúa rồi.” Nam nhân này chính là người ái mộ của Lương Nghi Tĩnh, lúc này cười hả hê: "Nàng dám tát vào mặt trưởng công chúa, chỉ sợ không giữ được tấm kim bài miễn tội kia nữa rồi."

Mỗi người có một biểu hiện khác nhau, nhưng họ đều đồng ý với những gì mà nam tử kia vừa nói. Đối mặt với một người tính tình thay đổi thất thường như Thái Thượng Hoàng, tấm kim bài trong tay Lục tam phu nhân có giữ được hay không là một chuyện, đáng sợ nhất chính là tính mạng của nàng sẽ không được đảm bảo.

Lúc này, Giang Thanh Ba đang quỳ trên mặt đất, cũng cảm hôm nay rất khó mà vượt qua được cửa ải lần này. Nghĩ đến lời cảnh báo của ngoại tổ mẫu, nàng âm thầm thở dài.

Kinh Đô rất phức tạp, người bình thường không thể nắm bắt được!

“Ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi tới đây không?” Thái Thượng Hoàng lạnh lùng nhìn về phía người đang quỳ bên dưới.

“Bệ hạ muốn hỏi thần phụ sau khi thành hôn sống có tốt hay không?”

Thái Thượng Hoàng sững sờ trong giây lát, hiển nhiên là bị câu trả lời của Giang Thanh Ba làm cho sững sờ. Khẽ đè khóe môi đang nhếch lên xuống, ông ấy lạnh lùng mở miệng: "Ta hỏi ngươi chuyện này làm gì?"

“Đây là lần đầu tiên bệ hạ ban hôn cho thần tử của mình, dù sao thì người phải chú ý đến danh tiếng của mình chứ?” Giang Thanh Ba chớp mắt đầy tinh nghịch.

Thái Thượng Hoàng: ...

Ông ấy muốn cái đó có tác dụng gì?

Ông ấy nhìn Giang Thanh Ba, chịu đựng rồi lại chịu đựng, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không thể kiềm chế được khóe môi: "Đây là những gì mà hoàng tỷ dạy cho ngươi sao? Thật sự là không biết lớn nhỏ mà."

"Những gì thần phụ nói rõ ràng là thật."

“Tinh ranh.” Thái Thượng Hoàng cười nói, vẫy tay với Giang Thanh Ba: "Đến đây ngồi đi."

Giang Thanh Ba nhìn chiếc đệm vừa được mang lên, do dự một lúc, nhớ đến những lời mà ngoại tổ mẫu đã nói khi nàng về kinh đô, nhanh chóng ngồi xuống.

Trong mắt Vu công công hiện lên một tia kỳ dị, nhưng hắn vẫn cúi đầu yên lặng.

“Minh Châu đối xử với ngươi như thế nào?” Thái Thượng Hoàng hỏi.

“Chàng đối xử với thần phụ rất tốt, đa tạ Thái Thượng Hoàng đã ban hôn.” Giang Thanh Ba cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình để không nhìn vào các món ăn khác nhau trên bàn. Nhưng mùi thơm nồng nàn cứ xộc thẳng vào mũi khiến nàng nuốt nước bọt.

Nàng thậm chí còn đói hơn, nàng muốn ăn!

"Làm sao ta lại nghe nói Minh Châu…"

"Lốc cốc..."

Giang Thanh Ba xấu hổ muốn chui xuống đất, nhìn thấy Thái Thượng Hoàng nhìn sang, nàng cố gắng hết sức nở một nụ cười.

“Thần phụ thật sự không phải cố ý, là bởi vì những món ăn trên bàn của Thái Thượng Hoàng quá thơm.” Đồ ăn ở đây không giống với đồ ăn phía dưới, thoạt nhìn càng ngon miệng.

“Đưa cho nàng một đôi đũa.” Thái Thượng Hoàng nói với Vu công công.

"Chuyện này hình như không được tốt cho lắm thì phải?"

Giang Thanh Ba nhìn thấy đôi đũa bạc được đưa cho nàng, theo bản năng đưa tay ra lấy, rồi lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, nàng muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào một lần nữa.

Nàng thật sự không muốn lấy, chỉ là bản năng để nàng lấy thôi! Mặt Giang Thanh Ba méo xẹo, giống như không còn gì luyến tiếc mà nhìn Vu công công, sao hắn không đưa đôi đũa cho nàng muộn thêm một chút nữa?

Vu công công đang chuẩn bị đưa đôi đũa xong rồi lập tức bỏ đi: ...???

Không hổ là con gái của Giang đại nhân, trước mặt Thái Thượng Hoàng cũng dũng cảm không kém!

"Ngươi thật giống hoàng tỷ, mỗi lần nhìn thấy đồ ăn ngon là không để ý tới những thứ khác nữa." Thái Thượng Hoàng nhìn về phía Vu công công, đẩy hết đồ ăn trên bàn cho Giang Thanh Ba: "Mấy món này đều rất ngon, ăn thử đi."

Giang Thanh Ba nhìn chiếc đũa bạc trong tay, quyết định không già mồm nữa. Cho dù Thái Thượng Hoàng tìm nàng để làm gì thì cũng không thể ngăn nàng lấp đầy dạ dày của mình. Sau khi ăn một miếng thịt, nàng nheo mắt hạnh phúc. Đúng như mong đợi từ một đầu bếp hoàng gia, nấu ăn thực sự rất ngon.

Thái Thượng Hoàng bên cạnh không ngăn cản nàng, Giang Thanh Ba không coi ai ra gì mà ăn như gió cuốn. Nàng tùy ý nhìn xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của trưởng công chúa, sau đó lại nhìn cái ly bị bà ta quăng bể, rượu bắn tung tóe lên y phục cung đình màu lam của bà ta.

Giang Thanh Ba chớp mắt. Hôm nay nàng không có làm gì, công chúa tức giận như vậy hẳn là không liên quan đến nàng đúng không? Nàng thực sự cảm thấy rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, vì vậy nàng đã rời mắt đi, bắt đầu nghiêm túc ăn.

Thái Thượng Hoàng nhìn chằm chằm cảnh nàng ăn uống, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. Thấy nàng đặt đũa xuống, ông ấy cười hỏi: "Mới thế đã ăn no rồi sao?"

"No rồi."

Giang Thanh Ba len lén nhìn về phía điểm tâm bên cạnh nàng, trên thực tế nàng có thể ăn thêm chút nữa. Nhưng khi liếc nhìn vài chiếc đĩa trống trước mặt, nàng không hề do dự bỏ cuộc. Không phải là nàng ăn nhiều, chỉ là đĩa thức ăn quá nhỏ, ăn vài miếng đã hết rồi!

“Món điểm tâm này… là món ăn mà trước đây hoàng tỷ thích ăn nhất.” Thái Thượng Hoàng đích thân đẩy món điểm tâm mà Giang Thanh Ba đã nhìn về phía nàng: "Thử nó đi."

Thái Thượng Hoàng đã nhắc đến ngoại tổ mẫu của nàng hai lần, đây là một chủ đề rất nhạy cảm. Giang Thanh Ba nhét đầy điểm tâm vào miệng, im lặng cúi đầu. Một linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng nàng.

"Hoàng tỷ vẫn còn khỏe chứ?"

Giang Thanh Ba ngạc nhiên ngẩng đầu. Nàng không ngờ rằng Thái Thượng Hoàng sẽ quan tâm đến sức khỏe của ngoại tổ mẫu. Mặc dù ngoại tổ mẫu của nàng và Thái Thượng Hoàng là tỷ đệ ruột của nhau, còn từng có công phụ tá Hoàng Đế lên ngôi, nhưng đó cũng là chuyện của ba mươi, bốn mươi năm trước rồi.

Vào thời điểm đó, ngoại tổ mẫu được Thái Thượng Hoàng phong làm Huệ trưởng công chúa, đất phong nhiều nhất trong số các thân vương. Vừa được đệ đệ ruột yêu mến, còn có gia đình chồng nắm giữ binh quyền ủng hộ, có thể nói lúc đó là thời kỳ rực rỡ nhất trong cuộc đời bà.

Nhưng quyền lực sinh ra dục vọng. Gia đình của ngoại tổ phụ muốn thay đổi địa vị, khởi binh tạo phản.

Vào thời điểm đó, quyền lực của Thái Thượng Hoàng đã ổn định, chẳng được bao lâu gia đình của ngoại tổ phụ đã biến mất hoàn toàn. Ngoại trừ đứa trẻ do ngoại tổ mẫu sinh ra, cả gia đình đều bị giết. Ngoại tổ mẫu cũng bị liên lụy, bị tước phong hiệu, trở thành một công chúa bình thường. Nàng nghe vú nuôi nói rằng hai tỷ đệ họ đã cãi nhau trong hoàng cung, sau đó ngoại tổ mẫu đưa các con đến sống ở Giang Nam.

Giang Thanh Ba nhìn Thái Thượng Hoàng đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng đã nói một cách trung thực.

"Ngoại tổ mẫu ngày thường thích leo núi, đánh quyền, từ trước đến nay đều rất khỏe, mỗi ngày có thể ăn hai bát cơm."

“Sức ăn của hoàng tỷ vẫn như khi còn trẻ.” Thái Thượng Hoàng nhìn về phía hư không, trong mắt mang theo ý cười.

"Tỷ ấy ở Giang Nam có thấy quen không?"

"Cũng coi như quen rồi. Chỉ là khi thời tiết nóng bức, ngoại tổ mẫu sẽ có chút cáu kỉnh, cữu cữu thường xuyên bị mắng, khi trời lạnh thì ngoại tổ mẫu thường hay đau nhức xương khớp, cữu cữu ngày nào cũng quan tâm đến tình trạng của người, làm người cảm thấy rất phiền."

Khóe môi hơi nhếch lên của Thái Thượng Hoàng lại rũ xuống, cụp mắt. Mọi người không thể nhìn rõ nét mặt của ông ấy. Một lúc sau ông ấy lại lên tiếng.

“Nghe nói mấy đứa cháu trai của hoàng tỷ chạy đến biên cương tòng quân rồi đúng không?”

“Bọn hắn âm thầm bỏ trốn.” Giang Thanh Ba nghĩ tới những người biểu ca kia, không khỏi trợn trắng mắt. Nàng tức giận phàn nàn: "Họ lừa ngoại tổ mẫu là ra ngoài đi chơi. Hai tháng sau, có thư từ biên cương gửi về mới biết họ lén lút đi tòng quân. Ngoại tổ mẫu nổi giận, mắng cữu cữu ba ngày liền. Sau đó người vẫn cảm thấy chưa đủ, cho người đóng cọc gỗ ở trước cửa, dán tên của biểu ca lên đó, đánh hết một lượt rồi mới nguôi ngoai".

“Hoàng tỷ vẫn thú vị như trước.” Thái Thượng Hoàng giống như nghĩ tới chuyện gì thú vị, khóe môi nhịn không được nhếch lên: "Nếu hoàng tỷ biết ta ban hôn cho ngươi cùng Lục Minh Châu, rất có thể cũng sẽ dán tên của ta lên đó rồi đánh một trận."

"Cũng không đến mức đấy, cùng lắm là sẽ dán tên người lên đó rồi trách mắng liên tục mười ngày thôi." Giang Thanh Ba khẽ lẩm bẩm: "Trước kia ngoại tổ mẫu thường hay làm như vậy."

"Ha ha ha..." Thái Thượng Hoàng nhìn Giang Thanh Ba: "Hoàng tỷ trách mắng ta cái gì?"

"Nói bệ hạ…" Giang Thanh Ba sờ mũi: "Thần phụ không dám nói nói, sợ bị bệ hạ trách tội."

"Tha cho ngươi không có tội, nói đi." Thái Thượng Hoàng nghiêng người về phía trước, nhìn Giang Thanh Ba với vẻ mặt mong đợi.

"Ngoại tổ mẫu sẽ nói... bụng dạ của người còn nhỏ hơn một cây kim.”

Vu công công: ???

Mẹ kiếp, thế mà nàng cũng dám nói!

"Còn nói, chỉ cần xin lỗi thật nhanh thì những tính toán trừng phạt người khác của người cũng không dùng được nữa."

"Ngoại tổ mẫu nói rằng người trông có vẻ hung dữ, nhưng thực sự người là một người mềm lòng."

Vu công công: ???

Mềm lòng? Nàng đang nói cái vớ vẩn gì vậy?

"Ngoại tổ mẫu nói người không thích mỗi ngày bị phụ thân của thần phụ chọc tức, nhưng người chỉ có thể chịu đựng ông vì thể diện, sau khi hạ triều, người vừa phê tấu chương, vừa mắng lầm bầm chửi rủa."

“Ha ha ha ha…”

Những người đang xem bên dưới: ???

Không phải đã nói là vấn tội sao?

Đi lên đó ăn cơm thì cũng thôi đi, bây giờ còn trò chuyện với nhau nữa, thậm chí còn trò chuyện rất vui vẻ.

Các vị đại thần không nhớ đã bao lâu rồi Thái Thượng Hoàng không cười. Đúng là một năm trước, Thái Thượng Hoàng từng cười, nhưng đó chỉ là một nụ cười chế nhạo, và sau đó là hàng ngàn người đã chết.

Những người bên dưới đột nhiên kính sợ Giang Thanh Ba đang giống như cá gặp nước ở bên trên. Họ cũng nghĩ đến Giang đại nhân thích chọc giận người khác. Cả phụ thân và nữ nhi đều được Thái Thượng Hoàng yêu thích.

Chẳng lẽ Giang gia có bí quyết gì để được sủng ái?

Nhìn thấy bầu không khí này, Giang Thanh Ba đảo mắt, lấy tấm kim bài miễn tội từ trong túi tay áo rồi dâng lên.

"Bệ hạ, đây là tấm kim bài miễn tội mà ngoại tổ mẫu nhờ thần phụ trả lại cho người." Giang Thanh Ba lại quỳ xuống: "Lúc trước thần phụ đã dùng tấm kim bài này vào việc khác, xin bệ hạ thứ lỗi."

Thái Thượng Hoàng sững sờ nhìn tấm kim bài, rồi lại nhìn Giang Thanh Ba, đưa tay cầm lấy tấm kim bài kia.

Giang Thanh Ba ngẩn ngơ. Điều này khác với những gì ngoại tổ mẫu đã nói. Sao nói là nàng lấy tấm kim ra cho Thái Thượng Hoàng nhìn xong là được mang đi mà?

Tấm kim bài miễn tội của nàng!

“Ha ha ha…”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, rối rắm cùng hối hận của nàng, Thái Thượng Hoàng không khỏi cười ra tiếng. Đại điện tràn ngập tiếng cười sảng khoái.

Những người ở phía dưới thấy tấm kim bài miễn tội của Giang Thanh Ba bị thu hồi, trong lòng hả hê. Chiếc ô bảo mệnh mất rồi, trưởng công chúa muốn làm gì thì làm. Nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Thái Thượng Hoàng, họ lại không yên tâm. Dù sao cũng chỉ là vật chết, người trên đó không hài lòng là có thể thu hồi. Nhưng nàng đã giành được sự ưu ái của Thái Thượng Hoàng, cho dù không có cái gì thì cũng không ai dám động đến nàng.

Tuyên Vương Triệu Tốn đến muộn, vội vàng đi vào đại điện, nhìn thấy Thái Thượng Hoàng vui vẻ cười to lập tức sửng sốt, lại nhìn thấy một mỹ nữ ngơ ngác ngồi bên cạnh, bước chân hơi khựng lại, sau đó vờ như không có việc gì mà đi đến bên cạnh Tuyên Vương phi ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn vô tình nhìn về phía Giang Thanh Ba.

“Đó là Lục tam phu nhân, con gái của Giang đại nhân.” Tuyên Vương phi nhìn theo ánh mắt của phu quân, cười giải thích.

“Là nữ tử xấu xí mà Lục Tử Ninh làm ầm ĩ lên đòi ly hôn sao?” Triệu Tốn nhướng mày.

“Đúng vậy.” Tuyên Vương phi che miệng cười nhạt: "Vừa rồi thần thiếp có hỏi thăm một chút, sức khỏe của Lục tam phu nhân không được tốt, uống thuốc từ nhỏ, trước đây chỉ là bởi vì tác dụng phụ của việc giải độc, gương mặt mới vừa sưng vừa đỏ, trông xấu xí như thế."

"Ánh mắt của Lục Tử Ninh không được tốt cho lắm."

“Chứ còn gì nữa.” Tuyên Vương phi cúi đầu nhìn, thấy phu quân vặn vặn chiếc nhẫn đeo trên ngón cái, ánh mắt lóe lên. Lại nhìn giống như Giang Thanh Ba, nàng ta đưa tay ra, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Triệu Tốn.

Hai người nhìn nhau rồi cười.

"Thiếp thân xin phép đi trước."

Tuyên Vương phi đứng dậy, đi theo Giang Thanh Ba rời khỏi đại điện.
Chương kế tiếp