Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 37
"Tả đại phu, chàng ấy sao rồi?"

Giang Thanh Ba nhìn sang nam tử đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường rồi lại nhìn vào bộ y phục nhuốm máu tươi trên người chàng. Nàng mím môi, nhìn đại phu với ánh mắt lo lắng.

"Tình hình không tốt lắm." Hàng lông mày bạc phơ của Tả đại phu cau lại, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm nghiêm túc: "Trúng độc sâu, ngoại thương cũng nặng. Dù có cơ thể khỏe mạnh thì cũng không nên dày vò như vậy. Nếu không gặp phải ta mà là người khác thì đã đi chầu Diêm Vương từ sớm rồi."

"Tả bá bá đừng giận. Chàng ấy còn đang hôn mê. Người có nói nhiều hơn thì chàng ấy cũng chẳng nghe thấy." Giang Thanh Ba sờ mũi, mỉm cười: "Hay là chờ chàng ấy tỉnh lại rồi người cứ từ từ tính sổ nha?"

"..." Tả đại phu trừng mắt nhìn nàng rồi lạnh lùng nói: "Lão phu đã châm cứu để ngăn chặn độc tính rồi. Đợi ta về đổi phương thuốc. Mấy ngày sau là có thể tiêu hết độc."

"Tả bá bá vất vả rồi."

"Ngoại thương của nó rất nặng, phải chú ý tĩnh dưỡng nếu không sẽ để lại mầm bệnh." Tả đại phu ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Kỵ chuyện phòng the."

"..."

Trên mặt nàng có viết hai chữ cầm thú sao? Giang Thanh Ba quay qua nhìn nam tử đang hôn mê trên giường mà khóe miệng co giật. Lục Minh Châu đã mất nửa cái mạng rồi. Nàng phải điên cỡ nào thì mới đụng vào chàng chứ? Vả lại nàng cũng đâu có sở thích đặc biệt.

"Ngày mai ta lại đến châm cứu. Con chăm sóc nó cho tốt." Tả đại phu nói rồi đứng dậy, rút châm bạc trên người Lục Minh Châu ra nhét vào trong vải bố, đóng hộp đồ nghề rồi chuẩn bị rời đi.

"Phiền Tả bá bá che giấu giúp cho. Nếu bên ngoài có người hỏi thì người cứ nói là con bị bệnh."

"Lão già này cũng biết nặng nhẹ."

"Lục Y tiễn Tả bá bá một đoạn đi." Nàng vẫy tay với Lục Y đứng ngoài cửa.

Giang Thanh Ba lại quay đi lấy một cái áo choàng đưa qua. Tả đại phu đầu tóc bạc phơ, khi còn trẻ vì chịu án oan, bị nhốt trong nhà lao, chịu cực hình nên mỗi lần tới mùa đông giá rét là cơ thể lại trở nên chậm chạp. Vả lại ông ấy cũng đã lớn tuổi nên nàng không nỡ làm phiền người ta vào lúc đêm khuya, đặc biệt là lúc tuyết rơi nặng hạt. Nhưng vết thương của Lục Minh Châu quả thực quá nặng, không thể không nhờ tới ông ấy. Nàng ngừng một lát rồi lại kiên nhẫn dặn dò.

"Tuyết rơi nên đường trơn, người đi chậm thôi."

"Con nha đầu này từ sáng đến tối chỉ biết cằn nhằn thôi. Phiền chết đi được. Lúc đầu sao ta lại chọn nha đầu con để dưỡng lão chứ?"

Tả đại phu quát mắng om sòm nhưng niềm vui lại hiện lên trong ánh mắt. Đúng là miệng thì chê nhưng cơ thể thì thành thật. Giang Thanh Ba bĩu môi, xem như không nghe thấy gì.

Người già tính như trẻ con chính là dùng để nói về Tả đại phu.

Giang Thanh Ba thấy bóng dáng ông ấy biến mất trong màn đêm thì chỉ lắc đầu cười. Nàng quay đầu lại thấy Lục Tùng ôm y phục dính máu rời đi thì gọi lại.

"Mang đến trù phòng đốt đi. Đừng để người khác nhìn thấy."

"Nô tỳ hiểu ạ."

"Đến trù phòng bưng một bát nước ấm cho cô gia." Giang Thanh Ba nhìn đôi môi Lục Minh Châu nứt nẻ rồi nói.

"Nô tỳ đi ngay."

Giang Thanh Ba kéo chăn đắp cho Lục Minh Châu rồi kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống. Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Minh Châu đang hôn mê, hơi nhíu mày.

Nam tử này chỉ đi Giang Nam có một chuyến mà sao lại biến thành dáng vẻ này? Đã ba ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh lại.

Phải rồi. Đêm khuya ba ngày trước nam nhân người toàn là máu, nằm trên nền đất ở gian nhỏ ngoài tẩm phòng khiến nàng hoảng sợ, làm rơi mất Thần Tiên Túy trong tay.

Khi ấy, Giang Thanh Ba vội vàng chạy lên trước rồi lại nhìn thấy Lục Tùng cầm dao găm đang bày sẵn tư thế.

"Các người… đã xảy ra chuyện gì?"

"Nô…" Lục Tùng vội vàng thu con dao lại, mở miệng giải thích nhưng lại không phát ra âm thanh nên vội vàng giải huyệt câm của bản thân.

"Không phải nô tỳ. Vừa rồi có người trèo cửa sổ vào trong. Nô tỳ tưởng là kẻ trộm nên muốn đánh hắn một trận rồi bắt lại. Nhưng vừa ra tay thì nô tỳ đã bị điểm huyệt câm. Sau đó cô gia tự ngã xuống…"

"Đừng nói nữa. Mau đi mời Tả đại phu."

Giang Thanh Ba ngồi xuống xem vết thương. Môi của Lục Minh Châu tím tái, mặt mày trắng nhợt như một tờ giấy, máu trên người chàng không ngừng tuôn trào ra ngoài. Tay nàng sờ vào mạch đập, cảm nhận được mạch đập yếu ớt mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may chàng vẫn còn sống.

Nàng đứng dậy định kêu người đỡ Lục Minh Châu lên giường thì vạt áo bỗng bị giữ chặt. Nàng quay qua thì thấy nam tử đột nhiên mở mắt.

"Sao vậy? Chàng muốn nói gì?"

"Trong phủ không an toàn. Đừng để người khác biết ta đã về."

"Thiếp biết rồi. Chàng yên tâm."

Tiếng bước chân kéo Giang Thanh Ba từ sự kinh hãi của ba ngày trước quay về với thực tại. Nàng đứng dậy nhường chỗ bên giường.

"Bón ít nước cho Lục Minh Châu đi, từ từ thôi." Nàng nói xong nhưng vẫn chưa thấy Lục Tùng làm gì. Giang Thanh Ba quay qua nhìn nàng ấy: "Ngươi ngây ra đấy làm gì?"

"Cô gia không thích người khác chạm vào người mình. Vì mạng nhỏ của nô tỳ, bát nước này vẫn nên do người bón thì hơn." Lục Tùng nhìn Lục Minh Châu hôn mê mà sợ hãi, đặt bát nước vào trong tay Giang Thanh Ba rồi quay người bỏ chạy.

"..."

Giang Thanh Ba liếc mắt khinh thường. Chỉ là bón nước thôi, có đến mức đấy không? Lá gan của Lục Tùng càng ngày càng nhỏ.

Nàng nhìn sang Lục Minh Châu đang nằm trên giường. Lần này vết thương của nam nhân rất nguy hiểm. Nếu muộn thêm một canh giờ nữa thì độc tố công tâm, ngay cả thần tiên cũng không cứu được.

Nàng lo lắng vỗ ngực. Dù nàng rất muốn làm một quả phụ để thừa kế di sản của Lục Minh Châu nhưng không phải theo kiểu nam nhân bị thương nặng, chết thảm trong tẩm phòng của nàng. Nghĩ đến khả năng đó, Giang Thanh Ba thấy lạnh người. Như vậy thì đến đêm sao nàng có thể mơ thấy lang quân tuấn tú, trẻ trung cho được?

Giang Thanh Ba ngồi lại ghế, cầm thìa múc nước rồi nhẹ nhàng nhỏ lên đôi môi khô khốc của nam nhân. Sau đó, nàng nhỏ từng giọt nước vào trong miệng. Một nửa thìa nước rót vào trong miệng thì rơi ra ngoài mất một nửa. Giang Thanh Ba dùng khăn lụa lau đi luôn, không làm ướt gối.

Không lâu sau, khi bát nước đã vơi đi một nửa, Giang Thanh Ba bỏ bát nước xuống, vứt cái khăn tay đã ướt đẫm lên bàn. Lúc quay người qua nàng đối diện với một đôi mắt sâu thẳm. Nàng kinh ngạc trợn to mắt rồi chạy đến bên giường.

"Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi."

Lục Minh Châu nhìn Giang Thanh Ba một lúc rồi mới từ từ hoàn hồn lại. Chàng mở miệng muốn nói chuyện nhưng giọng nói khàn đặc, nhả chữ không rõ ràng. Giang Thanh Ba càng nghe thì càng cau mày, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được một câu hoàn chỉnh.

"Chàng chờ chút." Giang Thanh Ba đi đến bên hộp đồ trang điểm lấy một cái bình gốm trắng ra, lấy một viên thuốc rồi nhét vào miệng nam nhân. Tiếp đó, nàng lại cầm bát nước đã vơi một nửa kia đưa đến bên môi chàng.

"Có ai biết ta quay về không?"

Lục Minh Châu uống nước xong thì lập tức mở miệng nói. Giọng nói của chàng vẫn hơi khàn. Cũng may lần này Giang Thanh Ba nghe rõ rồi. Nàng đặt bát xuống, dùng mắt ra hiệu cho nam nhân an tâm.

"Yên tâm, thiếp đã dặn dò hết rồi. Đám người Lục Y và thiếp cùng nhau lớn lên nên tin được. Sẽ không có ai biết bây giờ chàng đang ở Thu Thủy Uyển đâu."

Lục Minh Châu gật đầu: "Độc trên người ta…"

"Đã được áp chế rồi. Tả đại phu nói ngày mai sẽ lại tới để châm cứu, vài ngày sau là có thể tiêu hết độc." Giang Thanh Ba ngắt lời chàng: "Nhưng vì ngoại thương rất nặng nên cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng."

"Ông ấy…"

"Yên tâm. Từ lúc thiếp 5 tuổi ông ấy đã ở cạnh thiếp rồi nên có thể tin được." Giang Thanh Ba nhìn vẻ mặt của chàng là đã hiểu chàng muốn hỏi gì. Không chờ chàng nói xong, nàng đã mở miệng giải thích.

Lục Minh Châu ngậm miệng lại, cong khoé miệng nhìn Giang Thanh Ba: "Làm tốt lắm."

"Rốt cuộc chàng đã gặp phải chuyện gì? Sao lại mang theo dáng vẻ này quay về?" Giang Thanh Ba cau mày quan sát gương mặt trắng bệch của chàng, nói ra nghi vấn trong lòng.

"Gặp phải một bầy chuột."

"Một bầy chuột khiến chàng thành ra như vậy sao?" Giang Thanh Ba nhướng mày. Nam nhân có thể vào được Củng Vệ Ti không phải đều rất giỏi đánh nhau sao?

"Khiến phu nhân thất vọng rồi." Lục Minh Châu bật cười: "Cũng may bầy chuột quái ác đó đã bị ta giết chết rồi. Mỗi đao là một cái đầu. Có hơn nghìn cái đầu chất lên cao như sườn núi. Máu đỏ tươi…"

"Lục Cửu đâu?" Giang Thanh Ba không muốn nghe nam nhân nói những chi tiết đáng sợ nên chuyển chủ đề. Sự nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt của nàng. Lục Minh Châu bị thương thành ra như vậy thì Lục Cửu còn có thể sống sao?

"Bọn họ dẫn phạm nhân đi theo một con đường khác. Bầy chuột đều ở chỗ ta nên chắc họ không gặp chuyện gì."

"Một mình chàng đối phó bầy chuột đó à?" Giang Thanh Ba lớn giọng đầy kinh ngạc.

"Không thì sao? Bảo đám bầy chuột đó giúp phu quân của nàng à?"

"..."

Giang Thanh Ba cười lễ phép. Nàng sai rồi. Nam nhân có thể thống lĩnh Củng Vệ Ti quả nhiên rất mạnh! Nàng thấy nam nhân ngọ nguậy muốn ngồi dậy thì vội vàng tiến lên trước ấn chàng xuống.

"Chàng bị thương nặng, đừng cử động. Có cần gì thì cứ nói ra, thiếp giúp chàng."

"Ta muốn đi nhà xí."

"Ta giúp… Hả?"

Một lát sau, Giang Thanh Ba mới nhận ra Lục Minh Châu đã nói gì. Nụ cười trên mặt nàng đông cứng. Nàng cúi đầu, chỉ ước có cái lỗ nào để chui xuống.

Chuyện này nàng không giúp được!

Một cánh tay quấn băng đưa ra trước mặt nàng. Giang Thanh Ba chớp mắt, ngơ ngác nhìn Lục Minh Châu: "Làm gì?"

"Đỡ vi phu một tay."

Giang Thanh Ba dìu chàng ngồi dậy. Lúc nàng đang muốn bỏ đi thì cánh tay được quấn băng kia lại đặt lên vai nàng. Nàng ngây người trong chốc lát, nhìn cánh tay đặt trên vai trái rồi ngẩng đầu nhìn sang nam nhân.

Ý gì? Không phải chàng muốn đi nhà xí sao?

"Ta bị thương nặng. Phu nhân chắc sẽ không để vi phu tự đi chứ?"

"Hay là thiếp gọi hai người…" Giang Thanh Ba bị nam nhân nhìn chăm chú nên những lời phía sau cũng mất dần.

Chết tiệt, Lục Minh Châu là kẻ nhiều chuyện. Không phải chỉ là dìu đi nhà xí thôi à? Cũng đâu phải chuyện gì khó. Giang Thanh Ba không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.

"Đi thôi."

Giang Thanh Ba đứng trước cái thùng gỗ đỏ rồi ngẩng đầu nhìn xà nhà.

Nàng nín thở, không ngừng niệm trong lòng nhanh lên, nhanh nhanh lên.

"Phu nhân không cởi quần giúp vi phu thì đi nhà xí kiểu gì đây?"

Chuyện cởi quần cũng cần nàng làm sao? Giang Thanh Ba trợn to mắt. Sau đó, nàng nhìn thấy nam nhân giơ hai cánh tay bị quấn băng trắng như con tằm lên thì thở dài. Nàng giúp nam nhân cởi dây buộc quần, nghiêng đầu qua một bên rồi mới giúp chàng kéo quần xuống.

"Chàng nhanh lên."

"Đỡ giúp ta một lát." Lục Minh Châu lại nói tiếp.

"??? Thiếp đỡ rồi mà." Nam nhân dồn hết trọng lượng lên vai nàng, lưng cũng bị ép phải khom xuống.

"Ta bảo nàng đỡ một lát."

"Thiếp đỡ cái gì một lát cơ?"

Giang Thanh Ba hoang mang chớp mắt rồi quay đầu nhìn Lục Minh Châu, nhìn xuống dưới theo ánh mắt của chàng…

Nàng chỉ ngây ra một giây rồi lập tức ngẩng đầu lên. Mặt và tai nàng đỏ bừng hết lên. Đỡ đỡ đỡ… Không không không. Giang Thanh Ba lắc đầu nguầy nguậy. Chắc chắn là nàng nghe lầm rồi.

Chắc chắn không phải cái nàng đang nghĩ! Lục Minh Châu không thể đề xuất một yêu cầu không cần thể diện như vậy được!

"Ừ. Đỡ một lát thôi." Lục Minh Châu thấy nàng xấu hổ thì cười thành tiếng, không cẩn thận khiến miệng vết thương rách ra. Chàng hít một hơi lạnh, cố gắng nhịn cười. Chàng nhìn thẳng vào ánh mắt vừa quay sang của Giang Thanh Ba rồi gật đầu chắc nịch: "Chính là thứ nàng đang nghĩ đến đấy."

"..."

Đồ khốn nạn Lục Minh Châu kia, cái đồ vô liêm sỉ!

Vô liêm sỉ!

Vô liêm sỉ!

"Vi phu sắp không nhịn được rồi. Nếu phu nhân không chịu làm thì lát nữa nàng chỉ có thể giúp ta thay quần, tiện thể lau người cho ta."

"???"

Cho nên dù như thế nào thì cuối cùng nàng cũng không thể tránh việc gặp mặt "đỡ một lát" kia ư?

Không lẽ quá trình giữ mắt và tay của nàng trong trắng đến lúc đón Tết lại khó vậy sao?

"Phu nhân."

"Đỡ đỡ đỡ. Đừng giục nữa."

Giang Thanh Ba nhìn xà nhà rồi đáp lại. Giữa đỡ một lát và lau người, thay quần, nàng chọn vế trước. Không phải chỉ cần một lát thôi sao? Nàng nhắm mắt, hai tay đang nắm chặt buông thõng ra. Nàng cắn răng, đưa một bàn tay. Cánh tay vừa đưa ra được một nửa thì ngừng lại, chờ một chút rồi lại nhích lên trước một ít.

"Nếu phu nhân còn lề mề thì không còn lựa chọn nữa đâu."

"..."

Giục cái đầu chàng đấy! Giang Thanh Ba trừng mắt nhìn Lục Minh Châu. Chàng có biết trong lòng nàng phải hứng chịu bao nhiêu áp lực không? Chàng tưởng đỡ một cây mía đơn giản vậy sao?

Nàng bị giục nên hơi mất kiên nhẫn. Nàng hừ lạnh. Lục Minh Châu đã không còn liêm sỉ thì nàng còn thiếu gì nữa. Nàng hít sâu một hơi, hạ quyết tâm rồi đưa thẳng tay về trước. Sau đó tay nàng chạm vào không trung.

"???" Đỡ một lát đâu rồi?

"Phu nhân đưa lên trước một chút."

"Xuống dưới một chút."

"Sang bên trái một chút."

"Ừm, đúng rồi."

Giang Thanh Ba bị nấu chín cả người. Vành tai không tự chủ mà đỏ bừng lên. Nàng cố gắng che chắn mọi giác quan, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên. Nàng không ngừng cố gắng hồi tưởng món ăn nàng thích ăn nhất trong đầu: vịt nướng, gà nướng, ngỗng nướng, lợn hấp bát bảo,…

"Phu nhân đọc tên đồ ăn trong nhà xí có vẻ không tốt lắm đâu."

"Im miệng, đừng làm ảnh hưởng đến thiếp." Giang Thanh Ba gắt gỏng với chàng rồi tiếp tục hồi tưởng những món ăn khác trong đầu.

"Ta cũng không muốn ảnh hưởng đến phu nhân nhưng… vi phu xong rồi. Nàng còn muốn đỡ đến lúc nào nữa?"

"???"

Đại gia Lục Minh Châu sao chàng không nói sớm? Giang Thanh Ba đột nhiên quay qua trừng mắt nhìn nam nhân đang cười không chút kiêng kỵ gì kia. Nàng kéo quần lên, thắt dây lại rồi đỡ nam nhân về bên giường. Nàng bình tĩnh đi đến trước chậu đồng, không ngừng chà sát hai tay. Nàng quay người lại với nam nhân. Vẻ mặt bình tĩnh biến mất, cong môi, trong lòng điên cuồng gào thét.

Hức hức hức, tay của nàng cũng không thể quay về nữa rồi!

"Chúng ta là phu thê. Phu nhân không cần xấu hổ như vậy." Lục Minh Châu nhìn về phía lưng của nàng, không nhịn được mà bật cười.

"Bây giờ chàng không được nói chuyện."

Lục Minh Châu cứ mở miệng ra là nàng lại không thể kiểm soát đầu óc mà hồi tưởng lại những gì cánh tay phải vừa trải qua. Giang Thanh Ba lắc đầu. Nàng không thể nghĩ tiếp. Nếu nàng còn nghĩ tiếp thì chắc não phải đổi màu mất. Nàng hít sâu một hơi cho tâm trạng bình tĩnh trở lại. Nàng bất chợt quay người lại thì va phải ánh mắt cười như không cười của Lục Minh Châu. Cảnh tượng vừa quên lại xuất hiện trong đầu. Khí nóng ùn ùn bốc lên rồi tràn ra hai bên tai.

"Chàng đừng nhìn thiếp." Giang Thanh Ba kêu lên một câu, bịt mắt lại. Nàng ngại đến mức sắp bốc khói rồi.

"Phu nhân, chúng ta là phu thê."

Giang Thanh Ba mím môi không nói chuyện. Phu thê cũng đâu cần làm đến bước này đâu. Hơn nữa bọn họ vẫn chưa động phòng hoa chúc. Một tiếng cười bất đắc dĩ vang lên trong tẩm phòng. Ánh mắt dừng lại trên người nàng cuối cùng cũng chuyển đi chỗ khác. Nàng thở dài một hơi. Bây giờ nàng không muốn ở riêng với Lục Minh Châu.

"Thiếp đến nhà bếp xem đồ ăn của chàng."

"Tiểu thư, thuốc của cô gia xong rồi."

Giang Thanh Ba vừa dứt lời thì Lục Tùng bưng bát thuốc đi vào tẩm phòng. Nàng tức giận trừng mắt nhìn đối phương. Lúc này nàng cần không gian riêng tư. Đám nha đầu này không thể khôn khéo một chút, không thể cảm nhận được hoàn cảnh xấu hổ của nàng sao?

"Sao vậy? Nô tỳ tới không đúng lúc sao?" Lục Tùng bị nhìn như vậy thì thấy khó hiểu, ngây ngô nhìn Giang Thanh Ba.

"..."

Im miệng, chúng ta là chủ tớ ruột thịt đấy!

Lục Minh Châu bị hai người chọc cười thành tiếng.

Lục Tùng đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người, đặt khay lên bàn rồi hành lễ theo quy tắc.

"Xin lỗi tiểu thư. Nô tỳ lập tức đi trông chừng đồ ăn cho cô gia."

"Đừng…" Đi!

Giang Thanh Ba vừa mở miệng muốn giữ người lại thì Lục Tùng đã chạy như bay ra khỏi tẩm phòng. Nàng rút tay lại, bất đắc dĩ đỡ trán. Con nha đầu này đúng là không có mắt nhìn! Nàng ấy không nhìn thấy nàng muốn chui xuống lỗ sao? Nàng ấy không thể đứng đây một lát để làm dịu bầu không khí sao?

Nàng nhìn sang bát thuốc trên bàn. Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý rồi mỉm cười bưng bát thuốc đi đến bên giường. Nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh Châu, khoé môi nàng căng cứng. Nàng cố gắng bình tĩnh, cầm thìa lên thổi nước thuốc đang bốc khói màu trắng.

"Phu quân uống thuốc."

Lục Minh Châu uống một ngụm, mặt mày nhăn nhó. Lần đầu tiên Giang Thanh Ba nhìn thấy vẻ mặt chàng sinh động như vậy nên nhất thời không nhịn được cười. Bầu không khí xấu hổ lúc nãy cũng chợt biến mất. Tiếp đó, nàng lại múc một thìa đưa qua.

"Phu quân nên uống lúc nóng."

Lục Minh Châu mím môi uống, hai mắt u ám: "Đắng."

"Thuốc đắng dã tật."

Lục Minh Châu không thèm đếm xỉa đến thìa thuốc bên miệng: "Đắng."

"..."

Đại gia, sao chàng khó hầu hạ thế?

Giang Thanh Ba hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cái ngứa ở hai tay, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân Lục Minh Châu là nhân sĩ thương tật, nàng cần chăm sóc nhân sĩ thương tật. Nàng đứng dậy cầm hũ mứt trên bàn đặt bên giường rồi cố gắng mỉm cười.

"Bây giờ phu quân uống được chưa?"

"Được rồi."

Lục Minh Châu uống hết một bát thuốc thì ăn hết một phần ba hũ mứt của nàng. Giang Thanh Ba âm thầm quan sát cái miệng đang nhai nhóp nhép của nam nhân. Răng không xót à?

"Mứt ngon lắm. Lần sau chuẩn bị nhiều chút." Lục Minh Châu nói.

"..."

Đường đường là đại nam nhân thống lĩnh Củng Vệ Ti mà lại sợ đắng. Giang Thanh Ba liếc nhìn nam nhân đang ăn. Tin tức này mà truyền ra ngoài thì e là chẳng ai tin.

Giang Thanh Ba đặt bát thuốc lên bàn. Bầu không khí ngượng ngùng đã biến mất. Nàng cũng lười trốn ra ngoài. Nàng vươn vai ngồi xuống giường, giơ tay nhét một miếng mứt vào miệng nam nhân.

"Ta muốn đi tắm."

"Vết thương của chàng không thể dính nước."

"Vậy thì vẫn có thể lau người giúp vi phu đúng không?" Lục Minh Châu ngước mắt nhìn Giang Thanh Ba.

"..."

Sao nàng lại gả cho một tên nhiều chuyện chứ?

"Lúc quay về, để tránh bẫy chuột kia, ta lượn quanh vùng thôn quê, từng giẫm lên bùn đất, ngủ trong sơn động có rắn bò qua, lội qua sông ngay trong đêm. Có hơn trăm loài từng lướt qua thân ta. Trên y phục của cũng ta cũng dính…"

"Thiếp lau cho chàng."

Giang Thanh Ba cầm một miếng mứt lên nhét vào miệng nam nhân rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nàng rợn hết tóc gáy, nhìn nam nhân với đôi mắt vô hồn. Gả cho một tên nhiều chuyện không đáng sợ mà điều đáng sợ là tên nhiều chuyện đó không chỉ sợ thuốc đắng, còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Cơ thể chàng đã bị thương thành ra như vậy rồi mà chàng còn không quên việc đi tắm.

"Cũng thay chăn đệm đi."

"Được."

Hơ, không phải chỉ là lau người thôi sao? Tay cũng đã mất đi sự trong trắng rồi thì mắt có hy sinh một chút cũng có sao đâu?

Nhưng sự thực đã chứng minh chuyện này cực kỳ có sao. Vì đôi mắt đã khiến cho cảnh tượng trong đầu nàng trở nên vô cùng sinh động!

Cứu mạng!

Chương kế tiếp