Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 38
Giang Thanh Ba đỡ Lục Minh châu ra khỏi phòng tắm. Bàn tay khẽ vỗ lên gương mặt phiếm hồng, thầm niệm Thanh Tâm Kinh, ý đồ quên đi hình ảnh hoạt sắc sinh hương vừa rồi.

Nhưng mà, vô ích!

Đầu óc quay cuồng mất kiểm soát, từ cơ bụng tám múi đi xuống... Ui da, đáng chết, không được nghĩ đến nó nữa.

Giang Thanh Ba thầm mắng mình, khóe mắt liếc nhìn nam nhân bên cạnh. Vẻ mặt chàng bình tĩnh, ánh mắt không hề gợn sóng. Dường như một màn hoạt sắc sinh hương sống động vừa rồi không phải từ chàng mà ra vậy. Nhìn mà xem tố chất tâm lý người này vững vàng nhường nào, đương sự còn chẳng có phản ứng gì, một người mù như nàng kích động gì chứ?

Nàng bấm mạnh bắp đùi một cái, đau đến nỗi thở hổn hển. Hình ảnh trong đầu dần dần mơ hồ. Trái tim kích động nãy giờ cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Phu thê già thành hôn gần một năm đến nơi rồi, chẳng phải chỉ không mặc quần áo thôi sao?

Chuyện nhỏ! Chuyện nhỏ thôi!

Hai người đi vào gian nhỏ, đưa mắt nhìn đồ đạc bừa bãi trong phòng, kinh ngạc dừng chân lại. Trên bàn bày một đống đồ, có dược liệu quý hiếm, có điểm tâm mới ra lò,... còn có cả một một túi vải. Giang Thanh Ba vén một góc túi lên thì thấy có một cái áo trong màu trắng, đường may tinh xảo. Vừa nhìn đã biết là của tẩu tẩu nhà mẹ đẻ đưa tới.

Lục Y đang thu dọn, nhìn thấy Giang Thanh Ba khó hiểu nhìn chằm chằm đồ đạc thì vội vàng giải thích: "Mọi người đều biết tiểu thư bị bệnh. Minh Kính Đường tặng dược liệu quý hiếm. Oánh Tỷ Nhí của Đại phòng tặng đai buộc trán và giày vớ tự làm."

"Làm mọi người thương nhớ rồi, ngại quá đi."

Lục Minh Châu liếc mắt nhìn nàng: "Hai mắt nàng cười cong hết cả lên, nào có chút ngại ngùng nào?"

"... Chàng nói cũng không sai. Nhưng chúng ta đều là người trọng thể diện, lần sau nói chuyện nhớ hàm súc chút, chừa mặt mũi cho thiếp nữa."

Giang Thanh Ba trừng mắt nhìn chàng. Không biết có phải tên khốn Lục Minh Châu này dưỡng thương quá nhàm chán hay không mà chỉ thích bới móc nàng. Hai người dù gì cũng đã là phu thê một thời gian, giữ chút thể diện cho nhau khó thế sao?

"Được rồi, giữ thể diện cho nàng." Y cười lướt qua đáy mắt Lục Minh Châu.

"Không biết Đại phu nhân nghe được tin người bị bệnh từ đâu nên sáng nay đã sai Tước Nhi cô nương đến hỏi thăm tình hình. Nô tỳ đã lừa gạt qua loa rồi, chắc Đại phu nhân sẽ không đích thân đến đây thăm bệnh đâu." Lục Y nói.

"Làm tốt lắm." Giang Thanh Ba nhìn nàng ấy tán thưởng.

"Tuyên vương phi cũng tặng ít điểm tâm và dược liệu đến đây ạ." Lục Y nói tiếp.

Hai mắt Giang Thanh Ba thoáng hiện vẻ giật mình. Từ sau lần hơi quá giới hạn để đại phu đến đây, nàng đã có vài phỏng đoán đối với hành vi của Tuyên vương phi. Bây giờ lại thấy đưa tới dược liệu và điểm tâm, nàng vẫn như trước cảm thấy nàng ta nhiệt tình quá mức.

"Điểm tâm Tuyên vương phủ đưa tới mang xuống phòng bếp nhỏ đưa cho Lý thẩm, dược liệu thì đưa đến chỗ Thẩm đại phu. Không có vấn đề gì thì bảo ông ấy tùy ý dùng. Những thứ khác thu hết vào nhà kho đi."

"Nô tỳ rõ ạ."

Đám người Lục Mai, Lục Tùng cùng đi vào sửa sang lại đồ vật trên bàn, chẳng mấy chốc trên bàn đã trống không.

"Phu nhân rất cẩn thận." Lục Minh Châu ngồi lên giường, cười nói.

"Lúc nhỏ thiếp từng ăn phải đồ ăn có độc, ngoại tổ mẫu cực kỳ nghiêm khắc trong chuyện này." Giang Thanh Ba thở dài, vẻ mặt bi thương. "Có một lần thiếp quá thèm ăn đồ ăn bên ngoài nên bị đánh cho một trận, bị phạt quỳ một ngày, còn không cho ăn cơm. Lúc đó thiếp đói đến mức nhìn thấy màn thầu cũng cảm thấy là mỹ thực thần tiên."

"Lúc nhỏ phu nhân sống thảm vậy sao?" Lục Châu thử tưởng tượng đến hình ảnh đó, khóe môi cong lên.

"Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!"

"Thật ra lần này đi Giang Nam một chuyến vi phu có đi bái kiến Huệ công chúa." Lục Minh Châu nói một câu, bình tĩnh nhìn Giang Thanh Ba.

"Có gặp được không?"

Giang Thanh Ba kinh ngạc nhướng mày, hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi nhiều rồi. Ngoại tổ mẫu ghét Củng Vệ Ti nhất, chắc Lục Minh Châu phải ăn bế môn canh* rồi.

*Không gặp, bị chặn ở ngoài.

"Gặp được." Đáy mắt Lục Minh Châu lướt qua một tia cổ quái.

"Hử?" Giang Thanh Ba trừng mắt. "Ngoại tổ mẫu mà lại gặp chàng, không phải bà nên sập cửa vào mặt chàng sao?"

"Chuyện đó thì không có nhưng lúc nhìn thấy ta bà lại rất kinh ngạc." Lục Minh Châu vừa nói vừa nhìn về phía Giang Thanh Ba.

"Chuyện của ngoại tổ phụ thiếp chắc chàng cũng nghe rồi. Thấy chàng đến bái phỏng chắc bà phải kinh ngạc lắm."

Lục Minh Châu muốn nói lại thôi, một tia kỳ lạ trong mắt lại càng đậm.

"Sao vậy?" Giang Thanh Ba không hiểu nhìn chàng.

"Cũng không có gì. Chỉ là... bà nói sang năm sẽ hồi kinh."

"Thật hả?" Giang Thanh Ba vui mừng. "Thiếp phải nói tin này cho phụ thân và huynh trưởng mới được, bọn họ mà biết chắc vui lắm đây!"

"Cũng chưa chắc đâu." Lục Minh Châu lẩm bẩm.

"Chàng nói gì thế?" Giang Thanh Ba không nghe rõ, hỏi lại một câu.

"Ngoại tổ mẫu dặn nàng đừng nói cho họ biết." Lục Minh Châu nói.

"Vì sao?" Giang Thanh Ba chớp mắt đầy nghi hoặc.

"Ngoại tổ mẫu không nói."

"Chắc là muốn tặng cho đại ca thiếp một điều kinh hỉ." Giang Thanh Ba vui mừng vỗ tay. "Được rồi, thế thì nghe ngoại tổ mẫu."

Kinh hỉ là chuyện không thể nhưng kinh hách thì chắc có đấy. Lục Minh Châu thầm nói trong lòng.

Biết ngoại tổ mẫu sắp về kinh, đầu mày cuối mắt Giang Thanh Ba đều nhiễm niềm vui mừng. Nàng khẽ cười dém chăn cho Lục Minh Châu.

"Tình hình bên này thế nào?" Lục Minh Châu vốn đã nhắm mắt lại chợt mở ra.

"Dạo này kinh thành rất náo nhiệt. Mấy hôm trước Lỗ vương phủ bị trộm. Phủ binh, quan sai nha môn kinh thành và các vùng lân cận ngày ngày truy tìm đạo tặc trên phố."

Ánh mắt Lục Minh Châu lóe lên tia khó hiểu: "Chú ý, đừng bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào trong kinh thành."

"Yên tâm, thiếp sẽ để mắt giúp chàng." Giang Thanh Ba nói xong lại cảm thấy không ổn. "Thiếp cảm giác cửa hàng của thiếp sắp phát triển thành cơ sở ngầm của chàng hết rồi. Sao không cho người của Củng Vệ Ti theo dõi những chuyện đó?"

"Củng Vệ Ti không an toàn, hành tung hiện giờ của ta không thể tiết lộ. Chỉ có thể tín nhiệm nàng thôi."

"Được rồi, sẽ lưu ý giúp chàng mà." Chàng đã nói thảm như vậy rồi, nếu không giúp hình như nàng quá vô tình rồi. Giang Thanh Ba thở dài, nàng thiện lương quá mà!

"Mau nghỉ ngơi đi."

"Phu nhân vất vả rồi."

Giang Thanh Ba tùy ý khoát tay, bước đến ngồi xuống cái ghế bập bênh bên mép giường, nhìn nam nhân trong giường đã nhắm mắt, nàng cầm quyển thoại bản trên bàn nhỏ lên đọc.

Căn phòng chìm vào yên lặng. Gió lạnh gào thét thổi những bông tuyết qua cánh cửa sổ khép hờ bay vào bên trong. Giang Thanh Ba cầm quyển sách hoa, khóe môi khẽ cong. Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vươn tới chậu than bên cạnh, lửa than đỏ tươi dưới lòng bàn tay thỉnh thoảng kêu lách tách.

"Ngày thường nàng hay xem mấy thứ này à?"

Giọng nam trầm trầm phá vỡ sự im lặng trong phòng ngủ, Giang Thanh Ba sợ hết hồn vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn nam nhân đang ngồi bên mép giường, lườm chàng một cái.

"Không phải chàng đi ngủ rồi à? Sao lại dậy?" Giang Thanh Ba nhíu mày. "Muốn đi nhà xí?"

"... Không ngủ được." Lục Minh Châu hất cằm về phía quyển thoạt bản. "Dăm ba câu chuyện của Tương gia là cái gì?"

Nói đến nội dung thoại bản, hai mắt Giang Thanh Ba tỏa sáng: "Chuyện này kể về câu chuyện tình ái giữa nữ tử phong trần và Hữu tướng. Tay đánh khách nhân biến thái, chân đá con cháu thế gia không coi ai ra gì. Rất kích thích đấy!"

"Nói bậy. Hữu tướng chỉ từng dây dưa với một quả phụ thôi." Lục Minh Châu phản bác.

"Cái gì? Hữu tướng thật sự có tình sử kích thích vậy sao?" Giang Thanh Ba kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Là chuyện từ mười năm trước rồi, bây giờ vị quả phụ đó đã trở thành phu nhân kế thất của ông ấy."

Mười năm trước? Hữu tướng hơn bốn mươi tuổi. Giang Thanh Ba tặc lưỡi hai cái. Hữu tướng đại nhân chơi đẹp thật. Nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng, hình như Lục Minh Châu không phải người thích quan tâm những chuyện bát quái kiểu này. Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn chàng.

"Sao chàng biết?"

"Trong ghi chép mật của Củng Vệ Ti có ghi."

"Loại chuyện này Củng Vệ Ti cũng ghi lại?"

"Mọi chuyện lớn nhỏ của quan viên trong triều đều phải ghi chép lại. Ngay cả thân phận của phu nhân, thiếp thất của bọn họ cũng phải làm rõ."

Giang Thanh Ba trợn mắt: "Thế thiếp?"

"Ta không cần phải ghi lại."

Giang Thanh Ba thở phào một hơi. May quá, lúc nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm ai mà chịu nổi. Nàng nhìn Lục Minh Châu, hai mắt tỏa sáng. Nàng đứng dậy ngồi xuống mép giường, kéo ống tay áo nam nhân.

"Nghe nói nữ tế của Lại bộ Thượng Thư vì quan lộ mà ruồng bỏ thê nhi, còn phái người chặn giết. Chuyện này có thật không?"

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, tròng mắt Lục Minh Châu hơi lóe lên. Quan sát gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc, chàng mím môi, im lặng một lát mới mở miệng: "Hắn chỉ có một vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ, chuyện đó là phái người đi đưa bạc, thuận tiện hủy bỏ hôn ước."

"Hừ, quả nhiên là thứ nam nhân nhu nhược, năng lực kém vì quan lộ vứt bỏ người khác."

"..."

"Nghe nói phu nhân Tả tướng và vài khăn tay chi giao cùng buôn bán, mất sạch cả gốc lẫn lãi. Tình cảm khuê mật vì thế mà cắt đứt?"

"??? Là con bọn họ cấu kết với phường cho vay nặng lãi, khiến rất nhiều người bán nhi bán nữ, thậm chí còn chết người, Sau khi Bệ Hạ biết tin đã sung quân những kẻ đó đến mỏ khai thác đá. Mấy vị phu nhân kia vì thế mới nảy sinh hiềm khích, từ đó không qua lại nữa."

Giang Thanh Ba càng nghe hai mắt càng phát sáng. Không ngờ lại có nhiều loại tin đồn bát quái thú vị như vậy. Thật kích thích! Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Lục Minh Châu.

"Củng Vệ Ti của chàng có thiếu người không? Cái kiểu như là hỗ trợ thu dọn hồ sơ mật ý?"

"... Không thiếu."

"Tiếc quá, tự nhiên chàng lại bỏ qua một người tài năng như thiếp." Giang Thanh Ba thở dài như thật.

Lục Minh Châu nhếch mép: "Nàng chỉ muốn vào đọc tin bát quái chứ gì."

"Các chàng thu thập tin bát quái không phải cũng vì để mình xem sao?" Giang Thanh Ba rất ghen tị với tiểu lại phụ trách thu dọn hồ sơ mật ở Củng Vệ Ti. Ngày ngày nắm giữ tin bát quái của quan viên kinh thành cũng là một loại hạnh phúc mà.

"..."

Lục Minh Châu nhìn vẻ mặt nàng, bất đắc dĩ căng khóe môi. Có một chuyện chàng không nói, tên tiểu lại sắp xếp tài liệu mật kia ngày ngày nơm nớp lo sợ vì biết quá nhiều mà mạng sống không được bảo toàn đây. Ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ, mới tầm ba mươi mà tóc đã bạc trắng rồi. Thấy ánh mắt thất vọng của nàng, chàng chỉ lắc lắc đầu. Chắc chỉ có nàng mới cảm thấy chuyện đó thú vị thôi.

"Nghe nói ái thiếp của một vị Vương gia té lộn cổ ở bãi săn, còn bị lộ mông hả?"

"... Vương gia không biết đó là nam nhân cải trang, sau lại tra ra là gián điệp địch quốc, bây giờ đang bị giam trong địa lao Củng Vệ Ti."

"Bọn họ biết chơi thật đấy!"

"Còn có một vị công tử..."

Giang Thanh Ba bị khơi dậy lòng hứng thú, lôi kéo Lục Minh Châu hỏi dò từng chuyện bát quái đã nghe được, muốn biết chân tướng. Thỉnh thoảng nghe được chuyện ly kỳ còn cười to không ngớt.

Tiếng cười vang truyền ra từ phòng ngủ khiến Lục Y đi qua cửa khựng lại. Nàng ấy len lén hé cửa nhìn vào, khóe môi bất giác cong lên. Rụt đầu lại, rón rén chạy về nhĩ phòng*.

*Căn nhà nhỏ được xây cạnh nhà lớn trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc

"Ngươi có chuyện gì tốt mà cười vui vậy?" Lục Tùng ngồi cạnh chậu than ngẩng đầu hỏi.

"Tiểu thư và cô gia chung sống hòa hợp, sao ta không vui mừng được?" Lục Y ngồi xuống cạnh chậu than. "Vừa nãy ta đi ngang qua thấy bọn họ không biết nói chuyện gì trong phòng mà rất vui vẻ. Xem ra quan hệ lại tốt hơn rồi."

"Đúng là khá hơn nhiều thật. Mấy hôm trước ta đi đưa đồ còn quấy rầy không gian riêng của hai người họ. Tiểu thư trách ta phá hoại không khí còn trừng mắt vài cái cơ." Lục Tùng oan ức nói. "Lúc đó ta có biết gì đâu, nếu sớm biết thì đã không đi vào rồi."

"Nấu xong thuốc cho cô gia, hai người các ngươi ai sẽ đi đưa đây?" Lục Mai ngồi xổm một bên bếp hỏi, không ngẩng đầu lên.

"Ta không đi đâu, phá hoại không khí tiểu thư lại trừng ta đấy." Lục Tùng nói.

"Bầu không khí trong nhà chính đang hòa thuận, bây giờ đi quấy rối có vẻ không ổn lắm, đúng không? Hay là... đợi lát nữa rồi đi?" Lục Y kiến nghị.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

"Đồng ý."

***

Đảo mắt, nửa tháng đã trôi qua. Độc trong cơ thể Lục Minh Châu đã được loại bỏ hoàn toàn, vết thương ngoài da chuyển biến rất tốt, chàng có thể miễn cưỡng hoạt động như bình thường rồi.

Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng gào thét hoan hô ầm ĩ. Cuối cùng không phải cùng đi nhà xí, mỗi ngày không cần bị ép xem một màn hoạt sắc sinh hương trong phòng tắm rồi. Quả thực đang khảo nghiệm nhân tính của nàng mà. Đưa mắt nhìn nam nhân đang chăm chú ăn cơm, nàng cầm thìa múc một bát canh đẩy đến trước mặt chàng.

"Thiếp cố ý sai nhà bếp nấu canh tẩm bổ, chàng uống nhiều chút, tốt cho thân thể lắm đấy."

Lục Minh Châu nhìn chằm bát canh nóng màu trắng sữa, cười lắc đầu: "Ta ở nhà hơn nửa tháng, canh mỗi ngày không trùng lặp, làm phiền phu nhân rồi."

"Lý thẩm là từng danh trù đấy, biết nấu rất nhiều món ăn. Cho dù chàng có ở nhà nửa năm canh này cũng sẽ không trùng lặp." Dứt lời lập tức bưng chén canh lên uống hết phân nửa, uống xong còn thỏa mãn nheo nheo mắt.

Lục Minh Châu nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nàng, khóe môi bất giác nhếch lên.

"Cưới được phu nhân thật tốt."

Giang Thanh Ba cho đó là một lời khen ngợi, tiếp tục ăn cơm.

"Lần này ta mang một nữ tử từ Giang Nam về. Nhờ phu nhân sắp xếp giúp." Lục Minh Châu cầm đũa, thản nhiên nói.

Động tác nhai nuốt của Giang Thanh Ba khựng lại. Lục Minh Châu mang nữ nhân về, còn bảo nàng thu xếp. Động phàm tâm rồi à? Sự tò mò từ từ dâng lên, thầm hỏi không biết nữ tử thế nào mà lại thuần phục được Lục đại nhân năng lực bất phàm. Hai mắt lấp lánh, lòng hiếu kỳ trỗi dậy.

"Chàng muốn đón nàng ta vào bằng cách nào?"

"Lương thiếp?"

"Có dễ sống chung không?"

"Có biết đánh mã điếu không?"

"Hay là sắp xếp một buổi gặp mặt trước, mọi người gặp nhau tìm hiểu?"

Giang Thanh Ba nói một tràng mà chẳng thấy Lục Minh Châu đáp lại. Vừa định giục, ngẩng đầu lên trùng hợp bắt gặp ánh mắt trừng trừng của nam nhân.

"Sao chàng nhìn thiếp như vậy?" Giang Thanh Ba kinh ngạc trừng mắt. "Lẽ nào chàng còn muốn lấy nàng ta làm chính thê. Thế khả năng không được đâu. Còn phải để ý đến mặt mũi Thái Thượng Hoàng chứ. Hay là chàng cố nhịn một thời gian, chờ vị kia đi..."

"... Nàng đọc ít thoại bản thôi."

"Chúng ta đang thương lượng chuyện nạp thiếp, chàng lại nói cái gì vậy?"

"Bớt suy nghĩ lung tung cho ta nhờ." Lục Minh Châu xoa mi tâm. "Nàng ta là nhân chứng."

"Hả? Ồ..." Hai mắt Giang Thanh Ba chợt ảm đạm. "Thiếp còn tưởng hậu viện có biến cơ."

"... Còn tò mò nữa sẽ tịch thu thoại bản của nàng."

"Sao chàng lại giống đại ca thiếp thế, bản thân không nói rõ ràng lại trách thiếp đọc thoại bản." Giang Thanh Ba lầm bầm. "Ăn nói không đầu không đuôi, chỉ bảo dẫn theo nữ tử về, chẳng lẽ thiếp nghĩ không đúng?"

"..."

Thê tử nhà nào lại nghĩ như vậy chứ? Lại còn phải biết chơi mã điếu... Thế thì hợp lý sao?

Thái dương Lục Minh Châu giật thình thịch, hít sâu một hơi mới khôi phục sắc mặt bình thường.

Ăn xong, Giang Thanh Ba ôm lò sưởi tay đi hai vòng trong sân cho tiêu cơm. Tắm xong, nàng bò lên giường từ sớm, Dạo này chăm sóc bệnh nhân Lục Minh Châu khiến nàng mệt muốn chết. Mới vừa kéo chăn lên chuẩn bị nằm xuống thì nhìn thấy một nam nhân mặc y phục dạ hành đi ra từ sau bình phong. Nàng nhướng mày nhìn từ đầu đến chân chàng.

"Trời tối đen rồi chàng lại còn mặc thế..."

"Chắc Lục Cửu đến rồi. Ta đi xem xem." Lục Minh Châu vừa nói vừa đeo khăn che mặt lên.

"Thương thế của chàng..."

"Gần như khỏi hẳn rồi."

Được rồi, Lục Minh Châu còn chẳng thèm để ý, nàng không tiện nói thêm điều gì. Kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt đi ngủ.

"Tạm biệt, thiếp ngủ trước đây."

Lục Minh Châu bật cười, lắc đầu, xoay người đi ngang qua giá cắm nến, tiện tay tắt nến luôn. Cọt kẹt một tiếng, bóng người mạnh mẽ nhảy khỏi cửa sổ, lập tức biến mất trong màn đêm.

Giang Thanh Ba đang nằm mơ, ngủ say không biết gì. Không biết lúc nào nam nhân đã quay về nữa. Sáng sớm tỉnh lại đã thấy Lục Minh Châu nằm bên cạnh. Đưa mắt nhìn gương mặt đang ngủ say, nàng bình tĩnh đứng dậy xuống giường.

Lúc chàng mới quay về, đúng là nàng không quen thật. Sáng sớm tỉnh lại phát hiện Lục Minh Châu nằm bên cạnh còn bị kinh hãi hai lần. Sau khi chung chăn chung gối hơn nửa tháng thì đã quen rồi.

Bây giờ, cho dù có tận mắt thưởng thức một màn hoạt sắc sinh hương trong phòng tắm nàng cũng có thể tâm không... Được rồi, vẫn có sóng lớn. Giang Thanh Ba nuốt ngụm nước bọt, hai tai dần đỏ ửng. Vai rộng mông thon, chân dài thẳng tắp và cơ bụng tám múi rắn chắc. Một màn trong phòng tắm đúng là hoạt sắc sinh hương.

Không được nghĩ, không được nghĩ nữa!

Vừa nghĩ đến chuyện đó cái đầu óc mất khống chế luôn.

Mấy ngày sau, hôm nào cũng thế, vừa đến giờ đi ngủ là Lục Minh Châu lại mặc y phục dạ hành. Giang Thanh Ba đã quen, chỉ phất tay một cái rồi xoay người chui vào trong chăn. Đêm đông lăn vào chăn mới là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

"Đêm nay ta ra ngoài gặp Lục Cửu."

Giang Thanh Ba mở mắt, xoay người ngồi dậy: "Không về sao?"

"Mấy hôm nay sẽ chính thức hồi kinh."

"Chàng đợi đã." Giang Thanh Ba xuống giường, khoác áo khoác ra khỏi phòng ngủ. Lát sau quay về còn cầm theo hai cái túi vải dầu và một bầu rượu, nhét vào tay phu quân.

"Trời lạnh uống rượu có thể làm ấm người, bụng đói không nên uống rượu mạnh, nên ăn đồ ăn nhẹ trước, chú ý sức khỏe bản thân."

Lục Minh Châu cảm nhận được hơi ấm từ túi vải dầu trong tay, trong lòng cũng có một dòng nước nóng chảy qua, nhanh chóng lan ra toàn thân. Ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Ba, rõ ràng là một gương mặt không chút phấn son nhưng lại cảm giác đẹp hơn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ ban ngày.

"Đa tạ phu nhân quan tâm."

"Đi nhanh đi."

Nàng cũng không muốn quan tâm, nhưng đối với bệnh nhân của mình Tả đại phu luôn có ý thức trách nhiệm. Nếu để ông ấy biết Lục Minh Châu không quý thân thể kiểu gì cũng nói nàng. Nghĩ đến những chuyện lúc trước từng trải qua, vẻ mặt nàng sinh vô khả luyến.

Đừng xảy ra lần nào nữa, xin đấy!

Giang Thanh Ba chui vào chăn, nhắm mắt lại: "Nhớ thổi đèn giúp thiếp."

Lục Minh Châu nở nụ cười, giơ tay tắt nến, cầm túi vải dầu và bầu rượu nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

*

Sau khi Lục Minh Châu rời đi, Giang Thanh Ba lập tức tuyên bố khỏi bệnh. Cổng lớn Thu Thủy Uyển đóng chặt một thời gian cuối cùng cũng mở ra, nàng gấp không chờ nổi đứng trước cửa hút một bụng không khí mới mẻ. Ôm lò sưởi tay, khoác áo khoác lông cáo, dẫn Lục Y và đám nha hoàn đi dạo quanh vườn.

Xuyên qua hành lang uốn khúc, đến lối rẽ, Giang Thanh Ba gặp bà tức Nhị phòng đang đi phía đối diện. Lờ đi gương mặt lạnh lùng của đối phương, nàng giơ tay chào.

"Đã lâu không gặp, Nhị tẩu càng ngày càng đẹp hơn xưa."

"???"

Giang Thanh Ba lại khen bà ta? Có trá! Đan Tuệ Quân cảnh giác.

"Không sánh được với Tam đệ muội. Ta còn có việc, thứ lỗi không tiếp được."

"Sao không ở lại tán gẫn vài câu?" Giang Thanh Ba miễn cưỡng.

"..."

Nàng ta ngã bệnh hình như lại càng không bình thường. Chẳng lẽ lại muốn làm chuyện gì? Đan Tuệ Quân vừa nghĩ vừa rảo bước nhanh hơn. Cuối năm rồi, bà ta không có thời gian chơi với Giang Thanh Ba.

Nhìn hai bà tức dần đi xa, Giang Thanh Ba thở dài. Hơn nửa tháng không ra khỏi cửa, giờ nhìn Nhị phòng cũng thấy đáng yêu hơn trước rồi. Tiếc là đối phương không ở lại tâm sự nhiều hơn. Khép chặt áo choàng lại, nàng xoay chân bước đến Đại phòng. Lâu rồi không gặp Oánh tỷ nhi, chắc nha đầu kia nảy nở hơn khối rồi!

Mặt khác.

Đan Tuệ Quân đi đủ xa mới giảm tốc độ. Liếc mắt nhìn Đan Tuệ Quân đi xa, xịu mặt: "Hôm nay đúng là xúi quẩy, vừa ra cửa đã gặp vừa ra cửa đã gặp con ma ốm Tam phòng."

Lương Nghi Tĩnh cúi đầu, môi đỏ mím thành một đường thẳng.

Bệnh sởi trên mặt Giang Thanh Ba đã hoàn toàn biến mất, hôm nay gặp cảm giác còn đẹp hơn trước. Bàn tay đặt hai bên sườn nắm thành quyền. Đáy mắt thoáng qua tia tức giận. Sao gương mặt kia không bị hủy luôn đi!

"Có một gương mặt xinh đẹp thì có ích gì, Lục Minh Châu vẫn không về nhà, còn là con ma ốm, cưới về có ích gì chứ?" Đan Tuệ Quân không để ý vẻ mặt Lương Nghi Tĩnh, chỉ mở miệng nói. "Công công thật bất công, cách vài ngày lại đưa dược liệu cho con ma ốm kia. Tử Ninh cũng bị bệnh đó, sao không thấy đưa."

"Phu quân chỉ bị phong hàn, không nghiêm trọng lắm. Chắc là Hầu gia không để ý ạ."

"Ông ấy bất công thì có. Con ma ốm kia có điểm nào tốt chứ?" Đan Tuệ Quân hừ lạnh một tiếng, nắm tay Lương Nghi Tĩnh. "May mà người Tử Ninh lấy là con, vừa hiếu thuận vừa hiện huệ, thân thể cũng tốt. Chắc chắn năm sau sẽ sinh hạ đại tôn tử."

"Bà bà." Lương Nghi Tĩnh đỏ mặt cúi đầu.

"Dạo này nên hầm nhiều canh bồi bổ cho Tử Ninh vào, tốt nhất trước năm mới có thể hoài thai. Tất niên vui mừng gấp bội, Hầu gia cũng sẽ rất vui. Đến lúc đó cho cái con ma ốm Tam phòng kia hâm mộ chết luôn."

Chương kế tiếp