Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 39
"Nô tỳ đã sắp xếp cho nữ tử kia vào tiệm son phấn phía Bắc kinh thành." Lục Mai nói.

Giang Thanh Ba thản nhiên "Ừm" một tiếng. Là nhân chứng của Lục Minh Châu mà, không tới phiên nàng quan tâm.

"Nghiêng rồi." Giang Thanh Ba đứng ngoài cổng chỉ đạo Lục Y dán câu đối. Ăn Tết phải có không khí của ăn Tết chứ: "Đúng đúng đúng, cứ làm thế đi."

Lục Y dán xong bên trái lại cầm một câu đối khác lên. Giang Thanh Ba cũng theo hướng bước một bước nhỏ. Không cẩn thận dẫm vào chân Lục Mai, nàng vội vàng lùi lại một bước.

"Đau không?"

"Nô tỳ không đau ạ."

"Nha đầu ngươi ra ngoài một chuyến thì cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ." Giang Thanh Ba nhận ra vẻ mặt Lục Mai bất thường, vẻ mặt dịu lại. "Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt ngươi à?"

"Không ạ." Lục Mai lắc đầu nguầy nguậy.

Giang Thanh Ba thở phào, đưa mắt nhìn những câu đối đã dán xong, bước vào cửa, cầm tấm dán cửa sổ từ tay Lục Y rồi dán lên. Quay đầu nhìn Lục Mai vẫn đi theo sau lưng, nhăn mày, ánh mắt rối rắm.

"Có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta làm chủ cho ngươi."

"Hôm nay nô tỳ đã nhìn thấy tên của nhân chứng." Lục Y im lặng một lát mới chịu nói.

"Ta biết rồi." Giang Thanh Ba gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại lấy thêm một tờ giấy dán nữa. "Ngươi đi thu xếp chỗ cho nàng ta ở tạm đi."

"Tiểu thư, đó là..." Lục Mai hít sâu một hơi. "Đó là tiểu thư Diêu Kỳ ạ."

Tấm giấy dán cửa sổ trong tay Giang Thanh Ba rơi xuống đất. Nàng quay phắt đầu nhìn Lục Mai, hai mắt chấn kinh: "Ngươi nói nhân chứng đó tên là Diêu Kỳ?"

Lục Mai nhìn trái nhìn phải, chắc chắn không ai nghe thấy mới gật đầu thật mạnh.

"Hai năm trước nô tỳ thay tiểu thư lên kinh thành thu lại hài cốt của nàng ấy, còn đích thân sắp xếp ngươi đưa ma. Nhưng hôm nay nàng ấy lại đứng trước mặt nô tỳ."

Giang Thanh Ba rũ mắt, kìm nén cơn sóng lớn cuồn cuộn trong mắt. Diêu Kỳ là thứ nữ của Bố Chính Sử Giang Nam, là khăn tay chi giao của nàng, cũng là người bạn tốt duy nhất của nàng ở Giang Nam. Sau đó nàng được định một mối hôn sự ở kinh thành, gả vào võ tướng thế gia. Lúc ấy nàng rất vui, chờ sau khi lên kinh thành hai người có thể tiếp tục qua lại. Nào ngờ, nàng còn chưa hồi kinh, nhà chồng Diêu Kỳ đã bị cuốn vào một án mưu nghịch.

Vị hoàng đế thứ hai do Thái Thượng Hoàng rút thăm định ra không cam lòng tiếp tục bị quản chế, liên kết thân tín bức Thái Thượng Hoàng giao ra binh quyền lui về dưỡng lão. Nề hà vị hoàng đế thứ hai này không đủ mưu lược, bị đá ra ngoài. Vị hoàng đế này bị đá xuống ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể ở trong miếu. Những thân tín đi theo ông ta đều thành kẻ xui xẻo, bị diệt trừ hết, không phải xét nhà lưu đày thì tru di cửu tộc xuống báo danh với Diêm Vương.

Nhà chồng Diêu Kỳ xui xẻo nhất, cửu tộc bị diệt không còn một ai.

Ngày nàng nhận được tin tức, cả nhà Diêu Kỳ đã vào đại lao, hình phạt cũng đã được định ra.

Nàng thì đang ngã bệnh, không thể lên kinh thành, chỉ có thể phái nha hoàn Lục Mai ổn trọng nhất lên kinh thu hài cốt, còn cung phụng một Trường Minh Đăng trong miếu.

Hiện tại, xác chết của khăn tay chi giao đã mất hai năm lại vùng dậy. Giang Thanh Ba đứng trên hành lang, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hư không, mặc kệ bông tuyết bay lượn rơi trên người.

"Tiểu thư, nên dán nốt song cửa sổ ạ." Lục Y dán vài phiến cửa sổ xong, quay đầu lại phát hiện Giang Thanh Ba còn đứng im trước cửa sổ không động đậy thì lên tiếng thúc giục.

"Tự ngươi dán đi, ta không động tay vào thêm phiền nữa." Giang Thanh Ba hoàn hồn, mỉm cười gượng gạo nhìn nàng ấy, xoay người vào phòng ngủ. Thu lại nụ cười, đuôi lông mày nhăn thành chữ Xuyên. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã cứu tử tù Diêu Kỳ? Mấy vấn đề này cứ mãi quanh quẩn trong đầu nàng.

Nàng ngồi lên ghế bập bênh, ánh mắt thoáng hoảng hốt nhìn ra cửa sổ. Lục Minh Châu đi Giang Nam một chuyến lại dẫn theo Diêu Kỳ về, chẳng lẽ mấy năm nay nàng ấy vẫn ở Giang Nam?

"Suy nghĩ gì mà chú tâm vậy? Ta đứng trước mặt mà nàng chẳng có phản ứng gì?"

Giang Thanh Ba hồi thần, hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Châu đứng trước mặt: "Sao chàng quay về nhanh thế? Không cần thẩm vấn nghi phạm mới bắt về Củng Vệ Ti à?"

"Vừa về kinh kiểu gì cũng phải ra vẻ tí chứ, đỡ khiến mọi người hoài nghi." Lục Minh Châu lấy một cái chìa khóa trong túi áo ra đưa cho Giang Thanh Ba.

"Đây là?" Giang Thanh Ba nghi hoặc chớp mắt.

"Hôm nay hồi cung phục mệnh được Thái Thượng Hoàng thưởng vài thứ, mong phu nhân rảnh rỗi sửa sang lại rồi đưa vào tư khố giúp vi phu."

"Ừm." Giang Thanh Ba nhận chìa khóa, bước lên hai bước nhận lấy áo choàng nam tử vừa cởi ra. Nhìn Lục Minh Châu vào phòng tắm, nàng ôm quần áo ngồi xuống, thở dài một hơi, lại bắt đầu nghĩ đến chuyện của Diêu Kỳ.

Phòng ngủ an tĩnh lại, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lục Minh Châu tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Giang Thanh Ba ôm áo của chàng ngồi im lặng, lông mày hơi nhướng. Bước đến trước mặt nàng, chàng giơ tay véo cái má mềm mại đánh thức nàng.

"Có tâm sự à? Nói ra vi phu nghe thử xem."

"Chàng làm đau thiếp." Giang Thanh Ba đánh bay bàn tay nam nhân, liếc mắt nhìn chàng, xoa nhẹ cằm.

"Ta không dùng lực." Lục Minh Châu nhìn bàn tay mình, lại nhìn cái cằm hơi đỏ lên của Giang Thanh Ba, mày kiếm nhếch lên: "Mặt nàng mềm quá."

"Thiếp coi đây là lời khen đó."

Lục Minh Châu sờ mũi, khóe mắt liếc cái cằm đỏ sẫm kia, đáy mắt thoáng qua tia sáng u ám. Nắm tay đặt bên môi ho khan hai tiếng, ép mình rời ánh mắt sang chỗ khác.

"Tìm được người sau lưng tên khất cái rồi."

"Là ai?" Động tác xoa cằm của Giang Thanh Ba dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Châu.

"Dực Dương quận chúa."

Nghe thấy cái tên này, Giang Thanh Ba vô cùng kinh ngạc, sau lại thấy không đúng, mày đẹp hơi nhăn lại.

"Không phải chứ, với tính cách của Dực Dương quận chúa khả năng sẽ đích thân ra mặt gây chuyện chứ, sao còn phải tìm hai tên khất cái chơi mấy trò trêu cợt người như trẻ con vậy."

"Thật sự là nàng ta, khất cái cũng thừa nhận rồi. Chắc là lần trước bị dạy dỗ, không dám làm quá mức nên mới tìm hai tên khất cái trêu cợt nàng."

"Vì sao lần nào cũng là con đường đi Tuyên vương phủ?"

Lục Minh Châu ngập ngừng một lát, mới nói: "Nghe nói là không biết được hành tung của nàng, lại biết nàng vô tình cứu một mạng Tuyên vương phi, hai người có giao hảo nên nàng ta mới cho khất cái canh giữ trên con đường nàng nhất định phải đi qua."

Giang Thanh Ba ngẫm nghĩ, cảm thấy đây đúng là việc Dực Dương quận chúa có thể làm ra, cạn lời trợn mắt.

"Dực Dương quận chúa nhọc lòng rồi."

"Dực Dương quận chúa đã bị cấm túc, ngày khác ta sẽ cảnh cáo Khánh quận vương, sau này không để nàng ta có cơ hội hại nàng nữa."

"Đa tạ phu quân. Có phải bây giờ thiếp có thể tự do ra phủ rồi không?"

"Ừ."

Tròng mắt Giang Thanh Ba đảo quanh, đứng dậy đưa cái áo choàng sạch sẽ qua: "Phu quân, đã thu xếp xong cho nhân chứng của chàng rồi."

"Vất vả cho phu nhân rồi."

"Thật ra..." Giang Thanh ba cúi đầu, vặn ngón tay. "Thật ra... thiếp có quen nàng ấy."

Động tác thắt đai lưng của Lục Minh Châu khựng lại, quay đầu, nâng cằm nàng lên: "Nàng quen Diêu Kỳ?"

Giang Thanh Ba kéo bàn tay chàng ra, gật đầu.

"Khi thiếp dưỡng bệnh ở Giang Nam có quen nàng ấy, sau đó thành khăn tay chi giao. Năm đó... cũng là thiếp phái Lục Mai lên kinh thành thu hài cốt cho nàng ấy. Không ngờ..." Giang Thanh Ba mím môi. "Không ngờ nàng ấy vẫn còn sống, thậm chí còn trốn ở Giang Nam."

"Thiếp có thể gặp nàng ấy không?" Giang Thanh Ba lại hỏi.

"Thiếp không cầu nói chuyện với nàng ấy, thiếp... chỉ muốn đưa chút quần áo, điểm tâm thôi. Từ trước nàng ấy đã yếu đuối hơn thiếp, bây giờ lại không có nhà, còn mang thân phận "người chết.". Hai mắt Giang Thanh Ba chua xót, nắm chặt ống tay áo chàng: "Phu quân, thiếp chỉ đứng nhìn từ xa thôi."

Giọng nói ngọt ngào mềm mại quanh quẩn bên tai, đôi thủy mâu liễm diễm không tiếng động khẩn cầu. Từ con ngươi sạch sẽ ấy, Lục Minh Châu nhìn thấy rõ bóng dáng mình. Quá sạch sẽ... Sâu trong đáy mắt chàng từ từ dâng lên mạch nước ngầm rồi nhanh chóng biến mất trong vực sâu vạn dặm. Lục Minh Châu giơ tay ngăn cản ánh mắt Giang Thanh Ba.

"Gặp cũng được, ngày mai ta sẽ thông báo cho bên kia một tiếng."

"Đa tạ phu quân." Giang Thanh Ba bắt lấy bàn tay đang che trước mắt, mi mắt cong cong nhìn chàng.

Yết hầu Lục Minh Châu lên xuống, ánh mắt vội quay sang chỗ khác: "Lần sao không được dùng ánh mắt như vậy nhìn ta nữa."

"Ánh mắt gì?" Giang Thanh Ba chớp mắt, khó hiểu nhìn chàng.

Cổ họng Lục Minh Châu càng khô khốc, vội nhắm mắt xoay lưng về phía nàng.

"... Được rồi, coi như ta chưa nói gì hết."

"Sao hôm nay chàng cứ kì kì quái quái nhỉ."

"..."

Phu nhân thật sự chẳng tự hiểu bản thân gì cả! Lục Minh Châu thầm thở dài.

"Hôm nay phu quân muốn ăn gì, thiếp thân sẽ sai phòng bếp nhỏ làm." Giang Thanh Ba được cho phép đi gặp Diêu Kỳ thì rất vui, quyết định hôm nay phải đối xử tốt hơn với chàng.

"Lấy lòng ta?"

Nhìn ánh mắt dò hỏi của chàng, Giang Thanh Ba không biết ngượng gật gật đầu: "Đúng rồi. Lấy lòng phu quân thế có được không?"

Lục Minh Châu xoa mi tâm, thầm thở dài. Chẳng có nữ tử nào nịnh nọt và lấy lòng một cách đương nhiên như vậy. Nhìn đôi mắt trong sáng kia, chàng lại bất giác gật đầu.

"... Ừm."

***

Hôm sau, Giang Thanh Ba gấp không chờ nổi khởi hành đến cửa hàng son phấn bên thành Bắc. Tuyết đọng dưới chân dày đến mắt cá chân, một tay nàng ôm lò sưởi tay, một tay đặt vào tay Lục Mai, khó khăn đi qua ngõ nhỏ đến cổng sau cửa hàng son phấn. Kéo mạng che mặt lên, chờ Lục Mai gõ cửa.

Chờ không bao lâu, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Một đại hán mặt sẹo cung kính đứng một bên sườn, mời hai người vào trong.

"Phu nhân, để nô tỳ vào gọi nàng ấy ra."

"Không cần, ta tự vào." Giang Thanh Ba nhìn những gian nhà ngói lớn trong viện. "Nàng ấy ở đâu?"

"Gian thứ ba bên trái ạ." Đại hán mặt sẹo nói.

Giang Thanh Ba gật đầu nói cảm ơn, đi đến trước cửa gian nhà thứ ba, Lục Mai bước lên trước gõ cửa. Một lát sau, bên trong không hề có động tĩnh.

Lục Mai nhìn Giang Thanh Ba, giơ tay gõ cửa tiếp.

"Diêu tiểu thư, nô tỳ là Lục Mai."

Sau thời gian một chén trà nhỏ, trong phòng vẫn không hề có động tĩnh.

Lục Mai nhăn mày, giơ tay muốn gõ cửa tiếp. Nhưng lần này lại bị một bàn tay trắng trẻo ngăn lại, quay đầu nhìn Giang Thanh Ba.

"Tiểu thư..."

"Để ta." Để Lục Mai lùi sang một bên, nàng bước lên trước cửa. "Thời tiết kinh thành lạnh giá, muội mang ít xiêm y đến cho Diêu tỷ tỷ, còn mang cả điểm tâm nữa, do Lý thẩm tự tay nấu."

Tiếng loảng xoảng vang lên trong phòng.

Dường như Giang Thanh Ba không hề nhận ra, nàng lấy tay nải từ tay Lục Mai đặt cạnh cửa.

"Hôm nay trời rất lạnh, thân thể muội muội không chịu nổi, xin phép về trước."

Trong phòng truyền ra tiếng nức nở rất nhỏ. Giang Thanh Ba đỏ vành mắt nhưng vẫn xoay người rời đi không chút do dự. Lúc sắp đi đến cửa chợt dừng chân lại, nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu cho Lục Mai. Lục Mai lấy năm tờ trăm lượng ngân phiếu nhét vào tay đại hán mặt sẹo.

"Này... Tiểu nhân không thể nhận được ạ."

“Yên tâm cầm đi. Ta sẽ báo lại với Lục Minh Châu."

"Vậy... ít nhiều cũng đa tạ phu nhân." Đại hán mặt sẹo chỉ do dự trong chớp mắt rồi cầm ngân phiếu nhét vào ngực.

"Thay ta chăm sóc vị trong phòng cẩn thận."

"Phu nhân yên tâm, nàng ấy là nhân chứng quan trọng của đại nhân, tiểu nhân chắc chắn không dám chậm trễ."

"Đa tạ." Giang Thanh Ba gật đầu, nương tay Lục Mai rời khỏi ngõ nhỏ. Rút tay lại, kéo áo khoác: "Ngươi đi dặn dò quản sự tiệm son, dặn nàng ấy ngày thường chăm sóc người sau hậu viện nhiều hơn, thức ăn, than đốt phải đầy đủ."

"Nô tỳ đi dặn dò ngay ạ."

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Mai dần đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới bước đến chỗ xe ngựa đang đậu. Màn xe buông xuống, nàng thở dài một hơi. Chắc Diêu Kỳ đã phải trải qua rất nhiều chuyện!

Chẳng mấy chốc Lục Mai đã quay lại.

"Nô tỳ đã dặn dò rồi ạ, Diêu tiểu thư sống trong tiệm son phấn sẽ không phải chịu lạnh chịu đói đâu ạ."

"Ừ."

"Tiểu thư chưa gặp được Diêu tiểu thư nên không vui ạ?" Lục Mai hơi ngừng lại, dùng ngữ khí an ủi nói tiếp. "Diêu tiểu thư trải qua quá nhiều chuyện, chắc vẫn chưa sẵn sàng. Mấy hôm trước nhìn thấy nô tỳ nàng ấy toàn cúi đầu tránh mặt, vào trong phòng cũng chỉ núp thôi."

"Không phải không vui." Giang Thanh Ba thở dài. "Diêu tỷ tỷ trải qua biến cố lớn như vậy, lại dùng thân phận "người chết". Ngày tháng trôi qua chắc chắn rất gian nan. Lần này là ta đường đột, không nên tới đây."

"Không phải người không biết tính tình Diêu tiểu thư. Hôm trước nô tỳ đã gặp nàng ấy nên kiểu gì người cũng biết. Nếu không đợi được người đến, kiểu gì cũng nghĩ mình sa sút bị người ghét bỏ, đến lúc đó lại suy nghĩ vớ vẩn cho xem."

Thời còn thiếu nữ, Diêu Kỳ đã là mỹ nhân có tiếng Giang Nam, ngày thường cũng trang điểm rất tinh xảo. Có lần nàng ăn mặc hơi tùy ý đi đến một buổi hẹn, thế mà bị quở trách nửa ngày, cuối cùng còn bị buộc tội không coi trọng bằng hữu. Giang Thanh Ba nghĩ đến cái thói khó ở đó của nàng ấy, cũng phải đồng tình.

"Có vẻ đúng thế thật."

"Lần sao tiểu thư lại đến đi, có khi Diêu tiểu thư sẽ mở cửa cũng nên."

"Ta không thể đến nữa." Giang Thanh Ba lắc đầu, lòng tiếc hận. Thân phận Lục Minh Châu mẫn cảm, mặc dù bọn họ không có tình cảm gì nhưng cũng không thiếu người nhìn chằm chằm nàng. Nếu vì mình nhớ thương mà khiến người ta phát hiện ra Diêu Kỳ sẽ mang đến tai họa cho đối phương, cũng sẽ mang đến kiếp nạn cho Võ An Hầu và Giang gia.

Mặc kệ Diêu Kỳ đã xảy ra chuyện gì, hoặc có gì oan khuất, chỉ có chờ Lục Minh Châu làm rõ mọi chuyện các nàng mới có thể gặp lại nhau.

Khi hai người đang nói chuyện, xa ngựa dừng lại. Giang Thanh Ba bình tĩnh ngồi im nhìn Lục Mai: "Ngươi đừng đi nữa, đỡ khiến người khác chú ý."

"Nô tỳ đã rõ."

Gió tuyết thổi từ ngoài cửa sổ vào trong xe. Giang Thanh Ba kéo áo khoác vào, ôm chặt lò sưởi tay, đợi một lúc mà không thấy xe ngựa đi tiếp. Nàng gõ lên vách tường.

"Mã thúc, sao không đi tiếp?"

"Đằng trước có rất nhiều người, bây giờ không đi được ạ." Mã thúc ngồi ngoài xe nói.

Giang Thanh Ba vén mành xe lên, hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn đường phố đông đúc người qua kẻ lại.

"Hôm nay là ngày mấy, sao trên đường nhiều người vậy?"

"Tám phần là Tuyên vương lại phát gạo." Lục Mai nói.

"Lại?" Giang Thanh Ba bắt được một từ mấu chốt.

"Hôm kia nô tỳ ra ngoài đã gặp. Hai năm trước lên kinh thành cũng nhìn thấy Tuyên vương đang phát gạo cho bá tánh thường dân." Lục Mai ngừng một lát, nói tiếp: "Nghe nói là do thân thể Tuyên vương phi không tốt, Tuyên vương nghe lời một cao tăng đắc đạo nói rằng phát gạo là cầu phúc cho nàng ta. Bảy ngày trước năm mới đều sẽ phát gạo, đã được năm năm rồi ạ. Bá tánh kinh thành đều nói Tuyê vương nhân đức thương dân, nếu trở thành Hoàng Đế chắc chắn sẽ là phúc của bá tánh thiên hạ."

Giang Thanh Ba nhìn con đường chen chúc toàn đầu người trước mặt, đáy lòng từ từ dâng lên nỗi nghi hoặc. Tuyên vương lập phủ mới khoảng mười năm, thế mà đã liên tục phát gạo năm năm. Tuyên vương làm Hoàng Đế liệu có phải phúc của bá tánh thiên hạ không thì nàng không biết nhưng nàng biết Tuyên vương có rất nhiều bạc. Bằng số bổng lộc của Vương gia bình thường thì không bố thí được nhiều như thế, không biết gã ta kinh doanh gì kiếm tiền.

Giang Thanh Ba thả mành xuống, ôm lò sưởi tay ngồi yên. Đây là còn đường nhất định phải đi qua nếu muốn về thành Tây, chỉ có thể đợi thôi.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa xuyên qua đám người đi tiếp. Màn xe bị gió tuyết thổi bay, góc nghiêng tuyệt mỹ thoáng qua rồi biến mất.

Tuyên vương đứng sau chồng gạo tình cờ nhìn thấy cảnh này, nhất thời ngây người. Cảm giác ống tay áo bị kéo kéo gã ta mới phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn Trần Thư đeo mạng che mặt, nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy.

"Hình như mặt của Lục Tam phu nhân khỏi rồi."

"Tuổi trẻ thật tốt, khôi phục nhanh thật." Trần Thư cười khẽ. "Sang năm thiếp sẽ gửi thiệp mời cho Lục Tam phu nhân, lúc đó hoa đào trong phủ cũng vừa nở."

"Lần này sẽ không xuất hiện khất cái nữa chứ?" Triệu Tốn nghĩ đến hai lần trước bị cho leo cây, đáy mắt bực bội.

"Vương gia yên tâm, lần này sẽ không có ai gây trở ngại việc Lục Tam phu nhân vào phủ đâu."

"Thật hả?"

"Lúc trước là do nha đầu Dực Dương kia chỉnh Giang phu nhân. Hai người họ có hiềm khích từ trước, bây giờ đã bị người nhà cấm túc rồi." Trần Thư nắm tay Triệu Tốn. "Thiếp thân đảm bảo, lần này chắc chắn sẽ thành công."

Đôi mày Triệu Tốn ánh lên vẻ sung sướng: "Vậy phiền Vương phi sắp xếp."

Chương kế tiếp