Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 40
Sắp đến Giao thừa, kinh thành xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Lỗ vương cấu kết với nhi tử Tề vương, bị phế đày vào ngục.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Lỗ vương có bệnh, đang bình yên làm một Vương gia, sao phải cấu kết với nhi tử Tề vương làm gì, lại còn là người Thái Thượng Hoàng căm giận nhất.

Giang Thanh Ba cũng không nghĩ ra. Thái Thượng Hoàng là phụ thân ruột thịt của Lỗ vương, bây giờ vị Hoàng đế thứ ba mới được bốc thăm lên làm Hoàng đế sắp bị phế đến nơi. Vị Lỗ vương này không chừng có cơ hội lên làm Hoàng đế, sao phải luẩn quẩn cấu kết với nhi tử Tề vương?

Nàng nhớ tới thương thế của Lục Minh Châu vừa trúng độc, vừa bị ngoại thương. Tám phần là Lỗ vương sợ xảy ra phiền phức nên nửa đường cho người chặn giết. Chẳng trách nam nhân này về nhà dưỡng thương cũng phải lặng lẽ, còn muốn nàng chú ý động tĩnh bên ngoài.

Lần trước Lỗ vương phủ bị trộm, binh lính trong phủ lùng sục khắp nơi, chắc vì ngăn cản Lục Minh Châu trọng thương trở về, muốn bí mật xử lý chàng.

Lỗ vương thật độc ác!

"Tiểu thư, hình như nô tỳ nghe thấy có người đang khóc." Lục Y nói.

Giang Thanh Ba hoàn hồn, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non rất nhỏ: "Đúng là có tiếng khóc."

"Tết đến nơi rồi, ai mà còn khóc vậy?" Lục Y bất mãn.

Giang Thanh Ba nhìn quanh hoa viên, phát hiện tiếng khóc truyền ra từ sau núi giả, vừa đi đến gần, tiếng khóc bên trong chợt dừng lại. Một người mặc y phục hồng nhạt chui ra khỏi núi giả.

"Tam... Tam thẩm. Sao mọi người lại ở đây ạ?" Đan Y xoa khóe mắt đầy nước mắt, cố nặn ra một nụ cười.

"Ngươi... Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thanh Ba nhìn vành mắt đỏ hồng của nàng ta, bật thốt lên.

"Không có chuyện gì đâu ạ, Tam thẩm nghĩ nhiều rồi." Đan Y cúi đầu. "Con còn có việc, xin phép đi trước ạ."

Giang Thanh Ba vẫn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy một bóng dáng màu hồng chạy vụt đi, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng. Nàng cạn lời nhếch môi, hành vi giấu đầu lòi đuôi này sao cứ thấy quái quái!

"Dạo này Nhị phòng lại bắt đầu lăn lộn rồi à?" Giang Thanh Ba quay đầu nhìn Lục Y.

"Không ạ, dạo này các phòng trong phủ rất yên tĩnh."

"Thế sao Đan Y khóc?"

"Nô tỳ cũng không biết!"

Giang Thanh Ba theo hướng Đan Y chạy đi, đuôi lông mày không khỏi nhăn lại: "Đan gia cũng ở kinh đô, nàng ta không về ăn Tết à?"

"Quỷ mới biết Nhị phòng đang âm mưu cái gì." Lục Mai tiến lên hai bước, mở dù giấy ra.

Giang Thanh Ba cũng cảm thấy gió càng lúc càng lớn, nàng vén sợi tóc mai ra sau tai, ôm lò sưởi tay quay về.

Khác với sự náo nhiệt lúc ra ngoài, bây giờ Thu Thủy Uyển vô cùng yên tĩnh. Nha đầu quét tước trong viện cũng rất nhẹ tay, dường như sợ kinh động đến cái gì.

"Lục Minh Châu về à?" Giang Thanh Ba dò hỏi Lục Tùng ra đón.

"Cô gia đã về một lúc lâu rồi ạ, chắc đang trong phòng tắm."

"Chàng đã ăn cơm chưa?"

Lục Tùng gục đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình, ngay cả giọng nói cũng yếu đi vài phần: "Hôm nay lúc cô gia về khí thế rất dọa người, chúng nô tỳ không dám dò hỏi ạ."

"Các ngươi đúng là không có tiền đồ." Giang Thanh Ba chọc ngón tay vào trán Lục Tùng. "Bảo phòng bếp nhỏ nấu bát mì hầm đi."

"Nô tỳ đi ngay ạ."

Giang Thanh Ba nhìn Lục Tùng chạy như gió mà thở dài. Lục Minh Châu đáng sợ chỗ nào đâu? Chẳng phải cũng có hai con mắt, một cái mũi à? Có gì khác người thường chứ?

"Nô tỳ xin phép đi trước, không làm phiền tiểu thư và cô gia tình chàng ý thiếp ạ."

"Nô tỳ xin phép đi trước, không làm phiền tiểu thư và cô gia tình chàng ý thiếp ạ."

Lục Mai và Lục Y đồng thanh lên tiếng, hai nàng nói y như nhau, không đợi Giang Thanh Ba lên tiếng mà đã xoay người chạy vào phòng bếp.

"..."

Lục Minh Châu đáng sợ thế sao?

Không phải chỉ đi vào cửa cùng với nàng thôi à, sao cứ như đi chịu chết thế nhỉ?

Lục Mai, Lục Y và Lục Tùng: Người hoàn toàn không biết gì về khí tràng của cô gia, bọn nô tỳ thà chết còn hơn phải đối mặt với cô gia

Giang Thanh Ba càng nghĩ càng thấy khó hiểu, lắc đầu rồi đi vào phòng ngủ. Mới ba ngày sao Lục Minh Châu đã về rồi? Đúng lúc này, nam nhân trong phòng mặc áo trong ra khỏi phòng tắm.

"Ra ngoài tản bộ à?" Lục Minh Châu hỏi trước.

"Ăn no quá nên ra ngoài đi dạo một lát." Giang Thanh Ba mỉm cười: "Chàng ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa."

"Thiếp đã sai phòng bếp nhỏ làm mì hầm rồi, trời lạnh thế này nên ăn bát mì nóng hổi cho ấm người." Giang Thanh Ba bước lên mấy bước, quan sát chàng từ đầu xuống chân: "Đám nha đầu Lục Tùng nói hôm nay khí tràng của chàng quá oai hùng khiến người khác không dám tới gần. Theo thiếp thân thấy thì... chẳng biết khí tràng có mạnh hay không nhưng hình như phu quân hơi gầy đi. Tí nữa phải ăn nhiều vào đấy."

"Chỉ phu nhân có ánh mắt quan sát tỉ mỉ." Lục Minh Châu sờ sờ mặt mình, bật cười lắc lắc đầu.

"Đúng rồi..." Giang Thanh Ba lấy một chiếc chìa khóa trong túi ra. "Thiếp đã bỏ hết đồ được ban thưởng vào tư khố rồi, chàng cầm chìa khóa đi."

"Nàng cứ cầm lấy." Lục Minh Châu không hề liếc mắt nhìn cái chìa khóa, cầm áo bào mặc vào.

"Đây... đây là chìa khóa tư khố của chàng mà."

Giang Thanh Ba ngớ người. Mặc dù tư khố của Lục Minh Châu chẳng có mấy thứ đáng giá, toàn những đồ ngự tứ tinh xảo đẹp đẽ nhưng không thể lấy ra bán được.

Dòng dõi huân quý thế gia như bọn họ, nam nữ chủ nhân nhà nào mà chẳng có tư khố riêng? Cho dù đôi phu thê lâu năm nổi tiếng bên Nhị phòng kia cũng thế, Lục Minh Quân cũng có tư khố, tự giữ khối tài sản riêng của mình, tự do tài chính.

"Trong đó chẳng có đồ gì đáng giá, mong phu nhân không ghét bỏ, thỉnh thoảng rỗi rãi có thể giúp ta xử lý."

"Thật sự đưa cho thiếp?" Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm chìa khóa trong tay, nghi hoặc hỏi lại.

"Thật."

Quả thật tư khố của Lục Minh Châu chẳng có đồ gì đáng giá. Giang Thanh Ba ngẫm nghĩ cũng thấy chẳng sao nên sảng khoái cất chìa khóa vào lại túi áo. Nàng bước lên, nhón chân cài khuy áo bào cho chàng.

"Sắp đến Tết rồi, thiếp làm mấy bộ đồ mới cho chàng đấy, treo trong tủ quần áo ý. Hay là chàng bỏ mấy bộ vào tay nải mang đến Củng Vệ Ti, đến năm mới mà mặc."

"Không cần đâu."

Lục Minh Châu ngoảnh mặt sang một bên, nín thở, cố gắng không để mùi hương ngọt ngào ấm nóng kia chui vào khoang mũi.

"Không cần?" Giang Thanh Ba cài khuy xong, lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Châu: "Ngoại tổ mẫu nói năm mới thì phải mặc quần áo mới, đây là tập tục."

"Trước khi lấy nàng không có ai nói với ta tập tục này cả."

"..."

Rốt cuộc ở Hầu phủ này Lục Minh Châu bị coi thường đến mức nào chứ?

Giang Thanh Ba không khỏi thầm rơi nước mắt đồng tình với chàng, thấy chàng đã quyết thì cũng không khuyên nữa, dù sao quần áo vẫn treo trong tủ quần áo, chàng thích mặc lúc nào thì tự lấy được.

Giang Thanh Ba quay đầu lại thì thấy Lục Tùng đang đứng thập thò ngoài cửa, nhanh chân đi ra nhận lấy cái khay.

"Phu quân ăn mì đi."

Năm ngày sau, Lục Minh Châu lại về. Giang Thanh Ba chỉ nghĩ sắp đến Tết nên Lục Minh Châu mới chăm về nhà thế.

Cùng nhau trải qua khoảng thời gian dưỡng thương cùng Lục Minh Châu, nàng đã quen trên giường có thêm một người nên không mấy bài xích, chỉ coi như đêm đó có thêm một dụng cụ làm ấm giường, rất ấm áp là đằng khác.

Sáng sớm hôm giao thừa, Giang Thanh Ba đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị người ta lay tỉnh, nhìn bầu trời đen sì ngoài cửa sổ, mắt thì nhắm mà miệng đã mở.

"Sao thế?"

"Trong tủ có năm bộ đồ mới, ta nên mặc bộ nào đây?" Lục Minh Châu hỏi.

"?" Nam nhân này còn có chứng khó lựa chọn nữa à? Nàng vẫn nhắm tịt mắt nói ngay chẳng cần nghĩ: "Màu lam, rất hợp với chàng."

"Được." Lục Minh Châu đổi sang áp bào màu lam, ngắm nghía một lúc thấy cũng đẹp thật, mới nói: "Đêm nay ta sẽ về nhà ăn tối."

Chàng nói xong thì không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu lại thì thấy Giang Thanh Ba đã nằm xuống giường rồi. Lục Minh Châu bật cười, lắc đầu. Chàng tắt nến, cầm trường đao ra cửa.

Lúc Giang Thanh Ba tỉnh lại đã là buổi trưa, những gì xảy ra sáng sớm nay đã bay hết khỏi đầu. Hôm nay là Giao thừa, các phòng đều tề tựu ở Minh Kính Đường ăn bữa cơm tất niên. Lúc nàng đến nơi, các phòng đã đến đông đủ. Không biết đang nói chuyện gì mà người nào người nấy tươi cười vui vẻ.

"Sao Tam đệ muội đến muộn vậy?" Đan Tuệ Quân thấy Giang Thanh Ba đi vào thì tỏ vẻ lo lắng, quay đầu hỏi nàng: "Tam đệ còn chưa về à?"

"Chắc hôm nay Củng Vệ Ti rất bận." Giang Thanh Ba khó hiểu nhìn bà ta: "Trước khi chàng ấy về có phải tẩu không ăn được cơm không?"

"..."

Giang Thanh Ba này nói chuyện vẫn khiến người ta chán ghét như vậy, nụ cười trên mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ, lát sau lại khôi phục như thường: "Dù gì cũng là bữa cơm tất niên, người một nhà phải đoàn viên mới được chứ. Chỉ có một mình thúc ấy không về... Có phải không xem chúng ta là người nhà không?"

"Muội nghe nói cuối năm ngoài phu quân ở trong cung, năm kia thì ở Củng Vệ Ti, năm kìa..." Giang Thanh Ba ngồi xuống ghế đối diện Đan Tuệ Quân, nhấp ngụm trà. "Có xem mọi người là người nhà hay không chẳng lẽ Nhị tẩu chưa từng tự hỏi à?"

"..." Cái miệng này đúng là khiến người ta chán ghét, Đan Tuệ Quân siết chặt khăn thêu trong tay, phải cắn chặt răng mới không khiến mình thất thố trước mặt mọi người. Bà ta khó khăn hít sâu hai hơi, cố nén ngọn lửa giận dữ hừng hực trong ngực xuống. "Lúc trước, quả thực Tam đệ rất bận rộn, hưng năm nay là năm đầu tiên Tam đệ muội gả về đây, dù thế nào đệ ấy cũng nên về nhà ăn Tết cùng nhau chứ."

"Có công công, bà bà, còn có Đại tẩu, Nhị tẩu, chất nhi chất tức cùng nhau ăn tết, muội cảm thấy rất đầy đủ rồi."

"Chúng ta sao có thể so với Tam đệ được?" Đan Tuệ Quân cười đắc ý: "Tam đệ muội vẫn nên quan tâm Tam đệ nhiều hơn mới phải, ít nhất phải bảo đệ ấy thường xuyên về nhà..."

Giang Thanh Ba nghe ra Đan Tuệ Quân đang mỉa mai nàng không được trượng phu yêu thích, bị lạnh nhạt. Nàng khó hiểu liếc nhìn bà ta. Nàng có tiền có nhàn*, sản nghiệp của Lục Minh Châu còn đang nằm trong tay nàng, có nam nhân hay không thì có vấn đề gì?

*nhàn: nhàn rỗi, thảnh thơi

"Ta..."

"Nhị tẩu rảnh rỗi như vậy thì nên dành thời gian quan tâm bản thân mình nhiều hơn."

Một giọng nam trầm thấp ngắt lời Giang Thanh Ba, nàng quay đầu lại, quả nhiên thấy Lục Minh Châu đang bước vào đại sảnh. Chờ chàng ngồi xuống bên cạnh, nàng nhanh tay rót một ly trà để sang, xong việc mới quay đầu cười tươi rói nhìn Đan Tuệ Quân.

"Nhị tẩu, phu quân muội đã về rồi."

"..."

"Về là tốt rồi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên." Hầu gia quay đầu nhìn nha hoàn đứng bên cạnh.

Nha hoàn lui ra. Một lát sau, thức ăn nóng hổi đã bày đầy cái bàn dài. Tết Nguyên Đán là ngày vui, Lương Nghi Tĩnh không đứng một bên chia đồ ăn mà ngồi cạnh Lục Tử Ninh ăn cơm cùng cả nhà.

Thằng quỷ Lục Minh Thần đã nhìn chằm chằm cái đĩa bồ câu từ lâu, vừa vươn đũa ra thì bị một đôi đũa khác lại nhanh tay gắp mất. Hắn nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, đột nhiên sững sờ, bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Lục Minh Châu, sắc mặt thằng bé tái nhợt. Nỗi tức giận cứ như quả bóng bay bị xì hết hơi. Nhìn con bồ câu non mỡn đi một vòng rồi rơi thẳng vào bát Giang Thanh Ba, hắn tức ngoác cả mồm.

Những người khác nhìn động tác gắp đồ ăn của Lục Minh Châu thì mỗi người một vẻ. Đáy mắt Hầu gia ánh lên tia vui mừng. Mấy người Hầu phu nhân thì mừng thay cho Giang Thanh Ba. Đám người Nhị phòng thì bĩu dài môi mỉa mai, không thì cúi gằm mặt coi như không thấy như Lương Nghi Tĩnh.

Giang Thanh Ba nhìn con bồ câu non trong bát, lại nhìn Lục Minh Thần tức mà không dám hé răng thì sung sướng cắn một miếng.

"Bồ câu đoạt được đúng là ngon hơn bình thường!"

Lục Minh Thần tức đỏ mắt, chỉ có thể quay đầu tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn Võ An Hầu. Vừa mở miệng định nói chuyện thì bị mẫu thân Ôn Tĩnh nhét cho một đũa rau xanh.

"Chú ý ăn cơm đi."

"Nghe lời mẫu thân con." Võ An Hầu phụ họa.

Lục Minh Thần:...

Vì sao người bị tổn thương luôn là hắn?

Một khúc nhạc đệm nho nhỏ trên bàn cơm khiến bầu không khí hài hòa hơn nhiều. Giang Thanh Ba nhìn vẻ mặt bạn nhỏ Lục Minh Thần giận mà không dám nói gì thì sung sướng ăn thêm hẳn một bát cơm.

Ăn cơm xong, nha hoàn dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn. Võ An Hầu đảo mắt nhìn một nhà ngồi bên dưới, dẫn đầu đứng lên rời đi.

"Minh Quân, Minh Châu, cả Tử Ninh nữa, ra đây với ta một lát."

Lục Minh Quân dẫn Lục Tử Ninh lập tức đi theo, Lục Minh Châu thì cầm trường đao đi sau cùng.

Mấy nam nhân vừa đi khuất, nhóm nữ nhân trong phòng câu được câu không bàn tán những chuyện thú vị gần đây. Giang Thanh Ba mới ngồi nghe một lát đã ngáp dài. Đêm nay còn phải đón giao thừa, cứ ngồi không thế này chẳng thà nằm xuống ngủ còn hơn? Đảo tròng mắt, nàng đã nghĩ ra một ý tưởng.

"Cứ ngồi không nói chuyện thế này cũng nhàm chán, hay chúng ta chơi mã điếu đi."

Ôn Tĩnh và Bùi Thục Nhàn liếc nhìn nhau, ba người ăn nhịp với nhau. Giang Thanh Ba liếc nhìn Đan Tuệ Quân đang uống trà một mình: "Ba chân thiếu một, Nhị tẩu hay chất tứ gia nhập đây?"

Đan Tuệ Quân buông chén trà, không nói gì.

"Chẳng lẽ Nhị tẩu sợ?"

"Sợ muội?" Đan Tuệ Quân hừ lạnh: "Tới luôn."

Bốn người ngồi vào bàn bốn cạnh. Giang Thanh Ba khá may mắn, ba trận đầu đều thắng. Những người khác cũng luôn phiên thắng một hai lần. Chỉ có mình Đan Tuệ Quân là toàn thua từ đầu tới giờ.

Một lát sau, Lục Tử Ninh và Lục Minh Quân quay lại, đứng chỉ đạo sau lưng Đan Tuệ Quân. Cục diện trên bàn lập tức thay đổi. Đan Tuệ Quân bắt đầu thắng, những người khác thì luân phiên thua.

Chẳng mấy chốc Võ An Hầu cũng quay lại. Sau lưng Ôn Tĩnh có người chỉ, thế cục lại lần nữa thay đổi. Mới đầu là Bùi Thục Nhàn và Giang Thanh Ba thay phiên thua. Người trước còn khá may mắn, lần nào sờ bài cũng không tệ. Cuối cùng chỉ còn Giang Thanh Ba thua liên tiếp.

Giang Thanh Ba là kiểu người trình độ thì cùi bắp mà còn ham chơi, đêm nay lại không may sờ phải toàn mấy quân bài lung tung.

Sang ván mới, vừa nhìn mấy quân bài trong tay nàng lập tức thở dài. Lại thua rồi! Đúng lúc này, khóe mắt thoáng liếc thấy Lục Minh Châu quay lại, nàng vui mừng liều mạnh vẫy vẫy tay.

"Phu quân, chàng mau tới đây đi, bọn họ liên thủ muốn quang minh chính đại đào tiền nhà chúng ta này."

Lục Minh Châu nhướng mày bước ra sau lưng Giang Thanh Ba, kéo một cái ghế ngồi xuống. Nhìn lướt qua bài trong tay nàng, chỉ đạo: "Đánh quân này."

"Chắc không?" Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm quân bải, nói mà không quay đầu lại: "Phu quân, lại thua một ván nữa thì tháng sau chàng không có tiền tiêu vặt đâu đấy."

"Không thua đâu."

"Được rồi, nghe chàng."

Hai người nói chuyện như chốn không người, hoàn toàn không biết đã thu hút bao nhiêu sự chú ý của mọi người. Võ An Hầu bình tĩnh đảo mắt, khóe môi càng nhếch cao hơn.

Hết ván, quả nhiên Giang Thanh Ba thắng. Từ lúc có mặt Lục Minh Châu, hình như thần may mắn đã tìm thấy nàng. Sau đó nàng chẳng thua thêm ván nào nữa. Nhìn đống bạc thắng được trên bàn, nàng cười cong cả mắt.

"Không đánh nữa, không đánh nữa."

"Ta cũng không đánh nữa."

Bùi Thục Nhàn và Ôn Tĩnh liên tiếp nói.

"Sao con mới bắt đầu thắng mà mọi người đã muốn đi hết rồi. Không công bằng chút nào!" Giang Thanh Ba mới thắng lại mấy ván, hứng thú đang dân cao: "Vừa rồi con thua nhiều tiền như vậy mà cũng có chạy đâu."

"Sao lại vừa mới thắng, phu thê hai đứa liên thủ suýt thì đào hết tiền nhà ta rồi còn gì." Ôn Tĩnh nói.

"Ta còn phải tích cóp của hồi môn cho Oáng tỷ nhi, xin Tam đệ muội rủ lòng thương, hạ thủ lưu tình."

Mấy người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng vang bên ngoài.

"Nhìn đi, sắp đến giờ Tý rồi đấy, con còn đòi thắng một trận nữa sao? Mau nghỉ ngơi một lát, ăn vài miếng lót dạ đi." Ôn Tĩnh nói xong thì đứng dậy ra hiệu cho nha hoàn đứng ngoài cửa.

Một lát sau nha hoàn đã bưng lên một bàn bánh trôi đủ loại màu sắc lên.

Đúng lúc Giang Thanh Ba cũng đói bụng, thế là tự lấy cho mình một bát. Đang định ăn thì bị một bàn tay to cướp mất. Giang Thanh Ba ngoảnh mặt nhìn tên đoạt bát Lục Minh Châu, nể tình vừa rồi chàng giúp nàng thắng lại tiền nên cũng hào phóng không so đo, biết điều múc thêm bát khác. Không ngọt không ngán, điểm tâm của Minh Kính Đường quả thật danh bất hư truyền.

"Thừa dịp mọi người đều ở đây, vi phụ muốn tuyên bố một chuyện." Võ An Hầu buông bát.

Mọi người dừng tay, buông bát, nhìn lên ghế trên.

"Vị trí Thế tử bó trống nhiều năm, bây giờ vi phụ đã có người vừa ý."

Đan Tuệ Quân nhếch môi, mặt mày đắc ý.

Giang Thanh Ba đã gả vào Võ An Hầu phủ được một năm, sớm đã nhìn ra manh mối về ứng cử viên cho vị trí Thế tử mà Võ An Hầu nhắc đến. Nhìn cách Nhị phòng ức hiếp Đại phòng, làm ra những chuyện khiến người khác lạnh run mà vẫn được quản chuyện bếp núc của Hầu phủ cũng đoán được một hai rồi.

Múc cho Lục Minh Châu một thìa bánh trôi, nàng an ủi vỗ vỗ bả vai chàng.

"Ta tin tưởng ngày sau Minh Châu có thể giống như vi phụ, gánh vác được trách nhiệm của Võ An Hầu phủ."

"Nén bi thương."

Giang Thanh Ba vô thức an ủi. Nói xong mới phản ứng lại, người Võ An Hầu nói chính là Lục Minh Châu! Đại sảnh lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ hơn vừa rồi. Cảm nhận được mấy ánh mắt bắn sang đây, nàng im lặng cúi đầu ăn bánh trôi.

Xong đời, không cẩn thận lại rước một đống cừu hận vào người!

Lục Minh Châu nhéo nhéo mi tâm, cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nhịn được phải bật cười.

"Vi phụ đã đệ sổ con xin sắc phong Thế tử. Từ nay việc nội trợ của Hầu phủ sẽ do tức phụ Minh Châu xử lý." Võ An Hầu liếc nhìn tức phụ Minh Châu, nhếch miệng: "Tức phụ Minh Châu hãy nén bi thương."

Giang Thanh Ba:...

Quên đi, cảm ơn!

Tiếng gõ mõ vang lên lần thứ hai!

Võ An Hầu phất tay: "Sắp đến giờ rồi, mọi người quay về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn tế tổ và nhiều việc khác nữa."

Trên đường về Thanh Phong Uyển, người nào người nấy của Nhị phòng đều lạnh mặt không nói gì. Không khí trầm mặc duy trì cho đến cổng Thanh Thủy Uyển.

Lương Nghi Tĩnh cúi đầu kéo kéo ống tay áo Lục Tử Ninh.

"Phụ thân, mẫu thân, con và Nghi Tĩnh xin phép đi về trước ạ."

"Mau cút." Đan Tuệ Quân nói.

Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh chẳng dám thở mạnh, xoay người trốn thật nhanh.

Đan Tuệ Quân hừ lạnh đi vào Thanh Phong Uyển, vừa vào đến nơi đã giơ tay hất hết bộ trà cụ trên bàn xuống đất. Dáng vẻ tràn ngập tức giận không cam lòng.

"Dựa vào đâu? Đại ca đi rồi chẳng phải vị trí Thế tử sẽ đến phiên Nhị phòng chúng ta sao? Dựa vào đâu mà Lục Minh Châu được làm Thế tử?"

Phòng ngủ im như chết, không có tiếng đáp lại.

Đan Tuệ Quân nghiêng đầu nhìn Lục Minh Quân nãy giờ vẫn im lặng, giận sôi: "Vị trí Thế tử cũng rơi vào tay Lục Minh Châu rồi mà ông còn ngồi đấy à!" Đan Tuệ Quân càng cao giọng.

"Phụ thân mà đã quyết định thì không ai thay đổi được." Lục Minh Quân bình tĩnh nói.

"Thế chẳng lẽ chúng ta nỗ lực nhiều năm như vậy đều uổng phí hết sao?" Đan Tuệ Quân nhấc chân đá đổ cái ghế: "Ta không cam lòng... Không cam lòng!"

"Nói nhỏ thôi, muốn cho tất cả mọi người biết bà không hài lòng với quyết định của phụ thân à?"

"Vị trí Thế tử cũng mất rồi ta còn sợ cái gì? Còn giả vờ cái gì nữa?" Đan Tuệ Quân gào lên.

"Bà..." Lục Minh Quân đứng bật dậy, liếc nhìn bà ta một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

"Ông đi đâu đấy?"

"Đêm nay ta ngủ ở thư phòng, chừng nào bà bình tĩnh lại thì ta về."

"Lục Minh..." Chẳng thèm chờ Đan Tuệ Quân nói xong ông ta đã biến mất trong bóng đêm. Bà ta tức đến há mồm thở dốc, xoay người đá phăng một cái ghế khác.

Nha hoàn đứng ngoài cửa cúi gằm mặt xuống, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Đến thư phòng, Lục Minh Quân cũng không đốt đèn mà chỉ ngồi im sau thư án. Gương mặt không cảm xúc trong bóng đêm cuối cùng cũng hiện lên sự phẫn nộ, hung dữ đấm mạnh một quyền xuống bàn.

Tất nhiên ông ta không cam lòng, không cam lòng ẩn nhẫn nhiều năm như vậy giờ phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nghĩ đến đây, ông ta đứng dậy lấy một cái hộp từ trên giá đựng bảo vật xuống, trong hộp có một khối dương chi ngọc bội thượng hạng, ánh trăng chiếu lên bề mặt ngọc bội lộ ra đồ ăn hình rộng. Lục Minh Quân nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc bội trong lòng bàn tay, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào hư không.

“Phụ thân, tại người ép con..."

Chương kế tiếp