Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 41
"Chàng cứ nhìn thiếp như vậy làm gì?"

Giang Thanh Ba quay đầu nhìn Lục Minh Châu. Từ lúc bước ra khỏi cửa Minh Kính Đường, nàng luôn bị một ánh mắt dõi theo, hơi không kiêng nể gì cả. Rồi nàng nghĩ đến một khả năng, khóe miệng nở một nụ cười.

"Nể mặt chàng chỉ đạo thiếp có công, tiền thắng được sẽ chia cho chàng một phần ba."

“Vừa rồi phụ thân tới tìm ta.” Lục Minh Châu thu hồi ánh mắt, nói.

Đối mặt với câu trả lời không liên quan của nam tử, Giang Thanh Ba chớp mắt. Giữa hai chuyện này có mối quan hệ gì sao?

"Phụ thân nói, may mắn trước đây ông ấy đã bỏ xuống mặt mũi mà cầu Thái Thượng Hoàng ban hôn."

“Phu quân, chàng đừng nói lời này trước mặt phụ thân của thiếp, ông có thể rút kiếm đấy.”

Mặc dù nàng đã thành hôn được một năm nhưng phụ thân của nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện ban hôn lúc trước, mỗi ngày đều nghĩ đi nghĩ lại những ý tưởng có thể giết chết tiểu tế.

“Vi phu cũng không nghĩ tới phu nhân thế mà cũng giống mới nhạc phụ đại nhân, thích làm việc thiện không để lại tên tuổi.” Lục Minh Châu chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn nàng.

"??? Sao có thể chứ? Làm việc thiện mà không để lại tên tuổi là coi tiền như rác. Thiếp không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được."

Giang Thanh Ba lắc đầu bác bỏ. Khi nàng làm việc thiện thì chắc chắn sẽ để người đó biết, có như vậy thì đợi đến khi người đó phát đạt rồi, người đó có thể báo đáp lòng tốt của nàng. Đôi bên cùng có lợi mới được coi như là không mắc nợ lẫn nhau, nàng là người kinh doanh, không thể chịu thiệt thòi.

Lục Minh Châu bật cười: “Ta vừa mới biết được từ chỗ phụ thân là ông ấy từng dính líu sâu vào vụ án tham nhũng của Hộ bộ, nếu không phải phu nhân nhìn sổ sách tìm ra vấn để, thì có lẽ phủ Võ An Hầu cũng không còn tồn tại nữa, nhưng sao vi phu lại chưa từng nghe phu nhân nhắc tới chuyện này vậy?"

“Thì ra là thế!” Giang Thanh Ba hờ hững xua tay: “Thiếp thân chỉ sợ không đợi được phu quân về nhà để gặp mặt lần cuối nên mới bất đắc dĩ mà tự tiến cử chính mình trước mặt công công mà thôi.”

Những tên khốn ở Hộ bộ đó không phải là con người, thế mà lại muốn phá hoại phủ Võ An Hầu. Nàng còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của quả phụ nữa, lại có người muốn cắt đứt con đường sống của nàng, làm sao nàng có thể chịu được chứ? Không trị bọn họ thì còn trị ai.

Lục Minh Châu nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt nàng, khóe môi của chàng hơi cong lên.

“Thì ra phu nhân có tình cảm sâu sắc với vi phu như vậy sao?”

"Ừ, ừ... hả?" Giang Thanh Ba bị sự lạnh lẽo của căn phòng ập tới làm cho kinh ngạc, cúi đầu thu lại áo khoác, nghe được lời nói của Lục Minh Châu thì lập tức trả lời, sau đó mới kịp phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn nam tử trong sự bàng hoàng.

"Chàng vừa nói cái gì? Gì mà thích thân thanh? Đó là cái gì? Có ăn được không?"

"Lấy được phu nhân là phúc đức của vi phu."

Nghĩ đến những lời mà phụ thân nói với mình trong thư phòng, khóe môi của Lục Minh Châu càng cong hơ. Nếu như nhị ca và nhị tẩu kia của chàng biết Giang Thanh Ba có năng lực như vậy, còn là bà chủ của Thanh Nguyệt Cư, sợ là sẽ hối hận đến mức xanh cả mặt.

Tiếc rằng trên đời này không có thuốc chữa hối hận. Cho dù có, chàng cũng có thể làm cho nó không bao giờ xuất hiện!

"Đó là đương nhiên. Ngoại tổ mẫu của thiếp đã mời người đoán mệnh cho thiếp. Vượng phụ, vượng phu, vượng huynh... Vượng tất cả những người xung quanh thiếp, vượng và cả bản thân thiếp nữa. Vì vậy sau này hãy đối xử tốt với thiếp hơn một chút."

Đặc biệt là làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và cho nàng thật nhiều tài sản thừa kế.

"Ta nghe nói ngày hôm đó phụ thân đã vừa khóc vừa vào cung, có khóc thảm thiết lắm không?"

“Thiếp cũng muốn biết chuyện này.” Giang Thanh Ba tiếc nuối thở dài: "Công công đuổi thiếp đi rồi mới vừa khóc vừa vào cung, thiếp không thấy được cảnh đấy!"

"Không sao, lần sau chúng ta cùng xem ông khóc."

"..."

Chàng đúng là người con trai ruột mà!

Trong khi nói chuyện, cả hai đã đi đến của của Thu Thủy Uyển. Giang Thanh Ba che môi ngáp một cái, bỏ lại Lục Minh Châu mà bước nhanh vào trong. Nàng buồn ngủ quá, phải đi tắm nhanh rồi đi ngủ mới được.

Khi Lục Minh Châu bước vào tẩm phòng, Giang Thanh Ba đã không còn ở đó, chỉ có tiếng nước bắn tung tóe từ phòng tắm. Chàng quay người lại, bước vào phòng tắm ở phía bên kia. Khi chàng tắm xong đi ra thì Giang Thanh Ba đã nằm trên giường.

"Cảm ơn nàng vì giải quyết vấn đề của phụ thân."

Lục Minh Châu nằm ở phía bên ngoài giường. Chàng nói xong nhưng không nghe thấy Giang Thanh Ba trả lời, quay đầu lại thì thấy nàng đã ngủ. Chàng nhướn mày ngạc nhiên, nàng chìm vào giấc ngủ quá nhanh. Nhìn thấy bờ vai của nàng bị lộ ra, chàng kéo chăn lên đắp cho nàng.

*

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Giang Thanh Ba đã bị Lục Minh Châu kéo khỏi chiếc giường ấm áp. Nàng khoác lên mình bộ váy màu xanh đậm, theo nam tử đi đến từ đường. Vừa bước ra khỏi cửa thì gió và tuyết đã ùa về phía nàng. Đầu óc còn mơ màng của Giang Thanh Ba ngay lập tức bị đánh thức. Nàng rùng mình, ôm chặt lấy chiếc áo giữ ấm rồi nấp sau lưng nam tử để tránh gió.

Lục Minh Châu liếc nàng một cái, đi chậm lại để nàng theo sát phía sau.

Hai người đến từ đường, những người khác cũng đã đến. Đàn ông theo Võ An Hầu đứng ở phía trước, nữ quyến thì theo Ôn Tĩnh đứng ở phía sau.

Giang Thanh Ba đứng ở bên cạnh Bùi Thục Nhàn, nàng cảm thấy có một ánh mắt không thiện cảm đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt tràn đầy thù hận của Đan Tuệ Quân.

Khi bị nàng phát hiện, bà ta không hề hoảng sợ, mà thay vào đó, bà ta trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba, rồi lại tức giận rời ánh mắt đi.

Giang Thanh Ba biết Đan Tuệ Quân không cam lòng, dù sao nhiều năm như vậy, Nhị phòng vẫn cho rằng vị trí thế tử đã là vật trong tay mình. Kết quả là bây giờ nó bay mất rồi. Nếu là nàng thì nàng cũng không thể chấp nhận điều đó trong lúc nhất thời được. Nàng tự cho mình là người rất hào phóng và không quan tâm đến những cảm xúc nhỏ nhặt của Đan Tuệ Quân. Nàng che môi ngáp một cái, thu hồi ánh mắt, đứng thẳng lên.

“Minh Châu đến dâng hương cho tổ tiên.” Võ An Hầu vừa nói vừa rời khỏi chỗ ngồi.

Khóe môi của Lục Minh Quân giật giật, ông ta vẫn nhìn chằm chằm về phía trước như thường lệ, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm từ lâu, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Lục Tử Ninh che đậy không đủ tốt, trong mắt hiện lên vẻ không phục, một lúc sau thì lại phải bị đè nén xuống.

Lục Minh Châu tiến lên hai bước, cắm nhang. Chàng lấy cái bình rượu từ Võ An Hầu rồi rót ba ly rượu cho tổ tiên.

Nửa canh giờ trôi qua, lễ cúng tổ tiên hoàn thành.

“Minh Châu cùng ta đi thư phòng, những người khác trở về nghỉ ngơi trước đi.” Võ An Hầu nói xong thì rời đi trước.

Lục Minh Châu liếc nhìn Giang Thanh Ba, sau đó đi theo Võ An Hầu.

Lục Minh Quân và con trai của ông ta thì giữ im lặng, lần lượt rời đi.

Giang Thanh Ba che môi ngáp một cái, sau đó xoay người chuẩn bị trở về ôm chiếc giường của nàng. Bỗng nhiên vai trái của nàng bị ai đó đập mạnh, nàng lảo đảo hai bước lao thẳng về phía Lục Y, đối phương nhanh tay nhanh mắt mà đỡ lấy nàng. Giang Thanh Ba đứng thẳng, quay đầu nhìn Đan Tuệ Quân đang sải bước rời đi, nheo mắt lại.

Động tay động chân, quá đáng quá rồi đấy!

"Nhị phu nhân lại liều lĩnh đụng vào người ngay giữa nơi đông người thế này, ngay cả vẻ bề ngoài lễ độ mà bà ta cũng không thèm để ý nữa rồi." Lục Y tức giận nói.

"Cũng tốt mà!"

Lục Y nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt Giang Thanh Ba, nàng ấy giơ tay đặt lên trán của nàng: "Não của người bị đụng hỏng rồi sao?"

"Không phải ta, là nhị phòng." Giang Thanh Ba vuốt thẳng chiếc váy của mình: "Bây giờ không phải là thời điểm tốt để gây rắc rối, trong năm tới, ta sẽ chăm sóc đầu óc của nhị phòng."

“Đương nhiên là phải chăm sóc thật tốt, nếu không không biết lần sau còn làm ra chuyện gì nữa.” Lục Y thắt lại áo choàng cho nàng: "Tiểu thư, trở về trước thôi."

"Nhi tức, chờ đã."

Giang Thanh Ba quay lại nhìn Ôn Tĩnh đang bước về phía nàng: "Có chuyện gì vậy bà bà?"

"Hôm nay con có thời gian không? Dù sao mọi người đều không có việc gì, ta bàn giao mấy việc mà ta đang quản lý cho con."

“Hôm nay mới là ngày mùng một, bà bà không cần phải vội như vậy chứ?” Giang Thanh Ba dùng ánh mắt đầy đáng thương nhìn Ôn Tĩnh. Nàng vẫn muốn thư giãn trong vài ngày, không muốn tiếp quản vị trí chưởng quản chuyện hậu viện của hầu phủ sớm như vậy.

"Chuyện này nên sớm bàn giao một chút sẽ tốt hơn, hơn nữa ta mới tiếp quản được nửa năm, vẫn luôn tuân theo quy định cũ, những ghi chép chi tiêu ăn mặc trong phủ bình thường cũng không phải là chuyện phức tạp." Ôn Tĩnh xoa trán, lộ ra một biểu tình khó chịu: "Hôm qua ta bị cảm, thân thể không được thoải mái cho lắm, nếu xem sổ sách mà có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi Nhị phòng, dù sao trước đây bà ta cũng là người phụ trách."

Giang Thanh Ba khẽ cau mày. Hầu phu nhân phát hiện ra chi tiêu ăn mặc trong phủ có vấn đề nên trá hình nhắc nhở nàng. Đã hơn nửa năm rồi mà sao bà ấy vẫn không nói ra chuyện này?

Nàng nghĩ kỳ hơn một chút thì ngay lập tức hiểu ra. Ban đầu ngay cả bản thân Giang Thanh Ba cũng nghĩ vị trí thế tử sẽ rơi vào tay Nhị phòng, những người khác có lẽ cũng nghĩ như vậy. Hầu phu nhân phát hiện ra vấn đề nhưng không nói ra cũng có thể hiểu được, dù sao khi Nhị phòng kế thừa Hầu phủ thì có nói chuyện này ra hay không cũng không quan trọng.

Nhưng bây giờ, Lục Minh Châu kế thừa vị trí thế tử! Những vấn đề này cần được giải quyết nhanh chóng. Giang Thanh Ba nảy lên sự tò mò, rốt cuộc là vấn đề lớn thế nào mới có thể để Hầu phu nhân gấp rút bàn giao ngay vào ngày đầu tiên của năm mới.

"Xuống…"

"Hôm nay tam đệ muội có rảnh không? Dạo này tẩu tẩu bị cảm lạnh, không được khỏe, cũng không quản lý được việc trong phủ nữa, không bằng thừa dịp hôm nay không có việc gì mà bàn giao hết cho muội."

"..."

Hai người đã thương lượng trước với nhau rồi đúng không?

Lý do cũng gần như giống nhau luôn!

"Tẩu tẩu, muội…"

"Tẩu tẩu cũng không muốn vội vàng như vậy, nếu chỉ có tẩu tẩu bị ốm thì còn có thể hỗ trợ được cho muội, nhưng Diêm nhị cũng không được khỏe, tẩu phải chăm sóc con, thật sự không còn tinh thần để quản lý những nha hoàn và bà tử trong phủ nữa.”

“Diêm nhi không được khỏe ạ?” Vừa rồi không phải còn rất tốt hay sao?

“Đúng vậy.” Bà ấy đưa tay vỗ vỗ lưng của Diêm nhi, đứa bé giống như chạm phải cơ quan nào đó mà không ngừng ho khan. Bùi Thục Nhàn buồn bã nhìn Giang Thanh Ba: “Muội nhìn xem, có vẻ khá nghiêm trọng."

"..."

Màn trình diễn của các người còn có thể giả tạo hơn một chút nữa không?

"Bình thường tẩu cũng không có việc gì nhiều, chỉ là quản lý một số nha hoàn và bà tử trong phủ mà thôi, chỉ là tính khí của một số bà tử của hồi môn của nhị đệ muội không được tốt cho lắm, không dễ quản lý." Bùi Thục Nhàn mỉm cười: "Tẩu tẩu tin tưởng tam đệ muội có thể để những người này ngoan ngoãn vâng lời."

"..."

Những bà tử của hồi môn của Đan Tuệ Quân có thể để nàng vâng lời sao? Chuyện này gần giống việc mặt trời mọc ở đằng tây. Giang Thanh Ba trực tiếp trợn tròn mắt. Nghe được Hầu phu nhân đề nghị, nàng còn tưởng rằng mình có thể lập tức tiếp quản, lại thấy Bùi Thục Hiền cũng vội vàng đi bàn giao mọi chuyện, vậy chỉ sợ những chuyện liên quan bên trong không nhỏ được.

Chỉ một người làm chắc là sẽ bị mệt chết mất.

"Chiếu chỉ sắc phong phu quân của muội làm thế tử vẫn chưa được đưa xuống, nói không chừng sẽ có thay đổi thì sao?" Giang Thanh Ba nở một nụ cười nịnh nọt: "Đừng nóng vội mà, tẩu tẩu cùng bà bà cứ lo liệu trước là được. Hay là nếu có vấn đề gì cứ nói cho mọi người để mọi người cùng giải quyết."

"Khụ khụ khụ. . ."

Bùi Thục Nhàn đột nhiên ho dữ dội. Bà ấy lại vỗ lưng Diêm nhi, đứa bé loạng choạng hai bước, cũng bắt đầu ho không ngừng.

"Bệnh cảm của Diêm nhi lại nghiêm trọng hơn rồi." Bùi Thục Nhàn quay lại, mỉm cười xin lỗi: "Ta cũng rất muốn giúp đỡ tam đệ muội, nhưng thân thể của Diêm nhi... tẩu tẩu đưa Diêm nhi về tìm đại phu trước đây."

"... Đúng là phải tìm một đại phu đến khám. Vừa rồi tẩu suýt chút nữa đã vỗ chết Diêm nhi rồi.” Giang Thanh Ba trêu chọc không thương tiếc.

Bùi Thục Nhàn: ...

Bà ấy giả vờ không nghe thấy và tiếp tục ho không ngừng, rồi nhanh chóng mang Diêm nhi và Oánh nhi đi.

Giang Thanh Ba quay đầu nhìn về phía Ôn Tĩnh: "Bà bà…"

“Ôi, sao trời cứ quay vòng vòng vậy?” Ôn Tĩnh ngã vào người nô tỳ, để nàng ấy đỡ mình: "Không được rồi, bầu trời cứ quay vòng vòng, ta phải trở về nằm một chút, nhân tiện đi gặp đại phu."

Ánh mắt của Giang Thanh Ba đờ đẫn, khóe môi không cảm xúc nhếch lên: "Người đang ôm ngực mình đấy."

"Trái tim của ta cũng rất khó chịu mà."

"..." Giang Thanh Ba bĩu môi nhìn Hầu phu nhân đang chạy nhanh rời đi. Hai người họ đúng là, người này còn diễn giả hơn người kia.

Nàng trở lại Thu Thủy Uyển, được Lục Tùng thông báo rằng Lục Minh Châu đã đến Củng Vệ ti. Nàng thờ ơ xua tay, không còn luyến tiếc thế gian mà nằm trên giường.

Nàng cảm thấy mình bị lừa, câu nói “nén bi thương” mà Võ An Hầu nói tối hôm qua dường như đã trở thành sự thật!

Chiều hôm đó, không đợi Giang Thanh Ba chủ động đến nhận bàn giao, nô tỳ của Minh Kính Đường đã đích thân đến giao sổ sách cho nàng, còn bà tử của Đại phòng thì đưa một tập danh sách của phủ tới.

Giang Thanh Ba tùy ý lật vài trang ra, chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại.

Cây đao của nàng đâu rồi? Loại tam mươi mét ấy.

Sổ sách vô cùng lộn xộn, đều ghi chép những thứ gì không đâu? Những chức vị mà nô tỳ của hồi môn của Đan Tuệ Quân đang nắm giữ đều được ghi chép rất đơn giản. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao Hầu phu nhân và Bùi Thục Nhàn lại gấp rút đưa đồ sang cho nàng.

Bùi Thục Nhàn rất thông minh, nhưng bà ấy không giỏi bằng Nhị phòng về việc ghi chép và quản lý. Hầu phu nhân gả vào Hầu phủ hơn mười năm cũng không đứng ở vị trí chưởng quản chuyện hậu viện của Hầu phủ, về phương diện này bà ấy cũng không phải là đối thủ của Đan Tuệ Quân. Nhìn được mặt ngoài của vấn đề, cho dù có dùng một gậy đâm xuống thì Nhị phòng cùng lắm chỉ thương tổn một chút da lông. Hơn nữa, nếu họ vạch trần vấn đề này ra, danh bất chính ngôn bất thuận, còn dễ dàng ảnh hưởng đến danh tiếng của họ. Ngay cả nàng cũng cảm thấy bó tay.

Không dễ dàng gì mà, một khi không làm tốt, chỉ sợ sẽ bị tội chèn ép huynh đệ.

Lật tới mặt sau của sổ sách, vẻ mặt của Giang Thanh Ba càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Cuối cùng biến thanh tâm lặng như nước, Nàng đóng sổ sách lại, nằm lại trên giường.

Còn nhiều chuyện lắm, không cần lo lắng gì cả, cũng không cần vội vàng, giải quyết từng chuyện một!

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng tò mò. Nhìn lại những gì mà Đan Tuệ Quân đang quản lý, bà ta kiểm soát chìa khóa kho bạc, trù phòng quan trọng và cửa hàng dưới tên của phủ Võ An Hầu. Chúng đều là những thứ quan trọng mà chủ mẫu của Hầu phủ nên quản lý. Ở trong tay bà ta, theo lý mà nói thì vị trí thế tử đương nhiên sẽ không thoát khỏi tay Nhị phòng.

Điều mà nàng muốn biết bây giờ là điều gì đã làm Võ An Hầu thay đổi quyết định, để Lục Minh Châu làm thế tử. Sau khi suy nghĩ về chuyện đó trong một thời gian dài, Giang Thanh Ba đã từ bỏ. Nàng thở dài, cúi đầu rơi một giọt nước mắt thương cảm cho chính mình. Theo thái độ của Đan Tuệ Quân đối với nàng vào buổi sáng, rất có thể việc vị trí chưởng quản việc hậu viện của Hầu phủ sẽ không thể được bàn giao suôn sẻ, có lẽ đằng sau còn có những mưu mô, toan tính bẩn thỉu nào đó.

Điều mà Giang Thanh Ba không ngờ tới là lần này Nhị phòng lại thẳng thắn khác thường.

Ngày hôm sau, Hỷ Thúy, nha hoàn của Đan Tuệ Quân, đích thân đến cửa, mang theo chìa khóa kho bạc, sổ sách cửa hàng cùng với sổ mua hàng hàng ngày của trù phòng tới, đặt tất cả lên bàn.

“Đây đều là sổ sách trong tay nhị phu nhân, hôm nay đều sẽ giao cho tam phu nhân.” Hỷ Thúy hành lễ nói.

Giang Thanh Ba tùy ý lật vài tràn ra xem, nhướng mày lại. Đây thực sự là sổ sách của phủ, nhưng tại sao lại trông có vẻ không giống sự thật vậy?

"Vào ngày mùng bốn, trong phủ có mở một bữa tiệc nhỏ, vốn là nhị phu nhân sẽ chiêu đãi các vị phu nhân của nhà khác để tăng thêm cảm tình, hiện tại tam phu nhân tiếp quản vị trí chưởng quản việc hậu việc của Hầu phủ, vậy cũng nên quen thuộc sở thích của các vị phu nhân đó..."

Giang Thanh Ba gần như ngủ thiếp đi khi nghe tiếng lảm nhảm dài dòng này. Nàng thở dài, đập bàn để ngắt lời Hỷ Thúy vẫn đang nói.

"Ngươi nói thẳng đi, nhị tẩu bảo ta làm cái gì?"

Hỷ Thúy co người lại, cúi đầu xuống: "Nhị phu nhân để người một mình chủ trì bữa tiệc này."

“Nhị tẩu không xuất hiện à?” Giang Thanh Ba nhướng mày.

"Hôm qua nhị phu nhân bị cảm, không thể ra gió, chỉ sợ không có khí lực cùng tam phu nhân tham gia bữa tiệc này rồi."

"Gió ngày hôm qua thật là có linh mà, thổi nhẹ như vậy mà tất cả nữ quyến trong phủ đều bị cảm lạnh hết."

“Đây là thực đơn được soạn theo sở thích của các vị phu nhân ở các phủ khác.” Hỷ Thúy giả vờ như không nghe thấy lời này. Nàng ta lấy một tờ danh sách ra rồi đưa cho Giang Thanh Ba: "Dưa cùng hoa quả nguyên liệu sẽ sớm đưa tới vào ngày hôm đó, hôm đó cũng sẽ mời đoàn đội ngũ của Tây Vực đến kinh đô vào năm ngoái để biểu diễn ảo thuật.”

"Không tệ, còn biết đưa thực đơn cho ta, cũng không tính là không nói lời nào mà ném hết chuyện cho ta."

“Nô tì nói xong rồi.” Hủy Thúy nuốt nước miếng, cúi đầu càng thấp” "Nô tỳ còn phải trở về chăm sóc nhị phu nhân, vậy nô tỳ xin đi trước."

“Đi đi.” Giang Thanh Ba không phải loại người vì chán ghét Đan Tuệ Quân mà quay sang làm khó dễ nàng ta. Nàng vẫy tay để đối phương rời đi.

"Tiểu thư, Nhị phòng không nói một lời mà đổ hết chuyện lên người tiểu thư thế này là sao chứ?" Lục Y dậm chân: "Đây không phải là bàn giao, đây là không muốn quan tâm chuyện gì hết, ném hết cho người để người làm, chờ xem người làm trò hề mà."

Ý định của Nhị phòng được viết rõ ràng, nàng có nhận hay không cũng không quan trọng. Còn không bằng cứ nhận lấy, nàng muốn xem xem nước trong Hầu phủ sâu bao nhiêu!

Giang Thanh Ba quay lại nhìn Lục Y: "Ngươi đi đến trù phòng bếp nhìn xem quy củ hiện tại như thế nào, nhất định phải xem cho kỹ, đừng làm ta thật sự làm trò hề."

"Bây giờ nô tỳ sẽ đi ngay."

Vào buổi chiều, Lục Y tù trù phòng trở lại từ.

"Trù phòng không có vấn đề gì cả, việc ăn uống từ trên xuống dưới đều đã được sắp xếp thỏa đáng."

"Không giở trò gì ở trù phòng.” Đầu ngón tay của Giang Thanh Ba gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn chằm chằm sổ sách trên mặt bàn, trầm ngâm suy nghĩ.

Không phải ở đây, chẳng lẽ là ở bữa tiệc đó?

Vào mùng Bốn, Giang Thanh Ba bị đánh thức từ trong giấc ngủ. Khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Y, nàng đã đã hiểu ra, Nhị phòng thực sự đã giở trò ở trong bữa tiệc.

"Tiểu thư đừng ngủ nữa, đã xảy ra chuyện rồi."

Chương kế tiếp