Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 42
“Cuối cùng cũng trở về rồi, mẫu thân rất nhớ con đó.” Đan Tuệ Quân vội vàng kéo Lục Tử Tuệ vào trong tiền sảnh, giúp nàng ta phủi bông tuyết trên đầu rồi dẫn nàng ta đến ngồi bên cạnh chậu than.

"Tổ phụ của con là người vô tâm, nhốt con ở dưới thôn quê, Tết Nguyên Đán đến cũng không cho con trở về, phụ thân của con cũng là con người vô dụng mà, không dám đi cầu hôn cho con."

“Mẫu thân, người nhỏ giọng chút đi.” Lục Tử Tuệ quay đầu nhìn về phía cửa, hạ giọng nói: “Lão ma ma này rất nghiêm khắc, đừng để bà ta nghe thấy, kẻo bà ta lại đi báo với tổ phụ."

“Tuệ nhi đáng thương của ta.” Đan Tuệ Quân ôm mặt nàng ta với đôi mắt đỏ hoe: "Có phải họ không cho con ăn cơm không, nhìn con gầy đi rồi?"

"Không có. Nhưng họ…" Đôi mắt của Lục Tự Tuệ tràn ngập sự tức giận sôi sục: "Họ bắt con học các quy tắc không ngừng. Nếu con không học tốt thì những lúc nghỉ ngơi, họ sẽ đánh vào tay con."

"Bọn họ lại dám ra tay với con!" Đan Tuệ Quân đột ngột đứng dậy, giận dữ quay người lại, như thể sắp đánh nhau. Mới bước hai bước đã bị một người ôm lấy. Bà ta quay đầu lại, vỗ vào vai Lục Tử Tuệ: "Đừng sợ, mẫu thân sẽ trừng phạt bọn họ."

“Bọn họ nhận được lệnh từ tổ phụ, mẫu thân đừng đi nữa, nữ nhi không muốn trở về dưới thôn quê không có gì hết kia đâu.”

Đan Tuệ Quân nhìn vào đôi mắt cầu xin của nàng ta, trái tim của bà ta cảm thấy đau nhói. Bây giờ ở Hầu phủ, lời nói của bà ta không có trọng lượng, ngay cả vị trí thế tử vốn dĩ đã đến tay rồi cũng không còn. Cuối cùng bà ta cũng nén được lửa giận trong lòng, ngồi trở lại ghế.

"Mẫu thân, con nghe nói tổ phụ chỉ định tam thúc kế thừa vị trí thế tử đúng không?"

Đan Tuệ Quân trở nên lạnh lùng: "Đúng vậy, tổ phụ của con thiên vị như vậy, chỉ sợ là đã sớm có ý nghĩ này."

"Nữ nhi cũng nghe nói hai ngày trước, mẫu thân đã giao chuyện hậu viện của Hầu phủ cho Tam phòng rồi." Lục Tử Tuệ dậm chân: "Người giao ra sạch sẽ như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho Giang Thanh Ba của Tam phòng đấy hay sao? Chúng ta nỗ lực nhiều năm như vậy đều uổng công."

"Yên tâm đi." Đan Tuệ Quân vỗ vai nàng ta một cách bình tĩnh: “Ta giao hết mọi việc cho Tam phòng, Giang Thanh Ba chưa chắc đã gánh vác nổi.”

Lục Tử Tuệ tỏ ra nghi ngờ: "Ý của mẫu thân là sao?"

"Mẫu thân đã sớm điều tra rõ ràng lai lịch của Giang Thanh Ba rồi. Nàng là một đứa trẻ ốm yếu từ nhỏ, ở kinh đô dưỡng bệnh còn suýt nữa thì chết, cuối cùng phải đưa tới Giang Nam thì mới có thể miễn cưỡng sống sót được. Cả ngày nàng phải nằm trên giường, được người đút thuốc, làm sao mà có thể học được cách quản lý chứ? Hơn nữa…"Đan Tuệ Quân cười đầy ẩn ý: "Ta đã âm thầm đi tìm đại phu khám bệnh cho Giang Thanh Ba, nàng rất khó mang thai."

"Không thể sinh con…" Lục Tử Tuệ cao giọng nhưng khi nàng ta nhận ra mình nói quá lớn nên lập tức im lặng, nghiêng người về phía trước nói nhỏ: "Không thể sinh con sao? Vậy há chẳng phải là Nhị thúc…"

"Sau này có lẽ sẽ nạp thiếp.” Đan Tuệ Quân chế nhạo: "Đến lúc đó cũng phải náo một trận lớn. Giang đại nhân không phải là người ăn chay, đó là người mà dám nổi giận với cả Thái Thượng Hoàng đấy, đã bị ông nhắm vào thì có ai có kết thúc tốt đẹp chứ. Bằng không thì ta làm sao phải gánh chịu cơn thịnh nộ của tổ phụ con cũng phải giúp Tử Ninh thoát khỏi mối hôn sự với Giang gia? Còn không phải là sợ nó bị Giang gia gây khó dễ, còn có khả năng vô hậu."

"Vẫn là mẫu thân biết nhìn xa mà."

"Chuyện này thì tính là gì chứ?" Đan Tuệ quân lộ ra vẻ đắc ý: "Chỉ cần đợi đến ngày tổ chức tiệc nhỏ, Giang Thanh Ba nhất định sẽ đích thân đến cửa và cầu xin ta giúp nàng."

"Đến lúc đó mẫu thân phải giết chết khí thế của nàng, tốt nhất là để nàng làm ra trò hề thật lớn." Lục Tử Tuệ đập vào bàn mấy lần, trong mắt lộ ra oán hận: "Nếu không phải tại nàng, con cũng sẽ không bị giam ở dưới thôn quê nửa năm."

"Đừng lo lắng, mẫu thân nhất định sẽ trút giận cho con."

Hai mẹ con nhìn nhau với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, giống như Giang Thanh Ba đã đứng trước của Thanh Phong Uyển, khẩn thiết cầu xin được gặp họ.

Vào ngày tổ chức bữa tiệc nhỏ, cả Lương Nghi Tĩnh mà Lục Tử Tuệ đều được gọi đến Thanh Phong Uyển.

“Đợi một lúc nữa con sẽ phụ tránh trấn an những cô nương đó.” Đan Tuệ Quân nhấp một ngụm trà, giao phó.

"Yên tâm đi mẫu thân, ngày thường con và bọn họ chơi với nhau rất vui vẻ, chỉ cần dỗ vài cầu là bọn họ nhất định sẽ không để ý nữa." Lục Tử Tuệ vỗ ngực tự tin nói.

Đan Tuệ Quân nhìn về phía Lương Nghi Tĩnh: "Nửa năm qua, con cũng lo liệu yến hội với ta rồi, cũng đã gặp những vị phu nhân đó, đến lúc đấy con cũng phụ trách lấy lòng bọn họ đi."

"Bà bà yên tâm, nhi tức nhất định sẽ không làm mất mặt Hầu phủ."

"Con luôn là người hiền thục, hơn nửa năm này con trợ giúp quản lý Hầu phủ cũng không tồi, ta đương nhiên tin tưởng con." Đan Tuệ Quân đặt tách trà xuống, nhìn về phía hai người: “Đến lúc đó phải biểu hiện cho tốt, để cho nha đầu của Tam phòng kia nhìn cho kỹ, chỉ dựa vào miệng lưỡi thì không thể quản lý tốt mọi chuyện lớn nhỏ trong Hầu phủ này được đâu."

Trong lúc họ đang nói chuyện, Hỷ Thúy từ bên ngoài chạy vào, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

"Nhị phu nhân, trù sư trong trù phòng ăn nhầm đồ nên bị tiêu chảy, trái cây rau củ được đặt trước cũng không có tới. Đại nha hoàn của Tam phòng đã vội vàng trở về Thu Thủy Uyển rồi."

“Chuyện này thì có là gì?” Một nụ cười tự mãn thoáng qua khuôn mặt của Đan Tuệ Quân: "Đi nhìn chằm chằm vào họ, có chuyện gì báo cáo với ta."

Hỷ Thúy hành lễ rồi chạy đi. Đan Tuệ Quân nhàn nhã rót cho mình một tách trà.

"Mẫu thân, nếu Giang Thanh Ba đi cầu xin Hầu phu nhân và Đại phòng, không đến đây tìm người thì phải là sao?"

"Khi đại bá phụ của con còn sống, mẫu thân cũng đã giúp tẩu ấy quản lý mọi việc ở hậu viện. Sau khi đại bá phụ của con mất thì tẩu ấy cũng trực tiếp không quản việc gì nữa, đã nhiều năm như vậy rồi, tẩu ấy càng không có khả năng quen thuộc với việc quản lý sự vụ của Hầu phủ, hơn nữa trong trù phòng còn có tâm phúc của ta, hắn có thể nghe lời tẩu ấy không?"

"Không phải còn có Hầu phu nhân hay sao?"

"Bà ấy xuất thân thấp kém, từ trước đến nay chưa từng quản lý việc gì, cũng không quản lý được chuyện gì lớn, bà ấy có thể làm gì để giúp Giang Thanh Ba chứ?"

Nửa canh giờ sau, Hỷ Thúy trở lại Thanh Phong Uyển.

Đan Tuệ Quân nhướng mày với vẻ đắc thắng: "Mới qua được bao lâu, người đã tới rồi à?"

“Không… không có.” Hỷ Thúy cúi đầu, vô ý thức hạ thấp giọng nói: "Người trong trù phòng đều bị đuổi đến phòng chứa củi uống trà, vừa rồi có một nữ tử mang theo hơn mười nữ tử khác đi vào phủ theo cửa sau, hiện tại bọn họ đang bận rộn ở trong trù phòng."

Nụ cười trên mặt Đan Tuệ Quân đông cứng lại rồi trở lại bình thường trong giây lát: “Chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, ngươi cứ nhìn chằm chằm họ tiếp đi."

Hỷ Thúy thở ra một hơi, quay người chạy đi.

Gần nửa canh giờ sau, nàng ta lại xuất hiện ở Thanh Phong Uyển.

"Mấy vị tiểu thư kia đang làm ầm ĩ lên rồi sao?"

"Không...không có. Đại tiểu thư và những vị tiểu thư đến từ phủ khác đang chơi với nhau rất vui vẻ."

"Đấy đều là những tỷ muội tốt của con, Lục Tử Oánh dựa vào cái gì chứ?" Lục Tử Tuệ kéo tay áo của Đan Tuệ Quân: “Mẫu thân..."

“Đừng lo lắng, mẫu thân đã có an bài khác rồi.” Đan Tuệ Quân vỗ nhẹ vào tay của nàng ta, nhẹ giọng an ủi.

Một khắc sau, Hỷ Thúy trở lại.

"Lần này Giang Thanh Ba nên tới đây rồi nhỉ?"

"... Tới rồi."

Sự u ám trong lòng Đan Tuệ Quân cuối cùng cũng tiêu tan, mi mắt cũng hiện lên vẻ đắc ý. Bà ta chậm rãi cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

"Nói với nàng rằng ta không được khỏe."

"Đại... đại nha hoàn của tam phu nhân nói, để người nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác cũng đừng lo lắng nữa." Hỷ Thúy nuốt nước miếng, cúi đầu, đan hai tay vào nhau. Nàng ta ngập ngừng rồi nói tiếp: “Biểu tỷ và tẩu tẩu của tam phu nhân cũng dẫn theo mấy vị phu nhân nữa tới, có một vị là phu nhân của thế tử phủ Trần Quốc công, bọn họ và những vị phu nhân khác trò chuyện rất vui vẻ, bây giờ đang cùng nhau xem kịch."

"..."

Nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của Đan Tuệ Quân dần trở nên lạnh lùng với tốc độ có thể nhìn thấy được.

Tiền sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người không dám thở mạnh. Hỷ Thúy rụt cổ lại, cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình. Lương Nghi Tĩnh cụp mắt xuống, ngắm nghía hoa văn trên tay áo của nàng ta. Lúc này, ngay cả Lục Tử Tuệ cũng im lặng, không dám trêu chọc râu hổ của mẫu thân.

Thay vì tức giận, Đan Tuệ Quân lại nở một nụ cười: "Nếu tam đệ muội không cần giúp gì thì các ngươi có thể trở về nghỉ ngơi."

Lương Nghi Tĩnh và Lục Tử Tuệ hành lễ rồi cùng nhau rời đi Thanh Phong Uyển. Bọn họ vừa bước ra khỏi cánh cổng của uyển, sau lưng đã vang lên tiếng đồ đạc vỡ vụn.

Ngoài cổng, Lục Tử Tuệ tức giận khoanh tay lại: "Giang Thanh Ba thật quá đáng, dám ức hiếp Nhị phòng của chúng ta như vậy, không muốn ta tham gia buổi tiệc nhỏ này sao? Hôm nay ta phải đi, nàng còn có thể đuổi ta đi không?"

“Nhị tiểu thư, thận trọng.” Lão ma ma gọi Lục Tử Tuệ lại: "Hầu gia đã nói rồi, người chỉ là thoát khỏi việc bị giam lại thôi, trước khi học tốt các quy tắc thì không được tiếp khách."

"Dựa vào gì chứ, ngươi còn muốn đối xử với ta giống như trước kia hay sao? Coi chừng mẫu thân của ta đuổi ngươi ra khỏi Hầu phủ đấy."

“Lời nói của nhị tiểu thư thật cay nghiệt, lúc nữa lão thân sẽ xin phép Hầu gia để người lại trở về dưới quê nửa năm.”

"Ngươi…" Mặt mày của Lục Tử Tuệ tái xanh khi nghĩ đến những ngày ở dưới quê. Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt của lão ma ma, nàng ta tức giận nghiến răng. Nàng ta hung hăng phất tay áo, xoay người sải bước đi về nơi ở của mình. Lão ma ma và những người nô tỳ khác cũng đi theo.

Lương Nghi Tĩnh nhìn bóng lưng rời đi của họ với ánh mắt giễu cợt. Nàng ta xoay người,trở về nơi ở của mình với nha hoàn. Nàng ta ngồi trên ghế, đôi mặt lộ ra một chút u sầu.

“Tiểu thư, người đang suy nghĩ chuyện hôm nay sao?” Nô tỳ rót một chén trà nóng rồi đưa cho Lương Nghi Tĩnh.

"Tiểu Lạc, lần này có thể là ta đã tính toán sai, Giang Thanh Ba tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta." Lương Nghi Tĩnh nhìn về phía hư không, cười khổ nói: "Bà bà kia của ta cũng được coi là một nhân vật lợi hại, nhưng mấy lần giao thủ với Giang Thanh Ba đều không đạt được kết quả tốt nào."

"Cho dù bà ta có lợi hại đến đâu cũng không thể so sánh với năng lực của tiểu thư. Làm gì có cô nương nhà nào có thể lấy được một phần của hồi môn lớn cho mình trước khi thành hôn chứ? Cũng chỉ có tiểu thư mới có năng lực này thôi." Tiểu Lạc bĩu môi: "Vị ở Tam phòng kia cũng chỉ có miệng lưỡi lanh lẹ một chút, làm gì có thứ gì khác có thể so sánh được với tiểu thư."

“Cũng chỉ có ngươi biết làm cho ta vui vẻ.” Lương Nghi Tĩnh ngoài miệng thì không thừa nhận, nhưng trong mắt nàng ta hiện lên sự tự hào. Trong nháy mắt, nàng ta lại thở dài: "E rằng sau này, chuyện hậu viện của Hầu phủ sẽ nằm trong tay Tam phòng, bà bà kia của ta cũng khó có thể nhúng tay vào được rồi."

"Bà ta cậy già mà lên mặt, trong tối ức hiếp tiểu thư thì cũng thôi đi, lại cứ thích tự cho là mình thông minh, không nghe lời khuyên của người, nhất định phải trực tiếp giao chuyện hậu viện của Hầu phủ cho Tam phòng. Bây giờ thì hay rồi, muốn lấy lại cũng không lấy lại được."

“Tiểu Lạc.” Lương Nghệ Tĩnh nhắc nhở nàng ta.

"Nô tỳ chỉ cảm thấy không cam lòng cho người mà thôi. Vị trí thế tử đã là của Tam phòng, không còn quan hệ gì hết với cô gia. Những toan tính và nhẫn nhịn nhiều năm nay của người đều uổng công hết rồi." Tiểu Lạc vừa bực bội vừa tức giận, nắm lấy khăn thêu mà hung hăng lôi kéo.

"Không nhất thiết phải như vậy. Cho dù vị trí thế tử đã được quyết định rồi thì vẫn có thể thay đổi mà."

Tiểu Lạc tròn mắt ngạc nhiên.

"Cứ chờ mà xem, cuối cùng phòng nào có được vị trí thế tử vẫn chưa chắc chắn được đâu."

Lương Nghi Tĩnh mỉm cười. Sau một hồi quan sát, công công của nàng ta không phải là một người có tính cam chịu. Nói không chắc đến một lúc nào đó, nàng ta sẽ trực tiếp được thăng lên làm phu nhân của thế tử.

*

Ở phía bên kia, bữa tiệc nhỏ đã kết thúc. Giang Thanh Ba đã tiễn các vị phu nhân đến cổng phủ.

"Màn kịch hôm nay thật hay."

"Thức ăn của hôm nay cũng không tệ, ta ăn một lần lại muốn ăn lần tiếp theo rồi."

Một số vị phu nhân trẻ tuổi đã nắm lấy tay Giang Thanh Ba: "Lục tam phu nhân, sau hôm nay mọi người đã quen với nhau rồi, lần sau còn tổ chức bữa tiệc nhỏ nào thì đừng quên gửi thiệp mời cho chúng ta đấy.”

"Đúng vậy. Thức ăn ở đây ngon đến mức ta không nỡ rời đi rồi."

"Yên tâm đi, lần sau có bữa tiệc, nhất định sẽ gọi mọi người tới, đến lúc đó cho mọi người nếm thử món ăn của Giang Nam."

"Cứ quyết định như vậy đi."

Sau khi trò chuyện một lúc, các vị phu nhân mới miễn cưỡng rời đi. Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy những chiếc xe ngựa đi xa.

Tổ chức một bữa tiệc nhỏ quá mệt mỏi, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa năm rồi mới nghĩ đến tổ chức một lần nữa.

"Tiểu muội, Đan Tuệ Quân của Nhị phòng có ý gì đấy? Muội vừa mới tiếp nhận quản lý chuyện hậu viện của Hầu phủ đã để muội lo liệu tổ chức bữa tiệc rồi." Thẩm Kỳ Vân trở nên lạnh lùng.

"Cảm thấy không cam lòng, muốn trút giận mà thôi." Giang Thanh Ba lẩm bẩm.

"Muội cứ để bà ta làm loạn như vậy sao?" Giang Thanh Uyển lấy ngón tay chọc chọc cái trán của Giang Thanh Ba, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Nếu hôm nay chúng ta không kịp thời tới đây hỗ trợ thì muội đã làm trò hề rồi."

"Đa tạ tam đường tỷ và tẩu tẩu."

Thẩm Kỳ Vân nhìn vẻ ngoài đáng thương của nàng, đưa tay vỗ vào vai nàng: "Sau này Lục Minh Châu sẽ kế thừa tước vị, muội có thời gian thì nên chấn chỉnh những xu hướng không lành mạnh trong phủ Võ An Hầu cho tốt."

“Đừng lười biếng.” Giang Thanh Uyển lặp lại.

“Muội biết rồi.” Giang Thanh Ba nhìn lên bầu trời: "Đã muộn rồi, hai người về trước đi. Hôm nay hai người đã vất vả rồi."

"Thành hôn lâu như vậy rồi mà vẫn không thay đổi, lần nào nói không được là lại muốn chuồn đi."

Giang Thanh Ba mỉm cười, không nói gì. Đã nói không được rồi, không chuồn đi, chẳng lẽ ở lại nghe trách mắng hay sao?

Sau khi tiễn Thẩm Kỳ Vân và Giang Thanh Uyển rời đi, Giang Thanh Ba xoay người bước vào Hầu phủ. Gió lạnh thổi qua, nàng thu áo choàng lại, nhận lấy lò sưởi cầm tay mà Lục Y đưa cho.

"Những nha hoàn của bà tử của trù phòng đâu rồi?"

“Bọn họ đều bị nhốt trong phòng chứa củi.” Lục Y nói.

"Hôm nay là một ngày tốt lành, đã đến lúc chuyển chỗ cho họ rồi."

Chương kế tiếp