Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 43
"Tất cả đi ra ngoài đi."

Cánh cửa gỗ của phòng chứa củi kêu cọt kẹt một tiếng rồi được mở ra, Lục Y đứng ở cửa, nàng ấy rất dễ bỏ qua những nha hoàn và bà tử đang sốt ruột chờ đợi trong phòng.

Mọi người xoa tay, giậm chân, rùng mình, nóng lòng muốn ra khỏi phòng chứa củi. Bọn họ đi qua một cánh cửa, đường về lại không phải là đi đến trù phòng. Mọi người đều có những biểu hiện khác nhau, họ trao đổi ánh mắt với những người xung quanh rồi đều cúi đầu, đi về phía trước.

“Lục Y cô nương, không biết chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôn bà tử, quản sự của trù phòng cười hỏi.

“Cứ đi theo đi.” Lục Y lạnh mặt nói, không quay đầu lại.

Một lúc sau, người này được đưa vào sảnh nghị sự, trên bãi tuyết bên trái còn có nhiều quản sự khác trong phủ đang đứng đó.

Tôn bà tử bình tĩnh nhìn một lượt, phát hiện xung quanh có rất nhiều bà tử hung hãn đang cầm thủy hỏa côn(*) đều là người của Thu Thủy Uyển. Bà ta lại nhìn về phía Giang Thanh Ba đang ngồi ở cửa phòng có lò sưởi nhàn nhã ăn điểm tâm. Bà ta không biết phải làm sao, vừa định tiếp tục quan sát thì lại đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Giang Thanh Ba, trái tim đột nhiên đập mạnh. Bà ta cúi đầu xuống, quy củ đứng ở bên phải cùng những người trong trù phòng.

(*) Thủy hỏa côn (水火棍) là một vũ khí thời cổ của Trung Quốc, dài, có một đầu màu đen và một đầu màu đỏ, được dùng để cảnh cáo hoặc diệt uy phong của phạm nhân trong nha môn.

Giang Thanh Ba thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm trà, rồi nàng cầm thoại bản trên chiếc bàn nhỏ lên và tiếp tục đọc.

Trong và ngoài sảnh nghị sự yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy gió lạnh và tuyết thổi không thương tiếc. Không đến một thời gian uống một tách trà, một số quản sự đã không thể đứng yên, giậm chân và xoa tay liên tục.

“Không biết Tam phu nhân gọi chúng lão nô tới đây là có việc gì?” Một bà tử có thân hình cường tráng trong đó tiến lên hỏi.

“Ngươi nên hỏi những người làm trong trù phòng.” Giang Thanh Ba lật một trang khác, nhướng mi liếc mắt nhìn đám người làm trong trù phòng: "Vẫn chưa tỉnh lại sao? Vậy đứng trong tuyết thêm một lát nữa đi."

Mọi người: ...???

Những người hầu trong phủ đã nghe nói về những thăng trầm trong bữa tiệc ngày hôm nay, thầm mắng Tôn bà tử làm việc không gọn gàng, bây giờ bị người bắt được điểm yếu. Những người quản sự khác đến sớm hơn, họ đã đứng trong tuyết rất lâu. Lúc này, họ không thể nhẫn nhịn được nữa, từng người một nhìn chằm chằm Tôn bà tử, hi vọng bà ta có lương tâm mà nhanh chóng nhận tội để họ có thể rời đi sớm.

Lúc đầu, Tôn bà tử nhắm mắt làm ngơ trước những ánh mắt của đám đông, bà ta cứ cúi đầu xuống đứng đó như một cái cọc gỗ. Sau khi bị gió lạnh rửa tội, hai má mất đi cảm giác, bà ta không chịu được nữa, tiến lên một bước nói.

"Tam phu nhân, lão nô không ngờ bữa tiệc hôm nay lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, trù sư là sau khi về nhà ăn nhầm đồ mà bị tiêu chảy, người giao rau quả nửa đường bị gãy chân, cho nên hắn không giao đồ đúng giờ, lão nô cũng không muốn những chuyện này xảy ra.”

"Xem ra ngươi còn chưa tỉnh, cứ tiếp tục đứng đó đi." Giang Thanh Ba không ngẩng đầu mà nói, thuận tay cầm một miếng điểm tâm đưa vào trong miệng.

Biểu hiện của nàng không nhanh cũng không chậm, nhưng những người đứng trong tuyết lại giậm chân vì lạnh, trong lòng sốt ruột như kiến bò trên nồi lẩu. Nếu tiếp tục chịu lạnh nữa thì chỉ sợ thân thể không chịu nổi.

“Đây rõ ràng là cố ý ngược đãi người.” Có người nhỏ giọng nói.

“E rằng có thành kiến đối với chúng ta.” Một người khác thấp giọng phụ họa.

Giọng nói của hai người không quá to nhưng lại đủ lớn để mọi người trong sân nghe thấy.

"Không phải ta có thành kiến gì với các ngươi, mà là các ngươi không hài lòng, chẳng lẽ là ta nói không đủ rõ ràng hay sao?" Giang Thanh Ba ngẩng đầu, vừa cười vừa những người xung quanh: "Hay là các ngươi muốn quỳ xuống để thể hiện sự không hài lòng của ta à?"

Mọi người: ...

Quỳ xuống trong tuyết dày? Vậy thì họ phải bị tàn phế mất. Những người khác rất muốn đánh hai người vừa nói chuyện một trận. Tam phu nhân nổi tiếng là người tàn nhẫn, giỏi nhất trong việc gây rối với mọi người. Nếu không sợ chết thì đi đụng đầu vào tường nam là được rồi, dựa vào cái gì mà phải dẫn bọn họ theo.

"Hả? Nói chuyện đi chứ."

Mọi người cúi đầu không dám nói lời nào. Ngay cả hai người vừa thì thầm cũng không phát ra âm thanh nữa. Ai thích quỳ thì quỳ, dù sao bọn họ đứng trong tuyết cũng đã cảm nhận được sự không hài lòng của tam phu nhân rồi.

Sảnh nghị sự lại chìm vào im lặng.

Giang Thanh Ba nuốt xuống miếng điểm tâm cuối cùng, nhấp một ngụm trà rồi ngồi xuống. Sau đó nàng mới từ từ nhìn xuống đám người đang giả làm chim cút.

"Khi nào thì bà ta tỉnh lại thì mọi người có thể rời đi." Giang Thanh Ba nhìn mọi người với một nụ cười rạng rỡ hơn: "Phủ y trong phủ đã xắc thuốc ở phòng bên cạnh, nếu có người ngã xuống, chỉ cần uống một bát thuốc là có thể tỉnh lại, rồi lại tiếp tục đứng đó."

Mọi người: ...

Tam phu nhân quá tàn nhẫn!

Một số quản sự từng trải qua sự cố chặn cổng của Kinh Bắc đại doanh đã trừng mắt nhìn Tôn bà tử, vừa sốt ruột vừa khó chịu. Xin bà ta nhanh chóng thừa nhận sai lầm đi. Tam phu nhân là người tàn nhẫn, thật sự có thể làm được chuyện đó đấy.

Đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, mấy quản sự hai mắt sáng lên, cho rằng cứu tinh đã tới. Họ lặng lẽ ngước mắt lên, rồi lặng lẽ thu ánh mắt lại.

“Con tới chỗ này làm gì?” Giang Thanh Ba nhìn Lục Tử Oánh đang nhanh chóng đi tới.

“Mẫu thân bảo con đến đây học cách quản lý gia đình từ tam thẩm thẩm.” Lục Tử Oánh nắm chặt chiếc khăn thêu, cúi đầu: "Con sẽ ngoan ngoãn đứng sang một bên, không quấy rầy tam thẩm thẩm đâu."

"Ngồi bên cạnh ta đi."

Giang Thanh Ba vẫy tay, Lục Y lấy một chiếc ghế ra, đặt bên cạnh Giang Thanh Ba. Lục Tử Oánh vui vẻ hành lễ rồi ngồi sang một bên.

Ánh mắt của Giang Thanh Ba nhìn về phía Tôn bà tử đang im lặng đứng ở kia, lại nhìn thấy vẻ bất mãn trên mặt của những người khác. Nàng cảm thấy rằng thời gian đã sắp hết, mở miệng nói.

"Tôn bà tử không nghĩ ra, những người khác giúp bà ta suy nghĩ một chút."

Những người làm khác của trù phòng đã không thể cầm cự được nữa, run rẩy vì lạnh trong gió tuyết, nghe thấy lời này thì mọi người đều nhanh chóng hành động.

“Tôn quản sự thường ăn vụng thức ăn của chủ tử.” Một bà tử tiến lên nói.

"Nô tỳ làm vậy là để thử xem bọn họ nấu có được hay không. Một số chủ tử thích ăn mặn nhưng có một số chủ tử lại thích ăn nhạt." Tôn bà tử phản bác.

"Nói cũng có đạo lý đấy." Giang Thanh Ba phụ họa.

Tôn bà tử thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn bà tử đã nói chuyện với một nụ cười khinh bỉ.

"Chỉ có chuyện này thôi sao? Xem ra các ngươi cũng không đủ tỉnh táo giống như Tôn quản sự rồi, có lẽ là thời gian đứng đó vẫn không đủ dài nhỉ."

Câu nói 'không đủ dài' đã chạm vào trái tim của mọi người. Họ cảm thấy mình đã đứng đủ lâu rồi, thực sự không cần phải tiếp tục đứng nữa. Những người khác lúc đầu còn do dự, bây giờ cũng không lo được gì, cứ đợi tiếp thì thật sự bị tàn phế rồi.

"Tôn quản sự lấy trộm nguyên liệu trong trù phòng."

Câu nói này giống như một cái công tắc, mọi người không hẹn mà cùng mở miệng, bắt đầu nói.

"Đúng rồi, hôm qua bà ta còn lấy một khối thịt khô."

"Hai ngày trước tiện tay lấy đi nửa con gà."

"Mấy ngày trước nấu một con vịt cho Đại phòng phu nhân, Tôn quản sự cố ý làm bẩn nên không đưa qua bên đó, bà ta còn bưng về nhà."

"Một tháng trước, lão nô cũng nhìn thấy một lần, trong tay áo của bà ta có giấu hai con cá vốn dùng để cho các chủ tử ăn." Một quản sự khác cũng gia nhập vào hàng ngũ lên án.

"Ngươi có nhận tội không?" Giang Thanh Ba.

“Lão nô chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.(*)” Tôn bà tử ngã ngồi xuống đất, đột nhiên khóc lớn: “Đoạn thời gian trước, con trai của lão nô bị bệnh, trong nhà không có tiền nên mới nghĩ ra chủ ý tồi này, nô tỳ sai rồi."

(*)Nguyên văn 猪油蒙了心/trư du mông liễu tâm: Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng.

“Con trai của ngươi còn vui sướng chạy nhảy khắp nơi, có chỗ nào giống như có bệnh chứ?” Lục Y lạnh giọng mắng.

"Con trai của lão nô thật sự bị bệnh, chỉ là hắn sợ làm lỡ việc của chủ tử nên không dám nói ra."

"Ngươi…"

Giang Thanh Ba vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lục Y, mỉm cười. Người sau đột nhiên ngừng nói, trừng mắt giận dữ nhìn Tôn bà tử đang tỏ vẻ đáng thương.

“Hiện tại bệnh của con trai ngươi đã khỏi chưa?” Giang Thanh Ba dịu dàng hỏi.

Tôn bà tử thở dài: "Bệnh của hắn liên miên không dứt, có lúc muốn ho khan nhưng lại sợ bị chủ tử phát hiện, chỉ có thể chịu đựng."

"Cũng thật đáng thương, người nhà của ngươi cũng không dễ dàng gì mà." Gương mặt của Giang Thanh Ba lộ ra vẻ không đành lòng: "Ta cũng không phải là loại chủ tử hà khắc, hôm nay ta làm chủ cho ngươi, cho hắn nghỉ dài ngày, một lúc nữa ngươi đưa hắn về nhà dưỡng bệnh đi."

Tôn bà tử đã sớm nghe ngóng về Giang Thanh Ba, biết nàng là một người dễ mềm lòng. Chỉ cần nghe nói người khác bi thảm, nàng cũng sẽ tha thứ ba phần. Vừa nghe đối phương nói không dễ dàng, trong lòng bà ta còn mừng thầm. Khi nghe những lời mà nàng nói sau đó, bà ta nhận ra Giang Thanh Ba đang muốn đuổi việc con trai mình, không thể tin được mà ngẩng đầu.

"Tam phu nhân. . . Không, không cần, con trai của lão nô cũng sắp khỏi rồi, không cần nghỉ ngơi đâu."

"Nhưng bản phu nhân cảm thấy bệnh của hắn rất nặng."

"Hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi, thật sự không nặng."

“Thật sao?” Giang Thanh Ba kinh ngạc mà há to miệng.

"Bản phu nhân cho rằng bệnh của con trai ngươi đã không còn cứu chữa được nữa.” Vừa nói, Giang Thanh Ba dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Y đang đứng bên cạnh. Người sau lấy một cái bọc vải từ bên cạnh rồi mở ra trước mặt mọi người.

Trong bọc vải đó có những mảnh linh chi vụn và gần một nửa củ nhân sâm. Ngoài ra còn có một vài tổ yến loại thượng hạng.

Tôn bà tử thấy vậy thì sắc mặt hoảng hốt, cúi đầu không dám phát ra tiếng.

Những người khác nhìn thấy vẻ mặt của bà ta, lại nhìn thấy những đồ trong bọc vải kia, tất cả đều há hốc mồm. Chuyện này... bà ta cũng dám làm!

"Hôm nay ai đi lục soát phòng thì đứng ra nói một chút, tránh việc lại nói ta hãm hại người khác."

Hai bà tử một cao một thấp phía sau đứng ra.

"Sáng nay, lão nô và Lục Y cô nương cùng nhau đi vào tìm kiếm, những tổ yến và nhân sâm này được tìm thấy trong lỗ lò sưởi của nhà Tôn bà tử." Bà tử cao hơn nói.

“Lão nô làm chứng.” Bà tử thấp hơn phụ họa.

Hai người này và Tôn bà tử đều là nha hoàn của hồi môn của Đan Tuệ Quân. Lời nói của họ đáng tin cậy hơn.

"Ta cũng chỉ khi ốm nặng mới có thể ăn nhân sâm và linh chi, còn có cả tổ yến này nữa, cũng là vì thân thể ốm yếu nến mới không thể ngừng ăn được ngày nào. Con trai của ngươi ăn những thứ này, chẳng lẽ sức khỏe của hắn cũng không được tốt giống như bản phu nhân hay sao? Còn nữa…” Giang Thanh Ba ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Ngươi ngay cả rau cũng không mua được, nhân sâm cùng tổ yến này là lấy từ đâu vậy?"

Tôn bà tử yên lặng ngồi dưới đất, nhưng ngón tay run rẩy lại lộ ra sự hoảng sợ trong lòng bà ta lúc này.

Giang Thanh Ba gõ nhẹ vào chiếc bàn phía trước. Lục Y ở bên cạnh lập tức mở cuốn sổ trong tay ra, khóe mắt liếc nhìn Tôn bà tử.

“Tháng 5 năm ngoái, một chiếc tổ yến phân phát cho tam phu nhân trong phủ đã biến mất trong trù phòng, hai chiếc tổ yến biến mất vào tháng 6… Cuối năm đó, Tôn bà tử đến cửa hàng Kim Lăng để bán, lấy được 2.300 lượng bạ." Lục Y dừng lại, ánh mắt sắc như dao mà nhìn về phía Tôn bà tử: "Mười năm qua, Tôn bà tử đã tới cửa hàng Kim Lăng hơn 20 lần, số tiền thu được đã lên tới 23.000 lượng bạc."

Tôn bà tử ngồi tê liệt trên nền tuyết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Từng tiếng thở dốc vang lên, ánh mắt của những quản sự khác nhìn Tôn bà tử cũng thay đổi. Chuyện này cũng quá dám làm rồi!

Giang Thanh Ba nói khô cả họng, uống một tách trà, lại chậm rãi ăn một miếng điểm tâm. Nàng cho người khác thời gian để tiêu hóa tin tức.

Sau khi uống một tách trà, Giang Thanh Ba xoa tay, nhìn về phía già trẻ lớn bé trong trù phòng.

"Ta không dám dùng những người làm trong trù phòng như các ngươi nữa, nhưng các ngươi ở Hầu phủ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, bản phu nhân đổi cho các ngươi một công việc khác, Phó quản sự sẽ phụ trách giám sát những quản sự khác, phòng trường hợp họ mắc phải sai lầm lớn."

Vốn dĩ những người làm trong trù phòng đã tuyệt vọng, nhưng khi nghe thấy điều này thì hai mắt sáng lên. Những bà tử đã làm lâu năm thì hai mắt nhìn nhau, họ nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Giang Thanh Ba. Nàng muốn các bà tìm được lỗi sai của quản sự.

Họ không phải là nha hoàn của hồi môn của Đan Tuệ Quân, bình thường hay bị chèn ép. Bây giờ cơ hội đã tới, còn có người hai mắt đã sáng lên.

"Tam phu nhân, đây là không tuân theo quy củ, từ xưa đến nay chưa từng có chuyện có hai quản sự, hơn nữa còn giám sát..." Lý quản sự có dáng người hơi mập đứng ra nói.

"Đúng là không hợp quy củ." Giang Thanh Ba nghiêm túc gật đầu: "Cho nên ta không làm ngươi uất ức nữa. Từ giờ trở đi, Lục Mai sẽ thay thế vị trí của Lý quản sự. Nếu những người phía dưới làm khó dễ ngươi thì sẽ bị thay thế hết. Cái gì ta cũng không nhiều, chỉ có nhiều người mà thôi.”

"Nô tỳ hiểu rồi."

Lý quản sự không ngờ vừa nói một câu là đã mất đi vị trí quản sự. Đôi mắt của ông ta mở to vì sốc. Sau khi ông ta lấy lại tinh thần thì nhanh chóng giải thích.

"Tam phu nhân…”

"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, về sau những việc của Hầu phủ tuyệt đối không làm phiền đến ngươi, ngươi cứ yên tâm trở về bên cạnh nhị tẩu đi." Trong mắt Giang Thanh Ba lộ ra ý cười: "Từ trước đến nay, bản phu nhân luôn là người thấu tình đạt lý."

Mọi người: ...

Quả nhiên là thấu tình đạt lý, lập tức đuổi việc!

Lý quản sự không cam lòng, còn muốn nói tiếp. Hai vị bà tử đứng bên cạnh ông ta bước lên, thừa dịp ông ta không chuẩn bị trước mà vỗ một chưởng xuống, sau đó lôi người đã ngất đi ra khỏi sảnh nghị sự.

Giang Thanh Ba nhìn mọi người xung quanh với một nụ cười: "Những quản sự như các ngươi đều là của hồi môn của nhị tẩu, đều là những người đáng tin cậy, ta tin tưởng các ngươi sẽ không phải là loại người giống như Tôn bà tử đây. Chắc các ngươi sẽ không bài xích việc có người giám sát đâu nhỉ?"

“Sẽ không.” Mọi người đồng thanh nói.

Bây giờ ai còn dám phản đối, kết cục của Lý quản sự chính là vết xe đổ. Tam phu nhân không phải chỉ nói suông, nàng thật sự dám làm!

"Vậy thì tốt, bọn họ đều là những người làm lâu năm rồi, bị đuổi đi thì ta thật sự có chút không đành lòng, các ngươi nguyện ý thu nhận cũng là cho bọn họ một cơ hội." Giang Thanh Ba quay đầu nhìn về phía già trẻ lớn bé của trù phòng: "Bổn phu nhân mạo hiểm việc gánh tội danh phá hoại quy củ để giữ các ngươi lại, nếu ngay cả việc giám sát trong một, hai tháng thôi mà cũng không làm tốt được thì Hầu phủ cũng không giữ các ngươi nữa."

Mọi người đều nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Giang Thanh Ba. Già trẻ lớn bé trong bếp và những quản sự đứng bên kia nhìn nhau, trong hư không có tia lửa bắn ra tung tóe. Còn chưa giao thủ mà song phương đã tràn ngập khói súng rồi.

Giang Thanh Ba nhìn thấy chuyện này, khóe môi nàng hơi cong lên. Những người trong trù phòng cũng được coi là người làm lâu năm của Hầu phủ, có đủ loại quan hệ họ hàng thân thích, vừa vặn dùng họ để đối phó đám người của hồi môn của Đan Tuệ Quân. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Y đang đứng bên cạnh rồi cầm miếng điểm tâm lên, chậm rãi ăn.

"Hôm nay chỉ có thế thôi, mọi người đến cửa nhận một bát canh gừng, nếu như bị tê cóng dẫn đến cảm lạnh thì có thể đi tìm phủ y của phủ để khám, không lấy tiền." Lục Y lớn tiếng nói.

Những người khác vui mừng khôn xiết, từ trước đến nay phủ y trong phủ chỉ khám bệnh cho các chủ tử, thỉnh thoảng cũng có thể giúp những quản sự được sủng ái trong phủ nhìn một chút. Những người khác không có đãi ngộ này, bị bệnh hốt thuốc đều phải bỏ tiền ra tìm đại phu ở bên ngoài mà khám. Sự oán hận khi bị bắt đứng trong tuyết của mọi người đã mất vài phần trước sự sắp xếp của Giang Thanh Ba.

"Đa tạ Tam phu nhân."

"Các ngươi đi xuống trước uống một ngụm canh gừng đi, đừng thật sự cảm lạnh đấy, việc nhà còn phải trông cậy vào các ngươi."

"Vâng."

Mọi người nhận được một bát canh gừng bốc khói ở cửa. Sau khi uống một bát, cơn ớn lạnh trong người dịu đi, không bao lâu thì bắt đầu cảm thấy nóng. Có thể thấy rằng trong canh đã được dùng rất nhiều dược liệu.

Những người làm lâu năm trong Hầu phủ có phần ghen tị với nha hoàn và bà tử làm việc trong Thu Thủy Uyển. Tam phu nhân làm việc thật sự có chút tàn nhẫn, nhưng nàng cũng rất bao che khuyết điểm, đối xử với người làm của mình đều rất tốt. Họ nghe nói khi sang năm mới, tất cả người làm trong Thu Thủy Uyển đều được thưởng gấp ba lần. Chuyện này làm bọn họ ngưỡng mộ không thôi.

Bây giờ tam phu nhân tiếp quản việc quản lý chuyện hậu viện của Hầu phủ, hiện tại muốn sang làm việc cho nàng chắc vẫn chưa muộn đâu nhỉ? Mọi người nhìn nhau, mỗi người đưa ra quyết định của riêng mình.

Ngay cả những bà tử của hồi môn của Đan Tuệ Quân cũng ngưỡng mộ những người ở Thu Thủy Uyển, nhưng thật đáng tiếc, họ không phải là người cùng đường. Mấy người nhìn nhau, trong lòng âm thầm thở dài.

Những người quản sự lần lượt rời đi, sảnh hội nghị trở nên yên tĩnh. Tôn bà tử được cho uống canh gừng, bị trói bằng dây gai và ném ra ngoài hành lang. Giang Thanh Ba liếc nhìn bà ta một cái rồi vẫy tay với Lục Y.

"Chuyện mà Tôn bà tử đã làm thật tồi tệ, ngươi và Lục Tùng cùng nhau giúp bà ta nêu cao tên tuổi đi."

“Nô tỳ đi ngay.” Lục Y mừng đến mức không ngậm được miệng, rời khỏi sảnh nghị sự với Tôn bà tử và bốn bà tử khác của Thu Thủy Uyển.

“Tam thẩm thẩm thật lợi hại.” Sau khi xem hết quá trình, Lục Tử Oánh nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Ba với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.” Giang Thanh Ba nhìn nàng, đột nhiên im lặng: "Hai năm nữa con sẽ thành hôn rồi nhỉ?"

Lục Tử Oánh đỏ mặt, cúi đầu không nói.

"Ta nghe nói nhà của Sầm Dược có một lão thái thái bị bệnh nhiều năm, còn có một đệ đệ với một muội muội đều đang mười tuổi đúng không?"

"Đúng vậy. Gia đình của họ rất đơn giản, mẫu thân của con nói thích hợp với con." Lục Tử Oánh nói.

"Đơn giản ở chỗ nào chứ? Khi con gả qua bên đó thì phải quản lý gia đình, còn nhà họ, trên thì có người già, dưới thì có cháu trẻ, tính tình của con yếu đuối như vậy, sẽ phải chịu thiệt thòi đấy."

“Mẫu thân cũng nói như vậy, đó là lý do tại sao mẫu thân bảo con đến đây để học cách quản lý gia đình của tam thẩm thẩm.” Lục Tử Oánh cúi đầu, thấp giọng nói.

“Đừng ủ rũ nữa, con còn có hai năm để học mà.” Giang Thanh Ba vỗ đầu nàng: "Con đi theo Lục Y, xem nàng ấy làm những gì, nói như thế nào, từ đó cố gắng học thêm một chút."

"Vâng ạ."

Lục Tử Oánh vừa nói vừa đứng dậy đuổi theo. Giang Thanh Ba nhìn bóng lưng nàng với nụ cười hài lòng trên khuôn mặt. Sau một thời gian dài, cuối cùng nàng cũng có sự hoạt bát của một tiểu cô nương rồi. Thật tốt! Nàng đứng dậy, vươn vai. Đã làm xong việc chính, đến lúc trở về nghỉ ngơi rồi.

*

Lục Y dẫn mọi người đến nơi ở của Lục Tử Tuệ.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Lục Tử Tuệ cau mày, nhìn Tôn bà tử đang bị trói. Nàng ta lại thấy Lục Tử Oánh đứng ở cửa, sắc mặt tối sầm lại.

“Tôn bà tử, quản sự của trù phòng ăn cắp tiền bạc, vật dụng của công, tam phu nhân để nô tỳ đi thông báo cho toàn phủ biết.” Lục Y nói.

"Cút đi, ta không muốn nghe."

"Tiểu thư của nô tỳ đã nói rồi. Sau này Tử Tuệ tiểu thư còn muốn thành thân, người nên nghe cho kỹ." Lục Y không để ý đến nàng ta, nháy mắt ra hiệu cho Lục Tùng đang đứng bên cạnh. Người sau đọc to tội lỗi của Tôn bà tử.

Lục Tử Tuệ tức giận đến nỗi mặt tái nhợt, còn muốn dùng cách lúc trước đuổi các nàng đi, khóe mắt thoáng thấy ma ma từ trong phòng đi ra thì lặng lẽ thu chân lại, ngồi xuống ghế với khuôn mặt trên ghế với khuôn mặt không chút biểu cảm. Khi nghe tin Tôn bà tử lấy trộm tổ yến của Giang Thanh Ba, nàng ta không khỏi chế nhạo.

“Chỉ là một chiếc tổ yến mà thôi, sao phải so đo từng tí đến thế chứ?” Lục Tử Tuệ nhìn Tôn bà tử đang bị trói bịt miệng: "Còn phải làm lớn chuyện đến mức này, thật không giống chủ mẫu của một phủ chút nào."

Lục Tùng không để ý đến nàng ta, tiếp tục đọc.

Lúc đầu, khuôn mặt của Lục Tử Tuệ đầy vẻ chế giễu. Nghe đến đoạn giữa thì sự chế giễu đó biến mất, khuôn mặt của nàng ta tối sầm lại. Cuối cùng, khi nghe đến 23.000 lượng bạc, mắt của nàng ta như bốc hỏa, chỉ vào mũi của Tôn bà tử mà quát.

"Mẫu thân của ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại đi ăn cắp tiền tài vật dụng, còn tham ô nhiều tiền như vậy..." Lục Tử Tuệ bước tới đòi cây đốt lửa(*) trong tay Lục Y: "Đưa cho ta, hôm nay bản tiểu thư hôm nay muốn đánh chết cái đồ vô ơn này."

(*) Nguyên văn 烧火棍 (Thiêu hỏa côn) là loại công cụ mà trong nông thôn dùng để khơi lửa mỗi khi thêm củi vào hố lửa (không phải cái búa), dài khoảng 1m.

“Nhị tiểu thư, xin người chú ý thân phận của mình.” Ma ma bình tĩnh nhắc nhở.

"Bà ta tham ô nhiều bạc của gia đình chúng ta như vậy, làm sao ta có thể bình tĩnh được chứ?

“Nhị tiểu thư, uống một ngụm trà rồi bình tĩnh lại đi, nô tỳ còn phải đi đến những nơi khác để thông báo, không quấy rầy người nữa.” Lục Y nói một câu xong, dẫn đầu đoàn người rời đi.

Lục Tử Tuệ muốn đuổi theo nàng ấy, nhưng lại bị bà tử ngăn lại.

"Tiểu thư, lệnh cấm năm ngày còn chưa được dỡ bỏ."

"Ngươi… Các ngươi đều bắt nạt ta…" Lục Tử Tuệ không ra ngoài được, tức giận dậm chân tại chỗ, nhìn về phía cửa mà la lớn: “Đồ vô ơn kia, ngươi đợi đó cho ta."

Lục Y và những người khác chưa đi quá xa, vừa vặn nghe được câu này. Nàng ấy cong môi lên, không nói lời nào. Vừa nãy nàng ta còn nói tiểu thư của nàng ấy so đo tính toán không thể làm được chủ mẫu của một phủ, bây giờ ngọn lửa lan đến trên đầu nàng ta rồi mới biết tức giận.

Không lâu sau, đoàn người bước vào nơi ở của Lương Nghi Tĩnh và Lục Tử Ninh.

Lục Tử Ninh cau mày ngay khi nghe tin về vụ trộm tổ yến. Hắn nghiêng đầu thì thầm với Lương Nghi Tĩnh: "Giang Thanh Ba thật quá nhỏ mọn, chỉ là một cái tổ yến mà thôi, cũng không đến mức phải làm lớn chuyện như thế này, hà khắc với người dưới như vậy chứ?"

Lục Tùng không thèm nhìn hắn, tiếp tục đọc.

"Được rồi, đừng đọc nữa. Đi về đi."

"Tiểu thư nói hành vi trộm cắp của Tôn bà tử rất tồi tệ, phải thông báo với toàn phủ.”

Lục Tử Ninh nhìn sự kiên định của nha hoàn, rồi nhìn cây gậy lửa trong tay đối phương. Một số ký ức tồi tệ xuất hiện trong tâm trí. Anh ta biết rằng không thể đuổi họ đi, dứt khoát đứng lên đi ra ngoài.

"Tử Ninh thiếu gia định đi đâu vậy?" Lục Y nói.

“Thư phòng.” Hắn không chọc nổi họ, chẳng lẽ còn không trốn nổi hay sao?

“Tiểu thư của nô tỳ đã nói rồi, việc này phải thông báo cho toàn phủ, bây giờ Tử Ninh thiếu gia không muốn nghe, một lúc nữa nô tỳ có thể đi đến bên ngoài thư phòng để đọc cho người nghe, nếu hôm này người không muốn nghe, nô tỳ có thể đến vào ngày mai,… ngày kia, hoặc hai hôm nữa cũng được."

Lục Tử Ninh: ...

Giang Thanh Ba đúng là đáng ghét, ngay cả nô tỳ của nàng cũng thật đáng ghét.

Cuối cùng cũng không trốn được nữa, Lục Tử Ninh từ bỏ giãy giụa, hắn quay lại và ngồi xuống bên cạnh Lương Nghi Tĩnh.

Lục Tùng tiếp tục đọc.

Lục Tử Ninh vốn đã trầm mặc, nhưng khi nghe đến 23.000 lượng bạc, một tầng sương lạnh bao phủ trên mặt hắn. Hắn đập tay lên bàn, trừng mắt nhìn Tôn bà tử đang cúi đầu, nhướng mày tức giận.

"Chúng ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi… thế mà ngươi dám làm vậy?"

Khóe môi của Lục Y như có như không cong lên, trong mắt hiện lên ý cười. Thật là, vừa rồi còn nói tiểu thư của nàng ấy nhỏ mọn, bây giờ bị kích động rồi chứ gì?

"Tử Ninh thiếu gia, con trai của Tôn bà tử là người hầu của người, phủ đã đuổi hắn đi rồi, sẽ không trả tiền mỗi tháng nữa, nếu người muốn tiếp tục sử dụng hắn thì người phải tự mình trả tiền cho hắn."

"Ta không cần một người hầu như vậy, đuổi hắn đi."

"Khế ước bán thân của nàng ta vẫn trong tay của nhị phu nhân. Làm sao để đuổi đi thì vẫn cần Tử Ninh thiếu gia tự mình sắp xếp." Lục Y hành lễ: "Nô tỳ phải đi đến nơi tiếp theo, chúng nô tỳ đi trước đây."

Lục Tử Ninh: ...

Đám nha hoàn này đang chọc tức người!

Không lâu sau, Lục Y và những người khác đến Thanh Phong Uyển.

Đan Tuệ Quân đã nhận được tin tức từ lâu, chén trà trên bàn đã bị bà ta đập vỡ ba chén rồi. Không đợi Lục Y lên tiếng, những bà tử đã được phân phó sẵn đứng ở đây lập tức tiến lên cướp người. Nhưng dưới sự bảo vệ của cây đốt lửa, vòng cướp người đầu tiên đã thất bại.

Khuôn mặt của Đan Tuệ Quân trầm xuống: "Tam phòng của các ngươi có ý gì hả? Bà ta là của hồi môn của ta, nên giao cho ta xử lý mới đúng chứ?"

"Tiểu thư của nô tỳ nói rồi, quốc pháp và gia quy đều phải có một trước một sau. Tôn bà tử lấy trộm đồ của Hầu phủ, hiện tại nên là Hầu phủ quyết định xử lý bà ta như thế nào. Nếu nhị phu nhân muốn tự mình xử lý bà ta, người thay bà ta trả 23.000 lượng bạc là được rồi.”

“Bà ta tham ô tiền của phủ, lại để ta trả tiền chuộc lại bà ta sao?” Đan Tuệ Quân cười với vẻ mặt giận dữ: "Tam phòng của các ngươi làm giấc mộng xuân thu gì vậy?"

“Tiểu thư của nô tỳ nói rồi, không đưa tiền thì không có quyền xử lý bà ta.” Lục Y nhìn những bà tử đang bày sẵn thế trận, lúc nào cũng sẵn sàng cướp người kia, lại nói: "Tiểu thư của nô tỳ còn nói, lần thứ nhất cướp người coi như các ngươi không biết, lần thứ hai cướp người thì lập tức đánh gãy chân, trong phủ có phủ y, nối xương không lấy tiền."

Những bà tử đang muốn cướp người: ...

Xét về sự tàn nhẫn, phải thuộc về Tam phòng của các ngươi mới đúng!

Khuôn mặt của Đan Tuệ Quân tái xanh lại, chỉ vào Lục Y và những người khác, bà ta tức giận không nói nên lời.

Từ trước đến nay Lục Tùng vẫn không có khả năng quan sát tình hình, nhân lúc yên tĩnh thì nàng ấy ngay lập tức đọc những tội lỗi của Tôn bà tử. Đan Tuệ Quân nghe xong, mặt bà ta tối sầm lại, ngực phập phồng lên xuống liên tục.

"Chúng nô tỳ còn phải đi đến đại phòng, cáo từ."

Ngay khi Lục Y và những người khác bước ra khỏi Thanh Phong Uyển, một âm thanh răng rắc vang lên phía sau. Lục Y và Lục Tùng liếc nhau, khóe môi bất giác cong lên.

Thật tuyệt khi thấy Nhị phòng giậm chân!

Cuối cùng, đoàn người đi đến Minh Kính Đường. Ôn Tĩnh nghe được một nửa, lông mày cau lại thành chữ Xuyên(*). Chuyện này... chuyện này cũng to gan quá rồi.

(*) Chữ xuyên (川)

“Họ đang đọc gì đấy?” Võ An Hầu đi vào Minh Kinh Đường chỉ nghe thấy có bao nhiêu lượng bạc, sau khi ngồi xuống thì nghi hoặc mà lên tiếng hỏi Ôn Tĩnh.

“Quản sự của trù phòng lấy cắp của công.” Ôn Tĩnh bảo Lục Y đọc lại một lần nữa.

Sau khi Võ An Hầu nghe xong, ông ấy đợi Lục Y và những người khác rời đi, khuôn mặt nghiêm túc trở nên lạnh lùng hơn: “Nhiều năm như vậy rồi, nhị nhi tức đều quản lý gia đình như thế sao?”

Nói chuyện này ra cũng không phải điều tốt lành gì. Ôn Tĩnh đảo mắt một vòng rồi trả lời: "Cũng may là thê tử của Minh Châu có bản lĩnh, vừa tiếp nhận việc quản lý chuyện hậu viện thì lập tức tìm ra một con sâu mọt như vậy."

Sắc mặt của Võ An Hầu trở nên tái nhợt: "Minh Châu thật là may mắn."

“Thê tử của Minh Châu còn sai người thông báo tin tức này cho toàn phủ trong ba ngày liên tiếp, nếu sau này vẫn còn có người muốn lấy trộm đồ công, chỉ sợ đều phải cân nhắc một chút.”

"Phương pháp này rất tốt, bảo mọi người bắt buộc phải nghe, thay đổi những tình trạng xấu trong phủ."

"Một lúc nữa thiếp thân sẽ nói chuyện này cho thê tử của Minh Châu."

Sau ba ngày liên tục thông báo, Nhị phòng trong phủ yên lặng như gà. Giang Thanh Ba đuổi việc tất cả những người trong gia đình của Tôn bà tử, cuối cùng lại giao người cho Nhị phòng. Chiều hôm đó, người môi giới vào phủ đưa gia đình Tôn bà tử đi.

"Kể từ khi gia đình Tôn bà tử bị đưa đi, những quản sự là của hồi môn khác rất hoảng sợ. Sự kiêu căng phách lối lúc trước đã biến mất hoàn toàn." Lục Y vui vẻ nói.

Đương nhiên Giang Thanh Ba biết lý do của chuyện này. Việc Tôn bà tử ngáng đường nàng, đến cuối cùng vẫn là bà ta nhận mệnh lệnh của Đan Tuệ Quân. Chỉ đáng tiếc là xuất sư rồi nhưng không giành thắng lợi được...

Đan Tuệ Quân thật sự không biết chuyện Tôn bà tử lấy trộm của công sao? Không hẳn là như vậy. Khi nàng còn chưa gả vào Hầu phủ thì đại bộ phận những gì Tôn bà tử trộm trong mười năm đó là đến từ Đại phòng. Thỉnh thoảng mới có thể lặng lẽ chuyển sự chú ý của mình sang Nhị phòng.

Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, Đan Tuệ Quân chỉ có thể hy sinh gia đình Tôn bà tử. Đến nàng còn có thể hiểu chuyện này, chẳng lẽ những bà tử là của hồi môn của Đan Tuệ Quân không hiểu sao? Mọi người đều gặp nguy hiểm, sợ bị phát hiện sai sót rồi bị đuổi đi. Trong ánh mắt của Giang Thanh Ba ẩn chứa ý cười. Nguy hiểm cũng tốt, đến lúc đấy nôn nóng, thì suy nghĩ cũng sẽ loạn. Hãy để xung đột nội bộ trở nên dữ dội hơn nữa đi.

"Trông chừng cho cẩn thận, gây chút áp lực cho nhóm người từ trù phòng đi ra đi."

"Nô tỳ hiểu rồi."

“Tiểu thư, phủ Tuyên Vương có gửi một tấm thiệp mời đến, mời người tham gia thưởng tuyết.” Lục Tùng sải bước đi vào gian nhỏ đưa tấm thiệp màu hồng cho nàng.

“Lại gửi thiệp mời à?” Tuyên vương phi có chút cố chấp với việc mời nàng đến phủ làm khách nhỉ?

“Tiểu thư không muốn đi sao?” Thấy nàng cau mày, Lục Y nghi hoặc hỏi.

“Ta thực sự không muốn đi.” Giang Thanh Ba thở dài: "Nhưng nàng ta đã mời ta ba lần rồi, lần này còn không đi nữa thì thật không nói được, hôm đó ngươi và Lục Tùng đi đến dự tiệc với ta đi."

"Người yên tâm đi, có nô tỳ ở bên cạnh, không ai có thể làm tổn thương tiểu thư." Lục Tùng giơ nắm đấm vung vẩy.

"Ừ, có ngươi thì ta yên tâm rồi."

“Đúng rồi, còn có thư từ Giang Nam gửi tới.” Lục Tùng lại nói.

“Có thư sao lại không sớm lấy ra?” Giang Thanh Ba nhận lấy thư, nóng lòng muốn mở ra xem, đọc xong thư, trên mặt nàng lộ ra nụ cười xán lạn: “Ngoại tổ mẫu nói qua một đoạn thời gian nữa sẽ trở về kinh đô, mấy ngày gần đây, những người biểu ca kia của ta cũng sẽ trở về kinh đô để báo cáo công việc.”

“Các biểu thiếu gia đã đi bốn năm rồi, cuối cùng cũng đã trở lại.” Lục Y vui mừng vỗ tay.

"Còn không phải sao? Ta cũng sắp quên mất dáng vẻ của họ ra sao rồi." Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vào bức thư với một nụ cười. Ngoại tổ mẫu viết thư muốn nàng sắp xếp chỗ ở, không được để những biểu ca của nàng vào ở trong phủ công chúa trước đây. Ở Thành Đông hay Thành Tây thì lại quá chói mắt. Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhắm vào Thành Nam: "Lục Mai, phía Thành Nam còn có phòng trống không? Tốt nhất là gần Thành Tây một chút."

"Có một nơi sắp được cho thuê gần đây."

"Không cho thuê nữa, ngươi dẫn người đi thu dọn đi, mấy ngày nữa để cho các biểu ca vào ở."

"Nô tỳ sẽ đi ngay."

Lục Mai rời đi, những người khác cũng nhanh chóng đi làm những công việc khác.

Đã lâu rồi ngoại tổ mẫu không viết thư cho nàng, Giang Thanh Ba không thể đặt bức thư xuống, vì vậy nàng đã cầm bức thư và đọc lần thứ hai. Nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ.

"Nhìn cái gì mà cười vui vẻ như vậy?"

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên. Giang Thanh Ba sửng sốt, quay lại thì thấy Lục Minh Châu đang tiến đến với một cây đao dài, nàng lườn chàng một cái.

“Sao chàng lại đi đường mà không có tiếng động như vậy, dọa chết người rồi."

"... Đó là bởi vì nàng tập trung tinh thần quá thôi."

"Thiếp không biết, chính là chàng dọa người."

"..." Lục Minh Châu nhéo lông mày: "Được rồi, là ta. Vậy nàng đang nhìn gì vậy?"

"Ngoại tổ mẫu viết thư nói một thời gian nữa sẽ trở về kinh đô." Giang Thanh Ba trừng mắt nhìn Lục Minh Châu: "Đều là bởi vì gả cho chàng làm cho thiếp không thể đi Giang Nam bất cứ lúc nào. Thiếp chưa được gặp ngoại tổ mẫu cả một năm rồi đấy."

Lục Minh Châu xoa mũi, không trả lời nàng.

"Các biểu ca của thiếp sẽ trở lại kinh đô để báo cáo công việc, họ chắc chắn sẽ mang cho thiếp rất nhiều đặc sản ở biên giới." Giang Thanh Ba vừa nói vừa nuốt nước bọt.

Lục Minh Châu cười lắc đầu, đột ngột thay đổi chủ đề: "Gần đây Nhị phòng có đến làm phiền nàng không?"

“Gần đây họ cư xử rất ngoan, có lẽ sẽ không dám làm phiền thiếp trong một thời gian dài nữa.” Giang Thanh Ba đặt bức thư xuống, rót một tách trà rồi đưa cho Lục Minh Châu: "Chàng cứ yên tâm đi làm việc của mình đi. Có thiếp ở đây, trong phủ sẽ không xảy ra chuyện gây sóng to gió lớn gì."

"Vất vả cho phu nhân rồi."

Vài ngày sau, Giang Thanh Ba rời giường trước bình minh. Lục Minh Châu vô cùng ngạc nhiên, chàng quay đầu nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn nàng.

"Hôm nay có chuyện gì mà dậy sớm thế?"

"Chiều hôm qua các biểu ca của thiếp đã tới kinh đô, hôm nay thiếp phải đi gặp họ, nhìn xem họ mang cho thiếp món đặc sản gì."

"Nàng dậy sớm như vậy là để tìm đồ ăn à?"

Giang Thanh Ba đang mặc quần áo thì dừng lại, nhìn Lục Minh Châu: "Cái gì mà tìm đồ ăn chứ? Thiếp là đi gặp huynh đệ của thiếp. Thiếp và họ lớn lên cùng nhau, tình cảm huynh muội rất thắm thiết đấy."

"Ta hiểu mà."

"..."

Nàng nghi ngờ trong trái tim của chàng có nàng!

Sau khi ra khỏi cổng Hầu phủ, sắc trời bên ngoài đã hơi sáng. Giang Thanh Ba không thể chờ đợi nữa mà nhanh chóng đi về phía xe ngựa. Nàng vừa bước được một bước, vai đã bị giữ lại. Nàng quay đầu, ngỡ ngàng nhìn Lục Minh Châu.

"Chàng làm gì thế?"

“Các biểu huynh sống ở đâu?” Lục Minh Châu hỏi.

"Thiếp sắp xếp cho họ ở Thành Nam."

“Thành Nam sao?” Lục Minh Châu khẽ cau mày: "Gần đây tình hình trị an bên đó có chút không ổn, nàng chú ý một chút."

“Yên tâm đi, thiếp cam đoan trước khi trời tối sẽ trở về phủ.” Giang Thanh Ba vừa nói vừa hất tay chàng ra, nóng lòng muốn lên xe ngựa.

“Thiếu gia, gần đây có mấy con chuột chui vào Thành Nam, để phu nhân đi một mình như vậy có phải không được tốt cho lắm không ạ?” Lục Cửu ở bên cạnh nhắc nhở.

“Ngươi nói càng ngày càng nhiều.” Lục Minh Châu liếc hắn ta một cái rồi lên ngựa. Chàng trầm mặc một lát rồi quay đầu, đi xa xa phía sau xe ngựa.

Chương kế tiếp