Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 44
"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Đến lúc trời sáng Lục Minh Châu mới cưỡi ngựa đến cổng Củng Vệ ti, còn chưa tới gần đã nhìn thấy thuộc hạ Lưu Dương đang đi đi lại lại ở cổng, đối phương thấy chàng tới thì nhanh chóng chạy ra đón.

“Đại nhân, phạm nhân bị bắt tối hôm qua vừa rồi đã bị Úc đại nhân lấy đi.” Lưu Dương lo lắng nói.

“Gần đây hắn đang điều tra vụ án gì à?” Lục Minh Châu xuống ngựa, giao dây cương cho Lục Cửu đang ở bên cạnh, vừa đi vừa hỏi.

"Gần đây phía bên Hữu vệ hành tung thần bí, thuộc hạ cũng không nghe được tin tức gì."

Lục Minh Châu khẽ cau mày khó nhận thấy. Chàng đi qua cổng vòm, bước vào sân của tả vệ. Chàng ngẩng đầu lên thì thấy Úc Đồng đang ngồi trong gian lớn, khoanh chân, trong tay cầm một chén trà nhấm nháp.

"A, Lục đại nhân cuối cùng cũng đến rồi." Úc Đồng đặt tách trà xuống, nhìn Lục Minh Châu với vẻ mặt đầy hứng thú, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Cưới được nàng dâu rồi là khác mà, Lục đại nhân đến muộn như vậy, chắc là lưu luyến không rời vị tẩu tử có sắc đẹp tuyệt trần kia của ta nhỉ?"

"Ngươi vượt quá giới hạn rồi."

"A, nói một câu tẩu tử có sắc đẹp tuyệt trần cũng không được sao? Ngài cũng quá…”

"Ngươi biết ta đang nói cái gì." Lục Minh Châu ngồi ở phía trên, liếc hắn một cái.

"Ta cũng không muốn cướp vụ án của Lục đại nhân, nhưng Thái Thượng Hoàng đã hạ mệnh lệnh, tiểu đệ cũng phải tuân theo thôi." Úc Đồng thở dài, bày ra vẻ mặt ta không muốn như vậy, nhưng bị ép đi làm nên phải chịu thôi.

Một tia suy nghĩ sâu xa vụt qua trong mắt Lục Minh Châu, chàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Ngươi đang điều tra Lỗ vương sao?"

“Đúng vậy.” Úc Đồng lộ ra vẻ đắc ý: "Có lẽ Thái Thượng Hoàng sợ Lục đại nhân không hết lòng điều tra nên mới để tiểu đệ cũng đi điều tra Lỗ vương."

“Đã như vậy thì ta cũng không nhúng tay vào nữa.” Lục Minh Châu nhìn Lưu Dương đang đứng ở cửa: "Dẫn hết những trong người trong đường dây phạm tội đêm qua ra đấy, để Úc đại nhân dẫn bọn họ về điều tra cẩn thận."

"Tuân mệnh."

Úc Đồng vuốt cằm, nghi ngờ nhìn Lục Minh Châu. Nhưng biểu hiện của chàng vẫn rất bình tĩnh, làm hắn không nhìn thấy manh mối gì.

"Sao hôm này ngài lại dễ chịu như vậy?"

“Thái Thượng Hoàng đã lên tiếng rồi, ta còn giữ người làm gì?”

"Thật sao? Đây không giống phong cách làm việc của Lục Minh Châu."

"Ngươi không muốn à? Người của ta cũng có thể tự mình thẩm vấn." Lục Minh Châu không ngẩng đầu nói.

"Muốn chứ, sao lại không muốn? Ta có thể mang phạm nhân từ tay của Lục đại nhân đi, chuyện này nói ra ngoài sẽ rất có mặt mũi đấy." Úc Đồng đứng dậy: "Đa tạ Lục đại nhân rộng lượng, tiểu đệ trở về trước để thẩm vấn họ đây."

"Không tiễn."

Đại sảnh trở nên vắng lặng. Lục Minh Châu nhắm mắt lại, tựa đầu vào lưng ghế. Một lúc sau, trên bầu trời của Củng Vệ ti vang lên tiếng gầm.

"Lục Minh Châu, mẹ nó, ngươi lừa ta."

Khóe môi Lục Minh Châu khẽ nhếch lên, chàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cán đao.

"Lục đại nhân, phạm nhân đã được giao cho Hữu vệ."

Lưu Dương đi ra rồi lại trở về, nhớ lại vẻ mặt của Úc Đồng, không nén được nụ cười trên mặt, có hơn ba mươi người đấy, Hữu vệ có lẽ sẽ rất bận rộn. Hắn chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Lục Minh Châu, lập tức nén cười. Hắn lấy một tập giấy từ trong túi áo ra, đặt lên bàn.

"Đại nhân, đây là lời khai bọn thuộc hạ thu được từ cuộc thẩm vấn suốt đêm qua."

"Làm tốt lắm."

Lục Minh Châu mở mắt ra, cầm tập lời khai lên. Đọc nhanh như gió, trong phút chốc lại lật sang tờ khác.

"Đại nhân, chiều nay đến phiên ngài tiến cung để bầu bạn với Thái Hoàng Thượng."

"Ừ, ta biết rồi."

Thấy chàng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tập lời khai, Lưu Dương chắp tay hành lễ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Vừa mới qua buổi trưa, Lục Minh Châu đã làm xong việc ở Củng Vệ ti, chuẩn bị vào cung, nhưng chàng chưa kịp ra ngoài thì đã đụng phải một vị công công trẻ tuổi từ trong cung đi ra.

"Hôm nay Úc đại nhân vừa vặn tiến cung, Thái Thượng Hoàng nói mấy ngày này không cần Lục đại nhân tiến cung bầu bạn nữa."

Lục Minh Châu trầm ngâm gật đầu, sau đó ngồi trở lại ghế tiếp tục xem hồ sơ trên bàn.

Lục Cửu tiễn vị công công trẻ kia đi, khi trở lại thì khuôn mặt của hắn ta đã tràn đầy vẻ không cam lòng.

"Thiếu gia, Úc đại nhân càng ngày càng quá đáng rồi, đầu tiên là vụ án của người, bây giờ cũng cướp luôn cơ hội bầu bạn với Thái Thượng Hoàng của người nữa."

“Rất tốt mà.” Lục Minh Châu không ngẩng đầu mà nói.

"???" Lục Cửu nghi ngờ nhìn Lục Minh Châu: "Người bị chọc tức đến mức hồ đồ rồi sao?”

Lục Minh Châu liếc nhìn Lục Cửu. Người sau bị ánh mắt lạnh lẽo kia quét qua, lập tức rùng mình một cái, cúi đầu cố gắng giả vờ thành con chim cút. Lúc này chàng mới nhìn về phía tâm phúc Lưu Dương đang đứng ở phía bên kia, không để ý đến vẻ mặt không cam lòng giống vậy của đối phương, mở miệng hỏi.

"Đã tìm được người bỏ trốn ở Thành Nam chưa?"

"Tìm được rồi, vào chiều hôm nay, người sau lưng họ có thể sẽ liên lạc với họ, đến lúc đó sẽ tóm gọn một thể."

“Liên lạc?” Lục Minh Châu suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Sâu trong những con hẻm hẻo lánh của Thành Nam, vệ quân của Củng Vệ ti đã kiểm soát lối vào, bên ngoài cũng có lính gác canh. Những người khác ở trong mấy gian phòng cũng ra vào, thỉnh thoảng có tiếng ầm ầm vang lên. Lục Minh Châu cầm một cây đao dài đi vào bên trong viện, lạnh lùng liếc nhìn ba kẻ tình nghi đang ngồi xổm trên mặt đất, lông mày chàng hơi cau lại.

"Tại sao chỉ có ba người?"

“Hành động của bọn thuộc hạ đã bị tiết lộ, phát hiện chậm, để cho hai người của đối phương chạy mất.” Quân sĩ bên cạnh nuốt nước miếng, lại nói: "Bọn họ chạy về phía đông, thuộc hạ đã phái người đuổi theo."

“Phía Đông?” Lục Cửu kêu lên một tiếng, không để ý tới ánh mắt đang nhìn của tất cả vệ quân, chạy tới bên cạnh Lục Minh Châu, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, phu nhân cũng ở bên đó, chỉ sợ đang lúc chuẩn bị về phủ, lỡ như chạm mặt bọn họ thì phải làm sao?"

Lục Minh Châu ngước mắt nhìn bầu trời, mặt trời đang lặn về phía tây, một nửa ánh sáng đã bị mái nhà che khuất. Đúng là đã đến lúc Giang Thanh Ba chuẩn bị trở về phủ.

“Nàng thật sự không để người khác bớt lo mà.” Chàng lẩm bẩm, nhưng chân lại bước nhanh ra ngoài.

Con hẻm cách nơi các biểu huynh của Giang Thanh Ba ở không xa, cưỡi ngựa một nén nhang đã đến. Lục Minh Châu cưỡi ngựa đi qua khúc cua, ngẩng đầu lên nhìn, động tác quất roi ngựa dừng lại, hai mắt hơi híp.

Giang Thanh Ba bước ra khỏi cổng, mỉm cười nhận lấy chiếc giỏ từ tay Tào Thanh: “Đại biểu ca vẫn là người tốt nhất, trở về kinh thành còn biết mang đồ ăn vặt cho muội, không giống như nhị biểu ca và những người khác, ra ngoài mấy năm cũng không gửi được một bức thư về, bây giờ lại là tay không mà trở về."

"Muội đúng là nha đầu không tim không phổi mà, trả lại cho ta viên đá quý mà muội vừa lấy từ chỗ ta nhanh."

“Đó là thứ mà muội dùng thực lực của mình cướp được từ chỗ của huynh, không đưa cho huynh đâu.” Giang Thanh Ba trốn phía sau Tào Thanh, né tránh cánh tay của Tào Ngu.

"Chỉ là một viên đá quý mà thôi, đó còn là thứ mà đệ lấy từ tay ta đấy." Tào Thanh ngăn hắn lại: "Ta làm chủ, đưa nó cho biểu muội."

“… Đại ca, thiên vị cũng phải có giới hạn thôi chứ?” Tào Ngu buồn bã trừng mắt nhìn hắn.

"Một nam tử như đệ cần đá quý để làm gì? Đệ đã có thê tử đâu."

"..."

Đại ca, đâm tim như vậy có phải có hơi quá đáng rồi không?

"Cây trâm bị lệch rồi."

Giang Thanh Ba đưa tay lên để sửa lại cây trâm, những một bàn tay to lớn đã nhanh một bước, giúp nàng cắm lại như mới. Tào Thanh mỉm cười, trong mắt ẩn chứa vô tận dịu dàng.

"Được rồi."

“Đa tạ đại biểu ca.” Giang Thanh Ba và Tào Thanh sống chung như vậy từ nhỏ, cũng không phát hiện có gì khác thường, giống như ngày thường cười nói cảm ơn.

"Phu nhân."

Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng, Giang Thanh Ba quay đầu lại thì thấy Lục Minh Châu đang cưỡi ngựa đi tới, nàng ngạc nhiên mà nhướng mày lên.

"Sao chàng lại tới đây?"

“Thuận đường nên đến đây đón nàng về nhà.” Lục Minh Châu đi tới trước mặt nàng nói.

Đường của chàng cũng thuận quá rồi, Giang Thanh Ba phàn nàn trong lòng. Nàng quay người lại đối mặt với Tào Thanh, nở nụ cười: “Đại biểu ca, chàng là phu quân của muội, Lục…”

“Ta biết, Lục đại nhân của Củng Vệ ti.” Tào Thanh ngắt lời nàng, nhìn thẳng vào Lục Minh Châu.

"Tham tướng Tào."

Hai người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng. Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả gió dường như cũng ngừng thổi.

Giang Thanh Ba nhìn Lục Minh Châu, rồi lại nhìn Tào Thanh. Nàng chớp mắt đầy mờ mịt: "Hai người đang chào hỏi bằng ánh mắt sao?"

"Tại hạ với Lục đại nhân vừa gặp mà giống như đã quen từ lâu."

"Đại biểu ca nói đúng lắm."

Tào Thanh: ...

Một tiếng đại biểu ca này nghe thật chói tai.

Lục Minh Châu dường như không chú ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về trước đi. Đa tạ đại biểu ca hôm nay đã chiếu cố phu nhân của ta."

"Từ nhỏ Ương Ương đã bám lấy ta, chăm sóc muội ấy là việc nên làm."

“Ương Ương?” Lục Minh Châu nhướng mày.

"Xem ta này, ta đã quen gọi muội ấy bằng tên này rồi, đây là tên hồi nhỏ của biểu muội." Tào Thanh cười giải thích.

Lục Minh Châu nhìn Tào Thanh, nheo mắt trước ánh mắt khiêu khích đó. Một lúc sau chàng thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía Giang Thanh Ba.

"Phu nhân, chúng ta nên đi thôi."

Giang Thanh Ba ngẩng đầu nhìn lên, thấy rằng ánh mặt trời đỏ rực chỉ còn một nửa: "Biểu ca, muội về trước đây, nếu huynh có cần thứ gì thì nói với những nha hoàn trong nhà nhé."

"Ta biết rồi, muội yên tâm mà trở về, trên đường cẩn thận một chút."

Giang Thanh Ba vẫy tay rồi xách giỏ bước lên xe ngựa. Lục Minh Châu muốn cưỡi ngựa quay trở lại, nhưng được nửa đường chàng lại leo lên xe ngựa cùng với Giang Thanh Ba.

Tào Thanh giương mắt nhìn xe ngựa đi xa, sự bình tĩnh trên mặt mất đi, hai tay nắm chặt thành quyền, không cam lòng cùng tức giận dâng lên hai má.

“Đại ca, biểu muội đã thành thân rồi.” Tào Ngu thấy vẻ mặt của hắn, thấp giọng an ủi.

“Lục Minh Châu không xứng với muội ấy.” Tào Thanh đấm vào thân cây bên cạnh: “Ta nên quay lại sớm hơn.”

"Đại ca, chuyện đã đến bước này rồi, huynh buông tay đi.”

Buông tay? Tào Thanh nhìn theo phương hướng xe ngựa biến mất, trong mắt có sự kiên định chưa từng có. Lục Minh Châu không xứng với nàng. Bất chấp máu rỉ ra từ mu bàn tay, hắn quay người sải bước vào nhà.

“Đại ca, chờ đệ với.” Tào Ngu giậm chân, vội vàng đuổi theo hắn.

*

Trở lại phủ Võ An Hầu, Giang Thanh Ba đi rửa tay, không thể chờ đợi được nữa mà cầm một miếng thịt khô lên. Hai mắt của nàng sáng ngời, mùi vị này thật sự rất tuyệt.

“Có ngon đến mức đấy không?” Lục Minh Châu đặt cây đao dài xuống, nhìn thấy nàng rất hưởng thụ, không khỏi nhướng mày.

“Vô cùng ngon.” Giang Thanh Ba đẩy cái giỏ về phía trước: "Chàng thử đi."

"Ta không ăn." Lục Minh Châu cũng không thèm nhìn.

"Không có lộc ăn."

Giang Thanh Ba ăn xong một miếng lại lấy thêm miếng nữa từ trong giỏ, cười đến cong cả mắt.

Thấy vậy, Lục Minh Châu khẽ nhíu mày. Chàng không biết tại sao, nhưng trái tim chàng cảm thấy không dễ chịu chút nào. Chàng rời mắt đi, quyết định mắt không thấy thì tim không đau, quay người bước vào phòng tắm.

Vào ban đêm, vốn dĩ một người nằm lên gối là ngủ như Lục Minh Châu lại bị mất ngủ.

"Phu nhân."

Đáp lại chàng là tiếng thở dài đều đặn. Lục Minh Châu nghiêng đầu qua thì phát hiện Giang Thanh Ba đã ngủ. Chàng không nói lời nào mà giật giật khóe môi. Lần đầu tiên cùng chàng ngủ chung giường, nàng đã mất ngủ đến nửa đêm, buộc phải ôm lấy chàng mới ngủ được. Bây giờ chàng nằm trên giường, Giang Thanh Ba đã có thể chìm vào giấc ngủ một cách yên bình.

Theo lý mà nói, đây là một hiện tượng tốt, nhưng chàng vẫn cảm thấy không đúng cho lắm. Như thể bây giờ chàng không hề có cảm giác tồn tại vậy...

"Thật ngon…"

Một tiếng thì thầm phá vỡ sự im lặng của tẩm phòng. Lục Minh Châu nhíu mày không nói nên lời. Có ngon đến mức đấy không? Nằm mơ cũng nhớ đến món đó?

Nhìn chằm chằm vào nữ tử đang ngủ say, Lục Minh Châu từ bỏ kế hoạch đánh thức nàng. Chàng xoay người, đắp lại chiếc chăn đã dời xuống phía dưới cho nàng.

Ngày hôm sau, Lục Minh Châu thức dậy như thường lệ. Đi đến cửa của tầm phòng, chàng dừng lại, quay người lấy một giỏ thịt khô rồi đi đến Củng Ti vệ.

Sau khi thẩm vấn phạm nhân cả nửa ngày, chàng trở lại phòng công sự thì nhìn thấy thịt khô trên bàn, chàng mím môi. Nghĩ đến lời nói mơ của Giang Thanh Ba đêm qua, Lục Minh Châu giống như bị quỷ thần xui khiến mà cầm một miếng thịt khô lên. Đợi đến khi chàng phản ứng lại thì miếng thịt khô đã vào trong miệng chàng.

“Cũng không thấy ngon là bao.” Vẻ mặt của Lục Minh Châu tỏ ra chán ghét, sau đó lại cầm một miếng thịt khô, một trong ba phần cuối cùng đã vào miệng của nam tử.

"Đại nhân, đã bắt được hai người kia rồi, ngài có muốn tự mình thẩm vấn họ không?”

"Các ngươi cứ thẩm vấn trước đi, hôm nay ta phải về nhà."

“Hai ngày trước không phải mới về nhà hay sao, sao lại về nhà nữa?” Sau đó lộ ra vẻ sáng suốt, ngày tết còn chưa qua, đại nhân còn phải về nhà xã giao: "Đại nhân thật vất vả."

Tiếng lẩm bẩm của Lưu Dương không lớn, nhưng Lục Minh Châu vẫn nghe được tất cả, chàng làm như không nghe thấy. Chàng cầm lấy cây đao dài trong tay, đứng dậy rời đi Củng Ti vệ.

Lục Minh Châu vốn tưởng rằng trở về nhà sẽ đối mặt với vẻ mặt tức giận của Giang Thanh Ba, không ngờ nàng đang ăn rất vui vẻ, thấy chàng xuất hiện, nàng vội vàng giấu cái giỏ ra sau lưng.

“…Nàng lại đi đến Thành Nam sao?” Nghĩ đến việc hôm nay Giang Thanh Ba gặp Tào Thanh mà không nói cho mình, lông mày của Lục Minh Châu nhăn lại thành hình chữ xuyên.(*)

(*) Chữ xuyên 川

“Chàng tức giận chuyện gì chứ, mặt căng đến bụng luôn rồi.” Giang Thanh Ba lấy giỏ ra: "Được rồi, được rồi, cho chàng một nửa, thiếp để Lục Y đi đoạt phần cuối cùng đấy, chàng không được lấy đi hết."

"Lục Y đi lấy à?"

“Đúng vậy, thiếp bận tiếp quản chuyện hậu viện của phủ, làm gì có thời gian mà mỗi ngày đều chạy ra ngoài chứ?” Giang Thanh Ba tức giận trừng mắt nhìn chàng, không có hình tượng chút nào mà nằm lên bàn: "Thật là làm thiếp mệt chết rồi."

Khuôn mặt của Lục Minh Châu giãn ra: "Vất vả cho phu nhân rồi."

Ngày hôm sau, Giang Thanh Ba ngủ đến giờ muốn dậy mới dậy. Nàng nhớ tới thịt khô của mình. Nhưng nàng tìm một vòng, đừng nói là thịt khô, ngay cả cái giỏ cũng không thấy đâu. Nàng có một dự cảm xấu, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Y.

"Giỏ thịt khô kia của ta lại bị Lục Minh Châu cầm đi hết rồi à?"

"Khi cô gia rời đi vào sáng này đúng thật là có cầm theo một cái giỏ."

“Tên khốn Lục Minh Châu, lại đi ăn một mình.” Giang Thanh Ba tức giận vỗ bàn, sau đó than thở: "Sớm biết như vậy thì tối hôm qua ta giấu chiếc giỏ đó đi rồi."

Lần sau, nàng sẽ không bao giờ chia sẻ đồ ăn với Lục Minh Châu nữa, tránh cho việc nàng không ăn được gì cả, Giang Thanh Ba tức giận nghĩ.

Suốt cả ngày, bất cứ khi nào Giang Thanh Ba nghĩ đến việc Lục Minh Châu ăn một mình, nàng lại tức giận đến mức muốn vỗ bàn. Tên khốn Lục Minh Châu đó không phải người tốt lành gì. Nàng chỉ nghĩ đến việc mắng Lục Minh Châu mà quên cả thời gian, khi nàng đến Minh Kính Đường thì đã sắp đến giờ ăn cơm.

"A, cuối cùng nhị đệ muội đã tới rồi, ta còn tưởng phải đợi đến đêm khuya đấy."

“Thê tử của Minh Châu vừa mới tiếp quản chuyện hậu viện của phủ, bận rộn đến mức không để ý thời gian cũng là bình thường.” Võ An Hầu nhìn Giang Thanh Ba với ánh mắt đầy ôn hòa: "Mau ngồi xuống đi, lát nữa còn ăn cơm."

Có Võ An Hầu lên tiếng, Đan Tuệ Quân không dám tiếp tục mỉa mai trêu chọc nữa, bà ta tức giận giày vò chiếc khăn thêu, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.

"Đa tạ công công đã thông cảm. Lần sau, nhi tức nhất định phải đến sớm hơn." Giang Thanh Ba phớt lờ ánh mắt oán hận của Đan Tuệ Quân, ngồi xuống phía đối diện Bùi Thục Nhàn.

Sau bữa ăn, Giang Thanh Ba định theo sau rời đi, nhưng bị Võ An Hầu ngăn lại. Nàng nghi ngờ cầm lấy một tờ danh sách.

"Đây là gì vậy?"

"Của hồi môn của mẫu thân Minh Châu, hiện tại nên giao cho con. Tất cả đều ở trong kho, con tranh thủ thời gian đến kiểm tra một chút."

"Con biết rồi công công."

Giang Thanh Ba tùy ý nhìn danh sách của hồi môn. Mắt nàng dán chặt vào một bộ đồ sứ men ngọc. Do thủ công phức tạp nên chỉ sản xuất được ba bộ. Một trong số đó ở trong tay của ngoại tổ mẫu, một bộ ở trong cung, còn một bộ khác ở tiệm cầm đồ của nàng. Chẳng lẽ vẫn còn bộ thứ tư sao?

Sau khi trở lại Thanh Thủy Uyển, Giang Thanh Ba gọi Lục Mai đến: "Ngày mai ngươi đi đến tiệm cầm đồ kiểm tra một chút đi."

"Nô tỳ nhớ rồi." Lục Mai suy nghĩ một lúc, đợi đến khi những người khác ra ngoài hết rồi thì lại nói: "Tiểu thư, chủ tiệm son phấn truyền tin tức tới đây, nói là vị tiểu thư ở hậu viện bị bệnh rồi."

“Không mời đại phu sao?” Giang Thanh Ba cau mày, sốt sắng hỏi.

"Đã mời rồi, còn uống thuốc hơn nửa tháng, nhưng hình như không có tiến triển gì."

"Ngày mai ta đi đến phủ Tuyên Vương, ngươi theo ta ra khỏi phủ, lặng lẽ dẫn theo Tả đại phu đi đến tiệm son phấn, nhớ giữ bí mật."

"Nô tỳ hiểu rồi."

*

Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa bình thường lái vào con hẻm đối diện với phủ Tuyên vương, rèm xe được vén lên, Dực Dương nhảy xuống xe, sải bước về phía nữ người hầu đang đứng ở đầu ngõ nhìn xung quanh.

"Sao rồi? Người đã tới chưa?"

"Lục tam phu nhân đã được dẫn vào phủ rồi."

“Cái gì?” Dực Dương quận chúa cao giọng: "Không phải ta kêu ngươi ngăn cản họ hay sao?"

“Tuyên vương phi tự mình ra đón, nô tỳ làm sao dám đi lên ngăn cản chứ?” Người hầu nữ đó cúi đầu lắp bắp nói.

"Ngươi... Ta cần ngươi để làm gì?"

Dực Dương quận chúa tức giận chọc vào đầu người hầu nữ, xoay người nhảy lên xe ngựa. Người hầu nữ đó nhanh chóng đi theo sau, ngồi ở bên ngoài xe ngựa.

"Quận chúa, chúng ta đi đâu vậy?" Nữ người hầu hỏi.

"Củng Vệ ti."

“Củng Vệ ti?” Khuôn mặt của nữ người hầu lộ ra vẻ khiếp sợ: “Chúng ta đến nơi đó có thích hợp không?”

"Không có gì là không thích hợp cả. Đi thôi."

Nhưng vận may của Dực Dương quận chúa không được tốt, đến Củng Ti vệ lại không tìm được người.

"Lục đại nhân vừa mới đi ra ngoài, hôm nay có thể không trở lại."

“Chết tiệt, nữ tử của chàng ấy đều vào hang sói rồi mà chàng ấy còn đi lang thang bên ngoài cho được.” Dục Dương quận chúa giậm chân, sốt ruột đến nỗi hai mắt nổi lên lửa giận. Nàng ấy không thể đi vào phủ Tuyên Vương, cho dù có vào được thì cũng không nhất định có thể ngăn được.

Giang gia? Giang đại nhân và tiểu Giang đại nhân đều ở trong cung điện, đợi đến lúc nàng ấy tìm được người thì cũng đã muộn rồi. Những người khác... Chết tiệt, ngoại trừ Lục Minh Châu, không còn ai dám xông vào gây náo loạn ở phủ Tuyên vương nữa.

"Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?"

Chương kế tiếp