Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 53
Thời tiết ấm dần lên, từ trên xuống dưới phủ Võ An Hầu bắt đầu may y phục mới. Giang Thanh Ba tự dắt theo người của mình đến tận nơi, đầu tiên là đến Minh Kính Đường tìm Hầu phu nhân Ôn Tĩnh, cuối cùng mới đến nhị phòng.

Lúc Giang Thanh Ba đi tới cửa Thanh Phong Uyển, suýt chút nữa đã va phải một tỳ nữ đang đi từ bên trong ra. Rõ ràng tỳ nữ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, lúc nhìn ra phía sau nàng xong, cây chổi trong tay nàng ta rơi xuống đất. Tỳ nữ không nhặt nó lên mà sợ hãi quay người bỏ đi.

"Không tốt, Tam phu nhân tới cửa..."

Tỳ nữ hoảng sợ gào to ba lần, người trong sân lập tức nháo nhào. Giang Thanh Ba mờ mịt chớp mắt, các nàng đáng sợ như vậy sao? Nàng xoay người nhìn về phía sau, Giang Thanh Ba đỡ trán không nói nên lời. Lục Y và hai nha hoàn nữa đứng song song với nhau, hùng hổ như sắp đi đánh nhau. Tỳ nữ cầm vải bị đẩy ra sau cùng, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng dưới đất. Bấy giờ Giang Thành Ba đã hiểu vì sao tỳ nữ kia lại hoảng hốt như vậy, thực sự không thể trách người ta chuyện bé xé ra to.

"Điều chỉnh vẻ mặt lại cho ta, sao lại hung dữ như thế. Người ta sẽ cho rằng chúng ta tới tận cửa quậy phá đấy."

"Giang Thanh Ba, ngươi dẫn người đến đây làm gì, ngươi nghĩ nhị phòng chúng ta dễ bắt nạt thật sao? "Người còn chưa tới mà giọng đã đến trước. Âm thanh xuất hiện hồi lâu, Đan Tuệ Quân mới dẫn theo một đám nha hoàn bà tử hùng hổ lao ra, bà ta chống eo nhìn thẳng Giang Thanh Ba.

"..."

Xong rồi, thật sự bị hiểu lầm. Giang Thanh Ba thở dài, nặn ra một nụ cười tự cho là rất ôn hòa: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Đầu xuân thời tiết dần ấm hơn nên hôm nay muội dẫn người đến đo y phục mùa xuân."

Đan Tuệ Quân đánh giá đám tỳ nữ và bà tử phía sau Giang Thanh Ba phía sau, bà ta nhướng mày tỏ vẻ không tin:

"Muội nói thật?"

"Tất nhiên, vật liệu may cũng đã mang đến…"

Vừa quay đầu lại nhìn, nụ cười trên mặt Giang Thanh Ba lập tức đông cứng, khoé môi giật giật, không nói nên lời. Bọn nha hoàn phía sau đều nghiêm mặt, vừa rồi thì giống sắp đi đánh nhau, bây giờ lại y như muốn đập nhà phá sân người ta. Nha hoàn cầm khay vật liệu kia không biết bị đẩy đến nơi nào, ngay cả hình bóng cũng không thấy. Nàng thở dài, lớn tiếng gọi.

"Tiểu Nha, tới đây."

"Đến đây, đến đây."

Nha đầu non nớt từ phía sau chạy tới. Giang Thanh Ba hất cằm về phía vật liệu trên khay.

"Đây này, đo y phục mới."

"Vải gì thế này, trông như mẫu vải ở Kinh thành năm ngoái vậy." Đan Tuệ Quân ghét bỏ bĩu môi.

"Nhị tẩu không thích thì thôi, có lẽ chỗ chất tức chắc cũng không dùng. Quá tốt, lại có thể tiết kiệm được một khoản tiền." Nói xong,Giang Thanh Ba lập tức xoay người gọi nha hoàn bà tử rời đi.

"Đứng lại. Ai nói không cần?"

"Nhị tẩu vẫn giống như trước kia, miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo. Rõ ràng tẩu thích, vậy mà cứ tỏ ra ghét bỏ hết lần này đến lần khác. Không phải tẩu muốn muội cầu xin tẩu chứ?" Giang Thanh Ba che miệng cười. "Vậy thì tẩu phải thất vọng rồi."

"..."

Một năm trôi qua, miệng lưỡi Giang Thanh Ba ngày càng khiến người ta chán ghét.

Đoàn người di chuyển đến đại sảnh của Thanh Phong Uyển.

Giang Thanh Ba rất tự giác tìm một cái ghế ngồi xuống, đợi một hồi cũng không thấy nha hoàn đứng ở cửa có động tác. Nàng lớn tiếng thở dài, nhìn về phía Đan Tuệ Quân đang chọn vải.

"Nhị tẩu keo kiệt quá đấy, ngay cả một chén trà cũng không mang lên."

"Trà ở chỗ ta đều là đồ rẻ tiền, e là không hợp khẩu vị của tam đệ muội."

"Tẩu có thành kiến với muội, muốn làm khó thì cứ nói thẳng, còn nói đường hoàng như thế. Tẩu quản lý chuyện bếp núc của Hầu Phủ hơn mười năm, tẩu nói mình không có trà ngon, ai mà tin chứ?" Giang Thanh Ba trợn mắt xem thường. "Nếu không có trà uống, muội sẽ dẫn người đi."

"Gần đây trong phủ có một nhóm gỗ lê vàng và gỗ lim, muội dự định mua thêm một số đồ nội thất mới cho tất cả mọi người. Nếu nhị tẩu không muốn..."

"Mang cho muội ấy một tách trà." Đan Tuệ Quân hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng.

"Thêm chút trái cây và điểm tâm."

"Khi nào mà nơi này của ta lại biến thành Thu Thuỷ Uyển của muội rồi?"

"Không cho thì muội đi."

".Muội ngày càng quá đáng." Đan Tuệ Quân trừng mắt nhìn nàng như muốn phun lửa.

"Chỗ Hầu phu nhân và đại tẩu, chỗ nào muội cũng được hưởng đãi ngộ như vậy, đến phiên nhị tẩu lại chẳng có gì cả, lý nào lại vậy." Giang Thanh Ba cười tủm tỉm nhìn bà ta. "Muội còn nhỏ tuổi, nhị tẩu sẽ không so đo với muội chứ?"

"Ta cũng lớn tuổi, sao không thấy muội kính trọng người lớn?"

"Dù sao bối phận của muội cũng bày ở đó."

"Mang lên, màn tất cả lên cho tâm phủ nhân ." Đan Tuệ Quân hít sâu nhiều lần, mới nặn ra một nụ cười cứng ngắc. Nếu còn nói tiếp, bà ta sợ mình sẽ tức chết.

Động tác tỳ nữ rất nhanh, không chỉ có nhiều điểm tâm, mà hoa quả và trà đều được đặt ngay ngắn ở trên bàn nhỏ bên cạnh Giang Thanh Ba. Thấy tình cảnh này, Đan Tuệ Quân nghẹn lòng. Ngày thường những nha đầu này làm việc gì cũng chậm chạp, bây giờ lại vô cùng nhanh nhẹn. Lại nhìn về phía Giang Thanh Ba đang ăn uống rất vui vẻ, cuối cùng bà ta cũng không duy trì vẻ mặt vẫn được nữa, ăn ăn ăn... Nghẹn chết ngươi luôn đi.

"Nhị tẩu khoan chọn vải. Trong phủ có một nhóm gỗ lê và gỗ lim, mỗi phòng đều được chia một ít. Kiện lớn thì hai bộ, kiện nhỏ bốn bộ. Tẩu xem những gia cụ cũ có gì cần đổi thì bảo nha hoàn đo kích thước, chỉnh sửa lại là có thể bắt đầu làm."

"Thật sao?" Đan Tuệ Quân còn tưởng Giang Thanh Ba chỉ nói cho có vậy thôi.

"Tất nhiên rồi. Hiện tại không cần chuẩn bị cho Tuệ tỷ nhi và Oánh tỷ nhi, muội sẽ giữ lại ít gỗ để sau này các nàng làm đồ cưới."

Đan Tuệ Quân quan sát Giang Thanh Ba, nghi ngờ trong mắt càng ngày càng đậm. " Muội trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào thế?"

"Đều là đồ của công công, muội chỉ là chân chạy vặt thôi. Nhị tẩu không cần cũng được, như vậy các phòng khác sẽ được chia nhiều hơn."

"Các ngươi đều có, sao ta lại không cần chứ. Muội đợi đi, để ta xem có món nào cần đổi không."

"Để mấy người Lục Mai cùng đi với tẩu."

"Bọn họ đi theo làm gì?" Đáy mắt Đan Tuệ Quân lóe lên vẻ cảnh giác.

"Đo kích thước đó. Chẳng lẽ muội còn có thể bảo các nàng đến cướp bóc ư?" Giang Thanh Ba liếc mắt ra hiệu cho Lục Mai, nàng ấy đặt một quyển sách trên mặt đất. "Cửa hàng gia cụ ra kiểu dáng mới. To nhỏ như nào cũng còn tuỳ theo diện tích phòng tẩu. Đến lúc đó cầm về lại to quá không nhét vào phòng được, ai sẽ bồi thường?"

"Các ngươi đi theo ta." Đan Tuệ Quân bĩu môi, nói với đám người Lục Mai.

Đại sảnh yên tĩnh lại.

Giang Thanh Ba nhấp một ngụm trà, thoáng nhìn thấy một bóng người mặc quần áo màu xanh biếc đứng ở trong góc làm cọc gỗ. Nàng đặt tách trà xuống và mỉm cười.

"Thì ra Đan tiểu thư cũng ở đây."

"Tam thẩm khoẻ." Đan Y cúi đầu, hành lễ theo quy củ.

Lần gần nhất nàng gặp Đan Y là năm ngoái. Trước đó còn là một cô nương hoạt bát, hiện giờ lại vô hồn u ám. Đôi mắt linh động cũng mất đi ánh sáng. Chất liệu của bộ quần áo trên người nàng ta cũng là loại vải thịnh hành năm ngoái. Quần áo hơi rộng chứ không vừa vặn, việc này càng khiến sự gầy yếu của nàng ta lộ rõ. Bôj quần áo này trông giống đồ mà Lục Tử Tuệ mặt bị chật. Giang Thanh Ba im hơi lặng tiếng thu hồi ánh mắt, nàng rũ mắt, bĩu môi. Hành động của Đan Tuệ Quân thật sự khiến người ta không còn sức để chế giễu.

"Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng tam thẩm thẩm, vậy ngươi cũng chọn vải để may hai bộ quần áo mới mặc hằng ngày đi."

"Đa tạ ý tốt của tam thẩm thẩm, không làm phiền ngài, năm trước cô mẫu đã may cho con rất nhiều quần áo rồi."

"Bộ đồ trên người ngươi được may từ năm trước à?"

"Vâng."

"..."

Nhị phòng thật thú vị. Giang Thanh Ba không khuyên nữa, nàng tập trung ăn điểm tâm.

Ước chừng thời gian nửa nén nhang, Đan Tuệ Quân mặt mày hớn hở quay lại. Giang Thanh Ba nhìn phía sau bà ta không một bóng người thì nhướng mày hỏi.

"Tỳ nữ của muội đâu?"

"Còn đang đo kích thước."

"..."

Tuyệt thật, rốt cuộc tính làm bao nhiêu bộ gia cụ vậy? Đã bao lâu mà còn đang đo kích thước. Nhìn Đan Tuệ Quân đang chọn vải, nàng im lặng lắc đầu. Giang Thanh Ba chống cằm, yên lặng chờ đợi.

Sau thời gian uống một tách trà, Lục Mai dẫn người quay về. Đan Tuệ Quân vẫn đang lựa vải, bà ta cầm miếng vải hoa màu xanh lam lên rồi đặt xuống, hành động này cứ lặp lại như thế hai ba lần. Giang Thanh Ba chờ lâu đến mức muốn ngủ gục. Nàng nghĩ nếu mình không thúc giục, e rằng cả ngày hôm nay đều lãng phí ở Thanh Phong Uyển.

"Nhị tẩu, có thể nhanh hơn một chút được không?"

"Nữ nhân chọn quần áo sao có thể nhanh."

"Muội thì rất nhanh, tự mình bỏ bạc ra mỗi loại vải đều làm một bộ." Giang Thanh Ba hai mắt tỏa sáng. "Nhị tẩu có muốn làm như muội không, cũng không tốn nhiều bạc lắm, chỉ mấy ngàn lượng bạc thôi."

Đan Tuệ Quân: "..."

Trải qua một lần thúc giục như vậy, quả nhiên Đan Tuệ Quân đã nhanh hơn. Thời gian nửa nén nhang trôi qua, Giang Thanh Ba hài lòng gọi những người khác chuẩn bị rời đi. Lúc bước đến cửa đại sảnh, nàng dừng bước, xoay người nhìn về phía Đan Tuệ Quân đang ngồi ở trên ghế chủ tọa uống trà. Nàng nói lời thấm thía.

"Nhị tẩu, làm người không nên quá cay nghiệt."

Đan Tuệ Quân ném chén trà xuống cái xoảng, nước trà màu nâu đổ ra bàn.

"Tam đệ muội có ý gì, trà, điểm tâm và hoa quả lúc nãy đều cho chó ăn sao?"

"Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra quần áo trên người Đan Y được mấy từ loại vải thịnh hành năm ngoái, kích cỡ lại rộng thùng thình, vừa nhìn đã biết là quần áo Tuệ tỷ nhi không mặc nữa. Tẩu sợ người khác không biết tẩu khắc nghiệt thế nào sao?"

Đan Tuệ Quân nhìn về phía người đang im lặng giả làm cọc gỗ trong góc, sắc mặt hơi khó coi. "Chuyện nhị phòng chúng ta liên quan gì đến ngươi. Đúng là nhiều chuyện!"

"Muội chẳng muốn để ý, nhưng nàng đang ở Hầu phủ, không một mình tẩu mất mặt, mà công công cũng sẽ bị đàm tiếu."

Đôi mắt Đan Tuệ Quân đảo loạn, bà ta nở nụ cười. "Vậy muội cứ dùng mấy tấm vải mới làm cho nàng vài bộ đi."

"Được rồi." Giang Thanh Ba nháy mắt với đám người Lục Mai, nàng ấy dẫn người vây quanh Đan Y, nhanh chóng đo kích thước. Rất nhanh, nhóm nha hoàn đã đo xong và quá về phía sau Giang Thanh Ba.

"Nhị tẩu nghĩ nên may mấy bộ ?"

"Sáu bộ đi, ngụ ý tốt." Đan Tuệ Quân nhìn về phía Đan Y. "Còn không mau cảm ơn Tam phu nhân, nàng tốt bụng muốn tặng quần áo cho ngươi."

"Không cần, vải và tiền công sẽ được trừ từ tiền chi tiêu hàng tháng của nhị phòng trong tháng này."

"Tại sao chứ?." Đan Tuệ Quân cao giọng.

"Bởi tẩu là cô cô của nàng chứ sao. Việc này muội sẽ bẩm báo lại với công công."

"Ngươi…"

Đan Tuệ Quân chỉ tay vào Giang Thanh Ba, bàn tay không ngừng phát run. Ngươi cả nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ.

"Không cần cảm ơn. Xem như muội thay nhị tẩu tích đức." Giang Thanh Ba nở cười thật tươi, phất phất tay rồi xoay người rời đi.

"Giang, Thanh, Ba."

Đoàn người Giang Thanh Ba vừa ra khỏi sân, tiếng hét của Đan Tuệ Quân đã vang lên từ phía sau. Nàng liếc mắt nhìn cửa viện Thanh Phong Uyển, tiếp tục đi tới viện của Lương Nghi Tĩnh. Mới bao nhiêu đã chịu không nổi ư? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Chờ đi đủ xa, rốt cuộc Lục Y không nhịn được nữa, nàng ấy chen đến trước mặt Giang Thanh Ba.

"Tiểu thư, vừa rồi vì sao phải giúp Đan Y ạ, nàng chính là cháu gái nhị phu nhân, nô tỳ cảm thấy nàng không phải người tốt lành gì."

"Ai nói ta đang giúp nàng ta?"

Lục Y ngây người chớp mắt: "Nhưng vừa rồi người muốn may quần áo cho nàng ta, thậm chí còn vì nàng ta mà cãi nhau với nhị phu nhân."

"Quần áo trên người nàng ta như vậy, mặc ra ngoài rất dễ gây đàm tiếu, người fkhông biết còn cho rằng Hầu phủ chúng ta ngay cả hai kiện xiêm y cũng không nỡ bỏ bạc ra. Hơn nữa..." Giang Thanh Ba nghiêng người, ghé sát lại nhỏ giọng nói thầm hai câu vào tai Lục Y.

"Tại sao..." Lục Y đột nhiên che miệng, gật gật đầu. "Nô tỳ sẽ làm tốt, tiểu thư yên tâm."

"Ừm, càng nhanh càng tốt."

"Vâng."

Giang Thanh Ba dẫn người đến viện Lương Nghi Tĩnh đi dạo một vòng, cũng may đối phương không thích giày vò người khác như Đan Tuệ Quân, chỉ tốn thời gian một nén nhang để hoàn thành công việc.

Trở về Thu Thủy Uyển.

Giang Thanh Ba mệt mỏi ngã lên ghế quý phi. Quả nhiên việc quản lý chi tiêu rất phiền phức, chỉ đo kích thước và may quần áo mùa xuân đã mất thời gian hơn nửa ngày. Thật khiến người ta mệt mỏi! Nàng nghiêng đầu nhìn đám người Lục Y đang bận rộn, hữu khí vô lực mở miệng.

"Các ngươi phải mau chóng làm quen với người và việc của Hầu phủ, sau này những chuyện vặt vãnh thì tự làm. Giống như chuyện may quần áo mới này, các ngươi tự làm là được. Khi nào gặp vấn đề khó khăn không giải quyết được hẳn tìm ta, giống như trước đây khi còn ở Giang Nam vậy."

"Tiểu thư lại muốn lười biếng?" Lục Y nói.

"Lười biếng gì chứ? Ta đang rèn luyện cho các ngươi đấy. Ngày sau gả cho người cũng phải quản gia, hiện tại để cho các ngươi làm quen trước, tương lại mới không bỡ ngỡ."

"Chúng nô tỳ đa tạ người."

Lục Y và Lục Mai liếc nhau, cười ra tiếng. Lần nào tiểu thư nhà họ cũng có thể biện minh cho sự lười biếng của mình như vậy.

"Tiểu thư, viết xong rồi." Lục Mai buông bút xuống, thổi khô mực trên giấy rồi đưa cho Giang Thanh Ba. "Đồ sứ và danh hoạ trên danh sách của hồi môn đều được bày ở nhị phòng. Một phần đồ đạt đặt ở Thanh Phong Uyển, một phần ở trong sân của phu thê Lục Tử Ninh. Chúng được đặt ở vị trí nào, nô tỳ đều nhớ kỹ từng cái một."

"Không bị Đan Tuệ Quân phát hiện manh mối chứ?"

"Nhị phu nhân vui vẻ làm gia cụ, chiếm tiện nghi, nào có tâm tư để ý đến động tác nhỏ của nô tỳ chứ."

"Làm rất tốt." Giang Thanh Ba đọc lướt qua, quan sát mà nở nụ cười. "Điểm mấu chốt của một nhà nhị phòng khiến ta thán phục."

"Nếu hiện giờ tiểu thư nháo đến trước mặt Hầu gia, về có lẽ đồ cưới của mẫu thân cô gia hẳn là có thể lấy về một ít." Lục Mai nói

"Một ít?" Giang Thanh Ba gấp danh sách bỏ vào tay áo. "Ta muốn nhị phòng phải phun ra toàn bộ, một món cũng không thể thiếu."

"Có một số đồ không thấy đâu, đều là đồ trang sức quý và đồ dùng bằng ngọc. Nô cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào trong khố phòng hoặc trong sân của nhị phòng."

"Không sao cả, chờ tin tức bên hoá Lục Y xem." Giang Thanh Ba cầm một quả quýt bỏ vào trong tay Lục Mai. "Hôm nay tất cả mọi người đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một lúc đi. Sau đó ngươi xuất phủ giúp ta làm một chuyện."

"Vâng thưa tiểu thư."

"Tiểu thư tiểu thư... Không tốt rồi."

Giọng nói của Lục Tùng từ bên ngoài truyền đến. Giang Thanh Ba hơi sửng sốt, nàng đứng dậy đi ra cửa, vừa lúc đụng phải đối phương.

"Sao lại hoảng hốt như thế, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô cô gia đã trở lại." Lục Tùng thở hổn hển nói.

Giang Thanh Ba ngẩng mặt nhìn sắc trời, nhíu mày: "Hiện tại vẫn chưa tới thời gian kết thúc tuần tra."

"Cô gia bị khiêng trở về."

"Khiêng?"

Giang Thanh Ba trợn to mắt, chẳng lẽ Lục Minh Châu đã chết?
Chương kế tiếp