Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 54
“Nhanh đi mời Tả đại phu.”

“Nô tỳ lập tức đi ngay.” Lục Mai vội quay đầu chạy.

Giang Thanh Ba nhìn Lục Tùng đang đứng bên phải. “Ngươi đi dặn trù phòng đun nhiều nước sôi, một lát nữa cần dùng.”

“Vâng.” Lục Tùng như một cơn gió biến mất tại chỗ.

Giang Thanh Ba xụ mặt nhanh chóng quay về phòng ngủ. Đi vòng qua tấm bình phong bước vào phòng trong, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn tình cảnh bên trong. Lục Minh Châu vốn đang bất tỉnh hấp hối bây giờ lại đang ngồi trên giường. Sắc mặt không tái nhợt như vừa rồi mà hồng hào sáng bóng, không hề giống một người sắp chết. Một lúc sau nàng mới định thần lại, đi đến bên giường đánh giá lại nam nhân này.

“Có chuyện gì với chàng vậy?”

“Nhỏ tiếng thôi.” Lục Minh Châu nhẹ giọng nói.

“Thiếp sắp bị chàng dọa chết rồi.”

Giang Thanh Ba trừng mắt lườm chàng. Lại thấy Lục Minh Châu kề sát vào đầu giường lấy ra một con dao găm. Lưỡi dao quơ tới quơ lui vào vị trí bị thương trên ngực. Ánh nắng từ đầu giường xuyên qua cửa sổ chiếu vào lưỡi dao sắc bén tỏa ra tia sáng lạnh lẽo. Đó là con dao găm đã từng nhuốm máu. Mí mắt nàng bất giác co giật.

“Chàng muốn làm gì?”

Phập…

Con dao găm cắm vào vết thương trên ngực chàng.

“Chàng điên rồi à?” Giang Thanh Ba cất cao giọng.

“Ta có chừng mực, không bị thương nặng đâu.” Lục Minh Châu nặn ra một nụ cười.

Phụt, dao găm được rút ra. Lục Minh Châu chậm rãi lau máu trên con dao lên áo choàng, lau sạch lại cất con dao vào gầm giường. Một tay che vết thương ở trước ngực, máu đỏ tươi từ kẽ tay chảy ra, theo ngón tay nhỏ từng giọt tí tách xuống thấm ướt áo choàng.

Giang Thanh Ba sợ hãi há miệng lớn, nhìn thấy ngày càng nhiều máu chảy ra không ngừng, vội vàng tìm một chiếc áo sạch vo tròn chặn ở miệng vết thương.

“Chàng đúng là làm bậy…”

Mất nhiều máu, sắc mặt Lục Minh Châu nhợt nhạt, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi.

“Tả đại phu đã đến chưa?” Giang Thanh Ba hét lên với bên ngoài.

“Đến rồi, đến rồi đây. Ngày nào cũng có việc, năm bữa nửa hôm lại đày đọa bộ xương già này.”

“Tả bá bá nhanh đến đây, Lục Minh Châu chảy rất nhiều máu.”

Tả đại phu nhanh chóng bước vào phòng, nhìn tình cảnh của Lục Minh Châu, giận tái mặt. Sau khi nhìn sơ qua vết thương, đôi lông mày của ông ấy nhíu lại thành hình chữ Xuyên. (川)

“Có chuyện gì vậy, sao vết thương lại nghiêm trọng như vậy.”

“Chàng bị thích khách đánh trọng thương.”

Giang Thanh Ba nhìn về phía Lục Minh Châu đang bình chân như vại, thở dài trong lòng, nhỏ giọng giải thích.

“Con ra ngoài đi, đừng ở đây thêm phiền phức nữa.” Tả đại phu nói với Giang Thanh Ba xong, quay sang Lục Tùng đang đứng ngây người bên cạnh. “Ngươi đi lấy nước lại đây.”

Giang Thanh Ba ngoan ngoãn đi ra cửa, để lại không gian cho Tả đại phu. Lục Tùng bưng nước sạch vào, bên trong truyền ra tiếng đứt quãng của Tả đại phu. Nàng nhăn mày, đi tới đi lui trước cửa phòng không yên, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong.

“Tiểu thư, trời lạnh, đừng để bản thân bị cảm.” Lục Mai bước nhanh đến nhét vào tay Giang Thanh Ba lò sưởi cầm tay, đem áo khoác dày choàng lên người nàng, mỉm cười an ủi: “Người đừng sốt ruột, cô gia sẽ bình an vô sự mà.”

“Ta biết rồi.”

Giang Thanh Ba giận tái mặt. Con người trong lòng buồn bực muốn đập tường. Lục Minh Châu vốn chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng lại cứ thích tìm đường chết, còn tự đâm mình. Nàng thực sự sợ nam nhân khốn nạn đó ra tay không biết nặng nhẹ, tự giết chết bản thân. Sau này… làm sao mọi người sống ở Thu Thủy Uyển nữa?

Đúng là tức chết mà.

Không lâu sau, Lục Tùng bưng một chậu nước lẫn máu đi ra. Tả đại phu theo sát phía sau, gương mặt nghiêm nghị, chỉ thiếu mỗi việc viết “Ta rất tức giận” lên mặt.

“Tả bá bá, Lục Minh Châu thế nào rồi?” Giang Thanh Ba đi đến trước mặt ông ấy hỏi.

“Cứu được rồi. Con có biết nguy hiểm đến mức nào không? Lưỡi dao kia chỉ sâu thêm một phân nữa thì thần tiên cũng khó mà cứu được.”

Một phân?

Lục Minh Châu đâm chính xác thật đấy.

“Cứ bị thương nặng liên tục như thế dù thân thể có tốt đến mấy cũng không chịu nổi giày vò như thế.” Tả đại phu thở dài. “Để nó nghỉ ngơi cho tốt, không thể chịu giày vò thêm nữa.”

“Tả bá bá yên tâm, con sẽ khuyên chàng.”

Tả đại phu trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba, “Một năm ở kinh thành của ta còn bận hơn cả mười năm ở Giang Nam.”

“Tả bá bá vất vả rồi, sau này con nhất định bảo Lục Minh Châu trân trọng thân thể, cố gắng ít bệnh, ít bị thương.”

“Chỉ mong được vậy.” Tả đại phu ngoắc tay với Lục Tùng vừa quay về. “Theo ta đi lấy thuốc.”

“Đến đây.”

“Tả bá bá đi thong thả.” Giang Thanh Ba lại nói với Lục Tùng. “Chú ý, dìu bá đấy.”

“Nô tỳ biết rồi.”

“Mang một chậu nước sạch đến đây.”

Giang Thanh Ba dặn dò xong vội vã đi vào phòng. Quan sát nam nhân đang nhắm mắt nằm trên giường.

“Ngủ rồi à?”

Lục Minh Châu mở mắt, quay đầu nhìn về phía Giang Thanh Ba.

Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm, lôi một cái ghế ra ngồi bên cạnh giường. “Rốt cuộc chàng muốn làm gì vậy?”

“Hoàng đế tự mình xuất cung gặp phải thích khách. Bây giờ kinh thành đang giới nghiêm rồi.”

“Tự mình xuất cung? Chàng đi cùng à?” Giang Thanh Ba hỏi.

“Không phải, chỉ có Hoàng đế và thái giám bên cạnh thôi.”

“Thế chuyện này có liên quan đến gì đến chàng?” Giang Thanh Ba nhăn mày, không hiểu được.

“Chuyện trước đó thì không, nhưng sau đó thì không chắc. Ta cần tránh một số việc.”

“Tả bá bá nói chỉ thiếu một phân nữa là chàng đi xếp hàng chờ đầu thai rồi.” Giang Thanh Ba bĩu môi.

Lục Minh Châu cầm tay của Giang Thanh Ba. “Không sao, vết thương này của ta cũng chỉ nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi.”

“Chàng đừng động đậy nữa. Tả bá bá nói vết thương của chàng rất nặng, phải nghỉ ngơi cẩn thận.”

Lục Mai bưng nước vào đặt ở cạnh giường, cúi đầu đi lui ra ngoài. Giang Thanh Ba vắt khô khăn lau đi vết máu ở tay của Lục Minh Châu. Kiên nhẫn lau sạch vết máu trên người nam nhân, nước ở trong chậu cũng bị nhuộm đỏ.

“Phu nhân vất vả rồi.”

“Chàng ít bị thương, thiếp cũng không cần vất vả nữa.”

Giang Thanh Ba lườm chàng, bưng chậu nước ra ngoài giao cho Lục Mai. Lại quay vào thì nghe tiếng chim bồ câu. Nhìn thấy con bồ câu trắng đứng ở cửa sổ, trên chân nó buộc một ống trúc nhỏ. Đây là bồ câu đưa thư. Nàng lấy tờ giấy nhỏ từ ống trúc, quay người đưa cho Lục Minh Châu.

“Của chàng.”

“Đa tạ phu nhân.”

Lục Minh Châu nằm trên giường nhìn chằm chằm vào tờ giấy, lông mày nhíu chặt. Tim của Giang Thanh Ba đập thình thịch, có thể khiến Lục Minh Châu lộ ra vẻ mặt này e là chuyện này không đơn giản.

“Sao vậy?”

Lục Minh Châu trực tiếp đặt tờ giấy đó vào tay nàng. Giang Thanh Ba sững sờ một chút rồi mở tờ giấy ra, lập tức trợn to mắt.

Điều đầu tiên: Hoàng đế hôn mê, thái thượng hoàng nổi trận lôi đình, thái y đang bị bệnh của viện thái y đang bệnh cũng bị triệu vào cung khẩn cấp.

“Hoàng đế bị thương nặng như vậy sao?”

“Khi ta và Úc Đồng đuổi đến nơi thì toàn thân là máu. Ta chỉ kịp thay hắn đỡ một đao nên mới không chết tại chỗ.”

“Tả Chỉ huy sứ bị liên lụy, thảm thật.”

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vào điều thứ hai: Úc Đồng vì cứu giá chậm trễ bị phạt hai mươi roi, hiện tại mang theo vết thương đuổi theo thích khách đang chạy trốn.

Đánh hai mươi roi, rách da hở thịt còn nhẹ. Người đánh mà ra tay nặng thì mất nửa mạng. Bị đánh xong còn phải đi truy nã thích khách, Giang Thanh Ba giơ ngón tay cái lên, khâm phục, thân thể Úc đại nhân thực sự tráng kiện.

Lẽ nào Lục Minh Châu tự ra tay với chính mình để tránh hình phạt?

Giang Thanh Ba ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng. Lục Minh Châu tự đâm mình một dao còn ác hơn hình phạt nhiều.

“Hoàng đế thật là phiền. Xảy ra chuyện còn lôi thêm các chàng chịu tội thay.”

“Trước đây xảy ra chuyện không hề lôi chúng ta ra chịu tội thay, nhưng cái bẫy lần này muốn nhắm vào Củng Vệ Ti và Hoàng Đế.”

Giang Thanh Ba không hiểu rõ chuyện triều đình, nghe chỉ hiểu lơ mơ. Đôi lông mày thanh tú nhăn vào rồi lại giãn ra.

“Chàng nói điều gì mà thiếp có thể hiểu được ý.”

“Có người đang nhắm vào Củng Vệ Ti hoặc cũng có thể nói là nhắm vào ta.”

“Đối thủ của chàng nhiều như thế, không phải vẫn luôn nhắm vào chàng sao? Sao bây giờ chàng mới phát hiện ra?”

Giang Thanh Ba chớp chớp mắt, trong mắt đều là sự nghi ngờ. Sau khi thánh chỉ ban hôn ban xuống, phụ thân đã nói rất nhiều về chuyện của Lục Minh Châu. Triều đình có chuyện liên quan đến Lục Minh Châu, hội nghị sẽ chia thành hai phe: Lục Minh Châu và đối thủ của hắn.

“ … Lần này thì khác.”

Thật ra cũng không cần nói thẳng ra như vậy.

“Vậy chàng có thể thoát thân bình an vô sự không?”

“Yên tâm, vi phu đã có cách đối phó rồi.”

“Thiếp yên tâm rồi. Chàng nghỉ ngơi cho tốt, thiếp đi xem thuốc của chàng.” Giang Thanh Ba đứng lên chuẩn bị đi, cổ tay lại bị nắm lấy, quay đầu lại nhìn Lục Minh Châu.

“Còn việc gì à?”

“Nàng tin tưởng ta như vậy?”

“Phu quân có thể đi đến được hôm nay chắc chắn xuất sắc hơn người. Thiếp tin tưởng chàng.”

Tuy nàng không nhớ được nội dung trong sách nhưng Lục Minh Châu là bận công việc đến chết, không phải chết vì chiến đấu chính trị thất bại.

“Không ngờ nàng còn giỏi dỗ dành người khác.”

“??? Thiếp nói thật, không phải dỗ dành.”

Lục Minh Châu bật cười. “Lời nói thật lòng của phu nhân rất êm tai.”

“Nếu chàng thích nghe, trong đầu thiếp còn rất nhiều, tối nay nói cho chàng nghe.” Giang Thanh Ba cúi người nhét chăn cho hắn. “Nghỉ ngơi một lát, thiếp đi xem thuốc.” (đọc truyện trên app giúp duy trì hổ trợ các team dịch TYT)

“Được.” Lục Minh Châu nghe lời nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, tiếng gõ cửa gấp rút vang lên. Giang Thanh Ba mờ mịt mở mắt, nằm trên giường nhỏ mềm mại, bất động.

“Tiểu thư, ngự y trong cung đến phủ xem bệnh cho cô gia.”

Giang Thanh Ba không nói gì bĩu môi, bây giờ mới phải ngự y đến xem bệnh, nếu không phải Hầu phú có phủ y, thân thể Lục Minh Châu đã lạnh từ lâu rồi, đến lúc đó đến quán Mạnh Bà xem vết thương à? Nàng thầm than vãn trong lòng xong đột nhiên tỉnh hẳn, quay đầu nhìn Lục Minh Châu đã tỉnh táo lại.

“Ngự y đến rồi.”

“Ừ, cũng nên đến rồi.” Lục Minh Châu nói xong lại nhắm mắt lại.

“...”

“Tiểu thư, ngự y đã vào phủ. Khoảng một chén trà nữa là đến Thu Thủy Uyển rồi.”

“Ta biết rồi.”

Giang Thanh Ba dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, lấy một quả cầu dây cho Lục Minh Châu kẹp ở nách.

“Cái này để làm gì?”

“Kẹp vào mạch sẽ yếu một chút, đến lúc đó Thái Thượng Hoàng biết chàng bị trọng thương, chắc chắn không nhẫn tâm trừng phạt chàng nữa.”

“Cách này không tồi.”

“Dặn mấy người bên dưới buồn bã, bi thương một chút.”

Giang Thanh Ba nói

“Tiểu thư yên tâm, hôm qua đã dặn dò bên dưới rồi.” Lục Mai nói.

Ngự y đến rất nhanh, khoảng tầm ba mươi tuổi, bước đi như bay, có một đôi mắt đào hoa, luôn nở nụ cười khi nói chuyện.

“Đại phu mau đến xem phu quân nhà ta, chàng không ổn lắm…” Mắt Giang Thanh Ba hồng hồng mời người vào trong phòng.

Ngự y bắt mạch cho Lục Minh Châu, một lúc thì cau mày. Liếc nhìn nam nhân đang hôn mê, nhẹ tay nhẹ chân kiểm tra vết thương trước ngực, sắc mặt theo đó trầm xuống.

“Lục đại nhân bị thương rất nặng.”

“Đúng vậy, lúc được khiêng về đây đã hôn mê bất tỉnh. Phủ y nói qua mấy ngày nữa sợ là…”

“Đúng vậy…”

“Hu hu hu hu hu…”

Tiếng khóc cắt ngang lời của ngự y, những câu sau cũng không nói tiếp nữa, khuyên giải an ủi. “Phu nhân chớ hoảng sợ, chỉ cần qua mấy ngày nữa, Lục đại nhân sẽ bình an.”

“Đa tạ đại nhân.” Giang Thanh Ba nháy mắt với Lục Mai, lấy ra một túi lá vàng đặt vào tay của ngự y.

“Một chút tiền phí khám mong đại phu không chê. Sau này còn phiền ngài quan tâm nhiều hơn.”

“Tại hạ chắn chắn dốc hết sức mình.”

Tiễn ngự y đi, Giang Thanh Ba ngồi bên giường, lấy quả cầu dây từ dưới nách Lục Minh Châu ra, lại lấy khăn thêu lau nước mắt.

“Sao còn khóc nữa, điều hắn nói có phải sự thật đâu. Thân thể ta khỏe lắm.” Lục Minh Châu nâng tay lau giọt nước mắt trên mặt Giang Thanh Ba.

“Bôi nhiều nước gừng quá, không dừng lại được.”

“...”

Lục Minh Châu thu tay lại, nhắm mắt lại chọn nhắm mắt làm ngơ.

“Chàng quen vị ngự y này không?”

“Từng gặp mặt một lần.”

“Vậy phương thuốc với thuốc hắn kê đừng dùng, ta đem đưa cho Tả bá bá kiểm tra.”

“Nghe theo phu nhân.”

Giang Thanh Ba có kinh nghiệm chăm bệnh lần đầu. Lần thứ hai thì đã quen rồi. Lần này không cần xoắn xuýt suy nghĩ xem có nên đỡ hay không

Chớp mắt đã qua nửa tháng, vết thương của Lục Minh Châu gần như đã lành. Bên ngoài vẫn ngụy trang đang rất ốm yếu, ăn cơm phải bón, đi vệ sinh phải dìu…

Trong thời gian này, ngự y có đến vài lần, mỗi lần đều đưa loại thuốc khác nhau, đều không có độc.

Ngày Lục Minh Châu có thể xuống giường đi lại thì trong cung cũng truyền đến thánh chỉ.
Chương kế tiếp