Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 55
"Cuối cùng Tam phòng cũng gặp báo ứng." Đan Tuệ Quân vừa cười vừa đập bàn: "Lục Minh Châu bị thất sủng, để xem ngày sau bọn họ còn kiêu ngạo thế nào."

"Xin phu nhân nhỏ giọng chút, nếu bị mấy nha hoàn khác trong phòng nghe được thì không ổn đâu ạ."

Hỉ Thúy sốt sắng nhìn ra ngoài cửa viện mấy lần, thấy không có ai mới thở phào một hơi. Hôm qua trong cung mới ra một đạo thánh chỉ, Tam thiếu gia bị cách chức Chỉ Huy Sứ, biếm xuống làm tuần phố, chỉ trong vòng một buổi tối, toàn phủ đều hay tin. Hôm qua phu nhân nhà mình đã vui mừng cả đêm rồi, thế mà hôm nay sự vui sướng đó vẫn chẳng giảm đi chút nào.

Có mấy nha đầu mới đến Thanh Phong Uyển không hiểu hết nội tình trong phủ cũng vui sướng theo Nhị phu nhân.

Đám người cũ trong phủ đã có dịp kinh qua đợt thanh lọc năm ngoái nên vẫn vô cùng kính sợ vị phu nhân ở Tam phòng, cho dù bây giờ Tam thiếu gia bị Thái Thượng Hoàng ghét bỏ thì bọn họ vẫn không dám mỉa mai trào phúng như trước, chỉ sợ chẳng may Tam phòng nghe thấy sẽ bị ghi vào sổ đen.

Trước giờ Hỉ Thúy luôn đi theo hầu hạ bên cạnh Đan Tuệ Quân, biết rõ bản lĩnh của Tam phu nhân nên luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ sợ chị đối phương nhắm vào. Nghĩ đến đây, nàng ta thầm thở dài, khẽ khuyên lơn.

"Phu nhân đừng lớn tiếng quá, bây giờ Tam thiếu gia còn ở trong phủ, chẳng may để ngài ấy biết, chỉ sợ..."

"Sợ cái gì, hắn còn dám đánh ta chắc ?" Đan Tuệ Quân hừ lạnh: "Nếu hắn dám ra tay thì ta cũng dám gõ Đăng Văn Cổ, để cho toàn kinh thành đều biết Lục Minh Châu ra tay với tẩu tẩu."

"Theo tính tình của Tam thiếu gia thì ngài ấy không ra tay với người đâu, nhưng Ninh thiếu gia có khả năng sẽ..."

Nụ cười trên mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ, đang định nói gì lại đành ngậm miệng. Bà ta nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Hỉ Thủy rồi lại lười biếng dựa lưng ra sau ghế.

"Tại sao không được nói chuyện của Tam phòng, mới nói được mấy câu ngươi đã cản ta, còn bảo ta phải nói nhỏ thôi, dựa vào đâu? Đây là viện của ta! Có phải ngươi quên mình là nha đầu của phòng nào rồi không?"

"Không phải đâu phu nhân!" Hỉ Thúy vội lắc đầu: "Tối hôm qua Ninh thiếu gia đã đến đây dặn dò chúng nô tỳ phải khuyên nhủ người, đừng để Tam phòng nắm được nhược điểm ạ."

"Hừ! Cái thứ có tức phụ quên nương!" Đan Tuệ Quân sa sầm mặt đập mạnh tay lên bàn.

Hỉ Thúy cúi đầu không dám ho he câu nào.

Dạo này Nhị phòng không yên bình. Nguyên nhân là do Nhị phu nhân thường bảo biểu tiểu thư Đan Y đưa canh cho Ninh thiếu gia. Mấy hôm trước nàng ta mới bị cấm cửa.

Sau khi Nhị phu nhân biết chuyện thì gọi thiếu phu nhân đến mắng té tát một trận, còn mắng nàng ta không hiền huệ. Ngay đêm hôm đó Ninh thiếu gia đã đến Thanh Phong Uyển.

"Mẫu thân đừng làm khó dễ Nghi Tĩnh nữa, là hài nhi hạ lệnh không cho biểu muội vào trong viện, không liên quan đến nàng." Lục Tử Ninh nhẹ nhàng nói.

"Đau lòng? Gấp gáp đến bào chữa cho nàng ta à?" Đan Tuệ Quân hừ lạnh, nhìn Lục Tử Ninh với ánh mắt hiền từ: "Con đã trưởng thành, từ lúc thành hôn đến giờ cũng gần một năm, đến lúc nạp thiếp được rồi. Y Nhi mồ côi mẫu thân từ nhỏ, ta không yên tâm gả con bé đến nhà người ta, con nạp con bé vào phòng là vừa đẹp, cố sinh thêm hai đứa bé nữa thì ta nằm mơ cũng cười tỉnh được."

"Dòng dõi Võ An Hầu phủ không kém, con cũng không kém, nếu con bé gả về đây người làm cô mẫu như ta còn có thể chăm sóc nó, có chỗ nào không tốt đâu."

"Xin mẫu thân nói cẩn thận, những lời này chớ nên nhắc lại. Nếu để những đồng liêu của con biết người bức biểu muội làm thiếp cho con không biết sẽ nhạo báng hài nhi thế nào đâu."

"Ta bức biểu muội con bao giờ. Con nghe ai nói hươu nói vượn? Là tự con bé đồng ý làm thiếp của con mà."

"Con mặc kệ biểu muội có đồng ý hay không." Lục Tử Ninh nghiêm mặt nói: "Nếu biểu muội còn dám đặt chân vào viện của con, hài nhi sẽ lập tức phái người đưa muội ấy về nhà."

"Con..." Đan Tuệ Quân tức giận đập bàn: "Rốt cuộc Lương Nghi Tĩnh cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà con che chở cho nàng ta thế hả!"

"Nghi Tĩnh rất tốt."

Đan Tuệ Quân hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới nặn ra nụ cười: "Con không cần biểu muội cũng được. Ta cho con hai nha đầu xinh đẹp làm di nương được không?"

"Mẫu thân." Lục Tử Ninh nhấn mạnh từng chữ, thành công khiến Đan Tuệ Quân phải nghiêm túc nhìn hắn: "Võ An Hầu phủ chúng ta có truyền thống chính trực, trong sạch. Từ tổ phụ đến Tam thúc đều không có chuyện sau khi thành hôn còn nạp thiếp. Ngay cả di nương ở hậu viện của phụ thân cũng là thông phòng trước khi thành hôn với người. Sau khi có mẫu thân, phụ thân chưa từng bước vào phòng bọn họ một lần nào. Bây giờ hài nhi còn chưa thành hôn được một năm người đã vội nạp thiếp cho con, nếu để người khác biết thì họ sẽ nghĩ thế nào."

"Ai rảnh mà nghĩ nhiều? Có công tử thế gia nhà ai trong kinh thành không thê thiếp thành đàn không?"

"Nhiều khi hài nhi cảm thấy Giang Thanh Ba nói rất đúng."

Đan Tuệ Quân: ???

"Ngoài mặt người đối xử rất tốt với Nghi Tĩnh nhưng sau lưng lại không ngừng nhét người vào phòng con khiến nàng ấm ức." Lục Tử Ninh thở dài: "Mẫu thân có chỗ nào bất mãn với nàng thì xin cứ nói ra, con sẽ bảo nàng sửa."

"Ta bất mãn với nàng ta bao giờ? Mẫu thân làm tất cả cũng chỉ vì tốt cho con, muốn con sớm khai chi tán diệp cho nhà ta mà thôi."

"Thế sao người không cho phụ thân nạp thiếp."

Đan Tuệ Quân kinh ngạc trợn trừng mắt: "Lục Tử Ninh, con có biết mình đang nói gì không?'

"Người cũng không thể chấp nhận cho phụ thân nạp thiếp thì tại sao lại ép buộc Nghi Tĩnh?"

"Con con... Con dám ngỗ nghịch với ta vì Lương Nghi Tĩnh?" Ngón tay của Đan Tuệ Quân run rẩy chỉ vào Lục Tử Ninh, sự đau lòng, buồn bã và phẫn nộ vặn vẹo đan xen trên gương mặt bà ta.

"Hài nhi chỉ muốn mẫu thân đồng cảm với nàng như chính bản thân mình cũng trải qua thôi, về sau người đừng làm khó nàng nữa." Lục Tử Ninh vừa quay đầu đi, không muốn nhìn Đan Tuệ Quân vừa bình tĩnh giải thích.

"Ngươi cút ngay cho ta!" Đan Tuệ Quân chỉ thẳng ra cửa.

"Mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi, hài nhi xin phép cáo từ." Lục Tử Ninh đứng dậy rảo bước rời đi, đi đến cửa thì chợt khựng lại: "Lúc trước Thái Thượng Hoàng tán thưởng hài nhi một phần là vì gia phong đoan chính, trong sạch nhà chúng ta, hai là vì hài nhi giữ mình trong sạch. Mẫu thân chớ nên làm bậy."

"Cút!!!"

"Hài nhi cáo từ."

"Cái thứ chết tiệt có tức phụ quên nương, biết thế lúc trước không nên sinh ngươi ra." Nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, Đan Tuệ Quân giận đỏ mặt đập vỡ chén trà.

Choang!

Chén trà nện lên bàn phát ra tiếng kêu chói tai, đồng thời kéo thần trí Hỉ Thúy quay về. Liếc nhìn Nhị phu nhân đang lải nhải trách cứ phu thê Ninh thiếu gia, nàng ta cúi đầu càng lúc càng thấp.

"Phu nhân, đồ ăn đã được dọn lên, nên ăn trưa thôi." Một đại nha hoàn khác lên tiếng.

Đan Tuệ Quân cố nén sự giận dữ trên mặt, thở dài một hơi, nở nụ cười thoải mái: "Đi lấy rượu ngon ta trân quý nhất ra đây, hôm nay là một ngày đáng chúc mừng, ta muốn uống mấy chén."

"Phu nhân đừng uống nhiều quá, chiều nay phu nhân Trịnh quốc công sẽ đến phủ ta làm khách." Hỉ Thúy nhắc nhở.

"Chỉ uống xoàng mấy chén thôi, không sao."

Hai chủ tớ rời bước sang phòng nhỏ. Hỉ Thúy cầm bầu rượu, tự mình đứng rót cho Đan Tuệ Quân, mỗi lần chỉ rót non nửa ly, sợ chủ tử uống say bỏ lỡ chuyện quan trọng hôm nay. Đến lúc đó đắc tội khách nhân chủ tử sẽ tức giận phạt bọn họ.

Sau khi uống ba ly, gương mặt Đan Tuệ Quân phiếm hồng. Hỉ Thúy thấy vậy không dám rót tiếp nữa, chỉ có thể gắp đồ ăn liên tục vào bát chủ nhân. Đợi chủ nhân ăn xong lại đỡ người lên giường nằm.

"Được rồi, ra ngoài canh đi, đến giờ thì gọi ta dậy." Đan Tuệ Quân không kiên nhẫn phất phất tay.

"Vâng."

Một canh giờ sau, Hỉ Thúy nhẹ nhàng lay người Đan Tuệ Quân. Đến khi thấy chủ nhân trợn mắt không vui nhìn mình thì vội vàng giải thích.

"Phu nhân, người của phủ Trịnh quốc công sắp tới rồi, người nên dậy rửa mặt chải đầu thôi."

"Biết rồi." Đan Tuệ Quân che miệng ngáp dài, ngồi dậy: "Ngươi gọi Nhị tiểu thư đi gặp khách với ta, bảo con bé trang điểm xinh đẹp vào."

"Nô tỳ đi ngay ạ."

*

Chuyện Lục Minh Châu bị biếm đi tuần phố, người thì vui vẻ người thì thật sự lo lắng. Hai mẹ con Bùi Thục Nhàn hỗ trợ quản lý việc nội trợ để Giang Thanh Ba có nhiều thời gian chăm sóc người bệnh. Minh Kính Đường thì đưa tới rất nhiều dược liệu tốt.

Võ An Hầu còn đích thân đến Thu Thủy Uyển thăm bệnh, lúc Giang Thanh Ba nghe được bẩm báo thì vội vàng đi từ phòng ngủ ra đón.

"Công công tới đây có việc gì không ạ?"

"Thương thế của Minh Châu thế nào?" Võ An Hầu dừng chân trước cửa Thu Thủy Uyển, hỏi.

"Tốt hơn một chút rồi, vẫn có sức nói chuyện ạ."

"Ta muốn vào thăm Minh Châu. Có tiện không?"

"Mời công công." Giang Thanh Ba bước sang bên cạnh hai bước, nhường đường cho ông ấy đi. Chờ người đi qua rồi nàng mới nghiêng đầu nhìn Lục Mai đứng bên cạnh: "Đi pha ly trà."

"Vâng."

Võ An Hầu đi vào phòng trong, tự giác kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn Lục Minh Châu đang nằm không nhúc nhích trên giường.

"Ngủ rồi?"

"???"

Lúc nàng đi ra ngoài Lục Minh Châu vẫn đang ngồi, sao giờ quay lại đã nằm xuống rồi, lại còn nhắm mắt giả vờ ngủ, chỉ thiếu viết bốn chữ "không muốn gặp người" to đùng trên mặt thôi. Giang Thanh Ba giật giật môi, cạn lời, từng này tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy.

"Thuốc đại phu kê sẽ gây buồn ngủ, để nhi tức gọi chàng dậy." Nàng ngồi xuống mép giường, lén lút cấu một cái vào tay người đàn ông. Lục Minh Châu từ từ mở mắt ra. Giang Thanh Ba cười trừ, làm lơ ánh mắt lên án của đối phương mà đỡ chàng ngồi dậy, còn cẩn thận đặt ba cái gối đầu sau lưng chàng.

"Công công tới."

"Phụ thân tới có chuyện gì?" Lục Minh Châu nói chuyện với vẻ mặt vô cảm.

Giang Thanh Ba trừng mắt liếc nhìn chàng, không thể chờ nàng ra ngoài rồi hẵng hỏi à? Nàng vừa nghĩ vừa vội đứng dậy nhìn Võ An Hầu.

"Hai người cứ nói chuyện đi, nhi tức xin phép xuống phòng bếp nhỏ xem đã nấu được thuốc chưa." Nói xong thì nhận ly trà Lục Mai vừa bưng đến đặt xuống bên cạnh Võ An Hầu. Dường như cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai phụ tử, nàng ngẫm nghĩ thế nào lại mở miệng.

"Vết thương của phu quân khá nghiêm trọng, tức giận sẽ khiến vết thương rách ra, mong công công khoan dung chút."

"Yên tâm, chỉ có nó chọc tức ta thôi." Võ An Hầu cười nói.

Giang Thanh Ba dẫn Lục Mai rời khỏi phòng trong, vừa ra ngoài đã nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Võ An Hầu.

"Thấy tức phụ lão tử tìm cho con tốt chưa, đừng có không biết điều cả ngày dài mặt ra với lão tử."

Giang Thanh Ba sờ mũi. Có đôi lúc công công thật táo bạo, đặc biệt là ở trước mặt Lục Minh Châu. Nàng đứng ngoài cửa một lúc vẫn không nghe thấy giọng nói của Lục Minh Châu, chắc là lười phản ứng lại đây. Cách hai phụ tử nhà này ở chung với nhau khiến người ta thật bó tay. Nàng thở dài một hơi rồi xoay người xuống phòng bếp nhỏ. Sau khi dạo qua một vòng bên trong mới ra hành lang ngồi xuống cái ghế bập bênh phơi nắng.

"Tiểu thư." Lục Y bước lên thềm đá, đứng trước mặt Giang Thanh Ba: "Chuyện người dặn dò đã làm xong, bên kia cũng đồng ý rồi ạ."

"Nhanh thế, xem ra đối phương cũng không nhịn được nữa rồi." Giang Thanh Ba bật cười.

"Tất nhiên rồi, ai bảo bọn họ chẳng phải loại người tốt lành gì." Lục Y bĩu môi dè bỉu.

"Ngươi đừng trả lời vội, chờ mấy ngày đã, xem phản ứng của bọn họ rồi lại nói."

"Vâng, tiểu thư."

Giang Thanh Ba lột vỏ quýt rồi chia một nửa cho Lục Y: "Lát nữa ngươi đi sang chỗ Tả đại phu hỏi xem thuốc ngự y đưa có vấn đề gì không."

"Lát nữa nô tỳ sẽ đi ngay." Lục Y nuốt múi quýt xuống mới gật đầu đáp lại.

"Đi muộn chút cũng được, ngươi đi nghỉ một lát đi, chờ phòng bếp nhỏ làm điểm tâm xong tiện thể mang sang bên Tả bá bá một ít."

"Vâng."

Giang Thanh Ba ăn hết quả quýt thì nhắm mắt nằm trên ghế bập bênh quay đầu nhìn cửa phòng ngủ. Đúng lúc thấy Võ An Hầu đang đi ra. Nàng khó hiểu chớp mắt, không phải hai phụ tử phải nói chuyện thân thiết à, sao công công lại ra ngoài sớm thế. Nàng vừa nghĩ vừa ôm lò sưởi đứng dậy ra đón.

"Công công, hai người đã nói chuyện xong rồi ạ?"

"Ta với tiểu tử ngang ngược này chẳng có gì để nói." Võ An Hầu ghét bỏ nói.

So sánh của Võ An Hầu quá chuẩn xác, đúng là Lục Minh Châu ngang ngược thật, bằng không sao có thể làm được chuyện tự cầm đao chọc mình chứ, đúng là vừa ngang ngược vừa tàn nhẫn.

"Sức khỏe con cũng không tốt, lượng sức mà chăm sóc Minh Châu, nếu không kiên trì được thì ném cho bà tử bên dưới hầu hạ."

"Đa tạ công công quan tâm, con dâu hiểu ạ."

"Trời lạnh, mau vào trong đi." Võ An Hầu nói xong lập tức sải bước rời đi.

Giang Thanh Ba nhìn theo bóng lưng cao lớn của Võ An Hầu dần dần biến mất ở cửa viện mới xoay người vào trong phòng. Vừa vào trong đã nghe thấy tiếng gõ gõ rất có trật tự. Lục Minh Châu đang nhìn vào hư không, không biết suy nghĩ gì mà ngón tay khẽ gõ từng nhịp vào ván giường.

"Nghĩ gì vậy?" Giang Thanh Ba ngồi xuống mép giường, nhìn Lục Minh Châu hỏi.

"Không có gì." Lục Minh Châu bừng tỉnh, bàn tay ngừng gõ: "Tối nay ăn gì?"

"Uống cháo."

"Lại uống cháo?" Sắc mặt Lục Minh Châu xanh xao, chàng thở dài: "Phu nhân, thực đơn của vi phu có thể đổi sang món khác không?'

"Tả đại phu dặn phải chú trọng thanh đạm." Giang Thanh Ba quan sát chàng, đôi mi tinh xảo nhăn lại: "Hình như gầy đi rồi, bữa tối phải ăn nhiều vào."

"Ngày nào cũng uống cháo, không có khẩu vị."

"Lát nữa thiếp bảo phòng bếp nhỏ làm thêm món chính, tối nay thiếp sẽ ngồi ăn đối diện chàng, kiểu gì chàng cũng có khẩu vị."

"... Nàng học được thủ đoạn tàn nhẫn này ở đâu vậy?" Còn ngồi ăn ở đối diện nữa, đây là việc con người làm được sao?

"Sao có thể nói là tàn nhẫn, thiếp thân đang khích lệ phu quân đấy."

"... Nàng muốn ăn thì cứ nói thẳng." Lục Minh Châu đỡ trán, không chút lưu tình vạch trần.

"Ừm, thiếp thân muốn ăn."

Giang Thanh Ba thở dài, cùng ăn cháo với Lục Minh Châu nửa tháng không chỉ đầu lưỡi nhạt toẹt mà cả người nàng cũng nhại đi rồi. Bây giờ cô chỉ muốn ăn một bữa yến tiệc toàn thịt, gà vịt thịt cá đều phải có đủ.

"... Hay chúng ta cùng ăn?"

"Phu quân ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có."

"..."

"Ngủ đi, nấu cháo xong sẽ gọi chàng" Giang Thanh Ba lấy gối đầu sau lưng chàng ra nhưng lại bị cầm tay. Nàng chớp chớp mắt khó hiểu ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"

"Đỡ vi phu đi nhà xí trước đã."

"Phu quân, thiếp có câu này không biết có nên nói không." Giang Thanh Ba đỡ chàng rời giường, ngẫm nghĩ kỹ mới mở miệng.

"Nói gì?"

"Một ngày chàng đi nhà xí mười mấy lần, liệu có phải thận chàng không tốt không? Hay là hôm nào có thời gian nhờ Tả đại phu nhìn xem."

"..." Bàn tay chuẩn bị tháo lưng quần của Lục Minh Châu chợt khựng lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau: "Ngày nào vi phu cũng uống cháo."

"Nhưng trước giờ thiếp sinh bệnh đều uống cháo mà có đi nhà xí mười mấy lần một ngày như phu quân đâu."

Lục Minh Châu: ...

"Phu quân, có bệnh phải sớm ngày điều trị, đừng giấu bệnh sợ thầy."

"..."

Lục Minh Châu hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười, khóe mắt liếc nhìn Giang Thanh Ba đang cúi đầu, sâu trong mắt dường như có mạch nước ngầm điên cuồng hoạt động.

"Chờ vết thương lành sẽ đi xem ngay, tuyệt không chậm trễ."

"Tốt lắm."

*

Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, thương thế của Lục Minh Châu vừa lành lại đã muốn đi tuần phố ngay.

Hôm đó, Giang Thanh Ba dậy rất sớm mà bên cạnh đã trống không. Nàng duỗi người nhìn Lục Y.

"Lục Minh Châu đi lúc nào?"

"Cô gia vẫn như bình thường, trời còn chưa sáng đã đi rồi ạ." Lục Y đáp.

Giang Thanh Ba nhướng mày, đáy mắt thoáng qua sự nghi hoặc. Tuần phố cũng phải đi sớm thế à? Dạo trước, lúc thánh chỉ biếm chức được ban xuống nàng còn hơi lo lắng, nhưng bản thân Lục Minh Châu lại giống như chẳng có vấn đề gì nên nàng không tiện an ủi, sợ chàng không thoải mái. Hôm nay còn định dậy sớm đưa chàng một đoạn, kết quả người ta đã đi từ lâu rồi.

"Nô tỳ thấy tâm trạng cô gia khá tốt, trước khi đi còn ăn một bát mì Dương Xuân."

"???"

Còn có tâm trạng ăn mì? Thế thì không có việc gì rồi!

"Tiểu thư, nô tỳ nghe được một tin." Lục Y nắm chặt vạt áo, khẽ nói.

"Tin gì?"

"Mấy hôm trước Nhị tiểu thư và đích thứ tử của Trịnh quốc công đã trao đổi thiếp canh."

"Đan Tuệ Quân hành động nhanh thật. Sao trước không nghe thấy phong thanh gì?" Tuy nàng ở trong Thu Thủy Uyển chăm sóc Lục Minh Châu nhưng không phải kiểu không thể bước ra khỏi cửa như lần trước, càng không phải không nghe được tin tức gì. Xem ra công tác bảo mật tốt đấy!

"Lần này Nhị phòng hành động thật bí ẩn, mấy hôm trước mới nghe lén được các tỷ tỷ trong Minh Kính Đường nói."

"Nghe lén?" Thiếp cảnh cũng đã trao đổi rồi còn có gì không thể công khai sao?

"Nghe nói Hầu gia không đồng ý ạ." Lục Y nói.

"Vì sao? Đích thứ tử của Trịnh quốc công không tốt à?"

Giang Thanh Ba ngẫm nghĩ một lúc vẫn chẳng có ấn tượng gì với phủ Trịnh quốc công. Càng nghĩ càng thấy không đúng, Lục Tử Tuệ là nữ nhi của Đan Tuệ Quân, chắc sẽ không hại nàng ta đâu.

"Đích thứ tử của Trịnh quốc công vô danh, không nghe thấy tin đồn nào về người này. Nhưng cô cô của hắn từng là sủng phi được Thái Thượng Hoàng yêu thích nhất, tuổi đã già nhưng vẫn có một vị trí nhỏ trong hoàng cung."

"Nhà này cũng không tồi, sao lại không đồng ý?" Giang Thanh Ba nhăn mày, tò mò hỏi.

"Cũng không hẳn là không thành. Nghe nói Nhị thiếu gia và Lục Tử Ninh cùng nói chuyện với Võ An Hầu một đêm thì việc hôn nhân này mới thành, nhưng có yêu cầu là không được công khai ra ngoài."

Đính hôn còn không cho công khai?

Giang Thanh Ba càng nghe càng mơ hồ. Dựa vào hiểu biết của nàng với Võ An Hầu, ông ấy thật sự yêu thương con cháu trong nhà, chắc chắn không hại chất nữ mình đâu. Nhị phòng lại tính giở trò quỷ quái gì?

"Lưu ý bên đó, có động tĩnh gì phải bẩm báo lại ngay."

"Tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ vẫn nhìn chằm chằm đây."

"Hôm nay các quản sự có bẩm báo chuyện gì không?" Giang Thanh Ba nâng tay để Lục Y dễ tròng áo ngoài vào.

"Có vài chuyện ạ, nô tỳ đã giải quyết dựa theo cách xử lý trước giờ của tiểu thư." Lục Mai vừa thắt dây áo vừa trả lời.

"Dạo này ta thấy các ngươi bận rộn ra ra vào vào suốt, chắc lo liệu không hết nhiều việc như vậy nhỉ?" Giang Thanh Ba đảo mắt nhìn gương mặt mệt mỏi của Lục Mai, đau lòng nói. Hầu phủ đông người nhiều việc, những người nàng mang đến đây chỉ có mấy người dùng được. Nàng ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt sáng ngời.

"Dạo này Oánh tỷ nhi đi theo ngươi học khá nhiều chuyện, có việc gì thích hợp thì cứ để nàng làm. Ừm, bắt đầu từ chuyện mua đồ cho nhà bếp đi."

"Khu vực nhà bếp?" Lục Mai do dự: "Tiểu thư, phòng bếp là khu vực vô cùng quan trọng, tùy tiện đưa cho Tử Oánh tiểu thư luyện tập..."

"Ngươi đứng cạnh quan sát kĩ càng là được, số bạc chi ra mỗi ngày phải giới hạn ở một mức nhất định rồi để nàng tự sắp xếp. Nàng quen thuộc việc mua bán trong bếp rồi về sau gả chồng sẽ càng mau khống chế việc nội trợ, không sợ bị người ta lừa gạt."

"Cũng đúng! Lát nữa nô tỳ sẽ đi tìm Tử Oánh tiểu thư ạ."

"Ta đang nghĩ xem nên để Lục Tử Tuệ quản chuyện gì."

"Tiểu thư dùng cả Lục Tử Tuệ?" Lục Y cao giọng hỏi.

"Đương nhiên." Giang Thanh Ba bình tĩnh gật gật đầu: "Nàng ta cũng phải gả chồng, cũng nên học quản gia, tất nhiên ta phải lợi dụng chứ. Chẳng lẽ các ngươi không muốn được thảnh thơi?"

Lục Y và Lục Mai: ...

Đúng là bọn họ muốn thảnh thơi thật nhưng để Lục Tử Tuệ quản gia... thật sự không dám nghĩ đến, cũng chỉ có tiểu thư của bọn họ không chỉ dám nghĩ mà còn dám làm!

Nhất thời cả hai người đều không biết nên đồng cảm cho mình hay cho Lục Tử Tuệ sắp bị nô dịch nữa.

Ăn sáng xong, Giang Thanh Ba thích ý nằm trên ghế bập bênh phơi nắng, tay cầm sổ sách Hầu phủ há mồm cắn miếng bưởi Lục Mai đưa tới.

Ngọt thật!

"Cuộc sống của phu nhân thật thích ý."

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên, Giang Thanh Ba quay đầu nhìn theo nơi tiếng nói phát ra, thấy Lục Minh Châu đã đứng trong sân từ bao giờ, nàng kinh ngạc nhướng mày, buông sổ sách xuống đứng dậy đón.

"Hôm nay chàng về sớm vậy?" Giang Thanh Ba ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời mới ngả về tây, vẫn chưa đến giờ tan tầm mà.

"Không có việc gì nên về sớm." Lục Minh Châu đưa một cái giỏ tre to như cái đĩa từ sau lưng ra: "Lúc đi tuần thấy một cửa hàng bán điểm tâm, nhà đó làm bánh ngọt rất ngon, nhiều người mua lắm."

"Cũng được, thơm quá!." Giang Thanh Ba xốc tấm vải bố màu trắng bên trên lên thử ngửi, có vẻ rất hài lòng gật gật đầu rồi đưa cho Lục Mai: "Cầm đi bày ra bàn."

"Hôm nay nàng ở nhà làm gì?"

"Xem sổ sách." Giang Thanh Ba kéo Lục Minh Châu vào trong đình ngồi, nàng chủ động lột vỏ quýt nhét vào miệng chàng: "Thế nào?"

"Không tồi, rất ngọt."

"Đây là quýt trồng ở thôn trang của chàng đấy, thu hoạch khá ổn, thiếp bán một ít đi, chỉ để lại một chút để nhà mình ăn với tặng cho mấy nhà quen biết."

"Thôn trang của ta?" Lục Minh Châu bật cười: "Trước giờ ta chẳng hề biết trái cây nhà mình lại ngọt như vậy."

"Năm ngoái, sau khi thu hoạch thì không chạy, chỉ có thể bán rẻ cho nhanh hết." Giang Thanh Ba chỉ vào mâm đựng trái cây: "Táo đá, bưởi với sơn trà đều rất ngon, chàng nếm thử đi."

Lục Minh Châu rửa tay xong mới chậm rãi nhấm nháp từng quả một: "Ừ, quả nào cũng rất ngọt."

"Thấy chưa, thiếp định biến thôn trang đó thành vườn trái cây, đến lúc đó sẽ để các phủ muốn mua tự mình hái, trải nghiệm một loại cảm giác vui sướng chưa từng có."

"Nàng quyết định là được." Lục Minh Châu nắm tay Giang Thanh Ba: "Vất vả cho phu nhân rồi."

"Chuyện nhỏ." Lục Mai vừa đặt đĩa xuống Giang Thanh Ba đã lập tức cầm một miếng bánh ngọt lên, miếng bánh mềm mại như tan ngay khi đặt ở đầu lưỡi khiến nàng thỏa mãn giãn lông mày ra: "Ngọt mà không ngấy, mùi sữa nồng đậm. Ngon thật đấy! Phu quân mua ở cửa hàng nào vậy?"

"Ngõ Thanh La bên thành Đông. Phải đi vào buổi sáng không thì không có đâu."

"Buổi sáng?" Giang Thanh Ba nhăn mày. Võ An Hầu phủ ở thành Tây, muốn đi sang thành Đông phải cưỡi ngựa hơn nửa canh giờ.

"Chàng đến thành Đông sớm vậy sao?"

"Ừ, dạo này bên thành Đông hơi loạn nên muốn đi tuần sớm."

Giang Thanh Ba giơ ngón tay cái lên với chàng: "Phu quân đúng là một vị quan tốt, có chàng nhìn chằm chằm bên đó thì những tên xấu xa muốn gây chuyện tuyệt đối không dám làm càn."

"Lần đầu tiên nghe thấy người khen ta là quan tốt đấy."

"Về sau sẽ càng nghe được nhiều hơn." Giang Thanh Ba nắm chặt bàn tay to lớn của chàng an ủi.

Chạng vạng.

Hai người cùng nhau ăn cơm tối, lại cùng đi tản bộ trong sân cho tiêu cơm. Lúc trước Giang Thanh Ba thường ăn tối một mình, một mình đi tản bộ, tự nhiên giờ có thêm một người nên cảm thấy không quen. Lúc nằm lên giường, nàng nhìn chằm chằm đỉnh màn, đầu nghĩ đến Lục Minh Châu. Có lẽ người không quen còn có cả chàng nữa. Lúc trước là Tả chỉ huy sứ của Củng Vệ Ti, giờ đùng cái bị biếm làm tuần phố, hai bên chênh lệch lớn như vậy sợ rằng trong lòng chàng cũng không chịu nổi.

Vừa rồi nàng đã lén quan sát chàng nhưng từ biểu hiện bên ngoài chẳng nhìn ra cái gì cả. Thường khi gặp những chuyện thế này càng là người bên ngoài chẳng có vấn đề gì thì trong lòng có khi đã tan nát rồi. Nàng không tiện hỏi thẳng, sợ chàng lại đau lòng.

"Phu nhân, áo trong của ta ướt rồi, nàng lấy một bộ mới cho vi phu được không?"

"Có ngay." Giang Thanh Ba bò dậy khỏi giường, cầm một bộ áo trong sạch sẽ đưa vào phòng tắm. Vừa để đồ xuống định ra ngoài, nhưng vừa xoay người thì chợt thấy một mảnh xanh tím xẹt qua trước mắt. Nàng sững người, chớp chớp mắt, đáy mắt đầy nghi hoặc.

Hình như vừa nãy nàng nhìn thấy một mảng xanh tím trên cánh tay trái của Lục Minh Châu thì phải, nhưng không dám chắc. Nàng đi chậm lại, định thản nhiên quay lại nhìn một cái, trùng hợp lúc này Lục Minh Châu đã xoay người che kín mít cánh tay trái rồi.

"Nếu phu nhân muốn ngắm vi phu thì cứ nói thẳng, không phải lén lút như vậy."

Giang Thanh Ba câm nín. Nàng im lặng một lát rồi gật gật đầu: "Được, chàng đứng lên cho thiếp ngắm đi."

Lục Minh Châu: ...

"Phu quân?" Giang Thanh Ba nghiêng đầu nhìn chàng.

Lục Minh Châu đỡ trán, cười cười lắc đầu: "Vết thương của ta vừa lành lại, mấy hôm nay hữu tâm vô lực, đêm nay phu nhân tha cho vi phu đi."

"..."

Nàng chỉ muốn nhìn thân thể chàng một chút thôi, không hề có ý định làm chuyện gì không bình thường.

"Nếu phu nhân khăng khăng muốn, vậy vi phu đành cắn răng..."

"Dừng dừng dừng, thiếp lập tức ra ngoài ngay."

Giang Thanh Ba rảo bước ra khỏi phòng tắm, còn ở lại đây chẳng biết Lục Minh Châu sẽ nói cái gì nữa. Sau khi chui vào ổ chăn, nàng cau chặt mày. Vừa rồi nàng nhìn lầm sao? Sao trên người chàng lại có vết bầm tím?

Nhìn lầm rồi, chắc là nhìn lầm rồi. Ánh nến trong phòng tắm hơi tối, chắc đó chỉ là cái bóng thôi. Giang Thanh Ba càng nghĩ càng thấy có lý nên cũng yên tâm nhắm mắt đi gặp Chu Công.

Hôm sau, lúc nàng rời giường thì Lục Minh Châu đã đi tuần phố từ sớm.

Giang Thanh Ba ăn sáng xong thì đến Nghị Sự Đường một chuyến, lúc quay về trùng hợp gặp Đan Tuệ Quân đang đi tản bộ.

"Chào buổi sáng, Tam đệ muội." Đan Tuệ Quân cười chào.

"Chào buổi sáng Nhị tẩu, tẩu đi tản bộ sớm thế?"

Giang Thanh Ba nhìn nụ cười xán lạn trên mặt đối phương thì hoài nghi bà ta đang cố ý chờ nàng, dù sao trước giờ Đan Tuệ Quân chưa bao giờ đi con đường này.

"Người không có việc gì cả người cũng nhẹ nhõm hơn. Lúc trước bận bịu từ sớm đến tối muộn chẳng có lúc nào nghỉ ngơi, bây giờ rảnh rỗi muốn đi lại nhiều hơn, xem như rèn luyện thân thể." Đan Tuệ Quân mím môi cười, chuyển đề tài: "Nghe nói Nhị đệ bị thương rất nặng, không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa?"

"Nhị tẩu quan tâm rất kịp thời. Phu quân đã đi tuần phố hai ngày nay rồi."

"Tuần phố à? Ai da, tuần phố cũng tốt lắm." Đan Tuệ Quân tươi cười, vẻ mặt phiền muộn nói tiếp: "Đệ muội hàng năm không ở kinh thành nên có nhiều chuyện không biết. Kết cục của hai vị Chỉ huy sứ tiền nhiệm của Củng Vệ Ti thảm lắm, cả hai đều bị Thái Thượng Hoàng xét nhà diệt tộc. Tam đệ giữ được mạng là đã tốt lắm rồi. Chẳng giống ta... ngày nào cũng phải lo lắng cho Tử Ninh. Chỉ lo thằng bé lúc thảo chiếu thư làm không tốt khiến Thái Thượng Hoàng tức giận lại bị chém đầu."

"Nhị tẩu nói đúng. Thật ra muội muốn phu quân rời khỏi Củng Vệ Ti từ lâu rồi, giờ đi tuần phố như vậy rất tốt, không mấy nguy hiểm, còn có thể về nhà ăn cơm đúng giờ, cùng đi tản bộ với muội nữa." Giang Thanh Ba cười tươi rói: "Đa tạ nhị tẩu quan tâm. Không ngờ ý tưởng của chúng ta lại giống nhau như vậy."

Đan Tuệ Quân: ???

Ngươi không nghe ra là nói tốt hay xấu sao?

"Tẩu có muốn chất nhi an toàn thoái lui không? Muội có thể nói với phụ thân một câu để người làm vài động tác ngầm là được."

"...???"

Vất vả lắm mới bò lên trên, sao có thể lui xuống dưới? Đan Tuệ Quân vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, sao có thể làm phiền Nhị đệ muội được."

"Không phiền. Mối quan hệ quân thần giữa phụ thân muội và Thái Thượng Hoàng khá gần gũi, đệ sổ con lên giúp chất nhi Tử Ninh hạ cấp chỉ là chuyện nhỏ."

"...Thật sự không cần đâu. Kỳ thật Tử Ninh làm cái chức đó để rèn luyện thêm cũng rất tốt."

"Nhưng Thái Thượng Hoàng sớm nắng chiều mưa, chẳng may chọc giận ngài ấy lại bị chém đầu thì làm thế nào? Nhân lúc còn sớm, chất nhi vẫn nên chuyển sang vị trí khác thôi, tỷ như Lễ Bộ?"

"Thật sự không cần làm phiền đệ muội đâu. Haizz, chắc Tam đệ muội bận bịu lắm nhỉ, vậy ta không làm phiền nữa." Đan Tuệ Quân cương quyết chuyển sang đề tài khác.

"Đúng là có hơi bận rộn, vậy muội xin phép đi trước." Giang Thanh Ba đi được hai bước lại dừng lại quay đầu nhìn Đan Tuệ Quân: "Lúc nào Nhị tẩu cần giúp đỡ cứ đến nói với muội một tiếng là được."

"Được được được, lúc nào có việc nhất định ta sẽ đi tìm đệ muội." Đan Tuệ Quân mỉm cười phất tay, chờ bóng dáng Giang Thanh Ba đi khá xa, nụ cười trên môi bà ta dần tắt lịm, hừ lạnh nói: "Ra vẻ cái quái gì, bây giờ Lục Minh Châu chỉ là một tên tiểu tốt tuần phố, một con cẩu Thái Thượng Hoàng không cần nữa thôi! Cứ chờ xem, có khi ngày sau cái chức tuần phố này cũng mất ấy chứ. Để xem đến lúc đó công công còn truyền vị trí Thế tử cho hắn không."

Hôm sau, một đạo thánh chỉ lại được ban xuống Võ An Hầu phủ. Các phòng đều phải quỳ xuống mặt đất nghe vị công công trung niên tuyên đọc nội dung thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa mệnh… tiền Tả Chỉ huy sứ Củng Vệ Ti Lục Minh Châu… Tài năng hơn người, sắc phong làm thế tử Võ An Hầu phủ.”
Chương kế tiếp