Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 56
“Phụng thiên thừa mệnh… tiền Tả Chỉ huy sứ Củng Vệ Ti Lục Minh Châu… Tài năng hơn người, sắc phong làm thế tử Võ An Hầu phủ.”

Vị thái giám trung niên đọc thánh chỉ xong thì cẩn thận cầm cuộn thánh chỉ bằng hai tay đưa đến trước mặt Lục Minh Châu.

"Chúc mừng Lục đại nhân... Nô gia lỡ miệng." Thái giám cười xin lỗi, nói tiếp: "Chúc mừng Thế tử."

"Vất vả cho công công rồi." Lục Minh Châu nhận thánh chỉ, gật đầu nói.

"Sao lại vất vả được, có thể làm việc cho Lục đại nhân là vinh hạnh của nô tỳ." Thái giám trung niên nhìn xung quanh một vòng rồi tiến lên một bước, khẽ nói: "Hôm trước Thái Thượng Hoàng còn nhắc đến đại nhân mãi, tin rằng ngài sẽ được phục hồi chức quan sớm thôi."

"Cảm ơn lời tốt lành của công công."

"Làm phiền công công đi một chuyến rồi." Võ An Hầu vừa nhét một túi tiền màu xanh lam vào tay vị công công trung niên mở miệng cười nói: "Trời bên ngoài nắng nóng, mời công công vào trong nhà uống ly trà."

"Đa tạ Hầu gia. Hôm nay trong cung nhiều việc, nô tỳ phải mau chóng quay về."

"Đã thế thì bản hầu gia không giữ người nữa."

Võ An Hầu mỉm cười tiễn công công trung niên ra cổng, lúc quay vào mới mở thánh chỉ ra đọc, vừa đọc vừa hài lòng gật gật đầu. Lúc ngẩng lên nhìn Lục Minh Châu, khóe môi ông ấy lại hạ xuống.

"Cùng ta đến từ đường một chuyến."

Hai phụ tử một trước một sau rời đi.

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Minh Châu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Một tháng trước nam nhân này đã bị tước chức Tả chỉ huy sứ, biếm xuống làm tuần phố. Nay vừa được sắc phong Thế tử, thân phận lập tức được nâng cao lên nhưng công việc vẫn chỉ là một tuần phố.

Võ An Hầu đời kế tiếp là một tuần phố! Nhất thời, nàng không biết Thái Thượng Hoàng cố ý khiến Lục Minh Châu nhục nhã hay muốn bồi thường cho chàng nữa.

Hành động này của ông ấy thật sự quá khó hiểu!

"Chúc mừng Tam đệ muội, bây giờ muội đã là phu nhân Thế tử rồi đó." Bùi Thục Nhàn cười nói.

"Chúc mừng Tam thẩm." Lục Tử Oánh và Lục Tử Diêm đồng thanh nói.

"Đa tạ đại tẩu." Giang Thanh Ba xoa xoa đầu Diêm ca nhi, cười nói: "Đa tạ các con."

"Chúc mừng! Xác định được vị trí Thế tử rồi, ta đây cũng thở phào nhẹ nhõm." Ôn Tĩnh cười nói, đẩy đẩy nhi tử bên cạnh: "Nói chuyện."

"Chúc mừng Tam tẩu."

Lục Minh Thần bĩu môi, miễn cưỡng nói, giống như có người cầm một cây đao đặt trên cổ hắn vậy.

Giang Thanh Ba nhìn mà buồn cười, đột nhiên nổi hứng muốn trêu ngươi nên khom lưng nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Vẻ mặt Tứ đệ đầy vẻ đau khổ thù hận như vậy liệu có phải vì không muốn chúc mừng tẩu không?"

"Tẩu và Tam ca thay phiên đoạt đồ ăn đệ thích nhất, lần nào cũng bắt nạt đệ, đệ không quay đầu đi ngay đã là nể tình rồi."

Lục Minh Thần khoanh tay trước ngực như người lớn, đầu vênh vênh váo váo hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo y như Lục Tử Tuệ mỗi lần gây chuyện. Vẻ mặt ra vẻ người lớn của hắn quả thực rất buồn cười, Giang Thanh Ba không nhịn được bật cười.

Những người khác cũng cố nín cười. Ôn Tĩnh quay mặt nhìn ra chỗ khác, chỉ thiếu viết mấy chữ "ta không quen thằng nhóc này, chớ quấy rầy" lên mặt thôi.

"Nếu Tứ đệ đã nể tình thì người làm tẩu tẩu như ta cũng không thể quá đáng. Ta quyết định về sau sẽ cướp hết những đồ ăn đệ thích."

Lục Minh Thần nghe câu đầu thì đắc ý mỉm cười, nhưng nghe đến câu sau lập tức đỏ vành mắt, hắn tủi thân nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba.

"Đệ vẫn còn là trẻ con mà, mọi người không thể bắt nạt đệ như vậy được."

"Nhưng ta lại thích bắt nạt đệ nhất cơ."

Lục Minh Thần: ...

Tam tẩu không phải người!

"Mẫu thân..."

"Sắc trời hôm nay đẹp thật!" Ôn Tĩnh ngẩng đầu ngắm bầu trời, không hề phản ứng lại Lục Minh Thần.

Minh Thần suy sụp cúi mặt xuống, viền mắt ngập nước. Đang định gào khóc thì thấy Giang Thanh Ba cười tủm tỉm nhìn mình thế là lại cố nuốt nước mắt vào trong, bướng bỉnh tiếp tục giả vờ mạnh mẽ.

Mọi người thấy thế lập tức phá lên cười.

Giang Thanh Ba lau giọt nước mắt vừa trào ra khóe mắt, khóe miệng nhếch lên cười. Bạn nhỏ Lục Minh Thần đáng yêu thật đấy!

Trái ngược với không khí vui vẻ cười nói náo nhiệt bên này, đám người Nhị phòng rất yên tĩnh, vẻ mặt cả đám chẳng có biểu cảm gì. Võ An Hầu rời đi được một lúc rồi mà Lục Minh Quân vẫn không nói một câu nào, chỉ im lặng rời đi trước, những người khác cũng lục tục rời đi.

Lương Nghi Tĩnh nhìn má lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa trên gương mặt Giang Thanh Ba, con ngươi trong vắt hơi ảm đạm, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Một lát sau, nàng ta bước lên trước.

"Chúc mừng Tam thẩm."

"Đa tạ."

Giang Thanh Ba tươi cười. Nàng hơi kinh ngạc vì Lương Nghi Tĩnh lại chúc mừng nàng, nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng bình thường.

Nữ chính có tiếng xử sự thỏa đáng, rất ít khi thất lễ ở bên ngoài. Ngược lại, những người khác ở Nhị phòng đã không tiếp tục giả vờ được nữa, nói đi là đi, ngay cả thể diện ngoài mặt cũng bỏ qua.

Lương Nghi Tĩnh trái ngược với những người khác ở Nhị phòng, nàng rất tán thưởng nữ chính, công phu ngoài mặt rất đúng chỗ. Nếu người ta đã nể mặt, nàng lại chẳng phải người thích kiếm chuyện nên cũng mỉm cười hỏi han.

"Trông sắc mặt con không tốt lắm, dạo này không nghỉ ngơi tốt đúng không?"

"Không có vấn đề gì lớn ạ, chỉ là thân thể không thoải mái lắm thôi." Lươn Nghi Tĩnh nói xong thì cười cười với những người khác, nói tiếp: "Trong viện con còn có việc, xin phép đi về trước ạ."

"Đi đi."

Lương Nghi Tĩnh quay về viện, hỏi nha hoàn: "Thiếu gia đã về chưa?"

"Thiếu gia vào thư phòng bên ngoài rồi ạ."

"Ta biết rồi."

Lương Nghi Tĩnh quay lại phòng ngủ, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, sự bình tĩnh trên mặt dần dần nứt thành từng mảnh. Nàng ta nhận ly trà từ tay tỳ nữ, lại chợt buông tay.

Choang!

Cái ly chia năm xẻ bảy, nước trà văng tung tóe khắp nơi.

"Tiểu thư." Tiểu Nhạc lo lắng nhìn Lương Nghi Tĩnh.

"Cầm không chắc, bảo người vào quét tước đi." Lương Nghi Tĩnh nói xong thì đi ra cạnh cửa sổ ngồi xuống, quay lưng về phía tỳ nữ, cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, sự không cam lòng điên cuồng trào dâng trong mắt.

Kể từ khi gả cho Lục Tử Ninh, tất cả mọi chuyện đều không thuận lợi.

Giang Thanh Ba xấu xí đã đẹp lên khiến nàng ta trông như một nha hoàn, hoàn toàn đập nát cảm giác ưu việt từ tận đáy lòng.

May mà Lục Tử Ninh đã tiếp thêm sự tự tin cho nàng ta. Tử Ninh rất cưng chiều nàng ta, hầu như ngày nào cũng về nhà. Không giống Giang Thanh Ba, tuy nhà mẹ đẻ hùng mạnh nhưng không được sủng ái, quan hệ phu thê cũng không được tốt, Lục Minh Châu gần như một tháng chỉ về nhà một lần.

Nhưng sự tự tin này đã bị phá nát hoàn toàn vào ngày giao thừa. Bây giờ Lục Minh Châu thường xuyên về nhà, dạo này nàng ta rất hay nhìn thấy, mỗi lần về nhà chàng đều cầm theo điểm tâm, chẳng nghĩ cũng biết mua cho ai. Nàng ta cũng hay nhìn thấy hai người họ tản bộ trong hoa viên, vừa đi vừa nói nói cười cười, ánh mắt Lục Minh Châu nhìn Giang Thanh Ba vô cùng dịu dàng tình cảm.

Còn nàng ta thì sao, sau khi gả cho Lục Tử Ninh, ngoại trừ lời ngon tiếng ngọt gần như chẳng có gì khác.

Mua điểm tâm?

Lục Tử Ninh cảm thấy hầu như tất cả đồ ăn bên ngoài đều không sạch sẽ, bản thân hắn không ăn, lại càng không mua cho nàng ta.

Đi tản bộ sau khi ăn cơm xong?

Lúc nào bận rộn Lục Tử Ninh toàn chui trong thư phòng, không bận thì cũng có tỳ nữ mỹ mạo Đan Tuệ Quân đưa tới chăm chút hầu hạ. Nàng ta lại hay bị Đan Tuệ Quân gọi sang bên đó lập quy củ. Nhưng Giang Thanh Ba lại khác, nàng không phải phiền não vì những chuyện này. Võ An Hầu yêu quý nàng, Hầu phu nhân cũng không lập quy củ, hậu viện sạch sẽ.

Ngày hôm nay, vị trí phu nhân Thế tử nàng ta ước mong tha thiết cũng thành của Giang Thanh Ba. Chuyện tốt gì cũng để nàng chiếm hết!

Tại sao?

Rốt cuộc là tại sao?

Nam nhân nàng hao hết tâm tư đoạt lấy, hôn sự cướp đoạt được dường như biến thành một chuyện cười. Lương Nghi Tĩnh nắm chặt tay hung dữ nện lên bàn nhỏ.

"Tiểu thư." Tiểu Nhạc thấy cảnh này vội vàng chạy lên nắm chặt tay nàng ta: "Người làm gì vậy?"

"Nếu như lúc trước ta không đoạt mối hôn sự này, liệu sau khi Giang Thanh Ba gả cho Lục Tử Ninh có sống tốt như bây giờ không?" Lương Nghi Tĩnh nghiêm túc nhìn tỳ nữ.

Tiểu Nhạc lắc đầu: "Cô gia không thích Giang Thanh Ba, sau khi gả vào đây chẳng biết nàng ta sẽ bị tra tấn thế nào đâu. Bây giờ nàng ta có thể áp chế Nhị phu nhân cũng là do thân phận thôi."

"Ngươi lại dỗ ta.”

"Nô tỳ chỉ nói thật thôi." Tiểu Nhạc ngồi xổm trên mặt đất, nắm tay Lương Nghi Tĩnh nói: "Tiểu thư đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, chỉ vì vấn đề thân phận nên người mới bị động như vậy. Bây giờ người phải cố gắng lôi kéo trái tim của cô gia. Mấy hôm nay Nhị phu nhân lại đưa hai tỳ nữ xinh đẹp đến, sau khi cô gia trả về lại đưa hai người khác đến."

Lương Nghi Tĩnh nhắm chặt hai mặt dựa vào lưng ghế: "Ngươi nghĩ nếu Giang Thanh Ba gặp phải những chuyện kiểu này sẽ xử lý thế nào?"

"Chắc nàng ta chỉ có thể trốn một chỗ khóc lóc thôi."

"Không. Nếu Lục Tử Ninh cưới Giang Thanh Ba, Đan Tuệ Quân sẽ không dám làm vậy. Giang đại nhân không phải người dễ chọc." Lương Nghi Tĩnh cười: "Đan Tuệ Quân thấy ta là con thứ, nhà mẹ đẻ lại yếu thế nên mới chà đạp ta như vậy."

"Tiểu thư đã gả vào Lục gia rồi, bây giờ có cảm khái cũng vô dụng. Hơn nữa gả cho cô gia là lựa chọn tốt nhất của người lúc bấy giờ."

"Đúng vậy, không gả cho Lục Tử Ninh thì chỉ có gả cho người ta làm vợ kế thôi." Lương Nghi Tĩnh hít sâu một hơi rồi ngồi thẳng người lên, lại nở nụ cười tươi tắn như bình thường: "Đi múc một bát chè, ta sẽ tự mình đưa sang đó."

"Haizz, nô tỳ đi ngay ạ." Tiểu Nhạc xoay người thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chạy tới phòng bếp nhỏ.

Lương Nghi Tĩnh dẫn Tiểu Nhạc cùng đến thư phòng bên ngoài, vừa đi đến cửa viện thì gặp một tỳ nữ mặc y phục hồng phấn bước ra từ bên trong.

Dung mạo tỳ nữ vô cùng xinh đẹp, phải nói là đẹp đến thất điên bát đảo. Nhìn thấy Lương Nghi Tĩnh, nàng ta lễ phép hành lễ theo quy củ.

"Phu nhân."

"Ngươi làm gì vậy?"

"Nghiên mực bị vỡ nên nô tỳ định đi tìm Lục Mai đổi cái khác." Tỳ nữ lấy cái nghiên mực bị vỡ thành hai nửa ra đáp.

"Đi đi."

Tỳ nữ uốn gối hành lễ rồi cúi đầu nhanh chân rời đi, cứ như sau lưng có quỷ truy đuổi vậy.

"Hồ ly tinh." Tiểu Nhạc nhìn bóng dáng hồng nhạt dần dần đi xa, căm phẫn nói.

"Tiểu Nhạc."

Cảm nhận được ánh mắt của Lương Nghi Tĩnh, Tiểu Nhạc mím chặt môi, gục đầu xuống: "Tiểu thư, tại nô tỳ tức quá không chịu được."

"Thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Nô tỳ rõ rồi."

"Ngươi đứng canh bên ngoài, ta có chuyện muốn vào nói với cô gia."

"Nô tỳ đã rõ."

Lương Nghi Tĩnh nhận hộp đồ ăn rồi xoay người đi vào thư phòng.

*

Sau khi thánh chỉ sách phong Thế tử được ban xuống, trong số những người vui mừng còn có nha đầu bà tử trong Thu Thủy Uyển. Bọn họ ai nấy đi đường như cuốn theo chiều gió vậy, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười mỉm.

"Tiểu thư, đêm nay có nên làm thêm mấy món để chúc mừng không ạ?" Lục Y hưng phấn hỏi.

"Không, dạo này ăn chay. Mọi người nên khiêm tốn lại." Giang Thanh Ba vừa cởi áo khoác đưa cho Lục Y vừa trịnh trọng dặn dò.

"Vì sao ạ?"

"Cứ làm theo lời ta nói là được, dặn dò mọi người là viện chúng ta sẽ ăn chay bảy ngày." Giang Thanh Ba vỗ vỗ bả vai nàng ấy: "Sau này chúng ta sẽ tổ chức tiệc chúc mừng sau."

"Nô tỳ hiểu rồi ạ."

"Ngày mai ngươi về Giang gia một chuyến, nói dạo này Lục Minh Châu phải khiêm tốn nên không tổ chức yến tiệc chúc mừng."

"Vâng."

Tối hôm đó, trên bàn cơm có thêm một đĩa thịt kho, đây là món ăn sẵn Lục Minh Châu mua bên ngoài về. Giang Thanh Ba nể tình ăn hơn phân nửa, số còn lại để cho Lục Minh Châu.

"Bảy ngày nay chúng ta sẽ ăn chay nên chàng đừng mua thịt nữa."

"Ăn chay?" Động tác gắp đồ ăn của Lục Minh Châu chợt khựng lại, chàng nghiêng đầu nhìn nàng: "Vì sao?"

"Sắp đến ngày giỗ của bà bà. Những năm trước đều là Hầu phu nhân đến miếu thêm dầu mè cho Trường Minh Đăng của bà bà, năm nay chàng có thời gian nên chúng ta sẽ cùng đi." Mấy hôm trước Hầu phu nhân đã nói chuyện này với nàng. Không thể không công nhận, Ôn Tĩnh rất xứng với cái chức kế phu nhân này. Mỗi năm đến ngày giỗ của hai vị tiền phu nhân bà ấy đều đúng giờ đi thêm dầu mè cho Trường Minh Đăng.

"Ta còn tưởng ông ấy đã quên rồi chứ, không ngờ vẫn nhớ đi điểm Trường Minh Đăng." Lục Minh Châu cụp mắt, trầm tư một lát lại nói tiếp: "Ta biết rồi, đa tạ phu nhân."

"Nên làm."

Hôm sau, Giang Thanh Ba đang mơ màng thì bị người lay tỉnh. Nàng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên rất cao, sắp đến giờ Ngọ rồi. Nàng ngáp dài một cái nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Y.

"Sao vậy?"

"Tiểu thư, Hầu gia tặng cho Nhị phòng rất nhiều thứ, toàn là những đồ quý giá thôi."

"Tặng đồ?" Sự ngái ngủ của Giang Thanh Ba lập tức bay hết, nàng nhăn mày suy nghĩ: "Sao đột nhiên lại tặng đồ sang đó?"

"Nô tỳ nghe nói đêm qua Nhị thiếu gia đến thư phòng của Hầu gia. Không biết nói chuyện gì mà lúc đi ra mắt đỏ bừng." Lục Y ngẫm nghĩ, nói: "Có một nha hoàn nhìn thấy Nhị thiếu gia nói là ông ta đã khóc, lại còn khóc rất đau khổ nữa."

Giang Thanh Ba hiểu rồi. Đêm qua Lục Minh Quân đi bán thảm đây. Theo lý thuyết thì vị trí Thế tử nên là của ông ta, không biết vì sao Võ An Hầu lại chọn Lục Minh Châu thừa tước nữa. Chẳng biết đêm qua hai người họ nói chuyện gì mà Nhị phòng thành công khiến Võ An Hầu cảm thấy áy náy nên hôm nay mới tặng đồ sang đó.

Nhị phòng đúng là có thể tận dụng mọi thứ, có lẽ sau này vẫn sẽ tiếp tục bán thảm để Võ An Hầu áy náy.

"Tiểu thư." Lục Mai bước từ bên ngoài vào: "Hỉ Thúy tới ạ."

"Đan Tuệ Quân làm sao vậy?" Giang Thanh Ba nhướng mày, lại muốn làm gì nữa?

"Hỉ Thúy nói là Nhị phu nhân cảm thấy không khỏe, muốn nhân sâm ngàn năm để hầm canh, còn muốn một cân tổ yến nữa." Lục Mai mấp máy môi: "Muốn huyết yến ạ."

"Nhị phòng còn được đà lấn tới à?" Giang Thanh Ba nở nụ cười, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Còn đang định để Nhị phòng thoải mái mấy ngày, nếu đã không muốn rảnh rỗi thì tìm chút việc cho bọn họ làm thôi."
Chương kế tiếp