Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 57
"Nhị phu nhân, mời dùng bữa."

Hỉ Thủy nhẹ nhàng bước đến cạnh nhuyễn tháp, lặng lẽ quan sát vẻ mặt Đan Tuệ Quân. Từ sau khi thánh chỉ sách phong Thế tử được ban xuống, tính tình phu nhân nhà mình lúc tốt lúc xấu, nhiều lúc rõ ràng đang tốt đẹp lại quay ra mắng người. Mấy hôm nay Hỉ Thúy bị mắng đến sợ, làm việc gì cũng cẩn thận hơn lúc trước rất nhiều, chỉ sợ trở thành mục tiêu của Nhị phu nhân.

Nàng ta quan sát một lúc lâu, cảm thấy hôm nay tâm trạng của Nhị phu nhân không tệ lắm mới khẽ nói.

Đan Tuệ Quân mở mắt ra, đứng dậy lại gần bàn ăn: "Có lấy được tổ yến không?"

Tim Hỉ Thúy đập thình thịch, da đầu tê dại, cảm nhận được ánh mắt lạnh băng liếc nhìn, nàng ta lập tức giải thích.

"Trong nhà kho không có huyết yến, chỉ có bạch yến thôi ạ, theo thường lệ, mỗi tháng chỉ được nửa cân nên nô tỳ lấy được có nửa cân." Giọng Hỉ Thúy càng lúc càng nhỏ, lúc nói đến mấy từ cuối chỉ còn nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Cái đồ vô dụng, chuyện nhỏ này cũng làm không xong, ta còn cần ngươi làm gì nữa."

Tét!

Tiếng tát tai vang vọng khắp đại sảnh.

Má trái Hỉ Thúy lập tức có thêm một dấu tay đỏ lừ nhưng nàng ta cũng không dám che mặt, chỉ cúi đầu im thin thít, ra sức nhịn dòng nước mắt chực trào quanh khóe mắt.

"Đây là loại đồ ăn kiểu gì đây?" Đan Tuệ Quân đứng cạnh bàn nhìn chằm chằm thức ăn trên mặt, sắc mặt vô cùng khó coi, lông mày nhăn tít lại: "Đậu hũ hầm, đậu hũ xào, rau xào, canh rau. Đây là thứ cho người ăn à?"

"Đều là các món phòng bếp lớn làm ạ."

"Các phòng khác cũng ăn thế này?"

"Nô tỳ không biết." Hỉ Thúy gục đầu xuống: "Lúc nô tỳ đi thì nha hoàn các phòng khác đã bưng đồ ăn đi rồi."

"Chắc chắn Giang Thanh Ba đang giở trò quỷ." Đan Tuệ Quân hừ lạnh, bàn tay dứt khoát xốc ngược cái bàn lên. Một bàn đậu hũ và nước canh vương vãi đầy đất. Bà ta liếc nhìn những thứ dưới đất, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

"Bảo phòng bếp làm một bàn tiệc tới đây."

"Phòng bếp lớn quản lý rất nghiêm, bây giờ các phòng muốn gọi món thêm đều phải lấy bạc của mình ra."

Đan Tuệ Quân tức quá hóa cười, bà ta trầm tư một lát mới mở miệng: "Đi lấy hai lượng bạc, làm một bàn tiệc lớn, gà vịt thịt cá đều phải đầy đủ."

"Nô tỳ lập tức đi ngay."

"Từ từ." Đan Tuệ Quân gọi nàng ta lại, hỏi: "Hôm nay bên Tử Ninh ăn cái gì?"

"Nô tỳ không nhìn thấy bên kia lấy đồ ăn nên không rõ lắm."

Đan Tuệ Quân nhếch môi, xoay người đi ra ngoài. Hỉ Thúy giao hai lượng bạc cho một nha hoàn khác rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Đi vào viện của phu thê Lục Tử Ninh, Đan Tuệ Quân chẳng chờ nha hoàn vào bẩm báo đã dẫn tỳ nữ đi thẳng vào trong. Có nha hoàn trong viện thấy tình hình không ổn vội vàng chạy vào phòng khách, một lát sau thì thấy Lương Nghi Tĩnh đi ra.

"Mẫu thân tới đây có việc gì không ạ?"

"Hôm nay các con ăn cái gì?"

Lương Nghi Tĩnh bị hỏi vậy thì đơ người ra, ngập ngừng không biết trả lời thế nào. Đan Tuệ Quân thấy thế lại càng tức, bà ta lập tức đẩy người sang một bên rồi đi thẳng vào phòng khách, sau khi nhìn rõ đồ ăn trên bàn, sắc mặt lại càng khó coi.

"Các con chỉ ăn những thứ này?"

"Đây là đồ ăn phòng bếp lớn đưa tới ạ." Lương Nghi Tĩnh đáp.

"Tam phòng đúng là quá đáng giận, chà đạp ta thì cũng thôi, ngay cả Tử Ninh mà cũng dám chà đạp." Đan Tuệ Quân tức giận đạp bàn.

"Ninh thiếu gia đã ăn chay hai ngày nay rồi ạ." Tiểu Nhạc đứng một bên khẽ thì thầm.

"Hai ngày?" Đan Tuệ Quân tức cười hỏi lại: "Tử Ninh đâu?"

"Phu quân đang ở thư phòng."

Lương Nghi Tĩnh vừa nói xong Đan Tuệ Quân đã dẫn tỳ nữ đi thẳng ra cửa, rẽ vào một hành lang thẳng tiến đến thư phòng.

Lục Tử Ninh thấy Đan Tuệ Quân đi vào, vội vàng đứng lên: "Mẫu thân lại có chuyện gì nữa?"

"Nghe nói Giang Thanh Ba cho phu thê các con ăn chạy hai ngày rồi?" Đan Tuệ Quân nhìn từ đầu đến chân Lục Tử Ninh, vô cùng đau lòng nói: "Nhìn đã biết con bị bỏ đói nên gầy đi rồi."

"Mẫu thân khoa trương rồi, chẳng qua chỉ ăn đồ chay hai ngày thôi mà."

"Khoa trương chỗ nào? Con gầy thật còn gì." Đan Tuệ Quân cúi đầu, ánh mắt đảo qua mặt bàn, chợt khựng lại, nhìn chằm chằm nghiên mực trên bàn.

"Sao nghiên mực lại kém thế này, chẳng khác gì nghiên mực mà đám thư sinh nghèo hay dùng."

Lục Tử Ninh liếc nhìn, nhăn mày: "Cái nghiên mực này mới đổi hôm qua."

Đan Tuệ Quân lại nhìn quanh thư phòng một lượt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình. Lư hương, lọ hoa, đồ rửa bút,... trong thư phòng đều là đồ rẻ tiền, phẩm chất thấp kém. Toàn là những thứ chỉ có đám thư sinh nghèo mới thèm dùng! Đường đường là tôn thiếu gia Hầu phủ, sao có thể dùng những thứ rẻ tiền như này? Bà ta nóng nảy nện một quyền lên bàn.

"Được lắm Giang Thanh Ba! Chà đạp ta thì không sao, nhưng ngươi dám chà đạp con thì không thể bỏ qua được."

"Mẫu thân, dạo này danh tiếng của Tam phòng đang thịnh, giờ mà làm ồn ào lên không tốt đâu. Con miễn cưỡng dùng mấy thứ này cũng được." Lục Tử Ninh nói.

"Con thì biết cái gì, bây giờ nháo lên mới là thời cơ tốt nhất. Con đường đường là trưởng tôn con vợ cả Hầu phủ, sao có thể dùng những thứ này được." Đan Tuệ Quân xoay người nhìn Hỉ Thúy, ra lệnh: "Đi gọi Nhị lão gia về, việc này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua."

"Vâng."

*

Giờ ăn cơm buổi sáng, nha hoàn Minh Kính Đường rảo bước đi vào Thu Thủy Uyển. Lục Mai nói vài câu với nha hoàn nọ rồi xoay người đi nhanh vào tiểu thính.

"Tiểu thư, người của Minh Kính Đường tới mời ngài sang đó một chuyến." Lục Mai hành lễ rồi nói thật nhanh.

"Làm gì?" Giang Thanh Ba hỏi xong lại ăn một thìa cháo đậu đỏ, đôi đũa trong tay tung hoành khắp bàn.

"Người Nhị phòng đi Minh Kính Đường ạ." Lục Mai tiến lên một bước, khẽ nói: "Vừa rồi vị tỷ tỷ kia đã tiết lộ, lần này có vẻ Nhị phòng đòi phân gia."

"Phân gia?" Động tác nhai nuốt của Giang Thanh Ba chợt khựng lại, vẻ mặt tươi cười: "Chiêu này của Nhị phòng cao tay thật. Không biết là chủ ý của ai?"

Giang Thanh Ba nói xong cũng chẳng có ý đứng dậy, nàng cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn cơm. Vẻ mặt Lục Mai vô cùng sốt ruột.

"Tiểu thư, Võ An Hầu cũng đang chờ người."

"Thế chờ tiếp đi, thêm một hai phút có sao đâu. Đi Minh Kính Đường sợ không thể về trong một chốc một lát, ta muốn ăn thật no mới được." Giang Thanh Ba ăn hết thìa cuối cùng lại tự múc thêm nửa bát nữa. Nhất định phải ăn no!

"Tiểu thư, thế có phải không tốt lắm không?"

"Đừng làm ồn."

Lục Mai: ...

Nhị phòng chẳng biết chọn thời gian gì cả, cứ phải đúng giờ ăn cơm cơ. Tiểu thư nhà nàng ấy trước giờ đều xem ăn cơm là nhất. Vậy thì cứ từ từ chờ đi.

Sau thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ Giang Thanh Ba mới buông đũa, mặc áo khoác, ôm lò sưởi tay ra cửa. Ánh mặt trời chiếu vào người quả thực vô cùng ấm áp. Ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh lam trong vắt, tâm tình nàng cũng khoan khoái theo.

Hôm nay thời tiết đẹp quá!

Giang Thanh Ba vừa bước vào viện đã nghe thấy tiếng khóc lóc rất nhỏ bên trong cùng với tiếng nói lên án của Đan Tuệ Quân. Không biết còn tưởng bà ta phải chịu nỗi oan ức lớn nhường nào cơ. Nàng vừa bước vào đại sảnh, tiếng khóc nức nở chợt ngừng lại. Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa.

"Hôm nay là ngày mấy mà mọi người tề tựu đông đủ vậy?" Giang Thanh Ba làm lơ ánh mắt của mọi người, thong dong bước đến cái ghế ngay dưới chỗ Võ An Hầu, ngồi xuống.

"Tam đệ muội đúng là người bận rộn, lâu như vậy mới khoan thai đến muộn." Đan Tuệ Quân lạnh mặt nói, chữ nào chữ nấy đều chất chứa đầy oán niệm.

"Muội cũng không bận lắm, vừa rồi đang ăn cơm." Giang Thanh Ba thở dài: "Thân thể muội yếu ớt, không ăn một bữa đã không chịu nổi rồi, đợi lát nữa còn có chuyện phải làm, không ăn no thì không làm được đâu. Muội thành thật xin lỗi vì đã để cả nhà phải đợi lâu."

"Không sao, đợi không lâu lắm."

Võ An Hầu đã mở miệng che chở nên đám người Nhị phòng không dám nói gì nữa, Đan Tuệ Quân chỉ có thể bất bình ngậm miệng.

"Nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu nói chuyện chính đi." Lục Minh Quân đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Võ An Hầu: "Phụ thân, nhi tử muốn phân gia."

Bàn tay đang bưng chén trà của Giang Thanh Ba chợt khựng lại, cười nhạo: "Nhị tẩu thu vào tay mười mấy năm, bây giờ giàu rồi nên muốn phân gia?"

"Tam đệ muội ăn nói cẩn thận." Lục Minh Quân lạnh mặt: "Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy."

"Muội chỉ nói sự thật thôi, nếu không sao tự nhiên Nhị ca lại muốn phân gia?"

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Sao không nhìn lại xem ngươi chà đạp chúng ta thế nào?"

Đan Tuệ Quân cầm hộp đồ ăn trên bàn ném thẳng xuống đất, rầm một tiếng, bát đĩa văng tứ tung, rau xanh, đậu hũ vương vãi đầy sàn nhà.

"Ngươi chà đạp ta thì cũng thôi, sao còn chà đạp cả Tử Ninh."

"Mẫu thân, được rồi, nhịn một chút là qua thôi, gia hòa vạn sự hưng." Lục Tử Ninh khẽ khuyên can.

"Ta không thể nhẫn nhịn nhìn nàng ta chà đạp con như vậy được."

Đan Tuệ Quân nói với giọng điệu uất ức, như thể bà ta đã phải chịu một nỗi oan ức thấu trời không bằng. Giang Thanh Ba nhìn mà bật cười, nàng chẳng hề nhịn xuống mà bật cười ngay trước mặt mọi người.

"Giang Thanh Ba, đừng tưởng có thể giả ngây giả ngô mà dối trá cho qua chuyện này." Đan Tuệ Quân giận tím mặt.

"Nhị ca cũng cảm thấy muội giày xéo, chà đạp Nhị phòng các ngươi?" Giang Thanh Ba chẳng thèm quan tâm bà ta, nàng nhìn chằm chằm Lục Minh Quân đang ngồi đối diện.

"Nhị tẩu ngươi đã nói hết sức rõ ràng. Quan hệ của hai phòng chúng ta không hòa thuận. Chuyện từ hôn lúc trước đúng là do chúng ta xử lý không tốt, ngươi oán hận cũng phải. Ngươi chà đạp chúng ta cũng không sao nhưng không nên chà đạp Tử Ninh như vậy."

Lục Minh Quân không hổ là người có kinh nghiệm hành tẩu trên triều đình, mỗi lời nói ra đều cao hơn Đan Tuệ Quân một bậc. Giang Thanh Ba thầm tặc lưỡi hai cái, nếu không đáp lại câu này hẳn hoi khả năng chuyện này sẽ biến thành nàng còn chưa dứt tình với Lục Tử Ninh, mượn cơ hội trả thù. Một khi cái mũ này đội vào trên đầu, nữ tử nào cũng không chịu nổi.

Lục Minh Quân thực sự quá ngoan độc!

Giang Thanh Ba nở một nụ cười rạng rỡ với Lục Minh Quân: "Lần trước Nhị tẩu và Tuệ tỷ nhi nhằm vào Đại phòng muội còn cho rằng đó chỉ là ý của hai người họ thôi, giờ nghĩ lại mới thấy, chưa chắc trong đó không có Nhị ca bày mưu đặt kế. Trước giờ Nhị ca phải sống dưới bóng ma của Đại ca chắc rất khó chịu nhỉ?"

Lục Minh Quân đập bàn bật dậy: "Giang Thanh Ba, chúng ta đang nói đến chuyện cơm canh, ngươi lôi Đại phòng ra làm gì?"

"Chuyện này là chuyện của Nhị phòng và Đại phòng, đương nhiên phải nhắc đến Đại ca rồi."

"Nói hươu nói vượn! Ngươi quản việc nội trợ chứ không phải Đại tẩu!"

"Nhưng hôm nay là ngày giỗ của Đại ca."

"Ngươi đừng có nói bậy..." Lục Minh Quân chợt im bặt, ánh mắt khẽ chuyển, hồ nghi nhìn Bùi Thục Nhàn.

"Tam đệ muội nói rất đúng. Hôm nay là ngày giỗ của vong phu." Bùi Thục Nhàn cười lạnh.

"Đại tẩu, đệ..."

"Ta không ngờ mấy người Nhị đệ là vì chuyện này." Bùi Thục Nhàn ngắt lời ông ta, bà ấy quay đầu nhìn Võ An Hầu ngồi bên trên: "Cũng sắp đến ngày giỗ của Nhị bà bà nên Tam đệ muội đã dò hỏi con chuyện thêm dầu mè, định là ba ngày trước và sau ngày giỗ sẽ ăn chay. Có lẽ tưởng Nhị đệ sẽ nhớ ngày giỗ của phu quân con nên mới sắp xếp đồ ăn chay cho bọn họ. Không ngờ lại bị hiểu lầm!"

"Đại tẩu, đệ không cố ý, chỉ tại dạo này bận quá..."

"Nhị ca vốn dĩ không ghi tạc trong lòng thì có. Haizz, là muội đã đánh giá quá cao lương tâm của huynh rồi." Giang Thanh Ba thở dài, lại quay đầu nhìn Lục Tử Ninh và Đan Tuệ Quân, nói: "Hôm qua Nhị tẩu còn đặt riêng một bàn tiệc, ăn ngon không?"

Sắc mặt Đan Tuệ Quân trắng bệch, bà ta cúi gằm mặt không nói gì.

Choang!

Bùi Thục Nhàn ném mạnh chén trà trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh băng đảo qua đám người Nhị phòng.

"Vong ân phụ nghĩa, lúc trước chẳng thà cứu con chó còn hơn."

Hai bàn tay Lục Minh Quân đặt hai bên sườn nắm chặt thành nắm đấm, ông ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên trên, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Võ An Hầu, hai bên thái dương rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng cụp mắt xuống, đầu cúi gằm.

Hai mắt Đan Tuệ Quân chợt lóe, bà ta đứng phắt dậy.

"Chuyện này là do nhi tức không phải. Mấy hôm nay bị bệnh đến hồ đồ nên mới quên mất chuyện quan trọng như vậy."

"Làm nam nhân thì phải có trách nhiệm, lúc kêu gào thì kiêu ngạo như vậy, vừa xảy ra chuyện lại trốn sau lưng nữ nhân. Thú vị thật!"

Lục Minh Châu bĩu môi, không hé răng.

Giang Thanh Ba thấy vậy thì cạn lời trợn trắng mắt. Họa bì nan họa cốt! Cho dù Lục Minh Quân có ra vẻ rất giống nhưng không hề có sự trách nhiệm và chủ kiến của Thế tử tiền nhiệm. Đúng là loại nam nhân khiến người ta chán ghét mà!

Nàng cố nhịn mấy lần vẫn không chịu được: "Nhị ca à, chắc huynh từng nghe qua câu họa hổ bất thành phản lại cẩu rồi chứ? Đại ca ôn nhuận hữu lễ, nổi danh khiêm khiêm công tử, còn là một nam nhân có trách nhiệm. Huynh học huynh ấy là rất tốt, nhưng huynh có thể chọn những cái tinh túy mà học không, đừng có lần nào xảy ra chuyện cũng bày ra cái vẻ trốn trốn tránh tránh thế chứ."

"Nhị đệ muội ăn nói cẩn thận." Lục Minh Quân phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba.

"Muội ăn nói rất cẩn thận đấy." Giang Thanh Ba nghiêm túc gật đầu.

"Vừa rồi rõ ràng chính huynh quên mất ngày giỗ của Đại ca, sao một lúc sau lại để Nhị tẩu đứng ra nhận lỗi rồi. Thế nào, không có Nhị tẩu thì không sống được à? Ăn cơm có phải bón không? Rõ ràng bản thân không thèm để ý mà cứ phải trách người khác không nhắc nhở.''

Lục Minh Quân:...

Ngày hôm nay ông ta mới được lãnh hội bản lĩnh mồm mép tép nhảy của Giang Thanh Ba, quả thật khiến người ta muốn bịt cái mồm lại.

"Giang Thanh Ba! Đừng có cắn mãi không nhả. Quên ngày giỗ của Đại ca đúng là vấn đề của Nhị phòng chúng ta, nhưng ngươi mượn chuyện này khắt khe chúng ta cũng là sự thật." Đan Tuệ Quân vỗ bàn đứng phắt dậy, chỉ vào Giang Thanh Ba nói.

"Khắt khe?" Giang Thanh Ba nhấp một ngụm trà, vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Nhị tẩu nói vậy là có ý gì?"

"Ngươi chỉ làm cho Tử Ninh mười bộ y phục mùa xuân, bình thường thằng bé phải ra ngoài xã giao nhiều, thế sao mà đủ mặc. Thế mà ngươi lại làm cho Lục Minh Châu tận ba mươi bộ, còn không phải là phân biệt đối xử sao?"

Giang Thanh Ba kinh ngạc trừng mắt: "Lục Tử Ninh chẳng có quan hệ gì với muội, một không phải phu quân, hai không phải nhi tử, sao muội phải làm cho hắn ba mươi bộ?"

"Chẳng phải ngươi mượn cớ khắt khe Nhị phòng chúng ta còn gì."

"Mỗi quý, mỗi người trong phủ đều có mười bộ đồ mới, bất kể nam nữ, đây là quy củ do Nhị tẩu đặt ra, muội còn chưa thay đổi một cái gì đã bị nói là khắt khe?"

"Dựa vào đâu mà Lục Minh Châu được làm ba mươi bộ mà chúng ta chỉ được làm mười bộ. Vừa mới lên làm Thế tử đã hành xử như thế thì ngày sau mấy phòng chúng ta còn sinh tồn được nữa không hả?"

"Tự muội bỏ tiền ra làm xiêm y cho phu quân mình cũng không được à? Nếu Nhị tẩu muốn cũng có thể lấy bạc của mình ra mà làm xiêm y cho chất nhi, có ai ngăn cản tẩu đâu."

"Nói thì hay lắm, ai biết có phải ngươi dùng bạc của mình không." Đan Tuệ Quân bĩu môi.

"Việc này ta có thể làm chứng, tức phụ Minh Châu thật sự tự lấy bạc của mình ra làm thêm hai mươi bộ, mà hai mươi bộ đó đều làm bằng vải bông. Dạo trước con bé còn đến nhờ ta để bọn nha hoàn trong phủ làm xiêm y vải bông cho lão Tam trước. Thế tử của chúng ta lại mặc xiêm y bằng vải bông, đúng là không thể tìm được người thứ hai trong nhóm thế gia huân quý khắp kinh thành.

"Con làm xiêm y bằng vải bông cho Minh Châu?" Võ An Hầu nhìn Giang Thanh Ba với ánh mắt khó hiểu.

"Bây giờ phu quân làm tuần phố bắt tặc, ăn mặc quá tốt cũng không tiện. Phần lớn nhóm đồng liêu xuất thân không cao, tất cả mọi người đều mặc xiêm ý bằng vải bông mới không tạo ra sự chênh lệch quá lớn, còn dễ kéo gần khoảng cách. Nay đã khác xưa, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn."

"Con suy nghĩ rất chu đáo." Võ An Hầu hài lòng gật đầu.

Đan Tuệ Quân tức quá, gân xanh trên trán càng lúc càng nhiều, bàn tay giấu trong tay áo đã sớm siết chặt, khí thế hùng hổ lúc nãy đã mất tăm mất tích.

"Chuyện xiêm y đúng là do ta không hiểu rõ. Vậy còn nghiên mực, đồ rửa bút và lư hương trong thư phòng của Tử Ninh đều là hàng rẻ tiền, là mấy thứ mà người bình thường cũng chẳng thèm."

"Người thường chắc chắn sẽ không dùng, bởi vì bọn họ còn phải lo giải quyết chuyện cơm no áo ấm, ai rảnh mà mua những thứ vô dụng đó."

"Ngươi đừng càn quấy, ngươi nhằm vào Nhị phòng chúng ta thì có."

Giang Thanh Ba liếc nhìn bà ta rồi ung dung vẫy vẫy tay với Lục Mai đứng ngoài cửa: "Ngươi vào đọc cho Nhị phu nhân nghe đi."

"Vâng."

Lục Mai rút một tờ giấy trong tay áo ra, dõng dạc: "Ngày mùng Bảy tháng Một, Ninh thiếu gia làm vỡ một cái đồ rửa bút bằng sứ men xanh trong thư phòng, ngày mùng Chín làm vỡ một cái nghiên mực Đoan Khê nhất phẩm, ngày Mười Một... Trong vòng nửa tháng, tổng cộng làm vỡ ba món đồ sứ, bốn cái nghiên mực, giá trị hai vạn năm ngàn lượng."

Đan Tuệ Quân sửng sốt, đôi môi run rẩy kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Tử Ninh. Lục Tử Ninh lảng tránh, cúi đầu không dám ho he.

Giang Thanh Ba thấy cảnh này thì nhếch môi. Quả nhiên loại phụ thân nào thì sẽ có loại nhi tử đấy. Không có tí trách nhiệm nào!

"Nhị tẩu nghe rõ rồi chứ? Muội không hề muốn cho chất nhi dùng những thứ chất lượng kém như vậy, nhưng quả thực là không còn cách nào. Trong nhà không chỉ có một mình hắn, Tứ đệ và Diêm ca nhi còn chưa trưởng thành, ngày sau còn phải cưới vợ, Oánh tỷ nhi cũng chưa xuất giá, hồi môn sau này không phải con số nhỏ."

Đan Tuệ Quân bĩu môi, không nói gì. Lần này bà ta không nghĩ ra lời nào để phản bác nữa.

"Nhị tẩu, có câu này muội đã muốn nói từ lâu rồi. Tẩu cảm thấy Lương Nghi Tĩnh có chỗ nào không tốt thì cứ nói thẳng để người ta sửa là được. Hà tất ngày nào cũng đưa mấy tỳ nữ mỹ mạo sang đó đấu tranh ngầm làm gì. Nhìn xem, mới có nửa tháng mà đã tổn thất hai vạn năm ngàn lượng bạc rồi. Cứ thế này, muội sợ Nhị phòng các người sẽ hủy cả cái Hầu phủ này đi mất."

Đan Tuệ Quân:...

Quả nhiên miệng Giang Thanh Ba chả bao giờ phun ra được câu nào hay!

"Nhị tẩu à..."

"Chuyện này là tại ta không đúng, chưa hỏi rõ ràng đã làm ầm ĩ, nhìn thấy Tử Ninh ăn mặc không tốt, người làm mẫu thân như ta sao có thể không tức giận phẫn nộ được." Đan Tuệ Quân uốn gối hành lễ: "Mong Tam đệ muội tha thứ cho người mẫu thân hồ đồ này."

Hai mắt Giang Thanh Ba sáng rỡ nhìn cảnh này. Ai yo, thủ đoạn của Đan Tuệ Quân thăng cấp rồi nha, không chỉ học được cách đoạt đáp mà còn học được hạ thấp tư thái. Tâm trạng của nàng càng phấn khích, ánh mắt nhìn đối phương còn mang chút hưng phấn. Nhị phòng ngày càng thú vị! Nhìn cái cách bán thảm này xem, còn tự xuống nước nói mình là một mẫu thân không lý trí nữa chứ.

Thú vị! Bà ta đã thành công khơi gợi sự hứng thú của Giang Thanh Ba rồi.

"Muội tha thứ cho Nhị tẩu, dù là ai thì cũng có lúc mất lý trí."

Mọi người có mặt đều sửng sốt trước sự rộng lượng của Giang Thanh Ba. Sao tự nhiên lại dễ nói chuyện như vậy?

Ngay cả Đan Tuệ Quân cũng kinh ngạc, trước giờ Giang Thanh Ba đều hung hãn, chỉ dùng lời nói cũng có thể khiến người ta tức chết sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy? Khóe mắt bà ta khẽ liếc nhìn Lương Nghi Tĩnh, hơi nhếch miệng.

Ừm, xem ra vẫn có tác dụng!

"Bây giờ hai phòng chúng ta đã hóa giải hiểu lầm rồi, Nhị tẩu và Nhị ca không tức giận nữa chứ?"

"Không đâu, ngày sau Tam đệ muội làm gì thì cứ nói rõ ràng với chúng ta một tiếng, chúng ta cũng đỡ phải hiểu lầm." Đan Tuệ Quân cười nói.

"Muội cũng cảm thấy có một số việc nhất định phải nói rõ ràng, tránh để mọi người hiểu lầm. Trong vòng nửa tháng mà chất nhi đã làm vỡ hai vạn năm ngàn lượng cũng thật quá đáng."

"Đúng đúng đúng, tí nữa ta sẽ dạy bảo nó."

"Từ hôm nay trở đi sẽ khấu trừ phân lệ của mọi người Nhị phòng, lúc nào trả hết nợ thì thôi. Từ tháng này trở đi lương bổng của Nhị ca và chất nhi sẽ bị khấu trừ hai phần ba."

"Đúng đúng...???" Nụ cười trên mặt Đan Tuệ Quân chợt cứng đờ.

"Tẩu thấy lần này muội đã nói đủ rõ chưa? Liệu có còn sinh ra hiểu lầm gì không?"

"Rất rõ ràng." Đan Tuệ Quân cắn chặt răng, máy móc gật đầu.

"Làm như vậy mới công bằng đúng không, dù gì trong nhà vẫn còn nhiều tiểu bối chưa cưới chưa gả, về sau còn nhiều chỗ phải dùng bạc lắm."

"Công bằng lắm, Hầu phủ không chỉ có mỗi Nhị phòng các ngươi." Bùi Thục Nhàn dẫn đầu tán thành.

"Tức phụ Minh Châu nói đúng lắm, trong nhà còn có các tiểu bối khác nữa."

"Nhi tức cũng cảm thấy rất công bằng." Đan Tuệ Quân bó tay, chỉ có thể gật đầu phụ họa.

"Nhị tẩu tán thành là tốt rồi." Giang Thanh Ba lại cầm một tờ giấy từ tay Lục Mai, cười cười nói khẽ: "Vào ngày thánh chỉ sách phong đến phủ, trong phòng Nhị tẩu làm vỡ hai cái bình hoa, trong thư phòng Nhị ca một cái nữa, trong phòng chất nhi Tử Ninh thì vỡ một cái đồ rửa bút, chất tức làm vỡ hai chung trà, tổng cộng một vạn tám ngàn lượng. Cộng cả hai khoản vào là bốn vạn ba ngàn lượng. Trong nhà có nhiều tiểu bối, chắc Nhị ca Nhị tẩu sẽ đồng ý bồi thường đúng không?"

"..."

Giang Thanh Ba không hề biến thành người dễ nói chuyện chút nào mà càng ngày càng thâm hiểm hơn mới đúng. Đan Tuệ Quân siết chặt khăn thêu, hung dữ trừng mắt nhìn Lương Nghi Tĩnh.

"Nhị tẩu lại mất lý trí rồi sao? Lần này là vì lý do gì?"

"...Không. Chúng ta sẽ bồi thường."

Cái miệng của Giang Thanh Ba càng ngày càng đáng ghét. Đan Tuệ Quân căm hận nghĩ, sớm muộn gì cũng phải xé rách nó ra mới hả được cơn giận này.

"Vậy thì tốt rồi." Giang Thanh Ba khoa trương vỗ ngực: "Muội chỉ sợ tẩu lại mất lý trí thôi."

Đan Tuệ Quân: ...

Ngươi mau câm miệng đi!

"Nhị ca còn muốn phân gia không?" Giang Thanh Ba quay đầu nhìn Lục Minh Quân đang giả làm chim cú.

"... Không cần. Lúc trước hiểu lầm đệ muội là lỗi của huynh trưởng."

"Vậy thì tốt, nếu huynh khăng khăng đòi phân gia thì muội còn phải ở lại Minh Kính Đường cả ngày, đừng nói cơm trưa, có khi còn chẳng được ăn cơm tối ấy chứ." Giang Thanh Ba thở dài một hơi, mặt mày vui mừng hớn hở.

Lục Minh Quân: ...

Ngươi mau câm miệng!

"Nếu không phân gia thì thôi vậy. Nhị ca, Nhị tẩu, có nên giải quyết việc tư của hai phòng chúng ta không?"

Lục Minh Quân: ???

Đan Tuệ Quân: ???
Chương kế tiếp