Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 68
"Tiểu thư, dạo này kinh thành náo nhiệt lắm, người trên đường mấy ngày nay còn nhiều hơn hôm trước nữa."

Lục Y chống hai tay lên lan can gỗ, hứng thú bừng bừng mà nhìn đường phố dưới lầu.

Giang Thanh Ba quay đầu lại nhìn, con đường tấp nập đầy người qua lại, nhìn thoáng qua toàn là đầu người, ở giữa chỉ đủ không gian cho xe ngựa đi qua. Hai bên đường tiếng rao hàng nối tiếp nhau, người gọi tới kẻ bảo đi. Rồi nàng lại nhìn sang hai bên, mười cửa hàng nhỏ thì có đến chín nhà là bán đồ ăn, đủ loại đồ ăn vặt đặc sắc từ khắp nơi.

Giang Thanh Ba hít một hơi thật sâu, mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp khoang mũi, lông mày nàng giãn ra.

“Khắp thành toàn là mùi thơm của thức ăn, thật hạnh phúc mà.”

Giang Thanh Ba quay đầu nhìn bàn ăn, đôi đũa không ngừng qua lại giữa các món ăn:

"Lý chưởng quỹ mắt nhìn không tệ, chưởng trù mới tuyển rất có tay nghề, sớm biết như vậy ta nên nhanh chóng làm xong sổ sách rồi ra khỏi nhà."

Sau gần một tháng, công việc nhập sổ sách cuối cùng cũng làm xong.

Cùng lúc đó, cuộc tranh tài giữa các trù thần ở kinh thành cũng sắp đến vòng cuối. Nếu không phải Lục Y nhắc nhở, nàng suýt chút nữa đã quên mất chuyện này rồi. Thật sự là dạo này quá bận rộn và mệt mỏi, mỗi ngày nàng làm xong việc chỉ muốn nằm trên giường đánh một giấc thật ngon.

"Lý chưởng quỹ biết tiểu thư thích ăn nên mỗi ngày chờ đợi tại địa điểm diễn ra cuộc tranh tài giữa các trù thần, nửa tháng mới tìm được một trù sư như vậy đấy."

"Lý chưởng quỹ vất vả rồi, tháng này thưởng thêm cho hắn nhiều hơn chút."

"Nô tỳ đã nhớ rồi."

Lục Mai nói.

Giang Thanh Ba ăn no lửng bụng, lau khóe môi rồi nhắm mắt nằm trên ghế xích đu, mặt trời chiếu vào gò má trắng trẻo của nàng, khuôn mặt xinh đẹp như được bao phủ bởi một quầng sáng vàng dịu.

"Tiểu thư, người xem bên kia có phải là cô gia và Lục Cửu hay không?"

Giang Thanh Ba mở mắt ra, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Lục Y, nàng nhìn qua, ánh mắt hơi khựng lại.

Trong con hẻm đối diện tửu lâu, Lục Minh Châu đưa một con chó nhỏ bám đầy bụi đất cho nam tử đối diện. Người nọ ăn mặc sang trọng, thân hình tròn trịa, hắn ta dựa vào tường, lắc lắc chân vênh váo.

Hắn ta nhận lấy con chó nhỏ, cau mày khó chịu, rồi ôm con chó lau lên người Lục Cửu. Không lâu sau, bộ lông chú chó sữa nhỏ từ màu đen trở nên nhạt màu hơn biến thành một chú chó sữa nhỏ màu xám.

Sắc mặt của Lục Minh Châu tối sầm lại, tức giận sắp nổ tung, lúc này nam tử tròn trịa kia mới rút tay lại.

Giang Thanh Ba nhìn thấy chuyện này, nhíu mày lại, nàng gọi Lý chưởng quỹ đang đi ngang qua đến, chỉ vào nam tử tròn trịa đó hỏi.

"Ngươi biết hắn ta không?"

"Hắn ta là Thừa Bình quận vương."

"Lại là hắn ta à?"

Chuyện Lục Minh Châu bị thương lần trước là do hắn ta ngấm ngầm giở trò, không ngờ đến bây giờ hắn ta vẫn tiếp tục giở trò, lông mày của Giang Thanh Ba cau lại thành hình chữ xuyên, sự chán ghét trong mắt nàng không thể che giấu nổi.

"Tiểu thư, cô gia sắp đi rồi, chúng ta có cần đuổi theo họ không?"

Trong con hẻm, Lục Minh Châu và Thừa Bình quận vương tách ra, chàng sang bên kia con hẻm, đi vào góc rồi biến mất. Còn Thừa Bình quận vương thì đứng yên tại chỗ.

"Chàng còn đang làm nhiệm vụ, chúng ta đuổi theo chàng làm gì?"

"Tay sai."

"Chó săn."

"Đồ vô tâm."

Nàng vừa nói dứt lời xong thì một loạt tiếng la hét, chửi bới từ phía đối diện truyền đến. Sau thời gian nửa tách trà, một nhóm người già cả, ốm yếu, bệnh tật từ góc đó đi ra, tay cầm gậy tươi cười đi về phía Thừa Bình quận vương. Người hầu của hắn lấy túi tiền của mình ra phân phát cho mỗi người già yếu bệnh tật đó một thỏi bạc.

Giang Thanh Ba nheo mắt lại, trong mắt nàng hiện lên một tia lạnh lùng.

"Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng, thấy cô gia gặp nạn nên ức hiếp ngài ấy, bọn họ căn bản không phải là người mà."

Lục Y giậm chân, hai mắt bùng lên lửa giận:

"Tiểu thư, có đánh bọn họ không?"

"Ngồi xuống ăn cho đàng hàng, hôm nay cứ coi như chưa thấy gì hết."

"???"

Giang Thanh Ba đi đến chiếc ghế xích đu ngồi xuống, nhắm mắt lại tiếp tục phơi nắng. Bề ngoài thì nàng thờ ơ, nhưng tâm trí nàng lại hướng về Lục Minh Châu. Lúc trước chàng mang theo vết thương trên người về nhà, cố gắng hết sức che giấu để không ai phát hiện ra. Lục Cửu cũng nói Lục Minh Châu không muốn bị ai phát hiện ra chuyện này. Bây giờ nàng xuất hiện trước mắt nam nhân đó thì tầng giấy mỏng này sẽ bị xé rách.

Nàng cảm thấy Lục Minh Châu chắc chắn sẽ không vui!

“Tiểu thư…”

"Ngươi cũng quên đi những gì mà ngươi vừa nhìn thấy ngày hôm nay đi, không được phép nói cho bất kỳ kẻ nào biết."

Đầu óc của Lục Y rất linh hoạt, mặc dù nàng ấy không biết chuyện gì xảy ra trong đó, nhưng nàng vô cùng nghe lời Giang Thanh Ba. Nàng ấy nhìn về phía con hẻm đối diện, nặng nề gật đầu.

"Nô tỳ nhớ rồi."

Giang Thanh Ba nghỉ ngơi một lúc, ăn thêm ít đồ ngọt rồi lên xe ngựa trở về phủ. Đang đi được nửa đường, nàng gõ vào thành xe ba lần.

"Đến Giang phủ một chuyến."

"Vâng, tiểu thư."

*

Buổi tối, Lục Minh Châu kết thúc công việc, về nhà đúng giờ. Chàng nâng túi thịt kho trên tay lên.

"Trưa nay ta đã ăn thử rồi, cũng không tệ."

"Đa tạ phu quân đã nhớ tới thiếp thân."

Giang Thanh Ba bình tĩnh quan sát nam tử, nhìn thấy nụ cười của chàng, khóe môi nàng nhếch lên nhưng lòng lại hơi se lại. Sau khi biết những đã xảy ra ngày hôm nay, lại nhìn về phía nam tử với khuôn mặt vui vẻ đằng kia, nàng luôn cảm thấy nụ cười này hơi gượng gạo.

Thức ăn được bưng lên bàn, Lục Minh Châu nhìn chằm chằm bữa ăn thịnh soạn, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Thức ăn không tệ, nếu có rượu thì càng tốt.”

Mượn rượu giải sầu?

Giang Thanh Ba bình tĩnh quan sát nam tử, nàng bắt gặp được vẻ cô đơn thoáng hiện trên gương mặt chàng. Từng là Tả Chỉ huy sứ của Củng Vệ ti quyền khuynh triều đình, bây giờ lại bị cách chức phải tuần tra trên đường phố, bắt vài tên trộm vặt, giúp các quý tộc tìm kiếm thê thiếp, mèo chó chạy mất, sự chênh lệch này thực sự rất lớn.

Hoàng đế tự mình xuất cung bị ám sát, Lục Minh Châu không biết chuyện nên đi cứu người, kết quả lại bị Thái Thượng Hoàng giận cá chém thớt mà giáng chức, sự nghiệp rơi vào đường cùng.

Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến chàng, nhưng chàng lại là người bị phạt. Quá thảm! Nếu đổi lại là nàng thì chắc nàng trực tiếp tự kỷ luôn rồi. Lục Minh Châu thật biết nhẫn nhịn, chịu oan ức lớn như vậy mà chỉ muốn uống chút rượu giải sầu. Nàng phải thỏa mãn cho chàng thôi.

Giang Thanh Ba gật đầu với Lục Y đang đứng ở cửa, một bình rượu ngon được đặt lên bàn, nàng đích thân rót đầy một ly cho chàng.

“Rượu ngon.”

Lục Minh Châu đặt ly xuống, đè tay của Giang Thanh Ba lại:

“Phu nhân ăn cơm đi, ta tự rót được."

"Vậy cũng được."

Giang Thanh Ba cầm đũa lên, tập trung vào ăn cơm, thỉnh thoảng nàng liếc nhìn Lục Minh Châu. Nàng ăn cơm xong thì đúng lúc Lục Minh Châu cũng uống xong bình rượu ngon.

"Chàng có muốn uống thêm một bình nữa không?"

Một cơn say giải ngàn đời sầu bi, uống say rồi thì không cần nghĩ gì nữa.

"Không uống nữa, ngày mai ta còn phải đi tuần."

Không hổ là nhân viên gương mẫu với tinh thần trách nhiệm cao, đã như vậy rồi còn nhớ đến việc đi tuần. Giang Thanh Ba khâm phục Lục Minh Châu từ tận đáy lòng, chàng rất có trách nhiệm, Thái Thượng Hoàng đẩy Lục Minh Châu ra là tổn thất của ông ấy.

Giang Thanh Ba đứng dậy, một bàn tay to đặt ngang eo. Cơ thể nàng thoáng lắc lư một cái đã ngồi trên đùi nam tử.

"Chàng…”

Giang Thanh Ba quay đầu lại nhìn vào cặp mắt đen đầy thâm thúy của chàng. Ngón tay cái của nam tử cọ nhẹ vào cằm nàng, đầu ngón tay thô ráp lướt qua khiến nàng nổi da gà khắp người.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Châu kề sát, hơi thở phảng phất lướt qua má nàng. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt nàng. Đôi môi mềm mại lướt qua, cái chạm lạnh lẽo khiến nàng đông cứng tại chỗ.

"Phu nhân, có được không?"

Bàn tay nắm lấy vạt áo của nam tử hơi di chuyển, chờ cho đến khi khuôn mặt của Lục Minh Châu lại gần, hàng lông mi dài nhọn của Giang Thanh Ba khẽ run lên, nàng nghiêng người về phía trước để nghênh đón.

***

Trưa hôm sau.

Giang Thanh Ba đặt đũa xuống, nàng vỗ mạnh vào eo rồi nằm xuống chiếc ghế dài mềm mại với vẻ mặt mệt mỏi. Đêm qua chàng dày vò nàng đến gần sáng mới đi nghỉ, suýt chút nữa thì dày vò nàng đến chết luôn rồi. Nếu không phải sau đó không còn sức nữa thì nàng đã đá Lục Minh Châu xuống khỏi giường rồi.

Nàng thở dài, buồn ngủ nhắm mắt lại. Nam nhân có tinh thần và thể lực quá tốt cũng không phải là chuyện hay ho gì, biết dày vò người khác quá rồi, may mắn là kiểu buông thả như vậy cũng chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra một lần.

Đám người Lục Mai dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn. Lục Y bưng đĩa trái cây đã cắt xong đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế dài.

Giang Thanh Ba nhướng mi, gọi Lục Y đang chuẩn bị rời đi lại:

"Nô tỳ kia thế nào rồi?"

"Mấy ngày nay nàng ta đột nhiên yên phận rồi, không ra khỏi phủ, cũng không đến bên ngoài thư phòng của cô gia nhìn xung quanh nữa."

Lục Y nghiêm mặt, nhíu lông mày khó hiểu:

"Nô tỳ cảm thấy nàng ta rất kỳ lạ."

Trong lòng Giang Thanh Ba cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao nàng ta đột nhiên yên phận lại rồi?

"Cho người nhìn chằm chằm nàng ta, đừng buông lỏng cảnh giác."

“Nô tỳ đã rõ rồi.”

Lục Y gật đầu.

"Các ngươi đi xuống trước đi, Lục Mai ở lại."

Lục Y giúp những người khác nhanh chóng sắp xếp bàn ghế, thu dọn sạch sẽ, năm người hầu lần lượt ra ngoài.

Đại sảnh rơi vào im lặng.

Gianh Thanh Ba ngồi dậy, nhìn Lục Mai đang bước vào, nàng mở miệng nhưng im lặng một lúc mới nói:

"Hai ngày trước ngươi đến cửa hàng son phấn có nhìn thấy nàng ấy không? Nàng ấy sống có tốt không?"

Lục Mai nhớ đến người đang sống ở hậu viện trong cửa hàng son phấn, cau mày rồi lắc đầu:

"Nô tỳ không nhìn thấy người."

"Không thấy?"

"Thị vệ không ngăn nô tỳ lại, chỉ là nàng ấy không muốn mở cửa."

Lục Mai dừng lại một chút:

"Thị vệ và quản sự cửa hàng chăm sóc nàng ấy rất tốt, chắc là nàng ấy sống cũng được."

"Lần trước nàng ấy chạy trốn, quản sự có nói gì với ngươi không?"

Lục Mai lắc đầu, một lúc sau lại gật đầu:

"Bà ấy nói người ở hậu viện gần đây thường xuyên nhìn chằm chằm về phương hướng chùa Nam Sơn mà rơi lệ, thỉnh thoảng còn gặp ác mộng mà tỉnh giấc."

Chùa Nam Sơn có gì đặc biệt sao?

Giang Thanh Ba cau mày suy nghĩ, sau khi về kinh nàng cũng đến đấy mấy lần, nhưng nàng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Điều tra chuyện này cũng không dễ dàng gì, nàng suy nghĩ một chút, quyết định buổi tối nói chuyện với Lục Minh Châu.

"Tuyết đã tan, kinh thành càng ngày càng ấm lên, ngày mai ngươi đưa tới một ít áo mỏng…”

Giang Thanh Ba đột nhiên dừng lại, nàng chợt nhớ ra mình không phải đang ở Giang Nam, muốn gửi gì thì gửi đó được, nàng vẫy tay:

"Quên đi, ngươi không cần cố ý đưa qua, chờ đến lần sau ngươi đi kiểm tra thì mang mấy bộ tới đó là được rồi. Chất liệu không cần quá tốt, rất dễ bị người khác nhìn ra manh mối."

"Nô tỳ biết rồi."

"Đi xuống đi."

Giang Thanh Ba ngủ một giấc trên ghế dài, khi nàng tỉnh dậy thì trời đã tối, Lục Minh Châu vừa từ bên ngoài trở về.

Buổi tối, nàng từ phòng tắm đi ra, Lục Minh Châu ôm nàng lên giường. Có một số việc đã có lần đầu tiên thì quá trình của lần thứ hai sẽ cực kỳ suôn sẻ và hợp lý.

Đến ngày hôm sau, khi nàng tỉnh lại, nam tử bên cạnh đã không còn bóng dáng.

Cứ liên tục nửa tháng như vậy, Giang Thanh Ba thật sự không thể kìm nén được nữa. Hai chân nàng mềm nhũn, eo đau nhức, chỉ còn thiếu một bước nữa là nàng hoàn toàn tiêu tùng luôn. Ngược lại, tinh thần và sức lực Lục Minh Châu càng ngày càng tốt, sắc mặt chàng cũng càng ngày càng hồng hào. Nếu đây là thế giới tu tiên, nàng có lý do hoài nghi rằng nam tử này bí mật tu luyện tà thuật thải âm bổ dương.

Lục Minh Châu không phải thức khuya và làm thêm giờ nữa, nên chàng dường như dành toàn bộ sức lực của mình trên giường.

Hô hấp của Giang Thanh Ba đột nhiên dừng lại một chút, rồi không có sức lực mà ngã xuống giường. Tối nay nàng nhất định phải nói chuyện rõ ràng với nam tử đó về vấn đề phát triển bền vững giữa phu thê mới được.

“Tiểu thư, có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi.”

Lục Y chạy đến bên giường, khẩn trương hít một hơi:

"Tiểu thư, Thọ vương bị Hữu Chỉ huy sứ của Củng Vệ ti bắt đi rồi."

"Thọ Vương? Vị này lại giở trò gì vậy?"

Giang Thanh Ba ngồi dậy, cả người quấn trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu.

"Hắn ta ám sát hoàng đế."

"???"

Tia buồn ngủ cuối cùng của Giang Thanh Ba đã bị sự sợ hãi làm cho bay đi mất, nàng hoàn toàn tỉnh táo.

"Hắn ta ám sát hoàng đế? Tại sao vậy? Năm nay không phải đến phiên hắn ta cùng Tuyên Vương bị Thái Thượng Hoàng bắt đi làm thanh niên trai tráng à?"

"Thời gian rút thăm năm nay đã qua lâu rồi, ai cũng nói Thái Thượng Hoàng rất hài lòng với đương kim hoàng đế, cho nên không có ý định thay đổi nữa."

"???"

Thái Thượng Hoàng hài lòng với con cá mặn trên ngai vàng kia hả?

Ánh mắt Thái Thượng Hoàng bị gì vậy hả?

Giang Thanh Ba vỗ đầu, đây không phải là vấn đề, quan trọng là Thọ Vương thật sự dám phái người đi ám sát hoàng đế, điều này còn đồng nghĩa với việc ông ta là thủ phạm gián tiếp khiến Lục Minh Châu bị giáng chức phải đi tuần tra đường phố.

Nàng luôn cho rằng do tàn dư của con Tề vương gây họa, không nghĩ tới lại là Thọ Vương.

Trong mấy sau đó, ngày nào cũng có phủ đệ của đại thần bị Củng Vệ ti xét nhà. Buổi sáng ngươi còn là đại thần có quyền có thế, buổi chiều đã thành tù nhân. Tình hình kinh thành rất hỗn loạn, ai ai cũng có thể gặp nguy hiểm.

Từ trước đến giờ Giang gia luôn ở vị trí trung lập, hơn nữa Lục Minh Châu bị giáng chức sớm, nên chuyện này không liên quan gì đến chàng. Giang Thanh Ba không phải lo lắng gì mà sống một cuộc sống nhàn nhã thoải mái. Ngoại trừ việc trên giường hơi không hợp ý, còn những thứ khác đều hoàn hảo.

Thời tiết đang ấm dần lên, Giang Thanh Ba thay bộ quần áo nặng nề ra, mặc vào một chiếc áo mỏng. Nàng ngắm mình trong chiếc gương đồng, gật đầu đầy hài lòng.

"Đẹp mắt, nhưng…”

Một bàn tay to mạnh mẽ đặt trên eo nàng, Giang Thanh Ba quay đầu nhìn nam tử đứng phía sau mình, nhướng mày.

"Nhưng sao?"

“Quá mỏng.”

Lục Minh Châu cau mày, ánh mắt tối sầm lại:

"Quá ôm người, không được."

"...Quần áo mùa xuân của ai cũng như vậy mà."

"...Lần sau làm một bộ to hơn đi."

Giang Thanh Ba lạnh lùng liếc nhìn chàng, to hơn thì làm sao mà mặc được?

"Cô gia, có người từ trong cung đến tìm ngài."

Lục Y đứng ở trước cửa, cúi đầu nói.

Lục Minh Châu thu tay về, cố nén ý cười, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng như thường ngày:

"Ta đi xem thế nào."

“Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Giang Thanh Ba nắm lấy tay áo của nam tử. Nàng không quên ngọn gió lớn gần đây đã làm cho kinh thành trở nên xơ xác tiêu điều.

“Không sao đâu.”

Lục Minh Châu vỗ tay nàng:

“Nếu qua giờ Tý mà ta vẫn chưa về thì nàng đi ngủ trước đi.”

"Mọi việc phải cẩn thận, có chuyện gì thì chàng phái người trở về nói một tiếng."

“Được rồi.”

Lục Minh Châu lại gần hai bước, hôn lên trán Giang Thanh Ba:

"Đừng lo lắng, mọi việc đã có vi phu che chắn."
Chương kế tiếp