Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 77
“Xin Vương phi thứ lỗi, tiểu thư nhà chúng thần đang dưỡng bệnh, không thể tiếp khách. Người vẫn nên về trước đi ạ.” Gã sai vặt gác cửa xin lỗi, cung kính giải thích.

“Bổn cung nghe nói tiểu thư nhà ngươi không khoẻ nên hôm nay đích thân tới thăm.” Trần Thư không cho đối phương cơ hội từ chối, nàng ta cất bước đi vào trong. “Dẫn đường đi.”

Gã sai vặt không còn cách nào khác đành phải dẫn người đi vào bên trong, đến cửa Thùy Hoa thì lập tức giao việc dẫn đường cho bà tử bên trong.

Tỳ nữ của Trần Thư liếc nhìn gã sai vặt vừa rời đi, sau đó lại nhìn bà tử cách đó mấy bước, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Nàng ta ghé sát vào tai Trần Thư thì thầm.

“Giang tiểu thư đã nhiều lần từ chối lời mời của vương phi, có phải nàng ta đã biết điều gì không? Có cần nô tì đi thăm dò không ạ?”

Trần Thư lắc đầu. “Đi thăm nàng ta đã rồi tính.”

Chẳng mấy chốc đã đến nội viện nơi Giang Thanh Ba ở.

Nội viện yên tĩnh, nha hoàn bận rộn bước đi rất nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động. Mùi thuốc nhàn nhạt phảng phất xung quanh, đắng ngắt theo hô hấp xộc thẳng vào mũi.

Trần Thư bình tĩnh nhìn vào trong, khi bước vào gian nhỏ, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta. Nàng ta ngây người nhìn Giang Thanh Ba, đúng hơn là nhìn vào cái bụng căng tròn đang mang thai của Giang Thanh Ba. Rõ ràng là rất kinh ngạc.

“Muội đây là…”

“Vương phi.” Giang Thanh Ba cố gắng đứng dậy hành lễ, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau.

“Mau nằm xuống. Lúc này đừng để ý lễ nghi gì cả.” Trần Thư ấn bả vai trái của nàng xuống, ấm áp hỏi. Sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc bụng bầu của nàng.

“Chuyện này là từ khi nào?”

“Muội phát hiện từ sau khi ra khỏi nhà lao.” Giang Thanh Ba ho một tiếng. “Mạng của đứa trẻ này cũng lớn thật, bị giày vò như vậy mà vẫn không sao. Không giống ta một lần vào nhà lao mà như mất nửa cái mạng.”

Sắc mặt Giang Thanh Ba tái nhợt, dung mạo tiều tuỵ, cả người uể oải. Rõ ràng hôm nay là một ngày mặt trời lên cao, thời tiết vô cùng ấm áp, vậy mà nàng lại khoác lên mình bộ y phục mùa đông vừa dày vừa nặng. Sự hoài nghi trong lòng Trần Thư hoàn toàn biến mất. Quả thực Giang Thanh Ba không thể ra cửa đi dự yến tiệc trong tình trạng này. Trần Thư thu lại ánh mắt, ngồi xuống đối diện.

“Aizz, đứa trẻ này xuất hiện thật không đúng lúc.”

Trần Thư nhìn chiếc bụng bầu tròn xoe, rồi lại nhìn lên khuôn mặt nàng, liên tục thở dài.

“Quả thực rất không đúng lúc, nhưng muội còn có thể làm gì chứ? Thân thể muội không chịu được, đại phu cũng khuyên không nên uống thuốc phá thai.” Giang Thanh Ba gượng cười.

“Vất vả cho muội rồi.”

“Đều là số phận cả.”

Trần Thư nhìn chiếc bụng của Giang Thanh Ba, ánh mắt dần trở nên thâm trầm. Trên mặt hiện lên vài phần tiếc nuối. Không đợi nàng hỏi, Trần Thư đã nói. (đọc truyện trên app giúp duy trì hổ trợ các team dịch TYT)

“Vương gia nhà ta ngược lại là một người rất thích trẻ con. Trên đường đi thấy mấy đứa trẻ của nhà người ta thì sẽ chạy lại trò chuyện với chúng. Khi nhìn thấy những đứa trẻ dễ thương thì cứ như hoá đá vậy, luôn muốn tiến tới và ôm lấy chúng cho thoả thích, có khi còn bị người ta đánh vì tưởng là kẻ bắt cóc.” Trần Thư dường như đã tưởng tượng ra một bức tranh đầy thú vị, nàng ta cười lớn.

“Tuyên vương điện hạ quả thực vẫn hồn nhiên như trẻ con vậy.”

Haha!

Triệu Tốn nhào tới ôm lấy đứa trẻ, bị coi là kẻ bắt cóc rồi bị đánh thì chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Đổi lại là nàng, nàng sẽ trực tiếp đánh gãy cái chân biến thái của Triệu Tốn. Giang Thanh Ba lặng lẽ liếc nhìn Trần Thư, cảm thấy mỉa mai, loại hành vi biến thái này của Triệu Tốn có lẽ chỉ có Tuyên vương phi mới cảm thấy bình thường. Sau khi oán thầm, nàng gượng cười.

“Tuyên vương điện hạ thích trẻ con như vậy, sau này nhất định sẽ là một người cha tốt.” Tốt được mới lạ.

“Vương gia nhất định sẽ là một người cha tốt. Đáng tiếc thân thể ta không tốt, không thể cho chàng được toại nguyện.” Trần Thư nhìn xuống bụng của mình, nỗi u sầu hiện rõ trên lông mày nàng ta. “Ta đã thử vô số cách trong nhiều năm nhưng mà vẫn không có tác dụng gì, giờ đây ta đã hết hi vọng rồi. Vương gia không thể không có người thừa kế, vì vậy ta định thay chàng nạp thêm thiếp. Muội thấy sao?”

“???”

Loại chuyện trong nhà này thích hợp để hỏi nàng sao? Trần Thư nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của nàng. Trong đầu Giang Thanh Ba bỗng lóe lên một suy nghĩ, ngay giây sau đã hiểu được ý của đối phương, mím môi nở một nụ cười nhạt.

“Trắc phi ấy à... Thứ nhất, không được quá đẹp, thứ hai, không được là mẫu người mà vương gia thích. Bản tính đàn ông rất dễ thay đổi, nếu như bị người đàn bà đó quyến rũ, e rằng khó có thể xoay chuyển được tình thế. Nếu như đối phương là người xấu, bày mưu tính kế chia rẽ tình cảm giữa người và vương gia, thì cuộc sống sau này của Vương phi khó mà yên ổn.”

Gương mặt tái nhợt của Giang Thanh Ba khẽ nở một nụ cười, trên người xuất hiện nhiều thêm loại cảm giác vỡ vụn. Trần Thư thấy thế thì tâm trí hơi dao động. Lời nói của đối phương vang vọng trong đầu nàng ta, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Nếu như những lời này là người khác nói, nàng ta chẳng lấy làm lạ, nhưng đây lại là lời nói thốt ra từ miệng Giang Thanh Ba, một mỹ nhân có gương mặt yêu kiều, dáng người thướt tha còn có gia thế, ý nghĩ kia trong lòng nàng ta bắt đầu dao động. Hay là đợi thêm chút nữa?

“Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi.”

Lục Y bưng bát thuốc từ bên ngoài vào. Người còn chưa bước vào hẳn mà mùi thuốc nồng nặc đã sộc thẳng vào mũi. Trần Thư cau mày.

Giang Thanh Ba vờ như không thấy, uống thuốc xong, nàng nằm trên chiếc ghế tựa thiu thiu ngủ, nói chuyện với Trần Thư câu được câu không. Một lần nữa tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ, Giang Thanh Ba bừng tỉnh nhìn về phía nàng ta.

“Vương phi thứ lỗi, thuốc này gây buồn ngủ, muội không chịu được.”

“Không sao, muội không khỏe thì nghỉ ngơi cho tốt, ta về đây.”

“Vương phi đi thong thả, hôm khác lại đến.” Giang Thanh Ba gọi Lục Mai đưa Tuyên vương phi ra khỏi phủ.

Đợi Tuyên vương phi đã đi xa, cơn buồn ngủ của Giang Thanh Ba đã tiêu tan, làm gì còn vẻ mệt mỏi như ban nãy. Đôi mắt của nàng thất thần nhìn chằm chằm về hướng Trần Thư rời đi.

Không lâu sau Lục Mai quay về, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tuyên vương phi đã biết chuyện tiểu thư mang thai rồi, nhỡ bị người khác theo dõi thì sao? Cô gia bây giờ còn đang bị lưu đày nữa.”

“Không sao, phụ thân ta đã nói rõ từ trước với Thái Thượng Hoàng rồi.”

Bây giờ nàng mới để ý nhiều đến lời nói vừa nãy của Trần Thư, đối phương lại muốn để nàng làm trắc phi của Triệu Tốn. Trắc phi nghe có vẻ rất êm tai, nhưng dù sao cũng không thể bằng chính thê, vẫn còn phải nhìn mặt chính thê mà sống.

Chậc chậc, đôi phu thê này mơ cũng đẹp lắm! Xem ra con đường quyền thế của Tuyên vương khá thuận lợi và hơi nhẹ nhàng đây. Vẫn nên gây chút khó dễ cho gã ta, không thể để gã ta ảo tưởng được.

Giang Thanh Ba định đi tìm phụ thân nói chuyện, nàng còn chưa đứng dậy thì phụ thân đã đến.

“Ta nghe nói Tuyên vương phi vừa mới đến.”

“Đúng vậy. Còn hỏi ý kiến con về việc Tuyên gia tuyển trắc phi.”

“Con không phải lo về chuyện của Tuyên vương phủ, dù sao gã ta muốn nạp trắc phi thì cũng không có thời gian.” Giang Nguyên cười nói.

Giang Thanh Ba nhìn thấy nụ cười toan tính của cha, bỗng phấn chấn hẳn lên. “Chẳng lẽ là cha đã làm gì rồi sao?”

“Người ta là vương gia, là huynh đệ của hoàng đế bệ hạ. Ta chỉ là một tên quan không được sủng hạnh thì làm gì được hắn? Chỉ là — ” Khóe miệng của Giang Nguyên khẽ cong lên. “Tuyên vương là một viên quan tốt vừa có tài lại được việc, nên ta đã đề bạt gã ta đi Kiền Châu dẹp loạn. Tối nay sẽ lên đường.”

Từ đây cưỡi ngựa đến Kiền Châu cũng phải mất nửa tháng. Sáu tháng trước Kiền Châu xuất hiện một giáo phái, mê hoặc bách tính thần hồn điên đảo, không coi pháp lệnh của triều đình ra gì, đập phá nha môn, còn không nộp thuế đúng hạn. Nghe nói ba tháng trước một huyện lệnh ở Kiền Châu bị sát hại, viên quan tiếp theo được phái đi, sau khi nhậm chức nửa tháng thì đã từ quan về quê.

Tuyên vương Triệu Tốn đi Kiền Châu, rất tốt. Giang Thanh Ba giơ ngón cái lên, cho tán thưởng phụ thân mình.

“Vẫn là cha biết tận dụng nhân lực.”

Giang Nguyên:...

Câu nói này nghe có vẻ không giống lời khen cho lắm.

Tin tức tối hôm đó Tuyên vương rời kinh cứ như mọc chân vậy, ngày hôm sau đã lan truyền từ phố lớn tới ngõ nhỏ. Giang Thanh Ba một lần nữa nghe được tin này từ trong miệng Lục Y.

Từ sau khi tiễn Tuyên vương đi, Giang Thanh Ba phát hiện phụ thân bước đi rất thong thả, những âu lo thường ngày hiện trên hàng lông mày thì nay cũng phai dần đi.

Mới vui vẻ được hai ngày, nàng phát hiện nụ cười trên mặt phụ thân mình đã biến mất. Trường bào như trăng sáng giờ dính toàn bùn đất, bẩn tới mức không nhìn ra hình dáng. Khuôn mặt anh tuấn hay làm các cô nương mê mẩn của phụ thân giờ vừa xanh vừa tím, nhếch nhác chẳng ra sao. Giang Thanh Ba hú hồn một phen. Phụ thân bị ai tính kế vậy?

“Thật sự quá ngang ngược rồi, thế mà lại dám đánh mệnh quan của triều đình, chúng ta quyết không bỏ qua cho hắn, có phải người của Tuyên vương làm không cha?” Giang Thanh Ba nói xong, ngay lập tức bảo Lục Y gọi đại phu tới.

“Nói xằng nói bậy gì đó, người của Tuyên vương chắc chắn không dám động tới ta.” Giang Nguyên than thở, tinh thần ủ rũ trông thấy: “Ngoài kinh thành có lưu dân tới —”

“Người bị lưu dân đánh ư? Tại sao chứ?”

“Không đúng, kinh thành sao lại có lưu dân?”

“Năm nay phía Bắc gặp đại hạn. Cũng không biết mấy quan viên quan bên đó làm cái gì mà lại xuất hiện nhiều lưu dân như vậy. Rất nhiều người đã chạy tới kinh thành, giờ nhìn từ xa bằng mắt thường thấy toàn là lưu dân ở ngoài cổng thành.” Giang Nguyên ôm trán, trong lời nói toàn là sự lo lắng: “Gần đây kinh thành không an toàn, con đừng ra ngoài.”

“Bộ dạng con bây giờ muốn ra ngoài cũng không được.” Giang Thanh Ba chìa cái bụng bầu tròn vo ra.

“Không ra ngoài là tốt nhất, con ngoan ngoãn ở nhà đi, để ta vào cung một chuyến.”

“Cha, trước hết cứ để Tả đại phu xem vết thương của người đã. Bộ dạng này của người vào cung khéo còn dọa cả Hoàng đế.”

“Dọa được thì càng tốt, cho người nhìn rõ tình cảnh của kinh thành hiện giờ, để còn quan tâm đến những lưu dân kia.”

“Cha, người vào cung thì dẫn thêm vài vị đại nhân nữa, luật pháp không trách nhiều người mà.”

Lời Giang Thanh Ba còn chưa nói, Giang Nguyên đã đi xa rồi. Nàng đang mang cái bụng to đùng nên không tiện đuổi theo, chỉ đành giương mắt nhìn cha đi mất. Chỉ mong phụ thân nhớ dẫn theo vài người nữa thôi!

Nàng có chút lo lắng, vẫn luôn đợi tin tức của phụ thân. Vào lúc chạng vạng, sắc trời vừa tối, Giang Nguyên về tới nhà. Chưa đợi nàng nhìn thấy người, phụ thân cùng vài phụ tá đã đi thẳng vào thư phòng.

Giang Nguyên có thể sống sót trở về thì chắc hẳn không có chuyện gì to tát xảy ra. Giang Thanh Ba buông bỏ lo âu, an tâm dưỡng thai.

Vài ngày sau đó, Giang Thanh Ba phát hiện phụ thân mình luôn đi sớm về muộn, lần nào gặp cha nàng cũng thấy vết thương cũ trên mặt cha còn chưa hết đã có vết thương mới, vừa xanh vừa tím. Tâm tư trong lòng vừa buông xuống giờ lại nổi dậy. Nàng thở dài. Phụ thân ngày ngày đều bị đánh, như này đến cả người làm bằng sắt cũng không chịu được đó.

Giang Thanh Ba cũng quan tâm tới tình hình của lưu dân. Những loạn lạc nàng lo lắng không có xảy ra. Lưu dân được bố trí ổn thỏa ở một thôn trang mới xây ngoài thành, ngày nào cũng có vệ quân chở lương thực tới.

Nghe nói Hoàng đế cải trang đích thân đi kiểm tra tình hình của lưu dân. Thanh danh của Hoàng đế không biết từ lúc nào đã tốt lên, Hoàng đế vô cùng coi trọng việc điều tra kỹ những quan viên ở phía Bắc vì đại hạn nên quản lý không thỏa đáng. Viên quan tra án không dám chậm trễ, nửa tháng sau một đám viên quan ở trong ngục được áp giải về kinh thành. Hoàng đế sau đó cứ như là một người hoàn toàn khác vậy, liên tiếp xử lý mấy tên quan lại tham nhũng. Uy tín của hắn trong lòng dân đột nhiên tốt lên, thậm chí còn âm thầm muốn vượt qua Tuyên vương Triệu Tốn.

Chút lo âu cuối cùng giữa hàng lông mày của Giang Nguyên cũng biến mất không dấu vết, cả người trông có vẻ khoan khoái. Bước đi hớn hở tưởng chừng như đem theo cả lốc xoáy vậy. Nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

“Hình như người có chút khoa trương đó.” Giang Thanh Ba bĩu môi.

“Vì cha nhìn thấy hy vọng trên con đường làm quan.” Giang Nguyên thở dài: “Con không hiểu đâu.”

“...”

Haha, đáng lẽ nàng không nên vội vàng quan tâm như thế!

“Này, con gái đừng đi.”

“Con không hiểu phụ thân thì ở lại làm gì chứ?” Giang Thanh Ba đỡ lấy lưng, mặt không biểu cảm mà quay đầu đi.

“...Vì ý cha không phải thế.”

Giang Thanh Ba cười, không nói gì.

“Tuyên vương vì dẹp loạn nên trọng thương, vừa về tới kinh thành. Bệ hạ muốn tổ chức tiệc chúc mừng cho gã ta, yến tiệc mời tất cả quần thần cùng gia quyến, con ngoan ngoãn ở nhà không chạy lung tung nhé?”

“Là cha đề nghị Tuyên vương đi dẹp loạn đó, gã ta thù rất dai, cha phải cẩn thận chút.”

“Cha biết rồi.”
Chương kế tiếp