Khu Vườn Của Tôi

Chương 13: Hành

Edit: Trúc Linh

“Hoa bạc hà mèo?” Chung Côn Luân chậc chậc bảo lạ: “Cô tìm cái này từ đâu thế? Không đúng!” Bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó nói: “Sao cô lại ở trong nhà tôi?”

Trong nháy mắt ý đồ leo cây của Chung Côn Luân bị cho bay lên một tầng cao mới, anh tức giận chỉ tay vào Mộ Vân Sơn: “Cô giấu camera ở góc nào? Có phải đã nhìn lén tôi cả buổi trưa hay không? Đã chụp không ít ảnh của tôi rồi?” Ngừng lại một chút, vốn dĩ anh nói tiếp theo thói quen là: “Mau xóa chúng đi!” Có điều hình như nhớ ra gì đó, chụp lén là nhiệm vụ của cô gái này nên đành phải sửa miệng: “Nhanh lấy nó ra… Cho tôi xem mau.”

“Tôi mới không thèm chụp anh đó.” Mộ Vân Sơn cười lạnh: “Di động bị con mèo ngậm đi lại gặp phải cái người có chỉ số thông minh thấp, ai mà ngờ được lại có người thấp đến mức độ này! Để con mèo trộm mất điện thoại đúng là buồn cười!”

Chung Côn Luân bị cô quở trách một trận đúng là còn oan hơn cả Đậu Nga, cũng chưa từng thấy Mộ Vân Sơn nổi giận đùng đùng như vậy bao giờ: “Cô làm gì mà như ăn phải thuốc nổ thế?”

“Hôm nay tâm trạng của bà đây không tốt.” Vẻ mặt của Mộ Vân Sơn bình tĩnh nói: “Không có tâm tình dỗ dành em bé to xác đâu nên đi lấy di động đi. Làm ơn đi lùi ra phía sau, đi lùi mười ba bước sau đó đóng cửa đi.”

Chung Côn Luân nhìn thoáng qua phía sau— Nếu anh lùi về sau, đi thêm mười ba bước rồi đóng cửa thì— Chẳng phải vừa lúc đi vào phòng bếp ư? Anh giận dữ quay đầu: “Có phải cô bị điên rồi không?”

Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ yếu đuối của người phụ này khi ở trên sân khấu, cô nói cô bị bệnh nan y, không có bố mẹ, hy vọng cuối cùng là được nếm trải chút tình yêu…Vì thế anh mới có chút cảm động, muốn thành toàn cho cô.

Sau đó người phụ nữ vong ân phụ nghĩa này ẩu đả với người lớn hơn mình đống tuổi, hiện tại còn dám chỉ vào mũi anh nói anh là em bé to xác?! Còn hạ mệnh lệnh bảo anh cút vào phòng bếp đi?

Chắc chắn là cô điên rồi, có lần một sẽ có lần hai lần ba!

Chung Côn Luân sợ hãi đến mức không phản ứng lại với câu ‘Đi lấy di động’ của Mộ Vân Sơn. Vì thế Mộ Vân Sơn tự mình nhặt di động của Chung Côn Luân lên, ấn ấn hai cái hỏi: “Mật mã?”

“654321.” Chung Côn Luân trả lời theo bản năng.

“Ồ…” Mộ Vân Sơn không nhìn anh, nhanh chóng bấm dãy số mở điện thoại của Chung Côn Luân xóa số của mình. Xóa luôn cuộc trò chuyện, số Wechat liên hệ cũng xóa đi— Sáng nay cô đã kéo Chung Côn Luân vào danh sách đen, nhưng điện thoại vẫn gọi được— ‘Người đẹp trai thứ hai thế giới’ có thể dùng số Wechat gọi cho cô vậy mà cô nhất thời không phát hiện ra.

Chờ đến khi xóa xong– Cô thở phào nhẹ nhõm, lòng dạ cực kỳ sung sướng, cảm giác thoát khỏi được sự tức giận về sau. Ném điện thoại lại cho Chung Côn Luân, nghĩ nghĩ cuối cùng nở nụ cười giả tạo: “Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt nếu có chỗ nào thể hiện không tốt hoặc dọa đến anh thì cho tôi xin lỗi anh nhé! Thực xin lỗi! Mong anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi! Amen! Làm fans của anh, tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh! Anh Chu đã giao công việc cho tôi nên tôi sẽ cố gắng hết sức! Nhưng hôm nay không hề chụp ảnh, tuần sau nói tiếp, tôi đi trước!”


“Chờ chút đã!” Chung Côn Luân thấy cô thay đổi sắc mặt nhanh chóng thiếu chút nữa đã cho mình nhìn lầm: “Lúc nãy cô nói tôi là em bé to xác?”

“Tôi không có nói.” Ngay cả chớp mắt Mộ Vân Sơn cũng không chớp.

“Cô có nói!”

“Tôi không nói.” Vẻ mặt Mộ Vân Sơn vẫn như cũ nói: “Anh có bằng chứng chứng minh là do tôi nói không?”

Chung Côn Luân trợn mắt há mồm, còn có loại này à?

Mộ Vân Sơn: “Vậy thì không có.” Dừng lại một chút, cô thuận tiện bồi thêm một câu: “Giống như việc tôi yêu anh đến muốn chết, sao có thể tùy tiện nói anh là em bé to xác chứ? Anh làm cái gì cũng rất cố gắng rất tích cực, anh là điện, anh là ánh sáng, anh là thần thoại duy nhất, tôi rất yêu anh, you are my superstar.”(Ứng dụng TᎽT)

Vẻ mặt qua loa chỉ nói cho xong lời thoại… Chung Côn Luân sợ tới ngây người, cả tứ giác cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho đúng.

“Tạm biệt.” Mộ Vân Sơn vẫy vẫy tay, chuẩn bị tiêu sái rời đi thì đột nhiên đầu gối truyền tới trận đau nhức, cô lảo đảo một chút, cắn răng đứng lên, khập khiễng đi ra khỏi cửa nhà Chung Côn Luân.

Vết thương trên đầu gối hình như bị sưng lên. Mộ Vân Sơn đi ra cổng Thính Bích Cư hoạt động, cẩn thận không đụng vào chỗ bị thương, từ từ đi ra ngoài.

Một con mèo yên lặng trèo lên đầu tường, đi theo cô đi ra ngoài.

Chung Côn Luân mở cửa nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu ra làm sao. Hôm nay anh đã được chứng kiến bộ dáng điên khùng của Mộ Vân Sơn, chẳng lẽ sau khi nhảy xuống biển đầu óc đã hỏng đến mức không chữa được nữa? Cái người phụ nữ điên này rốt cuộc tới đây làm gì? Chẳng lẽ để chê cười anh sao? Ồ! Anh nghĩ tới— Người phụ này cầm di động của anh rồi xóa số điện thoại— Người phụ này dám ghét bỏ anh! Vậy mà cô dám ghét bỏ anh!

Hai phút sau, cung phản xạ dài của Chung Côn Luân mới phân tích được Mộ Vân Sơn không hề có ý ‘yêu anh đến muốn chết’ kia, mà thực ra rất rất ghét ghét anh, rốt cuộc anh đã làm gì? Chẳng lẽ… Là bởi vì lông mày của anh có thêm vết sẹo? Ngực của Chung Côn Luân tức giận mà không có chỗ phát tiết, sờ vết sẹo nơi đuôi mắt, lần đầu tiên có chút dao động với địa vị đẹp trai nhất thế giới của mình.

Một cái sẹo….

Nó thực sự quan trọng như vậy sao?

Anh cảm thấy nó khá xinh đẹp mà…

Đàn ông có sẹo tức là có thêm huân chương, là vinh quang. Từ nhỏ đến lớn, những đứa con trai đều được dạy bảo như thế mà lớn lên, Chung Côn Luân– Cậu bé to xác này thấy có sẹo không phải là điều gì không tốt.

Đây là chứng minh cho sự nỗ lực của anh trong công việc, có cái gì không tốt đâu? Toàn thế giới không nhìn ra sao? Đây là huân chương, là chiến công đó!

Càng nghĩ càng thấy giận, cung phản xạ hình cung dài của Chung Côn Luân gọi điện thoại: “Chú Hạ, gần đây nhà bố cháu sao rồi ạ?”

Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng ôn hòa quen thuộc: “Rất tốt, khách thuê có lối sinh hoạt rất tốt, phòng ốc quét tước sạch sẽ. Cô ấy còn làm cỏ cho sân, tưới nước cho hoa hồng trên giàn, trước mắt tất cả đều được đi vào quỹ đạo.”

“Cô ấy có nói khi nào sẽ đi không?” Chung Côn Luân nghi ngờ hỏi.

“Không có, bọn chú đã ký hợp đồng năm năm, sao cô ấy có thể đi chứ?” Hạ Tuệ Xuân ở làng Huệ Lâm hỏi một cách kỳ quái: “Cháu biết vị khách thuê nhà kia sao?”

Chung Côn Luân nhẹ nhàng thở ra, biểu hiện ở chỗ nhà của bố anh rất tốt chắc chắn là diễn chuyên môn cho anh xem, người phụ nữ này không có khả năng không yêu anh, cô đã trả giá nhiều như vậy… Mộ Vân Sơn đang dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’. Trước ra vẻ lãnh đạm với mình, ghét bỏ mình, hiểu lầm mình, sau đó khiến cho lòng hiếu kỳ của mình dâng lên rồi đi tới tiệp cận cô!

Nhất định là dạng này!

“Cô ấy… Ở trong nhà thì làm gì?” Chung Côn Luân do dự hỏi một chút: “Có cãi nhau với hàng xóm hay tùy ý đánh người rồi lầm bầm lầu bầu gì đó không ạ?”

“Đánh người?” Hạ Tuệ Xuân ngạc nhiên hỏi: “Sao cô ấy lại đánh người? Danh tiếng của cô ấy ở trong thôn rất tốt, Chước Đức với lão Hầu đều rất thích cô ấy. Cô ấy còn sửa chữa mặt cỏ giúp lão Hầu, giúp Chước Đức bày tranh chữ ở quán tiểu khu để bán nữa, nghe nói gần đây Chước Đức kiếm lời không ít tiền.”

“Có phải là dán poster, ca hát, xem TV gì đó…” Chung Côn Luân nghĩ nghĩ: “Hay là mua nước khoáng linh tinh gì đó?” Gần đây anh có làm đại diện thương hiệu cho một chai nước khoáng, giá trị của con người được nâng cao, trên thân bình sẽ vẽ thế giới động vật, từng đường nét đều được các họa sĩ có tiếng về tranh minh họa vẽ lên, cũng có phụ đề phổ cập khoa học xem như là khoản công ích mà công ty đó muốn mang tới cho cộng đồng.

“Thiếu gia, chú không phải là trinh thám.” Hạ Tuệ Xuân thấp giọng cười, hình như là buồn cười với nghi vấn của đứa cháu trai này: “Chú chỉ biết, mỗi ngày cô ấy về nhà sẽ quây quanh vườn, trồng hàng cây hành lá. Cả người cô ấy đều là bùn đất, chẳng khác nào người nông dân đang làm ruộng cả, không giống như loại người sẽ theo đuổi những minh tinh dán lên quảng cáo đâu.”

“Gần đây cô ấy làm cái gì ạ?” Chung Côn Luân ngạc nhiên hỏi.

Hạ Tuệ Xuân trả lời chắc nịch: “Mấy ngày nay cô ấy đào đất, trồng hành lá.”

Chương kế tiếp