Khu Vườn Của Tôi

Chương 14: Cơn mưa xanh

Edit: Trúc Linh

Một dãy hành lá?

Chung Côn Luân nằm ở trên ghế bập bênh đặt cạnh phòng bếp, nghĩ mãi không ra, trồng cái đồ tên hành lá này làm gì, trong khi chỉ cần một cuộc điện thoại là người giao hàng sẽ đem tới những cây hành đã được rửa sạch cắt gọn đến tận nhà, vì sao cứ muốn trồng? Cho dù không gọi người giao đến cũng có thể bảo người giúp việc hoặc dì nào đó đi mua mà…

Huống hồ cái loại như hành lá này cần nhiều ngày để mọc lên, cũng rất mệt mỏi.

Ở biệt thự ‘Hơi Huyền’ anh thích nhất là gian màu ấm áp của phòng bếp mặc dù không nấu gì nhưng nhìn những cái nồi cái chén sạch sẽ đặt cạnh nhau cả người sẽ toát lên sự vui vẻ khó nói. Cho nên ghế bập bênh được đặt trong phòng ngủ đã được dời sang phòng bếp để cho anh nằm phơi nắng và ngủ.

Hôm nay Chung Côn Luân mang theo vẻ mặt mờ mịt nằm trên ghế bấp bênh tự hỏi những vấn đề liên quan đến cây hành lá cả nửa ngày rồi vẫn chưa buồn ngủ, đến khoảng bảy tám giờ… Anh đột nhiên nhớ ra— Không thấy ‘người đẹp trai thứ hai thế giới’ đâu!

Ấn tượng cuối cùng với ‘người đẹp trai thứ hai thế giới’ đó chính là nó đã chạy ra ngoài! Cả người Chung Côn Luân dựng đứng lông lên, nhìn cái ổ chỉ đủ cho con mèo nằm kia, sau đó nhớ ra nó đã đi theo Mộ Vân Sơn!

Ôi đệt! Anh lấy di động ra, ấn ấn hai cái mới phát hiện— Số điện thoại đã bị Mộ Vân Sơn xóa!

Cả người đang quấn đầy băng gạc trắng đứng thẳng dậy, gọi điện thoại cho anh Chu— Nhưng mà mấy ngày nay anh Chu đều ở ngoài tam giới không ở trong ngũ hành cho nên không nhận. Anh bèn gọi điện thoại cho Hạ Tuệ Xuân, Hạ Tuệ Xuân cũng không nhận. Chung Côn Luân lại phải gọi cho bảo vệ của biệt thự— Kết quả cũng không nhận!

Anh ngây người, cảm thấy thế giới xung quanh như chìm vào khoảng không mờ ảo.

Trong nháy mắt toàn bộ thế giới chỉ còn mình anh ở lại.

Những người ở quanh mình, thường xuyên vây quanh mình, dỗ dành mình vui vẻ bỗng biến mất, cả trái đất tròn trĩnh này chỉ còn mỗi bản thân— Còn có cả âm thanh lạnh như băng, dữ tợn vang vọng: “Em bé to xác!”

Chung Côn Luân lấy khẩu trang và khăn quàng cổ ở trong tủ quần áo ra đeo lên, đội thêm mũ lưỡi trai, bao mặt kín mít rồi mặc áo khoác, lén lút đi từ trong nhà ra bên ngoài.

Anh đối với chuyện trốn ra khỏi nhà mình rất thành thục đến nỗi ai quen biết anh cũng thấy ngạc nhiên.

Buổi tối trong khoảng thời gian từ bảy đến tám giờ đa số các gia đình đang ăn cơm hoặc là đang hưởng thụ thời gian ở bên cạnh gia đình. Có những gia đình đang nói chuyện, xem TV, có nhóm ông lão bà lão đang thúc giục con cháu kết hôn, hoặc rèn luyện cơ thể bằng cách đi bộ. Cho nên cũng không có ai cố ý để mắt tới Chung Côn Luân, mỗi người đều là một cá thể độc lập, đằng sau những cá thể độc lập là gia đình, mỗi người vì gia đình mà làm việc cho nên không ai là nô tài của Chung thiếu gia cả.

Chỉ có thể nói trong lúc nhất thời không ai nhận điện thoại của Chung Côn Luân chỉ là trùng hợp mà thôi.

Chung Côn Luân đi ra từ phía sau núi của Thính Bích Cư— Đừng hỏi vì sao anh biết con đường này, dù sao cũng đã gặp Mộ Vân Sơn nơi đây hai lần.

Anh biết hiện tại Mộ Vân Sơn đang ở nhà cũ của Chung gia ở thôn Huệ Lâm, nếu ‘người đẹp trai thứ hai thế giới’ cũng đi theo Mộ Vân Sơn— Thì tốt nhất là nên trở về nhà với cô, nếu như hậu quả khác đi… Nếu như không còn thấy nó nữa… Chung Côn Luân đã sớm quên ngày đầu tiên bản thân đã trừng mắt nhìn nó với ánh mắt thù địch như thế nào, chỉ nghĩ đến lúc trước dáng vẻ mềm mại ôm con mèo vào lòng kia vô cùng đáng thương, trong lòng vừa nóng vừa đau.

Cho dù đó chỉ là hy vọng xa vời thì anh cũng phải đi xem một chút, có lẽ… Một chút hy vọng… Có lẽ nó đang ở nơi đó? Dù đáy lòng của anh vẫn đang thấy khủng hoảng mỗi khi nghĩ đến ngôi nhà kia, nhưng cảnh đời đổi thay, chuyện quá khứ đã qua đi, bây giờ nơi đó không còn Chung Thư Tam mà là Mộ Vân Sơn.

Lúc này, nhiệt độ ban đêm giảm mạnh, gió hơi hội tụ, dự báo thời tiết nói sẽ có chuyển biến lớn. Tuyên bố báo động màu cam trước. Trong hai giờ tới sẽ có sấm sét ở trên thị trấn, bộ phận xung quanh có thể sẽ mưa to, mong người dân chú ý an toàn.

Mộ Vân Sơn mong rằng do thời tiết biến đổi lớn nên đầu gối của cô đau thêm chứ không phải là do Chung Côn Luân. Ngồi xe hai giờ mới về đến nhà, đầu gối của cô đã sưng lên một vòng, lúc ngồi xuống hoàn toàn không thể uốn được nữa, chỉ có thể duỗi thẳng chân ra để cho mình y như cương thi. Cô ngồi lên giường, ném cái túi xuống giường, cả người thả lỏng nằm bẹp, thở dài một hơi.

Hôm nay thật mệt, mệt đến mức gân cốt bị đứt từng khúc.

Nếu không phải do con mèo của Chung Côn Luân…

“Meo…”

Cả người Mộ Vân Sơn nhảy dựng lên, hôm nay cô bị tiếng con mèo này làm cho hoảng sợ, thần kinh căng chặt không lỏng nổi, cô nhìn con mèo của Chung Côn Luân lăn ra khỏi túi của mình, nó chui vào đó từ khi nào? Chẳng lẽ lúc đi được nửa đường cô quá đau chân nên đã dừng lại? Nó không to nhưng rất béo, cũng không nhẹ— Vậy mà cô cả đường còn căm giận cõng cái túi của mình đi, rồi đem đầu sỏ gây tội về nhà?

‘Người đẹp trai thứ hai thế giới’ lăn qua lăn lại trên giường Mộ Vân Sơn, chỉ trong chớp mắt nó bắt đầu nhảy thoắt lên đỉnh giường sau đó bò lên vách tường cũ nát, sau đó nhảy lên cái xà ngang của nhà ngo ngoe thân mình thả cái đuôi xuống.

Cuối cùng Mộ Vân Sơn cũng cảm nhận được tâm tình khi Chung Côn Luân phải trơ mắt nhìn di động của mình bị nó ngoặm lên cao.

Đúng lúc này, bên ngoài nổi gió to, thổi mạnh mẽ, tán lá cây theo nhịp gió mà thét gào, trong không gian đêm tối này giống như thấy được từng hạt bụi li ti đi ngang qua, từng kẽ lá xoay tròn rơi trên mặt đất, càng rơi càng bị thổi đi cao, hình như chuẩn bị có gió lốc.

Ngay sau đó điện lóe lên, tiếng ‘ầm ầm’ càng lúc càng lớn.

Bão táp theo đó đổ đến.

“Hành của mình!” Mộ Vân Sơn kêu thầm một tiếng, cô nhảy lò cò chân trước chân sau đi ra ngoài kiểm tra đồ mà cô đã trồng.

Thật ra Mộ Vân Sơn cũng không nghĩ trồng rau, bởi vì hành lá này cũng không phải không có ở siêu thị nên cũng không ham, cho nên khi mua về cô chỉ trồng có hai luống. Ăn không hết thì bỏ cũng được.

Hành là một loại rau thơm, trên cơ bản không có bệnh sâu gì, trong bách khoa thực vật thì nó thích đất nhưỡng và không khí ẩm, không nóng không lạnh là hoàn cảnh thích hợp để sinh trưởng nhất. Nhưng tất nhiên… Sẽ không bao gồm việc mạnh mẽ lớn lên trong cơn bão.

Tia chớp qua đi sẽ đến tiếng sét ầm ù, ngay sau đó gió gào thét biến thành gió lạnh, và mưa to tầm tã.

Cơn mưa hôm nay không giống như bình thường, chẳng khác nào có người đổ nước ầm ầm từ trên trời rơi xuống, hoặc là thổ địa của thành phố B không cẩn thận chui dưới ống nước của thượng đến nên bị hỏng tan tác, trời đất quay cuồng.

Chung Côn Luân đã không ra khỏi cửa suốt nửa tháng, khó khăn lắm mới cải trang đi ra ngoài một chuyến vậy mà còn gặp mưa to.

Ở tuổi này của anh thì dù có biết thời tiết thay đổi cũng không mang dù.

Cho nên anh mạo mưa rền gió dữ, khi lén lút sờ soạng đi tới nhà cũ của mình thì cả người đã mang một màu bùn đất— Thôn Huệ Lâm vẫn đang dùng đường đất, mưa ngập lầy lội quá đầu gối, Chung Côn Luân dùng nghị lực phi thường, kinh nghiệm quay chụp phim kiếm hiệp thích khách gì đó, cùng mới ký ức cực đoan lúc còn nhỏ… Thuận lợi tìm được nhà cũ của mình.

Nước mưa rơi xuống khé nước ở sau núi tạo thành dòng suối, nơi đó gần với nhà anh nhất, nhà cũ gần trăm năm của Chung gia như sắp bị gió lung lay làm cho đổ nát. Chung Côn Luân đã lâu không về nên khi nhìn thấy nguy hiểm trước mắt sợ tới mức hồn phi phách tán, cuối cùng hạ quyết tâm đợi mưa tạnh thì phải tu sửa nhà cũ thật tốt, vốn dĩ căn nhà kia đã dọa người lỡ như sụp xuống làm Mộ Vân Sơn chết thì cô nhất định sẽ biết thành lệ quỷ mất.

Mấy nhà ở trong thôn Huệ Lâm đều đóng chặt cửa sổ, không có ai phát hiện ra lưu lượng trứ danh, Chung đại minh tinh đang mạo hiểm trời mưa đá trôi đi đến nhà cũ của mình.

Anh cho rằng sẽ có đồng cỏ hoang làn tràn sau núi, ‘con sông’ sẽ bao phủ hết tất cả. Và bây giờ Mộ Vân Sơn đang ở trong nhà run bần bật còn anh thì chỉ tới tìm mèo! Không sai chính là như thế!

Nhưng đó là cái gì? — Anh khiếp sợ nhìn một nam một nữ đang ở trong nhà cũ của mình.

Một người nam trẻ tuổi đang dùng dù che mưa cho Mộ Vân Sơn.

Mộ Vân Sơn đang cầm cái chậu để đào mấy cây hành đang lung lay kia, cứu giúp chúng nó không bị chết.

Cỏ trong sân đã được làm sạch sẽ, mấy cục đá trăm tuổi đã được dọn lại. Sau khi nước mưa chảy vào sân chảy vào địa hình mà đá phân tán trở thành cống thoát nước lúc nào không hay. Những đường nhỏ đó đã được dọn sạch, tất nhiên Chung Côn Luân cũng biết chúng đã từng tồn tại nhưng sau khi Chung Tam Thư bắt đầu nổi điện thì đã không có ai xử lý đống đồ đó nữa.

Mộ Vân Sơn đào xong mấy củ hành kia, ôm chậu đi, khập khiễng bước vào trong phòng.(Ứng dụng TᎽT)
Người nam trẻ tuổi kia đỡ cô, cực kỳ tự nhiên mà đỡ cô vào phòng.

Chung Côn Luân thấy— Khi mở cửa, bên cửa có con vật nhỏ màu cam đi ra nghênh đón— Anh hít một ngụm khí lạnh—

Mèo của anh!

Mèo của anh và cả… Fans của anh!

Còn người kia là ai?!

Chương kế tiếp