Kim Ti Ngọc

Chương 44: Mật mã có trái tim linh hoạt
Thực tế, ấn tượng của Chương Chi Vi về Ruồi Đen không tính là rất sâu sắc.

A Man có rất nhiều bạn bè, đa số đều chết vì những chuyện không may. Loại sinh tử này, đôi khi ngay cả tang lễ tử tế cũng không có, có thể chỉ đưa thi thể đến lò đốt xác đốt thành tro, rắc một ít tiền giấy cùng đồ vật ràng buộc, trên đường tới hoàng tuyền cũng coi như có người đi cùng. Người dân thành phố Cảng chủ yếu tin vào phong thủy, đặc biệt là những người làm việc này đều tin vào nhân quả luân hồi, luật báo ứng. Cho dù "đưa người lên đường", phần lớn cũng sẽ thu liễm hài cốt, đất vàng một nắm, chuẩn bị tiền giấy, cũng tính là chu toàn.

Chuyện này đương nhiên sẽ không để cho Chương Chi Vi nhìn thấy, cô chỉ biết rằng trong số những người tới tìm A Man bỗng nhiên thiếu đi một người. Hôm nay thiếu một người chú, ngày mai vắng một người anh. Chương Chi Vi sẽ đi xác nhận với A Man, còn anh ấy thì sao?

A Man chỉ nói: "Anh ấy đã đến Đại lục."

"Anh ấy đi làm việc ở nước ngoài."

"Anh ấy đi công tác."

......

Những người đi công tác chưa bao giờ trở về. Dần dần, Chương Chi Vi cũng hiểu được rằng họ thực sự đã chết.

Quan hệ giữa Gà Đen và Ruồi Đen rất tốt, đột nhiên một ngày không còn dấu vết của Ruồi Đen, Gà Đen rất buồn, cũng khóc rất nhiều, chỉ nói rằng anh ấy đã trượt chân ngã xuống biển, không thể vớt được người.

Đâu phải không vớt được, rõ ràng là "thoát xác". Chương Chi Vi đoán Gà Đen cũng chưa chắc đã biết Ruồi Đen vẫn còn ở nhân thế, nếu không, Gà Đen cũng sẽ không ở lại bên cạnh Lục Đình Trấn cho tới bây giờ.

So với trí nhớ của Chương Chi Vi, Ruồi Đen đã gầy hơn rất nhiều, anh ta nhỏ con đi, bóng lưng giống như một cây trúc rộng trong tay thợ thủ công uốn cong vút làm cung. Giờ đây, đôi môi của anh ta đã mấp máy, thì thầm: "Tôi không thể giúp cô, tôi không thể quay trở lại."

Chương Chi Vi vẫn kiên định nhìn anh ta, cô nói: "Nhưng em có thể giúp anh."

Ruồi Đen không nói lời nào, môi anh ta vẫn run rẩy, tiếng bước chân ngoài cửa bỗng quay trở lại, rầm rầm trên mặt đất, mơ hồ nghe thấy có người đẩy cửa ra, tựa như bị thứ gì đó hung ác bỏng rát sắp đến gần, Ruồi Đen đột nhiên đứng dậy lùi về phía sau, tránh xa một khoảng cách.

Là tên có vóc dáng nhỏ bé cùng một tên canh giữ khác, tên đầu trọc không quay lại.

Bóng đêm dần dần sâu thẳm, tên vóc dáng nhỏ bé ôm chăn đến cho Chương Chi Vi, cô ngay cả áo khoác cũng không cởi, quấn mình kín mít, nhắm mắt lại, nằm trên sofa.

Dưới tình huống như vậy, làm sao có thể ngủ say, bên ngoài thoáng có động tĩnh cũng làm Chương Chi Vi bừng tỉnh. Cả đêm, tất cả những tiếng động lộn xộn tràn vào tai cô. Nếu như không bị bắt cóc, hiện tại cô hẳn là đã đến Coventry, ngày mai còn có lớp học, cũng không biết Ryan và Vivian có lo lắng không, còn có... còn có cả Lục Đình Trấn nữa.

Chương Chi Vi không biết đối phương bắt cóc cô với mục đích gì, cũng không biết Lục Đình Trấn có đáp ứng hay không. Lục Đình Trấn ghét nhất bị người khác uy hiếp, anh đã hứa tối mai sẽ đến, Chương Chi Vi cơ hồ có thể dự đoán được hậu quả của đám người này.

Cô mơ thấy rất nhiều giấc mộng chớp nhoáng, hoặc là mình bị súng bắn trúng, hoặc là Lục Đình Trấn cầm súng quyết đấu với người khác, những thứ lộn xộn này làm cho Chương Chi Vi sợ hãi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, người đầy mồ hôi tỉnh lại, cô không lên tiếng, bên tai nghe được tiếng người đang nói chuyện, cô mở mắt ra, xuyên qua ánh sáng mông lung nhìn thấy ba tên canh giữ cô đang ngồi.

Bây giờ hẳn là đêm khuya, cho tới nay biểu hiện của cô không hề có lực công kích, hơn nữa tên đầu trọc không có ở đây, ba người này cũng thoáng lơi lỏng, đang nói chuyện phiếm.

- Anh Thăng nói gì?

Đó là tiếng của Ruồi Đen.

"Không nói gì, vẫn giống như buổi chiều, trông coi cô ta thật tốt." Tên đàn ông nhỏ bé nói: "Anh ấy nói không được động vào cô ta. Anh Âu đã bị mắng. Anh Thăng còn nói phụ nữ trong thiên hạ rất nhiều, không được đụng vào cô ta, chờ lấy được tiền, anh ấy sẽ bỏ tiền ra cho chúng ta."

Ruồi Đen hỏi: "Ngày mai chúng mày sẽ đưa... cô ta đến đó à?"

Tên đàn ông nhỏ bé nói: "Anh Thăng nói..."

"Chờ đã." Một tên đàn ông im lặng từ đầu đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn giống như có một nắm cát trong cổ họng, ngắt lời: "Nói ở đây sao?"

"Sợ cái gì." Ruồi Đen đứng dậy: "Buổi tối cho cô ta uống thuốc ngủ... Mày không tin điều đó sao? Tao sẽ đi xem thử."

Chương Chi Vi nhắm chặt hai mắt lại.

Đôi môi của cô có một chút khô vì giả vờ ngủ.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, Ruồi Đen cúi đầu, cô thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Trong khoảng năm giây, Ruồi Đen đứng dậy và nói với người bạn đồng hành của mình: "Ngủ như chết, giống như một con lợn ấy."

Chương Chi Vi im lặng không lên tiếng.

Cô nghe thấy tên vóc dáng nhỏ bé không chút phòng bị nói: "Kỳ thật, tao nghe ý tứ của anh Thăng, Lục Đình Trấn chưa chắc đã nguyện ý hợp tác. Đó là một miếng thịt béo bở, chiều mai ông chủ đến, bọn họ hẹn gặp nói chuyện ở York, tên Lục Đình Trấn kia nhiều tai mắt, chúng ta cởi áo sơ mi của cô gái này ra đưa cho Lục Đình Trấn làm tin, bên này mang người đi trước... Có vẻ như đến Scotland? Nó được gọi là Thirsk phải không?"

"Ừm."

Ruồi Đen hỏi: "Ông chủ có ý định trả lại người không?"

"Có." Tên đàn ông nhỏ bé khẳng định: "Nhưng không thể trực tiếp đưa theo - Lục Đình Trấn chắc chắn sẽ dẫn theo người, mày yên tâm được hả? Phải chờ anh ta ký hợp đồng, ký tên, anh Thăng gọi điện thoại cho chúng ta thì mới để người ở lại, hiểu không?"

Ruồi Đen do dự: "Nếu thật sự bỏ cô ta lại, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn..."

"Điều đó không liên quan gì đến chúng ta." Tên có giọng khàn khàn nói: "Mỗi người đều có số cả."

Ruồi Đen không nói nữa, duy chỉ có Chương Chi Vi mồ hôi lạnh chảy xuống, cô không nói lời nào, nhắm mắt lại, hoàn toàn không buồn ngủ.

Cô nắm chặt một góc áo sơ mi của mình, do dự một lúc lâu, cô dùng móng tay nhẹ nhàng giật một đường viền áo được may lỏng lẻo, cô cẩn thận kéo ra, một đường hướng lên trên cho đến khi đứt hẳn.

Vào sáng sớm, khi Ruồi Đen đến đưa bữa sáng, Chương Chi Vi nói: "Áo sơ mi của em bị rách, làm phiền anh tìm giúp em hộp kim chỉ, em khâu lại một đường."

Ruồi Đen nhìn cô, không nói gì rồi đi ra ngoài. Tên đầu trọc đứng ở bên ngoài, không vào, qua cánh cửa mở rộng vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của gã: "Cái gì? Khâu áo? Cô ta ở lại đây để chúng ta phục vụ à?"

Không thể nghe rõ Ruồi Đen đã nói gì, tên đầu trọc không kiên nhẫn: "Được rồi, đi lấy đi."

Chờ ăn bánh mì uống sữa xong, Ruồi Đen cũng đưa kim khâu tới, là một cây kim tinh tế, cô chọn một sợi chỉ màu trắng thật dài. Chương Chi Vi trấn định tự nhiên, cô cúi đầu, tìm lại chỗ đứt chỉ, cúi đầu chuyên chú khâu lại.

Một giờ sau, cô khâu xong áo sơ mi và trả lại kim chỉ.

Sau bữa trưa, tên "anh Thăng" kia cũng lên tiếng, yêu cầu Chương Chi Vi thay áo khác, cởi áo sơ mi của cô ra, gã muốn đưa cho Lục Đình Trấn xem.

Chương Chi Vi không nói gì, cô thuận theo cởi áo sơ mi ra. Thứ này đương nhiên đã bị tên đầu trọc, "anh Thăng" tỉ mỉ kiểm tra qua, xác nhận không có vấn đề gì, không có chỗ có thể truyền tin ra ngoài, cũng không có chữ, chỉ có mùi hương trên người cô.

Tên đầu trọc ngửi thấy liền động dục, nhéo vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn Chương Chi Vi.

Chương Chi Vi còn đang cúi đầu uống nước, cô không khóc cũng không náo loạn, mặc áo len màu đen mà những tên đàn ông này ném cho cô, yên lặng chờ đợi bị lôi đến nơi kế tiếp.

5 giờ.

Tên vóc dáng nhỏ bé dùng dây gân bò trói chặt Chương Chi Vi, Ruồi Đen nâng cằm cô, không chút lưu tình nhét vải bông vào miệng.

6 giờ.

Lục Đình Trấn ngồi trên một chiếc xe màu đen, anh ấn huyệt thái dương, không nói một lời, sắc mặt nặng nề nhìn xa xăm.

Bóng tối đã bị buông xuống, trên đường đến York, cảnh quan thành phố với đặc điểm thời Trung cổ này không thể lọt vào tầm mắt của Lục Đình Trấn, anh hỏi người ngồi ở phía trước: "Lão Tứ, còn bao lâu nữa đến nơi?"

Lão Tứ trả lời: "Nửa tiếng ạ."

Nửa tiếng.

Từ lúc Lục Đình Trấn nhận được cuộc điện thoại bắt cóc đầu tiên đã qua bốn mươi lăm giờ, đám cặn bã này.

Bốn mươi lăm giờ Vi Vi rơi vào tay chúng.

Những kẻ này một mực bám rễ ở Anh, chúng lén lút theo dõi xem Lục Đình Trấn đi đâu. Chúng tìm được Vi Vi, cũng tính toán dùng Vi Vi uy hiếp anh, yêu cầu Lục Đình Trấn ngừng kế hoạch cùng Trần Tu Trạch thôn tính kho thóc Cửu Long, muốn Lục Đình Trấn chia một chén canh cho chúng.

Lục Đình Trấn đến nay vẫn nhớ rõ mình đáp lại đối phương như thế nào.

Anh nói: "Chuyển lời cho Lý Khoát Doãn, Chương Chi Vi mà rụng một sợi tóc nào, tao sẽ khiến nó sau này đoạn tử tuyệt tôn."

Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá.

Chỉ là không nên báo ứng ở Vi Vi. Trên cổ tay Lục Đình Trấn vẫn đeo chuỗi hạt kia, đại sư nói nhất định anh sẽ cô độc cả đời. Lục Đình Trấn không tin những thứ này, anh chỉ tin một điều, vô luận Vi Vi làm sao, Lý Khoát Doãn đều sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không có người thừa kế.

Nhiều năm như vậy, Lý gia vẫn xuống dốc không phanh, năm xưa còn có thể dựa vào mấy kẻ nằm vùng để cạnh tranh với Lục gia.

Lục Đình Trấn nhìn ra ngoài cửa sổ kính, là một màu đen dày đặc.

Đã tới lúc tính sổ tất cả.

Năm giờ rưỡi, Lục Đình Trấn đến York đúng giờ.

Địa điểm đàm phán của họ là ở trong một khách sạn, Lục Đình Trấn mang theo sáu người, Lý Khoát Doãn mang theo không nhiều lắm. Lúc đẩy cửa đi vào, Lục Đình Trấn nhìn sơ qua, hiện giờ đứng phía sau Lý Khoát Doãn có một tên buộc tóc, tên còn lại có vết sẹo sâu trên mặt.

Lý Khoát Doãn đang rót trà, là hồng trà đựng trong ấm trà khảm nạm rót vào chén sứ nhỏ, anh ta mỉm cười mời anh uống cùng một chén.

"Thử đi." Lý Khoát Doãn nói: "Hương vị trà của người Anh cũng không tệ."

Lục Đình Trấn ngồi trên ghế, anh đi thẳng vào vấn đề: "Chương Chi Vi đang ở đâu?"

Lý Khoát Doãn dừng một chút, anh ta nói: "Anh yên tâm, chúng tôi đã thay anh chăm sóc cô gái đó rất tốt. Thế còn những gì chúng tôi muốn thì sao?"

Thân thể Lục Đình Trấn hơi ngửa ra sau, anh bình tĩnh: "Dù sao cũng phải để cho tôi gặp người, nếu không gặp được Chương Chi Vi, chuyện kế tiếp cũng không cần nói."

Lý Khoát Doãn cười: "Chúng ta đang bàn chuyện làm ăn, sao anh lại gấp gáp như vậy? Chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi báu vật của anh chu đáo, tôi cũng biết anh thông minh hơn người, hiện tại không ký hợp đồng, chúng tôi nào dám cho anh gặp người? Bất quá, người không thấy được nhưng đồ thì lại có. Chúng tôi giữ một thứ của tiểu thư Chương Chi Vi, có thể cho anh xem một chút, cũng làm cho anh thấy an tâm ——"

Anh ta vỗ tay.

Ai đó mang theo một chiếc áo sơ mi.

Lục Đình Trấn cầm áo trong tay, cúi đầu ngửi thấy mùi xà phòng nhàn nhạt phía trên, là mùi xà phòng Chương Chi Vi dùng.

Áo sơ mi rất sạch sẽ, trắng như bông, vải dễ nhăn, không bị hư hỏng, cũng không có gì bẩn thỉu khác, đây thực sự là sự tự nguyện cởi ra của đối phương.

Lý Khoát Doãn muốn mượn chuyện này chứng minh với Lục Đình Trấn rằng anh ta không làm gì thương tổn Chương Chi Vi.

"Thế nào?" Lý Khoát Doãn nói: "Thành ý của tôi đã thể hiện ra ngoài, vậy còn Lục tiên sinh, lúc nào có thể cho tôi nhìn thấy thành ý của anh?"

Lục Đình Trấn không nói gì, ngón tay anh chạm vào áo sơ mi, nhạy cảm nhìn thấy bên cạnh có chỗ bị rách, đã được khâu lại bằng một sợi chỉ. Tuy rằng đây đều là chỉ màu trắng, nhưng lại có sự chênh lệch màu sắc rất nhỏ, độ dày cũng bất đồng, ở hai loại đường phân giới bên cạnh, Lục Đình Trấn dừng lại, ngón tay tinh tế chạm vào dấu vết phía trên, chậm rãi vuốt ve.

Chính anh là người đã dạy cô mật mã Morse này.

Sau một thời gian ngưng trệ, trái tim của anh một lần nữa phục hồi nhịp đập, máu, mao mạch, tất cả những thứ này vang lên một âm thanh dữ dội khắp lồng ngực của anh.

Lục Đình Trấn mặt không chút thay đổi nhìn Lý Khoát Doãn: "Đây là áo của Vi Vi sao?"

Ngoài miệng thì nói chuyện, nhưng bên trong anh đang đè nén nhịp tim, bất động thanh sắc, không dấu vết di chuyển ngón tay, từng tấc từng tấc sờ qua, cảm nhận những sợi chỉ khâu dài ngắn khác nhau.

Chương Chi Vi để lại một tin tức ngắn gọn.

"Tôi đang ở Thrisk."
Chương kế tiếp