Lỗ Tai Nhỏ Đáng Yêu

Chương 18: Ô mai. Cho anh cắn một ngụm.
Trong phòng khách của biệt thự, Tạ Từ chột dạ ngồi trên tấm thảm mềm, quay lưng về phía Du Thận, lăn qua lộn lại những món đồ trang trí mà cô tùy tiện nhặt được.

"Dụ Bảo, em vừa mới đi đâu vậy?"

Du Thận mang theo cặp hoa cô làm rơi, nhẹ giọng hỏi.

Tạ Từ sửng sốt một chút, anh làm sao biết cô đi ra ngoài vậy, lúc cô sờ đầu, không chỉ có hoa rơi xuống, còn dính mấy cái lá cây, cô còn giả vờ giả vịt, bộ dạng ngớ ngẩn.

Cô cúi đầu, thành thật nói: “Em ra ngoài sờ gai.”

Du Thận ngồi xổm xuống, nhặt những chiếc lá và cánh hoa trên mái tóc đen của cô, lại cắm bông hoa lên tai, hỏi: “Em chỉ đi sờ gai thôi à? Em còn có làm gì nữa không ?"

Tạ Từ: "Em chỉ sờ gai thôi, anh xem."

Lòng bàn tay ngửa lên, mười ngón tay thon dài lộ ra, đầu ngón tay đều trắng nõn, trơn bóng, biểu thị cho Du Thận biết cô không hề bị thương, ngược lại còn rất tốt.

Du Thận chăm chú nhìn cô một lát, sờ sờ đầu cô: “Lều dựng xong rồi, anh dẫn em ra biển chơi.”

Tạ Từ lồm cồm bò dậy: “Em còn phải đạp nước nữa!”

Trên bãi biển tư nhân chỉ có hai người bọn họ.

Xung quanh là những ánh đèn lung linh, bãi biển cát trắng yên tĩnh, sạch sẽ được chiếu sáng, gió biển thổi những chiếc lá rộng, tiếng xào xạc như tiếng mưa.

Tạ Từ xách váy, chậm rãi bước trên mặt cát mềm mại. Nước biển dâng lên rồi lại rút đi, mắt cá chân mát lạnh nhưng lòng bàn chân lại ấm áp. Du Thận đi theo phía sau giẫm lên dấu chân của cô.

Dấu chân nhỏ dần biến thành dấu chân lớn, "Anh, tại sao không có vỏ sò nhỉ?" "Đã cho người nhặt hết rồi, nó sẽ cứa vào chân em."

"Chà, ở đây gió lớn thật."

Tạ Từ dừng lại, nhắm mắt lại hướng về phía mặt biển, lắng nghe sự bao la của thế giới, đồng thời, một góc nhỏ trong trái tim cô đang dần sụp đổ lại được định hình lại.

Anh thích cô, anh chỉ thích cô thôi.

Nhưng cô vừa mới nghe thấy, hóa ra, không phải anh trai thích cô, mà là Du Thận thích cô.

Hướng Quỳ đã từng nói rằng có một loại thích khác, đó là thích ở bên người đó, cho dù cả thế giới có u ám, có đầy vết nứt cũng không sao, vì ánh sáng sẽ chiếu vào.

Du Thận có thích cô ấy đến vậy không?

Tạ Từ không thể hiểu được.

Nếu Du Thận có thể nghe thấy câu hỏi trong lòng Tạ Từ, anh sẽ trả lời cô, không. Sở thích của anh là không bao giờ cố gắng cho ánh sáng vào, anh muốn đèn tắt, và kéo cô vào trong bóng tối.

Đáng tiếc là anh không thể nghe thấy.

Tạ Từ lặng lẽ mở mắt ra và nói với Du Thận: "Hôm nay em không muốn ởtrong lều. Gió ở đây rất lớn. Buổi tối nếu em ngủ ở đây, em sẽ bị thổi bay, anh, chúng ta trở về đi?"

"Không phải em muốn ở trong lều nghe kể nàng tiên cá sao?"
"Hoàng tử cũng sẽ chết còn gì, ở đâu còn nàng tiên cá nữa chứ!"

"......"

Phòng trong biệt thự không giống dãy phòng trong khách sạn có vách ngăn, mỗi người một phòng.

Du Thận đợi Tạ Từ tắm rửa đi ngủ, đọc truyện xong rồi mới rời đi, nằm trên giường Tạ Từ lặng lẽ mở mắt ra.

Mở mắt và nhắm mắt đối với cô mà nói đều giống nhau.

Bất kể là khi nào, thế giới của cô đều là một mảnh hư vô, Tạ Từ không biết làm thế nào để mô tả cảm giác này. Nếu là khi còn nhỏ, mọi người sẽ hỏi cô, có phải là thế giới cô nhìn thấy là tối đen như mực không?

Cô luôn tự hỏi, màu đen là cái gì.

Bây giờ, màu đen có lẽ là lúc cô và Du Thận cãi nhau.

Nhưng Tạ Từ thích mở to mắt, như thể theo cách này, thế giới sẽ gần cô hơn, và Du Thận cũng gần cô hơn, cô muốn được chiếu sáng.

Có lẽ, anh trai là ánh sáng của cô, Tạ Từ nghĩ.

Vậy cô cũng thích anh.

Tạ Từ bối rối, nghĩ một nửa, không thể chống lại cơn buồn ngủ, cô ôm chăn và chìm vào giấc ngủ sâu .

Còn bên cạnh, Du Thận cũng không thấy buồn ngủ, anh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những con sóng lăn tăn.

Anh nên đối phó với Tống Hòe như thế nào? Cô ta quá rắc rối, đã uy hiếp đến Tạ Từ. Anh đã thỏa thuận với ông nội, rằng anh sẽ không bao giờ cầu xin ông giúp đỡ, ngoại trừ nhu cầu của Tạ Từ, cho nên anh phải tự mình giải quyết mọi việc .

Làm một "người bình thường" giải quyết nó.

Người bình thường sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?

Du Thận suy tư.

Du Thận hỏi Hướng Kim làm thế nào để giải quyết vấn đề này, cậu ta trả lời: [Thông thường đều nói rằng mình có bạn gái rồi, còn cậu nói cậu và bạn gái không ở cùng một chỗ, vậy là OK, cậu là người Lạc Kinh, bạn gái cậu ở Lạc Kinh, cũng rất bình thường, các cậu cặp đôi trên WeChat thay đổi ảnh đại diện, xem như xác thực. ]

Anh không thích lời đề nghị này.

Anh sẽ không có bạn gái, bất kể đó có là sự thật hay không.

Du Thận im lặng nhìn chằm chằm vào biển đen một lúc lâu, sau đó gửi cho Đàm Lập Phong một tin nhắn: [Cậu thích Tống Hòe, tìm thời gian tỏ tình với cô ta đi. ]

Gửi tin nhắn xong, Du Thận để điện thoại xuống đi tắm, lúc lên giường đi ngủ, anh lại lấy điện thoại của Tạ Từ, đăng ký tài khoản WeChat mới cho cô.

Tạ Từ cũng có điện thoại di động của riêng mình, chiếc điện thoại này có chức năng đặc biệt dành cho người khiếm thị, nhưng cô không thích sử dụng nó và hầu như không có nhu cầu, vì vậy nó vẫn luôn ở chỗ anh.

Du Thận đã nghe mọi người nói rằng những người yêu nhau sẽ sử dụng hình đại diện cặp đôi.

Dụ Bảo thích hình đại diện nào nhỉ, cô ấy thích rất nhiều thứ, lớn thì có thể chạm tới bầu trời, nhỏ thì không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thế giới thật đẹp và tuyệt vời trong mắt cô.

Cô thích chạy , và muốn trở thành một chú chim.

Du Thận cụp mắt xuống, chọn ra một con chim màu hồng nhạt, đứng trên ngọn cây trong tuyết, tròn vo lại mũm mĩm, đang ngửa đầu nhìn lên trời, giống như Dụ Bảo, một tinh linh nhỏ xinh đẹp.

Còn anh thì chọn cho mình một chú chim tàn bạo chỉ có lông đen.

Lời đề nghị của Hướng Kim cũng không đến mức không hoàn toàn vô dụng.

Du Thận hài lòng chìm vào giấc ngủ.

-

Những ngày bên biển thật vô tư, nhưng không có không khí Tết Nguyên đán, mọi người tới đây đều là nghỉ phép đến, trong lúc nhất thời cũng không nhớ tới ngày giao thừa, còn Tạ Từ thì nhớ rõ, bởi vì cô rất thích Tết Nguyên Đán.

Vào ngày này, cô không chịu ra ngoài, lôi kéo Du Thận ở nhà.

Trước kia, ở Lạc Kinh, họ thường ăn bánh chẻo, còn tới Nam Chử thì ăn bánh trôi, bây giờ họ không ở Lạc Kinh, cũng không ở Nam Chử, mà Tạ Từ lại muốn ăn, vì vậy cô lại gây rối với Du Thận.

"Du Thận, em muốn ăn bánh chẻo với bánh trôi!"

Tạ Từ than thở.

Du Thận dừng lại, hỏi: "Em gọi anh là gì?"

Tạ Từ: "........."

Những ngày gần đây, Tạ Từ có thể nói là ỷ vào cái "thích" mà đắc ý vênh váo, so với khi ở Nam Chử, cô tùy hứng hơn, cái gì cũng muốn ăn, chỗ nào cũng muốn đi, thậm chí còn muốn lặn xuống nước, nhưng Du Thận không cho, cô còn tức giận, tối qua bọn họ mới hòa giải.

Tạ Từ ho nhẹ, nhỏ giọng gọi: "Anh. "

Du Thận im lặng một lúc, ngừng nhào bột, rửa tay, kéo cô đi tới sô pha, ấn ngồi xuống, hỏi: "Mấy ngày nay em suy nghĩ cái gì?"

Tạ Từ: "... Em không nghĩ gì cả."

Du Thận: "Biết Tống Hòe cũng ở đây?"
Tạ Từ: "......."

Du Thận: "Nghe lén?"
Tạ Từ: "........"

Du Thận: "Anh lừa cô ta thôi."

Tạ Từ: "?"

Tạ Từ lúc này không còn giả chết nữa, tức giận hỏi: "Anh lừa chị ấy thì lừa thôi, sao lại lấy em để lừa chị ấy! Em.....Em còn tưởng thật, còn, còn nghiêm túc suy nghĩ nữa."

Du Thận: "Em suy nghĩ cái gì?"

Anh nheo mắt lại : "Suy nghĩ làm sao giở trò xấu, phát giận, mấy ngày nay làm sao để bắt nạt anh à, chẳng lẽ em chỉ nghĩ đến những chuyện này sao? Hôm qua cãi nhau với anh cũng là bởi vì anh không đáp ứng để em đi lặn à?"

Tạ Từ rầm rì: " Chẳng phải em còn tưởng rằng anh thích em, em cũng định thích anh sao, sao anh dữ vậy, không thể nói chuyện nhẹ nhàng sao?"

Du Thận cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: "Em tính toán thích anh như thế nào?"

Tạ Từ chớp chớp mắt: "Em vẫn luôn thích anh mà, chỉ là, đối xử với anh tốt hơn trước một chút, em cũng chưa chưa nghĩ ra nữa, dù sao em cũng sẽ đối xử tốt với anh."

Xem ra, cô vẫn không hiểu cái gì.

Du Thận vò vò tóc cô, nói: "Suy nghĩ lung tung, anh lừa cô ta, không muốn cùng cô ta dây dưa nữa. Đi thôi, làm bánh trôi tròn, em làm nhân sữa trứng đi."

Ta Từ buồn bực, hóa ra là Du Thận không thích cô.

Nhưng anh trai thích cô, vậy là được rồi.

Tạ Từ trong nháy mắt quên mất chuyện đó, vui vẻ đi làm bánh trôi với Du Thận, khiến cho bột dính đầy mặt, thậm chí còn kéo lên người Du Thận, chờ hai người nghịch ngợm xong, sắc trời đã tối, pháo hoa trên đảo bắt đầu được đốt.

Tiếng pháo nổ chói tai, Tạ Từ hạ tay xuống để chặn những âm thanh khó chịu đó. Cô không thể nhìn thấy khói lửa sáng lạn. Đối với cô mà nói, đây chỉ là những tiếng ồn ào ầm ĩ .

"Lại đến năm mới rồi anh." Tạ Từ đếm từng ngày, "Chúng ta đến Nam Chử ăn Tết lần thứ tư, năm nào cũng chỉ có hai chúng ta."

Du Thận nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, nói, "Dụ Bảo mười lăm tuổi rồi."

Tạ Từ: "Em đã lớn rồi."

Trước kia , Du Thận vẫn luôn mâu thuẫn , anh hy vọng Tạ Từ lớn lên, cũng hy vọng cô sẽ không lớn lên. Bây giờ anh không còn mâu thuẫn, trong hai người họ sẽ chỉ có một kết cục.

Một lúc lâu sau, hòn đảo trở nên yên tĩnh.

Tạ Từ cúi mắt nói với anh: “Chúc mừng năm mới, anh.”

Du Thận cụp mắt, khẽ chạm vào má lúm đồng tiền xoáy của cô, nhỏ giọng nói: “Em muốn để nhận được tin tức từ bạn vào năm sau." Mỗi năm, Xie Ci đều nói với anh ấy, Chúc mừng năm mới, nhưng anh ấy không đáp lại, chỉ nói, "Sang năm anh cũng muốn nghe em nói."

Hàng năm đều là như vậy, Tạ từ nói với anh, năm mới vui vẻ, anh không chúc lại, chỉ nói, sang năm cũng muốn nghe em nói. Anh nghe năm này qua năm khác năm nay đã là năm thứ chín.

Trong tương lai sẽ có vô số chín năm.

Du Thận nghĩ.

-

Mùa đông ở Nam Chử ngắn như kỳ nghỉ đông, trong nháy mắt, nó trở về mùa hè. Tạ Từ mặc một chiếc váy dài nhẹ, mỗi ngày đi chân trần trên hiên bước lên bước xuống.

Thím Triệu nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của cô rất vui, cười hỏi: "Dụ Bảo, hai ngày nữa anh của cháu sẽ bắt đầu đi học, cháu cũng đi học vẽ, có vui không?"

"Vui ạ!"
"A Thận đi đâu rồi?"
"Anh ấy đi học chơi với bạn học rồi, buổi tối sẽ trở lại."

Sau khi từ đảo trở về, Du Thận đều ở nhà với cô, ngoại trừ đi dạo, hai người rất ít ra ngoài. Năm mới, bên ngoài náo nhiệt quá, Tạ Từ cũng không dám ra đường. Sau mùng 7 Tết, đường phố mới trở nên vắng vẻ, Du Thận lại sắp bắt đầu đi học, hôm nay không chịu nổi Hướng Kim lải nhải nữa, anh mới ra ngoài hát với họ.

Thím Triệu: "Năm ngoái A Thận kết giao được rất nhiều bạn, hồi cấp hai còn chẳng đi chơi, bây giờ lớn hơn rồi, cũng biết đi chơi rồi."

Tạ Từ: “Còn có nữ sinh thích anh ấy.”

Thím Triệu cười nói: “Đẹp trai như A Thận, sau này sẽ có nhiều hơn.”

Tạ Từ chớp mắt, cô sẽ không nói với thím Triệu rằng Du Thận sẽ không thích người khác, anh chỉ muốn ở bên Dụ Bảo thôi, đây là bí mật của bọn họ.

Tạ Từ ở nhà rất vui, nhưng Du Thận thì không vui lắm.

Trước khi vào ghế lô, anh đã bị Đàm Lập Phong chặn lại trong vách ngăn nhà vệ sinh.

Du Thận liếc nhìn vẻ mặt do dự và bất an của cậu ta, anh hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Đàm Lập Phong siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu và nói: "Tớ... tớ không thể tỏ tình với Tống Hòe được, tớ không thích cô ấy, làm sao để tỏ tình với cô ấy được."

Du Thận: "Không cần cậu thích cô ta."

Đàm Lập Phong sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại, lắp bắp hỏi: "Không không cần tớ thích cậu ấy là ý gì? Vậy tại sao tớ phải tỏ tình với cô ấy?"

Cậu ngây ngốc nhìn ánh mắt của Du Thận, tay chân dần dần lạnh lẽo.

Du Thận không quan tâm mình có thích Tống Hòe hay không, anh chỉ cần có người tỏ tình với Tống Hoè để đạt được mục đích của mình, đương nhiên anh không quan tâm đến cảm nhận của họ.

Đàm Lập Phong ngừng gãi đầu, cứng rắn nói: "Chuyện như thế này tớ không làm được."

Du Thận: "Trình độ này đã đến cực hạn rồi, cậu bảo với Hướng Kim quay lại Lạc Kinh vào kỳ nghỉ hè? Cùng đám người kia chơi đùa à, nếu vậy, tôi khuyên cậu nên từ bỏ càng sớm càng tốt."

Đàm Lập Phong: "Tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng phương pháp như vậy, lấy ác chế ác, sẽ không bao giờ kết thúc."

Nhìn thấy vẻ mặt kiên nhẫn và đấu tranh của Đàm Lập Phong, Du Thận đột nhiên mỉm cười: "Thì ra là cậu thích Tống Hòe à, không phải vừa đúng lúc sao, cậu cũng không cần phải lừa cô ấy."

Đàm Lập Phong cắn chặt trụ quai hàm, phủ nhận: "Tớ không thích cô ấy."

Du Thận: "Cậu nghĩ cô ta đáng thương à?"

Đàm Lập Phong: "Tớ không có quyền thương hại người khác."

Du Thận nhìn chằm chằm Đàm Lập Phong một lúc, sau đó thay đổi ý định và nói, "Vậy cậu nói cho Tống Hòe, chuyện tôi ở Lạc Kinh đi, từ đầu chí cuối đều nói với cô ta nghe."

Đàm Lập Phong sửng sốt: "Cái gì?"

Du Thận: "Cái này cũng không làm được à?"

Đàm Lập Phong: "... Tại sao?"

Du Thận không trả lời câu hỏi của cậu, anh xoay người rời đi, quay lưng về phía cậu, uể oải xua tay: "Hai phương án, chọn một trong hai, chọn một là lựa chọn tốt."

Đàm Lập Phong mờ mịt nhìn bóng dáng Du Thận rời đi.

Anh đến tột cùng là muốn làm cái gì?

..........

Ra khỏi KTV, Du Thận rời đi trước, Hướng Kim khoác vai Đàm Lập Phong, hỏi cậu: "Cậu có tâm sự à? Cả buổi tối đều không tập trung."

"Không, gần đây tớ hơi mệt."

"À, tớ quên mất, cậu học võ phòng thân thế nào rồi, hôm nào dạy tớ đi."

"Tớ mới nhập môn, đợi học xong sẽ dạy cậu."

Đàm Lập Phong nghe Hướng Kim nói một lúc, sau đó giống như thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay Tống Hoè không tới? Hai chị em của cô ấy đều tới mà, tôi cũng không nghe nói cô ấy đang làm gì."

“Tống Hòe á, cậu ấy bị đả kích rồi.” Hướng Kim nghĩ đến vẫn còn đau đầu, “Tớ nghe Du Thận nói, cậu ấy gặp Tống Hoè trên đảo, hỏi tớ làm sao để cô ấy từ bỏ, cho nên tớ đề nghị cậu ấy bảo mình có bạn gái rồi, nhưng cậu ấy nghĩ không ổn, bây giờ vẫn không biết phải làm thế nào. Chao ôi, không ngờ Tống Hoè lại cố chấp như vậy, có điều cũng giống tính cách của cô ấy . Để tớ nói cho cậu biết, cô ấy rất chuyên tâm học tập đấy. Lúc đầu thành tích cô ấy chỉ ở giữa lớp chúng tớ thôi, có một lần cô ấy đã làm rất tốt môn toán trong một kỳ thi, sau đó lại tham gia một cuộc thi toán học, rồi cô ấy trở về liền liều mạng học tập. Sau đó, năm người đứng đầu lớp thi được vào trường Cao trung số 1, trâu không."

Đàm Lập Phong: "... Du Thận có tham gia cuộc thi đó không?"
Hướng Kim: "Á? Cậu nói.........Mẹ nó, không thể nào, thật sự như vậy à?"
Hướng Kim càng nghĩ lại càng thấy khó tin, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý: “Thảo nào ngay từ đầu bọn họ lại khuyến khích cô ấy add WeChat của Du Thận, vậy phải làm sao giờ, đã hơn ba năm rồi, cho dù nghĩ thế nào cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ được. Này, cậu nói xem thích là gì, sao lại phức tạp như vậy nhỉ."

Đàm Lập Phong không đáp lại lời cằn nhằn của Hướng Kim.

Nếu như Du Thận đã yêu cầu cậu nói điều ra chuyện kia, vậy thì không có gì phải sợ, nhưng mục đích của Du Thận là gì, Đàm Lập Phong không dám dễ dàng tin lời anh.

........

Du Thận trở về nhà, mang theo một đống mứt ô mai đi tới chỗ Tạ Từ, cô đã tắm xong, tóc ướt cuộn tròn trên ghế sô pha, hai tay cầm gỗ, hình như đang suy nghĩ muốn khắc gì đó.

Du Thận cầm mứt quả khẽ chạm vào mặt cô, nhét vào tay cô, sau đó lặng lẽ sấy khô tóc, sau khi sấy xong, Tạ Từ lau lỗ tai, đeo máy trợ thính vào, nói với anh: “Ô mai ngọt quá, là chỗ lần trước anh mua sao?"

Du Thận: "Cho anh ăn một ngụm."

Tạ Từ lau kẹo ở khóe môi, muốn ăn nửa còn lại rồi đưa cho anh, nhưng vừa mới hé môi, cổ tay đã bị giữ lại, cây trúc lay động một chút, một nửa ô mai đã biến mất.

Tạ Từ nhíu mi: "Bẩn."
Du Thận: "Không bẩn."

“Hôm nay chơi vui không?” Tạ Từ tiếp tục gặm nốt chỗ ô mai còn lại, thỉnh thoảng liếm liếm môi, đầu lưỡi đều nhuộm đỏ, “Buổi tối em vẽ tranh, để em cho anh xem, thím Triệu chỉnh lại rồi tô màu cho em."

Tạ Từ có thể vẽ, nhưng cô chỉ có thể dùng bút chì để vẽ các đường chứ không phải bút cọ, bởi vì cô không thể nhìn và không thể trộn các màu hoàn toàn phù hợp với bức tranh.

Du Thận liếc xuống.

Giấy màu nước là trải ra trước bàn học, bút vẽ đặt ở một bên, nội dung bức tranh là câu chuyện anh kể cho cô nghe - cánh đồng màu hồng, vì sao đầu tiên chiếu trên cây bạch dương lúc chạng vạng, tàu điện đi qua, cửa sổ màu vàng sáng, bên trong có hai người.

Khuôn mặt của anh rõ ràng, nhưng khuôn mặt của cô gái lại mơ hồ.

Cô gái ấy để tóc xõa dựa vào anh, Du Thận hỏi: "Có phải anh và em trên tàu điện không?"

Tạ Từ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chắc là vậy, Dụ Bảo không có dáng vẻ."

Du Thận nhìn chằm chằm vào Tạ Từ, nhặt bút vẽ lên, cẩn thận vẽ khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nói: "Dụ Bảo có hình dạng, rất nhiều, rất nhiều hình dạng."

Tạ Từ tò mò hỏi: “Trông như thế nào?”

Du Thận đặt bút xuống, thấp giọng đáp: “Đó là bí mật của anh.”

Tạ Từ phồng mặt, gặm mứt quả răng rắc nói: “Vậy em đổi bí mật với anh nhé. Em có thể ngửi thấy mùi ngày nắng và ngày mưa, anh đoán xem tại sao?"

Du Thận: "Bởi vì em không cần mặc áo mưa, cho nên trời nắng."

Tạ Từ: ". . . . . . "

Ah , bí mật của cô! Đều bị phát hiện!
Chương kế tiếp