Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 13: TÍNH CÁCH NHỎ NHEN

Cũng có thể là vì cô đến không phải lúc.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng khách, 7-8 đôi mắt đều đang nhìn vào cô khiến thiếu nữ trông có vẻ lạc lõng.

Ôn Nhu chỉ mong sao mình có thể biến mất ngay lập tức, giờ không có ai lúng túng hơn cô được nữa rồi.

Cô không phải kiểu người dám chủ động nói chuyện, huống chi thân phận của cô lại… Nên bây giờ cô chỉ còn cách vờ như không có gì hết.

Ôn Nhu vốn định đóng vai kẻ vô hình rồi đi khỏi đây nhưng thực tế là khi có mấy cặp mắt đang nhìn cô thế này, nếu cứ giả bộ như không có việc gì mà đi thì lại bất lịch sự. Nên là cô chỉ đành chào hỏi họ một cách gượng gạo, sau đó mới tính tới chuyện rời khỏi đây.

Chắc họ cũng đã cảm nhận được sự lúng túng và gượng gạo của cô gái nên bà cụ hiền hậu ngồi trên ghế chủ nhà mới vội vẫy tay kêu cô lại, sau đó bà vui vẻ nói: “Nhu Nhu về rồi, mau qua đây mau qua đây, hôm nay có dì hàng xóm mới chuyển tới đến thăm này, cháu qua đây ngồi làm quen đi.”

Bà cụ ngồi trên ghế sô pha mỉm cười phá tan bầu không khí có phần im ắng giúp cô gái trẻ.

Ôn Nhu không biết phải làm gì, cô không biết mình có nên qua đó hay không nữa. Nhưng nhìn sắc mặt của những người ngồi đây thì có lẽ cô không qua đó vẫn hơn…

Chỉ có điều là cô không biết phải từ chối thiện ý của bà cụ thế nào.

Cuối cùng Ôn Nhu vẫn quyết định ngoan ngoãn bước qua đó.

Giọng cô rất nhẹ nhàng: "Cháu chào bà nội Lý và các dì.”

Có tám người ngồi trong phòng khách, trong đó có bà nội Lý, con dâu của bà, cô cháu gái Lý Tố Ngộ và mấy dì giúp việc.

Còn có một người phụ nữ tuổi trung niên cô mới gặp gần đây nhưng cũng không quen mấy, ngồi cạnh người phụ nữ trung niên ấy là một anh chàng trẻ tuổi, cao to đẹp trai.

Anh ta có một gương mặt điển trai nhã nhặn, nhìn thì có vẻ mới 25-26 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen và có mái tóc ngắn đen tuyền, có vẻ rất gọn gàng sạch sẽ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Khí chất lãnh đạm, trông anh ta khá nghiêm túc.

Ôn Nhu không quen anh ta nên chỉ lịch sự gật đầu thay cho lời chào hỏi.

Ôn Nhu quyết định không chào Lý Tố Ngộ ngồi cạnh bà nội Lý, không phải vì cô không hiểu phép lịch sự hay cố ý đối địch mà là vì có chào đi chăng nữa thì đối phương cũng làm lơ.

Nên cô dứt khoát không rước thêm sự xúi quẩy vào mình làm gì, phải để cho mình con đường mà lui.

Cô nghĩ thế là ổn và cũng làm y thế nhưng cô gái kia lại không được vui.

Lý Tố Ngộ chau mày, nét mặt trở nên lạnh lùng, trông cô ta có vẻ bực bội lắm, giọng điệu cũng có phần hung hăng: "Mày đi đâu đấy?”

Rõ ràng là cô ta đang nổi nóng.

Ôn Nhu hơi hoang mang, cô không biết cô ta đang tức giận cái gì nữa.

Tuy không nói thẳng nhưng cả hai người đều ngầm thoả thuận cách sống không ngó ngàng gì tới nhau.

Ôn Nhu biết là cô gái ngồi phía đối diện đã không ưa mình ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.

Hồi mới dọn vào nhà họ Lý, cô ta thường hay châm chọc mỉa mai cô, mà câu nào cũng đâm trúng chỗ đau.

Nếu như… cô không phải nguyên chủ thì cô nghĩ rằng mình sẽ điên khi phải loay hoay sống trong cảnh lúc nào cũng bị coi rẻ thế này mất.

May mà cô không phải nguyên chủ…

Nhưng Ôn Nhu cũng hiểu cho tâm lý của Lý Tố Ngộ, biết rõ người đứng trước mặt mình không phải hạng tốt lành, bước vào nhà mình để róc da uống máu thì sao mà đối xử tử tế được? Cho nên sau mấy lần bị cô ta ngó lơ thì Ôn Nhu cũng không để trong lòng nữa.

Nhưng cô không rõ sao hôm nay cô ta lại nổi điên như vậy nữa.

Nhưng ở đây có biết bao nhiêu người, dù cô không nể mặt Lý Tố Ngộ thì cũng phải nghĩ cho bà cụ.

"Có vài việc nên tôi phải ra ngoài.”

Giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu thì lại thờ ơ nhạt nhẽo.

Những người khác không nhận ra có gì bất ổn trong câu nói này nhưng Lý Tố Ngộ là con gái, lại còn chung sống với cô khá lâu nên cô ta biết cô cũng không vui vẻ gì.

Ha! Lý Tố Ngộ thầm cười khẩy, giận rồi hả?

Cái tính cách nhỏ nhen thế này thì ra đời chỉ có nước bị người ta bắt nạt đến chết thôi.

Chương kế tiếp