Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 14: ĐÁNG THƯƠNG

Lý Tố Ngộ không thể hiện ra mặt nhưng lại nói thầm trong bụng.

Chỉ có mình mới tốt thế, cứ chiều cô suốt thôi nên cô mới có tí tuổi mà tính khí đã chẳng vừa, chắc là muốn tạo phản đây mà…

Biết hai người không ưa nhau, bà cụ cũng vội vàng mở miệng giảng hoà: "Thôi thôi, Nhu Nhu lớn chừng này rồi, đi chơi cũng có sao đâu? Hồi cháu bằng tuổi Nhu Nhu cũng đi chơi suốt ngày đó thôi. A Ngộ à, cháu làm chị thì phải biết quan tâm em gái, hung dữ như thế làm gì đúng không? Nhu Nhu nhanh đến đây ngồi đi.”

Bà kéo Ôn Nhu ngồi xuống bên cạnh mình.

Cũng không biết vì sao mà vừa nghe bà nói vậy thì mặt Lý Tố Ngộ lại hơi gượng gạo, giống như nghĩ đến chuyện khiến người ta không mấy vui vẻ.

Nét mặt cô ta rất lạnh lùng và không nói năng gì nữa, điều này khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh bất thường.

Lý Tố Ngộ nghe lời bà cụ, cô ta không nói gì nữa nhưng người phụ nữ trung niên ngồi cạnh cô ta, Trần Thu Thu kiêm bà chủ của nhà họ Lý lại không phục. Bà ấy vốn đã không thích cô gái quê mùa bỗng nhiên từ đâu xuất hiện trong nhà mình, đã ăn nhờ ở đậu thì chớ, giờ còn dám bắt nạt con gái mình.

Mẹ chồng nhà mình cũng lạ, còn răn dạy cháu gái mình giúp người ngoài mà không quan tâm tình hình gì cả. Khó khăn lắm mới gặp một chàng trai độc thân, tuổi trẻ tài cao mà còn xứng đôi vừa lứa với nhà mình. Là con của một người bạn cũ có quan hệ khá tốt, đã vậy còn là một trong những người đứng đầu phòng thí nghiệm Khoa học Năng lượng mới thuộc trường đại học danh giá nhất cả nước.

Quan trọng hơn hết là chàng trai này mới 26 tuổi thôi!

Xét cả gia cảnh lẫn năng lực, cái nào mà không vượt trội hẳn giữa đám cậu ấm Thịnh Kinh này chứ!

Đã không đòi bà cụ giúp gì mà bà còn làm cháu mình bẽ mặt ngay trước mặt người ngoài, đúng là già cả lú lẫn!

“Mẹ! Sao mẹ lại nói thế, đâu phải A Ngộ không biết quan tâm các em? Tại Tiểu Nhu đi lâu quá nên A Ngộ mới lo thôi đúng không A Ngộ?”

"Mà cũng thực tình! Sao Tiểu Nhu ra ngoài mà không báo với người trong nhà một tiếng? Con làm mọi người lo chết đi được rồi đấy Tiểu Nhu nhé.”

Người phụ nữ quý phái ấy uống trà, buông vài câu tưởng như bâng quơ một cách nhẹ tênh, bà ấy nhướng mày liếc Ôn Nhu đang ngồi cạnh bà cụ sau đó đặt tách trà xuống rồi mỉm cười thật dịu dàng tao nhã, toát lên khí chất của một quý bà cao sang.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Nhưng lời bà ấy nói lại đầy gai nhọn, nó khiến Ôn Nhu phải bẽ bàng.

Hết cách rồi, cô không cãi lại được.

Dù có ấm ức tới đâu thì cô cũng phải nhẫn nhịn, vì đó là thứ cô đáng phải chịu, hoặc nên nói là cô đang gánh chịu thay nguyên chủ.

Nguyên chủ đột ngột đến đây chỉ khiến bà cụ thấy an ủi phần nào khi mất đi đứa cháu gái, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Trong khi đó cô lại mang đến sự quấy nhiễu và phiền hà cho các thành viên khác trong gia đình, còn để họ mở mang tầm mắt hiểu rõ bốn chữ 'lòng tham không đáy' viết thế nào!

Bây giờ Ôn Nhu thấy mừng vì mình có đeo khẩu trang, cũng nhờ nó mà cô mới ngồi đây tự nhiên thế được, không tới nỗi gượng gạo quá.

Hay nói đúng hơn thì khẩu trang chính là vách tường.

Phía trong tường là khu vực an toàn của cô, còn những điều cô muốn né tránh và những thứ cô cho là không tốt đẹp thì nằm ở ngoài tường.

Ôn Nhu gật đầu xem như cam chịu, cô chỉ mong đề tài này kết thúc thật nhanh để còn rời khỏi đây.

Dù gì thì nhìn tình hình hiện tại trong phòng khách cũng giống đang xem mắt. Người ngoài như cô đang làm phiền họ nên nếu cứ ở lì ngay đây thì họ sẽ càng ghét mình hơn.

Nhịn thêm một khoảng thời gian nữa thôi, cha mẹ nguyên chủ sẽ đến đón cô nên cô không muốn để xảy ra hiềm khích không đáng có trong khoảng thời gian cuối này.

Thiếu nữ ngồi trên ghế sô pha mặc một chiếc váy trắng phong cách retro, mái tóc đen dài và dày xoã sau lưng, thậm chí có lọn còn dài đến nỗi chạm miếng đệm sô pha sẫm màu, cô cứ ngoan ngoãn ngồi đó.

Lúc này trông cô có vẻ hơi đáng thương, giống một con thỏ nhỏ bị cướp miếng ăn mà vẫn phải bấm bụng chịu đựng.

Ít nhất thì trông có vẻ là vậy.

Yết hầu người đàn ông xê dịch, anh ta liếm môi, phần đuôi mắt lạnh lùng đỏ ửng như đang cố nhẫn nhịn.

Phải một lúc sau anh ta mới rời mắt khỏi cô gái trẻ.

Chương kế tiếp