Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 15: HÀNG XÓM

Bầu không khí trong phòng khách không thay đổi gì bởi lời của người phụ nữ quý phái.

Ai nói chuyện thì vẫn nói chuyện, ai đang cười thì vẫn mỉm cười.

Chỉ có cô gái trẻ cào lòng bàn tay trong sự ngượng ngập.

Cô ngồi ở đó, cố hạ cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể và đóng vai một kẻ vô hình.

Vào một khoảng thời gian thích hợp, cô lặng lẽ ra khỏi phòng khách rồi về phòng của mình, suốt cả quá trình này không có ai nhận ra cả.

Không khí trong phòng khách vẫn tiếp tục như thế.

Trần Thu Thu mỉm cười, chuyện trò về những chuyện xảy ra thường ngày trong suốt mười năm không gặp bà Úc - người hàng xóm mới chuyển nhà đến đây.

Nói chuyện một hồi, bà ấy chợt cười bảo: "Người lớn chúng ta nói chuyện hăng say quá mà quên béng mất hai đứa trẻ, chắc chúng nó ngồi nghe phát chán rồi haha. A Ngộ dẫn Thời Thanh ra vườn hoa dạo đi, lớp trẻ bọn con sẽ có chuyện để nói.”

Nghe bà ấy nói vậy, Lý Tố Ngộ thấy hơi bực mình nhưng cô ta không từ chối mà vẫn dắt Úc Thời Thanh dạo quanh vườn hoa.

Nhà họ Lý có một căn biệt thự ba tầng kiểu Pháp, khuôn viên rất lớn và còn có một vườn hoa nhỏ, trong hu vườn trồng đủ loại hoa tươi nở trong tháng này.

Nhà họ còn thuê cả thợ làm vườn chuyên nghiệp, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đến sửa sang một lần nên bây giờ nơi này trông có vẻ vừa ngăn nắp gọn gàng vừa có nét tinh tế độc đáo.

Chỉ tiếc là hôm nay trời đổ mưa, từng khóm hoa oằn mình trong cơn mưa rào nặng hạt rồi bị những hạt mưa ép nát.

Sự bơ phờ, âm u và lạnh lẽo hoang vắng phủ khắp khu vườn kiểu Pháp thơ mộng này.

Hai người họ đứng trong hành lang, thời tiết xấu cũng không khiến họ rời khỏi đây.

Họ cùng nhìn về một hướng, mắt cũng không thèm chớp.

Lý Tố Ngộ vén mái tóc ngắn mới cắt lên rồi tựa vào tường, cô ta lấy điếu thuốc trong hộp ra, châm lửa một cách rành rọt sau đó ngậm nó vào trong miệng, bắt đầu phì phèo điếu thuốc.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Cô ta bất chợt nghiêng đầu hỏi: "Hút không?”

Người đàn ông đứng thẳng lên, nghe cô ta hỏi thế cũng không quay sang nhìn mà chỉ nhìn người đứng chỗ kia rồi lạnh lùng đáp: “Không.”

Ánh mắt anh ta si mê tột độ nhưng cũng bình tĩnh lạ thường.

Nó như thể đang nhìn một bài báo cáo thí nghiệm thành công hoặc một cái định lý chưa được chứng minh, vừa đau khổ vừa sung sướng

Không thể vượt qua, chỉ được phép đợi chờ.

Cô ta mỉm cười, lấy lại điếu thuốc với vẻ buồn tẻ, nhét nó vào lại hộp rồi cất vào túi, ánh mắt cô ta lại về với cô gái trong căn phòng tầng hai.

Bỗng dưng cô ta hỏi: “Đẹp không?”

Lý Tố Ngộ rít điếu thuốc rồi phả ra, khói thuốc và màn mưa làm nhòa tầm mắt cô ta nhưng cô ta vẫn nhìn về phía đó. Trong đôi mắt Lý Tố Ngộ là sự u mê điên dại và một tình yêu bệnh hoạn mà chính bản thân cô ta cũng chưa từng phát giác ra.

Cũng có lẽ cô ta đã biết nhưng không muốn thừa nhận.

Tuy tiếng mưa rất ồn nhưng lời cô ta nói vẫn xuyên qua cơn mưa, chui vào tai anh ta một cách nhẹ nhàng.

Úc Thời Thanh quay lại, anh ta nhìn thẳng vào mắt Lý Tố Ngộ, phải im lặng mất một lúc mới trả lời: “Đẹp.”

Sau đó anh ta bắt chước Lý Tố Ngộ, cũng tựa lưng vào tường như thế rồi lại vô thức nhìn về hướng kia.

"Anh thẳng thắn thật đấy.” Lý Tố Ngộ nhếch môi, trông cô ta thật ngang ngược.

"Học hút thuốc từ khi nào?” Anh ta hỏi.

“Một năm trước.”

Cả hai đứng yên ở đó, rõ ràng đều không muốn đi vào nhà.

Nói ra cũng buồn cười, đây là lần đầu hai người gặp lại sau mười năm xa cách, xem như lâu ngày gặp lại. Lần này nhà Úc Thời Thanh quay về Bắc Thành, hai nhà lại tiếp tục làm hàng xóm.

Cả hai nhà đều nghĩ đó là cái duyên nên mới liên quan với nhau, cả hai người họ đã đến tuổi dựng vợ gả chồng mà vẫn còn độc thân, hai nhà nhớ tới chuyện hồi nhỏ hai người chơi thân với nhau, tính ra cũng là thanh mai trúc mã nên mới để họ đi xem mắt.

Nhưng luồn cười ở chỗ cả hai cùng thích một người… Đã vậy còn là trúng tiếng sét ái tình.

Chương kế tiếp