Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 16: CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI

Phải, là trúng tiếng sét ái tình.

Lý Tố Ngộ không thể phủ nhận chuyện mình thích cô nhóc hư đốn tham lam vô độ đó.

Lý Tố Ngộ đã rung động ngay từ lần gặp đầu tiên.

Cánh cửa gỗ mở ra, ánh nắng chậm rãi ùa vào phòng.

Thiếu nữ mặc bộ váy trắng tinh, tay ôm bó hoa ly chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Lý Tố Ngộ.

Làn váy cô bay nhẹ trong cơn gió, ánh nắng rải xuống người cô, vừa loá mắt vừa thu hút. Đôi mắt đen láy nhìn Lý Tố Ngộ, vừa yếu ớt vừa rụt rè như một bé thỏ không hiểu sự đời khiến người ta nảy sinh lòng yêu mến, thế nhưng bản chất lại đầy toan tính và tham lam.

Ngay lúc đó Lý Tố Ngộ đã hiểu rõ một điều rằng thế giới của cô ta đã yên tĩnh lại, trong đầu cô ta chỉ có một câu:

"Người đẹp mang đầy độc tố mới là thứ chết người nhất."

Nhưng lúc đó cô ta không thể chấp nhận được cái tình yêu bất ngờ này, thế nên khi ấy Lý Tố Ngộ chỉ biết lảng tránh và khinh khi cô để giảm bớt sự đau khổ. Buồn cười hơn nữa là cô ấy còn muốn cách thật xa để xóa sạch tình cảm dâng trào đột ngột này.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy nực cười.

Có một số chuyện không phải cứ né tránh là giải quyết được.

Phả khói thuốc ra, Lý Tố Ngộ hờ hững vứt điếu thuốc xuống rồi dẫm tắt tàn lửa.

Cô ta đứng thẳng người, cất bước đi về phía trước nhưng khi lướt ngang qua Úc Thời Thanh, cô ta nhẹ nhàng buông một câu:

"Cô ấy là của tôi.”

Nói xong cô ta mất hút sau ngã rẽ, hình như là đã đi vào biệt thự.

Người đàn ông ngoái lại nhìn bóng cô ta khuất sau ngã rẽ mà không nói một lời nào, lát sau anh ta lại dời tầm mắt về chỗ cũ.

Rõ ràng anh ta hoàn toàn không bận tâm đến câu nói của Lý Tố Ngộ.

Phòng của Ôn Nhu nằm tận trong cùng của tầng nên muốn về phòng thì phải đi qua cửa phòng hai đứa con nhà họ Lý rồi mới tới.

Chuyện này cũng rõ ràng, cô không được chào đón ở nhà họ Lý với nhưng họ cũng không để cô phải thiếu thốn thứ gì về mặt vật chất.

Thậm chí bà nội Lý còn đối xử rất tốt với cô, chuyện gì cũng nghĩ cho cô hết nên cô không ghét nhà họ Lý tí nào cả, thậm chí còn thấy biết ơn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Mở cửa phòng ra, Ôn Nhu bước vào.

Cô có tính cảnh giác cao, hoặc cũng có thể nói cô thuộc tuýp người nhạy cảm nên cô thích những khoảnh khắc được ở một mình vì nó an toàn và nằm trong tầm kiểm soát.

Thế nên chuyện đầu tiên cô làm mỗi khi vào phòng là khóa cửa lại, đây là không gian nhỏ riêng tư của cô và cũng là nơi duy nhất có thể để cô làm chính mình.

Vì ngoài trời đang đổ mưa mà cô lại gặp mưa lúc về nên người cũng bị ướt một tí, cô cởi khẩu trang rồi thay một bộ váy khá mỏng.

Phòng của cô không lớn lắm và cũng ít vật trang trí. Chỉ có một cái giường, một tủ đồ, một bảng vẽ và một cái bàn đầy sách.

Căn phòng này được đón ánh nắng, được đặt một cửa kính đối diện vườn hoa, bảng vẽ của cô cũng đặt ngay kia.

Ánh nắng chiếu vào từ chỗ đó, mỗi khi buồn chán thì Ôn Nhu sẽ ngồi vẽ để thư giãn.

Đó là thói quen ở thế giới hiện thực, giờ nó cũng theo cô vào thế giới này.

Trên bảng vẽ còn một bức tranh phong cách Rococo* dang dở, đó là bức tranh cô vẽ để giết thời gian dạo gần đây nhất, giờ chỉ còn vài chi tiết chưa hoàn thiện, đợi khi chỉnh sửa xong thì bức tranh này cũng hoàn thành.

(*) Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của vương hậu Maria Antonia.

Ôn Nhu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định vẽ cho xong.

Cô cầm bút, chầm chậm vẽ những chi tiết cuối cùng.

Nghiêm túc và tỉ mỉ, cơn mưa rào ngoài cửa sổ không thể gây ảnh hưởng tới cô, mà cô cũng không phát hiện ra ở ngoài khung cửa sổ có hai người đang im lặng nhìn cô.

Đôi khi trùng hợp vậy đó, mưa vừa dứt thì cô cũng vẽ xong, khi cô ngước lên thì người đứng ở góc đó đã đi đâu mất…

Chương kế tiếp