Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 17: CAO LÃNH CHI HOA*

(*) Cao lãnh chi hoa: Đẹp nhưng lại lạnh lùng, băng giá.

Ôn Nhu vỗ vỗ lên bả vai đã mỏi nhừ.

Cô nhìn bầu trời bên ngoài đang dần tối thì mới phát hiện ra hoàng hôn đã lặn xuống đến tận chân trời từ bao giờ. Thời gian không còn sớm nữa, bây giờ đã là năm giờ ba mươi phút chiều.

Hôm nay vốn đã là ngày mưa liên miên, hơn nữa bây giờ đã là năm rưỡi chiều nên trời càng tối hơn.

Cô đứng dậy chuẩn bị bật đèn, ‘tách’ một cái, ngọn đèn sáng lên, đúng lúc này ngoài cửa cũng truyền đến tiếng gõ.

Ôn Nhu nghi hoặc hỏi: “Ai vậy?”

“Là tôi đây.”

Là giọng của Lý Tố Ngộ? Ôn Nhu không hiểu cô ta đến để làm gì nhưng vẫn ra mở cửa.

Sau khi mở cửa, người đến phía sau cửa cũng lộ ra, đó là Lý Tố Ngộ.

Cũng vào lúc này, đột nhiên cô ý thức được rằng người đang đứng trước mặt mình có sự thay đổi rất lớn. Ví dụ như là bộ tóc xoăn lọn sóng màu hạt dẻ dài đến thắt lưng của cô ta đã biến mất, đổi thành kiểu tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng của con trai.

Vả lại cô ta vốn dĩ không quan tâm tới thời tiết, thường xuyên mặc váy hai dây màu đỏ rượu, giờ cũng đổi thành một bộ đồ thể thao có màu trung tính.

Vóc dáng của cô ta cũng cao, kể cả cởi giày rồi cũng khoảng 1m7, đi thêm giày cao gót thì phải hơn 1m8.

Nếu như hai người không quen biết nhau thì khi gặp nhau trên đường vào lúc này, Ôn Nhu cũng không phân biệt được giới tính của đối phương.

Bởi vì bản thân Lý Tố Ngộ có vẻ đẹp lạnh lùng sắc sảo, về dáng người thì lại có thể so sánh được với các siêu mẫu quốc tế, điều kiện của cô ta vô cùng xuất sắc về mọi mặt.

Nếu như Lý Tố Ngộ của trước đây là kiểu phụ nữ hiện đại ngang ngược số một thì bây giờ cô ta chính là cao lãnh chi hoa, một đóa hoa xinh đẹp lạnh lùng với khí chất ngút ngàn.

Kể cả nam hay nữ thì cũng sẽ rơi vào tay giặc vì cô ta.

Nhưng mà đương nhiên là nếu như cô ta không tùy tiện vào phòng của người khác thì sẽ tốt hơn.

Lý Tố Ngộ có ưu thế về chiều cao, lại luyện tập quanh năm, hơn nữa tấm huy chương vô địch quốc gia môn tán thủ* không phải chỉ để trưng bày. Cô ta dễ dàng vòng qua người Ôn Nhu rồi đi vào trong phòng.

(*) Tán thủ (hay còn gọi là tán đả): là bộ môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).#t-y-t#

“Đang vẽ tranh à?”

Lý Tố Ngộ đang hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

Ôn Nhu nhíu nhíu mày, không hiểu được là cô ta có ý gì nhưng vẫn gật đầu nói: “Phải, chị tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cô hỏi trong sự khó hiểu.

Lý Tố Ngộ cũng không trả lời mà trực tiếp đi vòng sang chiếc giường mềm mại của cô.

Cô ta đi đến trước bức tường kính trong suốt rồi cúi người xuống, ngắm bức tranh mùa xuân sau cơn mưa đầy màu sắc mới hoàn thành của cô.

"Vẽ cũng đẹp." Lý Tố Ngộ khen ngợi.

Xem ra tậm trạng của cô ta đang rất tốt, ít nhất thì không nói chuyện mỉa mai hay dùng những lời lẽ châm chọc nữa.

Nhưng chính vì như vậy cô mới càng nghi ngờ.

Đây là do Lý Tố Ngộ thay đổi tính cách hay là không ghét cô nữa? Hoặc là cô ra bị quỷ ám rồi?

Một lúc sau, Lý Tố Ngộ thấy không có người trả lời thì quay đầu nhìn về phía Ôn Nhu, lúc này mới phát hiện cô vẫn còn đang đứng ở cửa, bàn tay đang nắm vào tay nắm cửa. Hình như là không hoan nghênh cô ta lắm nhỉ?

Sau khi ý thức được việc này thì thì vẻ mặt vốn dịu dàng ban đầu của cô ta trở nên lạnh lùng cứng rắn trong nháy mắt.

“Sao vậy, không chào đón tôi sao?” Lý Tố Ngộ đứng bên cạnh bức tranh, tay thì đút túi, nhướng mày tùy ý hỏi.

Ôn Nhu là người rất nhạy cảm, có thể cô không cảm nhận được cảm xúc trên mặt đối phương thay đổi nhưng lại có thể nhận ra được cảm xúc thay đổi lên xuống trong lời nói rất nhanh chóng.

“Không hề.” Cô lắc lắc đầu rồi phủ nhận.

Ôn Nhu không muốn gây sự, càng không muốn sinh ra mâu thuẫn vì chuyện nhỏ này.

Cô không đứng ở cửa nữa vì như vậy cũng hơi bất lịch sự, giống như đang giục người ta mau về đi.

Nhưng mà thay vì đóng thì cô lại mở to cửa ra.

Bởi vì lúc nào cô cũng nhớ rằng cô có một số mâu thuẫn nhỏ với người con gái tóc ngắn đi như đang tuần tra phòng của mình ở trước mắt.

Ôn Nhu không biết rốt cuộc cô ra có mục đích gì nhưng chỉ để đề phòng thôi.

Nếu như cô ta muốn nhân cơ hội này dùng bạo lực trả thù thì cô ta hoàn toàn không có khả lực và cơ hội để phản kháng, chỉ có thể để mặc cho bản thân bị lợi dụng giẫm đạp.

Vậy nên không đóng cửa phòng thì lúc chạy cũng không được mà kêu cứu cũng cũng không xong.

 

Chương kế tiếp