Miêu Cương

Chương 83
Tống Trường Không đã bỏ nhà đi mấy tháng, bỏ lỡ rất nhiều bài tập ở trường, sau khi bị Miên Sư hộ tống trở về Miêu Cương liền học bù cả ngày lẫn đêm.

Tống Trường Không tỏ vẻ vô cùng bất mãn: “Ca của ta cũng không đi học, sao huynh ấy không cần phải học bù?”

Miên Sư cầm gậy gõ dạy học vào đầu hắn, ôn hòa nói: “Ca ca cậu có nương tử, cậu có nương tử không?”

Tống Trường Không: “…”

Chu Bất Tỉnh đang ở bên cạnh làm bài tập cười bò, bị Miên Sư liếc mắt nhìn một cái, chợt nghĩ ra điều gì đó, bỏ viết xuống, nịnh nọt đấm vai cho Miên Sư: “Sư phụ, chỉ cần con cũng tìm được nương tử thì có thể không cần học phù phải không?”

Chu Bất Tỉnh đã đi theo nàng từ khi còn nhỏ, đứa nhỏ này có đức hạnh gì nàng là người rõ ràng nhất. Nếu nàng nói phải, buổi chiều đứa nhỏ này có thể sẽ đưa về hơn mười cô gái vô tội giả câm giả điếc làm nương tử của hắn ta.

Miên Sư dùng gậy dạy học đánh vào đầu hắn ta, trách mắng: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng học bù cho ta.”

Chu Bất Tỉnh thật sự không muốn học bù, chống hai tay lên má, lấy bút lông để lên giữa môi trên và cánh mũi, sau đó than ngắn thở dài vung bút lên viết ba chữ to.

“Nương tử.”

Không lâu sau, bên ngoài có người tìm Miên Sư, Chu Bất Tỉnh vểnh tai lên chán nản.

Người nọ nói: “Nguyệt chủ và Nguyệt chủ phu nhân đã ở đó ba ngày, sáng sớm hôm nay, Nguyệt chủ phu nhân mới ra khỏi phòng.”

Miên Sư: “Ừm.”

Người nọ lại nói: “Nguyệt chủ ra sau.”

Miên Sư: “Hửm?”

Người nọ do dự một chút mới ghé sát vào tai Miên Sư nhỏ giọng nói: “Nguyệt chủ phu nhân đã thức dậy từ sáng sớm, Nguyệt chủ đến bây giờ mới thức dậy, liên tiếp ba ngày, miên sư đại nhân, ngài nói về phương diện thể lực có phải Nguyệt chủ…”

Miên Sư: “...”

Chu Bất Tỉnh ở bên tai cười đến mức làm rớt bút lông, ngòi bút bắn ra một vệt mực lớn trên nền giấy trắng, hắn ta thật sự không thể ngồi yên, chờ Miên Sư và người nọ rời đi hắn ta mới nhanh chóng ngồi dậy, lôi kéo Tống Trường Không đi xem náo nhiệt.

Tống Trường Không giãy giụa: “Ta còn chưa làm xong bài tập!”

Chu Bất Tỉnh: “Ngươi không muốn xem trò vui sao? Ca ca của ngươi thể lực không đủ hahaha, thế nhưng hắn lại thua ở phương diện này, khiếp sợ toàn tộc!”

Tống Trường Không: “???” Ngươi đang nói cái quái gì vậy?

***

Căn phòng của thiếu niên là một thế giới riêng biệt, tránh xa những người trong tộc, gần hơn nơi hắn từng sống khi tập võ với Tạ Thanh Tỉnh, ngày thường không ai dám đi quấy rầy hắn.

Hắn là người duy nhất ở trong tộc có hai chỗ ở, một chỗ ở trong tộc, một chỗ ở ngoài tộc, hắn hiếm khi đến gian phòng kia trong tộc, nơi đó có rất nhiều người, phiền phức.

Khi hắn tỉnh lại cửu quận chúa đã không còn ở bên cạnh, trong lồng ngực trống trơn, chăn bông bên cạnh còn hơi lạnh, nàng đã dậy từ lâu.

Thiếu niên ngáp dài ngồi dậy, hắn dựa vào đầu giường nhắm mắt một lát rồi mới xoa xoa cánh tay và sau cổ, từ từ đứng dậy mặc quần áo.

Hắn vừa mới tỉnh ngủ, cả người thấy hơi mệt, xiêm y mặc trên người là kiểu đơn giản mà ngày thường hắn thích mặc, hắn dường như đã quên chuyện hắn vừa thành thân với Cửu quận chúa mấy ngày trước, lông mi rủ từ đầu đến đuôi, không nhanh không chậm mặc quần áo mang giày, rửa mặt vấn tóc.

Hắn thậm chí còn có tâm trạng dọn giường, ôm khăn trải giường tối hôm qua làm dơ ra ngoài giặt sạch.

Mọi người trong Miêu tộc lặng lẽ quan sát tất cả những điều này trong bóng tối: “...”

Đây là Nguyệt chủ tâm tình bất định của họ sao? Người như hắn vậy mà lại dậy muộn, còn tự mình giặt khăn trải giường?

Khiếp!

Khi thiếu niên giặt xong khăn trải giường thì cũng đã gần trưa, hắn không ăn cơm sáng, thói quen của hắn chính là ngủ một giấc đến gần giữa trưa, từ trước đến nay không ăn cơm sáng, chỉ có khoảng thời gian đến Trung Nguyên mới bị quận chúa nhìn chằm chằm ăn cơm sáng.

Hắn đặt tay lên trán nhìn lên bầu trời, sau đó từ từ bước ra khỏi cửa đi về một phương hướng nào đó.

Mọi người trong Miêu tộc theo sau nhìn nhau.

“Không phải Nguyệt chủ mù đường sao?”

“Nguyệt chủ muốn một mình đi tìm Nguyệt chủ phu nhân à?”

“Các ngươi biết Nguyệt chủ phu nhân ở đâu không? Có muốn phái một người bí mật chỉ đường cho Nguyệt chủ không?”

Nói là nói như vậy, nhưng không ai thật sự dám đi tiếp cận Nguyệt chủ, bọn họ chỉ là phụng mệnh đến đây nhìn xem, không muốn chết ở đây, nhìn thấy Nguyệt chủ trên bậc thềm màu đỏ nhạt sao?

Đó đều là những dấu vết không thể rửa sạch được lưu lại bởi vong hồn thủ hạ của Nguyệt chủ.

Một đám người xô xô đẩy đẩy ý đồ đẩy người khác ra để chịu trách nhiệm, đẩy tới đẩy lui cũng không ai thực sự bị đẩy ra, ngược lại là thân thể rất thành thật đi theo Nguyệt chủ đại nhân đang từ từ đi xa.

Sau đó họ nhìn thấy Nguyệt chủ phu nhân trong chiếc áo bào tím dừng lại, có tiếng người dần dần truyền đến.

Tiếng thác đổ gần như át đi tiếng nói chuyện mỏng manh, nhưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đặc biệt hấp dẫn người khác.

Có rất nhiều phụ nữ lớn tuổi đang giặt quần áo dưới thác nước, những người phụ nữ trẻ ở phía bên kia, các nàng vừa nói chuyện phiếm vừa giặt quần áo.

Thiếu nữ mặc áo tím ngồi xổm trong góc đánh xiêm y trên tảng đá, động tác trên tay chậm rãi, nàng càng thích nghe những người này tán gẫu, mặc dù một câu nàng nghe cũng không hiểu.

“Ba ngày? Nguyệt chủ thành thân đã ba ngày, nhanh quá đi, nháy mắt đã qua ba ngày.”

“Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa nói chuyện với vị quận chúa Trung Nguyên kia, không biết tính cách của nàng có tốt không.”

“Thành thân với Nguyệt chủ, chắc là áp lực lớn lắm?”

“Đúng nha, đã ba ngày rồi còn chưa ra ngoài, có thể hay không là…”

Nói đến đây, mọi người ăn ý tạm dừng lại, sôi nổi thay đổi chủ đề.

Cửu quận chúa có thể nghe hiểu từ “Nguyệt chủ” này, sau khi nàng đến Miêu Cương từ mà cô nghe nhiều nhất chính là “Nguyệt chủ”, nàng biết xưng hô này là dành riêng cho A Nguyệt, vì vậy đặc biệt chú ý đến nó.

Những cái khác đều nghe không hiểu.

Cửu quận chúa thở dài, nữ tử trẻ tuổi ở phía sau nàng nghe thấy, nên tốt bụng xoay người hỏi nàng gặp chuyện gì tại sao lại thở dài.

Cửu quận chúa nghe không hiểu, nhưng vẫn giả vờ hiểu mà lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Có lẽ nàng bẩm sinh đã có khuôn mặt như vậy, rất nhanh đã thu hút mấy người khác bên cạnh, hơn nữa trên cổ và cổ tay còn lộ ra vết bầm tím, thoạt nhìn có vẻ như đã bị người khác khi dễ.

“Dường như trước đây tôi chưa gặp cô.”

“Là mới tới trong tộc sao? Thật là xinh đẹp.”

“Trên người có thương tích sao? Ai khi dễ cô à?”

“Có phải cổ họng của cô khó chịu nên không nói được? Có muốn tôi đưa cô đi tìm Miên Sư xem thử không?”

Một nhóm người trẻ nhiệt tình nói là làm liền, một số người gác lại công việc trong tay đưa cửu quận chúa đi tìm Miên Sư.

Cửu quận chúa: “...”

Cửu quận chúa muốn giải thích, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào, do dự đi theo các nàng một đoạn đường, vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng thon dài trước mặt.

Trang sức bạc trên xiêm y của nhóm nữ tử vang lên leng keng, tiếng cười và âm thanh của trang sức bạc đan xen hòa vào trong gió, thiếu niên áo tím phía trước chậm rãi dừng bước, quay người lại.

Tiếng cười bên tai đột nhiên im bặt.

Cửu quận chúa có thể cảm giác được mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của vị cô nương đang nắm tay mình, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt bình đạm của thiếu niên.

“A Cửu.” Trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên hiện lên ý cười nhàn nhạt, như thể không nhìn thấy những người khác, trong mắt chỉ có một mình nàng, “Ta cho rằng nàng lạc đường, thì ra nàng ở đây.”

Hắn đang nói tiếng Trung Nguyên, người Miêu tộc bình thường không thể nghe hiểu được.

Nhóm nữ tử trẻ tuổi nhận ra, thiếu nữ câm bị người khác khi dễ bên cạnh các nàng chính là tân hôn thê tử của Nguyệt chủ. Thoáng chốc, những người đứng gần nàng như sương khói tản ra, âm thanh leng keng lanh lảnh.

Bảy tám người nhìn vào những vết bầm tím trên cổ và cổ tay của cửu quận chúa, rốt cuộc cũng hiểu được những dấu vết đó tượng trưng cho điều gì. Trong lúc nhất thời trên mặt đều hiện lên đỏ ửng, ánh mắt né tránh nhìn đi nơi khác.

Cửu quận chúa không nhận thấy được ánh mắt của các nàng đang nhìn vào chỗ nào, vô tội chớp mắt nói: “Ta không có lạc đường, hẳn là chàng lạc đường mới đúng.”

Thiếu niên chỉ cười không nói, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhóm nữ tử trẻ tuổi không dám nhúc nhích, hoảng sợ thu hồi ánh mắt cúi đầu vấn an.

Các nàng biết Nguyệt chủ, nhưng không biết tân hôn thê tử của Nguyệt chủ, rốt cuộc không phải ai cũng có tư cách tham dự hôn lễ của Nguyệt chủ.

Cửu quận chúa chạm vào tay thiếu niên, mềm mại hỏi: “A Nguyệt, cảm ơn bằng tiếng Miêu nói như thế nào?”

Thiếu niên liếc mắt nhìn những người phía sau nàng, các nàng ấy đều cúi đầu không thấy rõ mặt, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vết tím trên cổ trắng nõn của Cửu quận chúa, có phần dễ thấy.

Hắn đưa tay lên ôm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, kiên nhẫn dạy nàng nói: “Cảm ơn”, nàng vừa mới học được liền nóng lòng xoay người lặp lại lời “cảm ơn” với những người đó.

Nhóm nữ tử trẻ tuổi thụ sủng nhược kinh, cửu quận chúa muốn nói thêm gì đó nhưng không biết nói bằng cách nào, chỉ có thể ra hiệu tỏ ý nàng không phải cố ý lừa các nàng ấy. Chỉ là lần đầu tiên đến Miêu tộc, nàng rất tò mò với mọi thứ ở nơi này, nàng không có ác ý, A Nguyệt cũng rất tốt.

Các nàng ấy nhìn không hiểu.

Thiếu niên đứng sau cửu quận chúa, giơ tay ấn đầu nàng, nàng không đội mũ có trang sức bạc. Khi nàng thức dậy hắn còn chưa tỉnh ngủ, tóc cũng chỉ buộc lại, không ai chải đầu thắt bím tóc cho nàng.

Thiếu niên sờ tóc nàng, nhướng mi, giọng nói trần thấp: “Nàng nói nàng lạc đường, cảm ơn các ngươi đã đưa nàng trở về, nàng rất thích các ngươi, hy vọng lần sau có thể cùng các ngươi đi chơi, không cần bận tâm đến ta.”

Hắn nói tiếng Miêu, cửu quận chúa nghe không hiểu, chỉ có thể trông mong nhìn hắn, lại nhìn nhóm nữ tử trẻ tuổi đối diện, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Nhóm nữ tử trẻ tuổi càng thêm thụ sủng nhược kinh, hoảng sợ xua tay lại do dự.

Cửu quận chúa ngoắc ngón tay thiếu niên, nhỏ giọng hỏi hắn: “Vừa rồi chàng nói cái gì vậy?”

Thiếu niên cao hơn nàng, khi nói chuyện với nàng hắn tự nhiên cúi thấp người, môi nàng kề sát lỗ tai hắn, chờ nàng nói xong hắn mới thẳng người lên: “Nói nàng khen các nàng ấy lương thiện.”

Cửu quận chúa kêu một tiếng, mí mắt cong lên: “Các nàng ấy cũng rất xinh đẹp!”

Thiếu niên không nhịn được câu môi dưới: “Muốn ta truyền đạt cái này sao? Nói những lời khen họ đẹp.”

Cửu quận chúa có chút rối rắm: “Cái này… Nói… Không cho phép chàng nói có phải ta rất hẹp hòi không?”

“Sẽ không.” Hắn nói, “Ta cũng không muốn nói những lời này với người khác.”

Nhóm nữ tử trẻ tuổi sợ hãi, nhưng cũng có chút tò mò về mối quan hệ của Nguyệt chủ và Nguyệt chủ phu nhân, bảy tám cặp mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay họ đang nắm lấy nhau.

Mười mấy năm qua, bên cạnh Nguyệt chủ ngoại trừ Chu Bất Tỉnh, hầu như không có ai có thể tiếp cận hắn, chứ đừng nói đến những người phụ nữ xa lạ.

Cả tộc không thể tìm được nam tử thứ hai đẹp hơn Nguyệt chủ, trước đây các nàng đều từng lén thảo luận sau này nữ tử được Nguyệt chủ sủng ái sẽ có dáng vẻ gì, không ngờ hôm nay vừa thấy mới biết, hóa ra Nguyệt chủ thích một thiếu nữ có diện mạo đáng yêu.

Trước khi rời đi, các nàng lại nghe thấy Nguyệt chủ nói: “Khi trở về đừng nói với người khác về phu nhân, cứ đối xử với nàng ấy như người thường là được, nàng ấy không thích bị đối xử khác biệt.”

Các nàng có chút kinh ngạc, quay đầu lại, chỉ thấy Nguyệt chủ đang nắm tay thiếu nữ chậm rãi trở về, nói tiếng Trung Nguyên mà các nàng nghe không hiểu.

“A Nguyệt, trở về chàng dạy ta nói tiếng Miêu đi.”

“Không dạy.”

“Tại sao?”

“Phiền phức.” Thiếu niên lười biếng nói: “Ta không kinh doanh không có lãi.”

Cửu quận chúa đỡ lấy bả vai của hắn, nhón chân hôn lên má trái má phải của hắn: “Học phí?”

Hắn rũ mắt xuống: “Cái này chỉ đủ dạy nàng một câu.”

“Vậy học trước một câu.” Nàng lắc lắc cánh tay hắn, giơ một ngón tay lên: “Một câu, chỉ học trước một câu, chàng dạy ta một câu đi.”

Hắn để cho nàng tùy ý lắc tay, dạy nàng nói từng từ một.

——A Nguyệt.

——Thích.

Hắn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, cười nói: “Thích A Nguyệt.”

Nàng hồn nhiên chưa phát giác bước vào bẫy, gập ghềnh lặp lại.

Thích A Nguyệt.

Hắn cúi đầu hôn nàng, dùng tiếng Trung Nguyên nói: “Ta cũng thích A Cửu.”

***

Khi Chu Bất Tỉnh và Tống Trường Không tới xem náo nhiệt vừa lúc thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì mà tình chàng ý thiếp, Chu Bất Tỉnh theo bản năng che đôi mắt của tiểu thiếu chủ lại rồi kéo người đi, dùng tiếng Trung Nguyên hùng hổ nói: “Kế tiếp đại nhân dạy học không phải là thứ mà một tiểu hài tử như ngươi có thể xem, mau trở về học bù thôi.”

Tống Trường Không: “...”

Chương kế tiếp