Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 83
Phí Kiến Minh.

Nếu như Tưởng Thiên Du nhớ không nhầm thì đây là tên người chủ nhà của Ngưu Tiểu Đình.

Đây là một thỏa thuận ủy thác điều tra, nội dung điều tra rất đơn giản, đó là muốn tìm người.

Để xem tìm ai...

Cô còn chưa kịp đọc xong tờ giấy kia thì Chu Hanh Lợi đã đến thu dọn đồ đạc, ông ta vừa cúi người sắp xếp những tài liệu vương vãi khắp phòng, vừa lẩm bẩm nói: “Xui xẻo, đúng là xui xẻo tám kiếp, quay về tôi sẽ hỏi thăm xem có cái miếu nào linh nghiệm, rồi đến đó bái lạy đuổi hết xui xẻo trên người đi!”

La Húc, người vừa mới phục hồi tinh thần lại cười nói: “Trước đây sếp còn nói là phải tin vào khoa học mà.”

“Cậu hiểu cái búa ấy, tận cùng của khoa học là thần học!” Chu Hanh Lợi mệt mỏi, thở hổn hển, khuôn mặt tròn của ông ta đổ đầy mồ hôi hột.

Tưởng Thiên Du đi đến cạnh ông ta, làm ra dáng vẻ muốn giúp một tay, vờ vô tình hỏi: “Ông chủ, chủ nhà của tôi, Phí Kiến Minh có làm ăn với chúng ta sao?”

Ai ngờ Chu Hanh Lợi nghe vậy thì nhìn cô một cách kỳ lạ, sau đó nói: “Tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã kém vậy rồi à? Lúc trước khi cô mới vào làm chưa tìm thấy chỗ ở, chẳng phải là tôi đưa cho cô số điện thoại ông ta sao?”

“Phí Kiến Minh cũng là chủ nhà của công ty chúng ta, cả tòa nhà này đều là của ông ta!”

“Ồ...” Tưởng Thiên Du trố mắt nhìn, Ngưu Tiểu Đình cũng không có ký ức gì liên quan, xem ra việc này cũng không quá quan trọng đối với cô ấy.

Nhưng mà cứ cho là giữa Chu Hanh Lợi và Phí Kiến Minh có quen biết nhau, thì tung tích của nguyên chủ cũng có thể nói ra sao?

Tạm thời gạt chuyện này ra sau đầu, ba người bắt đầu cùng nhau thu dọn tài liệu vương vãi khắp trên sàn, bỗng nhiên một giọng nói của nữ truyền đến từ cửa: “Mẹ nó, có chuyện gì vậy? Tôi mới chỉ đi ra ngoài có một tuần mà nơi đây đã bị trộm ghé rồi hả?”

Nhìn về phía người phát ra âm thanh, người đó mặc một chiếc áo lông vũ đen dài gần đến mắt cá chân, đầu đội mũ lưỡi trai đen, gương mặt được che chắn cẩn thận bởi chiếc khẩu trang đen.

Trước ánh mắt của ba người, người phụ nữ mạnh mẽ gỡ mũ và khẩu trang xuống. Tuy rằng mái tóc dài được buộc sau đầu nhưng nhìn cũng không suôn mượt lắm.

Gương mặt cô ấy ánh lên khí khái hào hùng, sóng mũi cao, môi mỏng, mới nhìn thì khó tránh khiến người ta có cảm giác tính tình không tốt.

“Ôi chao, đại anh hùng của chúng ta đã trở về rồi đấy à?” Chu Hanh Lợi vội bỏ lại đống đồ lên bàn trà, sau đó thì đon đả đón người phụ nữ ấy: “Sao rồi sao rồi?”

Người phụ nữ cởi balo ra đặt xuống, lấy ra một túi hồ sơ rồi ném vào trong ngực ông ta, sau đó lắc lư đi đến trước bàn làm việc ở cuối: “Người, tìm gần được rồi, còn mèo, cũng tìm được rồi.”

“Nhớ chuyển tiền hoa hồng vào thẻ của tôi càng sớm càng tốt, sắp hết tiền rồi.”

“Được được được!” Khóe miệng Chu Hanh Lợi dường như gần chạm đến tai của mình, ông ta nịnh hót khen ngợi, nói: “Nghiêm Lị Lị, cô đúng là phúc tướng(*) của tôi!”

(*) Phúc tướng: chỉ những viên tướng may mắn trận nào ra quân cũng đều thắng lợi, chỉ những người việc gì cũng như ý nguyện.

Nghiêm Lị Lị dường như có hơi chê ghét thái độ của ông ta, nhìn dạo quanh trong công ty một vòng rồi tầm nhìn dừng lại trên người Tưởng Thiên Du.

Nhưng cô ấy cũng không nói nhiều lời, thu hồi ánh mắt rồi lại vội vàng xử lý công việc của bản thân.

Tưởng Thiên Du cũng không lấy làm lạ. Sau hai ngày quan sát, quan hệ của nguyên chủ với hai người đồng nghiệp này cũng không quá thân thiết.

Dù sao phần lớn thời gian làm việc của điều tra viên bọn họ là ở ngoài đi đây đó. Nghĩ kỹ lại thì kể từ lúc nhậm chức, số lần Ngưu Tiểu Đình và Nghiêm Lị Lị gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đến khi gần giờ tan sở, La Húc đứng dậy đeo chiếc balo lên vai, nhìn như có vẻ đang định rời đi.

Nhưng ngay sau khi anh ta vừa mở cánh cửa chống trộm của công ty ra, thì đột nhiên rút lại chân, lùi lại hai bước lớn mới bước ra.

Thấy thế, mọi người có hơi khó hiểu.

Một giây sau, bóng dáng của Kỳ Tử Ngang và Lục Lê lần lượt xuất hiện ở cửa.

“Ôi chao! Mời hai vị cảnh sát vào!” Chu Hanh Lợi cười híp mắt nghênh đón: “Hôm nay các anh có điều gì cần phân phó?”

Tuy rằng nét mặt của ông ta không có nhiều thay đổi nhưng Tưởng Thiên Du vẫn có thể nhìn thấy một chút cứng nhắc và mệt mỏi trên khuôn mặt mập mạp đó.

Muốn mở rộng cửa làm ăn buôn bán mưu sinh cũng không phải là chuyện dễ dàng, cứ nhìn vào tấm gương trước mắt mà xem.

“Ông chủ Chu khách sáo rồi, không phải có gì để phân phó, mà cảnh sát muốn trao đổi với ngài một vài vấn đề liên quan đến ba người nạn nhân đã tử vong mà quý công ty đã điều tra.” Kỳ Tử Ngang nhìn về phía người đàn ông hơi gật đầu.

Đang đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy La Húc đang rón rén lặng lẽ mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, anh lại nói tiếp: “Hy vọng mọi người trong công ty có thể tích cực phối hợp điều tra.”

Hai chữ “mọi người” được anh đặc biệt nhấn mạnh.

La Húc bất lực, chỉ có thể quay người trở về trước bàn làm việc của mình.

Kể từ khi Lục Lê mới bước vào cửa thì anh ta bắt đầu cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó tận dụng triệt để điều đó nói: “Ồ, ông chủ Chu muốn trang trí lại công ty à?”

Trong khi nói chuyện, đôi mắt anh ta lia qua nhìn cánh cửa bị trũng xuống, bàn phím thì bị quăng rơi rớt tan tác trên bàn, và cả chiếc bình hoa đã bị vỡ miệng bình trên bàn trà.

Tất cả những điều này cho thấy đã có một trận chiến kịch liệt đã diễn ra tại đây.

“Đâu, đâu.” Trên trán Chu Hanh Lợi phủ một tầng mồ hôi mỏng, nụ cười bật ra một cách gượng ép: “Chỉ là xảy ra một chút hiểu lầm, hai vị cảnh sát, hai người muốn biết điều gì thì cứ hỏi là được, Chu Hanh Lợi tôi đây chắc chắn sẽ biết gì nói đó, không có nửa lời giấu giếm.”

Kỳ Tử Ngang cũng không khách khí, gọi mấy người của bộ phận kỹ thuật ở dưới lầu lên luôn.

“Cảm ơn ông chủ Chu đã hợp tác. Chúng tôi cần lấy dấu vân tay và ADN của bốn người đây, nhưng mà mọi người không cần quá lo lắng, sở dĩ làm vậy là vì để loại bỏ sự nghi ngờ mọi người.”

Chu Hanh Lợi nhìn công ty chẳng mấy chốc mà đã có thêm vài người cảnh sát bận rộn bên trong, phần thịt béo trên khuôn mặt không kiểm soát được mà giựt giựt, nhưng ông ta vẫn cố gắng gượng cười: “Được, được.”

Sau đó khoảng một giờ, Kỳ Tử Ngang tùy ý trò chuyện với người đàn ông này. Đa phần nội dung trò chuyện đều là về mối liên hệ giữa ba người bị điều tra, còn về hoạt động kinh doanh của công ty thì anh không nhắc đến nửa lời.

Điều này chắc chắn khiến Chu Hanh Lợi dần dần buông lỏng, các cử động cơ thể không còn căng thẳng nữa và thậm chí cách nói chuyện cũng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Cuối cùng, trước khi bầu trời bên ngoài bị đêm đen bao phủ thì cảnh sát đã hoàn thành việc lấy chứng cứ.

Tưởng Thiên Du vẫn luôn đứng ở trong góc nhỏ, không có chút cảm giác tồn tại nào, cô mở mắt bình tĩnh nhìn người đột nhiên đứng trước mặt mình.

Kỳ Tử Ngang mỉm cười với cô: “Nghe ông chủ Chu nói, cô Ngưu tình cờ là người phụ trách điều tra cả ba nạn nhân sao? Không biết cô có tiện cùng chúng tôi về cục một chuyến không?”

Tưởng Thiên Du nhìn biểu cảm của Chu Hanh Lợi cách đó không xa, chỉ thiếu điều đối phương treo hai câu “cái gì nên đến thì sẽ đến” và “tự mình cầu phúc” lên khuôn mặt tròn kia.

Đã diễn kịch thì phải diễn cho tới, là một người kính nghiệp, Tưởng Thiên Du tỏ vẻ đột nhiên lo lắng, cúi đầu đáp lại.

Mà đúng lúc này, Trương Diệp đang đứng ở cửa thì thầm gì đó với Lục Lê, tình cờ nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này. Sau đó cô ấy liên tưởng đến chiến công hiển hách tay không bò lên mấy tầng lầu của người phụ nữ đối đầu gay gắt với cảnh sát thành phố Vân Châu, cô ấy không kiềm chế được mà bĩu môi.

Ban đầu cô ấy còn không hiểu vì sao đội trưởng Kỳ nhà mình lại đặt cược vào một người bị tình nghi, nhưng sau khi đã chứng kiến đối phương lật mặt như thường vậy thì cô đã hiểu được phần nào ý của lãnh đạo.

Nếu Ngưu Tiểu Đình đúng thật là thủ phạm của ba vụ án này, vậy thì trong nhiều lần tiếp xúc với cảnh sát, chắc chắn sẽ để lộ ra sơ hở.

Còn nếu cô gái này vô tội, thì đây lại càng là một tin tốt cho phía cảnh sát.

Một thám tử tư có kinh nghiệm với đầu óc nhanh nhạy lại còn vội vã muốn chứng minh bản thân trong sạch. Trùng hợp thay, điều đó có thể lấp đầy một số lỗ hổng trong cuộc điều tra của cảnh sát.

Đương nhiên, tiền đề phải là người ta đồng ý.

Mà nhìn biểu hiện vừa rồi, có lẽ là người ấy cũng sẵn lòng.

Cứ như vậy, Tưởng Thiên Du cầm lấy chiếc balo, ngoan ngoãn đi theo sau cảnh sát, cô bước những bước giống như sắp bị tra tấn ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Hanh Lợi và ba người còn lại.

Lúc lên xe cảnh sát, sau khi cửa xe đóng lại cô nhanh chóng ưỡn thẳng người, nói chuyện với hai ông lớn đang ngồi trước mặt: “Hai vị cảnh sát đây chắc sẽ không muốn hỏi tôi cụ thể công việc điều tra ba nạn nhân đâu nhỉ? Nghiêm túc mà nói thì chưa chắc những gì tôi biết nhiều như các anh như bây giờ.”

Hôm qua, Chu Hanh Lợi đã nộp tất cả tài liệu về ba vụ đó, à ngoại trừ những tài liệu cơ bản về ba người thì trong quá trình điều tra, Ngưu Tiểu Đình chỉ phát hiện ra vài thứ, còn những thứ khác thì cô không biết.

“Suốt đêm qua, chúng tôi đã tìm được Trương Dương, là người thân của nạn nhân Cừu Phi Dương đã khuất, đồng thời bên phía cảnh sát thành phố Vân Châu cũng liên lạc được với người ủy thác điều tra hai nạn nhân đã mất khác là Lưu Khải và Bồ Tú Tú.”

“Qua đó chúng tôi phát hiện ra một điểm chung, ba người ủy thác với ba nạn nhân khi ấy đều có quan hệ vợ chồng hoặc là quan hệ bạn bè trai gái.”

“Sau đó cảnh sát sẽ chú trọng điều tra xem ba người này có chứng cứ ngoại phạm hay không, hay họ có cùng xuất hiện khi không cần thiết không.”

“Tuy nhiên, trước mắt công ty điều tra thị trường Henry vẫn liên quan đến trọng tâm của cuộc điều tra.” Lời vừa nói ra, Kỳ Tử Ngang liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, trong đó có những ý không cần nói cũng biết.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tưởng Thiên Du mở khóa chiếc balo mà cô thường mang bên mình, rồi lấy ra một xấp giấy ghi chú từ trong đó.

“Đây đều là ghi chép công việc của tôi kể từ khi vào công ty, có thể còn có một số chi tiết tôi chưa bàn giao cho công ty, tôi cho rằng đó không phải là chi tiết quan trọng...”

Dù sao việc chuyên môn thì nên giao cho người trong chuyên ngành làm, cảnh sát đang nắm được nhiều thông tin hơn cô rất nhiều, nói không chừng họ có thể tìm ra được điểm mù từ đó.

“Cô Ngưu, nếu như có chuyện gì xảy ra cô có thể liên lạc với chúng tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Kỳ Tử Ngang ra hiệu cho Lục Lê cất giấy ghi chú, rồi quay người nổ máy xe: “Đưa cô trở về?”

“Cho tôi xuống ở giao lộ phía trước là được.” Để đề phòng nhóm người Chu Hanh Lợi ở trên lầu nhìn ra manh mối, Tưởng Thiên Du nói sau khi suy nghĩ một chút.

Xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi chỗ đậu, hai phút sau thì chậm rãi dừng lại ở nơi vừa qua khỏi giao lộ.

Nhanh nhẹn xuống xe, sau khi nhìn chiếc xe khuất dần trong dòng xe cộ, cô mới chậm rãi đi về căn phòng thuê của Ngưu Tiểu Đình.

Về đến phòng, việc đầu tiên cô làm chính là bỏ balo xuống, rồi xoay người đi đến nhà vệ sinh công cộng ở đối diện.

Đứng trước bồn rửa tay đầy vệt nước vàng, cô dùng vòi nước lạnh như băng để rửa mặt, rồi ngẩng đầu nhìn ngây ngốc vào khuôn mặt bình thường trong gương.

Rất nhanh, đôi mắt đen trong gương bỗng giật giật.

Hửm?

Tưởng Thiên Du đưa tay lên sờ vào chiếc ốc vít dùng để treo gương trên tường.

Cảm giác có vẻ không ổn.

Ngay lập tức, cô giơ hai tay lên nắm lấy chiếc đinh bị nhô ra và kéo nó ra. Chiếc gương được tháo ra mà không cần cô tốn quá nhiều sức.

Theo lớp sơn tường bong tróc và cặn xi măng rớt ra là vài sợi dây mảnh.

Chương kế tiếp