Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 98
Trong phòng thẩm vấn.

Nguỵ Ngọc Thư rũ mắt nhìn đống tài liệu và chứng cứ trên bàn, trên gương mặt đầy vết sẹo không có biểu cảm gì dư thừa.

Hai phút sau gã mới phản ứng lại một chút, từ từ ngẩng đầu lên: “Tôi giết bọn họ, rồi sao?”

“Tôi không hề hối hận khi giết bọn chúng, loại cặn bã gây nguy hiểm cho xã hội này chết không phải là chuyện cực tốt à?”

Lục Lê thấy thế thì cười lạnh một tiếng, dứt khoát vứt đồ trên tay lên mặt bàn: “Anh còn thấy tự hào? Sao? Giết nhiều người như vậy rồi còn trông chờ chúng tôi trao cờ thưởng à?”

“Với cả nếu nói về cặn bã của xã hội thì chẳng lẽ anh không phải sao?”

“Đừng tưởng thời gian sẽ tiêu huỷ hết tất cả chứng cứ, chỉ cần đã làm việc ác là kiểu gì cũng để lại dấu vết. Giờ cảnh sát của thành phố này đã liên hợp với cục cảnh sát thành phố Vân Châu cùng nhau điều tra vụ án có người mất tích liên tục trong vài năm nay, đừng ai nghĩ trốn được.”

Nghe vậy khoé mắt Nguỵ Ngọc Thư giật giật hai cái, cuối cùng nở nụ cười.

Đối với gã tội giết người đã dính chặt lên người, thêm một tội danh hay bớt một tộ danh cũng chẳng có vấn đề gì.

Gã chỉ hít dâu một hơi ngả nửa người ra sau, that lỏng dựa vào lưng ghế thẩm vấn: “Dù tôi từng không phải người tốt nhưng giờ cũng coi như là lập công chuộc tội đúng chứ? Không có tôi thì chỉ dựa vào cảnh sát các người không biết bao giờ mới phát hiện được hành vi phạm tội của bọn Chu Hanh Lợi đây.”

“Hoá ra anh nghĩ chỉ cần giết kẻ xấu thì không thành kẻ xấu nữa à?” Sau khi hiểu rõ ý tưởng tội phạm Kỳ Tử Ngang cảm thấy chuyện này dễ dàng hơn nhiều: “Nếu như trong những người anh giết có người không phải là kẻ xấu đâu?”

“Không thể!” Nguỵ Ngọc Thư vốn muốn mở miệng phản bác bỗng im bặt khi nhìn thấy chứng cứ dưới bàn.

“Đây là những thứ chúng tôi tìm thấy trong máy tính của Nghiêm Lị Lị, từ đó cho thấy mấy năm nay cô ta vẫn luôn điên cuồng theo dõi người đàn ông tên Lạc Lỗi, mà người này mới có bạn gái vài tháng trước.”

“Anh chắc cũng quen bạn gái anh ta, cô ấy tên là Bồ Tú Tú.” Khi nói Kỳ Tử Ngang bày ảnh đống ảnh chụp ra bàn.

Đồng tử Nguỵ Ngọc Thư phóng đại trong nháy mắt.

“Cảnh sát thành phố Vân Châu đã chứng thực Bồ Tú Tú còn chưa làm công việc ở công ty đó được nửa năm, trước đó vẫn luôn làm giáo viên mầm non. Cô ấy không có bất cứ quan hệ gì với với Lưu Khai, Cừu Phi Dương, thậm chí là Phí Kiến Minh và Chu Hanh Lợi.”

“Lúc trước cô ấy xuất hiện ở quán trà Mộc Vũ Hiên cũng chỉ là trung hợp, người phụ trách quán trà thừa nhận quen Lưu Khải và Cừu Phi Dương, nhưng lại luôn chắc chắn không có ấn tượng gì với Bồ Tú Tú.”

“Cô ấy là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Vân Châu, cha mẹ mạnh khoẻ, thân thế bối cảnh đều trong sạch lại bị anh giết, chẳng lẽ cô ấy không vô tội ư?”

“Trước khi anh ra tay Bồ Tú Tú có cầu xin trong đau khổ không? Có vội vàng nói mình bị oan không?”

“Nguỵ Ngọ Thư, mỗi khi nhớ lại đêm anh không gặp ác mộng sao?”

“Đây không phải sự thật! Đây không phải là thật!” Đương nhiên là Nguỵ Ngọc Thư không muốn tin, gã không ngừng gào to như muốn nướng vào đó tiêu huỷ sự thật bản thân bị kẻ có tâm lợi dụng: “Cô ta… Cô ta không vô tội, sao cô ta không làm gì được? Không thể…”

“Anh có từng tự điều tra Bồ Tú Tú không? Hay chỉ nhìn thấy những ‘chứng cứ’ Nghiêm Lị Lị cung cấp là đã phán tử hình cho người khác rồi?” Kỳ Tử Ngang tiếp tục từng bước ép sát.

“Chẳng lẽ anh không biết những chứng cứ được giao cho mình có thể là giả sao?”

“Nguỵ Ngọc Thư, anh thấy bản thân rất thông minh? Không ngờ Nghiêm Lị Lị vẫn luôn đùa bỡn anh trong lòng bàn tay, cô ta lợi dụng anh để đạt thành mục đích của mình.”

Nói tới đây Kỳ Tử Ngang bỗng mềm giọng, tay chống bàn nửa người trên hơi khom xuống: “Tuy hiện tại xem ra Nghiêm Lị Lị cũng có giúp anh nhưng những gì cô ta trợ giúp có thể ngang với lấy một mạng người à”

“Quan hệ hợp tác giữa hai người cũng không vững chắc như trong tưởng tượng của anh, mượn tay anh cô ta có thể tự do tự tại, anh cam tâm bị kẻ khác lợi dụng như vậy?”

Theo lời anh nói hô hấp Nguỵ Ngọc Thư bắt đầu nặng nề.

Nhưng ngoài dự đoán gã lại đột nhiên cười nhẹ: “Đừng nghĩ tôi không biết tính toán của đám chó cảnh sát các người, muốn moi chứng cứ và xác nhận tội danh của Nghiêm Lị Lị từ chỗ tôi chứ gì?”

Nghe vậy Kỳ Tử Ngang cực kỳ thản nhiên, không có chút ngượng ngùng vì bị người khác chọc thủng mưu đồ mà còn hơi cười cười.

Lục Lê nhìn cảnh hai người giằng co trước mặt thì bất giác nín thở.

Giây tiếp theo một giọng nói mỹ diệu vang lên bên tai anh ta.

Chỉ nghe Nguỵ Ngọc Thư nói: “Được, theo ý anh.”

“Tuy tôi không thích cái mặt hất hàm của cảnh sát mấy người, làm như Phật Tổ cứu độ chúng sinh ấy, nhưng tôi lại càng ghét bị người khác lợi dụng. Tính ra thì đồng đội tốt nên ở bên nhau, có thể kéo theo một kẻ đi theo đệm lưng cũng không tồi.”

Kỳ Tử Ngang ra hiệu cho Lục Lê chuẩn bị ghi chép.

Hành lang ngoài phòng thẩm vấn vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng đặc trưng của đêm khuya, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía bầu trời đầy bông tuyết bay múa rốt cuộc cũng có chút giảm bớt.

Cùng lúc đó phòng khách tầng một.

Tưởng Thiên Du vốn đnag vui vẻ vì tuyết lớn có dấu hiệu dừng lại bỗng giơ tay nắm chặt đầu, cố nén cảm giác buồn ngủ xuyên thẳng vào mí mắt và cảm giác linh hồn không biết bao giờ bị tróc ra khỏi cơ thể, miễn cưỡng cuộn tròn chân ngã xuống ghế dài.

“Vì sao…”

Tại sao lần nào cũng lo lắng đến vậy, dù đã rút thời gian ra giải quyết tốt hậu quả cũng không chật vật như này.

“Cô đừng quên cái tên họ Kỳ kia còn thiếu tiền cơm.” Nhỏ giọng nói thầm một câu cuối cùng, người nằm trên ghế dài rố cuộc cũng không có động tĩnh gì.

Đợi đến khi Kỳ Tử Ngang làm xong thì trời đã sáng.

Trong đầu cuối cùng cũng hiện lên một thân hình, anh vội vàng chạy khỏi văn phòng chạy một mạch xuống tầng một.

Lúc đó đồng chí bảo vệ già đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa lớn pha lê thưởng thức phong cảnh tuyết trắng bên ngoài, khi nghe được âm thanh còn quay đầu lại chào hỏi với anh.

“Người hôm qua đâu rồi chú?” Kỳ Tử Ngang hỏi.

Đồng chí già chỉ chỉ về phía hành lang phía tây: “Chắc vẫn còn ở trong phòng khách đó, sớm tinh mơ chú không thấy ai ra ngoài.”

Sau khi gật đầu khẽ cảm ơn anh bước về phía phòng khách, quả nhiên khi vừa mới đi tới cửa đã thấy người đang ngủ say trên ghế.

“Ngưu Tiểu Đình?” Kỳ Tử Ngang tiến vào hai bước mới nhẹ giọng gọi.

Người nằm trên ghế dài như có cảm giác giật giật người, rất nhanh đã mở bừng mắt, không biết có phải do mới tỉnh ngủ hay không mà đáy mắt cô gái lộ ra vẻ mê mang.

Nhưng rất nhanh mắt cô ấy đã khôi phục lại sự tỉnh táo, khi nhìn thấy người đứng trước cửa thì đứng dậy vươn tay: “Cảnh sát Kỳ, tính toán tiền cơm chút đi chứ nhỉ?”

Kỳ Tử Ngang rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay duỗi ra trước mặt mình hai giây rồi mới thản nhiên thả số tiền mình đã chuẩn bị lên.

“Cảm ơn!” Ngưu Tiểu Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Rốt cuộc thì tuyết cũng ngừng rơi rồi, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước nhé.”

“Phương tiện giao thông công cộng bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn thông đâu, để tôi đưa cô về.” Kỳ Tử Ngang nói một câu không chấp nhận từ chối, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

Ngưu Tiểu Đình chỉ có thể ôm hai cái túi của mình tung ta tung tăng đi theo.

Đường cái đã được bộ môn bên thị chính rửa sạch, Kỳ Tử Ngang lái chiếc xe tư nhân của mình ra, tốc độ cũng không nhanh, trong xe tràn ngập một bầu không khí yên lặng khác bình thường.

Cô gái ngồi ở ghế sau như bỗng nghĩ ra gì đó, sau khi xuyên qua kính chiếu hậu liếc người đàn ông ngồi trên ghế lái một cái xong thử mở miệng: “Ờm… cảnh sát Kỳ, phá được vụ án chưa?”

“Phá.” Kỳ Tử Ngang dừng một chút rồi nói tiếp: “Nguỵ Ngọc Thư cung cấp một ít chứng cứ liên quan đến việc Nghiêm Lị Lị cũng tham gia vào vụ án, Nghiêm Lị Lị sẽ bị bên kiểm tra cho ra nghi ngờ vó liên quan đến vụ án giết người.”

“Còn vụ buôn người thì chúng tôi với cảnh sát thành phố Vân Châu sẽ tiếp tục điều tra.”

Vẫn là câu nói đó, không vội được. Giờ ít nhất có phương hướng điều tra từ Nguỵ Ngọc Thư cung cấp, cảnh sát thành phố Vân Châu cũng đang liều mạng điều tra quán trà kia, tóm lại là sẽ không để kẻ xấu tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật.

“Với cả cảnh sát khu Hoà An đã chính thức điều tra công ty điều tra thị trường Henry vì bị nghi ngờ làm chuyện trái pháp luật quy định, sau này có lẽ sẽ cần cô phối hợp.”

“Tôi đảm bảo sẽ đến mọi lúc mọi nơi! Cảnh sát Kỳ, quẹo phải ở chỗ giao phía trước rồi dừng lại là được rồi.” Ngưu Tiểu Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng ghế phía trước, khi xuống xe cũng ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn, tiếp đó không chút lưu luyến xoay người đi thẳng tắp.

Xe hơi màu đen ngừng ở ven đường nửa ngày Kỳ Tử Ngang mới thở nhẹ ra một hơi.

Cô ấy đi rồi.

Nếu là người kia thì sau khi anh nói vụ án đã được phá giải thì nhất định sẽ hỏi tường tận từng chút một.

Mà Ngưu Tiểu Đình vừa rồi lại không hề phản ứng với việc Nghiêm Lị Lị bị dính vào vụ án giết người lớn như vậy.

Kỳ Tử Ngang rất tiếc nuối khởi động xe, nghĩ thầm, lần gặp mặt tiếp theo là hai tháng sau sao?

Tới lúc đấy nhất định phải hỏi được tên cô ấy mới được.

……………………

“Shh…”

Tưởng Thiên Du mới khôi phục lại ý thức sự đau đớn trên mặt và trán đã đổ ập đến làm cô phải hít hà một hơi, bên tai ầm ầm vang lên, cô chỉ cảm thấy xung quanh cực kỳ ồn ào nhưng lại rất khó nghe những người đó rốt cuộc đang mồm năm miệng mười nói cái gì.

Giây tiếp theo một thứ lạnh lẽo thấu xương đột nhiên dán trên mặt cô, cực kỳ ngạc nhiên song cuối cùng cô cũng thấy rõ người đang ngồi xổm trước mặt mình mặc cảnh phục, người đó quan tâm dò hỏi: “Cô không sao chứ? Mặt bị đánh sưng lên hết rồi, sau chườm đá cho tiêu sưng đi!”

“Cảm ơn…” Tưởng Thiên Du nhận lấy túi đá từ trong tay người đó, vừa chườm vừa ngẩng đầu nhìn theo nam cảnh sát đứng lên.

Giọng nói người đó dày đặc chất của thành phố Giang, rống lớn với đám người đứng cách đó vài mét: “Làm gì vậy, có mâu thuẫn gì thì bảo nhau, động tay đánh người không đúng!”

“Báo án cũng báo án rồi, cục cảnh sát cũng phái người tới đây rồi, có gì mà không thể bình tĩnh nói chuyện?”

“Anh nói tôi bình tĩnh thế nào được? Con tôi mất tích! Con tôi…” Trong đám người đối diện một người phụ nữ tóc tai tán loạn, biểu cảm hoảng hốt, nói nói hai chân đã sắp nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất.

Mọi người bên cạnh hoặc là vươn tay đỡ, hoặc là an ủi.

Đúng lúc này người phụ nữ như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào lại nhìn chằm chằm vào Tưởng Thiên Du, không biết lấy sức ờ đâu ra mà lao ra khỏi đám người chạy thẳng về phía cô.

Cũng may mà nam cảnh sát vừa nãy phản ứng nhanh nhạy nên mới có thể ngăn được người phụ nữ ở cách cô vài bước, dù rất khó khăn.

“Trả con trai cho tôi, trả con trai cho tôi!” Người phụ nữ không cam lòng vươn tay giãy giụa lung tung trong không trung, nhưng có làm thế nào cũng không thể vùng khỏi tay cảnh sát, chỉ có thể bất lực kêu khóc thê lương.

Nhìn gương mặt đã vặn vẹo biến hình trước mặt Tưởng Thiẻn Du ngồi xuống cạnh bồn hoa, cảm xúc trong lòng càng ngày càng đi xuống.

Cô để túi chườm đá sang một bên, sờ soạng móc điện thoại ra rồi mở màn hình nhìn thoáng qua ngày tháng: Mười ba tháng hai.

Quả nhiên lại là hai tháng.

Khi cô cúi đầu trầm tư thì người phụ nữ cách đó không xa lại hét lên một tiếng: “Cảnh sát đồng chí, tại sao mấy người không bắt cô ta lại? Là cô ta bắt cóc con trai tôi!”
Chương kế tiếp