Một Ngày Trước Khi Kết Hôn, Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Phần 3
10

“A Cảnh, em muốn đi mua kem.”

Tôi vỗ vai anh, ra hiệu cho anh đặt tôi xuống.

Phó Cảnh Chi thả tôi xuống dưới, mày lại hơi nhíu lại: “Cơ thể em không tốt, ăn ít đồ lạnh thôi.”

【 Không nghe lời là đánh mông em đấy! 】

Cái mặt già của tôi đỏ lên, vô thức đưa tay ra sau che: “Ăn một cây cũng đâu có sao.”

“Anh đi với em.”

“Không cần đâu, anh cứ đứng đây chờ em.”

Tôi chạy đến cửa hàng tạp hóa cách đó không xa, lấy ra một cây kem từ tủ đông.

Nghĩ một lúc, tôi lại lấy thêm một cây cho Phó Cảnh Chi.

“Hey, beautiful lady!”

Tôi quay đầu lại.

Là một người nước ngoài.

Anh chàng nói một câu tiếng Trung không lưu loát lắm: “Tôi bị lạc khỏi nhóm bạn, cô có thể chỉ cho tôi đường về khách sạn được không?”

Tôi gật đầu, miêu tả sơ qua đường đi cho anh ta.

Nhưng có vẻ anh ta không hiểu lắm.

“Pardon?”

Anh ta cười với tôi: “Cô có thể miêu tả lại lần nữa được không?”

“Để tôi nói cho.”

Một cánh tay đặt lên vai tôi.

Tôi bị rơi vào một cái ôm.

Phó Cảnh Chi dùng tiếng Anh miêu tả cho người đàn ông ngoại quốc đường về, thậm chí còn hỏi mượng người bán hàng giấy bút để vẽ một bản đồ đơn giản.

Anh chàng nước ngoài kia liên tục nói cảm ơn với chúng tôi, hơn nữa còn chúc phúc cho chúng tôi bằng tiếng Trung.

“Cảm ơn.”

Phó Cảnh Chi nắm chặt tay tôi: “Tôi và vợ nhất định sẽ hạnh phúc.”

Người vừa đi, anh lập tức thay đổi sắc mặt.

Cứ như thể ai thiếu anh 180 vạn vậy.

“Em có thể đừng nói chuyện với người đàn ông khác như vậy được không?”

Anh cáu kỉnh đá tung cát dưới chân, khuôn mặt tỏ vẻ tủi thân: “Anh sẽ ghen.”

11

Tôi và Phó Cảnh Chi cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

Vậy mà anh lại quang minh chính đại nói với tôi anh sẽ ghen.

Vẻ mặt của Phó Cảnh Chi có phần ảo não.

【 Xong đời, lỡ nói ra lời thật lòng mất tiêu. 】

Phụt, không thể nhịn được cười mà.

“Biết rồi.”

Tôi đưa cây kem cho anh như hiến dâng vật quý: “Mời quý ngài ăn kem cho bớt giận.”

“Định mua chuộc anh bằng một cây kem thôi à?”

【 Trừ phi buổi tối em… 】

Tôi vội càng nhét kem vào miệng anh: “Ha ha… Trời nóng quá, nóng thật đấy…”

Tôi và Phó Cảnh Chi đi dạo thêm một vòng nữa trên bãi cát rồi mới trở về khách sạn.

“Phó Cảnh Chi!”

Tôi lấy ra từ vali một chiếc băng đô tai mèo, ném một phát vào người anh: “Anh có thể giải thích cho em đây là thứ gì không!”

Phó Cảnh Chi nhướng mày: “Có vấn đề gì à?”

【 Ý của mình còn chưa đủ rõ ràng hay sao? 】

Tôi tức đến mức mặt như sắp bị thiêu cháy.

“Cút! Thích thì anh tự đi mà đeo!”

Phó Cảnh Chi cứng cổ: “Tự mình đeo thì tự mình đeo!”

Anh nhặt chiếc băng đô lên rồi đội lên đầu.

Tôi vô thức bịt mũi lại.

May quá, không chảy máu mũi.

Hai bả vai anh run rẩy vì cố nhịn cười.

Đồng thời trong đầu hét to lên một câu ——

【 Kế hoạch thành công. 】

Tôi:…

Tên đàn ông mưu mô.

12

Tôi và Phó Cảnh Chi chơi điên cuồng ở bên ngoài nửa tháng rồi mới lên máy bay trở về.

Vốn dĩ anh muốn cùng tôi về nhà, nhưng trên đường lại nhận được một cuộc điện thoại.

Đại khái là có một phần hợp đồng xảy ra vấn đề, các thư ký không dám tự quyết định nên mới hỏi ý kiến anh.

“Tôi trả nhiều tiền như vậy là để các cô cậu ăn cơm trắng à?”

Phó Cảnh Chi xoa xoa huyệt thái dương: “Chờ tôi nửa tiếng, tôi đến ngay đây.”

【Tôi nhất định phải trừ tiền lương của mấy người! Dám phá đám tuần trăng mật của ông đây! 】

Anh nghĩ thế nào, lời nói ra cũng thế nấy: “Trừ một nửa tiền thưởng tháng sau của các cậu.”

Tôi không khỏi nói đỡ họ: “Đừng như vậy A Cảnh, dù sao tuần trăng mật của chúng ta cũng kết thúc rồi, không ảnh hưởng gì mấy.”

【 Thôi được, nghe lời vợ vậy. Nếu bình thường cô ấy cũng làm nũng như vậy thì hay biết mấy. 】

“Em đang nghi ngờ quyết định của anh à?”

Phó Cảnh Chi che microphone lại, liếc sang nhìn tôi.

Tôi kéo ống tay áo anh lắc lắc: “Cầu xin anh đó.”

Phó Cảnh Chi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nhưng tiếng hét trong nội tâm lại khiến lỗ tai tôi đau nhức.

Anh bình tĩnh lại, ra vẻ bực dọc ra lệnh cho bên kia: “Chờ tôi đến thì lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Nếu hoàn thành dự án sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng cho mọi người.”

【 Ăn Tết thôi ăn Tết thôi! 】

Tôi lại xoa lỗ tai thêm lần nữa.

Thôi được rồi.

Anh vui là được.

13

Nếu không có sự xuất hiện của Liễu Nghi, suýt chút nữa tôi đã quên mất lý do dẫn đến khoảng cách không thể hàn gắn giữa tôi và Phó Cảnh Chi.

Tôi và Phó Cảnh Chi là thanh mai trúc mã.

Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình đặc biệt đối với anh.

Cho đến năm lớp 11, tôi vì bị bệnh mà phải tạm nghỉ học.

Kể từ lúc đó, bên cạnh Phó Cảnh Chi đột nhiên có thêm một người bạn thân thiết.

Tuy không ở trường học, nhưng thi thoảng tôi sẽ hỏi thăm tình hình của Phó Cảnh Chi từ bạn bè.

Chỉ cần nói đến Phó Cảnh Chi, chắc chắn sẽ nhắc tới Liễu Nghi.

Bọn họ nói, anh và Liễu Nghi như hình với bóng.

Bọn họ nói, anh và Liễu Nghi trai tài gái sắc.

Bọn họ nói, anh và Liễu Nghi thi vào cùng một trường đại học.

Tôi không dám hỏi anh, tôi sợ mình nghe được đáp án không muốn nghe, đến mức hai chúng tôi cuối cùng cũng chẳng thể làm bạn được nữa.

Cứ giữ tình trạng như vậy cũng khá tốt.

“Không mời tôi vào ngồi sao?”

Lời nói của Liễu Nghi kéo tôi ra khỏi hồi ức.

“Mời vào.”

Tôi tránh sang một bên, kêu giúp việc pha trà cho cô ấy: “Cô tới tìm Phó Cảnh Chi sao? Anh ấy không ở nhà.”

Liễu Nghi lắc đầu: “Tôi tới tìm cô.”

Tô sửng sốt: “Tìm tôi?”

Liễu Nghi đưa cho tôi một tập tài liệu từ trong túi xách của cô ấy: “Khoảng thời gian trước tôi có đến một bệnh viện nước ngoài để nghiên cứu trao đổi. Sau khi khảo sát một vài nơi thì tôi thấy chỗ này khá ổn, tôi hy vọng cô có thể cân nhắc ra nước ngoài trị hết bệnh.”

Tôi lật xem tài liệu trong tay.

Thành thật mà nói, tôi quả thật đã lung lay.

Nhưng mà——

“Sao cô lại giúp tôi?”

Nói đúng ra thì chúng ta hẳn phải là là tình địch chứ nhỉ?

Liễu Nghi cũng bất ngờ: “Phó Cảnh Chi không nói với cô sao?”

Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên đầu tôi: “Nói cái gì cơ?”

“Cậu ta giấu cũng khá đấy.”

Liễu Nghi cười, nháy mắt với tôi: “Cậu ta nhờ tôi làm đó.”

Thì ra là Phó Cảnh Chi làm sao?

Liễu Nghi đưa cho tôi một lọ thuốc: “Đây cũng là loại thuốc mới mà cậu ấy nhờ tôi mang đến cho cô. Ta mong cô có thể cân nhắc kiến nghị của tôi, tuy rằng có nguy hiểm, nhưng xác suất thành công vẫn khá cao.”

Cô ấy lại đặt một phong bì đỏ thật dày lên bàn: “Lúc hai người kết hôn tôi vẫn ở nước ngoài không về kịp, coi như tiền mừng muộn vậy.”

“…Cảm ơn cô.”

Liễu Nghi nắm lấy tay tôi: “Phó Cảnh Chi thật sự rất thích cô. Tôi hi vọng hai người sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau.”

14

Phó Cảnh Chi vừa về tới nhà, tôi bèn nói chuyện Liễu Nghi có ghé qua chơi với anh.

“Ừ anh biết rồi.”

Tôi ôm áo vest của anh, đưa phong bì đỏ cho anh: “Đây là tiền mừng của cô ấy.”

“Nếu cô ấy đưa thì cứ nhận đi.”

Anh mở phong bì ra ngắm nghía.

【 Cho có từng này thôi á? Keo kiệt thật sự. Lần sau đến tiệc đầy tháng của con mình phải moi thêm mới được! 】

Tôi không nhịn được cười.

Người thật sự keo kiệt phải là tổng giám đốc anh mới đúng.

Phó Cảnh Chi lại cầm tờ thông tin của bệnh viện lên, hỏi ý kiến của tôi: “Em có muốn đi không?”

“Anh muốn em đi à?”

Phó Cảnh Chi im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu: “Đi.”

Anh đi vòng ra phía sau để ôm tôi: “Anh muốn bên em cả đời.”

“Lỡ như em không thể xuống bàn mổ…”

“Sẽ không có lỡ như!”

Phó Cảnh Chi nóng nảy: “Anh không cho em nói mấy lời đó!”

“Được, em không nói.”

“Đi chữa đi.”

Phó Cảnh Chi vùi đầu vào cổ tôi, tôi có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trên vai mình.

Anh… Khóc sao?

“Sẽ không có lỡ như. Anh sẽ luôn ở bên em. Chúng ta sẽ chung sống cả đời.”

Tim tôi chợt mềm xuống: “Được, cả đời.”

15

Phó Cảnh Chi nói muốn mời Liễu Nghi ăn một bữa cơm.

“Nên vậy.”

Tôi gật đầu: “Vậy khi nào anh đi?”

Phó Cảnh Chi nhíu mày: “Là sao? Em không đi với anh à?”

【Cô ấy yên tâm để mình ăn cơm riêng với người phụ nữ khác sao! 】

“Một mình anh đi là được rồi.”

Phó Cảnh Chi ngồi trên sô pha giận dỗi.

Suy nghĩ trong đầu anh liên tục truyền vào lỗ tai tôi.

【Cô ấy lại có thể yên tâm để mình ăn cơm riêng với người phụ nữ khác! 】

【Cô ấy lại có thể yên tâm để mình ăn cơm riêng với người phụ nữ khác! 】

【Cô ấy lại có thể yên tâm để mình ăn cơm riêng với người phụ nữ khác! 】

Tai tôi tê rần.

Anh là cái máy đọc lại à?

Tôi ngồi xuống cạnh anh: “Quan hệ của anh và Liễu Nghi rất thân thiết, nhưng em đâu quen biết gì cô ấy đâu.”

“Gặp nhiều sẽ thành thân thôi không phải sao?”

Phó Cảnh Chi chỉ vào chính mình rồi lại chỉ vào tôi: “Anh nói mời cô ấy ăn cơm, tức là vợ chồng chúng ta cùng nhau mời ăn cơm.”

【 Em mà không đồng ý á! Anh sẽ làm loạn lên cho mà xem! 】

【 Anh sẽ lăn lê bò trườn khóc lóc dưới sàn! Để xem em sẽ làm gì! 】

Nói thật, tôi rất muốn nhìn cảnh Phó Cảnh Chi lăn lê bò trườn khóc lóc.

“Như vậy không hay lắm đâu.”

Tôi tỏ vẻ từ chối.

Phó Cảnh Chi nhíu chặt mày, đơ người nhìn chằm chằm sàn nhà, như thể đang tự hỏi tính khả thi của việc làm loạn.

Anh đứng lên.

Đi vài bước xung quanh.

Cuối cùng vẫn không thể ngồi khóc lóc dưới sàn.

Anh chỉ đưa lưng về phía tôi.

【 Cô ấy không thương mình. 】

【 Cô ấy thật sự không thương mình tí nào hết. 】

Sao tôi lại không thương anh cho được?

Tôi quàng tay qua cổ anh: “Em đi với anh được không?”

Phó Cảnh Chi kiêu ngạo hừ một tiếng: “Cũng được.”

【Vợ là nhất. 】

【 Vợ yêu moah moah. 】

【 Muốn ôm vợ quá đi. 】

Tôi vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu mình: “Thê nô.”

Phó Cảnh Chi sững người, sau đó xoay người ôm lấy tôi: “Là anh.”
Chương kế tiếp