Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 12: Kiếp trước
Có thể nói, Tô Kỳ có một sự tự tin rất lớn đối với người thân của mình, không ai lại không thích Tô Nguyễn cả, ngoại hình của cô rất đáng yêu, chỉ là tính khí không tốt lắm, còn thích đi mách lẻo, nhưng đây đều là chuyện khi còn bé.

Tô Nguyễn của hiện tại, Tô Kỳ liếc nhìn em gái mình một cái, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô tựa như được che phủ bởi một tầng lụa mỏng, chỉ có hai chữ, xinh đẹp! Bỗng nhiên anh có một loại cảm giác giống như là vinh quang.

Lấy lại tinh thần, Tô Kỳ bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm của mình. Lúc anh học cấp hai, thành tích rất xuất sắc, khuôn mặt lại tuấn tú nên được rất nhiều con gái thích, thường xuyên nhận được một đống thư tình, đáng tiếc lúc đó anh không hề có hứng thú với bọn con gái, phương thức từ chối thư tình cũng có rất nhiều kiểu khác nhau.

Anh ho khan một tiếng, dáng vẻ trầm ngâm: “Nguyễn Nguyễn à, khi đó anh cũng phiền não như em vậy.”

Tô Nguyễn cảm thấy có hứng thú, Tô Kỳ bắt đầu nói rằng anh cũng có tiền sử bị mọi người theo đuổi cũng như từ chối tình cảm của người khác.

“Thư tình quá nhiều, vừa phải khéo léo từ chối vừa không làm tổn thương đến mặt mũi của người ta, thật không dễ dàng…”

Chờ đã, đây là anh đang cà khịa cô có phải không? Gương mặt Tô Nguyễn hiện một đống dấu chấm hỏi, miệng cười mà tim buốt giá, ngắt lời anh: “Em không có nỗi khổ giống như anh, muốn giả bộ thì cút sang một bên.”

Hả... Tô Kỳ phản ứng một hồi lâu mới hỏi cô: “Không phải em đau đầu vì chuyện này à?”

Tô Nguyễn ngoài mặt cười hì hì nhưng trong lòng đang thầm chửi thề, Tô Kỳ, đồ chó chết này!

“Vậy em…” Vẫn còn xát muối sao, rất thoải mái có đúng không.

Tô Nguyễn không thể nhịn được nữa: “Bà đây bị người ta đá được chưa!”

Tô Kỳ nhất thời á khẩu không trả lời được, anh vắt hết óc, muốn nói an ủi cô một chút, nhưng lại buột miệng nói: “Em mà cũng có ngày này á?”

Tô Nguyễn không thèm nhìn anh nữa, tay nắm thành nắm đấm ở trong túi áo, bước đi thật nhanh, chỉ trong chốc lát đã bỏ lại anh ở một khoảng cách rất xa. Trong miệng còn lẩm bẩm, Tô Kỳ, tên khốn kiếp kia! Đồ. Chó. Chết!

“Aiiiiii, ý anh không phải như vậy mà.” Tô Kỳ vội đuổi theo cô, ai bảo anh mỏ hỗn làm gì!

Nhưng trong lòng anh thật ra có một hả hê, nhìn mà xem, thường ngày lúc anh và Úy Thanh Tử cãi nhau, Tô Nguyễn đều ở một bên cười ha ha, ngồi hát chia tay đi thật vui vẻ, vô cùng khiến người ta oán hận, bây giờ cô cũng có ngày này rồi à haha.

Nhưng lúc này, điều anh quan tâm hơn cả chính là thằng nhóc nào lại không biết điều như thế? Có mắt hay không vậy?

Vất vả lắm mới đuổi kịp Tô Nguyễn đang tức giận đùng đùng, Tô Kỳ vội vàng giải thích: “Anh không có ý đó đâu.” Bắt đầu dỗ dành cho cô vui vẻ trở lại: “Ý của anh là, sao lại có người từ chối em chứ?”

Tô Nguyễn cũng cảm thấy như thế, sao có thể có người từ chối cô chứ! Bước chân của cô chậm lại, bắt đầu giải bày những nỗi khổ tâm trong lòng ra: “Đúng vậy, em vừa dịu dàng vừa dễ thương, đã xinh đẹp lại còn hiểu lòng người, tại sao lại có người mắt mù đến mức như vậy chứ!”

Tô Kỳ cảm thấy em gái mình có hơi tự tin thái quá về bản thân mình, nhưng đối mặt với cơn tức giận đang trực trào bùng nổ của Tô Nguyễn, anh cẩn thận tìm từ ngữ: “Có thể cậu ấy không thích kiểu người như em.”

“Em chính là mẫu người cậu ấy thích mà!” Tô Nguyễn nói như đinh đóng cột: “Quan hệ giữa chúng em cũng không tệ lắm.” Mặc dù anh luôn tỏ ra không thích nói chuyện với cô, nhưng anh còn đích thân nấu cơm cho cô ăn mà! Như thế còn chưa đủ sao!

Trong lòng Tô Kỳ lập tức xuất hiện hình tượng một thằng nhóc cặn bã, lạt mềm buộc chặt, anh thấy không yên tâm. Anh nhìn thấy có vẻ Tô Nguyễn đang lao vào một cái hố liền vội vàng làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô: “Em đã từng nghĩ, thật ra em căn bản không thích cậu ta chưa? Chỉ là không có được nên mới sinh ra loại ảo giác này thôi.”

“Có thật không?” Tô Nguyễn nhìn có vẻ không tin lắm: “Nhưng em và cậu ấy ở cùng với nhau rất thoải mái, không nói lời nào cũng được.”

Hỏng rồi, không được rồi, cô em gái đầu óc chậm chạp của anh đã thích người ra mất rồi, nhưng tiếc là gặp phải thằng nhóc không tốt đẹp gì.

Quyết tâm phải làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô, Tô Kỳ khẽ nghiến răng nghiến lợi, gật đầu một cái: “Đây chỉ là ảo giác của em thôi, em không thích cậu ta!”

“Anh trai à ~”

Tô Kỳ run lên, mỗi lần cô kêu như vậy anh luôn biết không phải chuyện tốt.

“Anh có biết lúc nói điêu anh thích nhất là nắm chặt tay không?”

Tô Kỳ sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu xuống, tay đang xòe ra mà. Ngay lập tức, anh biết mình đã bị cô lừa: “Tô Nguyễn!” Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Em biết mà, anh. Anh yên tâm, người em thích, em sẽ không buông tay đâu.” Hóa ra đây chính là thích sao? Cô đã được làm người ở hai thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được loại tình cảm kỳ quái này, thường ngày cô chỉ cảm thấy trái tim cô luôn bị ràng buộc trên người anh khi anh xuất hiện, ở bên cạnh anh, nói cái gì đi nữa cũng đều thấy rất hay.

Trước kia, cô luôn cảm thấy khá sợ hãi đối với thứ tình cảm như này, thỉnh thoảng cô đọc tiểu thuyết hay là xem phim trên Tivi, người ở trong đó vì theo đuổi tình yêu mà làm cho gia đình sự nghiệp chia năm xẻ bảy, cô luôn suy nghĩ rằng, nếu như thứ tình cảm này định trước sẽ làm con người ta biến thành như vậy, vậy cô vẫn nên không thích thì tốt hơn.

Chỉ là nếu đối tượng đó là Tạ Trì Yến, cô nghĩ cô có thể sẽ thử.

Tạ Trì Yến là người như thế nào nhỉ, kiếp trước vào lần đầu tiên gặp anh, cô luôn cảm nhận được một loại hơi thở từ chối người khác tỏa ra hàng nghìn cây số từ con người này, không nên đến gần, anh có tiền có thế, ở An Thành Tân Quý, còn mua cả căn biệt thự nơi gia đình cô từng ở.

Cô muốn gìn giữ mối quan hệ với anh, cũng chỉ vì muốn có cơ hội được trở về nhà họ Tô nhìn một chút. Nhưng nếu như anh từ chối cô, cô cũng sẽ không cảm thấy anh đáng ghét, ở trong cái thế giới này, không phải tất cả mọi người đều giống nhau sao.

Chỉ là chính Tô Nguyễn cũng không ngờ rằng, khi cô rơi vào đường cùng, lúc Tống Phỉ đã gần đuổi kịp, anh lại tình nguyện cứu cô, để cô trốn vào trong xe của anh.

Cô mới biết được, ồ, thì ra cái người này cũng không lạnh lùng như cách anh thể hiện ra trên khuôn mặt. Cô không thích những người có máu lạnh từ tận xương tủy, vậy nên đây cũng là một nguyên nhân khiến cô một mực không muốn kết hôn! Cô không muốn sống chung với một tảng băng lạnh. Con người, phải có dòng máu nóng và sự dịu dàng mới được.

Cô bị tai nạn xe cộ trước khi chết, cô nhìn dáng vẻ đầy lo lắng của Tạ Trì Yến, cô chết rồi, liệu anh có đau lòng không? Có lẽ là có nhỉ! Cho dù giữa bọn họ không có quan hệ gì, có thể anh vẫn sẽ cảm thấy đáng tiếc nhỉ!

Vậy nên khi cô trọng sinh quay lại, ngay khi đối mặt với Tạ Trì Yến, cho dù anh tỏ ra rất lạnh nhạt, nhưng Tô Nguyễn biết anh không giống với những người trong thế giới của cô. Bọn họ luôn bày ra vẻ mặt tươi cười chào đón người khác, nhưng từng phút từng giây đều nghĩ đến việc tính toán như thế nào, Tạ Trì yến mặc dù lạnh lùng, nhưng trái tim anh lại trong sáng. Trong lòng Tô Nguyễn thích kiểu người như thế này.

Vậy nên việc cô thích Tạ Trì Yến không hề kì quái chút nào! Hơn nữa anh biết nhiều thứ mà cô không hề biết. Anh có thành tích tốt, mặc dù Tô Nguyễn đã trọng sinh, nội tâm là người hai mươi ba tuổi, nhưng là một học sinh hư và kém, tự nhiên trong lòng cô có một sự ngưỡng mộ đối với học bá.

Anh nấu đồ ăn rất ngon, nếu như Tạ Trì Yến tình nguyện nấu cơm cả đời cho cô thì tốt biết bao. Cô là một người cực kì yêu thích những người có bàn tay đẹp lại còn có nhan sắc, còn Tạ Trì Yến thì ánh mắt như ánh sao lạnh lẽo, đốt ngón tay rõ ràng. Cô đã từng xem rất nhiều phim người lớn, nếu bàn tay kia vuốt ve thân thể của cô sẽ là cảm giác như thế nào, Tô Nguyễn vừa nghĩ đến đã thấy sợ hãi đến mức run rẩy.

Vậy nên, người hợp tâm ý của cô như vậy, sao cô có thể bỏ qua được. Cô nở một nụ cười thật tươi với Tô Kỳ: “Cảm ơn anh nha, anh à, em sẽ cố gắng đưa em rể của anh về nhà sớm nhất có thể.”

Vẻ mặt Tô Kỳ giống như bị táo bón, chết tiết! Anh hoàn toàn không có ý này mà!

Tô Nguyễn mặc kệ anh, trong đầu cô đã bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào để cho Tạ Trì Yến can tâm tình nguyện trở lại bên cạnh cô nhỉ?

***

Tô Nguyễn có số điện thoại của Tạ Trì Yến, từ thời khắc biết mình thích anh, cô liền bắt đầu điên cuồng sưu tầm những bài thơ có hai từ “Yến yến”, sau đó biến thành chỉ cần có từ “Yan yan” là được rồi.

Ban đầu Tạ Trì Yến cũng thèm không để ý tới cô, anh cho rằng loại tiểu công chúa như cô tính tình không kiên trì được lâu, cũng chỉ là cảm thấy hơi khó chịu mà thôi. Chỉ là sau ba ngày, Tô Nguyễn không những không dừng loại hành động mất trí này, mà còn bắt đầu mỗi đêm đúng 10 giờ sẽ gửi một số câu chuyện cười đầy màu sắc. Tạ Trì Yến không thể nhịn được nữa, nhắn trả lời cô một câu: “Đừng gửi nữa.”

Tô Nguyễn lập tức trả lời: “Được thôi.” Ngày thứ hai cô không tới quấy rầy anh, Tạ Trì Yến thoải mái hơn, nhưng lại cảm thấy có chút không quen, nhận ra mình có loại suy nghĩ này, tâm tình Tạ Trì Yến chợt nổi sóng, cầm đề thi thử môn Lý quốc gia, làm hai trang, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Anh bình tĩnh rồi, nhưng Tô Nguyễn ngày càng xao động, mỗi ngày chỉ có thể nhìn mặt Tạ Trì Yến lúc đang giảng bài, chút thời gian này còn lâu mới đủ, trong lòng cô tim phổi đang đập loạn, muốn đi gặp anh, muối ngồi ở bên cạnh anh, muốn nói chuyện với anh. Nhưng mà từ sau khi anh trả lời tin nhắn kia cho cô, bất kể cô nhắn tin như thế nào cũng giống như anh không hề nhận được tin nhắn vậy, Tô Nguyễn nghi ngờ có phải cô bị cho vào danh sách đen rồi không.

Giờ tự học buổi tối ở Trường cấp ba An Thành đều là giáo viên sửa bài tập ở văn phòng, học sinh đọc sách và làm bài tập ở lớp học, sẽ không được lên văn phòng hỏi giáo viên, giáo viên cũng sẽ không tới phòng học. Tô Nguyễn nắm lấy cơ hội hiếm có này, giờ tự học buổi tối không nhiều, cô liền cùng Liêu Thành Hạo và Úy Thanh Tử thông đồng với nhau.

“Nếu như lát nữa giáo viên có tới, hỏi mình đi đâu thì nói mình đi vệ sinh rồi nhé.”

“Vậy cậu muốn đi đâu?” Hai cái miệng đồng thanh hỏi.

Tô Nguyễn xảo quyệt cười thành tiếng: “Mình đi theo đuổi bạn trai tương lai.”

Chậc... Hiếm thấy đồng thời im lặng.

Liêu Thành Hạo nghĩ rằng, ai mà lại bản lĩnh như vậy nhỉ, có thể tán đổ chị Nguyễn được luôn.

Úy Thanh Tử thì nghĩ là có nên nói cho Tô Kỳ biết hay không, bây giờ cô không ngăn cản nổi tiểu Ma vương này.

Nhưng trên mặt hai người vẫn nhất trí mỉm cười: “Được, cậu đi đi.”

Tô Nguyễn yên tâm rời đi, còn không quên cầm bài thi số học còn trống không làm cái cớ. Tầng một đến tầng năm cách không xa, nhưng chưa bao giờ Tô Nguyễn cảm thấy tim đập nhanh tới vậy, cô nhớ tới 《 Tây sương ký 》 trong cuộc hẹn hò giữa Hòa Trương Sinh và Lý Thôi Oanh. Bây giờ cô giống như cũng như vậy. Ôm một đống nhiệt tình, đi về hướng nơi người mình thương ở, không có người trên cầu thang, cô cảm thấy mình giống như đang yêu đương vụng trộm. Cảm giác như vậy vừa kích thích lại vừa hưng phấn.

Đi đến cửa sau của lớp thực nghiệm, cô rướn cổ lên, thông qua cửa thủy tinh nhìn vào bên trong. Cô đã biết lớp thực nghiệm sẽ đổi chỗ mỗi tuần một lần từ lâu, tuần này đến lượt Tạ Trì Yến ngồi ở sau cùng rồi.

Anh đang cúi đầu cầm bút ở trên cuốn vở môn hóa, tim Tô Nguyễn rung động một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa sau ra, âm thanh nhè nhẹ, chỗ ngồi cạnh cửa vừa vặn không có người, Tô Nguyễn rón rén bước từ cửa theo mép tường tới vị trí đã chọn, bạn ngồi cùng bàn Tạ Trì Yến không có ở đây, cho đến khi Tô Nguyễn ngồi cạnh anh, Tạ Trì Yến cũng không hề phát hiện.

Cô nhìn sang bên cạnh một cái, cuối cùng thấy nội dung trên cuốn vở của anh ——một chữ cũng không có. Anh đang mất tập trung! Tô Nguyễn lập tức tính toán trong đầu, lặng lẽ đến gần bên tai anh, trong lòng không ngừng nhảy dựng lên, cô cố gắng để cho hơi thở của mình trở lại mình thường, đến gần tai của anh.
Chương kế tiếp