Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 13: Dưới bàn học
“Yến Yến à.” giọng nói du dương, âm thanh uyển chuyển, toàn bộ hơi thở của cô đều phả vào trên tai anh.

Tạ Trì Yến phục hồi tinh thần lại, đột ngột quay người qua, khuôn mặt bất ngờ lướt qua môi của cô. Thật ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là trong giây phút thoáng qua đó, Tạ Trì Yến cảm thấy một giây kia đầu óc mình hoàn toàn trống giống, trên mặt chỉ có nhiệt độ của đôi môi cô, ấm áp và mềm mại.

Nhất thời, hai tai của anh trở nên đỏ bừng. Anh giả vờ không hề để ý đến nhưng cơ thể cứng đờ lại không thể đánh lừa người khác được.

Ban đầu Tô Nguyễn có hơi ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy anh có phản ứng mạnh mẽ như vậy lại cảm thấy anh rất đáng yêu, còn có hứng thú trêu chọc anh: “Có muốn làm lại một lần nữa không?”

Tạ Trì Yến lập tức quay mặt đi, cái gáy đối diện với cô. Anh bóp chặt cây bút trong tay, không nói lời nào.

“Yến Yến, tôi tới tìm cậu đó.” Cô cười tươi như hoa, tay khoác lên ống tay áo của anh, cả người nhìn qua có vẻ vô cùng vui sướng.

Tạ Trì Yến kéo ống tay áo của mình ra khỏi tay cô: “Sao cậu lại tới đây?” Khá là lạnh lùng.

“Cậu không đến tìm tôi thì tôi đến tìm cậu chứ sao?” Cô bĩu môi, giọng nói vô cùng tủi thân, đôi mắt ngân ngấn nước tựa như một con nai rừng.

Đây là lần đầu tiên Tạ Trì Yến nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng anh càng thêm mềm nhũn ra, anh ho khan một tiếng, vốn dĩ nên bảo cô đi về đi nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Tô Nguyễn nhận ra phương pháp mới của mình đã có hiệu quả, thì ra Tạ Trì Yến thích dáng vẻ thế này à. Cô cười thầm, nét mặt càng thêm tủi thân, cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Nhưng tôi không biết làm mấy câu hỏi trong tờ đề này.”

Cô lấy đạo cụ ra, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lập tức sáng rực lên, trong mắt tựa như có hàng vạn ánh sao lấp lánh: “Cậu có thể giảng cho tôi được không?”

Tay cô thò vào trong túi áo đồng phục học sinh, lấy ra một hộp kẹo, đó là kẹo sữa cứng vị trà xanh của Nhật Bản mà cô thích nhất.

“Đây là thù lao.” Cô đưa kẹo đến trước mặt anh, trên mặt nở một nụ cười ấm áp.

Tạ Trì Yến không chấp nhận, đồng thời giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Tôi không phải là thầy giáo số học của cậu.” Ý anh là cô có thể quay về rồi.

Hai mắt Tô Nguyễn tối sầm xuống: “Cậu biết thành tích số học của tôi không tốt mà, thầy Phạm không thích tôi, mỗi lần tôi đến hỏi thầy vì đề thi, thầy ấy đều rất bực mình.” Tô Nguyễn lặng lẽ nói lời xin lỗi với anh Phạm ở trong lòng, cô dừng lại một chút, lấy lại hứng thú rồi nói tiếp: “Tôi biết, là do tôi nghe mãi vẫn không hiểu. Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mà vẫn không hiểu được, tôi thực sự kém đến vậy sao?” Nói xong câu cuối cùng, giọng nói như vỡ vụn, tựa như cô sắp khóc đến nơi vậy.

Lời từ chối đã dâng lên đến cổ họng cứ như vậy không thể nói thành lời: “Không phải như thế.” Giọng nói của anh rất nhỏ.

“Có thật không?” Đôi mắt lấp lánh kia ngân ngấn nước, vô cùng mê người.

Tạ Trì Yến quay đầu đi không nhìn cô nữa, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ.”

“Cảm ơn cậu nha, bây giờ tôi thực sự rất muốn học, nhưng mà không có ai giúp tôi cả.” Giọng nói của cô từ từ hạ thấp xuống: “Tôi có thể hỏi cậu những câu tôi không biết làm không?”

“Không thể.”

Tô Nguyễn sửng sốt một giây, chuyện này không giống như trong tưởng tượng của cô, cô nhìn vào hai mắt của Tạ Trì Yến, giờ khắc này bên trong nó đã chẳng còn một chút dao động nào.

Không xong rồi, có vẻ đi đến đường cụt rồi, tỉ lệ cô gặp phải những câu hỏi mà không biết làm khá là cao. Cô biết, hiện tại Tạ Trì Yến không muốn tiếp xúc nhiều với cô.

Vì vậy nhanh chóng sửa lại thành: “Vậy bây giờ cậu có thể giảng cho tôi mấy câu hỏi trong tờ đề này được không?”

Tạ Trì Yến do dự một chút rồi gật đầu chậm rãi.

Tô Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, hầu hạ người này cũng khó khăn quá!

Chỉ là ngay sau đó, Tô Nguyễn nhận ra rằng cô thực sự rất khó tập trung khi Tạ Trì Yến giảng bài cho cô.

Hóa ra lúc anh giảng bài ở nhà cô, có thể là vì đang ở nhà mình nên cảnh vật xung quanh đều rất quen thuộc. Lúc ấy cô còn không biết là mình khó có thể tập trung tinh thần được.

Chẳng qua là sau khi cô phát hiện tình cảm của mình, cô liền không thể nghe lọt tai bất cứ điều gì mà anh nói.

Lúc Tạ Trì Yến chỉ bài cho cô, anh sợ làm phiền đến những bạn học khác nên cố ý hạ thấp giọng, Tô Nguyễn giả vờ không nghe rõ rồi cứ xích về phía anh, hai người ở quá gần nhau.

Giọng nói của anh rất rõ ràng, nhưng sau khi hạ thấp giọng xuống lại chứa đựng một chút từ tính. Trên người anh luôn rất ấm áp, cách một lớp áo len vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ này.

Đột nhiên, trong đầu Tô Nguyễn hiện lên một hình ảnh đầy màu sắc. Cô tưởng tượng đến khuôn mặt cấm dục của Tạ Trì Yến, nhìn thấy anh đang mặc một chiếc áo len màu đen. Tay cô cảm thấy rất ngứa ngáy, thật sự muốn tự tay cởi áo của anh ra.

Trong lúc nói chuyện, môi của anh cứ đóng mở liên tục, mặc dù đang là mùa đông nhưng nhìn qua môi của anh không hề có một dấu hiệu nứt nẻ nào, đôi môi mỏng hồng nhuận, bỗng nhiên cô rất muốn hôn lên đó.

Tạ Trì Yến không phát hiện cô đang ngây người ra, vẫn nghiêm túc giảng bài cho cô giống như cũ.

Nhưng bỗng nhiên anh thấy ngón tay của cô chạm vào mặt anh, tay cô hơi lạnh nhưng lại mềm mại và trơn tượt, cảm giác chạm vào mặt anh rất rõ ràng.

Khuôn mặt Tạ Trì Yến lập tức đen lại.

“Tô Nguyễn, rốt cuộc cậu có muốn nghe hay không?”

Không xong rồi! Cô sơ suất quá rồi!

Tô Nguyễn lập tức nhận ra rằng bản thân đã không thể kiểm soát được tay mình trong chốc lát. Cô cúi đầu, nhìn qua rất đáng thương, nhưng đôi mắt không ngừng chuyển động, phải làm sao đây? Đau đầu chết mất.

Tạ Trì Yến đã bỏ bút xuống, gấp bài thi lại: “Cậu quay về đi.”

Trong lòng Tô Nguyễn càng lo lắng hơn, cô không thể quay về được, nhất là dưới tình huống cực kì bất lợi cho mình như thế này.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy cửa sổ đang mở toang ra, lập tức nghĩ ra một lí do.

“Tôi chỉ sợ cậu lạnh thôi mà.” Cô ngẩng đẩu nhìn anh đầy tủi thân: “Tôi muốn đóng cửa sổ lại, không may đụng trúng cậu.”

Tạ Trì Yến nhìn qua có vẻ không tin lắm.

Tô Nguyễn cắn răng một cái, viền mắt liền đỏ lên: “Cậu không tin cũng được, chỉ có thể trách cái lòng tốt vớ vẩn của tôi. Tôi cũng không muốn làm đề số học nữa, dù sao thì nghe cũng chẳng hiểu gì. Thầy Phạm thích làm gì thì làm đi! Không phải cậu cũng không khinh thường tôi sao, chẳng khác gì cả.”

Nói xong cô vươn tay ra: “Để tôi đóng cửa sổ lại giúp cậu! Trời lạnh lắm!” Nhưng bàn tay lại đúng lúc lướt qua môi anh.

Trên mặt cô hiện lên sự ngượng ngùng và bối rối nho nhỏ: “Thật ngại quá, tôi lại không cẩn thận rồi.”

Cô đứng dậy, cố gắng đóng cửa sổ lại. Hạ tay xuống: “Tôi về đây.” Giọng nói của cô rất nhỏ.

Tạ Trì Yến xoa trán một cái: “Quay lại đây.”

Tô Nguyễn quay đầu lại, gương mặt vô cùng vui sướng.

Giọng nói của Tạ Trì Yến hạ thấp xuống, không hề nhìn cô: “Tôi giảng lại cho cậu tờ đề này, sau đó cậu có thể đi.”

“Được, cảm ơn cậu.” Chỉ cần không đuổi cô đi vào lúc này là tốt rồi.

“Thực ra nãy giờ cậu nói tôi không hiểu lắm.” Vậy nên sự mất tập trung của cô không phải là lỗi của một mình cô.

“Tôi sẽ chọn ra một số câu hỏi cơ bản cho cậu, cậu không cần thiết phải hiểu hết cái đề.”

Hừ, đây là đang coi thường cô sao? Tô Nguyễn đâu có chịu để anh coi thường mình, liền vội vàng nói: “Mỗi câu cậu đều nói qua một chút đi! Tôi sẽ lắng nghe thật cẩn thận. Tôi sẽ không để cho thầy Phạm khinh thường tôi nữa!”

Tạ Trì Yến liếc nhìn cô, trên mặt cô tràn đầy kiên định, nhìn qua rất giống thật, anh đồng ý: “Vậy thì được.” Anh suy nghĩ một chút, thay đổi phương pháp, cầm bút chậm rãi liệt kê các biểu thức số học trên nháp cho cô xem.

Sau đó, Tô Nguyễn phát hiện toàn bộ sự chú ý của mình đều đổ dồn lên tay anh, người này gắn thuốc phiện trên cơ thể đúng không, nếu không tại sao dù cho anh có làm gì, cô cũng luôn bị anh hấp dẫn chứ?

Lắc đầu, Tô Nguyễn cố gắng tập trung lắng nghe những gì anh nói. Sau đó cô nhận ra dù cô có chăm chú lắng nghe đến đâu thì cũng không hiểu gì hết. Hết lần này đến lần khác, Tạ Trì Yến lại quay sang hỏi cô: “Nghe có hiểu không?”

Tô Nguyễn kiên trì gật đầu.

“Tốt lắm, cậu nói lại lần nữa gì những gì tôi vừa nói.”

Cái gì? Tô Nguyễn khiếp sợ nhìn anh, ngón tay chỉ vào mũi của mình: “Cậu bảo tôi nói á?”

Tạ Trì Yến gật đầu.

Tô Nguyễn tê cả da đầu, nhìn lên tờ đề, cô mở miệng: “Trước tiên đọc lại đề bài trước, ừm, đây là câu hỏi tìm đạo hàm, đầu tiên ta phải, ...”

“Giáo viên tới.” Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở.

Đây có vẻ là tin xấu, Tô Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Trì Yến. Lập tức hai mắt nhìn nhau, Tô Nguyễn tựa như có thể nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, chậm rãi tới gần cửa, cánh cửa phát ra một tiếng khe khẽ, cô muốn chạy cũng không thoát được.

Trong đầu Tô Nguyễn trong tính toán, lập tức kéo ghế dài ra, khuỵu gối, khom người, núp người dưới gầm bàn, một loạt hành động diễn ra không đến hai giây. Cô vừa ngồi xổm xuống thì giáo viên mở cửa ra.

Bàn học ở Trường THPT An Thành đều bị chặn ở phía trước, từ trên bục chỉ có thể nhìn thấy mắt cá chân của mình, Tô Nguyễn ngồi xổm dưới chân Tạ Trì Yến.

Sau đó, giáo viên chủ nhiệm của họ nói về những công việc cần chú ý cho kỳ thi tuyển sinh thành phố, Tô Nguyễn chú ý lắng nghe, quả nhiên, yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm đối với lớp thực nghiệm khác hẳn với lớp đại trà, giáo viên yêu cầu 25 học sinh trong lớp phải được lọt vào top 50, trời đất chứng giám, lớp thực nghiệm tổng cộng chỉ có 28 người.

Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm còn tự mình nói lên niềm hy vọng đối với Tạ Trì Yến, tiếp tục giữ vững vị trí đứng đầu lớp, có thắc mắc gì có thể đến văn phòng của thầy.

Trong lòng Tô Nguyễn rất vui vẻ, không hổ là người mà cô nhìn trúng, xuất sắc quá đi mất.

Nhưng mà giáo viên chủ nhiệm lớp anh cũng dài dòng quá, đã nói hơn mười phút rồi.

Tô Nguyễn ngồi lâu khiến hai chân bị tê, mất thăng bằng, suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Trong lúc nguy cấp, cô đã giật mạnh gấu quần đồng phục của Tạ Trì Yến, quần của anh hơi rộng, nhất thời, dường như quần của anh đã bị cô kéo xuống một chút.

Tạ Trì Yến toàn thân cứng đờ, chậm rãi cúi đầu, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Tô Nguyễn vội vàng nở một nụ cười nịnh nọt, ổn định thân thể, buông quần của anh ra, hai tay chắp lại, ánh mắt giống như nai con đang sợ hãi, cầu xin người trước mặt đừng để ý.

Tạ Trì Yến hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, sắc mặt giống như bình thường.

Chủ nhiệm lớp vẫn còn nói về những điều cần lưu ý cho kì thi, Tạ Trì Yến lại cảm thấy có một bàn tay đang nắm lấy bắp chân của anh, nắm chặt đến mức dường như xuyên qua một lớp quần không mỏng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ.

Tạ Trì Yến cảm thấy toàn thân hơi nóng lên, nhưng cô vẫn tiếp tục lộn xộn ở dưới gầm bàn, thỉnh thoảng điều chỉnh tư thế của mình, đôi lúc sẽ chạm vào một số bộ phận ở phần dưới cơ thể anh.

Đặc biệt là ở một giây phút nào đó, mặt của cô vô tình chạm phải bộ phận không thể nói ra, chỉ là thoáng qua, có lẽ cũng không đến một giây, hơn nữa mùa đông quần áo dày, cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng anh không chỉ cảm thấy mà còn cảm thấy rất rõ ràng.

Anh nghiến răng, ước gì có thể kéo người đó ra ngay lập tức, nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn đang nói không ngừng ở trên bục.
Chương kế tiếp