Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 14: Tỏ tình
Thật là cực hình, anh nghĩ như thế. Nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ không thể nói với người khác, anh cảm thấy khó có thể nói ra rằng chính mình sẽ xuất hiện cái ý nghĩ như vậy đối với vị tiểu công chúa kia.

Tô Nguyễn không quan tâm nhiều như thế, chân ngồi xổm nãy giờ đã tê đến mức không thể tê thêm được nữa, cô cẩn thận duỗi một chân ra, một tay bám chặt lấy bắp chân của Tạ Trì Yến, chậm rãi ngồi xuống đất, nhưng mà cái bàn hơi ngắn, cô duỗi chân ra không ngờ đạp phải cái bàn bên cạnh, tạo ra một âm thanh không nhỏ.

Tạ Trì Yến cúi đầu, hung dữ trợn mắt nhìn cô, Tô Nguyễn lại nở một nụ cười nịnh nọt với anh.

“Tạ Trì Yến, em có câu hỏi gì không?” Hiển nhiên, tiếng động ở nơi này đã hấp dẫn sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm lớp anh.

Tạ Trì Yến nghiến răng, tức giận trừng mắt nhìn Tô Nguyễn, đồ chúa gây rắc rối này!

Nhưng anh còn phải xử lý mớ hỗn độn này giúp cô, anh đứng lên: “Thưa thầy, em có chút thắc mắc về câu hỏi lớn cuối cùng trong đề thi minh họa mà thầy phát lần này, một lát nữa em có thể đến văn phòng của thầy để thảo luận được không ạ?”

Chủ nhiệm lớp thấy học sinh cưng của mình hỏi như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt: “Được, em đến ngay đi.”

Tạ Trì Yến cầm lấy bài thi số học, trước khi đi còn liếc nhìn Tô Nguyễn đang trốn dưới bàn học.

Thân hình cô khá nhỏ, trốn dưới đó với vẻ mặt rất tủi thân. Anh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng câu tiếp theo lại là: “Mau quay về đi.” rồi rời đi.

Anh đi rồi, Tô Nguyễn mới chậm rãi bò lên, ngồi vào vị trí của anh, trên ghế vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, dần dần dâng lên từ mông của Tô Nguyễn, hai má của cô đỏ lên, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh không thể miêu tả được.

Cô không muốn đi, hay là đợi anh quay về nhỉ! Sau khi an vị trên chỗ ngồi của anh, giở giở vở của anh, nhìn những gì anh ghi chép, sách vở của anh rất sạch sẽ, cách vài trang sẽ có mấy dòng ghi chú, đây chính là vở của học sinh đứng đầu lớp sao? Tô Nguyễn cảm thấy cũng không khác mấy so với một học sinh kém như cô, mặt khác, cô ấy ghi chép cũng tương đối nhiều mà.

Khi đang xem tiếp, phía trước bỗng vang lên một âm thanh: “Em gái xinh đẹp, cậu lại đến nữa rồi.”

Cô ngẩng đầu, là ai nhỉ, cô suy nghĩ một lúc mới từ từ nhớ ra: “Cậu không phải là bạn cùng bàn của Tạ Trì Yến sao, sao lại ngồi trước mặt cậu ấy?”

Dịch Minh Thành tỏ ra rất oan ức: “Không phải nãy giờ cậu ngồi vào chỗ của mình sao?”

Tô Nguyễn: “Hả, haha, thật ngại quá.”

“Nhưng mà nói thật nhé, đây là lần đầu tiên mình thấy có người theo đuổi Tạ Trì Yến lợi hại như cậu đó. Mình thấy cậu rất có triển vọng, cậu tên là gì nhỉ, chúng ta làm quen một chút nhé.” Dịch Minh Thành có vẻ rất hứng thú.

“Mình tên là Tô Nguyễn, Tạ Trì Yến có rất nhiều người theo đuổi sao?” Tô Nguyễn vội vàng hỏi.

Không ngờ, Dịch Minh Thành vừa nghe đến tên của cô đã làm vẻ mặt như bị táo bón: “Cậu không phải là Tô Nguyễn ở lớp 17 đấy chứ?”

Tô Nguyễn: “Đúng là mình.”

Dịch Minh Thành rất bất ngờ, lặng lẽ quay đầu lại, không thèm nói tiếp nữa, cậu ấy nhìn lầm người rồi, Tô Nguyễn đừng có chơi đùa với Tạ Trì Yến nữa được không!

Tô Nguyễn lại không chịu để yên, cô vươn tay chọc vào lưng cậu ấy: “Cậu nói rõ ràng đi, sao vừa nghe thấy tên mình là Tô Nguyễn lại có vẻ mặt như thế?”

Dịch Minh Thành xoay đầu lại: “Cậu biết mà, gia cảnh của Tạ Trì Yến không tốt, không thể chơi mấy trò này với bọn cậu đâu.”

Tại sao sau khi nghe cô nói rằng cô muốn theo đuổi Tạ Trì Yến, ai cũng bày ra vẻ mặt như thế vậy? Tô Nguyễn không thể hiểu nổi.

Cô hắng giọng, gằn từng chữ nói: “Mình không hề trêu đùa gì cả, mình thật lòng muốn theo đuổi Tạ Trì Yến.”

Dường như bị sự chân thành của cô làm cho cảm động, Dịch Minh Thành liếc nhìn cô vài cái, chậm rãi nói: “Điều này phản khoa học quá, lúc trước không phải cậu nói hai người là kẻ thù không đội trời chung sao?”

Cô xin thề, cô chưa bao giờ nói như thế! Từ trước đến nay cô không hề thích nói những lời như đối thủ một mất một còn, “Chắc chắn là lời đồn!” Cô nói chắc như đinh đóng cột.

Dường như Dịch Minh Thành cũng tin lời của cô: “Nhưng tại sao cậu lại thích Tạ Trì Yến?”

Tô Nguyễn hít sâu một hơi: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, mình đã thích cậu ấy rồi, mình giả vờ không quan tâm cậu ấy chỉ để thu hút sự chú ý của cậu ấy thôi. Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không liên quan gì đến mình, bởi vì mình thích Tạ Trì Yến nên chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu với cậu ấy! Chỉ là sau này cậu ấy càng ngày càng lạnh lùng với mình, mình mới nhận ra muốn có được cậu ấy thì phải hành động, vậy nên mình bắt đầu theo đuổi, nhưng mà Tạ Trì Yến chính là tên máu lạnh không có cách nào thu phục được! Mình thật sự không còn cách nào khác, vậy nên Dịch Minh Thành, cho dù thế nào cậu cũng phải giúp mình, đợi đến khi mình có được Tạ Trì Yến nhất định sẽ mời cậu đến lễ cưới!”

Dịch Minh Thành bày ra vẻ mặt như đang xem kịch hài, chép miệng sau lưng cô: “Chuyện dễ như trở bàn tay, không cần khách sáo.”

Tô Nguyễn nhìn thấy động tác và vẻ mặt của cậu ấy thì thân thể cứng đờ, biểu cảm của cô như sắp khóc đến nơi, chuyện cô thích Tạ Trì Yến là thật nhưng cô không muốn để người khác nghe thấy những lời thổ lộ từ mình như thế.

Tay cô vỗ vào ngực mình, dùng sức đè xuống, đừng đập nhanh như thế má ơi, bà đây sắp không thở được nữa rồi!

Cô chậm rãi xoay người lại với một nụ cười nở trên môi.

Qủa nhiên, Tạ Trì Yến đã quay về phòng học không biết từ lúc nào.

Nhưng Tô Nguyễn biết, chắc chắn Tạ Trì Yến đã nghe thấy hết lời tỏ tình táo bạo vừa rồi của cô, tuyệt đối không thể phủ nhận, Tô Nguyễn hít một hơi thật sâu: “Những gì tôi vừa nói đều là thật.”

Sắc mặt Tạ Trì Yến không hề thay đổi.

“Tôi thích cậu thật lòng!” Lại thêm một liều thuốc nặng.

Cuối cùng, khuôn mặt Tạ Trì Yến cũng thay đổi một chút: “Thế à.”

Gương mặt Tô Nguyễn đầy dấu chấm hỏi, đây chính là phản ứng của cậu sao? Lẽ nào lời tỏ tình của tôi không đủ lay động lòng người? Không đủ chân thành? Không đủ để gây ấn tượng với trái tim sắt đá của cậu sao?

Tạ Trì Yến: “Cậu phải quay về đi.”

Tô Nguyễn nở nụ cười: “Được rồi, tôi về đây.” Trong lòng rất muốn chửi thề.

Tạ Trì Yến ngồi vào chỗ của mình, mang bài kiểm tra đi cất một cách chỉnh tề. Khi chỗ ngồi của mình bị bỏ trống, Dịch Minh Thành lại quay về chỗ với vẻ trêu chọc.

“Cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt của Dịch Minh Thành rất gợi đòn: “Không phải tôi, chính cậu còn chưa bao giờ được nghe lời tỏ tình chân thành như thế này sao. Nhưng mà nói đến cũng phải khen cậu đúng là có bản lĩnh, tiểu ma vương như cô ấy mà cũng tóm gọn được.”

Tạ Trì Yến dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu ấy: “Nói thêm một chữ nữa, bài nghe viết Tiếng Anh ngày mai thiếu một từ đơn.”

Dịch Minh Thành nhanh chóng nhận thua, cậu ấy sẽ chết mất nếu không chép bài nghe viết từ đơn của Tạ Trì yến, giáo viên tiếng Anh của bọn họ quy định rằng, viết sai một chữ sẽ phải chép lại một trăm lần, không phải là nói suông. Nhung cậu ấy vẫn không thể kìm lại được sự tò mò trong lòng: “Cậu thật sự không có cảm giác gì sao?”

Tạ Trì Yến: “Chín từ đơn.”

Dịch Minh Thành, tiêu đời mày rồi.

Thực sự không có cảm giác gì sao? Tạ Trì Yến tự hỏi mình, không phải, giây phút ấy, tần suất của nhịp tim còn nhanh hơn lúc anh chạy 3000 m. Nhưng nếu có cảm giác thật thì phải làm sao đây?

Tô Nguyễn vừa mới quay lại lớp học, vừa ngồi xuống chỗ ngồi chưa được một giây, anh Phạm đã đến rồi, nhìn thoáng qua rồi lại rời đi.

Nguy hiểm thật, Tô Nguyễn thở dài một hơi.

“Chị Nguyễn, thế nào rồi?” Vẻ mặt của Liêu Thành Hạo rất hóng chuyện, ngay cả Úy Thanh Tử cũng quay đầu lại với vẻ mặt hiếu kì.

“Tốt, rất tuyệt, rất lợi hại!” Tô Nguyễn nói khoác mà không biết ngượng.

Hai người vừa nghe vậy đã đồng thời quay đầu lại.

“Liêu Thành Hạo, cậu có biết Nguyễn Nguyễn đang theo đuổi ai không?” Úy Thanh Tử nhỏ giọng hỏi.

“Cậu cũng không biết sao?” Liêu Thành Hạo rất ngạc nhiên.

Úy Thanh Tử bất lực, cô ấy thật sự không biết mà.

Liêu Thành Hạo mỉm cười, vẻ mặt rất muốn ăn đòn: “Thế thì mình không thể nói cho cậu biết được, đây là bí mật giữa mình và chị Nguyễn.”

“...” Đồ con nít!

Nhưng Úy Thanh Tử không thể không nói với Tô Kỳ, ai lại không biết tiểu ma vương này chính là viên ngọc quý trong mắt của nhà họ Tô: “Tô Kỳ à, tiểu ma vương đã bắt đầu hành động rồi, cậu ấy nói muốn theo đuổi chồng tương lai của mình.”

Tô Kỳ lập tức trả lời lại: “Em hãy để mắt đến nó nhé, nó đúng là có mắt như mù mà, ai lại đi thích một tên cặn bã chứ!”

“Vâng ạ!”

Tô Kỳ tức giận đến mức nghiến răng, bình thường nó rất thông minh, tại sao khi động đến chuyện tình cảm lại trở nên hồ đồ như thế? Anh tuyệt đối không thể để cho Tô Nguyễn rơi vào tay một tên đàn ông cặn bã được!

Nhưng Tô Kỳ đã không thể ngăn cản được Tô Nguyễn nữa rồi, hiện tại, Tô Nguyễn đã đặt hết tâm trí của mình lên người Tạ Trì Yến, Tô Kỳ có ngăn cản thì cô nghe xong cũng quên mất. Lần trước lúc quay về phòng học, cô đã cố tình để quên đạo cụ là đề thi số học trên bàn của Tạ Trì Yến ở lớp thực nghiệm, chính là để tạo điều kiện cho cuộc gặp gỡ này.

Cô gửi một tin nhắn ngắn cho Tạ Trì Yến: “Yến Yến, tôi để quên đề thi số học trên bàn cậu, tối nay tan học xong tôi đến lấy nha.” Tại sao phải là lúc giờ tự học buổi tối kết thúc? Tô Nguyễn nghĩ rằng, giờ tự học buổi tối có rất nhiều người, cô muốn làm gì cũng khó.

Tạ Trì Yến không trả lời cô, cô coi như là thầm chấp nhận. Nhưng cách giờ tan học lớp tự học buổi tối còn mười phút, Tô Nguyễn đã bỏ đi lên tầng năm, ngồi xổm ở một góc tối trong hành lang, nếu như Tạ Trì Yến không đợi cô mà về luôn, cô sẽ ngăn anh lại. Cho dù thế nào đi nữa, tối nay nhất định cô phải làm cho mối quan hệ giữa hai người có sự tiến triển đáng kể.

Tầng năm chỉ có một lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên, bây giờ mọi người đã về gần hết, Tô Nguyễn tự tin gõ cửa lớp thực nghiệm, không đợi anh trả lời đã đẩy cửa đi vào, bên trong phòng, đèn đóm sáng trưng. Tạ Trì Yến ngồi cạnh cửa sổ nhìn cô, Tô Nguyễn mỉm cười và bước từng bước nhỏ đến bên anh.

“Yến Yến, tôi đã đợi rất lâu rồi đó.”

Anh đưa bài thi số học cho cô: “Đi thôi.”

Đương nhiên Tô Nguyễn không chịu rời đi, cô đâu đến để lấy bài thi rồi nhìn anh một cái thôi đâu. Cô mặt dày ngồi vào chỗ của Dịch Minh Thành, lấy cốc nước thủy tinh từ trong cặp sách ra, cười nói với anh: “Chúng ta học thêm một lát đi.”

Tạ Trì Yến: “Cậu học đi, tôi về đây.”

Tô Nguyễn kéo ống tay áo của anh: “Cậu về rồi thì ai giảng bài cho tôi? Chúng ta chỉ học nửa tiếng thôi, 9 rưỡi về nhà có được không? Cậu biết là thành tích của tôi rất kém mà, tôi không muốn để giáo viên khinh thường tôi đâu…” Đôi mắt long lanh ngân ngấn nước tựa như nai con.

Vẫn là cách cũ nhưng có vẻ rất hiệu nghiệm, bởi vì Tạ Trì Yến đã dừng bước lại: “Mười phút.”

“Được!” Tô Nguyễn lập tức đồng ý.

“Có thể đi rót nước cho tôi được không?” Đang nói giữa chừng, Tô Nguyễn bỗng ngắt lời anh.

Tạ Trì Yến đứng lên, cầm lấy chiếc cốc thủy tinh cô đặt ở góc bàn, mới vừa cầm trên tay liền có cảm giác có ai đó đập vào cánh tay mình.

“Rắc” một tiếng, thủy tinh vỡ thành từng mảnh vụn, bên trong không có nước, chỉ có mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên mặt đất.

“Cậu làm vỡ cốc nước của tôi rồi!” Tô Nguyễn vội vàng oán trách.

Tạ Trì Yến không hề thay đổi sắc mặt, nhìn cô: “Là cậu đụng vào tôi trước.”

“Tôi không có!” Tô Nguyễn không chịu thừa nhận: “Cậu làm vỡ cốc thủy tình của tôi rồi, cậu phải bồi thường cho tôi!”

“...”

Tô Nguyễn: “Không trả tiền cũng không sao.” Dừng lại một chút: “Bán thân đi.” Lại dừng lại một chút” “Hoặc là hôn tôi một cái cũng được.”
Chương kế tiếp