Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 15: Đôi môi của anh chắc hẳn rất ngọt ngào
Trong mắt cô lóe lên nụ cười xảo quyệt, xem ra cô không hề có ý định che giấu chuyện mình cố tình gài bẫy anh rồi.

Tạ Trì Yến cứ nhìn cô như vậy, một lời cũng không nói.

Tô Nguyễn tự mình đầu hàng trước: “Cậu đi mua cái cốc mới với tôi là được rồi.” Dù sao cô cũng không trông cậy vào việc anh sẽ bán mình vì cái cốc, hoặc vì một cái cốc thủy tinh mà hôn cô.

Tạ Trì Yến gật đầu: “Chiều mai.”

Tô Nguyễn vội vàng gật đầu đồng ý: “Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau về nhà thôi!” Mắt cô sáng rực lên nhìn anh.

Tạ Trì Yến từ chối: “Chúng ta không cùng đường.”

“Tôi có thể tiễn cậu về nhà mà.”

“Không cần.”

“Vậy cậu tiễn tôi về nhà đi, đã muộn thế này rồi, tôi lại là con gái, đi về một mình sẽ không an toàn.” Điển hình của suy nghĩ viễn vông.

“Được.”

Hả? Đồng ý rồi á, dễ dàng đồng ý như vậy á? Tô Nguyễn cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, nhưng vẫn thích hỏi thêm: “Có phải cậu lo lắng cho tôi không, dù sao thì tôi cũng xinh đẹp như hoa mà. Cậu thích tôi phải…”

“Vậy cậu tự đi về đi.” Tạ Trì Yến xoay người muốn đi.

Đùa hơi quá rồi, Tô Nguyễn mau chóng nắm lấy cổ tay anh: “Đi thôi, đưa tôi về nhà trước đã.”

Tạ Trì Yến rút tay ra, nhưng cô nắm rất chặt, bất đắc dĩ chiều theo ý cô.

Chỗ ở của Tô Nguyễn rất gần trường học, đi bộ chỉ mất năm phút. Bên ngoài trường có lác đác vài học sinh, từng ngọn đèn nhỏ vẫn sáng trước các quầy hàng, Tô Nguyễn vừa đi ra đã ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ ngào đường. Cô nhìn theo hướng mùi thơm tỏa ra, đó là một cái xe đẩy nhỏ, bên cạnh có đặt một cái máy rang hạt dẻ, âm thanh cứ soàn soạt nghe rất là êm tai.

Tô Nguyễn vừa nhìn đã có thể khẳng định đó là người bán hàng rong mới đến, cô kéo kéo cổ tay Tạ Trì Yến: “Tôi muốn ăn cái kia.” Tay chỉ vào hạt rẻ rang đường.

Tạ Trì Yến nhíu mày một cái: “Về nhà.”

Tô Nguyễn mặc kệ, bước chân dừng lại tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm vào xe đẩy hạt dẻ.

Chủ xe là một người đàn ông trung niên, đội trên đầu một cái mũ điển hình của người trung niên, nghe thấy Tô Nguyễn cùng Tạ Trì Yến nói chuyện, xoa xoa hai bàntay, nói chen vào: “Chàng trai à, mua cho bạn gái một túi đi! Hạt dẻ này của tôi là hạt dẻ rừng, rang lên mùi vị vừa thơm vừ ngọt vừa mềm, mùa đông ăn vào liền thấy rất ấm áp.”

Sự chú ý của Tô Nguyễn hoàn toàn bị cuốn vào hai chữ bạn gái, càng không ngừng lắc lắc cánh tay Tạ Trì Yến: “Tôi ăn một ít thôi mà, tôi đói lắm rồi.” Cô vươn tay ra, ngón trỏ và ngón cái tạo ra một đoạn dài khoảng một xăng-ti-mét: “Chỉ một chút thôi mà.”

Tạ trì Yến đành phải chịu: “Lấy mười đồng đi.”

“Được được.” Chủ xe vội đồng ý, mở nắp vung lấy hạt dẻ ra, múc ra một thìa lớn từ bên trong, đổ vào trong túi, đặt lên cân, sau đó đưa cho bọn họ.

Tô Nguyễn vội cầm lấy: “Cám ơn chú ạ.”

“Hai cháu đúng thật là trai tài gái sắc nha.” Chú cười ha hả nói.

“Cám ơn chú ạaa.” Vẻ mặt Tô Nguyễn vô cùng tươi cười.

Trước khi rời khỏi quán, Tô Nguyễn vội vàng lắc tay Tạ Trì Yến: “Eo ơi, chú ấy nói bọn mình nhìn qua rất xứng đôi kìa.” Trên mặt cô cười không ngừng.

“Chỉ là nhìn qua thôi.” Tạ Trì Yến vô cùng lạnh lùng.

Hừ, Tô Nguyễn tức giận buông tay anh ra. Anh quay đầu nhìn cô một cái, dường như không hề để ý đến tính khí nhỏ nhen này của cô, rảo bước đi về phía trước, giống như phía sau không có sự ràng buộc với cô, anh bước đi càng thoải mái hơn. Nhất thời, sự tức giận trong lòng Tô Nguyễn hoàn toàn biến mất, sao cô lại quên mất là hiện tại mình đang theo đuổi Tạ Trì Yến cơ chứ. Cô vội vàng đuổi theo anh, muốn nắm tay anh, không ngờ Tạ Trì Yến đã sớm có chuẩn bị, thuận lợi né được.

Tô Nguyễn bĩu môi, lấy ra một hạt dẻ, vẫn còn nóng hổi, vỏ có hơi cứng, cô bỏ vào trong miệng dùng răng cắn cắn. Sau đó dùng tay lột vỏ, bỏ hạt dẻ vào trong miệng, nhắm mắt lại, đầu lưỡi truyền đến vị ngọt mềm, thật sự là mỹ vị nhân gian mà!

Cô liếc mắt nhìn Tạ trì Yến ở bên cạnh, ngũ quan như được chạm khắc từ ngọc mà ra, lúc này không có biểu cảm gì, chẳng khác gì so với thời tiết lạnh giá bây giờ. Cô chớp mắt, bỗng nhiên nhếch môi, âm thầm mỉm cười.

Lấy trong túi ra một hạt dẻ, cô lấy tay cố gắng bóc vỏ, bóc thật chậm rãi, không muốn phần cùi bên trong bị tổn hại một chút nào. Nhưng hạt dẻ thật sự không dễ bóc, cô đành phải tự ăn hạt mình bóc bị hỏng. Rốt cuộc cuối cùng cũng thành công bóc được một hạt dẻ hoàn chỉnh, lúc này cũng đã đến cửa khu chung cư nhà cô rồi.

“Cậu về đi.” Tạ Trì Yến vừa mở miệng liền bị nhét vào một thứ. Có chút nóng, lại mềm mềm.

“Ngon không?” Cô mở to đôi mắt lên nhìn anh.

Cắn một cái theo thói quen, là hạt dẻ, rất mềm. Tạ Trì Yến bỗng nhiên nhớ đến tên của Tô Nguyễn, trong giây lát không biết nên nói gì.

“Tôi tự tay bóc đó.” Cô càng cười tươi hơn: “Dùng răng bóc.” Cô nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng tinh.

“Ngọt không?”

Mặt Tạ Trì Yến tối sầm xuống, ngay lập tức lấy ra một cái khăn tay có vẻ muốn nhổ ra.

Tô Nguyễn vội vàng vươn tay ra, một tay che miệng của anh: “Không được nhổ ra.” Lòng bàn tay chạm vào môi anh, môi anh không hề giống con người anh chút nào, vừa mềm vừa ấm.

Tạ Trì Yến nhìn cô, cũng không biết đang nghĩ gì, giật giật môi, cuối cùng nuốt hạt dẻ kia xuống.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tinh tế mềm mại, hiếm khi thấy Tô Nguyễn đỏ mặt lên, vội vàng rụt tay lại.

“Tôi về đây.” Cô giống như con mèo bị dẫm phải đuôi vậy, vội vàng chạy vào bên trong chung cư, chạy đến cầu thang cũng chưa hề quay đầu nhìn lại. Cô ấn thang máy, che ngực mình, nơi đó vẫn đang đập thình thịch.

Cô nắm chặt lòng bàn tay, giống như vẫn đang che môi anh, Tô Nguyễn không kìm lòng nổi suy nghĩ, nếu như môi cô dán lên đó, không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ, sẽ mềm mại ngọt ngào đến mức nào đây! Còn ngọt hơn so với kẹo sữa mà cô từng ăn lúc nhỏ.



Vất vả lắm mới bình ổn được sự xao động trong lòng, Tô Nguyễn vừa mở cửa đã bắt gặp ánh mắt dò xét của Tô Kỳ. Cô bị dọa cho một trận: “Anh làm gì vậy.” Nhưng trên mặt lại không có một chút biểu hiện tức giận nào.

Tô Kỳ vừa thấy dáng vẻ này của cô đã biết chắc chắn có chuyện gì xảy ra với tên cặn bã kia, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh vừa thấy em đi về cùng với tên cặn bã kia.” Thực ra thì không thấy.

Tô Nguyễn liếc mắt nhìn anh ấy: “Anh không thấy mệt à?”

Tô Kỳ đứng dậy, đang chuẩn bị nói chút đạo lý cho cô nghe, nhân tiện kể ra một vài trường hợp các cô gái trẻ xinh đẹp bị lừa, Tô Nguyễn trực tiếp khoát tay: “Em về phòng đây, hôm nay em mệt mỏi lắm rồi.”

Mệt? Cô chưa bao giờ học hành mà lại biết mệt sao, không phải là làm chuyện gì đó nên thấy mệt đấy chứ! Tô Kỳ nghĩ muốn nổ não: “Tô Nguyễn, anh nói cho em biết...”

“Rầm”. Một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Tô Kỳ cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại.

Tô Nguyễn hừ một tiếng, mở tủ quần áo ra, ngày mai nên mặc cái gì cho đẹp đây? Ngày mai cô muốn đi hẹn hò với Tạ Trì Yến, mặc dù trên danh nghĩa là đi mua cốc, chỉ có lúc tan học buổi chiều.

Ngày hôm sau, Tô Nguyễn vừa ra khỏi phòng, Tô Kỳ liền kinh ngạc: “Em mua loại quần áo với phong cách này từ khi nào thế?” Loại quần áo hồng phấn dễ thương này, trên mũ lại còn có hai cái tai dài.

Tô Nguyễn hài lòng xoay một vòng: “Đáng yêu không?”

Mặt Tô Kỳ đầy vẻ kinh ngạc, em gái đáng yêu của anh chỉ xuất hiện ở lúc một hai tuổi thôi, sau này dần dần được cưng chiều thành tiểu ma vương rồi.

Vừa thấy phản ứng của anh, Tô Nguyễn rất hài lòng. Tạ Trì Yến chắc là thích kiểu phong cách này nhỉ! Cô nhìn trong gương, đến giày cũng là màu hồng, sờ sờ cằm của mình.

Đồng phục bắt buộc phải mặc, thế nên cô khoác nó ở ngoài, không có gì khác biệt lắm so với bình thường.

Đến khi vào lớp rồi, cô liền bị Liêu Thành Hạo nhìn chòng chọc, Tô Nguyễn nghi ngờ nhìn cậu ấy vài cái. Cuối cùng Liêu Thành Hạo cũng chậm rãi mở miệng ra: “Chị Nguyễn, hôm nay chị đánh son à?”

“Đúng rồi.” Tô Nguyễn lấy cái gương nhỏ ra, mím mím môi: “Trai thẳng trong truyền thuyết à, em thấy đẹp không?”

“Đẹp đẹp.” Người mạnh mẽ như chị Nguyễn đánh son vào cũng trở nên đáng yêu, quả nhiên son là đồ dùng cần thiết của con gái.

Tô Nguyễn cứ như vậy cả buổi học, buổi chiều lúc tan học, lại lấy gương nhỏ với son ra, mân mê nửa ngày, lại duyên dáng xoay một vòng, sau khi vô cùng hài lòng mới ra khỏi lớp.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tạ Trì Yến đang chờ ở bên ngoài, quay lưng về phía cô, Tô Nguyễn đi ra anh cũng không phát hiện. Tô Nguyễn lặng lẽ đi tới phía sau anh, vốn định bịt mắt anh lại, bất đắc dĩ chênh lệch chiều cao quá lớn. Đành phải vươn tay, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh anh, sau đó nhanh tay nhét tay mình vào trong tay anh, nắm thật chặt.

Tạ Trì Yến giật mình, Tô Nguyễn càng dùng sức nắm, cười hihi nhìn anh: “Chúng ta đi thôi.”

Tạ Trì Yến: “Cậu buông tay ra.”

“Trời lạnh lắm, để tôi sưởi ấm tay cho cậu nhé.” Còn không biết xấu hổ cúi đầu, thổi một hơi khí nóng vào tay anh: “Bây giờ thì ấm rồi đó.”

Tạ Trì Yến căn bản không theo kịp động tác của cô, đã bị cô kéo ra ngoài: “Chúng ta mau đi thôi, nếu không cửa hàng đóng cửa mất.”

Vừa ra khỏi lớp đã cảm thấy nhiệt độ giảm xuống vài độ, Tô Nguyễn nắm chặt tay Tạ Trì Yến, thực ra tay anh không hề lạnh mà còn rất ấm áp.

Buổi chiều, Trường cấp ba An Thành tan học lúc năm giờ mười, lúc này cơ bản học sinh tiểu học đều về nhà rồi, học sinh trung học cũng ít khi đến trường vào lúc này, hơn nữa thời tiết còn lạnh thế này, xung quanh hầu như không có ai.

Trong lòng Tô Nguyễn cảm thấy rất mềm mại, Tô Nguyễn nắm tay Tạ Trì Yến, không cần quan tâm anh có tự nguyện cho cô nắm hay không. Tùy tiện đi vào một cửa hàng, bên trong có rất nhiều cốc, nhưng cốc thủy tinh lại rất ít, Tô Nguyễn nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt lại tập trung ở chỗ để khăn quàng cổ, mặc dù cô có rất nhiều khăn quàng cổ, nhưng Tạ Trì Yến lại không có. Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh quàng khăn bao giờ.

“Yến Yến, cái này có đẹp không?” Cô cầm lấy một cái khăn quàng cổ màu đen, ở trước ngực có nhiều họa tiết.

Tạ Trì Yến cảm thấy mình có hơi buồn bực, ở trong suy nghĩ của anh, bọn họ chỉ ra ngoài mua cái cốc, mười phút là xong, nhưng ngay từ đầu đã sai rồi, dính dáng đến Tô Nguyễn quá nhiều, vì thế tùy ý ừ một tiếng.

Tô Nguyễn vui vẻ ra mặt, cầm khăn quàng cổ ra chuẩn bị đi trả tiền.

“Cái chén cậu chọn đâu?”

Tô Nguyễn: “Không tìm thấy cái nào thích hợp.”

Tạ Trì Yến tưởng là cô thực sự không thấy cái nào thích hợp, nhưng mãi đến khi bọn họ đi gần mười cửa hàng, Tô Nguyễn mua một đống những thứ linh tinh khác, nhưng cốc thì lại không chọn được, anh phát hiện ra cô chỉ đang câu giờ mà thôi.

“Nếu như cậu vẫn không chọn được thì đừng chọn nữa.”

Hả? Tô Nguyễn giật mình: “Cậu còn chưa đền tôi cái cốc đâu.” Giọng cô vô cùng oan ức.

Tạ Trì Yến cười như không cười nhìn cô, cũng không nói gì. Tô Nguyễn nhất thời yên lặng, được rồi, mục đích thật sự của cô bị phát hiện rồi: “Bên kia còn có một cửa hàng, tôi thề, nhất định sẽ mua được cốc.”

Chọn nửa ngày, cuối cùng Tô Nguyễn cũng ưng ý, Tạ Trì Yến trả tiền. Cô cảm thấy chính mình lãi rồi, cái này giống như Tạ Trì Yến tặng quà cho cô.

Lúc này còn cách Tết nguyên đán còn một tuần.
Chương kế tiếp