Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 16: Ôn tập
Kỳ thi khảo sát của thành phố dự kiến ​​​​vào thứ Năm và thứ Sáu tới, sau khi thi xong sẽ đến kì nghỉ Tết nguyên đán. Học sinh của trường trung học phổ thông An Thành có thể nói là vừa mừng vừa lo, mọi người đều thích được nghỉ lễ, nhưng sao lại xếp lịch kì thi trước kì nghỉ là có ý gì chứ, có muốn để mọi người được ăn một cái Tết trọn vẹn không?

Tô Nguyễn thề rằng cô ấy nhất định sẽ vượt qua Tô Kỳ trong kì thi khảo sát lần này của thành phố, anh ấy cứ nhìn cô rồi nói gì chứ, thành tích của em còn kém hơn anh mà còn có mặt mũi nhắc anh học bài à. Lần này, cô phải khiến anh giơ mặt ra cho mình vả, vả vừa đau vừa lớn tiếng.

Vậy nên trong tuần này, Tô Nguyễn rất nỗ lực học hành, những người khác cũng ôn bài tại đây, nhưng cái gốc của cô quá yếu, chỉ có thể tiếp thu từng chút một, nhưng may còn có Phạm Thế Vinh và Úy Thanh Tử giúp đỡ cô.

Cô kém nhất là môn số học, nhưng Phạm Thế Vinh là người rất kiên trì, ngay cả khi Tô Nguyễn hỏi ông f(x) là gì, ông cũng nhẫn nại giảng giải cho cô, Liêu Thành Hạo nhìn thấy hết còn phải tấm tắc khen ngợi: “Trên đời này không có ai tốt tính bằng thầy Phạm nữa rồi.”

Điểm số của Liêu Thành Hạo cao hơn cả của cô, Tô Nguyễn không có biểu cảm gì, đợi sau khi kì thi khảo sát thành phố lần này kết thúc, cô nhất định khiến cho tất cả mọi người ở trường cấp ba An Thành phải nhìn cô bằng con mắt khác xưa!

Úy Thanh Tử hoàn toàn ủng hộ những tham vọng cao cả của cô, thường xuyên cho cô những lời khuyên nho nhỏ, Úy Thanh Tử là lớp phó học tập của lớp, luôn đứng đầu lớp và trong top 10 của khối.

Trong lớp khoa học tự nhiên, một học bá là con gái như Úy Thanh Tử thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng chính cô ấy lại không biết rằng, dáng vẻ hiền lành dễ thương của cô chính là nữ thần, là mối tình đầu trong lòng của biết bao nam sinh.

“Nguyễn Nguyễn, bài này không phải làm như thế đâu.” Úy Thanh Tử cảm thấy khá bất lực, ngồi bên cạnh Tô Nguyễn, cầm bút lên gạch một đường ở điểm mấu chốt của câu hỏi: “Cái này phải tìm phần trăm khối lượng của chất tan trong dung dịch, cậu làm như vậy là sai rồi.”

Vẻ mặt Tô Nguyễn rất mông lung: “Nhưng lúc nãy cậu nói như vậy mà.” Cô cầm lấy một tờ đề khác, chỉ vào một câu hỏi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cậu nhìn nè, đây là những gì cậu vừa mới nói đó.”

Úy Thanh Tử đỡ trán: “Hai câu hỏi này không cùng dạng mà.”

Tô Nguyễn bĩu môi, muốn phản bác: “Ai bảo người ta làm cho nó giống nhau đến thế chứ…”

Úy Thanh Tử tự nhận thấy mình không đủ kiên nhẫn để dạy kèm cho Tô Nguyễn, vì vậy khéo léo đề nghị: “Thật ra cậu có thể đi hỏi cô Phương mà.”

“Không! Tớ không đi đâu!” Cô Phương là cô giáo dạy hóa của bọn họ, người có biệt danh là Diệt Tuyệt sư thái *, hai chữ “hung dữ”, ba chữ “rất hung dữ”, bốn chữ “vô cùng hung dữ”, Tô Nguyễn chỉ mới nhìn mặt cô thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Diệt Tuyệt sư thái: Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cố chấp, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh, lại quá lạnh lùng nên đến chết vẫn không chịu hợp tác với Minh Giáo và cũng không chịu nhận lấy sự giúp đỡ của Trương Vô Kỵ, khi đó là giáo chủ của giáo phái này.

“Ai là người có điểm số môn hóa cao nhất khối bọn mình thế, tớ đi hỏi người đó!” Tô Nguyễn nghĩ rất đơn giản, nếu là người có thành tích tốt nhất phụ đạo cho cô thì điểm số của cô nhất định cũng sẽ không quá tệ.

“Là Tạ Trì Yến đó, nhưng mà…” Úy Thanh Tử cảm thông nhìn cô: “Chắc chắn cậu không thể hiểu được những gì cậu ta nói đâu.”

Cũng không phải chưa từng có cô gái nào dùng cách hỏi bài để tiếp cận Tạ Trì Yến, mỗi câu mà Tạ Trì Yến nói, họ đều hiểu, nhưng khi hợp lại thì lại chẳng hiểu gì. Vậy nên bây giờ không còn nữ sinh nào lấy lí do là hỏi bài để đến tìm Tạ Trì Yến nữa, quả thật là đả kích sự tự tin.

Tô Nguyễn vừa nghe thấy vậy đã cười híp mắt nói: “Vậy mình đi tìm cậu ấy đây, mình chắc chắn hiểu được những gì mà cậu ấy nói!”

“Ôi trời!” Úy Thanh Tử còn muốn nói gì đó, Tô Nguyễn đã chạy mất hút rồi.

“Chị Nguyễn đâu rồi?” Liêu Thành Hạo đã quay về, không thấy Tô Nguyễn đâu nên thuận miệng hỏi.

“Đi hỏi bài hóa rồi.”

“...” Liêu Thành Hạo cảm thấy như mình đang nằm mơ: “Chị Nguyễn thật sự muốn nỗ lực học tập à?”

“Chắc là thế…” Chẳng biết có phải là hứng thú nhất thời không: “Không phải cậu ấy muốn cậu và cậu ấy học tập cùng nhau à?”

“Có chuyện đó á?” Cậu ấy giả ngu, trong lòng chị Nguyễn còn không rõ cậu là kiểu người như thế nào sao.

***

Hôm nay trời mưa, hoạt động ngoại khóa bị hủy bỏ, lúc Tô Nguyễn tới tìm Tạ Trì Yến, anh đang cúi đầu viết gì đó, Dịch Minh Thành không có ở đây nên chỗ ngồi bên cạnh anh bị bỏ trống. Mặc dù đang ở trong giờ học, bên trong lớp thực nghiệm vẫn rất yên tĩnh vì hầu hết mọi người ở đây đều đang chăm chú đọc sách.

Tô Nguyễn thầm than thở, mỗi lần cô đi lên đây, tất cả học sinh trong lớp đều đang đọc sách hoặc làm bài tập, cứ như vậy, sẽ không có chuyện càng đọc càng trở nên ngu ngốc đấy chứ?

Đẩy cửa sau rồi đi vào, không ai quay đầu lại, cô nghênh ngàng đi đến trước mặt Tạ Trì Yến.

“Tôi có bài không biết làm, có thể hỏi cậu không?”

“Không thể.”

Người ta nói nếu người bình thường đến hỏi bài anh, anh đều rất vui lòng giải đáp mà, thế tại sao khi cô đến tìm anh, anh lại lạnh lùng vô tình như thế chứ.

“Tôi thật sự không hiểu mà, tôi không có ý đồ nào khác đâu.” Cô ước mình có thể lập lời thề ngay bây giờ rằng cô thật sự muốn học hành giỏi giang.

Tạ Trì Yến liếc nhìn cô một cái, anh không tin!

Tô Nguyễn ngồi bên cạnh anh, bắt đầu cợt nhả: “Tôi đã hỏi mẹ tôi rồi, nếu điểm môn số học trong kì thi khảo sát thành phố của tôi không được 70 điểm thì công việc của cậu chưa xong đâu.” Đang nói, cô bỗng nhiên thay đổi giọng điệu: “Vậy nên cậu phải kèm cặp cho tôi thật tốt, tôi nghĩ là việc tôi giành được 70 điểm có cơ hội rất lớn, đúng không?” Mặc dù bây giờ đang hỏi anh đề hóa, không hề liên quan gì đến số học.

Tạ Trì Yến khẽ hừ một tiếng: “Chỉ cần cậu không nghĩ hay viết linh tinh trong giờ kiểm tra là được.”

Nghe vậy, hai mắt Tô Nguyễn híp lại thành hình lưỡi liềm, không ngờ Tạ Trì Yến lại có lòng tin lớn như vậy đối với cô.

Đặt đề thi môn hóa học trước mặt anh, một số câu hỏi được đánh dấu bằng bút đỏ, Tô Nguyễn chỉ vào từng câu một: “Tôi không hiểu câu này, câu này, câu này cũng không.”

Tạ Trì Yến nhìn cô một cái, cô đang cười híp mắt nhìn anh, nhiều câu như vậy sẽ không còn lòng tin nữa đâu nhỉ?

“Mấy câu này có dạng mẫu trong sách rồi.” Tạ Trì Yến đưa sách hóa của mình qua cho cô, lật sang trang của đề thi mẫu một cách chuẩn xác, chỉ vào ví dụ mẫu cho Tô Nguyễn nhìn: “Cậu tự nhìn đi, không hiểu thì hỏi tôi.”

“Ngay từ đầu đã không hiểu rồi.” Tô Nguyễn liếc một cái, trên đó giống như đang viết chữ trên trời ấy.

Tạ Trì Yến nhìn thoáng qua, lấy giấy nháp ra, vừa nói vừa viết, phân tích cặn kẽ từng bước của lời giải.

Giọng nói của anh rất trong trẻo, áo khoác lông mềm mại, ngồi bên cạnh anh, Tô Nguyễn có thể cảm nhận được mùi vị lạnh lẽo như băng tuyết. Cô nghĩ đến cảnh buổi sáng thức dậy rồi mở cửa sổ ra, trời lạnh thật nhưng mùi hương thơm mát có thể khiến người ta tỉnh táo ngay lập tức.

Anh nói rõ ràng từng chữ một, một người gần như bị mất gốc như cô vẫn có thể hiểu được. Làm sao cô có thể không thích được chứ, một chàng trai tuyệt vời thế này, quả thực rất phù hợp với những giấc mơ thời thanh xuân của cô.

Khi Dịch Minh Thành trở lại, những gì cậu ấy thấy là một cảnh này, Tô Nguyễn ngưỡng mộ nhìn Tạ Trì Yến, băng tuyết trên mặt Tạ Trì Yến đã tan chảy không ít. Bọn họ sớm muộn gì cũng ở bên nhau thôi, cậu ấy muốn giương cờ!

***

Kể từ khi Tô Nguyễn chọc giận cô Hoàng Xuân lần trước, bầu không khí trong giờ học tiếng Anh đã trở nên tốt hơn rất nhiều mà không hiểu lí do là gì. Tô Nguyễn là kiểu người giận xong sẽ quên rất nhanh, mặc dù tiếng Anh của cô không tệ lắm nhưng đã quyết tâm là một học sinh giỏi nên trong giờ tiếng Anh cũng phải nghe giảng chăm chú. Thật ra khẩu âm của Hoàng Xuân cũng không nặng lắm, dù sao đây cũng là trường cấp ba An Thành, cho dù là giáo viên của lớp kém nhất cũng không hề tệ chút nào.

Bây giờ Hoàng Xuân đang nói về một bài đọc tiếng Anh, cô ta nâng cặp kính lên, nhìn những học sinh bơ phờ bên dưới, trời lạnh như thế này, đáng lẽ phải có tinh thần hơn chứ?

Cô ta cầm cuốn sách tiếng Anh nhìn quanh lớp, giọng bỗng cao lên:

“Bạn nào xung phong đọc đoạn thứu hai nào?”

Ngay lập tức, tất cả học sinh trong lớp đều tỉnh táo, có một sự im lặng chết chóc.

“Vì không có ai giơ tay nên tôi sẽ chọn đại ai đó nhé.”

Mọi người đều cúi đầu rất thấp, rất sợ Hoàng Xuân sẽ gọi trúng mình.

“Tô Nguyễn, em đọc đi.”

Hừ, Liêu Thành Hạo hít sâu một hơi, bà giáo này đang tính trả thù sao?

Tô Nguyễn lại không có cảm giác gì hết, đứng lên, loáng cái đã đọc xong đoạn thứ hai rồi. Phát âm rõ ràng, tốc độ nói nhanh, diễn đạt lưu loát.

Rất tốt! Liêu Thành Hạo vỗ tay đầu tiên, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên toàn bộ lớp học.

Thoạt nhìn Hoàng Xuân không hề giống muốn soi mói cô chút nào, lại còn hiền lành cười nói: “Ngữ âm của bạn học Tô Nguyễn rất tốt, cuối kì này, trường chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi hùng biện bằng Tiếng Anh, những học sinh xuất sắc sẽ được cử đi dự thi ở tỉnh, bạn Tô Nguyễn có hứng thú muốn tham gia không?”

Tô Nguyễn không hứng thú lắm, đang định từ chối thì nghe phía trước có học sinh thầm thì: “Tớ nghe nói cả trường chỉ đề cử ba mười người đi thi thôi, một vị trí đã mặc định dành cho Tạ Trì Yến, còn lại thì mọi người sẽ tranh giành nhau.”

Cong môi cười: “Thưa cô, em đồng ý đăng kí thi ạ!”

Liêu Thành Hạo ngồi phía sau mở to hai mắt ra nhìn, chị Nguyễn bắt đầu thích mấy cuộc thi này từ lúc nào thế?

***

Thời tiết ngày càng lạnh, ngày càng ít học sinh tự nguyện ở lại lớp 17 tự học buổi tối, Tô Nguyễn kiên quyết muốn ở lại trường tự học, nhưng thật ra là luôn tìm cách lẻn lên tầng năm đi tìm Tạ Trì Yến.

Không biết có phải Dịch Minh Thành cảm thấy khó chịu với hành vi chiếm đoạt chỗ ngồi của cậu ấy vào mỗi giờ tự học buổi tối của cô không, dứt khoát không đến lớp tự học buổi tối nữa, hơn nữa, trường cấp ba An Thành cũng rất thoải mái với việc quản lý lớp tự học buổi tối.

Chuông tự học buổi tối vừa vang lên, Tô Nguyễn đã lén chạy lên tầng năm, ngồi bên cạnh Tạ Trì Yến, cười hi hi nhìn anh: “Hôm nay chúng ta ôn tập phần nào?”

Tạ Trì Yến thấy rằng sự thờ ơ của anh đối với cô hoàn toàn vô dụng, cô luôn mỉm cười và không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của anh. Anh nhìn vào cuốn sách trước mặt, ngoảnh mặt làm ngơ trước câu hỏi của cô.

Tô Nguyễn ghé sát tai cậu, hỏi lại một lần nữa: “Yến Yến, hôm nay chúng ta ôn tập phần nào thế ~”

Cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi anh chịu trả lời cô.

“Cậu ôn của cậu, tôi ôn của tôi, không cần ôn cùng nhau.” Anh trả lời vô cùng lạnh lùng, chọc thẳng vào lòng người.

Nhưng Tô Nguyễn giống như không hề cảm nhận được điều gì: “Nhưng tôi muốn làm cùng với cậu mà ~”

“Cậu không hiểu những gì tôi ôn đâu.” Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh,

tuy nhiên, Tô Nguyễn đã quên đi nỗi đau bị học bá đè bẹp của một học sinh kém, hôm nay còn có thể vui vẻ trò chuyện, tuyệt!

“Vậy cậu có thể dạy tôi mà ~” Ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn anh: “Tôi học nhanh lắm.”

Tạ Trì Yến xoa xoa trán, thật sự không có cách nào với cô: “Vậy cậu xem chỗ này trước đi.”

Đưa sách qua cho cô, Tạ Trì Yến mở những trang đầu tiên ra, gấp một vài trang dựa theo kiến thức cần ôn tập cho cô.

“Hehe, cảm ơn cậu nhé!” Lúc nhận lấy, thuận tay nắm lấy tay anh, đồng thời bày ra tư thế không chịu buông ra.

Tạ Trì Yến cứ nhìn cô như thế, ngồi bên cạnh nhau, cô kề bên tai anh, trên gương mặt nhỏ nhắn lại là vẻ mặt lưu manh không thể bắt nạt được. Anh muốn rút tay ra nhưng Tô Nguyễn nắm rất chặt, không hề nhúc nhích.

“Tay tôi lạnh lắm, cậu sưởi ấm cho tôi đi.”

Hai bàn tay đang nắm lấy tay anh thật sự rất lạnh, trong lòng bỗng nhiên lại nhẹ dạ…

Tô Nguyễn cứ đùa giỡn như vậy đến hết giờ tự học buổi tối, một tay nắm chặt tay anh, đặt trên quần áo của mình, tay còn lại lật trang sách. Buổi tự học tối nay rất hoàn hảo, giáo viên chủ nhiệm của Tạ Trì Yến không hề tới lần nào.

Tô Nguyễn kiên trì giữ tư thế này đọc sách, mặc dù cổ tay có chút mỏi, nhưng Tô Nguyễn cảm thấy học tập kiểu này thật sự rất vui vẻ.
Chương kế tiếp