Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 75: Sau khi bị đánh tráo, thiếu gia thật bị dạy hư (14).
Đại lao Hình Bộ.

Đào Nguyệt đã bị tra tấn không ra hình người. Ôn phủ lấy lý do Đào Nguyệt bắt cóc công tử quan gia tố cáo nàng.

Đào Nguyệt vốn chính là tội nô bị Ôn gia bán đi. Chạy trốn đã là tội lớn, còn dám bắt cóc đích tử của Ôn phủ, hai tội cùng phạt, tội càng nặng. Cho nên Đào Nguyệt bị phán xử trảm.

Ôn phu nhân tự mình tới nhà lao, dùng bạc mua chuộc, bảo thuộc hạ dụng hình với Đào Nguyệt.

Đào Nguyệt vốn là phạm nhân tử hình, hơn nữa còn là mẹ mìn, bọn ngục tốt đều rất ghét nàng. Dụng hình với nàng chẳng những hả giận, còn có tiền nên cả đám tranh nhau làm.

Lúc bắt đầu, Đào Nguyệt còn có thể mắng hai câu, sau đó không chịu nổi nữa, liên tục cầu xin Ôn phu nhân tha cho, nhưng mà đã chậm.

Sau khi bị đánh nhiều lần, trên người Đào Nguyệt không có một chỗ nào lành lặn, nhìn như miếng da thối ném trên đống rơm.

Bỗng nhiên, cửa nhà tù mở ra, Đào Nguyệt co rúm lại một chút. Mỗi lần cửa nhà tù mở, nàng đều sẽ bị kéo ra ngoài dụng hình. Đào Nguyệt giãy giụa chui về phía góc tường, nhưng mà lọt vào trong tầm mắt là một đôi ủng sạch sẽ.

Đào Nguyệt hơi mờ mịt.

“Lâu không gặp.” Tiếng nói của thiếu niên trong trẻo, như ngọc chạm vào nhau, lại mang theo chút lạnh lẽo.

Không biết vì sao đột nhiên Đào Nguyệt lại hoảng hốt. Nàng chầm chậm, chầm chậm ngẩng đầu.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, mặt mày lộ ra quý khí và phong độ trí thức. Cho dù ai nhìn thì cũng cảm thấy đây là thiếu gia giàu có.

Đào Nguyệt sững sờ một lát, bỗng nhiên nhào qua, nhưng mà A Lương sớm có chuẩn bị. Hắn hơi nghiêng người, Đào Nguyệt không nhào trúng.

Đào Nguyệt ngửa đầu tức giận mắng: “Đồ con hoang!”

Ngục tốt đi theo A Lương tới:!!!

Ngục tốt dùng chân hung tợn đá vào đầu Đào Nguyệt: “Tội nô to gan, dám nhục mạ Ôn thiếu gia.”

Đầu Đào Nguyệt ong ong, một lúc rồi mới tiêu hóa được từ “Ôn thiếu gia”.

Nàng mấp máy: “Ngươi là Ôn thiếu gia?”

A Lương nhếch môi cười.

“Mẹ ta đã nói cho ngươi biết từ sớm rồi mà, không phải sao?”

Đào Nguyệt nghĩ đến lúc trước khi Ôn phu nhân phái người tra tấn nàng đã nói A Lương đã trở về Ôn phủ, Tòng Ngọc đương nhiên cũng trở về Tần gia.

Chỉ là khi đó Đào Nguyệt còn có may mắn. Đào Nguyệt nghĩ có lẽ Ôn phu nhân lừa nàng.

Ôn lão phu nhân vừa lương thiện lại mềm lòng, Ôn phủ cũng nuôi Tòng Ngọc mười năm, mười năm rồi. Kiểu gì cũng phải có tình cảm chứ.

Lúc này phảng phất Đào Nguyệt đã quên mất nàng đối xử với A Lương như thế nào.

A Lương lui ra phía sau vài bước, sửa ống tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Từ nay về sau, ta là đích thiếu gia của Ôn phủ, Ôn phủ mời tiên sinh tốt nhất cho ta. Ta sẽ đọc sách, về sau vào triều làm quan như cha ruột của ta. Về sau ta sẽ cưới một nữ tử quan gia làm chính thê, sinh một nam một nữ thông minh lanh lợi. Quãng đời còn lại của ta sẽ đầy xán lạn.”

“Mà Tần Tòng Ngọc, cho dù hắn có thiên phú, nhưng hắn lại có một người mẹ là phạm nhân như ngươi, hắn sẽ không được tham gia thi cử, từ nay về sau cả đời làm bạn với đồng ruộng.”

“Hiện giờ hắn thấy ta sẽ phải cúi đầu hành lễ, miệng xưng thiếu gia. Sau này thấy ta, hắn càng phải quỳ lạy dập đầu, miệng xưng đại nhân. Ta sẽ là bóng ma cả đời của hắn.”

A Lương nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười: “Giống như ngươi, cho dù tính kế đến thế nào thì cũng bị mẹ ta nghiền như một con kiến.”

“Ngươi hiểu chưa?” A Lương nhìn nàng: “Đào Nguyệt.”

Toàn thân Đào Nguyệt cứng đờ giống một một viên đá, thợ thủ công điêu khắc cho nàng biểu cảm buồn cười nhất.

A Lương thu nụ cười lại, vô cảm nhìn nàng.

Ngục tốt ở bên cạnh không dám hó hé câu nào. Hắn cảm thấy Ôn thiếu gia này nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng thật ra hơi đáng sợ.

Một lúc lâu sau, đầu óc Đào Nguyệt mới có thể hoạt động trở lại, nhưng mà sau khi nàng hiểu ý tứ trong lời nói của A Lương, nàng hối hận vì mình có thể hiểu.

“Không, không, tất cả những gì ngươi nói là đều giả.”

Giờ phút này, Đào Nguyệt nào còn có thể kiêu ngạo trước mặt A Lương nữa. Nàng lui về phía sau, cho dù đã đến cùng của bức tường cũng vẫn tiếp tục lui. Đôi chân uốn lượn bất thường của Đào Nguyệt không ngừng đạp lên cỏ khô.

“Nói dối, ngươi nói dối.”

“… Tòng Ngọc sẽ có tiền đồ lớn.”

“Về sau Tòng Ngọc phải làm quan…”

Đào Nguyệt lặp đi lặp lại lẩm nhẩm: “Tòng Ngọc, con trai của ta, con trai của ta, hắn là thiếu gia của Ôn phủ.”

“Tòng Ngọc, Tòng Ngọc…”

Nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thằng vào đôi mắt lạnh băng của A Lương. Không có cảm xúc, giống một mặt kính lạnh băng, chiếu sự xấu xí buồn cười của Đào Nguyệt…

“Không ———”

Trong phòng giam truyền ra tiếng tru thê thảm của nữ nhân, Đào Nguyệt đập đầu liên tục vào tường, lại bị ngục tốt ấn xuống, trói lên. Trước khi đến giờ xử trảm, Đào Nguyệt nhất định phải sống.

A Lương liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó không quay đầu lại, ra khỏi ngục lao.

Ôn phu nhân bảo người tra tấn Đào Nguyệt, huỷ hoại thân thể Đào Nguyệt. Nhưng hôm nay A Lương tới, là để đánh vào tâm lý Đào Nguyệt.

Đào Nguyệt là một nữ nhân mâu thuẫn, nói nàng yêu thương con trai ruột Tòng Ngọc, nhưng sau khi chân tướng bại lộ, Đào Nguyệt còn liều mạng kích thích Ôn phu nhân. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới khi tức giận Ôn phu nhân sẽ làm gì với Tòng Ngọc.

Nhưng nếu nói Đào Nguyệt không yêu con trai ruột Tòng Ngọc, sau khi nghe thấy A Lương nói sau này Tòng Ngọc sẽ bị mọi người khinh bỉ, Đào Nguyệt lại trở nên điên cuồng.

Hoặc có thể là Đào Nguyệt mặc kệ Tòng Ngọc chết sống, chỉ coi Tòng Ngọc như một niệm tưởng. Nàng muốn dựa vào Tòng Ngọc để xoay người. Hiện giờ Tòng Ngọc ngã xuống vũng bùn, ngay cả chính mình cũng không lo nổi thì làm sao có thể lo cho Đào Nguyệt.

Đào Nguyệt oán hận phu nhân, oán hận con hoang sau này có thể sống trong giàu có yên vui.

Mà nàng không lâu nữa sẽ bị xử trảm, con trai của nàng phải làm nông cả đời…

Đào Nguyệt điên rồi. Khi lần tới Ôn phu nhân đến, Đào Nguyệt không nhớ nàng nữa, chỉ biết cười ngây ngô, nói vài lời kỳ quái.

Ngục tốt nhỏ giọng giải thích: “Phu nhân, lần trước Ôn thiếu gia đã tới, ngài ấy…”

Ngục tốt nói hết những gì mà mình còn nhớ, Ôn phu nhân không tỏ ý kiến. Nàng ghét nhìn Đào Nguyệt có thể sống yên ổn, trong lòng chỉ cảm thấy thống khoái.

Ôn phu nhân ra khỏi đại lao, trên đường trở về, ma ma của Ôn phu nhân cười nói: “Thiếu gia giống y hệt lão gia, vừa thông tuệ lại vừa quyết đoán.”

Nếu Lương thiếu gia đi vào đại lao, bảo người tra tấn Đào Nguyệt, suy nghĩ lại, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy thiếu gia nhu nhược.

Nhưng Lương thiếu gia chỉ nói mấy câu đơn giản đã có thể khiến Đào Nguyệt điên cuồng. Có thể thấy được A Lương thiếu gia bình tĩnh, quyết đoán, đánh đúng trọng tâm.

Những thiếu gia của thế gia đó cũng chỉ được như thế. Ma ma cũng cảm thấy tự hào chung.

Nhưng mà Ôn phu nhân lại im lặng. Nàng tình nguyện A Lương chạy đến nhà lao, bảo người đánh Đào Nguyệt một trận cho hết cơn tức trong lòng, về sau A Lương sẽ sống thật vui vẻ.

Cái giá của việc trưởng thành sớm là gánh trên lưng quá nhiều đau khổ.

Không bao lâu sau đó, Đào Nguyệt bị chém. Việc này như đã được định trước.

Ngoại trừ việc làm việc, Ôn Lễ Nhân dành nửa thời gian còn lại để dạy dỗ A Lương, còn mời cho A Lương phu tử phù hợp nhất.

Vốn dĩ Ôn Lễ Nhân cho rằng A Lương không hiểu một cái gì, hắn nói mình phải kiên nhẫn dạy, nhưng không ngờ A Lương lại có cơ sở, chẳng những học nhanh còn vô cùng khắc khổ.

Người Ôn gia cuối cùng lại khuyên A Lương học tập ít thôi, đừng áp lực quá.

A Lương đều trả lời vâng.

So sánh với tiến triển của A Lương, Tần Thăng quả thực làm người ta sốt ruột. Không thông minh thì đã đành, đã thế còn lười biếng. Nhưng thái độ của Tần Thăng lại rất tốt, nghiêm túc nhận sai, chết cũng không hối cải.

A Lương vẫn thường qua lại Tần gia, nhưng không thường xuyên, mỗi lần đi cũng chỉ đưa vài thứ. Người dân thôn Tiểu Thạch đều nói Tần Trạch may mắn, con trai đã trở lại, A Lương còn đối xử tốt với hắn như vậy.

Tần Thăng liền phải chạy cần chút, một tháng muốn chạy Tiểu Thạch thôn rất nhiều lần.

“Thúc, A Lương bỏ văn từ võ.” Tần Thăng có hơi buồn bực.

Tần Trạch cũng thực ngoài ý muốn, “A Lương chưa nói nguyên nhân?”

Tần Thăng lắc đầu.

Tần Trạch hơi há mồm, A Lương trước đấy không hề để lộ chút tiếng gió nào. Đối phương gạt hắn.

Lúc sau, vốn dĩ còn một hai tháng tới một lần Tần gia A Lương, chậm rãi biến thành vài tháng tới một lần, cuối cùng một năm tới một lần, sau đấy nữa, lại là không thấy người.

Vừa hỏi mới biết được, A Lương chạy đến biên quan, Tần Thăng không nói hai lời theo đi.

Ôn Lễ Nhân là quan văn, A Lương từ võ, Ôn phủ không giúp được A Lương bao nhiêu, chỉ có thể dựa vào A Lương tự cố gắng.

Thái bình thịnh thế, nhưng chẳng qua chỉ là không có phân tranh quá lớn. Biên quan cũng cọ xát không ít với khu vực xung quanh. Đối với những bá tánh địa phương mà nói là cực khổ, nhưng về phương diện khác mà nói, đối với tướng sĩ lại là một cái cơ hội, là quân công, là nấc thang để leo lên trên.

Quân doanh.

Thiên phu trưởng nhìn thiếu niên Bách phu trưởng vào doanh trướng, vẻ mặt hơi nghiêm lại: “Hắn chính là người ngươi muốn đề cử?”

Bách phu trưởng gật đầu: “Thiên phu trưởng, A Lương dũng mãnh phi thường, lấy một có thể địch mười. Qua thêm mấy năm nữa, lấy một địch 50, lấy một địch một trăm đều không phải vấn đề.”

Thiên phu trưởng không nghĩ tới Bách phu trưởng lại đánh giá cao thanh niên này như vậy.

Thiên phu trưởng cười nói: “Nếu đã như thế, đêm nay ra ngoài điều tra, để hán đi cùng.”

A Lương cúi đầu ôm quyền, cũng không nói gì nhiều, làm Thiên phu trưởng nhìn nhiều hai mắt, A Lương nhìn có vẻ ổn trọng.

Bộ tộc ở phía bắc không thành thật, vẫn luôn muốn gây sự, phía trước thám báo phát hiện một chút dấu vết, sau khi tin tức truyền quay lại, phía trên hạ lệnh điều tra sâu hơn.

Lần này tiểu đội, trong đó một người là tâm phúc của Thiên phu trưởng, hai ngày sau đối phương trở về, lặng lẽ nói với Thiên phu trưởng: “Đại nhân tìm được hạt giống tốt ở đâu thế, làm việc lại lưu loát lại quyết đoán.”

Lời này tâm phúc nói khách khí, thật ra tâm phúc tưởng nghĩ là, gia gia hắn bắt được con sói này ở đâu vậy. Vô thanh vô tức, vừa động đã gặm đến xương cốt.

Nhiều thế hệ của bộ tộc kia đã sinh sống ở đây, rất quen thuộc với nơi đây, cho nên lúc đầu đám tâm phúc còn bị vòng một vòng, suýt chút nữa trúng kế, cuối cùng là A Lương mang theo bọn họ phản công thành công.

Vừa hỏi phát hiện thế nào, hay lắm, từ lúc bắt đầu A Lương đã phát hiện quỷ kế của kẻ địch. Tương kế tựu kế.

Tâm phúc thật sự nể phục, A Lương tiểu tử này có năm đôi mắt ba trái tim đúng không.

Tuy Ôn Lễ Nhân là quan văn, nhưng hắn làm việc Hộ Bộ, có nói là không cầu nhiều bằng hữu, không cần nhiều địch nhân, bình thường võ tướng không cố ý gây sự với A Lương.

Ôn gia thường xuyên đưa bạc đến biên quan, kỹ năng của Tần Thăng đại khái đều nằm ở giao tiếp, cầm tiền giúp đỡ A Lương chuẩn bị.

Phần ngoài có điều kiện, điều kiện bên trong, A Lương ổn trọng, có tài cán, có thành tích thật, vì thế phẩm cấp cọ cọ tăng lên.

Tần Thăng bị hắn bỏ lại ở phía xa, hiện tại Tần Thăng thành hộ vệ của A Lương.

Nhưng khi ở riêng, hai người ở chung vẫn như lúc trước.

Tần Thăng ăn đậu phộng, uống trà thô, cực kỳ thích ý. A Lương ở bên cạnh chà lau binh khí: “Ca, hôm nay ngươi có luyện võ không?”

Tần Thăng hoảng hốt, suýt chút nữa bị hóc đậu phộng chết, vẫn là A Lương ra tay đập lên lưng hắn, Tần Thăng mới phun đậu phộng ra.

“A Lương, sau này ngươi không cần đột nhiên nói chuyện.”

“Ta còn chưa có cưới vợ đâu, không thể chết sớm.”

A Lương ngước mắt: “Nếu ngươi ở kinh thành, hiện nay hẳn là đã có hài tử.”

Tần Thăng biết hắn lại suy nghĩ nhiều, “Ai nha đã nói rồi, là ta, chính ta, ta muốn kiến công lập nghiệp.”

Nhưng mà người nói muốn kiến công lập nghiệp, bị cuộc sống ở biên quan ép đến lén lút khóc, Tần Thăng là người khéo đưa đẩy, người như hắn thích hợp trà trộn ở cửu lưu, làm chút mua bán, người nhà đều ở bên cạnh, Tần Thăng chưa bao giờ cầu đại phú đại quý, hắn chỉ cần giàu có không đói bụng là được.

Tần Thăng không hợp với quân doanh.

Người Ôn gia hy vọng A Lương khoa cử nhập sĩ, thậm chí tên của A Lương, người Ôn gia cũng hy vọng thay đổi cho hắn, là A Lương kiên trì, cho nên cuối cùng A Lương chỉ sửa lại họ.

Ôn Lương.

Nhưng ở quân doanh, khuôn mặt Ôn Lương lạnh như băng, trong miệng lại nói: “Gọi ta A Lương là được.”

Hắn không muốn người khác đề cập đến họ của hắn, mặc kệ là quá khứ 【 Tần 】 , hay là hiện tại 【 ôn 】 .

Người Ôn gia đối xử với hắn tốt, A Lương cũng kính trọng cha mẫu thân, nhưng khi hắn thuận theo Ôn gia, bản tâm vẫn luôn kháng cự, hắn không thể lừa gạt chính mình.

Từ văn từ võ đối với A Lương mà nói đều không sao cả, hắn chỉ muốn tìm một lý do hợp lý rời đi.

A Lương ở quan trường từng bước thăng cao.

Tần Tòng Ngọc đi theo người Trì gia học tập cực khổ, cũng muốn bước lên con đường làm quan, nhưng Đào Nguyệt thành vết nhơ hắn rửa không sạch.

Tần Tòng Ngọc không thể làm gì được miệng đời, buồn bực chua xót, lúc này, bạn tốt của hắn khuyên hắn, chuyện xưa đã qua đi, ngươi không nói ta không nói thì không người biết.

Tần Tòng Ngọc dao động.

Mấy năm nay Tần Trạch bắt đầu làm mua bán dược liệu, hắn vốn đã là người phía bắc, quen thuộc với nơi ấy, hiện giờ Tần Trạch còn xây dựng thương đội. Đám Sài Trường Bình đi theo Tần Trạch làm việc.

Tần gia không thiếu tiền, nhưng đối với Tần Tòng Ngọc mà nói, hắn không thích tiền tài, hắn muốn nhập sĩ. Hắn muốn quang minh chính đại đi đến trước cửa Ôn phủ.

Nghĩ sai thì hỏng hết.

Tần Tòng Ngọc che giấu chuyện mẹ đẻ Đào Nguyệt, hắn tham gia khoa cử, Tần Tòng Ngọc có lòng muốn giấu, mãi đến cuối cùng chuyện này bùng nổ, lớn chuyện rồi Tần Trạch mới biết được.

Thi hương đợt thứ hai, chính miệng bạn tốt của Tần Tòng Ngọc nói ra chuyện của Đào Nguyệt.

“Một đứa con của kẻ tội nhân cũng tiến trường thi, đúng là sự sỉ nhục đối với thí sinh!!”

“Mẫu thân ruột của Tần Tòng Ngọc là kẻ có tội, là tội nô, Tần Tòng Ngọc biết điểm này, còn cố ý giấu giếm phó khảo, đây là khi quân, là khinh nhờn đối với thánh thượng.”

“Cút đi, con của kẻ tội nhân cút ra trường thi ——”

Không đếm được số các thí sinh khinh thường nhìn Tần Tòng Ngọc trong đám người, ánh mắt như đao, Tần Tòng Ngọc giống như bị cởi quần áo thiên đao vạn quả.

Hắn ngơ ngác đứng trong đám người, cả người lạnh lẽo, đã lâu mới chuyển động cổ, nhìn bạn tốt ngày xưa của hắn.

Trước khi thi hương, đối phương tìm được hắn, hy vọng hắn có thể từ bỏ thi hương, ngược lại hỗ trợ.

Hỗ trợ gì cơ?

Chính là để Tần Tòng Ngọc giúp đỡ đối phương gian lận.

Tần Tòng Ngọc từ chố, lúc ấy đối phương không xuất hiện, không nghĩ tới là chờ ở nơi này.

Nhận thấy được ánh mắt của Tần Tòng Ngọc, “Bạn tốt” khinh miệt lại ác ý cười nói: “Tần Tòng Ngọc, ta khinh thường làm bạn với kẻ ti tiện.”

“Ngươi lừa gạt quan phủ đi phó khảo, chờ quan phủ truy cứu đi.”

Nói đến là đến, một đám nha dịch tiến vào trong đám người, chán ghét nhìn lướt qua Tần Tòng Ngọc, dùng sức túm, cuối cùng Tần Tòng Ngọc duy trì không được ngã trên mặt đất, đôi mắt không có thần, giống như bùn lầy.

Nha dịch kéo hắn đi như kéo chó chết. Tần Tòng Ngọc giật giật tròng mắt, ánh mặt trời xanh thẳm, hôm nay là ngày trời đẹp.

Chương kế tiếp