Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 76: Sau khi bị đánh tráo, thiếu gia thật bị dạy hư (15).
Khi Tần Trạch nhận được tin tức, Tần Tòng Ngọc đã qua công đường của quan phủ, bị đánh năm mươi gậy, nhốt ở trong nhà lao.

Nam tử xưa nay luôn nho nhã giờ phút này đầu tóc hỗn loạn, nửa người dưới đầy máu, nhưng mà tệ nhất chính là đôi mắt xám xịt của hắn.

Đôi mắt nói lên tiếng lòng.

Xuyên thấu qua đôi mắt xám xịt của Tần Tòng Ngọc, Tần Trạch như nhìn thấy được nội tâm hoang vu ảm đạm của hắn.

Lòng Tần Trạch kêu tiếng lộp bộp, thúc giục ngục tốt mở cửa: "Tòng Ngọc, Tòng Ngọc."

Tần Tòng Ngọc như không nghe thấy.

Tim Tần Trạch như bị đao cắt. Mấy năm nay hắn biết Tòng Ngọc chăm chỉ nỗ lực như thế nào.

Tòng Ngọc vừa có thiên phú lại vừa khắc khổ, nhưng mà bởi vì Đào Nguyệt, trừ khi thay đổi triều đại, nếu không cả đời này Tòng Ngọc đều không được bước vào con đường làm quan.

Chuyện này tàn khốc với Tòng Ngọc cỡ nào.

Tần Trạch càng ngày càng làm ăn phát triển, muốn cho đứa nhỏ này có một cuộc sống tốt hơn, nhưng lại không phải thứ Tòng Ngọc muốn.

Tần Trạch ôm hắn, tay run run: "Con ơi, nhìn ta xem, ta là cha đây."

Lông mi của Tần Tòng Ngọc run một chút, như là có phản ứng. Tần Trạch mới vừa vui sướng, Tần Tòng Ngọc đã phun ra một búng máu, hoàn toàn chết ngất.

"Tòng Ngọc? Tòng Ngọc!"

Cuối cùng Ôn Lễ Nhân ra mặt, đè ép việc này xuống. Tần Trạch cũng cho những người liên quan một số tiền lớn, cuối cùng mang Tần Tòng Ngọc đang trọng thương về nhà.

Hệ thống cho dù chỉ là máy móc, cũng biết việc này rất nghiêm trọng. Nó lo lắng.

"Ký chủ, ký chủ làm sao đây?"

"Cứu, cứu mạng a a a ——"

Tần Trạch tâm phiền ý loạn: "Im lặng."

Hệ thống im lặng.

Tần Trạch biết chút về y dược nên kiểm tra vết thương của Tòng Ngọc cùng với đại phu. Tim của Tần Trạch bỗng dưng trầm xuống.

Đánh cũng có nhiều cách. Có người đánh một trăm gậy, nghỉ ngơi một tháng là có thể sinh long hoạt hổ. Có người đánh mấy chục gậy là có thể phế đi rồi.

Tần Tòng Ngọc không nghiêm trọng như vậy, nhưng khẳng định cũng bị thương vào xương cốt. Huyết nhục mơ hồ.

Tần Trạch còn có may mắn: "Đại phu, con ta còn có thể chữa khỏi không?"

Đại phu thở dài: "Lão phu chỉ có thể tận lực."

Tần Trạch làm mua bán dược liệu. Hắn dùng loại thuốc tốt nhất, nhưng mà Tần Tòng Ngọc không chỉ bị thương trong người, còn bị thương trong lòng.

Hôm nay trời mưa nhỏ. Lúc Tần Trạch bưng nước thuốc vào nhà, hắn phát hiện cửa sổ mở ra.

Hắn buông chén thuốc, định đi đóng, lại bị Tần Tòng Ngọc gọi lại.

"Cha, con muốn hít thở không khí." Tiếng nói của Tần Tòng Ngọc không nhanh không chậm, có một vận luật rất đặc biệt, rất dễ nghe, đáng tiếc không có sức lực gì.

Tần Trạch dừng lại, xoay người cầm chén thuốc đi về phía hắn. Bởi vì bị thương nên Tần Tòng Ngọc chỉ có thể nằm ở trên giường. Hắn nhìn thoáng qua chén thuốc, vị thuốc nồng nặc khiến hắn nôn khan.

Tần Trạch nhanh chóng dịch chén thuốc ra xa: "Cha lấy mứt hoa quả cho con nhé."

Tần Tòng Ngọc dịu dàng nói: "Cha, hôm nay không uống thuốc được không."

Vốn khuôn mặt của hắn mang theo vẻ anh khí như Tần Trạch giờ lại tái nhợt thon gầy, ánh mắt ảm đạm, giống lá mùa thu muốn rơi nhưng lại không rơi, ánh chiều tà ở phía cuối chân trời .

Quần áo tầm thường mặc ở trên người hắn lại bởi vì quá mức suy nhược mà có vẻ quần áo rất to rộng.

Tần Trạch im lặng, hiếm khi nói: "Được, không uống."

Tần Tòng Ngọc cười cười, còn duỗi tay vuốt sợi tóc rũ xuống, hiện ra một chút vẻ xấu hổ của nam tử.

"Cha, bên ngoài đang mưa."

Tần Trạch: "Ừm, mưa nhỏ."

Tần Tòng Ngọc khó được lộ ra chút vẻ khát vọng: "Cha, con muốn xem một chút, chỉ xem một chút thôi."

"Được không?"

Yết hầu của Tần Trạch nghẹn lại, nói giọng khàn khàn: "Được."

Sợ ảnh hưởng đến vết thương nên Tần Trạch cẩn thận cõng Tần Tòng Ngọc. Hai người tới gần bên cửa sổ, gió mang theo mưa bụi thổi vào, hơi hơi lạnh.

Tần Tòng Ngọc nhắm mắt lại: "Cha, cơn gió này thoải mái thật đấy."

Tần Trạch: "Hóng gió một chút là được, cẩn thận bị cảm lạnh."

Tần Tòng Ngọc nhẹ nhàng nói: "Vâng."

Sau khi hóng chút gió, nhìn mưa, Tần Trạch dẫn Tần Tòng Ngọc về. Tần Tòng Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu: "Cha, con sẽ dưỡng thương cho tốt."

"Cha không cần lo lắng cho con đâu."

"Nhiều năm qua con một lòng đọc sách thi cử, con không hiếu kính cha được. Bây giờ nghĩ lại con lại cảm thấy thật hổ thẹn."

"Không sao." Tần Trạch vỗ vai hắn: "Con rất tốt, đừng nghĩ nhiều quá."

Hai người lại nói chuyện thêm một lát. Hôm nay Tần Tòng Ngọc hiếm khi nói rất nhiều. Khi thấy Tòng Ngọc có vẻ mỏi mệt, Tần Trạch không nói nữa.

Khi hắn đi, Tần Tòng Ngọc gọi hắn lại: "Cha."

Tần Trạch quay đầu lại.

Tần Tòng Ngọc nằm ở trên giường, cố gắng nở nụ cười: "Cha là người rất tốt. Con thấy cha rất thích Tố Tố cô cô, Tố Tố cô cô cũng thích cha, hai người thành hôn đi."

Mấy năm nay, sức khỏe của Trì Tố khi tốt khi xấu, người của Trì gia cũng không dám ép nàng gả chồng, chỉ sợ ngày Trì Tố không còn nữa.

Tần Trạch nhìn sang hướng khác: "Cha tự biết mà."

Tần Trạch nhấc chân chuẩn bị đi, Tần Tòng Ngọc lại vội gọi: "Cha."

Tim Tần Trạch bỗng nhiên đập thình thịch: "Tòng Ngọc, có phải con có gì muốn nói không. Hay là con lại có việc giấu ta?"

Tần Tòng Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải, con muốn ăn bánh nướng bên phố tây nhưng có chút xấu hổ."

Tần Trạch:…

Tần Trạch bất đắc dĩ: "Được rồi, muốn ăn cái gì thì cha mua cho con."

Tần Tòng Ngọc cười cong mắt, ngọt ngào nói: "Cảm ơn cha."

Sau khi Tần Trạch đi, Tần Tòng Ngọc rũ mắt xuống. Một giọt nước mắt rơi xuống.

Vết thương của Tần Tòng Ngọc phải nghỉ ngơi một năm mới tốt lên, nhưng do chân bị thương nên tư thế đi đường của hắn có chút kì lạ.

Tần Trạch chuẩn bị kiểu giày đặc biệt cho Tần Tòng Ngọc nên người ngoài không nhìn ra.

Ngày hôm đó, mặt trời nóng cháy. Ở xa xa, Tần Trạch nhìn thấy sân nhà mình có khói đặc, hắn lập tức chạy về.

Kết quả là Tần Tòng Ngọc đang đốt sách. Mấy năm nay, Tần Tòng Ngọc đọc sách, luyện chữ, làm văn, thơ từ, tất cả đều bị đốt.

Tim Tần Trạch như nổi trống: "Tòng Ngọc, con…"

Tần Tòng Ngọc nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Cha, con không đọc sách nữa, con sẽ sống theo cách khác."

Tần Trạch bán tín bán nghi.

A Lương gạt hắn, im lặng đi biên quan, đến nay còn không có tin gì.

Tòng Ngọc ở bên cạnh hắn, cũng cố ý giấu hắn, trộm đi thi, làm hỏng thanh danh của mình.

Thư sinh hủy hoại cuộc đời của Tòng Ngọc kia, Ôn gia không để đối phương sống yên ổn, Tần Trạch cũng trộm hạ độc thủ.

Nhưng mà vết thương Tòng Ngọc đã phải chịu đựng, không ai có thể đền bù nổi.

Trong lòng Tần Trạch vẫn luôn có dự cảm gì đó không lành, nhưng Tần Tòng Ngọc luôn ở trong nhà, còn giúp Tần Trạch tính toán sổ sách, mỗi ngày vừa nói vừa cười.

Tần Trạch không thấy chỗ nào bất thường cả.

Tháng chạp, Tần Tòng Ngọc muốn đi miếu. Tần Trạch nghĩ để hắn ở nhà cũng nhàm chán nên đồng ý đi cùng.

Nhưng mà Tần Tòng Ngọc đỏ mặt: "Cha, con không phải là con nít."

Tần Trạch:…Được thôi.

Nhưng mà Tần Tòng Ngọc đi lại không trở về. Hắn xuất gia ở một tòa miếu nhỏ ngoài kinh thành. Lúc Tần Trạch phát hiện đến nửa buổi chiều, con trai còn chưa về, lập tức chạy tới miếu tìm thì đã chậm.

Tần Tòng Ngọc đã quy y, thay tăng bào.

Tần Trạch đau xót, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

Hắn lẩm bẩm nói: "Tòng Ngọc."

Nam tử tuấn lãng trước mặt không buồn không vui, hành lễ: "A di đà phật, thí chủ, bần tăng pháp hiệu Trần, không phải là người thí chủ muốn tìm, thí chủ về đi."

Tần Trạch không chịu đi: "Vì sao?"

Trần rũ mắt, biểu tình thương xót: "Tòng Ngọc yếu đuối vô năng, thí chủ hãy quên hắn đi, tìm một mối duyên mới."

Dứt lời, Trần lại hành lễ, rồi sau đó không quay đầu vào chùa miếu.

Năm nay, Tòng Ngọc ở hồng trần, Trần ở đoạn trần, mười chín tuổi.

Ở nguyên cốt truyện, thiếu gia giả trong ngày đại hỉ chết dưới trâm của thiếu gia giả cũng là mười chín tuổi.

Tần Trạch đứng ở ngoài miếu một ngày một đêm. Hai chân của hắn như rót chì, từng bước một mà đi xuống núi. Có lẽ do hắn đứng quá lâu nên cảm giác như trời sắp nứt ra.

Trong tiếng kêu sợ hãi của hệ thống, có thứ gì đó nhanh chóng đánh úp lại. Tần Trạch chỉ kịp cảm thấy ngực rất đau, sau đó hai mắt tối sầm, ngã xuống mặt đất.



Linh hồn của Tần Trạch trở về không gian hệ thống. Hệ thống cứ kêu mãi: "Không xong rồi không xong rồi, tiểu thế giới sắp tan vỡ rồi."

Tần Trạch lo lắng: "Vậy thì làm sao đây?"

Hệ thống: "Không biết, ta không biết, ta không biết a a a…"

Khi mọi người đang hoảng loạn, Tần Trạch cảm giác linh hồn kéo một cái thật mạnh.

Cảm giác đau ở khắp mọi nơi. Tần Trạch cảm giác yết hầu đã khô khốc đến mức sắp bốc khói rồi.

"Nước, nước?" Bản năng cầu sinh khiến hắn liều mạng kêu. Nhưng mà trên thực tế, âm thanh này rất nhỏ.

Nhưng mà vẫn có người nghe thấy.

"Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, thật là." Sao đó là tiếng bước chân nặng nề trên mặt sàn.

Tần Trạch thấy có nước, vội vàng uống. Nhưng vẫn chưa đủ. Hắn còn vô ý thức muốn thêm chút nữa. Tần Trạch nghe thấy bên tai có tiếng lẩm bẩm rồi có nước tới.

Sau khi uống nước xong, cuối cùng Tần Trạch cũng khôi phục chút sức lực. Hắn cố gắng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là vách tường quen thuộc, tủ quần áo, cùng với đứa nhỏ nghịch ngợm quen thuộc lại xa lạ.

"Cha, cha chỉ có một đứa con là con, chỉ có con hiếu kính cha, cha phải đối xử với con thật tốt đấy nhé."

Bé trai tám tuổi nam hài bĩu môi, có vẻ không vui lắm.

Quần áo hắn không mặc đàng hoàng, tóc cũng có vài sợi rơi xuống, dáng vẻ lưu manh, gục mặt xuống, thật sự không khiến người ta thích chút nào.

Tần Trạch lại trân trọng nhìn, đôi mắt cũng không nỡ chớp một cái. Không biết là do mở to mắt quá lâu, cay mắt, hay do những cái khác.

Đôi mắt của nam nhân cao lớn chảy ra hai hàng nước mắt.

Chương kế tiếp