Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 10

Từ Lương Khoa uống không nhiều lắm, tuy cậu say nhưng vẫn nghe hiểu được lời của người khác. Vậy nên, cậu và Tỉnh Dĩ mỗi người đỡ một người chuẩn bị về nhà.

Khâu Cự uống nhiều như thế đương nhiên không thể về nhà. Nếu không nhà cậu ta mở đại hội phê bình mất, may mà người nhà Khâu Cự vẫn chưa biết cậu ta quay về núi Nam Trấn.

Thế là Tỉnh Dĩ thương lượng với Từ Lương Khoa để Từ Lương Khoa cho cậu ta ở nhờ nhà một đêm.

Sắp đi rồi mà Diêm Tư Niên còn biết cầm xiên nướng cuối cùng chưa ăn xong rồi nhấn mạnh như lẽ đương nhiên: "Không được lãng phí thức ăn.”

Vậy nên dù bị cay đến chảy cả nước mũi lẫn nước mắt thì Diêm Tư Niên vẫn kiên trì ăn hết xiên nướng còn lại.

Tỉnh Dĩ gọi một xe taxi, nhét cả ba người vào trong xe rồi nói địa chỉ cần đến của mỗi người bọn họ với bác tài. Diêm Tư Niên ngồi trên ghế phó lái, dù cay đến nước mắt đầm đìa thì vẫn ló đầu ra vẫy tay tạm biệt Tỉnh Dĩ.

Tỉnh Dĩ nhìn bọn họ rời đi với ánh mắt rối rắm, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện Từ Lương Khoa có thể phát huy công dụng để ý hai người kia. Cô nói to: "Về nhà rồi thì nhớ gọi điện thoại cho mình.”

Vừa vào trong taxi thì Khâu Cự đã mơ màng tựa đầu lên vai Từ Lương Khoa ngủ ngon.

Taxi đi được hơn 200 mét, bác tài có vẻ vô cùng do dự tựa như đang đấu tranh tâm lý gì đó trong nội tâm. Cuối cùng, bác tài bỗng đáng vô-lăng mà nói với Diêm Tư Niên: "Người trẻ tuổi, tôi thấy nhiều người bởi vì sĩ diện mà cuối cùng mất đi nhiều thứ. Nghe tôi, quay lại đuổi theo cô ấy đi! Nếu không cậu sẽ hối hận cả đời mất.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Diêm Tư Niêm ăn xiên nướng cay đến nỗi chảy nước mắt rõ ràng khiến bác tài hiểu lầm. Bác ấy tưởng rằng cái tạm biệt vừa rồi là người trẻ tuổi bên cạnh này chia tay với cô gái kia.

Diêm Tư Niên nghe xong mà sững người, không ngờ Từ Lương Khoa phía sau la to: "Bác tài, không phải, bác hiểu lầm rồi, bốn người bọn cháu chỉ là bạn bè thôi ạ.”

Bạn bè gì cơ?! Không phải! Khâu Cự phía sau ngồi dậy, ngẩng mặt hét to.

Câu phủ định của cậu ta kiến bác tài càng chắc chắn suy đoán của mình. Từ Lăng Khoa nghiến răng mà bịt mồm cậu ta lại.

Khâu Cự vẫn vùng vẫy thoát ra nhưng mắt lại rưng rưng sắp khóc, hét to: "Chúng cháu là bạn thân mà!”

Từ Lương Khoa thấy dáng vẻ này của cậu ta thì tâm trạng phức tạp đến mức bị chọc cười. Diêm Tư Niên vẫn chưa tỉnh rượu, hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau khi giải thích rõ hiểu lầm thì bác tài nhiệt tình mới bỏ ý định quay lại.

Có điều mấy việc này Tỉnh Dĩ không biết. Nhà Tỉnh Dĩ cách quán nướng không xa nên cô đi bộ thay vì gọi xe về.

Lúc đến cửa khu chung cư cô còn tình cờ gặp bà Tỉnh và ông Lý đi dạo công viên về.

Sáng hôm sau, Tỉnh Dĩ gọi điện cho từng người bọn họ.

Say rượu đi ngủ tất nhiên cảm thấy khó chịu, Diêm Tư Niên vừa kiềm nén cơn đau đầu vừa nhận điện thoại.

"Alo?”

"Anh Diêm, anh thấy Tiểu Khoa và A Cự không? Em không gọi được cho hai người ấy.” Tỉnh Dĩ có vẻ lo lắng hỏi.

Diêm Tư Niên đột nhiên bật dậy, cố gắng mở mắt ra nhìn, sau đó lại nằm xuống. Vừa nãy hắn ngồi dậy nhanh quá nên hơi thiếu máu lên não, hắn nói: “A Dĩ đừng lo, bọn họ đều đang ở nhà anh, nhưng vẫn chưa tỉnh.”

Hắn nói rồi hơi cử động thân mình mà đánh thức hai người họ, "Dậy đi, A Dĩ gọi điện này.”

Từ Lương Khoa và Khâu Cự mơ màng đáp một câu.

Tỉnh Dĩ thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Vậy các anh dậy trước đi, em đi mua bữa sáng, tí nữa sang chỗ các anh.”

“Ok ok…” Diêm Tư Niên ở đầu bên kia gật đầu.

Nửa tiếng sau Tỉnh Dĩ đến nhà Diêm Tư Niên, cô lấy chìa khóa dưới thảm lên rồi mở cửa vào trong.

Diêm Tư Niên và Khâu Cự tỉnh rồi, một người đang cắt ghép video, một người thì đang lau cây Bass của mình. Từ Lương Khoa vẫn chưa tỉnh lại. Theo lời Diêm Tư Niên thì đêm qua Từ Lương Khoa bị kéo lê trên đất đến hai giờ sáng nên ngủ hơi say.

Tỉnh Dĩ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, đúng là được lau sáng bóng như mới.

Cô cởi giày ra rồi đi chân trần vào, Khâu Cự nhận đồ ăn sáng từ tay cô, đặt lên bàn, vừa đi vừa hỏi Tỉnh Dĩ: “A Dĩ, cậu cởi giày ra làm gì?”

Tỉnh Dĩ mỉm cười trêu ghẹo: “Không thể để Tiểu Khoa Bạch thấy...”

Khâu Cự nhìn đôi giày mình đang đi, lập tức bịt tai lại: “Đừng nói nữa A Dĩ, nếu cậu còn nói nữa mình sẽ không thể nào yên tâm, thoải mái đi giày này được.”

Tỉnh Dĩ nhịn không được nở nụ cười nói: “Không cần cởi ra, sau khi tỉnh lại cậu ấy sẽ không nhớ chuyện mình lau sàn nhà đâu."

Diêm Tư Niên đi vào phòng ngủ để gọi Từ Lương Khoa dậy, sau đó bốn người ăn một bữa đơn giản rồi chuẩn bị tập luyện.

Bây giờ bọn họ rất ít xuất hiện, cho nên thời gian tập luyện cũng không có thừa thời gian để nghỉ ngơi. Tập luyện thật sự là một chuyện rất buồn tẻ, thu âm đi thu âm lại, khoảng chừng mười lần mới có thể đạt được kết quả vừa ý tất cả mọi người.

Trong đầu Tỉnh Dĩ không ngừng nghĩ đến giọng hát ngọt ngào của mình.

Sau khi quay rất nhiều video, Diêm Tư Niên hỏi: “Chúng ta vẫn sẽ cover các bài hát của người khác sao? Có muốn làm một số loại video khác, vlog hay video tấu hài hay không?”

Từ Lương Khoa ôm đàn ghi ta, gật đầu: “Tớ cảm thấy vậy cũng được, có thể quay video về cuộc sống sinh hoạt. Sau này cuối tuần chúng ta sẽ về?”

Tỉnh Dĩ và Khâu Cự gật đầu và nói không có vấn đề gì.

Xế chiều hôm đó, ba người lên xe về nhà, Diêm Tư Niên lại tiễn bọn họ đi, lần này Tỉnh Dĩ và Khâu Cự không chút lưu tình mà ghé ra ngoài cửa sổ hét lên: "Chúng tớ sẽ thường xuyên về thăm nhà đó!"

Diêm Tư Niên cũng khum tay để lên miệng, giận dữ hét lên: “Cút ngay!”

***

Sau khi vào thu, thời tiết mát mẻ hơn một chút, cũng sắp đến sinh nhật của Tỉnh Dĩ.

Cô sinh vào ngày 2 tháng 10, vào đúng dịp nghỉ, qua sinh nhật này cô chính thức bước vào tuổi mười chín. Ngày sinh nhật tuổi mười tám cô ở cùng với đám người Từ Lương Khoa và bà Tỉnh.

Giống như Tỉnh Dĩ, đương nhiên Lăng Nhạc An cũng sinh ngày hôm đó.

Năm nay bà Vi đã nói trước với Tỉnh Dĩ một tuần, nhất định phải tổ chức sinh nhật ở nhà. Từ nửa tháng trước, bà Vi đã cho người đến đo số liệu người Tỉnh Dĩ, để đặt quần áo cho cô.

So với truyền thống của nhà họ Lăng, họ thích đặt hàng theo yêu cầu hơn là mua đồ có sẵn.

Tuy nhiên chuyện ‘quần áo đặt theo yêu cầu’ này có vẻ rất thực tế nhưng trên thực tế cũng chỉ có hai người đến đo số liệu cho Tỉnh Dĩ mà thôi, một người phụ nữ trung niên cầm thước dây đến đo kích thước trên người Tỉnh Dĩ, một người khác thì không ngừng ghi chép vào quyển sổ da trâu, đó là một quyển sổ dày cộm có chút dấu vết của thời gian, không biết đã ghi chép bao nhiêu số đo của bao nhiêu người.

Tỉnh Dĩ như một con búp bê để hai người đó quay đi quay lại, từ bả vai tới khuỷu tay, từ khuỷu tay đến cổ tay, thậm chí là chiều dài hai vòng, nhưng hai người cứ một người ghi chép còn một người không ngừng hỏi các chi tiết đặc biệt mà Tỉnh Dĩ thích, ví dụ như ống tay áo, vải vóc, cúc áo, thêu họa tiết...

Tỉnh Dĩ nghe đến choáng váng, cô không nghiên cứu gì về quần áo và trang sức nên không có ý kiến gì về vấn đề này.

Cũng may có bà Vi quyết định từng thứ thay cho cô, bà ấy thoải mái và quen thuộc với tất cả những thứ này, khi lựa chọn kiểu dáng quần áo cho Tỉnh Dĩ, giống như một cô gái nhỏ mặc quần áo cho búp bê của chính mình.

"Bà Vi đã sống trong một gia đình tiên hoa trứ cẩm, liệt hỏa phanh du*, sau này là vì quan hệ thông gia gả cho ba Lăng, lúc đó hai người chưa có tình yêu, đó là một câu chuyện sai lệch so với chuyển mực tình yêu, hai vợ chồng sống đối xử với nhau như khách trong ba mươi năm, cùng nhau nuôi dưỡng ba đứa con... Bây giờ phải nói là bốn đứa rồi.

*Tiên hoa trứ cẩm, liệt hỏa phanh du: ý nghĩa ví von tốt càng thêm tốt; náo nhiệt càng thêm náo nhiệt."

Trong ba mươi năm này, dưới sự bảo vệ của chồng và gia đình, bà ấy chưa từng phải chịu bất cứ khổ cực nào giống như nửa đời trước, cả đời sống trong tháp ngà voi, bà ấy đã sớm quen với tất cả những điều này.

Nhưng trong số ba người con mà bà cụ sinh ra, chỉ có ba Lăng cưới người vợ môn đăng hộ đối với nhà họ Lăng theo ý của gia đình, khi còn trẻ ông hai Lăng Cao Dật là một công tử đào hoa, đắm chìm trong sắc trong rượu, chơi bời lêu lổng. Vợ cả qua đời sớm, hơn ba mươi tuổi ông ấy lại kết hôn với một minh tinh trẻ xinh đẹp, chính là vợ ông ấy bây giờ Phục Hoành Lệ.

Chú ba Lăng Tu Chân lúc còn trẻ vẫn luôn đi ngao du khắp nơi, mãi cho đến năm ba mươi tuổi mới kết hôn, mà đối tượng kết hôn của ông lại là một người phụ nữ đã có một đời chồng, thậm chí còn có cả con, khi đó ông cụ Lăng vẫn còn, Lăng Tu Chân nói mình nhất định phải kết hôn với người phụ nữ đó, lúc ấy hai người đã lời qua tiếng lại với nhau rất lớn.

Nhưng quả thật tình cảm của hai người rất tốt, còn có hai đứa con gái sinh đôi, sau khi ông cụ Lăng qua đời, bà Lăng cũng không nói gì nữa.

Đồng trang lứa với Tỉnh Dĩ có anh cả Lăng Thừa Vọng đã kết hôn, anh và Úc Thi Tịnh từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhà họ Úc mặc dù cũng là gia đình có tiền có thế, nhưng tình cảm của hai người đều xuất phát thật lòng, tâm đầu ý hợp với nhau chứ không vì bất cứ lợi ích nào cả.

Lấy số đo lần này không chỉ vì muốn chuẩn bị đồ cho Tỉnh Dĩ mặc trong buổi tiệc, mà còn để chuẩn bị cho cô đồ để mặc vào mùa thu đông sắp tới, quần, áo sơ mi cùng hàng loạt loại áo khoác lông... phức tạp khác.

Ngày hôm qua những bộ quần áo đầu tiên đã được gửi tới, những bộ trang phục khác sau khi hoàn thành sẽ được chia thành từng đợt để gửi tới, Tỉnh Dĩ nhìn một lượt, thậm chí bị nhầm mấy mẫu quần áo này đều giống nhau, đến khi nhìn kỹ lại mới phát hiện, họa tiết hoa thêu trên đó là khác nhau.

Người có tiền đúng là dễ ghét thật, Tỉnh Dĩ đối mặt với sự chênh lệch giàu nghèo của nhà mình và nhà họ Lăng không biết nên nói cái gì.

Rất nhanh đã đến ngày mùng hai tháng mười, cách nhau hơn một tháng, Tỉnh Dĩ và Lăng Nhạc An mới gặp mặt nhau lần thứ hai.

Sau khi nhìn Lăng Nhạc An đi vào phòng ngủ của mình, Tỉnh Dĩ mới phát hiện phòng của hai người bọn họ ở ngay bên cạnh nhau.

Căn phòng chưa từng mở ra kia, thuộc về Lăng Nhạc An.

Cả hai đều trở về phòng của mình để thay quần áo, lúc hai người nhìn thấy nhau thì đều sửng sốt, bởi vì quần áo họ đang mặc rõ ràng là đồ đôi.

Màu sắc cà vạt Lăng Nhạc An chính là tông màu chủ đạo lễ phục dạ hội của Tỉnh Dĩ, khiến hai người trông giống như những con búp bê được bày bán trong cửa hàng.

Mấy lần gặp mặt trước, Tỉnh Dĩ chưa từng thấy Lăng Nhạc An ăn mặc chỉnh tề. Thậm chí có thể nói, trong mười tám năm đầu tiên của cuộc đời cô, số lần Tỉnh Dĩ nhìn thấy người khác mặc vest rất ít, cô nhớ lại hình như chỉ có Diêm Tư Niên từng mặc âu phục, khi đó anh vừa mới thay đổi công việc, đang đi phỏng vấn, cho nên phải ăn mặc trang trọng hơn bình thường, vì thế đã lựa chọn vest.

Chỉ là suy nghĩ bâng quơ của Tỉnh Dĩ lập tức bị kéo về, Lăng Nhạc An và Diêm Tư Niên mặc âu phục mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau, không biết có phải là do đơn vị thiết kế và may đồ hay không, bộ âu phục này mặc trên người anh quả thực hợp đến không tả nổi, không chỉ có dáng người cao gầy tiêu chuẩn, còn có gương mặt anh tuấn kết hợp cùng, khiến khí chất của anh tăng thêm vài lần, có cảm giác như trời sinh đã là quý công tử đứng ở trên đỉnh cao của đời người, khí khái mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mặc dù đang ở độ tuổi thiếu niên, nhưng Lăng Nhạc An không gầy gò như bạn bè cùng trang lứa, bởi vì thường xuyên tập thể dục, trên người anh có lớp cơ bắp mỏng, song cả người vẫn toát lên vẻ đẹp thanh xuân, giống như ánh mặt trời buổi sáng thu hút ánh mắt của người khác, mặc dù ánh sáng hiện tại không chói mắt như vậy, nhưng sớm muộn gì sẽ trở thành ánh mặt trời lấp lánh giữa trưa.

Lăng Nhạc An cũng im lặng nhìn Tỉnh Dĩ, chị dâu cả Úc Thi Tịnh tết tóc và quấn lại như một vòng hoa trên đầu cô, mái tóc đen nhánh được vén hết lên, càng để lộ khuôn mặt sáng như trăng của cô. Cặp song sinh ngẩng đầu lên nhìn kiểu tóc của Tỉnh Dĩ, rất hăng hái đi theo Úc Thi Tịnh nói mình cũng muốn.

Úc Thi Tịnh dịu dàng cười lên, cũng buộc cùng kiểu tóc đó cho hai nhóc con.

Bởi vì Tỉnh Dĩ khá cao, cho nên cô không đi giày cao gót, chiếc váy dạ tiệc màu xanh mặc trên người cô, trông đẹp và nhẹ nhàng hơn. Khi Tỉnh Dĩ im lặng, mỉm cười nhìn về phía một người đàn ông, không ai có thể trốn thoát khỏi đôi mắt của cô.

Bà Vi vừa ôm vừa hôn con gái, thích gọi cô là bảo bối.

Chạng vạng tối, khác mời ở thành phố A lục tục đến, trước cửa biệt thự dần dần xuất hiện rất nhiều thương hiệu xe đắt tiền.

Nhiều thế hệ nhà họ Lăng đã sinh sống ở thành phố A, cây lớn rễ sâu, là một gia đình có lịch sử lâu đời ở đây. Họ có một mạng lưới tài sản khổng lồ, bất luận là ngân hàng, bệnh viện, hay là công nghệ thông tin, công nghiệp hóa học, sản xuất, nhà họ Lăng đều có sản nghiệp.

Vì vậy, bữa tiệc này có sự xuất hiện của rất nhiều người đến từ rất nhiều những khía cạnh khác nhau trong thương mại, quân sự và chính trị.

Lăng Nhạc An đi về phía Tỉnh Dĩ, vươn tay ra với cô, ý bảo mình đỡ cô xuống lầu.

Tỉnh Dĩ có thể nhìn thấy vết sẹo trên tay của anh vẫn chưa hoàn toàn mờ đi, dấu vết còn lại giống như một bằng chứng.

Trước khi phát hiện ra chuyện thân thế, cậu ba nhà họ Lăng, Lăng Nhạc An từ nhỏ đã là một trong những người nổi bật nhất thế hệ trẻ thành phố A. Thành tích anh luôn rất xuất sắc, năm mười ba tuổi đã thành công kiếm được số tiền đầu tiên trong đời.

Tính tình của anh trời sinh đã như vậy, vẫn luôn là một trong những người bướng bỉnh có tiếng, bất luận dùng cách nào để che dấu cũng không làm mất đi được sự kiêu ngạo phát ra từ tận xương tủy.

Cho đến khi "Tỉnh Dĩ" xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Có lẽ chỉ mình Lăng Nhạc An biết được, trong khoảng thời gian này, sự thay đổi thân phận đối với anh mà nói rốt cuộc ảnh hưởng đến cuộc sống và xã giao đến như thế nào.

Nhiều người bạn cũ đột nhiên thay đổi bộ mặt của mình, a dua nịnh hót trở thành chế giễu mỉa mai. Nhưng cũng có những người quan tâm đến lòng tự trọng của anh, sợ anh canh cánh chuyện thân thế trong lòng.

Tình người ấm áp đến đâu, chỉ trong những thời khắc con người yếu mền nhất mới nhìn thấy được.

Chương kế tiếp