Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 11

Bất kỳ gia tộc nào như nhà họ Lăng đều có mạng lưới giao thiệp cố định. Những gia tộc mới nổi cũng có thể qua lại, nhưng khó để thân quen.

Lần này, nhà họ Lăng không chỉ đơn thuần là tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho hai đứa con của mình, mà còn muốn thông qua đây giới thiệu cô con gái thất lạc nhiều năm với các gia tộc khác trong thành phố A, chính thức đưa Tỉnh Dĩ vào giới hào môn.

Đồng thời, bữa tiệc này cũng ngầm thông báo với giới thượng lưu ở thành phố A rằng, dù có quan hệ huyết thống hay không, Lăng Nhạc An vẫn là người nhà họ Lăng, đứa trẻ này được gia đình họ bảo vệ.

Mặc dù trong lòng Tỉnh Dĩ biết hôm nay sẽ không xảy ra mấy chuyện máu chó hay ngoài ý muốn nào, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng không thể nói rõ, mí mắt phải của cô không ngừng giật giật, luôn linh cảm sẽ có điều gì xảy đến.

Đúng là, nơi nào có chú hai nơi đó cũng như một ruộng dưa rộng không biên giới.

Tỉnh Dĩ và Lăng Nhạc An cùng đứng trong phòng khách, Tỉnh Dĩ cứ dán mắt vào cách trang trí xa hoa và sang trọng của căn phòng, đặc biệt là bốn chữ lớn khảm trên tấm gỗ dày "Thiên Luân Tự Nhạc", không hiểu sao khiến Tỉnh Dĩ thấy áp lực.

Ông Lăng vẫn đang ở cửa ân cần chào hỏi khách khứa, Tỉnh Dĩ đặt tay lên cánh tay của Lăng Nhạc An, cảm thấy hơi khó xử, cô hơi nghiêng đầu sang bên trái, nhìn thấy khuôn hàm rõ nét và mái tóc gọn gàng của Lăng Nhạc An.

Lăng Nhạc An cảm nhận được ánh mắt của cô thì quay đầu lại, hai người nhìn nhau, sau đó cùng căng thẳng, một người nhìn trời một người nhìn đất, cố lảng tránh ánh mắt của nhau.

Lăng Hồng Hiên thấy hai người khó xử, bày ra bộ mặt dở khóc dở cười, anh định đi qua để làm giảm bớt bầu không khí gượng ép giữa họ, nhưng bà Vi ngăn anh lại, ý nói để hai người đó làm quen, trau dồi chút tình cảm.

Lăng Hồng Hiên suy nghĩ thấy cũng đúng nên không tiến lên nữa, chỉ đứng sau quan sát hai người.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Khách khứa chưa tới hết nhưng bữa tiệc đã bày biện đủ loại đồ ăn, các loại thức ăn khai vị bày biện vô cùng bắt mắt, nhìn rất ngon miệng.

Tỉnh Dĩ muốn tránh xấu hổ nên liếc nhìn đi chỗ khác, không ngờ tầm mắt lại va phải đống bánh ngọt, sau đó không thể rời đi được nữa. Vì thử quần áo nên bữa trưa Tỉnh Dĩ ăn không no lắm.

Lăng Nhạc An không biểu lộ cảm xúc gì, chủ động dẫn Tỉnh Dĩ đi về phía bàn ăn. Cảm nhận được sự chu đáo của anh, Tỉnh Dĩ khẽ mỉm cười.

Đến bàn đồ ăn, Tỉnh Dĩ buông cánh tay Lăng Nhạc An ra, cầm đĩa bánh nước hình con thỏ xoay qua xoay lại, phần bánh sóng sánh theo động tác của cô. Tỉnh Dĩ cắn một miếng, hóa ra là bánh mặn, hương vị thực sự rất ngon.

Bánh nước trong suốt, gần giống bắp cải luộc. Các công đoạn làm loại bánh này vô cùng rắc rối.

“Miền nam cũng có món này, nhưng là bánh ngọt.” Tỉnh Dĩ chủ động nói chuyện.

Lăng Nhạc An vẫn luôn ở bên cạnh cô, anh không ăn gì, nghe Tỉnh Dĩ nói vậy, anh ngẩn người, sau đó đáp: “Tôi biết.”

Anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía bàn ăn cách đó không xa, "Tôi nhớ trong nhà có làm đồ ngọt, đợi tôi một chút."

Anh nhấc bàn tay vốn đang dựa vào bàn ra, trông bộ dáng hình như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Tỉnh Dĩ vừa ăn vừa nhìn anh bước đi, cô cho rằng bản thân đã khá cao rồi, nhưng khi nhìn bóng lưng của Lăng Nhạc An vẫn không khỏi nheo mắt, eo thon chân dài, mang lại cảm giác tương tự như mấy hình ảnh hư ảo trong phim truyền hình.

Trong lúc cô đang say sưa, có một chàng trai nhìn cũng không lớn tuổi đi về phía cô.

Chàng trai nhuộm tóc vàng trông khá nổi loạn. Tối nay, anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, nụ cười chuẩn mực nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy khó chịu. Anh ta cầm đầu một nhóm ba bốn người, rất giống mấy băng nhóm trùm trường hồi cấp hai.

Tỉnh Dĩ cảnh giác nhìn bọn họ ngày càng đến gần mình.

Người thanh niên dừng lại trước mặt Tỉnh Dĩ, cầm lấy ly rượu từ khay của phục vụ, hơi nghiêng người nói nhỏ vào tai Tỉnh Dĩ: “Cô là đứa trẻ nhà họ Lăng tìm về à?”

Tỉnh Dĩ không nói gì, chỉ nhìn anh ta.

Nụ cười trên khóe miệng anh ta mang ý coi thường, nói: "Đúng rồi, chúng tôi có xem video cô hát trên mạng, lúc nào có thời gian biểu diễn cho chúng tôi thưởng thức nhé?”

Trên gương mặt anh ta tràn ngập sự ngạo mạn, giọng nói đầy vẻ chế nhạo. Mấy người đàn ông và phụ nữ theo sau lưng anh ta cùng cười rộ lên. Lời nói không quá đáng, nhưng thái độ khiêu khích và khinh thường làm người khác cực kỳ khó chịu.

Tỉnh Dĩ không lạ gì kiểu bắt nạt theo nhóm này, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một trường hợp dám ở trong nhà người ta để khiêu khích.

Nói thật thì Tỉnh Dĩ không muốn phá hỏng bữa tiệc, dù sao đây không chỉ là bữa tiệc sinh nhật của cô. Tỉnh Dĩ giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ngọn lửa trong lòng đang bùng cháy.

Tỉnh Dĩ không nhịn được nắm chặt tay, thầm nghĩ, thằng nhóc, tháng trước tôi mới học võ, nửa tháng mới tập đứng tấn, tôi có thể giận anh sao?

Ánh mắt cô dần lạnh đi, không ngừng nghĩ xem nên đánh góc nào để trên khuôn mặt nhan sắc có mái tóc vàng kia lưu lại nhiều vết bầm nhất.

Tỉnh Dĩ giơ hai tay lên, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, tất cả ánh sáng đều bị một bóng người che khuất, cô hơi lùi lại thấy Lăng Nhạc An đang che chở cho cô.

Lăng Nhạc An đang cầm một chồng bánh nước trong tay, là anh cố tình tìm cho cô, anh quay đầu nhìn Tỉnh Dĩ an ủi, rồi đưa đĩa bánh nước trong tay cho cô.

Lăng Nhạc An xoay người lại đối mặt với chàng trai trẻ đang muốn gây sự, giọng nói trầm mang vài phần uy hiếp: "Ngụy Thành Lâm, chân của cậu khỏe rồi?”

Ở phía sau, Tỉnh Dĩ không nhìn rõ vẻ mặt của anh nhưng cô biết vẻ mặt anh đầy châm chọc và khinh thường, bởi vì nụ cười trên mặt Ngụy Thành Lâm đã tắt ngấm thay bằng vẻ mặt u ám, cười như không cười.

Nhà họ Lăng và nhà họ Ngụy có thực lực khá ngang nhau, nhưng Ngụy Thành Lâm và Lăng Nhạc An từ nhỏ đã không ưa nhau, lúc này giữa hai người đầy mùi thuốc súng, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể kích nổ mối thù nhiều năm.

Hai tháng trước, Ngụy Thành Lâm và Lăng Nhạc An thi đấu trong trường đua ngựa, nhưng Ngụy Thành Lâm thua cuộc, ngã ngựa, gãy chân và mất hơn một tháng để chữa lành.

Không ngờ rằng một tháng trước, anh ta ta nhận được một bất ngờ lớn - Lăng Nhạc An hoàn toàn không phải người của nhà họ Lăng, mà là một tên cáo mượn oai hùm.

"Đúng vậy, đáng tiếc cậu không thể cùng tôi đua ngựa, dù sao giả cũng là giả, chỉ là không ngờ cậu vẫn mặt dày ở lại nhà họ Lăng." Sắc mặt Ngụy Thành Lâm u ám. Anh ta cố tình châm chọc vào điểm yếu của Lăng Nhạc An.

Tỉnh Dĩ bước ra từ sau lưng Lăng Nhạc An. Vừa định nói, một bàn tay từ phía sau vươn ra, ôm lấy bả vai cô, cô quay đầu lại liền thấy anh hai.

Khóe miệng Lăng Hồng Hiên cong lên, vẫn dáng vẻ phong lưu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: “Tiểu tử họ Ngụy, ở ngoài cậu với Lăng Nhạc An đấu đá nhau thế nào, tôi không quan tâm mấy trò trẻ con đó. Nhưng sao đến nhà chúng tôi cậu lại gây sự với em gái bảo bối của tôi?”

Biểu cảm Ngụy Thành Lâm cứng đờ, anh ta không ngờ tới Lăng Hồng Hiên sẽ quan tâm chuyện này.

Nhà học Lăng và nhà họ Ngụy ngầm cạnh tranh nhau, nhưng gần đây hai nhà đang hợp tác một dự án. Mặc dù Lăng Hồng Hiên là một tay chơi nhưng anh ta nắm giữ rất nhiều cổ phần trong công ty. Nếu bởi vì anh ta mà sự hợp tác của hai nhà bị ảnh hưởng, nhà họ Ngụy sẽ không tha cho anh ta.

"Anh hai Lăng, anh hiểu lầm rồi, bọn tôi chỉ tới chào hỏi, nếu có gì mạo phạm, mong anh thứ lỗi." Ngụy Thừa Lâm cười nói, một ngụm uống cạn rượu trong ly.

Lăng Hồng Hiên thờ ơ gật đầu, Ngụy Thành Lâm thấy anh không có ý định nói gì nên quay người định rời đi.

Lăng Hồng Hiên vẫn giữ dáng vẻ lười biếng đó, khẽ ngước mắt lên, nói với Ngụy Thành Lâm: "Còn nữa, nên nhớ Lăng Nhạc An họ Lăng."

Cả người Ngụy Thành Lâm cứng đờ lại.

Tỉnh Dĩ ở bên trái của Lăng Hồng Hiên, Lăng Nhạc An ở bên phải, anh vòng tay lấy hai người, ba người cùng nhau quay lại, sau đó Lăng Hồng Hiên thả tay ra, vuốt mũi và nói: "Chà, thật ra thì anh không muốn dọa bọn nhỏ."

Lăng Nhạc An ngập ngừng, nói, "Cảm ơn anh."

Lăng Hồng Hiên xoa đầu anh. Giờ Tỉnh Dĩ mới hiểu tại sao ngày đầu tiên cô gặp Lăng Hồng Hiên, anh lại xoa đầu cô thành thạo như vậy, hóa ra ở nhà có một người cho anh tập luyện.

Lăng Hồng Hiên nói với Lăng Nhạc An: "Lạc An à, đừng để ý những lời mà mấy đứa nhà họ Ngụy nói”.

Tỉnh Dĩ vẫn cầm chồng bánh nước trên tay, vẫn là hình chú thỏ bông mềm, nhưng bên trên lại rắc thêm mật ong và hoa quế, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa.

Tỉnh Dĩ lấy một cái thìa trên bàn, cắt con thỏ thành hai phần không thương tiếc,. Cô đưa đĩa cho Lăng Nhạc An, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Nào, mỗi người ăn một nửa."

Bên này, bà Vi và Úc Thi Tịnh đứng cười nhìn hai người. Trên mặt Úc Thi Tịnh mang ý cười, "Mẹ, Nhạc An và Tiểu Dĩ ở chung rất xứng đôi."

Bà Vi đặt tay lên má, xúc động nói: “Hai đứa nó thích nhau cũng không sao, phù sa không chảy ruộng ngoài. Nhưng mẹ thấy chúng không có tâm tư đó.”

Úc Thi Tịnh vẫn bế cô con gái hai tuổi trong tay "Tình cảm có thể vun đắp, Nhạc An và Tiểu Dĩ cũng không ghét nhau."

Lăng Nhạc An và Tỉnh Dĩ không hề biết cuộc trò chuyện của họ, hai người cùng ăn hết chồng bánh nước. Lăng Nhạc An vẫn đưa tay về phía Tỉnh Dĩ như khi anh xuống lầu, Tỉnh Dĩ nhìn đôi lông mày xinh đẹp của anh, cảm thấy chàng trai trẻ kiêu ngạo, sắc sảo vừa rồi và người trước mặt cô lúc này giống như hai người khác nhau.

Tỉnh Dĩ không nói gì, Lăng Nhạc An vẫn giữ nguyên tư thế đó, vẫn chờ cô đáp lại, cô lần nữa khoác tay anh.

Lăng Hồng Hiên đưa hai người đi gặp bạn bè của anh. Những thiếu gia này đều bằng tuổi Lăng Hồng Hiên. Họ đều là thế hệ thứ hai, có chút thành công trong sự nghiệp.

Lăng Nhạc An biết hầu hết những người này nhưng họ hoàn toàn xa lạ với Tỉnh Dĩ. Sau khi Lăng Hồng Hiên giới thiệu, Tỉnh Dĩ lặng lẽ mỉm cười, giả vờ ngoan ngoãn, không chủ động nói chuyện. Trông như một cô bé ngoan ngoãn nhút nhát và hướng nội.

Cho đến khi ông Lăng gọi Lăng Nhạc An và Tỉnh Dĩ tới bên, nhiều người vẫn nhìn chằm chằm vào cô, có người vỗ vai Lăng Hồng Hiên: "Em gái cậu thật đẹp."

Lăng Hồng Hiên hất bàn tay khỏi vai, nheo mắt nhìn anh ta, nửa đùa nửa thật, nửa đe dọa: "Đừng có mà mơ tưởng đến em gái tôi."

Giống như Lăng Hồng Hiên, ông Lăng và anh cả Lăng Thừa Vọng cũng đưa hai đứa con trai đi chào hỏi. Thật ra Tỉnh Dĩ không muốn dây dưa quá nhiều với nhà họ Lăng, cho nên cô chỉ bày ra bộ mặt ngây ngô, bảo gì làm nấy, nghiêm túc đóng vai bình hoa không có chính kiến.

Mãi cho đến khi hai người đi chào hỏi khách khứa xong, Tỉnh Dĩ mới bỏ được nụ cười gần như cứng ngắc. Nhưng Lăng Nhạc An không dừng bước, anh đĩnh đạc dẫn Tỉnh Dĩ về phía năm, sáu người trẻ tuổi.

Tỉnh Dĩ ngạc nhiên nhìn anh, Lăng Nhạc An cũng hơi nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp trong trẻo truyền đến bên tai Tỉnh Dĩ: "Tôi muốn dẫn em đi gặp mấy người bạn."

Chương kế tiếp