Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 9

Tỉnh Dĩ chưa bao giờ từ bỏ ý định tự mình mua một chiếc xe đạp, cô chọn một ngày cuối tuần gió êm trời đẹp cùng Khâu Cự đi tàu điện đến một cửa hàng chuyên bán xe đạp.

Người bán hàng nói cho họ nghe một loạt thuật ngữ chuyên môn, từ đường kính bánh xe đạp đến bánh răng chuyển động rồi lại đến kích thước khung xe… Khâu Cự nghe đến hoa mắt chóng mặt.

Khi Khâu Cựu đang ngồi xổm xuống xem bánh xe cùng với người bán hàng thì Tỉnh Dĩ lại kiên quyết từ chối sự mời chào nhiệt tình của anh ta. Cô chọn một chiếc xe đạp Phượng Hoàng giá 500 tệ có cả ghế sau.

Sau đó Tỉnh Dĩ bình thản đạp xe chở Khâu Cự từ cửa hàng xe đạp về trường. Bình thường nam nữ đi với nhau, phần lớn là nam sẽ chở nữ. Ở độ tuổi mười tám đôi mươi, hình ảnh nam sinh đạp xe chở nữ sinh thường xuất hiện trong một số tình tiết lãng mạn. Thế nhưng vấn đề ở đây là… Khâu Cự không biết đạp xe, vì vậy chỉ có thể để Tỉnh Dĩ chở anh. Khâu Cự ra vẻ xấu hổ và vùi mặt vào lưng Tỉnh Dĩ.

“Chị ơi, chị chở em như thế này, Tiểu Khoa mà biết thì sẽ không giận chứ?”

Tỉnh Dĩ cười đến không đạp nổi nữa, mắng: “Im đi.”

Nhờ mái tóc dài của Khâu Cự mà người đi đường gần như coi họ là hai cô gái. Chương trình học ở trường cũng dần đi vào nề nếp, Tỉnh Dĩ thì khá ổn nhưng Khâu Cự thì bận không kịp trở tay, hai người họ chỉ có thể gặp nhau trong các hoạt động của câu lạc bộ.

Chiều chủ nhật, khi hai người họ cùng tham gia hoạt động của câu lạc bộ trong phòng thể dục, Khâu Cự vừa đứng tấn vừa hỏi với giọng đứt quãng “A Dĩ, sao lúc đầu chúng ta lại tham gia câu lạc bộ này vậy?”

Tỉnh Dĩ với vẻ mặt tương tự anh, tuyệt vọng nói: “…Không nhớ rõ nữa.”

Rất ít sinh viên năm nhất vừa nhập học năm nay tham gia câu lạc bộ này, hôm nay tham gia hoạt động lại càng ít. Nếu như sớm biết hoạt động của câu lạc bộ chính là luyện võ, thậm chí còn bắt đầu học từ đứng tấn thì Tỉnh Dĩ và Khâu Cự tuyệt đối sẽ không tham gia.

Kết quả là sau khi đến nơi thấy hôm nay chỉ có hai người bọn họ là tân sinh viên duy nhất tham gia, muốn rời đi thì cũng đã muộn. Chủ tịch câu lạc bộ võ thuật vừa nhìn thấy họ liền rưng rưng nước mắt chào đón.

Cái dáng vẻ thành khẩn và nhiệt tình của anh ta khiến hai người bọn họ không nỡ rời đi. Ngoài họ ra còn có bốn đàn anh và hai đàn chị. Tỉnh Dĩ hoài nghi câu lạc bộ võ thuật này chỉ có từng này người.

Khi Khâu Cự vừa bước vào, anh cũng có ý định bỏ chạy nhưng sau đó liền bị chủ tịch gọi một câu “soái ca”, hai câu “soái ca”. Ấy thế mà lại nguyện ý ở lại luyện võ cùng mọi người.

Tỉnh Dĩ đứng tấn, hỏi Khâu Cự: “Đúng rồi, Khâu Cự, tuần này cậu chạy 5km chưa thế?”

Chỉ số vận động mỗi tuần của Đại học Ngũ Hải là trong một tuần phải có ít nhất năm ngày đạt được 5000 bước và mỗi tuần chạy 5km một lần, không giới hạn thời gian nhưng phải chạy đủ 5km.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nhắc đến chuyện này, Khâu Cự ra vẻ rất tự tin. Thứ anh tự tin không phải là bản thân có thể chạy 5km mà là tin vào khoa học kỹ thuật của con người.

Khâu Cự nói: “Tôi đã mượn phần mềm của đứa bạn cùng lớp, phần mềm này có thể quét được 5km.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn chủ tịch, thấy mọi người vẫn đang nghiêm túc tập luyện liền dừng lại làm biếng một lúc. Khâu Cự lấy điện thoại ra mở phần mềm lên xem rồi buột miệng nói, “Chết tiệt.”

Hôm trước anh mở phần mềm quên không đóng lại. Bây giờ không chỉ là 5km, phần mềm hiển thị anh đã chạy suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ không quản ngày đêm, chạy một mạch từ thành phố A đến Nga.

Tỉnh Dĩ cũng đứng lên, lại gần xem, xem xong cười oặt người.

Bởi vì hôm trước đứng tấn hơn một tiếng, ngày hôm sau hai người không đứng dậy nổi, đành nén cơn đau đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc. Câu lạc bộ âm nhạc có rất nhiều người mới vào, ngồi chật kín cả một phòng học lớn với sức chứa 300 người. Cũng có rất nhiều đàn anh, đàn chị khoá trên.

Nhưng sau khi nhìn thấy câu lạc bộ võ thuật tuy nhỏ nhưng rất nhiệt tình, nhìn lại câu lạc bộ âm nhạc toàn người là người, Tỉnh Dĩ và Khâu Cự cảm giác thiếu mất đi sự mới lạ. Sau khi nghe xong bài phát biểu chào mừng của chủ tịch CLB âm nhạc, hai người cùng lê bước chân mệt mỏi, loạng choạng rời đi.

Một chàng trai đi phía sau, nhìn động tác bước đi đồng bộ của hai người bọn họ không khỏi bật cười, cậu ta cười cũng thôi đi, nhưng lại cứ cố tình cười mỗi lúc một to hơn, Tỉnh Dĩ và Khâu Cự quay đầu nhìn cậu ta.

Chàng trai này bấm ba bốn lỗ khuyên trên tai trái, những món phụ kiện cậu ta đẹo trông rất đẹp, phản chiếu những tia sáng nhỏ. Cậu ta đi một đôi giày thể thao, đôi giày trông không giống loại rẻ tiền, đầu tóc cạo ngắn, mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng vì phong cách ăn mặc khiến cho người ta cảm thấy cậu ta hơi hung dữ.

Tỉnh Dĩ có chút ấn tượng với cậu ta, nếu như cô không nhớ lầm, chàng trai này tên là Phàn Chí Hành, là sinh viên cùng chuyên ngành với cô.

Phàn Chí Hành cười rất sảng khoái, chủ động tiến lên một bước, vươn tay ra với hai người, nói: "Xin chào, tôi tên là Phàn Chí Hành, cũng là câu lạc bộ âm nhạc, có thể làm quen một chút không?"

Tỉnh Dĩ và Khâu Cự lần lượt giới thiệu với cậu ta một chút về bản thân, phía sau lưng Phàn Chí Hành mang theo cây đàn guitar, cùng đi cạnh hai người. Phàn Chí Hành là một người nói rất nhiều, khoảng cách từ tòa nhà giảng dạy đến căng tin, Tỉnh Dĩ và Khâu Cự đã lĩnh hội được tình yêu âm nhạc của anh từ miệng anh, cũng như áp lực gia đình anh, buộc anh phải đến Đại học Ngũ Hải học Luật.

Về vấn đề này, Khâu Cự và cậu ta có tiếng nói chung.

"Có lẽ gia đình cậu làm vậy cũng là vì đang suy nghĩ cho tương lai của cậu." Tỉnh Dĩ không biết là nói lời này với ai.

Khâu Cự và Phàn Chí Hành mặt không chút thay đổi, động tác nhất trí nhanh chóng lắc đầu, vô cùng kiên quyết phủ nhận suy đoán của cô.

Tỉnh Dĩ: "... Được rồi."

Cuối cùng lúc tách ra, Phàn Chí Hành đột nhiên nói: "Ban nhạc của cậu tôi đã xem, cố lên."

Khâu Cự lúc này mới chợt bừng tỉnh, vỗ tay một cái, "Bảo sao cậu ta lại chủ động tới nói chuyện với chúng ta. Mẹ kiếp, thằng nhóc này chắc hẳn là fan của chúng ta."

"Cũng chỉ là suy đoán thôi..." Tỉnh Dĩ tặc lưỡi lắc đầu, nói sang chuyện ban nhạc, Tỉnh Dĩ bỗng nhiên nhớ tới chuyện quay video, cô quay đầu hỏi: "Tuần này chúng ta có video đăng không? Hình như video dự trữ trong tay Tiểu Khoa cũng không còn nhiều nữa."

Khâu Cự gật đầu một cái.

Vì thế cuối tuần này, hai người lên xe trở về thị trấn Sơn Nam, cảnh Khâu Cự khóc lóc trên xe lần trước vẫn còn rất rõ ràng, không ngờ chỉ hơn nửa tháng sau, hai người lại trở về.

Trước khi khởi hành, họ đã gọi điện thoại với Diêm Tư Niên và Từ Lương Khoa, cũng may trường Từ Lương Khoa ở trong tỉnh này, cách không xa, cuối tuần đi xe buýt là có thể về nhà.

Bốn người trố mặt nhìn nhau, Diêm Tư Niên nhìn mặt ba người một lượt, nhếch miệng cười, nói: "Đi ăn thịt nướng không?"

Quầy thịt nướng mà mấy người họ thường xuyên đến đã mở được ba, bốn năm trước, đến giờ vẫn còn hoạt động. Từ Lương Khoa và Khâu Cự đang gọi món, số tiền họ kiếm được từ tài khoản đăng tải video đã có thể hỗ trợ chi phí sinh hoạt hàng ngày của họ. Tỉnh Dĩ và Diêm Tư Niên đứng trước quầy bia và nước ngọt, do dự không biết nên chọn cái gì.

Thật ra thì Tỉnh Dĩ muốn lấy bia, nhưng bởi vì Từ Lương Khoa ở đây, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn nước trái cây, Diêm Tư Niên nhìn ra sự do dự của cô, lại lấy thêm một thùng bia.

Tỉnh Dĩ mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt rõ ràng là tràn đầy sự vui vẻ.

Bốn người cùng uống bia, người say đầu tiên lại chính là Diêm Tư Niên, anh ta đi làm văn phòng mấy năm, bình thường cũng không có trường hợp nào cần xã giao, vừa uống say thì bắt đầu kể cho ba đứa nhóc còn lại nghe chuyện cười xảy ra ở trường học thời trẻ của mình.

"Thời bọn anh đi học, giáo viên chủ nhiệm của bọn anh không cho phép mang theo điện thoại di động, phát hiện ra ai mang theo sẽ lập tức bị tịch thu. Ngày hôm đó, thầy anh phát hiện một học sinh mang theo điện thoại trong ba hàng học sinh đứng xếp hàng ở cuối cùng, sau đó ông gửi tin nhắn cho từng học sinh, và ai trả lời tin nhắn thì thầy sẽ thu điện thoại của người đó."

Diêm Tư Niên lại uống một ngụm bia, líu lưỡi nhưng vẫn tiếp tục nói: "Các em đoán xem hôm đó ông ấy tịch thu được bao nhiêu chiếc?"

Ba người đồng loạt lắc đầu.

Diêm Tư Niên vươn tay ra hiệu con số tám, nói: "Tìm ra tám chiếc điện thoại di động."

"Thầy Cao của bọn anh bị chọc giận, đập vỡ tất cả chín chiếc điện thoại di động ngay trước mặt bọn anh."

"Tại sao lại có thêm một cái?"

Diêm Tư Niên cười haha, nói: "Thầy Cao cũng đập vỡ luôn chiếc điện thoại di động của mình, ha ha ha, sau đó ông ấy dùng chiếc máy cục gạch hơn nửa học kỳ sau."

Diêm Tư Niên nói xong thì muốn hút thuốc, anh lấy ra một điếu từ trong túi, kẹp thuốc lá vào miệng, cầm bật lửa muốn tới chỗ có gạt tàn.

Từ Lương Khoa vội vàng lấy bật lửa của anh ta bỏ xuống. Sau khi Diêm Tư Niên kể xong những câu chuyện cười từ nhiều năm trước thì anh lại tiếp tục kể về chuyện tình yêu, hoài niệm tuổi thanh xuân mà bản thân không thể quay về được.

Khâu Cự nghe xong thì liền nhìn vào mắt Diêm Tư Niên hỏi, “Anh Diêm, vậy tại sao bây giờ anh lại không yêu ai vậy?”

Diêm Tư Niên thở dài rót bia nói, “Haizz, crush của tôi cũng ở gần đây nhưng bằng thế lực nào đấy mà tôi và cậu ấy không bao giờ được ở cùng một chỗ được.”

Nghe vậy mặt ba người họ liền trở nên nghiêm túc.

Thầm nghĩ người anh ấy thích không phải là… Từ Lương Khoa và Khâu Cự đồng thời chuyển hướng nhìn lên Tỉnh Dĩ nói, “Là A Dĩ…?”

Diêm Tư Niên phẩy tay phủ nhận, “Không phải A Dĩ.”

Khâu Cự vừa nghe xong thì liền thở ra một hơi, nhưng sau đó liền cứng người, hoang mang hỏi, “Anh Diêm, người anh thích chắc cũng không phải là em đâu… ha?”

Diêm Tư Niên lại tiếp tục phẩy tay phủ nhận, “Đương nhiên.”

Sau đó Tỉnh Dĩ và Khâu Cự lại lia mắt tới Từ Lương Khoa. Họ thấy tóc anh ta dựng hết lên, miệng hét to, “Nhìn gì? Nhìn tôi làm gì? Không thể nào là tôi được!”

Diêm Tư Niên nghe xong lại không phủ nhận, mặt hiện rõ hai chữ “khinh bỉ” nói, “Đừng có đoán nữa, vợ anh là Violet! Ôi Violet của anh…”

*Violet: Tên đầy đủ là Violet Evergarden, nhân vật trung tâm trong bộ tiểu thuyết tiếng Nhật cùng tên của tác giả Akatsuki Kana và minh họa bởi Takase Akiko.

Từ Lương Khoa bất lực thở dài một hơi.

Diêm Tư Niên uống xong thì Khâu Cự cũng uống, nhưng tửu lượng của cậu ta tốt hơn Diêm Tư Niên một chút. “Tốt hơn một chút” chính là ôm chai rượu coi thành người để trút bầu tâm sự mà nói, “Mày nói xem mày sống cả đời này ruốt cuộc là vì ai?”

Nói xong thì liền khóc bù lu bù loa nói, “Tại sao lại đem con thỏ tôi tặng cho người khác chứ? Tôi cũng đâu trì hoãn việc học đâu!”

Nói xong liền cầm bao thuốc lá, rút một điếu ra, đi về phía Từ Lương Khoa bảo, “Cho tôi mượn bật lửa một chút.”

Nhưng Từ Lương Khoa cũng đâu có ngu mà cho anh ta mượn. Khâu Cự từ trước đến nay ở trước mặt bố mẹ đều con ngoan trò giỏi, làm gì mà biết hút thuốc.

Bật mãi không cháy anh ta cũng không tức giận mà cầm điếu thuốc hút không khí.

Tỉnh Dĩ xem như là tỉnh nhất trong hội, cô nhìn Từ Lương Khoa hỏi, “Tiểu Khoa, cậu ổn không?”

Từ Lương Khoa nhếch lông mày, cười gượng nói, “Đương nhiên, bây giờ mới uống nhiều chút thôi.”

Tóc cậu ta đã mọc dài ra không ít, chân tóc đen cũng đã bắt đầu mọc rồi, tóc đẳng sau được buộc bằng dây chun trông khá tùy tiện, tổng thể cả người trông lả lơi, phóng túng vô cùng. Có bia vào người nhưng cậu ta cũng không có biểu hiện gì lạ, chỉ là hai bên gò mà và vành tai hơi ửng đỏ, lại thêm những hình xăm lòe loẹt khiến cậu ta trông chẳng giống “good boy” chút nào.

Nhìn sơ qua thấy cậu ta không có biểu hiện gì đang say thật nên Tỉnh Dĩ mới cảm thấy yên lòng. Sau đó lại thấy cậu ta cầm điều khiển điều hòa quay cảnh Khâu Cự và Diêm Tư Niên đang say và nói chuyện xà lơ với nhau.

Mặt cô liền trầm xuống, nhìn cậu ta hỏi, “Tìm nút quay à?”

Từ Lương Khoa nghe vậy lông mày càng nhíu lại hơn, nói, “Không có, A Dĩ, cậu qua đây xem điện thoại của tôi rốt cuộc bị gì mà mở mãi không được.”

Cậu ta loay hoay một hồi vẫn không được, bực bội ném nó qua một bên, miệng còn lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, đúng là đồ điện thoại phế vật.”

Tỉnh Dĩ không nhịn được, miệng cười không ngừng, uống từng hớp bia, cô ngẩng đầu ngắm trăng, có thể mơ hồ thấy được ánh trăng trong mắt cô. Giọng cô đột nhiên cất lên một tiếng, hát:

"Đời người được mấy mùa thu

Không say không thể về

Vẻ đẹp mỹ nhân Phương Đông

Sông Hoàng Hà phía Tây

Đến đây uống chút rượu

Không say không thể về

Đừng phiền lo chuyện gì..."

Giọng nói hát cô khẽ khàng tịch mịch như bóng đêm, nhưng lại có mấy phần ấm áp như ánh trăng, nghe cô hát, ba người kia cảm giác được bản thân cũng tỉnh táo hơn chút.

Từ Lương Khoa cũng không chấp điện thoại nữa, mà lấy guitar để trước ngực, ngón tay gảy từng sợi đàn, tiếng nhạc nhanh chóng được phát ra. Diêm Tư Niên phối hợp cầm hai cây đũa, gõ lên bàn theo từng tiếng nhạc, tổng thể nghe vô cùng bắt tai.

Khâu Cự thấy vậy cũng móc điện thoại ra ghi âm, sau khi Tỉnh Dĩ hát xong câu cuối cùng thì anh bấm vào máy ảnh, chuyển sang chế độ selfie để cả bốn người đều có mặt trong khung ảnh.

"Một, hai, ba, cheese!" Khâu Cự hô to, đồng thời bấm chụp.

Tách tách.

Bốn gương mặt với nụ cười rạng rỡ được lưu lại trong tấm hình.

Chương kế tiếp