Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 12

Tỉnh Dĩ nghĩ có chút buồn cười, chẳng biết hai người ai sinh ra trước, Lăng Nhạc An tự coi anh là anh trai.

Hai người cùng tiến đến gần, năm sáu người ở phía xa đã chào đón họ.

Trong đám đông chỉ có một cô gái, cô gái đó có một khí chất độc nhất vô nhị, nếu Tỉnh Dĩ giống như bầu trời yên bình, thì cô ấy giống nước biển xanh thẳm. Cách cô gái đó giơ tay chào mọi người cũng dịu dàng và đặc biệt như Úc Thi Tịnh.

Úc Loan nhìn Lăng Nhạc An và một cô gái xa lạ ngày càng đến gần. Cô thấy Công Hòa Trạch nháy mắt với mình. Trong lòng Úc Loan chế nhạo nghĩ, anh muốn ám chỉ cô cái gì? Chưa kể cô gái bên cạnh Lăng Nhạc An yếu ớt như con thỏ, không có bất kỳ uy hiếp nào. Cho dù có đánh nhau thì sao, Công Hòa Trạch nghĩ cô cần phải lo lắng?

Hơn nữa, Úc Loan ngước mắt nhìn về phía trước, nếu cô đoán không lầm, cô gái này là con ruột của nhà họ Lăng.

Úc Loan là người đầu tiên tiến lên, đưa tay về phía Tỉnh Dĩ.

Tỉnh Dĩ nhìn cô gái có nụ cười hoàn mỹ trước mặt, nắm tay cô khẽ lắc. Không phải Tỉnh Dĩ quá cẩn thận, mà là cô gái trước mắt giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, toát lên một khí chất cao quý, phép tắc mà chỉ người sống phú quý mới có thể tôi luyện ra. Hơn nữa, còn có chút giả tạo không rõ.

Trong đôi mắt cô gái không thiếu sự kiêu ngạo, giống như Lăng Nhạc An.

Những người khác cũng mỉm cười chào đón cô, nhưng khi đối mặt với Lăng Nhạc An là sự thân thiết. Bọn họ trêu đùa nhau, Lăng Nhạc An biểu lộ ra vài phần tự nhiên, trên lông mày và cả trong ánh mắt là sự thoải mái.

Có vẻ anh đã kìm nén lâu, Tỉnh Dĩ nghĩ, bất kể trước mặt cô hay nhà họ Lăng, Lăng Nhạc An không thực sự được là anh.

Nhìn họ nói chuyện thân mật, mặc dù Lăng Nhạc An rất có trách nhiệm giới thiệu Tỉnh Dĩ với mọi người. Tỉnh Dĩ cũng biết tên của bọn họ, nhưng chỉ cần nghe cuộc trò chuyện của họ, Tỉnh Dĩ cảm thấy như thể cô bị ngăn cách bởi một bức tường dày, bức tường này ngăn cách không chỉ thời gian, mà còn là hai lớp người hoàn toàn khác nhau, tuổi thơ khác nhau, môi trường trưởng thành khác nhau, quan niệm khác nhau… Tất cả những điều khác biệt ấy đã tạo nên họ bây giờ.

Cảm giác này giống như một game thủ mới vào nghề lạc vào một trò chơi có tiết tấu cực nhanh. Tỉnh Dĩ muốn uống chút gì đó.

Cô tránh xa tâm điểm của cuộc trò chuyện, đón lấy ly sâm panh từ phục vụ đi ngang qua, không nhấp một ngụm như những người khác mà uống một hơi cạn sạch.

Rượu trượt xuống cổ họng, để lại vị ngọt trong miệng.

Mùi rượu không nồng, Tỉnh Dĩ có chút tiếc nuối nghĩ. Vì vậy, cô lấy một ly mới, lại một hơi cạn sạch.

Thấy cô gái tên Úc Loan kinh ngạc nhìn mình, Tỉnh Dĩ nhếch khóe môi hờ hững cười với cô, sau đó giơ tay không chút lễ nghi dùng mu bàn tay lau đi vết rượu còn sót lại trên khóe miệng.

Lăng Bình Lộ trong chiếc đầm dạ hội màu đen, đến gần nói với Lăng Nhạc An, "Chị mượn Tiểu Dĩ chút."

Lăng Nhạc An nhìn về phía Tỉnh Dĩ, Tỉnh Dĩ gật đầu, chủ động đến cạnh Lăng Bình Lộ. Lăng Nhạc An trả lời chị gái, con của chú hai: "Vâng."

Lăng Bình Lộ cũng đưa cô đi gặp nhiều người. Hôm nay, thực sự Tỉnh Dĩ gặp rất nhiều người, đến giờ cũng không nhớ hết bọn họ. Nụ cười thương mại khôn khéo vẫn treo trên khuôn mặt cô.

Đến khi Tỉnh Dĩ đi xa, Úc Loan vẫn duy trì tư thế đó nhìn theo bóng lưng của cô, qua rất lâu nhưng vẫn bị sa vào ánh mắt đó.

Ánh mắt kinh thiên động địa mà Tỉnh Dĩ để lại trong tâm trí khiến Úc Loan xuất thần sinh ra ảo giác - cô ấy giống như một cơn gió thoảng qua, không một ai trong bữa tiệc này có thể trói buộc được.

Lăng Bình Lộ thấy Tỉnh Dĩ dường như không muốn tiếp tục đi xã giao nữa, vì vậy chủ động mời Tỉnh Dĩ ngồi xuống sofa. Tỉnh Dĩ ngồi cùng cô, nhìn bữa tiệc linh đình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Mặc dù, Lăng Bình Lộ với Lăng Cao Dật cãi nhau kịch liệt cách đây một tháng rồi nhưng hai cha con vẫn duy trì trạng thái bất ổn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô còn không tin bọn họ lại cãi nhau kịch liệt như vậy.

Lăng Bình Lộ là người rất có năng lực, mẹ ruột của cô mất sớm. Lăng Cao Dật phong lưu đa tình, bên ngoài có vô số người tình. Lăng Bình Lộ sớm mất đi sự bảo bọc của cha mẹ. Hiện tại ngoài số cổ phần công ty rải rác trong nhà họ Lăng, phần lớn còn lại đều nằm trong tay hai người, Lăng Hồng Hiên và Lăng Bình Lộ.

Anh cả Lăng Thừa Vọng tham gia chính trị, không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình. Những người đàn ông thuộc thế hệ của cha Lăng, hoặc không quan tâm đến công việc kinh doanh của gia đình, hoặc đã sớm rút khỏi trung tâm quyền lực.

Vì vậy, mặc dù Lăng Cao Dật rất giàu có nhưng Lăng Bình Lộ dễ dàng có thể cắt đứt nguồn thu nhập của ông ta. Đây cũng là nguyên nhân khiến hôm đó Lăng Cao Dật thẹn quá hóa giận.

Tỉnh Dĩ thấy Lăng Bình Lộ rất mạnh mẽ, ngay cả khi lúc trẻ nhầm đường lạc lối, để bản thân nước chảy bèo trôi, phụ thuộc vào rượu bia, tình yêu, thú vui, cuộc sống của cô ấy sẽ không như bây giờ.

Lăng Bình Lộ vô thức khiến Tỉnh Dĩ tin tưởng. Tỉnh Dĩ do dự mãi mới nói với Lăng Bình Lộ chuyện Ngụy Thành Lâm cố ý nói những điều đó với Lăng Nhạc An.

Lăng Bình Lộ chăm chú lắng nghe, sau đó an ủi Tỉnh Dĩ: "Đừng lo, Nhạc An sẽ không để tâm mấy lời đó đâu, nó không yếu ớt như vậy.”

Cô lại hỏi: "Tiểu Dĩ, em học chuyên ngành gì?"

“Luật ạ” Tỉnh Dĩ Đáp.

"Ừm, cũng rất tốt, đối với nhà chúng ta mà nói… cả em với Nhạc An học chuyên ngành đều phù hợp. Chị đợi em với Nhạc An tốt nghiệp sớm một chút tới giúp chị. Lăng Hồng Hiên là một tên lười nhác, khiến chị bận, rất bận."

Lăng Bình Lộ xoa xoa vai, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lăng Bình Lộ do dự một lúc, sau đó hỏi: "Tiểu Dĩ, em có nghĩ sẽ phát triển hướng đi sự nghiệp giống anh trai không?"

Tỉnh Dĩ nhìn cô một cách khó hiểu.

Lăng Bình Lộ mỉm cười: "Làm chính trị gia đó".

Có lẽ trong tiềm thức tất cả trẻ con đều không muốn đối mặt với những vấn đề tương lai. Thực sự, Tỉnh Dĩ không nghĩ gì cả, cho nên cứ lắc đầu thôi.

Lăng Bình Lộ khẽ gật đầu, nói: "Không sao, em còn nhỏ, chuyện này có thể nói sau. Bác cả muốn có một cô con gái từ lâu rồi. Bác ấy rất yêu em, nhớ về nhà nhiều hơn nhé, bầu bạn với bác ấy.”

Cô vừa nói, ánh mắt rơi vào điểm nào đó, Tỉnh Dĩ nhìn theo ánh mắt của cô nhìn ra xa hơn một chút. Người mà Lăng Bình Lộ đang nhìn là thím hai.

Tỉnh Dĩ nhớ lại vẻ mặt chế giễu mà cô nhìn thấy trên khuôn mặt Lăng Bình Lộ ngày hôm đó, cô hỏi: "Chị có ghét thím hai không?"

Phục Hoành Lệ không phải là mẹ ruột của Lăng Bình Lộ. Khoảng cách tuổi tác giữa họ chỉ khoảng mười tuổi. Nếu Lăng Bình Lộ trả lời "Có", Tỉnh Dĩ cũng không ngạc nhiên.

Lăng Bình Lộ thu hồi tầm mắt, mím môi, không nói có hay không, cô thản nhiên trả lời: "Không cùng chí hướng, không thể cùng mưu sự mà thôi."

Bữa tiệc tối nay kéo dài đến hơn mười giờ tối, khách khứa lần lượt ra về, bà Vi bảo Tỉnh Dĩ và Lăng Nhạc An trở về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.

Tỉnh Dĩ từ nhỏ đã thích tắm rửa. Nếu hỏi cô điều ở nhà họ Lăng khiến cô hài lòng nhất chính là bồn tắm vừa mới, vừa rộng.

Nhưng hôm nay cô không ngâm mình lâu, ở trong bồn tắm một lúc, cô mặc áo choàng tắm rồi vào giường. Lúc thu dọn quần áo, cô chợt nhớ ra một chuyện, nhưng muộn rồi nên cô về giường nằm kềnh.

Vốn là cú đêm quen làm việc khuya nên giờ không ngủ được. Tỉnh Dĩ nằm trên giường ôm điện thoại, không biết có nên gọi hay không.

Chợt có một cuộc gọi tới, là Từ Lương Khoa.

“Tiểu Khoa?” Tỉnh Dĩ có chút ngạc nhiên, bấm nút nghe, “Cậu chưa ngủ à?”

"Vẫn chưa, tớ với anh Diêm đang ở ngoài. A Cự về nhà rồi ... Cậu ở bên đó sao rồi?"

“Cũng tốt, tớ đang chuẩn bị đi ngủ đây.” Tỉnh Dĩ vừa đi ra ban công vừa nói chuyện điện thoại.

"Khi nào thì cậu về? Tớ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi. Mà cậu ở thành phố A thêm mấy ngày cũng được”.

Tỉnh Dĩ đứng trên ban công nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không có gì ngoài sự vắng vẻ, cô nghĩ rồi nói: “Ngày mai hoặc ngày kia…”

“Tiểu Khoa… mọi thứ ở đây” Tỉnh Dĩ xoay người, dựa vào lan can, đầu ngửa hẳn ra sau, nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời đêm đen kịt. Tỉnh Dĩ nở nụ cười, “Mọi thứ đều vô cùng nhàm chán.”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một âm thanh nhỏ. Tỉnh Dĩ vội quay đầu nhìn sang, liền thấy trong bóng tối có đốm lửa.

Đốm lửa kia quá quen nên Tỉnh Dĩ biết có người ở bên kia đang hút thuốc.

Người sống ở sát vách...?

Đó chẳng phải là Lăng Nhạc An sao? Tỉnh Dĩ thầm nhướng mày.

Ngược lại, Lăng Nhạc An ngây người đứng đó, không biết đã đứng đó bao lâu.

Lăng Nhạc An đột nhiên nhận ra - Tỉnh Dĩ nhìn thấy anh ta đang hút thuốc - anh lo lắng không biết giải thích thế nào, theo bản năng muốn dập tắt điếu thuốc, nhưng động tác khựng lại.

Tỉnh Dĩ không nói gì, rời khỏi ban công về phòng.

Lăng Nhạc An nhìn bóng lưng dứt khoát của cô. Tâm trạng trở nên u ám. Anh có chút cáu kỉnh, nghiến chặt hàm răng.

Nhưng chỉ vài giây sau, Tỉnh Dĩ Lại đi ra, còn đi về phía anh.

Khoảng cách ban công giữa hai phòng không quá xa, khoảng một mét. Một bước người lớn là tới.

Tỉnh Dĩ dựa vào lan can ban công, nhìn thẳng vào Lăng Nhạc An. Cô mỉm cười dịu dàng, sau đó giơ tay, ném mạnh một thứ gì đó vào Lăng Nhạc An.

Vật thể nhỏ đó, dấu vết nó để lại trong không khí đã cắt đứt màn đêm yên tĩnh.

Giây phút này dường như trôi qua rất chậm, Lăng Nhạc An nhìn nó từng chút một bay về phía mình.

Sau đó, Lăng Nhạc An giơ tay lên, bắt lấy nó.

Ban đêm, gió từ hướng Tỉnh Dĩ thổi về phía Lâm Nhạc An, trong gió tràn ngập mùi bạc hà, không biết là mùi dầu gội hay sữa tắm, Lăng Nhạc An đột nhiên không dám thở. Anh nín thở xem Tỉnh Dĩ ném cái gì.

...là một lá bùa hộ mệnh.

Nhìn như được lấy từ một ngôi chùa ở phía nam, có mùi dược liệu thoang thoảng, bên trong có hoa mộc thơm hoặc các loại thực vật khác.

"Sinh nhật vui vẻ".

Bởi vì ban đêm quá yên tĩnh, cho dù Tỉnh Dĩ nói rất nhỏ, nhưng những lời cô vừa nói, từng chữ từng chữ, Lăng Nhạc An đều nghe rất rõ.

Không biết có phải do bắt tấm bùa hộ mệnh hay không mà lòng bàn tay Lăng Nhạc An tê rần. Cho dù nắm chặt tay thế nào cũng không ngăn được cảm giác ngứa.

Trước khi cúp điện thoại, Tỉnh Dĩ thấy Lăng Nhạc An đã bắt lấy tấm bùa hộ mệnh. Vẫy tay với anh, sau đó quay người vào phòng.

"Bớt hút thuốc đi."

Những lời cuối cùng mà Lăng Nhạc An nghe được là những lời sắp tan biến trong gió. Lăng Nhạc An nhìn chằm chằm vào tấm bùa hộ mệnh trong tay, rồi dập tắt làn khói trong cơn gió se lạnh cuối thu.

Từ Lương Khoa ở đầu bên kia điện thoại ngập ngừng, "A Dĩ, sao cậu biết tớ đang hút thuốc?”

Tỉnh Dĩ buồn cười nói: "Thật ra thì không... mà các cậu ngủ sớm đi”.

Chương kế tiếp