Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 13

Chiều hôm sau, Tỉnh Dĩ lên tàu trở lại thị trấn Sơn Nam. Đi suốt một giờ, cuối cùng cũng về đến nhà.

Lúc cô xuống xe, mặt trời còn chưa lặn hẳn, tầng tầng lớp lớp mây phía chân trời nhuộm một màu hồng tím.

Tỉnh Dĩ trở về kịp giờ cơm tối. Khi đẩy cửa vào, cô thấy trong nhà không chỉ có bà Tỉnh mà còn có ông Lý, Diêm Tư Niên, Khâu Cự, Từ Lương Khoa ở đây.

Khâu Cự vừa nhìn thấy cô ở kìa liền hô lên: "A Dĩ! Cậu về rồi!"

"Cháu gái về à."

"A Dĩ, đến, đến đây, vừa đúng giờ ăn tối."

"Chờ mỗi cậu thôi đấy."

Họ lấy bánh kem ra, Từ Lương Khoa vội vàng lấy bật lửa thắp từng ngọn nến, sau đó đưa đến trước mặt cô bảo Tỉnh Dĩ nhanh cầu nguyện.

Tỉnh Dĩ chắp tay, nhắm mắt lại, thầm ước trong lòng.

Hơn mười giây trôi qua, Tỉnh Dĩ mở mắt ra, vui vẻ nói: "Xong rồi!"

Cô lấy một hơi thổi tắt nên. Bà Tỉnh cười vui vẻ, đẩy đĩa vịt om bia mà Tỉnh Dĩ thích ăn đến trước mặt cô.

Từ Lương Khoa ngồi bên cạnh Tỉnh Dĩ, gắp một miếng thịt vịt cho cô, anh cảm khái, thì thầm: “A Dĩ, bà Tỉnh cưng chiều cậu thật đấy.”

Anh nhìn chằm chằm vào miếng thịt vịt: “Từ nhỏ, thích ăn là mẹ cầu liền nấu cho cậu. Bao năm rồi, cậu không chán món này à?”

“Đừng làm phiền tớ.” Tỉnh Dĩ gắp thêm một miếng, “Nhà nào chẳng vậy, trẻ con thích ăn thì người lớn nấu thôi mà”

Từ Lương Khoa không nói, chỉ cười cười, anh cũng gắp một miếng, cố gắng ăn nhanh hơn Tỉnh Dĩ, hai người nhìn nhau chằm chằm bắt đầu so tài.

Khâu Cự thấy hai người họ ăn uống thục mạng, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Kha, A Dĩ, hai người không ăn những món khác à?”

Diêm Tử Niên cũng ngẩng đầu lên, khẽ nói: "...em cũng phải nếm món anh làm chứ.”

Ông Lý vui vẻ nhấp một ngụm rượu, nói với Diêm Tử Niên: "Thôi, cứ kệ chúng nó, khó có được buổi sinh nhật này. Nào, Tiểu Diễm, hai ông cháu ta uống một chén."

Diêm Tử Niên cầm ly rượu của mình lên, cụng ly với ông Lý, cảm thấy mình tiêu đời rồi, anh tự biết tửu lượng mình không tốt. Diêm Tử Niên nháy mắt với Khâu Cự ý bảo Khâu Cự nhớ đưa anh về.

Khâu Cự đáp lại anh bằng cái nhìn đảm bảo.

May hôm nay là rượu gạo có nồng độ cồn thấp, Diêm Tử Niên cũng không uống nhiều nên lúc về vẫn tỉnh táo.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Anh uống rượu nên không thể lái xe. Tỉnh Dĩ đành lấy chiếc xe đạp ra cho anh về. Cũng may Diêm Tử Niên có thể đạp được không thì Tỉnh Dĩ lại phải đưa anh về.

Tỉnh Dĩ ở dưới lầu tiễn bọn họ. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, Khâu Cựu về giờ này cũng không bị mắng. Cô nghĩ rồi đi lên lầu.

Ông Lý cũng về rồi, Tỉnh Dĩ giúp bà Tỉnh dọn dẹp bàn ăn, cô đặt những món còn thừa vào tủ lạnh.

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô đứng dựa vào cửa tủ lạnh nói với bà Tỉnh: "Bà ơi, tấm bùa hộ mệnh đó…" Tỉnh Dĩ lấy tấm bùa hộ mệnh dưới cổ áo ra, chiếc bùa này giống hệt chiếc bùa tối qua cô đưa cho Lăng Nhạc An, "Con đưa nó cho anh ấy rồi."

Tỉnh Dĩ từ nhỏ hay bị bệnh, ốm liên miên hơn một tháng, sau đó bà Tỉnh đến ngôi đền trên núi gần đó xin một tấm bùa hộ mệnh, cô mới đỡ hơn.

Từ đó về sau, mỗi năm trước ngày sinh nhật, bà Tỉnh đều lên núi xin tấm bùa mới cho Tỉnh Dĩ. Bà Tỉnh tin rằng chỉ có như vậy thì thần linh trong chùa mới

phù hộ cho con bé nhà bà.

Nhưng mấy năm gần đây, bà Tỉnh ngày càng già đi, việc leo núi rất khó khăn. Nên mấy năm nay thường là Tỉnh Dĩ tự lên núi thắp hương xin.

Năm nay lúc lên đó, bà Tỉnh bảo Tỉnh Dĩ nếu cô muốn, bà sẽ xin thêm tấm bùa cho thằng nhỏ đó.

Tỉnh Dĩ yên lặng gật đầu, dù sao hai người cùng sinh nhật cũng nên tặng Lăng Nhạc An thứ gì đó.

Vốn tưởng không có cơ hội tặng, ai ngờ trùng hợp như vậy.

Bả Tỉnh nhìn cô đeo tấm bùa rất vui mừng, nhìn Tỉnh Dĩ cao gầy mảnh khảnh, bà Tỉnh tràn ngập hạnh phúc nói: “Bảo bối, tuổi mới bình an.”

Tỉnh Dĩ cọ cọ, làm nũng với bà Tỉnh như một đứa trẻ.

Kỳ nghỉ còn vài ngày nữa, Tỉnh Dĩ ở thị trấn Sơn Nam thu âm, chỉnh sửa video, chơi điên cuồng với đám Từ Giang Khoa.

Khâu Cự lấy laptop của mình, tìm kiếm tên ban nhạc của họ trên mạng, nhưng không tìm thấy gì ngoài các bài hát. Tâm trạng anh rất phức tạp, thở dài, không hài lòng.

Diêm Tử Niên đang chỉnh sửa video, thấy Khâu Cự thở dài, liền nghiêng người xem anh đang làm gì. Diêm Tử Niên mở tài khoản của ban nhạc, trong số tất cả các video, video có nhiều lượt xem nhất là "Yêu giang sơn nhưng yêu người đẹp hơn".

Lúc Tỉnh Dĩ hát bài đó có mỗi nhạc cụ là cây đàn guitar của Tử Lương Kha, Diêm Tử Niên gõ bàn và Khâu Cự đệm nhịp. Nhưng được cái bầu không khí tốt nên số lượt xem đã vượt qua video đầu tiên của bọn họ.

Tỉnh Dĩ lại gần xem, cô quay đầu nhìn Diêm Tư Niên hỏi: "Anh Diêm, ca khúc anh sáng tác thế nào rồi?"

Diêm Tử Niên xoa cằm, trả lời: "Bài hát đó vẫn chưa được phát hành ... chúng ta sẽ đăng trực tiếp lên mạng hay tìm một công ty thu âm?"

Ba người họ chụm đầu vào nhau mỗi người một câu, không ngừng thảo luận. Trưởng nhóm Từ Lương Khoa lại thản nhiên nhất. Lúc mọi người đang nói chuyện còn gảy đàn guitar khiến Khâu Cự tức giận đến mức giật lấy cây đàn.

Cuối cùng quyết định tìm một công ty để phát hành bài hát này. Trong ban nhạc Diêm Tử Niên giống như một bà mẹ đơn thân vừa là cha vừa là mẹ. Gõ trống, viết nhạc, còn phụ trách cả chỉnh sửa video, đăng bài, trở thành ‘tay sai’ của cả đám.

Tỉnh Dĩ hỏi anh có cần giúp gì không, nhưng Diêm Tử Niên luôn xua tay. Trong mắt anh luôn coi ba người họ là trẻ con. Thà tự mình làm chứ chả trông chờ gì vào chúng.

Từ Lương Khoa nói đùa với anh: "Anh Diêm, với cái tính cố chấp làm việc một mình của anh, sau này anh sẽ trở thành một ông già khó tính không thể sống cùng bọn trẻ đâu. "

Khâu Cự suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Anh Diêm, em nguyện ý chăm sóc anh về già.”

Diêm Tử Niên bị họ trêu chọc, cười mắng: "Cút xéo. Làm như anh hơn bọn em mấy chục tuổi ấy, anh mới 27 tuổi thôi! Chưa tới sinh nhật 27 nữa nên làm tròn là 25 tuổi.”

Tỉnh Dĩ phá lên cười. Trong tiếng ha ha của cô ấy, Diêm Tử Niên cũng cười, nhưng vừa cười vừa nghiến răng.

Diêm Tử Niên lần lượt búng vào trán ba đứa trẻ khiến ba người im bặt.

***

Sau kỳ thi giữa kỳ, Tỉnh Dĩ ít dịp gặp Khâu Cự ở trường, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp anh trong các hoạt động của câu lạc bộ võ thuật. Học chuyên ngành lâm sàng rất bận nên Khâu Cự cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Tỉnh Dĩ hỏi Khâu Cự bận thế sao vẫn tham gia clb võ thuật.

Khâu Cự nghiến răng, trả lời: "Tập luyện cơ thể để sau này tớ còn nhảy hip-hop đường phố."

Tỉnh Dĩ cười ha hả.

Thật ra Tỉnh Dĩ biết Khâu Cự không dám từ chối chủ nhiệm câu lạc bộ, một mặt là do anh mềm lòng, mặt khác là do Khâu Cự nhát nên mãi không nói được câu "Không" với chủ nhiệm.

Khâu Cự rất sợ nếu anh ta mà đề nghị rời câu lạc bộ, liệu chủ nhiệm có đuổi theo ngàn dặm bóp nát đầu anh không.

Tỉnh Dĩ vừa kết thúc buổi học thì Nhung Lương Cát gọi cô lại.

Tỉnh Dĩ có ấn tượng sâu sắc với anh ta. Nam sinh này là là bạn cùng lớp, vượt thành tích học tập của cô. Nhưng Nhung Lương Cát dường như không giỏi giao tiếp, hoặc không muốn giao lưu với mọi người. Vậy nên Tỉnh Dĩ cũng ít nói chuyện với anh ta.

Tỉnh Dĩ thắc mắc nhìn Nhung Lương Cát. Nhung Lương Cát mặc áo sơ mi, quần tây trông như một luật sư chuyên nghiệp. Anh đẩy cặp kính, hỏi: "Bạn học, gần đây chuyên ngành chúng ta tổ chức cuộc thi, cậu có hứng thú tham gia không?"

Tỉnh Dĩ suy nghĩ một chút, hình như trong nhóm lớp có thông báo như vậy, cô gật đầu hỏi: “Ý anh là muốn thành lập một đội?”

Nhung Lương Cát cười, đáp: "Một đội cần ít nhất bốn người. Hiện tại có tôi, Lý Đoan Tĩnh, thêm cậu, mới có ba người còn thiếu một người. Để tôi đi hỏi tiếp".

Lý Đoan Tĩnh, cô gái mà Tỉnh Dĩ cũng có ấn tượng, là bí thư của lớp, một tay xách xô nước lên tận tầng ba. Nghĩ đến chuyện này, Tỉnh Dĩ thật không tin nổi.

Tỉnh Dĩ thầm nghĩ, Lý Đoan Tĩnh thích hợp với câu lạc bộ võ thuật hơn cả cô với A Cự...

Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Thiếu người à? Cán sự lớp, cậu xem tôi có thích hợp không?”

Tỉnh Dĩ quay đầu lại nhìn thấy Phàn Chí Hành đang ngồi sau mình.

Phan Chí Hành đã thay khuyên tai thành màu đen tuyền, trông đẹp mà cũng nổi bật.

Nhung Lương Cát nghiêm túc nhìn anh ta, đưa tay ra, nói: "Đương nhiên, hoan nghênh cậu."

Hai người họ bắt tay rồi giới thiệu nhau lần nữa.

Tỉnh Dĩ hơi ngạc nhiên khi thấy Nhung Lương Cát nói chuyện với anh ta rất dịu dàng, thoải mái. Anh ta hoàn toàn không khép mình như cô tưởng tượng, mà rất hướng ngoại. Thái độ khiêm tốn và nghiêm túc của Nhung Lương Cát khi anh ta nói chuyện dễ khiến người khác có cảm tình.

Tỉnh Dĩ còn có chút ngạc nhiên, Nhung Lương Cát quay lại nhìn Tỉnh Dĩ, nói: "Vậy hôm nay đến đây thôi, tôi không làm lỡ thời gian của cậu nữa. Lúc về tôi sẽ thêm các cậu vào nhóm.”

Tỉnh Dĩ làm động tác OK.

Buổi tối, Tỉnh Dĩ lại trở về nhà họ Lăng, bởi vì bà Vi nói ngày mai chú ba và thím ba sẽ đi, còn hỏi Tỉnh Dĩ có về cùng ăn bữa cơm được không.

Bà Vi gọi điện thoại, cũng không nói rõ bọn họ đi đâu.

Thật ra Tỉnh Dĩ cũng không quen chú ba lắm, ấn tượng của cô đối với chú ba là việc quán bán hàng kia, bây giờ nghĩ lại cũng có chút ngại.

Nhưng vì chú ba và thím ba sắp phải đi, chắc canh ta cặp song sinh cũng ở đó. Nghĩ được gặp cặp song sinh, Tỉnh Dĩ đạp xe đạp hãng Phượng Hoàng về nhà cũ của nhà họ Lăng.

Lúc Tỉnh Dĩ tới, hầu như con cháu trong nhà đã đông đủ cả.

Giờ Tỉnh Dĩ mới gặp hai đứa trẻ nhà họ Lăng, Lăng Kình Vũ và Ngải Phi Sơn, mà dịp trước cô chưa gặp.

Cả hai đều giống mẹ đến năm, sáu phần. Một đứa mười tuổi và một đứa mười lăm tuổi, cả hai cậu nhóc đều rất trầm tính, ít nói. Mà Lăng Kình Vũ ít nói hơn Ngải Phi Sơn. Không biết có phải đang tuổi dậy thì không mà cô cảm thấy Lăng Kình Vũ khá lạnh lùng, âm trầm.

Tuy nhiên, hai cậu nhóc đều được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, thím hai và thím ba đều xinh đẹp. Giờ hai nhóc còn nhỏ nhưng có thể đoán sau này lớn lên tướng mạo như nào rồi.

Tâm trạng của Tỉnh Dĩ luôn rất bình tĩnh, ngay cả khi nhìn thấy chú hai. Chỉ khi nhìn thấy Lăng Nhạc An đeo chiếc bùa hộ mệnh ở cổ, cô hơi ngạc nhiên.

Lăng Nhạc An vừa vào cửa đã nhìn thấy Tỉnh Dĩ, thấy cô đi tới, Lăng Nhạc An chẳng biết vô tình hay cố ý ngồi dịch vào, để một khoảng trống trên ghế sofa.

Tỉnh Dĩ đi được nửa đường thì Lăng Bình Lộ bảo người giúp việc chuyển một chiếc ghế khác để Tỉnh Dĩ ngồi cạnh cô.

Lăng Bình Lộ giới thiệu em trai cùng cha khác mẹ của cô Lăng Kình Vũ với Tỉnh Dĩ, Lăng Bình Lộ chỉ vào Tỉnh Dĩ, nói với Lăng Kình Vũ: "Đây là chị em."

Tỉnh Dĩ vốn nghĩ rằng cậu sẽ không nói chuyện với cô. dù sao thì Lăng Kình Vũ trông giống cậu bé ương bướng, nhưng Lăng Kình Vũ thực sự ngoan ngoãn gọi "Chị Tiểu Dĩ".

Đồng tử của Tỉnh Dĩ run lên, cô nhận ra rằng Lăng Bình Lộ không có mối quan hệ tốt với cha, nhưng lại rất thân thiết với người em trai này, cô nói: "Chào em”.

Sau đó quay đầu lại nói với một cậu bé khác trông có vẻ dịu dàng trầm ổn: "Em là Phi Sơn à? Chào em."

Ngải Phi Sơn đang loay hoay với một vật nhỏ mà Tỉnh Dĩ rõ, cậu bé nở một nụ cười dễ thương với mọi người.

Ở đây là mảnh trời hài hòa, chỉ có ánh mắt của Lăng Nhạc An thỉnh thoảng lướt qua. Lăng Bình Lộ khó hiểu nhìn Lăng Nhạc An, tự hỏi sao thằng nhóc này có vẻ bực bội nhỉ.

Nhưng sự yên bình này sớm bị phá vỡ. Chú hai với thím hai thông báo hai người muốn tới sa mạc Sahara một thời gian.

Tỉnh Dĩ:...?

Chương kế tiếp