Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 8

Sau khi chính thức khai giảng, việc đầu tiên chính là nhận quân phục và một loạt những thứ khác.

Năm nay tất cả học viện của đại học Ngũ Hải tổng cộng tuyển được không đến ba ngàn sinh viên, bởi vì dù sao ở thành phố A, đại học Ngũ Hải vẫn là một trường đại học không mấy nổi tiếng.

Học sinh được điểm cao thường sẽ đăng ký vào các trường đại học xung quanh, tuyệt đối sẽ không đến Ngũ Hải, mặc dù văn phòng tuyển sinh đã cố gắng hết sức gọi điện thoại mời chào học sinh, nhưng đại đa số đều bị coi là điện thoại lừa đảo và bị tố cáo.

Thầy Lý của văn phòng tuyển sinh đã đổi ba số điện thoại di động trong mùa hè này.

Đại học Ngũ Hải lại không muốn hạ thấp mức điểm chuẩn trúng tuyển của mình, dẫn đến cuối cùng chỉ tuyển được khoảng ba ngàn người.

Tỉnh Dĩ cầm danh sách chủ nhiệm lớp đưa, phát hiện điểm nhập học của mình không phải là số điểm cao nhất đầu vào của chuyên ngành này, còn có một chàng trai có thành tích cao hơn cô tròn mười điểm, còn người có thành tích hạng ba cũng ít hơn cô vừa vặn mười điểm, xuống chút nữa, thành tích của mọi người không chênh lệch quá nhiều.

Tỉnh Dĩ lại nghiêm túc nhìn phiếu điểm một lần nữa, khó tránh khỏi có chút tò mò về chàng trai tên Nhung Lương Cát này rốt cuộc là người như thế nào.

Chuyên ngành của bọn họ là Pháp luật, theo lý thuyết người có tổng thành tích chuyên ngành đứng thứ nhất và thứ hai sẽ không được phân vào cùng một lớp, nhưng bởi vì bọn họ năm nay chỉ tuyển được hơn ba mươi người cho khoa này, cho nên hai người được phân vào cùng một lớp.

Khi Tỉnh Dĩ còn chưa kịp nhớ tên toàn bộ bạn học, huấn luyện quân sự đã bắt đầu.

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, đã có bạn học bị say nắng mà ngất xỉu, sau đó được các bạn trong lớp đưa qua một bên nghỉ ngơi.

Tỉnh Dĩ bởi vì tố chất thân thể mạnh mẽ, cho nên vẫn chống đỡ được.

Buổi tối hôm đó, Khâu Cự dùng vẻ mặt như đi đưa đám gọi điện thoại tới: "A Dĩ, có lẽ tớ không kiên trì nổi mười lăm ngày."

Anh học ba năm cấp ba, hầu hết thời gian là ở trong phòng không đi ra ngoài, còn thường xuyên trốn tiết không đi học, giống như một ma cà rồng sợ ánh sáng nên không thể bước chân ra khỏi nhà, bây giờ phải trải qua đợt huấn luyện quân sự mười lăm ngày, ngày nào cũng phải đứng cả ngày dưới ánh mặt trời, Khâu Cự cảm thấy chuyện này quá thử thách đối với anh ta.

"Làm gì có mười lăm ngày, không phải chỉ còn mười bốn ngày sao?" Tỉnh Dĩ cười hỏi lại anh ta.

"A Dĩ..." Khâu Cự tiếp tục gào lên, "Aaaaaaaa huấn luyện quân sự khi nào thì kết thúc vậy chứ?!"

Tỉnh Dĩ dựa vào ban công nhỏ trong hành lang, cười nghe anh nói chuyện, bạn học đi ngang qua nhìn thấy cô, tò mò hỏi: "Bạn trai à?"

Tỉnh Dĩ ngẩn người, sau đó nhịn không được nhếch môi nở nụ cười với mọi người, cô tùy ý phẩy tay áo nói: "Không phải không phải, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."

Cô gái kia lộ ra nụ cười đã hiểu, vươn tay ra hiệu OK với Tỉnh Dĩ, cũng không biết là hiểu thật hay đã tự biên tự diễn hiểu nhầm điều gì đó rồi.

Tỉnh Dĩ dùng một cánh tay chống ở phía sau lưng, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Khâu Cự: "Sau này cậu kiểu gì cũng phải đứng trên bàn mổ, ít cũng phải mấy tiếng đồng hồ, đây coi như là trải nghiệm trước cho quen."

Thật ra Tỉnh Dĩ biết Khâu Cự không phải là kiểu người lâm trận bỏ chạy, cậu ta chỉ là muốn có người trò chuyện cùng, miệng oán giận một chút cho nhẹ người mà thôi, trong lòng Tỉnh Dĩ hiểu rõ, cũng sẵn sàng phối hợp với cậu ta.

Việc huấn luyện ban ngày quả thật vất vả một chút, nhưng mà đến buổi tối sẽ trở nên náo nhiệt hơn, huấn luyện viên sẽ kể cho bọn họ nghe chuyện lý thú xảy ra trong quân đội, từ cho heo ăn đến xúc phân, không ít bạn học cười đến ngã nghiêng vào vai người bên cạnh.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cuối cùng, thầy giáo kết thúc buổi nói chuyện bằng một câu: "Làm lính, hối hận hai năm; không làm lính, hối hận cả đời."

Thầy giáo nói xong, học sinh phía dưới lập tức vỗ tay rào rào, lớn tiếng hô "Hay!". Tất cả mọi người đều hô một cách rất hăng hái, trong những tiếng đồng thanh đó có nam sinh, có nữ sinh, tất cả đều giao hòa, cộng hưởng cùng lúc, huấn luyện viên mỉm cười sau đó cho bọn họ giải tán về nghỉ ngơi.

Trong bầu không khí tự do hòa hợp này, Tỉnh Dĩ loáng thoáng cảm nhận được một chút bóng dáng thanh xuân, đây là cảm nhận hoàn toàn khác với ba năm trung học phổ thông.

Tất nhiên không phải buổi tối nào cũng sẽ chuyện trò, có đôi lúc huấn luyện viên sẽ dẫn bọn họ hành quân, trên đường bắt gặp một đại đội khác, sẽ cùng nhau hát vang, thậm chí là ngầm so bì xem đội nào hát to hơn. Nhiều người quá hăng hái còn hát to đến mức khản giọng mất tiếng.

Vì thế ngày hôm sau, lúc Tỉnh Dĩ thức dậy đi làm vệ sinh cá nhân, sẽ nghe thấy âm thanh như hoa như ngọc của mấy bạn nữ đột nhiên biến thành chất giọng ồm ồm như trong thời dậy thì của mấy bạn nam nói với nhau: "Chào buổi sáng..."

Mười lăm ngày, thật ra nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, rất nhanh đã kết thúc như một cái chớp mắt.

Trong thời gian huấn luyện quân sự, Khâu Cự gần như ngày nào cũng gọi điện thoại oán giận huấn luyện viên nghiêm khắc cỡ nào với Tỉnh Dĩ, nhưng khi kết thúc, người lệ rơi đầy mặt, khóc lóc thảm thương, không nỡ chia tay nhất cũng chính là Khâu Cự.

Huấn luyện viên trong lớp Khâu Cự nhìn cậu khóc chân thành như vậy, cũng có chút xúc động, nói với Khâu Cự: "Đừng khóc nữa, đi nhập ngũ đi, chúng tôi đều ở quân đội chờ cậu."

Khâu Cự nghe xong, nước mắt bị nỗi sợ dọa cho ngừng chảy.

Diêm Tư Niên và Từ Lương Khoa nghe Tỉnh Dĩ nói chuyện này, cười mắng cậu ta không có tiền đồ. Từ Lương Khoa cũng nhắc về kỳ quân sự của trường mình, nói kỳ huấn luyện quân sự này chỉ như đùa vui mà thôi, vừa mới đứng được một giờ đã có một đống người nói da của mình bị cháy nắng, yêu cầu nghỉ ngơi, cuối cùng toàn bộ chuyến đi biến thành chỉ có hình thức, còn nội dung không thực hành cái gì.

Nghe thế Khâu Cự rất hâm mộ.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, chủ nhiệm lớp phụ trách Tỉnh Dĩ mở một cuộc họp lớp cho bọn họ, mọi người lần lượt tự giới thiệu, thuận tiện chọn ra ủy ban lớp. Lớp trưởng là một chàng trai rất nhiệt tình, tính cách cậu ta rất cởi mở, lúc huấn luyện quân sự Tỉnh Dĩ có chút ấn tượng với cậu ta, bí thư chi bộ lại là một cô gái thoạt nhìn có vẻ khá trầm tĩnh, nhưng sau khi Tỉnh Dĩ nhìn thấy cô dùng tay không giúp bạn học xách bình nước lên tầng ba, lập tức bị chấn động và phải nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này với cặp mắt khác xưa.

Còn bạn học tên Nhung Lương Cát có thành tích đứng đầu kia, Tỉnh Dĩ rốt cuộc cũng được biết bộ dáng của cậu ta như thế nào. Khi cô đối chiếu tên với người thật, Tỉnh Dĩ có chút kinh ngạc, bởi vì nam sinh này nhìn qua không giống như trong tưởng tượng của cô.

Cậu ta không phải kiểu người có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, cũng không phải loại hình tượng mọt sách điển hình. Vẻ ngoài của Nhung Lương Cát chỉ có thể nói là ưa nhìn, cậu ta rất cao, nhưng lại gầy, quần áo mặc trên người cũng là phong cách phổ thông thường thấy.

Từ cách ăn mặc có thể thấy hoàn cảnh gia đình cậu ta không tốt, hơn nữa cũng không giỏi che giấu điểm này, hoặc là... Cậu ta căn bản không muốn che dấu. Thật ra đối với điều kiện gia đình của cậu ta, trong lòng Tỉnh Dĩ ít nhiều cũng có dự đoán, dù sao nếu như không phải vì điều kiện đại học Ngũ Hải, thành tích của Nhung Lương Cát đủ để đăng ký vào trường học tốt hơn.

Nhung Lương Cát đảm nhiệm chức vụ cố vấn học tập trong lớp.

Tỉnh Dĩ thì chủ động ứng cử chức vụ cố vấn tâm lý của lớp, chức vụ này thậm chí không có ai cạnh tranh với cô cả, không cần bỏ phiếu đã được thông qua. Thế cho nên Tỉnh Dĩ ngược lại có phần nghi ngờ không biết chức vụ mình vừa ứng cử có quá vất vả hay nhiều khó khăn gì đó không.

Chủ nhiệm lớp là thầy Vương, một người còn rất trẻ tuổi, mới qua đầu ba mươi, thầy Vương nói khóa sinh viện bọn họ là khóa sinh viên đầu tiên của mình, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Thầy Vương phụ trách dạy bọn họ môn "Pháp luật đại cương", trong tiết học đầu tiên, thầy Vương chưa hề giảng gì về kiến thức của môn học, chỉ giới thiệu cho sinh viên cấu trúc điểm cuối kỳ và phần trăm điểm thường xuyên. Trong vài phút cuối của khóa học, ông đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Ông đứng trên bục giảng, chăm chú nhìn các sinh viên dưới bục giảng, nói với họ: "Mọi người đang ngồi đây, sau này đều sẽ trở thành một thành viên trong xã hội, trong số mọi người, có người sẽ ra nước ngoài du học tiếp, đi ra thể giới để tiếp thu thêm nhiều kiến thức bổ ích hơn, có người sẽ đứng trên tòa án, thể hiện ý nghĩa của công lý và pháp trị, nhưng mặc kệ sau này mọi người có làm nghề này hay không..."

Thầy Vương đặt tay lên quyển "Pháp luật đại cương" trên mặt bàn, "Tôi hy vọng các bạn sẽ nhớ về sứ mệnh ban đầu của mình, đừng để điều gì ảnh hưởng đến việc học và lương tâm của mình. Người nghèo tự cứu lấy mình, người giàu cứu lấy thế giới… Tôi hy vọng tất cả các bạn ở đây sẽ luôn có lòng dũng cảm để đối mặt với cuộc sống. Được rồi, tan học."

***

Ngày qua ngày như thường lệ, chuyện duy nhất khác biệt đó chính là các hoạt động trong trường học rục rịch bắt đầu.

Diễn đàn trường đại học Ngũ Hải khởi tạo cuộc bình chọn hoa khôi trường.

Khi Tỉnh Dĩ biết được tin tức này, cô đang ở trong lớp học "Nhập môn Pháp luật", cho nên lúc Khâu Cự gọi điện thoại tới nói cho cô biết cô đang đứng đầu trong cuộc bỏ phiếu, Tỉnh Dĩ còn không kịp phản ứng là chuyện gì.

Khâu Cự ở đầu bên kia điện thoại thao thao bất tuyệt nói mình nhất định sẽ kéo vé cho cô, danh tiếng hoa khôi trường cô nhất định sẽ lấy được!

Tỉnh Dĩ đối với hành động trẻ con của anh ta có chút bất đắc dĩ, mở diễn đàn trường ra nhìn thoáng qua, phát hiện tấm ảnh phía dưới tên mình là ảnh thời trung học. Tỉnh Dĩ híp mắt một cái đầy nguy hiểm, chậm rãi mở miệng: "A Cự, tấm ảnh này..."

Khưu Cự rất lấy làm hãnh diện nói: "Là tớ đã đăng lên đó, tớ cố ý chọn một tấm ảnh đẹp nhất của cậu từ điện thoại di động của tớ rồi."

"Đừng bỏ phiếu cho tớ nữa". Giọng nói của Tỉnh Dĩ rất bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.

Cô vừa gọi điện thoại cho anh ta vừa mở album ảnh trên điện thoại di động ra, lựa chọn kỹ lưỡng trong đó vài tấm hình lúc Khâu Cự mới nuôi tóc dài, sau đó tải lên.

Khâu Cự thấy cô không tức giận, thở phào nhẹ nhõm, lại nói vài câu, sau đó cúp điện thoại.

Bên kia, Tỉnh Dĩ và Diêm Tư Niên thiết lập một phần mềm, bắt đầu điên cuồng bỏ phiếu cho Khâu Cự.

Nửa đêm, tấm ảnh của Khâu Cự từ vị trí vô danh bỗng chốc vọt lên vị trí thứ nhất, ngày hôm sau thức dậy, tất cả mọi người đều thảo luận về mỹ nữ của trường Y.

Khâu Cự lại gọi điện thoại tới: "A Dĩ... không phải cậu không tức giận sao? Huhu không muốn đâu, tớ không muốn làm hoa khôi trường đâu, quá mất mặt..."

"Đâu có..." Tỉnh Dĩ nhướng mày và trả lời, "Tớ đâu có vote cho cậu nữa đâu."

Cô cũng có chút kinh ngạc, mở diễn đàn ra xem, số phiếu của Khâu Cự đã vượt rất xa, tiếp tục điên cuồng tăng lên.

Thật ra tất cả số phiếu sau đó đều là bạn bè bên cạnh Khâu Cự bỏ phiếu cho anh ta, hai ngày trước anh ta vẫn luôn kéo phiếu cho Tỉnh Dĩ, nhân duyên của anh ta tốt, bạn bè bên cạnh phần lớn bị lôi kéo bỏ phiếu mấy ngày, kết quả hôm nay vừa mở ra, người có số phiếu cao nhất lại là Khâu Cự.

Bạn học bên cạnh không để ý tới sự phản kháng của Khâu Cự, khá vui vẻ khi nhìn Khâu Cự gặp nạn, càng lúc càng tích cực bỏ phiếu cho anh ta hơn, thậm chí còn lôi kéo người nhà mình bỏ phiếu cho anh ta.

Cuối cùng, danh hiệu hoa khôi trường lần này rơi xuống đầu Khâu Cự.

Thậm chí sau rất nhiều năm anh ta tốt nghiệp, các đàn em vẫn còn nhớ và nhắc nhiều tới chuyện này.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, các câu lạc bộ trường Đại học Ngũ Hải bắt đầu tuyển thành viên ngay lập tức. Tỉnh Dĩ và Khâu Cự cùng nhau đến sân thể dục để xem "cuộc chiến trăm nhà", các đàn anh đàn chị mời họ đồ ăn đồ uống, nhiệt tình giới thiệu về câu lạc bộ của mình. Kết quả là họ không chỉ đăng ký tham gia câu lạc bộ âm nhạc, mà còn vô tình tham gia một câu lạc bộ võ thuật.

Bà Vi luôn muốn tìm thời gian gọi Tỉnh Dĩ về nhà ăn cơm, bởi vì chuyện của Lăng Cao Dật, bây giờ bà Vi đều gọi Tỉnh Dĩ về nhà bọn họ để tụ tập một bữa đơn giản, chứ không về nhà cũ nữa.

Tỉnh Dĩ dần quen với cuộc sống ở chung với anh cả, anh hai, thậm chí cùng chị dâu cả và Chanh Tử, đứa cháu gái hai tuổi của mình, nhưng từ đầu đến cuối cô không thấy Lăng Nhạc An về nhà.

Có lẽ đối với chuyện về thân thế, không chỉ có một mình Tỉnh Dĩ là không thể tiếp nhận.

Bố Lăng thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm cùng Tỉnh Dĩ, thế nhưng khi đối diện với khuôn mặt tương tự mình, hai người cũng không biết nên nói cái gì với đối phương, tóm lại mấy đạo lý trong cuộc sống của bố Lăng, Tỉnh Dĩ đều tiếp thu, chưa bao giờ phản bác cái gì, cũng chưa từng chia sẻ lời trong lòng mình với ông.

Cuối cùng, bố Lăng sẽ bất đắc dĩ kết thúc cuộc nói chuyện một cách ngượng ngùng, ông nói: "Con và Nhạc An phải ở chung thật tốt, hai con có thể học tập lẫn nhau, trao đổi nhiều một chút."

Lăng Nhạc An theo học tại ngôi trường nổi tiếng nhất thành phố A, Đại học Chi Châu, chuyên ngành của anh là học về tài chính.

Trong nhà có rất nhiều giấy khen và cúp mà Lăng Nhạc An đạt được từ nhỏ đến lớn, xem hết những tấm ảnh kia, cô nhận thấy Lăng Nhạc An từ lúc còn là đứa bé đã rất thích cười, trông rất hóm hỉnh và đáng yêu, nhất định anh được không ít cô gái thầm thương trộm nhớ.

Bất kể là từ trong miệng bố mẹ Lăng, hay là từ phía anh cả anh hai, Lăng Nhạc An đều rất ưu tú. Mỗi khi nhìn thấy bọn họ nói đến Lăng Nhạc An, trên mặt đều mang theo nụ cười, Tỉnh Dĩ những lúc như thế sẽ có cảm giác hơi ngại ngùng, bởi cô nghĩ sự xuất hiện của cô dường như đã cắt đứt nhịp sống bình thường của một gia đình vốn đang yên ả, ấm êm.

Chính cô cũng biết rõ ý nghĩ này hoang đường tới cỡ nào, nhưng nó lại rất mãnh liệt, giống như một cái gai tồn tại trong lòng Tỉnh Dĩ.

Tất cả bắt đầu đều sai, nhưng có thể trách ai đây? Trách bố mẹ Tỉnh sao, nhưng bọn họ cũng đã biến mất trong dòng nước lũ của vận mệnh, có những chuyện, dù người đầu sỏ đã không còn dấu vết, nhưng cuối cùng vẫn phải có người đứng ra gánh lấy mọi thứ.

Chương kế tiếp