Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 11
Trên đường đi, trong lòng Diệp Triều có rất nhiều nghi ngờ, cậu ta suy đoán đây có thể là cái bẫy do Chu Miễn bày ra, tính toán đem toàn bộ thế lực của cậu ta một lưới hốt trọn.

Bằng không cậu ta tìm kiếm lâu như vậy, vì sao không sớm không muộn, lại đúng lúc này truyền tin tức ra.

Điều này khiến cậu ta không thể không hoài nghi, nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

Lục Huyên đã mất tích hơn một tháng, đây là manh mối duy nhất xác định anh ta còn sống, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Chỉ là

Trùng hợp vào đúng thời điểm này, cậu ta đang tính toán thu hồi các thế lực và nhân thủ phân tán bên ngoài lại, đúng lúc này lại có người nói với cậu ta đã tìm được Lục Huyên rồi.

Đã tìm được Lục Huyên, có điều anh ta đã bị mất trí nhớ.

Bởi vì mất trí nhớ, cho nên vẫn luôn không có cách nào liên lạc với bọn họ.

Nếu không phải nhờ bức ảnh chụp kiến trúc kia, bọn họ cũng không thể tìm thấy nhanh như vậy.

Này vẫn chưa tính là gì.

Lại đúng vào thời điểm cô chấp nhận cậu ta, thì đúng lúc này, anh ta lại xuất hiện.

Rốt cuộc là muốn như thế nào nữa.

Chẳng lẽ cậu ta và Vãn Vãn một chút cơ hội cũng không có.

Diệp Triều không tin.

Cho nên lần này, cậu ta quyết định tự mình đi xem thử, muốn tự mình xác định người đó có thật sự là Lục Huyên hay không, anh ta có phải đã thật sự mất trí nhớ hay không.

Nếu là thật, cậu ta nên làm gì bây giờ.

Đưa Vãn Vãn trở lại bên cạnh anh ta sao.

Không, không thể được.

Tuyệt đối không được, cậu ta sẽ không buông tay cô.

Tuyệt đối không.

Ô tô phi vèo lướt qua mặt đường, những chiếc lá lẻ loi rơi rụng trên mặt đất, bị bánh xe đi qua nghiền thành mảnh vụn.

Không biết từ lúc nào, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa, bốn phía xung quanh dần dần bị bao phủ bởi một lớp sương mù, tí tách tí tách, hạt mưa đập vào cửa sổ xe, lưu lại từng đường dấu vết ẩm ướt.

Trước đó khi nhìn người trên tấm ảnh, trong lòng Diệp Triều còn ôm một tia may mắn. Có lẽ chỉ là trông giống nhau mà thôi, không hẳn chính là anh ta.

Nhưng thời khắc nhìn thấy người đàn ông đó, tia hy vọng duy nhất ở tận sâu đáy lòng cậu ta hoàn toàn biến mất.

Diệp Triều gần như có thể kết luận, người đàn ông đang đứng ở trên bến tàu chính là Lục Huyên.

Cho dù đã mất đi ký ức, thì cái cảm giác quen thuộc đã khắc sâu vào xương cốt không thể lầm được.

Anh ta mặc một bộ đồng phục lao động màu xám rộng thùng thình, đứng ở trên bến tàu, xen lẫn trong một đám thanh niên khác, cổ tay áo kéo lên cao, đang ra sức làm việc.

Nhìn từ bên ngoài, ngoại hình của anh ta cùng với Lục Huyên trước đây không có khác biệt quá lớn, nhưng khí chất cùng ánh mắt rõ ràng đã thay đổi.

Anh ta quả thực đã biến thành một người khác, trở nên bình thường, giống một thanh bảo kiếm phủ bụi trần, mất đi tất cả phong quang cùng chói mắt ngày xưa.

Là anh ta, lại cũng không phải là anh ta.

Rõ ràng cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng hiện thực lại quá xa lạ, xa lạ đến mức cho dù đang đứng trước mặt cậu ta cũng không có ấn tượng.

Tầm mắt Diệp Triều theo bản năng dừng lại ở vị trí khuỷu tay, chỗ đó có một vết sẹo dài chừng ngón tay cái, vết sẹo đó vốn dĩ nằm trên ngực cậu ta, là Lục Huyên giúp cậu ta đỡ một dao, cho nên cậu ta mới có thể sống đến bây giờ.

Khi đó Diệp Triều còn rất nhỏ, cũng vì chuyện này mà cậu ta quyết định đi theo Lục Huyên.

Suy nghĩ dần dần đi xa.

Âm thanh gõ cửa sổ đánh thức Diệp Triều đang đắm chìm trong hồi ức, cậu hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt vừa quen vừa lạ bên ngoài tiến đến gần, dùng giọng nói cực kỳ xa lạ nói với cậu: “Anh ơi, có thể phiền anh lui xe về sau khoảng 2 mét được không, anh đang cản trở đường đi của chúng tôi”.

“Anh có nhận ra tôi không ?” Diệp Triều mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm anh ta, giọng điệu gần như tĩnh mịch, biết rõ anh ta mất trí nhớ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.

Người thanh niên trước mặt nghi hoặc lắc lắc đầu: “Anh là người nổi tiếng sao, hình như tôi chưa từng nhìn thấy anh”.

“Không phải, có lẽ tôi nhận nhầm người, anh rất giống một người anh của tôi. Mạo muội hỏi một câu, anh tên là gì, trong nhà còn có người thân nào không ?”

Diệp Triều nắm chặt tay lại, chỉ định tùy ý hỏi một câu, không nghĩ tới giờ phút này tâm tình lại trở nên khó chịu như vậy.

Một mặt cậu hy vọng anh ta có thể khôi phục ký ức cùng cậu trở về, một mặt lại âm thầm cầu nguyện, tốt nhất anh ta đừng bao giờ nhớ lại, vĩnh viễn không cần trở về.

Cậu biết chính mình rất xấu xa, cũng biết làm vậy rất có lỗi với anh ta, chỉ là cậu không muốn buông tay.

Sẽ không bao giờ buông tay.

Lo lắng cùng sợ hãi, áy náy cùng chột dạ, những cảm giác này cứ liên tục chồng chéo lên nhau, Diệp Triều cảm thấy bị áp bức đến mức không thở nổi.

Cậu yêu Vãn Vãn, muốn gặp cô, muốn ôm cô, muốn hôn lên môi cô, muốn ở bên cô mỗi ngày, rất muốn, muốn tới phát điên.

Nếu không có cô, cậu ta thật sự sẽ điên mất.

Cho nên, cậu ta sẽ không buông tay.

Người thanh niên trước mặt không biết được những suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng cậu ta, anh ta cảnh giác liếc nhìn một cái, ánh mắt có chút không tin tưởng, do dự mãi mới mở lời giải thích: “Mọi người ở đây đều gọi tôi là A Ngộ, người thân trong nhà tôi cũng không rõ lắm”.

“Nói vậy nghĩa là sao?” Diệp Triều nhìn anh ta.

A Ngộ cau mày, tựa hồ không hiểu nổi tính tình thích dò hỏi của kẻ có tiền: “Khoảng một tháng trước tôi bị tai nạn xe, những chuyện trước đây đều quên cả rồi”.

Tai nạn xe cộ ?

Sao lại là tai nạn xe cộ, rõ ràng là bị ám sát.

“Vậy hiện tại anh đang ở đâu ?”

“Trong nhà một người bạn”.

“Bạn thế nào ?”

“Chuyện này hình như không liên quan gì đến anh”. Giọng điệu anh ta có chút cường ngạnh, có vẻ rất không vui.

“Xin lỗi, tôi hỏi quá nhiều rồi”. Diệp Triều xin lỗi một câu, rũ mắt che giấu dáng vẻ mất tự nhiên.

Do dự một lát, cậu ta lại hỏi: “Vậy anh có nhớ cô gái nào tên Giang Vãn Ninh hay không ?”

Giang Vãn Ninh.

“Không biết”.

Cái tên này thực ra có chút quen tai, quen đến mức khi vừa nghe thấy, đáy lòng hiện lên một tia rung động khó chối bỏ.

Loại cảm giác này vừa xa lạ, nhưng cũng vô cùng quen thuộc, giống như đã hằn sâu vào xương tủy.

Có thật là không quen biết hay chỉ là tạm thời quên mất.

A Ngộ định thần, giống như đang cố gắng nhớ lại, nhưng não hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi.

Một lúc lâu sau, anh ta đành từ bỏ.

Nếu thật sự khắc cốt ghi tâm, chắc hẳn sẽ không dễ dàng quên như thế.

Huống chi Vi Vi đã nói, anh ta lớn lên ở vùng ven biển, hai mươi tuổi đi đến tỉnh thành khác làm công, ở bên ngoài lăn lộn mấy năm, bởi vì bị tai nạn xe nên gặp lại cô ấy, được cô ấy đưa về nhà, vẫn luôn ở lại đây sống đến bây giờ.

Những việc trước đây sau vụ tai nạn đã quên mất, nhưng Vi Vi nói, quên đi cũng là một cơ hội để bắt đầu lại, nếu đã quên đi quá khứ, chi bằng từ giờ trở đi, cố gắng sống tốt cho tương lai.

Không phải anh không hoài nghi cô ấy, nhưng Vi Vi lại đi lừa anh ta sao, Vi Vi đối xử tốt với anh ta như vậy, huống chi, anh ta đâu có gì đáng giá để lừa.

A Ngộ nhíu mày, nét mặt có chút hờ hững, lại hơi bực bội, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại hỏi nhiều như vậy.

Diệp Triều nhìn vẻ mặt hoang mang của anh ta, biết rõ anh ta đã quên mất cô, biết rõ cô nhất định sẽ khổ sở, nhưng đáy lòng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy may mắn.

Cậu ta vẫn còn cơ hội.

Diệp Triều ra hiệu tài xế cho xe lui về phía sau mấy mét, A Ngộ nhìn cậu ta gật đầu, thay cho lời cảm ơn, rồi chạy lại chỗ mấy người anh em tiếp tục làm việc.

Diệp Triều định thần lại, im lặng hồi lâu, ánh mắt âm thầm dõi theo bóng dáng đang đi xa dần, dáng vẻ suy tư.

Tài xế quan sát sắc mặt Diệp Triều qua kính chiếu hậu: “Đại ca, chúng ta có đi không?”

“Ừ”. Cậu ta nhàn nhạt lên tiếng.

Tháng mười trời rất nhanh tối, vùng duyên hải thành thị chịu ảnh hưởng biến đổi khí hậu nên sắc trời càng nhanh chóng ảm đạm, mưa bụi ngoài cửa sổ có xu hướng ngày càng nặng hạt.

Rõ ràng đang vào thời điểm tan tầm, nhưng trên quốc lộ xe cộ đi lại phá lệ thưa thớt dần.

Trong xe tràn ngập mùi khói nồng đậm, Diệp Triều hạ cửa kính xe xuống, không khí được lưu thông, lúc này mùi khói bên trong xe mới dần tản đi.

“Đại ca, đã tìm được Lục ca rồi, chúng ta có báo cho chị dâu biết không ?” Lời vừa nói ra bầu không khí trong xe bỗng trở nên khẩn trương, người ngồi phía sau nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.

“Không được, tuyệt đối không được nói với cô ấy”.

Cậu ta không hề nghĩ ngợi gì, lời nói thốt ra theo bản năng.

Không thể nói, thật vất vả lắm mới có cơ hội, không thể để mọi chuyện bị phá hỏng vào lúc này.

Tuyệt đối không được.

Cậu ta nhất quyết không cho phép kẻ nào phá hỏng cơ hội lần này, không kẻ nào được phép cướp cô đi, bao gồm cả Lục Huyên.

Thấy sắc mặt tài xế có chút cổ quái khó hiểu, Diệp Triều quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thâm thúy xa xăm, không chút nào che giấu dục vọng chiếm hữu.

“Hiện tại anh ta vẫn chưa khôi phục ký ức, chuyện này tuyệt đối phải giữ kín không được nói cho bất cứ người nào”.

Tài xế cảm giác đầu mình có chút choáng váng, giống như vừa biết được một bí mật ghê gớm.

Đại ca của bọn họ chẳng lẽ đã thích chị dâu của mình rồi sao.

Chuyện này phải làm sao bây giờ.

Tài xế gật gù: “Em biết rồi, đại ca, chuyện này trừ hai người chúng ta ra sẽ không có ai biết nữa”.

Diệp Triều nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đúng vậy, theo dõi nhất cử nhất động của Chu gia, đừng để bọn chúng phát hiện ra. Mặt khác, phái người đi theo bảo vệ anh ta cho tốt”. Trước mắt cậu chỉ có thể làm như vậy.

“Đại ca yên tâm”.

Ngoài trời mưa tí tách không ngừng, về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối.

Cậu ta không bật đèn, bóng tối bao trùm bốn phía, trong căn phòng trống rỗng chỉ có một mình cậu, có vẻ cô tịch.

Người chưa từng nhìn thấy ánh sáng, sẽ chẳng cảm thấy bóng tối có bao nhiêu gian nan, nhưng một khi được ánh sáng chiếu đến liền không thể chịu đựng được bóng tối hiu quạnh nữa.

Hiện giờ cậu ta cũng giống như vậy, khi chưa yêu cô, cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến cô, nhưng một khi đã yêu rồi thì lại không có cách nào buông bỏ.

Diệp Triều nằm trên sô pha thật lâu, cảm giác dường như đã trôi qua cả thế kỷ, lo âu cùng sợ hãi trong lòng liên tục dày vò cậu ta.

Cậu ta sợ hãi, sợ thứ tình cảm trộm được này sớm muộn có một ngày sẽ bị cướp mất.

Đến lúc đó cậu ta phải làm gì.

Cậu ta theo bản năng lái xe về hướng nhà cô, nhưng khi đến dưới lầu, nhìn bóng dáng lay động tinh tế sau tấm màn cửa, cậu ta đột nhiên muốn rút lui.

Cậu ta sợ cô phát hiện ra chân tướng sẽ hận cậu, sợ bên trong đôi mắt xinh đẹp kia sẽ xuất hiện vẻ chán ghét mỗi khi nhìn mình, chỉ cần nghĩ tới cảnh đó, trong lồng ngực đau nhói tựa như bị dao cắt, vô cùng khó chịu.

Cậu ta đã ngồi ở trước cửa nhà cô không biết bao lâu, nước mưa lạnh lẽo đánh vào mặt từng đợt, cậu cuộn người vòng tay ôm lấy hai chân.

Đột nhiên trên đỉnh đầu nhẹ nhàng truyền đến tiếng gọi, cậu ta còn tưởng mình bị ảo giác.

Mãi đến khi bàn tay mềm mại ấm áp xoa xoa đỉnh đầu cậu, cậu ta mới kinh ngạc phát hiện, đây không phải ảo giác.

Thật sự là cô, cô thật sự đang ở đây.

Cậu ta ngước mắt lên, sắc mặt tái nhợt bày ra một tia tủi thân yếu ớt nói: “Vãn Vãn, tôi rất khó chịu, chị ôm tôi một cái được không ?” Cậu ta khẩn cầu, giọng điệu bất lực.

“Cậu làm sao vậy ? Bệnh rồi sao?” Mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này cô có thể nhìn ra được cậu ta đang rất yếu đuối.

Cô nhíu mày, không nhúc nhích.

Người đàn ông trước mặt đột nhiên áp sát vào cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Không biết, tôi thấy rất khó chịu”. Trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc cậu ta ôm chặt vòng eo của cô, đầu vùi vào trong ngực cô, như người sắp chết đuối cố nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, có chết cũng không chịu buông tay, sức lực lớn đến mức làm người khác sợ hãi.

Vãn Ninh bị động tác của cậu ta làm cho hoảng sợ, cơ thể hơi ngả về sau, cô chớp mắt, khẽ cắn môi, trên mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên.

Người đàn ông trước mặt vẫn gắt gao ôm lấy cô.

Lát sau, cô làm động tác như đang trấn an, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu ta, xoa xoa vành tai giống như dỗ trẻ con, giọng nói vô cùng ôn nhu: “Ngoan nào, cho dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cứ vào nhà trước đã, được không ?”

Thân thể trước ngực đột nhiên cứng đờ, Vãn Ninh nhìn cái đầu đang chôn vùi trước ngực mình, lỗ tai của cậu ta dần dần ửng đỏ với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được.

“Được”. Cậu ta buông cô ra, gục đầu xuống, choáng váng đáp một câu.

Vãn Ninh cong cong môi, khóe mặt lộ ra ý cười tươi đẹp, sau đó nắm lấy tay cậu ta, kéo người đang ngồi xổm trước cửa vào trong nhà.

Nhớ lại bộ dạng và giọng điệu như dỗ con của cô, Diệp Triều lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu ta nhanh chóng liếc nhìn cô, có chút không thể tin được người vừa ở trong ngực cô làm nũng chính là cậu, bất tri bất giác nói: “Tôi không phải trẻ con”.

Vãn Ninh chớp mắt, làm bộ như không nghe thấy câu phản bác vừa rồi, cô hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải công ty có vấn đề gì không?”

Có thể khiến cậu ta bày ra thần sắc yếu ớt thế này tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, hoặc là công ty phá sản, hoặc là cậu ta đã tìm được Lục Huyên.

Nếu là vì công ty phá sản, hiện tại cậu ta sẽ không rảnh rỗi đến gặp cô, không phải chủ nợ ập đến thì Chu Miễn cũng sẽ nhân cơ hội chơi chết cậu ta, công ty không phá sản, như vậy chính là vì cậu ta đã tìm thấy Lục Huyên rồi.

Cô khẽ nhướng mày, ở góc độ cậu ta không nhìn thấy lộ ra nụ cười ôn nhu động lòng.

Nhanh như vậy đã tìm được rồi sao.

“Nếu tôi phá sản, Vãn Vãn, chị có nuôi tôi không ?” Cậu chớp chớp mắt, ngước lên nhìn cô.

“Không”.

Thật sự là không nha, sao cô dám nuôi một con sói ăn thịt người không nhả xương bên cạnh, cô cũng không phải kẻ chán sống.

Vãn Ninh hơi lắc đầu, nét mặt nghiêm túc.

Biết rõ cô không có tình cảm sâu đậm với mình, nhưng thẳng thừng cự tuyệt như vậy thật sự làm người khác tổn thương.

Diệp Triều trì trệ, đôi lông mày cau lại, vẻ mặt đầy oán trách trừng nhìn cô: “Tôi đã khổ sở như vậy, chị an ủi tôi một câu cũng không được”.

Dáng vẻ giận dỗi giống y như trẻ con, cô nhịn không được khẽ bật cười: “Ha ha, nếu cậu thật sự phá sản, vậy tôi chỉ còn cách đem cậu đi bán”.

“Dù sao thì trông đẹp như vậy, một đêm chắc cũng dễ dàng kiếm được 700 tệ”. Cô duỗi tay gãi gãi cằm cậu ta, giọng nói dịu dàng.

Cậu trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Chỉ có 700 tệ ? Tôi đẹp trai như vậy, một đêm chỉ đáng 700 tệ thôi sao?”

“Thế cậu muốn bao nhiêu, một đêm 7000 tệ thì tôi không có đâu”. Cô híp mắt.

“Ít nhất cũng phải được 1000 tệ”.

Vừa dứt lời, cậu ta bỗng hồi phục tinh thần, lại hỏi: “Chị muốn bao nuôi tôi sao ?”

Đùa làm gì, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô sẽ mua cậu ta về, sau đó đánh nát hết tôn nghiêm của cậu ta, biến cậu ta thành người hầu trung thành nhất của cô, để đến chết cậu ta đều nhớ kỹ cô tốt thế nào.

Mùi hương thơm mát nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi cậu, cảm nhận được trong lồng ngực có chút mềm mại, gương mặt hơi nóng lên: “Nếu là chị bao nuôi thì không cần đưa tiền, ngược lại toàn bộ tiền tôi có đều nộp hết cho chị”.

Vãn Ninh liếc hắn một cái, sau đó duỗi tay nhéo hai cái má mềm mềm: “Cậu đang nghĩ cái gì mà mặt lại đỏ lên như vậy”.

“Không có, tôi có nghĩ gì đâu”. Cậu vội quay mặt đi chỗ khác, che đi vẻ mất tự nhiên.

“Mau buông tôi ra đi”.

“Ừm”.

Cậu bất đắc dĩ lên tiếng, liếc đến chiếc áo sơ mi có chút ẩm ướt trên người cô, bên tai lập tức hơi nóng lên.

“Chị, chúng ta…”

Hiện tại rốt cuộc tính là quan hệ mờ ám, quan hệ bạn bè, hay là ở giữa giai đoạn cảm nắng chuyển thành người yêu ?

“Hửm?”

“Không có gì”.

Cậu thở hắt ra một hơi, chung quy vẫn không đủ can đảm nói ra những lời này, không phải không thử xác định được với thứ tình cảm này, mà là không tin tưởng chính bản thân mình, cậu căn bản không nắm chắc cảm tình của cô đối với mình rốt cuộc là tình yêu nhiều hơn hay tình thân nhiều hơn.

Dường như cậu ta cũng biết, trong mắt cô, cậu vẫn giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn.

Cậu ta nhất định phải làm cô ý thức được, cậu ta là một người đàn ông bình thường, là người đàn ông luôn ái mộ và mơ ước cô, cậu ta phải khiến cô nhìn thẳng vào sự tồn tại của mình.

Vốn dĩ cậu ta không có nhiều thời gian, nhưng việc Lục Huyên mất trí nhớ vừa vặn cho cậu ta thêm cơ hội.

Ở bên nhau thời gian càng lâu, cậu ta càng không nỡ rời xa cô, trước kia chưa bao giờ trải qua cảm giác tương tư một người, hiện giờ cuối cùng đã có thể cảm nhận được.

Cậu ta cười đau khổ, rõ ràng cô đang ở ngay trước mắt, thế nhưng cậu ta vẫn luôn cảm thấy không đủ, rốt cuộc đến khi nào mới có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cô, trước mặt tất cả mọi người đưa ra lời tuyên bố cô thuộc về mình.

Nghĩ đến Lục Huyên, ánh mắt Diệp Triều dần lạnh đi.

Nếu đã quên rồi, vậy thì dứt khoát một chút, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô và đừng bao giờ trở về nữa.

Cậu ta chỉ cần thời gian một năm, chỉ một năm là đủ.

Cậu ta sẽ hoàn toàn thay thế vị trí của Lục Huyên trong lòng cô, sau đó cùng cô kết hôn, sinh một đứa trẻ vừa có nét giống cô vừa có nét giống cậu, bọn họ sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau.

Chỉ cần kết hôn, cô sẽ không bao giờ có thể rời khỏi cậu ta nữa, phụ nữ đều là sinh vật cảm tính, Vãn Vãn nhất định sẽ mềm lòng.

Một khi kết hôn và có con, giữa hai người sẽ có ràng buộc, cho dù Lục Huyên nhớ lại mọi chuyện, cho dù cô biết anh ta còn sống, cô cũng không có cách nào rời bỏ cậu.

Đối với một người phụ nữ, con cái và gia đình mới là quan trọng nhất, đến lúc đó, chỉ cần cậu ta nhận sai với cô, sau đó cầu xin cô tha thứ, một nhà ba người họ nhất định sẽ thật hạnh phúc.

Chính vì vậy, cậu ta cần thời gian một năm, trong khoảng thời gian này cậu ta sẽ sắp xếp tốt hết thảy mọi chuyện, rồi cùng cô ra nước ngoài kết hôn.

Cậu ta xây dựng nên một giấc mộng cực kỳ tốt đẹp, đẹp đến mức cậu ta không thể chờ được, gấp gáp muốn nhanh chóng bắt tay vào thực hiện.
Chương kế tiếp