Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 12
Vãn Ninh đã nhạy bén nhận ra gần đây Diệp Triều cư xử rất khác thường, cậu ta càng ngày càng dính lấy cô, một bước cũng không chịu rời đi.

Ngoại trừ lúc ra ngoài làm việc hai người không ở cạnh nhau, còn lại hầu như cứ có cơ hội là cậu ta lại chạy đến chỗ cô, “quấn” lấy cô vô cùng nhuần nhuyễn.

Loại hành động ỷ lại này càng khiến cho Vãn Ninh thêm chắc chắn với ý nghĩ trong lòng.

Xem ra Lục Huyên ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta, hoặc là cậu ta thích cô còn nhiều hơn cô tưởng tượng.

Có vẻ như cậu ta thật sự tự cho mình trở thành bạn trai của cô, đưa cô đi ăn cơm, đi xem phim, lúc hai người cùng đi ngắm hoàng hôn, cậu ta sẽ lén nắm lấy tay cô, khi bị cô phát hiện cậu ta sẽ đỏ mặt tía tai cãi là do tay lạnh, cũng sẽ nhân lúc cô ngủ mà trộm hôn lên môi cô.

Cậu ta nghĩ rằng những việc đó cô đều không biết, nhưng trên thực tế tất cả là do một tay cô thúc đẩy.

Cô không ngừng dụ hoặc cậu ta, từng bước một nhìn cậu ta luân hãm, cuối cùng nở một nụ cười đẩy cậu ta vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Đây mới là mục đích của cô.

Mặc dù không phải người yêu, nhưng hai người đã làm tất cả những việc các cặp đôi yêu nhau thường hay làm, Vãn Ninh cũng trải qua những bối rối cùng cảm xúc phức tạp sâu trong nội tâm của một người phụ nữ.

Cậu ta làm cho cô khó xử.

Đối với sự theo đuổi lấy lòng của cậu ta, cô không phải không có cảm giác, chỉ là cảm giác này đối với cảm tình dành cho Lục Huyên trước đây có vẻ quá mức đơn bạc.

Mà Diệp Triều cũng vì biết rõ điểm này, cho nên cậu ta đối xử với cô tốt gấp bội, đến mức khiến cô phiền chán, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt.

Cậu ta không cần cô đáp lại, không ngại biến chính mình thành cái lốp xe dự phòng, chính là vị trí không có chút danh phận.

Phương thức theo đuổi mãnh liệt khó có thể bỏ qua này, Vãn Ninh tự hồ có hơi chút mềm lòng, cô bắt đầu để ý đến cảm nhận của cậu ta, vào thời điểm cậu ta khổ sở sẽ cố tình an ủi, khi cậu ta tuyệt vọng cảm thấy chính mình không có khả năng thành công theo đuổi, cô sẽ lại cho cậu ta chút hy vọng.

Cứ như vậy gieo cho cậu ta mong đợi, rồi lại chẳng thể đưa ra lời hồi đáp.

Mà cậu ta có vẻ như còn cảm thấy cô như vậy mới là tốt nhất.

Cô thật sự rất xấu xa, xấu xa đến tận xương tủy, cứ tùy ý mà giẫm đạp người khác như thế.

Bọn họ đều cho rằng cô là thiên sứ thiện lương, lại không nghĩ tới nanh vuốt ác ma đã sớm bò đến trên cổ, có điều kẻ giẫm đạp người khác trước chính là bọn họ.

Cho nên, bị lừa cũng đáng.

Từ trước đến nay cô luôn có thù tất báo, mặc kệ là ai, đã thiếu nợ cô thì đều phải đòi trở lại.

Không thể vì là sự tình kiếp trước thì có thể dễ dàng quên, ký ức của cô vẫn còn tồn tại, chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, mặc dù không còn ai nhớ rõ, nhưng sâu trong nội tâm của cô đã tạo thành tổn thương mất rồi.

Cảm giác bị vị hôn phu đẩy ra làm bia đỡ đạn, cảm giác bị người khác cường bạo, cảm giác bị người thân bạn bè hiểu lầm, cảm giác một mình cô độc tuyệt vọng đi đến lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Tất cả những điều đó đều là bọn họ nợ cô, chẳng qua cô chỉ lấy lại chút lợi cho mình mà thôi.

Cô trở thành như thế này đều là do bọn họ.

Cho nên bị trả thù là do bọn họ tự chuốc lấy.

Bộ phim kết thúc, hai người một trước một sau rời khỏi rạp chiếu phim, Diệp Triều đi phía trước, cô đi ở phía sau theo dòng người tràn ra bên ngoài, mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà vương lại trên mái tóc, sương mù dần dần bao phủ bốn phía, tạo nên một cảm giác mông lung mờ ảo.

Người đàn ông trước mặt mặc áo len màu quả quýt, khoác bên ngoài là áo khoác dạ màu nâu và khăn quàng cổ màu cà phê, tổng thể kết hợp khiến khuôn mặt vốn đã trắng nõn tinh xảo càng trở nên nổi bật, lông mi mỏng như cánh ve khẽ giương lên, tạo thành cái bóng nhỏ mờ nhạt nơi khóe mắt.

Cậu ta cố ý thả chậm bước chân đợi cô, hai người đi song song, cậu ta vừa đi vừa cười hỏi: “Vãn Vãn, chị có lạnh không ?”

“Có một chút”. Cô theo bản năng ôm lấy cánh tay.

Người đàn ông phía trước lập tức dừng lại, nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay của cô, đem khăn quàng cổ của chính mình tháo xuống quàng quanh cổ cô, cảm xúc ấm áp nhất thời khiến cô có chút ngây người, gương mặt dần dần ửng đỏ.

Cậu ta nói: “Cho chị, có thấy ấm hơn chút nào không ?”

Cậu ta cười tủm tỉm nhìn cô, giọng điệu lộ ra vài phần cường thế cùng bá đạo, thế nhưng nhìn dáng vẻ không biểu tình của cô, cậu có chút lo sợ cô không thích, liền thay cô sửa lại khăn quàng cổ cho ngay ngắn rồi cố tình lui về sau một bước nhỏ.

Hàm răng trắng sáng dưới ánh chiều tà trông có vẻ vô hại.

Vãn Ninh không nhúc nhích, lông mi khẽ run rẩy: “Vậy còn cậu ?”

Cô cho rằng cậu ta nghĩ hơi nhiều rồi, cô sẽ không đem khăn quàng trả lại cho cậu ta, thứ nhất đúng là cô có hơi lạnh, thứ hai nếu cậu ta muốn thể hiện phẩm chất quý ông vậy cứ để cậu ta làm, cô đâu cần phải ngăn cản.

Cô rất khéo hiểu lòng người.

Người đàn ông trước mặt khẽ nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ không thèm để ý: “Tôi không lạnh”.

Lời này đương nhiên là nói dối.

Chẳng qua cô lười vạch trần cậu ta.

Cô cong cong môi, nở nụ cười tươi như hoa quay đầu lại, dáng vẻ dịu dàng nhìn cậu ta, có chút mềm lòng.

“Làm sao vậy?” Bị cô nhìn như vậy có hơi ngượng ngùng, cậu ta chớp chớp mắt, bất đắc dĩ hỏi.

“Không có gì”.

Câu trả lời này khiến cậu ta thất vọng không ít.

Thất vọng vì cái gì ?

Đương nhiên là vì cậu ta nỗ lực lấy lòng như vậy mà cô lại làm như không thấy.

Vãn Ninh mím môi, tầm mắt dừng lại ở chiếc khăn quàng trước ngực, rồi thoáng nhìn qua dáng vẻ chờ mong thấp thỏm của cậu ta, cuối cùng là dời mắt nhìn sang hướng khác.

Cô biết cậu ta đang chờ mong cái gì.

Khổ nhục kế cùng mỹ nam kế.

Một chú chó con đáng thương run bần bật trong gió rét, bất luận là cô gái nào cũng sẽ mềm lòng trước cảnh tượng này.

Nhưng còn với cô, ha ha.

Chẳng khác nào đụng phải bê tông cốt thép.

Cậu ta còn đang nghi hoặc vì sao đột nhiên cô lại không để ý đến cậu ta nữa, liếc mắt liền thấy cô xoay người rời đi, thật sự là có chút đả kích.

Sao lại thành ra thế này ?

Phương pháp nổi tiếng trên Baidu vậy mà một chút hiệu quả cũng không có.

Là do chó con không được ưa chuộng…

Hay là do cậu ta quá xấu đây ?

Không chờ cậu ta hỏi thêm gì, hình bóng phía trước đã đi xa mấy mét, Diệp Triều nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, ánh mắt từng chút từng chút lạnh đi.

Vào lúc cảm xúc của cậu ta đang chuyển từ thất vọng thành tuyệt vọng.

Bóng dáng vốn đã biến mất ở chỗ ngoặt đột nhiên quay lại, đi đến trước mặt cậu ta, yên lặng quét mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó dưới cặp mắt ngoài ý muốn dắt tay cậu ta cùng nhau đi về phía trước.

Diệp Triều có chút khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sung sướng.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động tới gần cậu, này có phải chứng minh những gì cậu ta làm đã có hiệu quả.

Có phải cô cũng có chút thích cậu ta rồi không ?

“Vãn Vãn”. Cậu ta nhẹ giọng nỉ non, theo bản năng nắm chặt bàn tay, tầm mắt dừng lại nơi ngón tay của hai người giao nhau, khóe miệng hơi giương lên.

Cô quay đầu, giống như không ý thức được tâm tình của cậu ta lúc này đang biến chuyển.

“Chúng ta đi ăn cơm thôi”.

Cậu ta gật đầu: “Được”.

Đương nhiên là cô đang cố ý, trước đó làm cho cậu ta thất vọng, sau lại gieo thêm tia hy vọng, cứ như vậy treo cậu ta lên, không cho cậu ta chạy thoát.

Đối với đàn ông, không chiếm được mới là tốt nhất, cô càng biểu hiện kháng cự với cậu ta, cậu ta ngược lại càng cảm thấy cô đáng trân quý.

Ăn cơm chiều xong, sắc trời cũng dần tối.

Nhiệt độ so với ban ngày lạnh hơn không ít, hai người đứng ở phía dưới đèn đường, hơi thở ra không khí hóa thành từng cuộn từng cuộn sương mù.

Vốn dĩ có thể trực tiếp về nhà, thế nhưng Diệp Triều lại cố tình lôi kéo cô đến phụ cận tản bộ, không tiếc hy sinh sắc đẹp, mở to đôi mắt đào hoa dịu dàng thắm thiết nhìn cô, trong mắt tràn ngập khát vọng cùng khẩn cầu.

“Vãn Vãn, chúng ta đi dạo đi”.

Bây giờ trời đang rất lạnh, cô liếc nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một tên ngốc.

“Lạnh lắm”.

Người trước mặt lại không quản nhiều như vậy, cậu ta nắm lấy tay áo của cô không ngừng lắc lư: “Đi với tôi đi, đi với tôi đi, đi với tôi đi”.

Bị cậu ta làm ồn đến đau đầu, Vãn Ninh giãy giụa hai giây, do dự một lát cuối cùng vẫn là bị lôi đi dạo quanh hồ nhân tạo hai vòng.

Tản bộ xong, cậu ta lại kéo tay áo cô tiếp tục năn nỉ không ngừng: “Vãn Vãn, vừa rồi tôi ăn chưa đủ no, đi dạo mấy vòng giờ lại thấy đói bụng, chúng ta đi ăn khuya đi”.

Vãn Ninh: “…”

Ăn xong bữa khuya cậu ta vẫn quấn lấy cô kì kèo: “Vãn Vãn, chúng ta đi dạo phố đi nào”.

“Vãn Vãn, đi nhé”.

“Có phải cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không ?”

“Không có”.

“Thật sự không có ?”

“Thật”.

“Tôi phải về nhà”.

“Ấy, chị từ từ đã”.

Cậu ta kéo tay cô, bộ dạng muốn nói lại thôi, rất giống nàng dâu nhỏ bị người ta ức hiếp.

Vãn Ninh nhếch môi, đêm nay trông cậu ta có vẻ cổ quái, bình thường tuy rằng cậu ta cũng thích quấn lấy cô, nhưng đến thời điểm vẫn sẽ ngoan ngoãn đưa cô trở về.

Hôm nay hình như cậu ta có tâm sự, trông dáng vẻ rất khác thường.

Đợi một lúc lâu cũng chưa thấy cậu ta nói chuyện, cái bộ dạng ngượng ngùng xoắn xuýt này thật sự là hiếm thấy.

Cuối cùng vào lúc hai người chuẩn bị tách ra, cậu ta nhịn không được nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Vãn Vãn, hôm nay là sinh nhật tôi, chị có thể ôm tôi được không, chỉ một chút thôi”.

Cô chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, thì ra là sinh nhật, chẳng trách lại làm ra vẻ thế này.

Cô không mấy kiên nhẫn, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm ôn nhu: “Sao cậu không nói sớm, làm tôi chẳng kịp chuẩn bị quà cho cậu”.

“Tôi không cần quà, chị ôm tôi một lát có được không ?”

Lời nói thật dễ nghe, đặc biệt là cặp mắt tràn ngập tình yêu cùng bộ dáng vẫy đuôi lấy lòng cô, tỏa sáng giống như bầu trời đầy sao.

Thật xinh đẹp.

Cô chính là thích tâm ý nhiệt liệt chân thành như vậy.

Vãn Ninh nhịn không được bật cười, dưới ánh đèn, nụ cười ấy đẹp tựa như vầng trăng sáng phía chân trời, ưu nhã cao quý, cô khẽ cắn môi, trong mắt hàm chứa ba phần e lệ, ba phần quyến rũ cùng một phần dụ hoặc, dáng vẻ cúi đầu càng thêm xinh đẹp động lòng người, khiến cho người đàn ông trước mắt mặt đỏ tới mang tai.

Trong sự mong đợi của cậu ta.

Cô khẽ nâng cổ tay thanh mảnh của mình lên, từ eo xuyên tới sau lưng cậu ta, ôm cậu ta một cái thật nhẹ, rồi nhanh chóng thu tay về.

Diệp Triều thậm chí còn chưa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, vừa kịp ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng quanh chóp mũi, cô đã rời khỏi vòng tay của cậu ta.

Diệp Triều chớp mắt, trong đáy mắt dường như hiện lên tia tiếc nuối, lòng người vốn luôn tham lam, sau khi được ôm, cậu ta lại tiếp tục khao khát nụ hôn của cô.

Đáng tiếc.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cậu ta vẫn chưa đủ chắc chắn cô sẽ chấp nhận tiếp thu cậu ta.

Cho nên, cứ chờ thêm một chút nữa vậy.
Chương kế tiếp