Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 13
Phòng điều dưỡng trên lầu 4 là khu vực dành cho các ca bệnh nghiêm trọng, trong phòng rất yên tĩnh, không khí xung quanh có chút nặng nề, các loại máy móc tích tắc kêu, giống như đang đếm ngược quá trình kết thúc của sinh mệnh, từng chút từng chút mất đi.

Trong phòng bệnh, một cô gái khuôn mặt tiều tụy đang chăm sóc cậu thiếu niên hôn mê.

Đã hai đêm cô ấy không ngủ.

Thiếu niên trên giường bệnh chính là em trai của cô ấy, chỉ mới mười sáu tuổi, hiểu chuyện và trẻ tuổi như vậy, nhưng lại bị giam cầm ở bệnh viện bởi căn bệnh suy tim, vĩnh viễn không thể giống như những bạn bè đồng trang lứa, không thể đi học, vui chơi, yêu đương, thậm chí ngay cả những thay đổi mãnh liệt về tâm trạng cũng không được phép tồn tại.

Cứ sống như một người máy.

Nhưng dù vậy, trái tim mong manh yếu ớt bây giờ cũng sắp chịu đựng không nổi, bác sĩ lại lần nữa thông báo tình hình nguy kịch, cậu ấy cần phải làm phẫu thuật tim càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không sống quá được ba tháng.

Nhưng cô ấy biết lấy đâu ra tiền?

Tiền thuốc men bao nhiêu năm đã khiến gia đình họ lâm vào cảnh túng quẫn từ lâu.

Hơn nữa chi phí phẫu thuật không phải con số nhỏ.

Cô ấy đang thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền.

Có đôi lúc cô ấy còn oán hận cha mẹ đã qua đời vì tai nạn xe cộ, dựa vào cái gì lại giao tất cả cho cô, để cô một mình trên thế gian này gồng gánh chăm sóc cho đứa em trai tuổi còn nhỏ.

Cô ấy vô cùng phẫn uất, nhưng có thể thế nào được, cô vẫn phải chấp nhận, bởi vì dù sao đó cũng là em trai cô ấy, là người thân duy nhất của cô ấy trên đời này.

Cho dù có phải bán bản thân mình đi cô ấy cũng phải cứu em trai.

Khu phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trên hành lang trống trải, một người đàn ông cố tình đè thấp giọng nói chuyện với cô, nội dung lời nói khiến Phùng Vi Vi không thể tin nổi.

Cô ngây người nhìn mỹ nam tuấn tú trẻ tuổi trước mặt.

Cậu ta nói: “Tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí phẫu thuật cho em trai cô, chỉ cần cô đáp ứng với tôi một chuyện, sau khi cuộc giải phẫu kết thúc, mặc kệ có thành công hay không, cô phải ngay lập tức rời khỏi thành phố này”.

Ban đầu cô ấy cho rằng tên này là kẻ lừa đảo, mãi đến khi cậu ta rút ra tấm séc mệnh giá hai trăm vạn.

Cô hơi khó hiểu, chỉ đơn giản như vậy, trên đời lại có chuyện tốt thế sao.

Đó là thứ rất nhiều tiền, chính là hai trăm vạn.

Thấy cô ấy trầm mặc, Diệp Triều nhíu mày: “Không đồng ý sao? Chê số tiền này quá ít à?”

“Không phải, tôi không có ý đó”. Cô ấy lắc đầu, thấp thỏm bất an nhìn cậu ta: “Này cậu, chúng ta có quen biết nhau sao? Tại sao lại muốn giúp tôi? Những gì anh nói vừa rồi đều là sự thật?”

Cô ấy chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ, cũng không biết vì sao cậu ta biết cô cần số tiền lớn để phẫu thuật cho em trai, nhưng nếu những gì cậu ta nói là thật.

Đương nhiên cô ấy đồng ý.

Thấy cô ấy không từ chối, Diệp Triều thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt nhìn cô một chút, dáng vẻ có hơi mất kiên nhẫn: “Những điều tôi nói đều là thật, cô không cần lo rời khỏi đây rồi sẽ không có nơi nương tựa, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa nơi ở và công việc cho cô. Có điều, tôi còn một yêu cầu nữa, đó là mang theo người đàn ông mà cô mới cứu sống gần đây đi theo, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần trở về”.

Cô ấy gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cậu”.

Đây là lần đầu tiên Vãn Ninh tới công ty của cậu ta, mọi thứ khác xa so với tưởng tượng của cô, sảnh chính giữa được bài trí xa hoa nhưng vẫn không mất đi vẻ thời thượng.

Trong tay cô mang theo một chiếc bánh kem bơ tự làm, là món quà sinh nhật trễ, cô muốn cho cậu ta một bất ngờ.

Hai nhân viên lễ tân tiến đến ngăn cản cô, mỉm cười khách sáo: “Xin hỏi cô muốn tìm ai?”

“Diệp Triều có ở đây không?”

Giọng điệu quen thuộc rõ ràng khiến cả hai sững sờ trong vài giây.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, tuy trẻ tuổi nhưng khí chất không tầm thường, ngoại hình minh diễm động lòng người, xinh đẹp như hoa, liền cho rằng cô là một trong số những người theo đuổi phó giám đốc, nghĩ đến trước mắt phó giám đốc vẫn còn độc thân, hai người cười càng thêm lễ phép.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Không có”. Vãn Ninh lắc đầu.

“Thực xin lỗi, nếu chưa hẹn trước thì cô không thể đi vào”.

Nhân viên lễ tân duy trì nụ cười khách sáo.

Vãn Ninh nhướng mày, đối với sự ngăn cản của hai người họ cô không chút nào tức giận, ngược lại còn ôn nhu mỉm cười, dáng vẻ tự nhiên hào phóng: “Làm phiền có thể giúp tôi gọi điện thoại hỏi một chút không ?”

Sau cuộc điện thoại, Vãn Ninh mới từ chỗ thư ký biết được hôm nay Diệp Triều không tới công ty, bởi vì tạm thời có chuyện nên cậu ta đang ở bệnh viện.

Bệnh viện?

Là bị bệnh hay bị thương tích gì sao?

Đêm qua vẫn còn khỏe mạnh, lôi kéo cô chạy ngược chạy xuôi, vậy mà sáng ra đã vào bệnh viện.

Vãn Ninh nhíu mày, cô không tin những lý do thoái thác như bị bệnh hay bị thương.

Vậy vì sao cậu ta lại phải đến bệnh viện?

Suy nghĩ một lát, dường như cô nhớ ra điều gì, sau đó nhấp môi cười.

Là Lục Huyên.

Lục Huyên là người duy nhất bây giờ có thể khiến cậu ta phải bỏ hết công việc chạy vào bệnh viện.

Hoặc là nam chính xảy ra chuyện, hoặc là nữ chính xảy ra chuyện, tuy rằng Diệp Triều là kẻ lạnh nhạt vô tình từ trong xương cốt, nhưng nội tâm lại rất mềm mại, xuyên qua vỏ bọc cứng rắn bên ngoài, nếu là người cậu ta thực sự quan tâm, cậu ta sẽ đối xử với người đó rất tốt.

Ví dụ như cô của hiện tại, hay Lục Huyên của trước kia.

Thật không may nam chính lại là một trong số đó.

Nghĩ đến cốt truyện ban đầu, cậu ta vì muốn bảo vệ Phùng Vi Vi mà cam tâm tình nguyện ở phía sau cô ấy làm cái lốp dự phòng vạn năng, cô vô cùng chờ mong lựa chọn lần này của cậu ta, cũng chờ mong cùng vị hôn phu chạm mặt một lần.

Nếu cậu ta có thể cam tâm tình nguyện bảo vệ nữ chính cả đời, vậy có phải cũng sẽ vì cô mà bảo vệ tình cảm giữa cô và Lục Huyên?

Cô nghiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe, trên tấm kính ẩn hiện khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn thanh tú như ngọc bích, mái tóc đen nhánh buông xuống trước ngực phác họa nên dáng vẻ nữ nhân tuyệt đẹp, khóe miệng cô hơi giương lên, gợi nên một nụ cười dịu dàng.

Tầm mắt cô chuyển ra ngoài cửa sổ, thời tiết bên ngoài trông không tốt lắm, trời đang mưa, những hạt mưa bụi bay lất phất hòa vào sương mù, tạo cho người ta một cảm giác buốt lạnh.

Bệnh viện rất vắng vẻ, sáng sớm ngoại trừ y tá trực ban thì không có ai cả, hành lang lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng gay mũi lan tràn khắp tầng lầu.

Có một loại người trời sinh luôn sáng chói như vậy, bất kể ở đâu trông họ cũng đều xinh đẹp khiến người khác không có cách nào phớt lờ.

Cô cầm chiếc ô màu xanh, từ trong màn mưa chậm rãi đi tới, thanh lịch và duyên dáng, với những đốt ngón tay thon dài trắng nõn. Nếu dùng từ ngữ để biểu đạt thì chính là thiên tử tuyệt sắc, diễm lệ không mê hoặc, thuần khiết không tầm thường, giống như một tinh linh câu hồn đoạt phách, rung động lòng người.

Là một người phàm trần, gặp được mỹ nữ dung mạo xuất chúng nhìn nhiều hơn vài lần cũng là bình thường, nhưng chỉ đứng nhìn vậy thôi, dù sao thì chênh lệch quá lớn, hữu tâm vô lực.

Cô bước vào sảnh, cẩn thận cất ô rồi đi thẳng về phía quầy, không hề để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.

Không giống đến khám bệnh, có lẽ là tìm người.

Ở quầy dò hỏi một lát, vẫn không có được tin tức mình mong muốn, cô ảo não mím môi, định quay người rời đi.

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Thanh âm của người đàn ông rất nhẹ nhàng, giọng nói trầm, ổn định mà nội liễm.

Anh ta nói: “Vi Vi, đừng sợ, có tôi ở đây”.

Anh ta nói: “Vi Vi, cô phải tin tưởng cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ vượt qua được”.

Anh ta còn nói: “Vi Vi, cô đừng lo lắng quá, đã hai ngày cô không chợp mắt rồi, ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi mua đồ ăn cho cô”.

Mỗi một câu lại Vi Vi, kêu tên thật thân mật.

Vãn Ninh cong môi, hơi nhướng mi, tạo nên một đường cong chế giễu.

Thật trùng hợp nha vị hôn phu của tôi.

Nói là trùng hợp, không bằng nói kế hoạch cô tỉ mỉ chuẩn bị quá hoàn hảo.

Sự mỉa mai trong mắt lập tức được thay thế bằng thần sắc khiếp sợ, cô nghiêng người lắng nghe người đàn ông phía sau nói chuyện, tựa hồ không thể tin vào tai mình.

Cô chậm rãi quay lại, khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt của cô tinh chuẩn rơi vào thân ảnh gầy gò phía trước.

Dù đã hai tháng trôi qua, dù khí chất cùng ánh mắt của người kia đã thay đổi, cô vẫn có thể lập tức nhận ra.

Lục Huyên, vị hôn phu thân yêu của tôi.

Anh đã sẵn sàng gặp mặt chưa.

Người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, dáng vẻ lo lắng, cần mẫn an ủi cô ấy.

Còn người phụ nữ thì sắc mặt xanh xao, hốc hác, nước mắt lưng tròng, yếu ớt như bồ công anh lung lay trong gió, dường như chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ vỡ vụn.

Cô ấy dựa vào vai anh ta, anh ta dịu dàng ôm cô vào lòng, dáng vẻ một chút cũng không giống người trong quá khứ.

Nhưng biểu tình đó, khuôn mặt đó, làm sao cô lại không nhận ra.

Cho dù có hóa thành tro cô cũng không quên được.

Cô hơi hé môi, lông mi dài mỏng manh như cánh bướm khẽ rung lên, khóe mắt bỗng chốc trở nên ướt át, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời.

Trong khoảnh khắc đó, ký ức như ngưng đọng, xung quanh phảng phất trở thành phông nền cho hai người họ.

Không nghe thấy, cũng không nhìn thấy thứ gì cả.

Một lúc sau, đôi mắt ướt át nhẹ chuyển động hai vòng, cô hoàn hồn, hướng tới bóng dáng kia gọi: “Lục…” Huyên

Lục Huyên còn chưa kịp thốt lên, cô đã bị người ta bịt kín miệng, nháy mắt cổ họng cũng bị bóp nghẹn, không thốt lên được từ nào.

Bóng người lao lên từ phía sau, dán vào lưng cô, ôm chặt lấy eo kéo cô vào chỗ khuất.

Gần như theo bản năng, Vãn Ninh liều mạng giãy dụa: “Umm…Lục…”

Có người bắt gặp cảnh tượng này, định tiến lên ngăn cản, nhưng bị người đàn ông hung ác trừng mắt, lập tức giật mình không dám nhúc nhích.

Mà người đàn ông đang khom người ở phía xa dường như cũng đã nhận ra điều gì đó, khi ngẩng đầu nhìn, anh ta thoáng thấy bóng lưng quen thuộc lướt qua, như thể đó là ảo giác.

Hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi.

Không biết vì sao, lồng ngực lại dâng lên cảm giác ngột ngạt, xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc.

Diệp Triều run rẩy gắt gao ôm lấy cô.

Rốt cuộc vẫn bị cô phát hiện.

Cậu ta thực sự không nghĩ đến, điều mà cậu ta nỗ lực muốn che giấu cô cả đời lại bị cô phát hiện nhanh chóng và dễ dàng như vậy.

Thống khổ, sợ hãi và nhiều hơn là lo lắng cùng tuyệt vọng.

Phải làm sao bây giờ?

Lần này cô nhất định sẽ không tha thứ cho cậu ta.

“Vãn Vãn, chị nghe tôi giải thích”. Cậu run rẩy, tuyệt vọng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

“Bốp”.

Cô cho cậu ta một bạt tai, sườn mặt trắng nõn tinh xảo của cậu ta nhanh chóng hằn lên vết bàn tay đỏ tươi.

Cô ngước mắt nhìn cậu ta, sự thờ ơ cùng lạnh lùng từ đôi mắt cô khiến trái tim cậu ta băng giá, cô gằn từng chữ một: “Cậu vẫn luôn gạt tôi”.

“Không có, tôi không có lừa gạt chị”. Cậu ôm cô chặt hơn, chật vật nhìn cô, giống như người sắp chết đuối tìm thấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, cậu nhất quyết không buông tay.

Cậu ra sức cầu xin, hèn mọn nhún nhường: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế này, được không?”

Cô vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt vô cảm nhìn cậu, khóe mắt ẩn chứa nước mắt, ngữ khí thất vọng: “Cậu đã tìm được anh ấy từ lâu rồi phải không?”

“Cậu cố ý không nói cho tôi biết đúng không? Cậu rõ ràng biết tôi yêu anh ấy, sao cậu lại có thể làm như vậy?”

Cô lớn tiếng chất vấn, từng câu từng chữ như lưỡi dao bén nhọn đâm vào lòng cậu ta.

Vì sao không thể?

Cậu ta nở một nụ cười gượng gạo khó coi ra sức nắm chặt lấy tay cô.

Cậu ta nói: “Vãn Vãn, tôi yêu chị, tôi không thể sống thiếu chị. Đại ca anh ấy đã mất trí nhớ, anh ấy không nhớ chị là ai, hơn nữa chị cũng thấy rồi, anh ấy đã thích một người khác”.

“Vãn Vãn, chị quên anh ấy đi được không? Hãy thử chấp nhận tôi, cho tôi một cơ hội, có được không?”

Cô gỡ tay cậu ta ra, gằn giọng nói: “Cả đời này tôi cũng không bao giờ cho cậu cơ hội, đồ dối trá”.

“Tôi yêu anh ấy, mặc kệ bây giờ anh ấy yêu ai, hay có biến thành hình dạng gì đi nữa, tôi vẫn sẽ chỉ yêu một mình anh ấy”.

Diệp Triều gần như gục ngã, cậu ta không thể kìm chế nổi nữa, đôi tay dùng sức giữ cô lại: “Không thể được, chị không thể đối xử với tôi như thế được, không thể đối xử với tôi như thế”.

Cậu ta nói: “Vãn Vãn, tôi và chị, chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ đối xử với chị thật tốt, chúng ta cùng về nhà, cùng nhau về nhà đi, được không?”

Cậu ta liên tục van xin giống như một con thú bị ai đó bóp cổ sắp chết, phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng.

Đau đớn mà hèn mọn, cố chấp nhưng bất lực.
Chương kế tiếp