Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 14
Trở lại xe, cậu ôm cô vào lòng.

Hai tay run rẩy chạm vào mặt cô, thấy cô nhắm mắt lại, như thể chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái, cậu đau lòng tới nghẹt thở, rồi cẩn thận hôn lên môi cô.

Nhưng lại bị cô hung hăng cắn một cái, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong miệng.

“Hừm”.

Như thể mất đi cảm giác đau đớn và lý trí, cậu mặc kệ sự phản kháng và vùng vẫy của cô, hết lần này đến lần khác hôn lên môi cô một cách điên cuồng.

Hôn xong, cuối cùng cậu cũng buông eo cô ra, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ nhàng âu yếm trên gương mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi sưng đỏ, trong lòng đầy thỏa mãn.

May mắn thay, cô vẫn là của cậu, cô vẫn ở trong vòng tay của cậu.

Nhưng khi người phụ nữ trước mặt cậu hung hăng trừng mắt nhìn cậu bằng đôi mắt đẹp kia, ánh mắt kinh tởm như đang nhìn kẻ thù của mình.

Anh bỗng mỉm cười đau khổ, đau đớn từ từ trào ra trong đôi mắt, một dòng máu đỏ tươi chảy trên khóe môi lạnh lẽo, cậu nhìn cô, tuyệt vọng và đau khổ.

Hận, hận cậu, dù có hận cũng không quan trọng, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh cậu, dù cho cô có hận cậu cả đời cũng không thành vấn đề.

"Vãn Vãn, Vãn Vãn, Vãn Vãn".

Cậu gọi tên cô hết lần này đến lần khác, như thể bằng cách này cậu có thể giữ được cô.

Đầu ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt cô, nhưng lại bị cô hất ra một cách ghê tởm.

Cậu dừng lại, cô cút rút tay về, lộ ra một nụ cười gượng gạo tự lừa dối mình: "Hôm nay chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chúng ta trở về thôi, trở về để bắt đầu lại, được không? Chị đừng như vậy nữa, đừng ruồng bỏ tôi nữa, có được không?"

"Nhưng cậu đã lừa tôi". Trong giọng nói lạnh lùng không hề có một chút cảm xúc nào.

Cô liếc nhìn cậu với ánh mắt thờ ơ, như thể ngay cả việc nhìn cậu cũng chỉ thêm lãng phí thời gian.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên nói dối chị. Chị có thể đánh tôi mắng tôi, chỉ cần chị có thể tha thứ cho tôi, chị muốn như thế nào cũng được, chỉ cần, chỉ cần đừng đi gặp anh ấy, được không?"

"Không thể nào, tôi nhất định sẽ đi gặp anh ấy".

"Không". Cậu van nài, nỗi tuyệt vọng lại lan tràn trong lồng ngực và cậu gần như không thở nổi khi thoáng thấy vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng của cô.

“Tôi sẽ không để chị gặp anh ấy”. Cậu kiềm chế sự hận thù và chiếm hữu sâu trong lòng mình, lạnh lùng nhìn cô: "Tuyệt đối không".

Vì vậy, hãy từ bỏ ý định ấy đi.

Cậu đã giam cầm và canh giữ cô suốt ba ngày, và trong ba ngày ấy cô cũng không nói thêm bất cứ một lời nào với cậu.

Cho dù cậu có xin lỗi, nài nỉ hay thậm chí là tức giận thế nào đi nữa, người phụ nữ ngồi trước mặt cậu dường như không hề nhìn thấy cậu vậy, hoàn toàn phớt lờ và coi cậu như một người xa lạ không hề quen biết, hoàn toàn đuổi cậu ta ra khỏi thế giới của cô, không còn để ý tới cậu nữa.

Cậu biết rằng cô đang ép buộc cậu, buộc cậu phải thỏa hiệp, buộc cậu phải đưa cô đến gặp hắn ta, nhưng cậu không muốn vậy, có lẽ cậu đã đem sự nhẫn nại lớn nhất của đời mình để dành cho cô.

Cậu tưởng rằng quá trình này cho dù có vất vả đến đâu, chỉ cần kết thúc viên mãn là được. Cậu tưởng mình có thể thuyết phục cô, tưởng có thể giữ được cô, nhưng chỉ khi bị ánh mắt hờ hững kia phớt lờ, cậu mới nhận ra mình thật nực cười, trái tim đau nhói, nhưng lại bất lực, đối mặt với cô, cậu chỉ có thể thỏa hiệp.

Cậu đã dùng vô số cách để buộc kẻ thù của mình phải thỏa hiệp, nhưng khi đối mặt với cô, cậu thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Trong cuộc chiến tranh giành tình yêu, ai yêu nhiều hơn người đó sẽ thua cuộc, cho nên trong cuộc chiến này, thà rằng giành giật mà không cần đánh nhau tối ngày, thà rằng cứ mặc cho mọi chuyện diễn ra mà mình vẫn giữ phần thắng thì hơn.

Vì vậy từ đầu đến cuối cô đều chưa từng nghiêm túc.

Cho nên, cậu cũng chẳng mất gì.

Chỉ trong vài ngày, cậu bé vốn hoạt bát vui vẻ đã mất đi sức sống như trước đây, ánh mắt ảm đạm và lạnh lẽo, như có một cơn bão khác thường đang ập đến, bầu không khí mù mịt bao trùm toàn bộ phòng khách.

Dần dần

Anh không thể chịu đựng được nữa và cuối cùng đành phải nhượng bộ.

Vào vai một người em trai tốt bụng biết lỗi của mình và sửa sai trong dáng vẻ yếu ớt, vẻ ngoài ngây thơ và vô hại, cậu thành khẩn xin lỗi.

Cậu nói: “Vãn Vãn, tôi sai rồi”.

Cậu nói: “Vãn Vãn, chị đừng hắt hủi tôi”.

Cậu nói: “Vãn Vãn, tôi hứa với chị, tôi sẽ dẫn chị đi tìm anh ấy. Chúng ta cùng đi tìm, chị đừng giận nữa, đừng đối xử với tôi như vậy nữa được không?”

Nhìn người đàn ông thành khẩn xin lỗi trước mặt, trái tim Vãn Ninh tự nhiên mềm đi, cô chớp chớp mắt, lông mi dài khẽ run lên, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, ấm áp mà động lòng người, cô chậm rãi hỏi:

"Những gì cậu nói là thật ư?"

Cậu cụp mắt xuống, những ngón tay bấu chặt lấy bùn đất, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn nhu, rực rỡ đến chói mắt.

“Là thật, đương nhiên là thật”.

Tình yêu dành cho cô bắt đầu từ sự lừa dối, nhưng lại khó hòa hợp, và cuối cùng vẫn trung thành với sự dịu dàng của cô.

Khóe môi Vãn Ninh cong lên, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người, như cầu vồng đầu tiên của bầu trời xanh hiện ra sau cơn mưa, ấm áp và quyến rũ, làm lóe sáng trái tim và đôi mắt của cậu.

Sự kết thúc của cuộc cạnh tranh này đã rõ ràng.

Bất kể quá trình như thế nào thì cô cũng đã thắng.

Bõ công mấy ngày nay cô đã kiềm chế bản tính của mình, đóng vai một đóa sen trắng hiểu chuyện, nhẹ nhàng nhưng thú vị, trầm lắng nhưng quyến rũ, cực kỳ nhanh nhẹn biết điều nhưng cũng đáng tin.

Thử hỏi loại đàn ông nào không bị thu hút bởi một người phụ nữ như vậy.

Còn về phần Diệp Triều, vốn dĩ cậu đã rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, huống hồ là một người con gái thuần khiết kiều diễm tựa hoa lan như cô, đã ít lại càng ít hơn.

Nói cho cùng cậu cũng chỉ là một con người bình thường, mà là người bình thường thì cũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ của sắc đẹp, chưa kể cô lại đóng vai một đóa sen trắng hễ ai thấy cũng đều yêu quý như vậy.

Suy cho cùng, khi cô thực sự muốn gần gũi ai đó, không ai có thể từ chối sự dịu dàng có chủ ý của cô.

Nếu đã lỡ yêu cô, thì chuyện tình cảm sâu đậm chẳng qua cũng là việc sớm muộn gì cũng xảy ra.

Về phần Vãn Ninh, cô giỏi nhất chính là biết trêu đùa lòng người, sau khi chơi chán rồi thì lại phủi tay, bày ra bộ dạng như người bị hại, chịu uất ức. Trò này là sở trường của cô, có thể hành hạ cậu tới mức nghi ngờ về nhân sinh.

Vì vậy, cậu đã đưa cô đến bệnh viện.

Định gửi người phụ nữ yêu dấu của mình cho một người đàn ông khác.

Cả hai đều không nói một lời nào trên suốt đường đi.

Mà cậu, có lẽ đã bị cô dồn vào chân tường.

Bất cứ người đàn ông nào có tình người đều sẽ không chịu nổi người phụ nữ mình thích lao vào vòng tay của người đàn ông khác ngay trước mặt mình, còn Vãn Ninh lại nóng lòng xuống xe rồi lao thẳng vào bệnh viện.

Mặc kệ người đứng sau lưng đau buồn phẫn nộ biết bao, cô cũng không thèm quay đầu lại nhìn lấy một cái.

Diệp Triều nhìn bóng dáng ấy mà đau lòng buồn bã.

Không, đó là tuyệt vọng.

Một tia lý trí cuối cùng trong đáy lòng đã biến mất, sợi dây căng thẳng trong tâm trí dường như hoàn toàn đứt gãy.

Cậu nắm chặt tay, lòng bàn tay hằn lên những vết đỏ, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt cứng đờ, trong ánh mắt dường như có một cơn bão lớn đang rình rập.

Vai nam phụ có lẽ đã bị cô chèn ép tới mức tha hóa rồi.

Ngay lúc cô chuẩn bị bước vào cửa phòng bệnh, cậu lao lên từ phía sau như một kẻ điên, ôm chặt lấy cô, lôi cô vào góc tường sau hành lang, dùng tay kéo ngược lại cô vào góc tường, một bóng dáng cao lớn ngay lập tức giam cầm cô trong vòng tay của cậu.

Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra.

Cả hai người đều sững sờ và cùng nhìn lên.

Một người đàn ông trừ trong phòng bệnh bước ra.

Liếc nhìn bóng dáng quen thuộc, cả người Vãn Ninh cứng đờ, ánh mắt không thể tin được mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cậu đang làm gì vậy?”

Làm gì?

Diệp Triều lại mỉm cười, nụ cười ôn nhu ân cần, giống như một đóa hoa ăn thịt người tuyệt đẹp, trong giọng nói lộ rõ vẻ nguy hiểm.

Anh đến gần cô và thì thầm vào tai cô: “Vãn Vãn, anh đã cho em gặp anh ta rồi, bây giờ em có thể quay về với anh được rồi”.

“Anh nói cái gì?”

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, như thể không tin được đó là những gì anh ấy nói.

Cái gọi là đi gặp mặt, thực chất chỉ là nhìn thoáng qua thôi sao?

Như vậy thì sao có thể coi là đi gặp được chứ?

Cô tức giận giãy dụa, nhưng mà chút phản kháng đó đối với một người đàn ông càng giống một con mèo con tức giận đến mức muốn cào xé người khác, ngay cả móng vuốt cũng mềm mại, làm sao có thể làm tổn thương người?

Nhìn bóng dáng ấy càng ngày càng sát lại gần, Vãn Ninh cũng bắt đầu khó khăn giãy dụa, cô nhìn cậu chằm chằm: "Cậu buông tôi ra, mau buông ra".

Diệp Triều im lặng nhìn cô chằm chằm, buông ư?

Không được.

Cậu chớp mắt, một tia sáng mờ mịt lóe lên từ đôi mắt đen như mực, sau đó cậu bám lấy cơ thể cô, nghiêng người ghé sát vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ đó, và hôn thật mạnh.

Có chết cũng không buông.

“Bỏ…ưm”.

Chiếc lưỡi lạnh lẽo luồn vào trong miệng cô như cá bơi, tham lam cuốn lấy hơi thở thuộc về cô, không buông tha một nơi nào, mạnh mẽ khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô.

Tiếng bước chân "cộc cộc" càng ngày càng gần.

Khi người đàn ông đi qua góc cua, có lẽ anh ta không ngờ rằng sẽ có một cặp đôi tình nhân đang ân ái ở đây, cho nên bước chân của anh ta vô thức chững lại vài giây.

Anh khẽ liếc nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trong góc tường, thấy dáng vẻ của họ có vẻ quen thuộc, anh cau mày muốn nhắc to lên rằng đây là nơi công cộng.

Vãn Ninh cũng chú ý tới bóng người kia dừng lại.

Cô bị ép vào trước ngực người đàn ông, cả người run lên, suýt nữa không đứng vững được, đôi mắt ướt át nhìn người đàn ông trước mặt đầy căm hận.

Cuối cùng cậu cũng dừng lại và thì thầm vào tai cô, cậu nói: “Vãn Vãn, nếu anh ta thấy bộ dạng yếu đuối rên rỉ của em lúc này, đoán xem, liệu anh ta có cần em nữa không?”

Cảm giác thấy cơ thể trong lồng ngực lập tức sững lại như những gì mình muốn, trong lòng cậu cười mãn nguyện, như một con quỷ, lộ ra một nụ cười đầy cám dỗ nhưng nguy hiểm.

"Đừng".

Cô nhỏ giọng rồi vùi đầu vào cổ cậu, khẩn thiết cầu xin: "Đừng để anh ấy nhìn thấy, làm ơn đừng, đừng làm như vậy".

Mái tóc dài bù xù của cô che mất khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như ngọc. Cậu đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm hôn lên khóe môi cô, vóc dáng cao lớn ôm chặt cô vào lòng.

Cậu nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần chị ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không để anh ta phát hiện ra chị”.

Cô run rẩy, nước mắt lưng tròng: “Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, xin cậu đừng để anh ấy phát hiện ra”.

Hàng lông mi dài khẽ lướt trên da cổ cậu, khiến ngực cậu hơi ngưa ngứa, trong lòng chợt dâng trào một cảm giác thương hại.

Ngón tay cậu âu yếm vuốt ve mái tóc dài của cô, không phân biệt được là đau lòng hay thương hại, liếc nhìn bóng dáng đang đứng phía sau, ánh mắt cậu có chút lạnh lùng.

Một lúc sau, cậu lạnh lùng thở dài, nhưng giọng nói dịu đi rất nhiều: “Được, vậy chị theo tôi về nhà”.

Cô sững sờ một lúc, nhưng ánh mắt lại có chút không muốn, lén nhìn người đàn ông đang cau mày ở phía xa, khóe miệng cô liền cứng lại, rồi gật đầu lia lịa: “Được, tôi theo cậu về nhà”.

Chất lỏng nóng ẩm trượt xuống cổ áo cậu chui vào trong lồng ngực, cậu cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy eo cô.

Sau đó nhẹ giọng an ủi: “Nếu không muốn bị phát hiện thì ôm chặt lấy cổ tôi, tôi sẽ bế chị đi”.

Cô nghe thấy vậy thì hơi sững lại, sau đó lập tức ôm lấy cổ cậu, vùi cả cơ thể vào trong vòng tay của cậu, và khi người đàn ông đi qua, Diệp Triệu rõ ràng cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể trong cánh tay mình.

Không đợi người đàn ông kia kịp lên tiếng nhắc nhở hai người họ, hai bóng người đã nhanh chóng rời đi.

A Ngộ cau mày nhìn theo bóng lưng hai người, dường như có chút quen thuộc, người đàn ông kia chẳng phải là người mà cậu gặp ở bến tàu sao?

Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?

Còn cả người con gái đó.

Không biết vì sao, dù không nhìn thẳng mặt, như lại có cảm giác quen thuộc không sao giải thích được.
Chương kế tiếp