Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 15
Cậu ta chở cô về nhà.

Kiểm soát lịch trình hàng ngày của cô, cầm điện thoại của cô đi, sau đó cắt đứt tất cả liên hệ của cô với thế giới bên ngoài, giam lỏng cô.

Dùng phương thức thô bạo này chặt đứt, giam cầm tự do của cô, lại dùng một cách thức mạnh mẽ, mãnh liệt nhất nhanh chóng ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Không thể không nói rằng cách này rất hữu ích.

Làm cô trơ trọi một mình giữa cuộc sống không cha không mẹ, không bạn bè thân thích, không nơi nương tựa.

Trong hoàn cảnh mất đi tất cả liên lạc, xem cô có thể nhịn được lâu, kiên trì tiếp như thế nào?

Cậu ta đang ép buộc cô, ép cô nhận rõ hiện thực, bức bách cô đi vào khuôn khổ.

Vãn Ninh biết rõ mục đích của cậu ta, đương nhiên sẽ không để cho cậu ta được toại nguyện, nhưng cứ tiếp tục giằng co như vậy đối với cô là việc không có lợi, chẳng một ai biết được điểm mấu chốt của cậu ta là ở đâu, một khi cậu ta hoàn toàn hắc hóa, người bị thiệt nhất định là cô.

Thế là, xấp ảnh chụp chướng mắt hoàn toàn đánh tan nát lòng cô rốt cuộc cũng đến.

Người đàn ông trong ảnh chụp là vị hôn phu của cô, người phụ nữ còn lại đương nhiên chính là Phùng Vi Vi, hai người trong ảnh sát lại rất gần nhau, nương tựa vào nhau mà sống, nhìn qua quan hệ của họ rất mập mờ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, chung chăn chung gối, thân mật giống một đôi tình nhân.

Thủ đoạn này quả thực là rất lợi hại, nếu cô thực sự là Giang Vãn Ninh, nhìn thấy hình ảnh này còn không biết sẽ bị đả kích thế nào đâu.

Sẽ điên cuồng, sẽ tuyệt vọng, sau đó hoàn toàn hết hy vọng.

Lúc này, cậu ta lại thừa dịp bước vào cuộc sống của cô, không biết chừng lại có thể ôm được mỹ nhân về.

Nhìn một xấp thật nhiều ảnh chụp bày biện trên mặt bàn, Vãn Ninh chống cằm nghĩ, rõ ràng nên là một cảnh tượng đau buồn, nhưng trên mặt cô lại mang theo một tia ý cười nhẹ.

Diệp Triều thật thông minh và lý trí, cậu ta cũng rất hiểu rõ cô, hiểu biết rất rõ Giang Vãn Ninh mà cô đang sắm vai, nhưng cô lại cố tình muốn làm cậu ta mất đi lý trí.

Nếu như cậu ta dùng thủ đoạn như vậy, cô lại không phối hợp thì tâm huyết của cậu ta chẳng phải là sẽ rất lãng phí sao.

Ép cô đến tình cảnh này, chặt đứt tất cả đường lui của cô, tại thời điểm không nơi nương tựa này, cô có thể làm sao bây giờ? Người mà cô có thể dựa vào chỉ có cậu ta.

Một tuần sau, Diệp Triều dần buông lỏng giam cầm đối với cô.

Vì thế, cậu ta đã được toại nguyện, khoảnh khắc tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu ta biết cậu ta đã thắng.

Thế nhưng

Sau khi nhận điện thoại, cậu ta mới biết được chính mình đã thua thảm đến như thế nào, cả trái tim mình đều đã trao cho cô, còn để ý thắng thua làm gì nữa.

Cậu ta từng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, cô có thể sẽ mắng cậu ta, sẽ hận cậu ta, sẽ nói ra rất nhiều câu nói khiến cậu ta đau lòng khổ sở, nhưng một điều duy nhất mà cậu ta không nghĩ tới chính là, cô lại không nói một lời nào.

Một câu cũng không có, âm thanh giọt nước mắt rơi nhẹ lên trên sàn nhà vang lên tiếng “tạch tạch tạch”, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào.

Thời khắc đó cậu ta đã sợ hãi, luống cuống, tất cả những bình tĩnh vốn có của cậu ta trong nháy mắt đã bị đánh đổ hoàn toàn, cậu ta như một kẻ điên chạy tới nhà cô.

Cậu ta rõ ràng không hề có chút thắng lợi nào, chính là thua, là thua rất thảm hại, thua hoàn toàn, thua một cách triệt để.

Cậu ta cho rằng là cậu ta đã thắng, thực tế cậu ta mới là con rối trong tay cô, từng cử chỉ hành động đều nằm trong sự kiểm soát của cô.

Diệp Triều tìm thấy Vãn Ninh ngồi cuộn tròn người lại trong phòng tắm, cô ngồi xổm ở đó, nhìn thật mềm mại lại yếu ớt, trên mặt cô đều là nước mắt, thời điểm cậu ta tới, hốc mắt cô đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt khác thường, nhưng đôi môi bị cô cố tình cắn đỏ thắm như máu, giống như một yêu tinh khát máu, vừa đơn thuần lại quyến rũ, trong phòng tắm lạnh như hầm băng, trong điều kiện thời tiết lạnh như vậy, cô chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh.

Cậu ta vừa tức giận vừa đau lòng, sự khó chịu lấn át cả sự phẫn nộ, rõ ràng đã tức giận tới cực điểm, nhưng lại không thể thốt lên một câu nặng lời với cô, giận cô không quý trọng thân thể mình, lại giận bản thân hại cô khó chịu như vậy.

Mà dường như cô đã quá sức chịu đựng, vừa thấy cậu ta đến thì khóc càng thương tâm, nước mắt rơi xuống từng hàng giống như không không thể chế được nữa.

Cậu ta nghe thấy cô mắng cậu ta, thanh âm mềm yếu mà bất lực: “Cậu cút ngay, tôi chán ghét cậu, đừng chạm vào tôi, mau cút đi”.

Hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng hồng hồng, dáng vẻ thở hổn hển, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, tủi thân mà lại đáng thương.

Cậu ta ôm cô vào trong ngực, kiên nhẫn an ủi cô hết lần này đến lần khác: “Xin lỗi chị, là tôi sai rồi, là tại tôi không tốt, chị đừng khóc”.

Làm thế nào mà lại có người khóc đến như cô thế này, vừa mềm mại đáng yêu lại quyến rũ câu người, làm cho người thấy càng muốn bắt nạt cô, cả trái tim cậu ta đều mềm nhũn, có thứ gì đó ở trong ngực cậu ta càng ngày càng rõ ràng và lớn thêm. Người con gái trong ngực này là người mà cậu ta dùng hàng ngàn thủ đoạn cũng muốn có được, nhưng tại thời khắc này trong lòng cậu ta lại không thể nổi lên một chút ý niệm xấu nào với cô cả.

Cậu ta nghĩ đời này của cậu ta có lẽ đều dâng hiến cho cô rồi.

Rốt cuộc cũng dỗ được cô đi ngủ, dáng vẻ yên tĩnh của cô lúc ngủ trông như một đứa trẻ con, cậu ta lấy khăn lông lạnh rửa sạch mặt mũi, đắp chăn cho cô đàng hoàng rồi trộm hôn môi lên trán cô một cái. Sau khi làm xong tất cả cậu ta cũng đi ngủ, ôm cô ngủ ở trên sô pha.

Lúc nửa đêm, người trong ngực cậu ta cả người đột nhiên bắt đầu nóng lên như một cái bếp lò, cả khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng, tiếng “ưm” cô vô thức kêu lên giống như tiếng kêu của bé mèo mới sinh, làm cậu ta nghe đến cả trái tim đều mền nhũn ra.

Bận rộn cả đêm nhiệt độ cơ thể cô cuối cùng giảm xuống, Diệp Triều dùng nước ấm rửa tay và mặt, lại đút thuốc cho cô, chăm sóc cô suốt cả đêm, cả đêm đều nhìn cô như vậy, càng nhìn cô trái tim càng mềm mại, hận bản thân mình không thể phát sốt thay cô.

Cậu ta cũng không biết chính mình bị làm sao, đời này cậu ta chưa từng kiên nhẫn mà săn sóc một người như vậy, chỉ nhìn cô một chút trong lòng đều cảm thấy rất thỏa mãn, càng đừng nói đến lúc có thể ở cùng cô yêu đương hẹn hò.

Người dịu dàng hơn cô cũng có, ngoan ngoãn hơn cô lại càng nhiều, càng huống chi mà cô còn ngoan cố như vậy, khi giận lên thì cực khó dỗ, vì đâu mà cậu ta lại bị cô thu hút đến vậy.

Vì sao mà cậu ta lại thích cô như thế?

Nghĩ một lúc cậu ta liền cười, cậu ta cảm thấy có lẽ đây chính là tình yêu, trước kia cậu ta luôn cảm thấy phim truyền hình diễn quá lố, hiện tại ngẫm lại, cậu ta không phải cũng giống như vậy sao.

Yêu một người, liếc mắt một cái là như thế, cả đời cũng là như thế.

Lo lắng nhiều như vậy làm gì, khi thực sự yêu một người, dù có chết cũng đều không buông tay.

Dù sao cậu ta chính là xấu xa như vậy, cũng không ngại vô sỉ thêm chút nữa. Cậu ta tình nguyện để hai người đều thống khổ như vậy cả đời, cậu ta cũng sẽ không để cô mỉm cười xinh đẹp bên một người đàn ông khác.

Cho dù là thủ đoạn nào đi nữa, cậu ta cũng muốn để cô ở bên cạnh mình.

Sau khi tỉnh lại, Vãn Ninh rõ ràng đã ổn hơn nhiều, nhưng sốt hơn nửa đêm, đôi mắt có chút ửng đỏ, hốc mắt đầy nước ướt át, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, có vẻ vẫn còn khá yếu, ánh mắt nhìn người cũng là vẻ mệt mỏi, không có tinh thần.

Diệp Triều đút cô uống một ngụm nước ấm, nhìn cô đưa ly nước ấm lên cái miệng nhỏ rồi uống cạn, giống như bé mèo nhỏ uống sữa, tim cậu ta vô thức mềm nhũn.

Từ khi cô tỉnh lại, cậu ta rõ ràng cảm nhận được thái độ của cô với cậu ta đã tốt hơn, tuy còn có chút ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại không quá hắt hủi, điều này làm cậu ta có chút lâng lâng vui sướng, rồi lại nhịn không được ưu tư, lo nghĩ.

Trong lòng cô có cậu ta làm cậu ta vui sướng, không cần biết cô xem cậu ta thành em trai hay bạn trai, chỉ cần trong lòng cô có cậu ta là được.

Điều lo lắng là cô có vẻ còn hận cậu ta.

Đưa hộp cháo giữ nhiệt tới, cô nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, dáng vẻ không muốn ăn, Diệp Triều nhíu mày, vừa nâng tầm mắt nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của cô, giọng nói theo đó nhẹ lại, dỗ dành nói: “Ngoan, chị đã sốt cả đêm rồi, nếu không ăn một chút sẽ không hết bệnh được”.

“Tôi không muốn ăn”. Cô mím môi, lười biếng trả lời cậu ta.

“Chị ngoan một chút được không, ăn một chút thôi”. Lúc đối mặt với cô, cậu ta không bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Vãn Ninh nhíu mày, âm lượng theo bản năng nâng cao thêm mấy độ: “Cậu không hiểu ý của tôi sao, tôi chỉ là không muốn thấy cậu mà thôi”.

Tính tình của cậu ta dường như đã tốt hơn rất nhiều, đối với sự chán ghét của cô làm như không thấy.

Thấy cô giở tính ẩm ẩm ương ương của trẻ con, cậu ta chớp chớp mắt, ngữ khí không đổi:

“Nếu đã như thế, vậy chị nhắm mắt lại, tôi đút cho chị”.

Vãn Ninh bỗng bị nghẹn, tin rằng chính mình không có nghe nhầm, cô hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lời tức giận đến bên môi không thể thốt ra.

Diệp Triều lại bị bộ dáng cô kinh ngạc trợn tròn hai tròng mắt làm cho bật cười, nhân lúc cô không chú ý, trộm múc một muỗng cháo đút vào cái miệng còn khẽ mở ra của cô.

Sau đó cúi người gần sát vào môi cô, vẻ mặt lưu manh nhìn cô: “Dám nhổ ra, tôi liền hôn chị”.

Bị hành động lưu manh của cậu ta làm cho hoảng sợ, Vãn Ninh miễn cưỡng nuốt muống cháo bên lưỡi xuống, động tác nhanh chóng mà dồn dập, không cẩn thận bị sặc.

“Khụ khụ khụ”

Xem bộ dáng cô bởi vì sặc mà mặt đỏ bừng, trừng đôi mắt ngập nước, vẻ mặt lên án, Diệp Triều nhanh tay bỏ hộp giữ ấm xuống, luống cuống tay chân vỗ ngực giúp cô.

“Thế nào rồi, đã thấy đỡ hơn chưa?”

Hình như cậu ta không chút ý thức được rằng hành động của mình rất không ổn.

Vãn Ninh bị sờ tới mức sửng sốt vài giây, sau khi tỉnh táo lại hai má nhanh chóng chuyển sang ửng hồng, cắn răng đánh bàn tay của cậu ta ra: “Cậu khụ khụ mau tránh ra”.

Diệp Triều lúc này mới phản ứng lại, bàn tay dán ở bộ ngực của cô giống như bị bỏng nhanh chóng rụt trở về, trên mặt cũng mang theo một tia quẫn bách khác thường.

“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý”.

Cũng chỉ có tại thời điểm này, cậu ta mới có thể lộ ra một vẻ ngây ngô, đơn thuần tương xứng với độ tuổi của mình.

Nếu không phải nhìn thấy đôi tai đỏ lên kia, Vãn Ninh hẳn là vẫn còn liệu có phải cậu ta đang cố ý hay không.

Cô nhấp môi, có chút lạnh nhạt, khẽ hừ một tiếng.

Diệp Triều đại khái là sợ cô không tin, thấy cô rũ mắt, lại cẩn thận từng chút một nói thêm một câu: “Tôi không cảm giác được gì, một chút cảm giác đều không có”.

Kỳ thật vẫn là có chút cảm giác, nho nhỏ xinh xinh, thật mềm thật thoải mái, sờ lên xúc cảm thật tốt.

Cậu ta trộm liếc cô một cái, lại phát hiện cô đang trừng mắt nhìn cậu ta, nhất thời cúi đầu xuống, đầu óc choáng váng.

Ánh mắt của Vãn Ninh trở nên có chút tối sầm lại, không cảm giác?

Tuy rằng không phải rất lớn, nhưng ngực của cô cũng không nhỏ, sao có thể một chút cảm giác đều không có.

Tra nam

Dưới sự kiên trì của cậu ta, Vãn Ninh miễn cưỡng uống lên mấy ngụm cháo, sắc mặt cũng có vài phần hồng nhuận.

Uống xong liền dựa vào trên sô pha, vẻ uể oải nhìn cậu ta, người đàn ông trước mặt này đại khái là một đêm không chợp mắt, đáy mắt thâm đen, môi có chút khô nứt, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo vài phần mệt mỏi, nhìn qua thấy chín chắn hơn rất nhiều.

Cậu ta đem chén đũa đặt lên trên bàn, phía bên cạnh có một xấp ảnh chụp bị rơi xuống, còn chưa kịp thu dọn.

Ánh mắt của Vãn Ninh sau khi nhìn những ảnh chụp rơi từ trên bàn xuống ấy thì hơi dừng một chút, hàm răng khẽ cắn môi, sắc mặt có chút không vui.

Diệp Triều nhất thời hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, cậu ta duỗi tay đỡ bả vai cô, giọng nói thận trọng mà nghiêm túc, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào cô, cậu ta nói: “Vãn Vãn, quên anh ấy đi được không, ở cùng bên tôi. Tôi sẽ đối với chị thật tốt, sẽ ở bên chị cả đời, vĩnh viễn sẽ không quên chị.”

Cậu ta nói: “Vãn vãn, cho tôi thêm một cơ hội. Sau này, tôi sẽ không bao giờ lừa dối chị nữa”. Giọng nói thâm tình chân thành, lại cực kỳ ôn nhu.

Không trách cậu ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, người mơ ước có được cô thật sự quá nhiều.

Cậu ta không dám chắc, lần sau khi Lục Huyên gặp lại cô, sẽ không lại yêu cô thêm lần nữa.

Cậu ta không dám đánh cược, cũng sợ sẽ thua, cậu ta biết sức hấp dẫn của cô lớn thế nào, cho nên chỉ có thể giam cầm cô.

Đáp lại cậu ta là một đoạn trầm mặc dài, Diệp Triều nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, cậu ta thật khẩn trương, nếu có thể, cậu ta cũng hy vọng cô có thể thích cậu ta giống như cậu ta thích cô.

Đợi thật lâu, Diệp Triều cũng chưa nghe được tiếng của cô. Ngay lúc cậu ta cho rằng cô sẽ không trả lời cậu ta, người phụ nữ trước mặt đột nhiên mở miệng.

Thanh âm nhẹ nhàng, nghe có chút suy yếu, mang theo một ít giọng mũi, cô nói: “Tôi rất khó chịu”.

Vừa nghe đến cô nói cơ thể không thoải mái, mọi uể oải ảo não của Diệp Trều lập tức tan biến, vội vàng đặt tay lên trán cô, động tác thật cẩn thận, sợ chính mình sẽ làm hỏng cô.

“Nơi nào khó chịu, có phải lại sốt rồi không?”

“Không phải sốt, là ngực của tôi rất khó chịu.”

Vãn Ninh chớp chớp mắt, trong mắt mờ mịt một tầng hơi nước, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay của cậu ta.

Bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức trái tim đều tan chảy, cậu ta theo bản năng lật ngược tay lại rồi nắm lấy tay cô, gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi.

“Sao…sao lại thấy khó chịu ở ngực?”

Vãn Ninh liếc nhìn cậu ta một cái, nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực cậu ta, nhỏ giọng mà nghẹn ngào: “A Huyên đã quên tôi rồi, cho nên lòng tôi rất khó chịu”.

Cô thì thầm: “Sao anh ấy lại có thể quên tôi được chứ? Tại sao lại có thể thích người khác”.

“Tại sao anh lại có thể như vậy”

Diệp Triều cương thân mình không dám động, giây phút cô dựa vào mình, cậu ta cơ hồ muốn ôm chặt cô, nhưng sợ chính hành động của mình sẽ làm cô hoảng sợ, ra sức khắc chế sâu trong nội tâm phun trào mà ra miền sung sướng.

Cô chịu chủ động tới gần cậu ta, có phải cô đã bằng lòng cho cậu ta một cơ hội hay không?

Cậu ta thật cẩn thận ôm cô vào lòng ngực, nhẹ giọng an ủi: “Anh ấy đã quên chị, vậy thì tôi sẽ ở bên chị cả đời được không?”

Cô trầm mặc, giống như đang do dự.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới nghe được cô nhỏ như muỗi kêu trả lời, cô nói: “Được”.

Cô nói được.

Cô đồng ý rồi.

Diệp Triều cơ hồ không khống chế được sự kích động cùng vui sướng trong lòng, cậu ta gắt gao ôm lấy người con gái trong lòng ngực, che chở giống như là bảo vật quý hiếm, thành kính, thật cẩn thận hôn lên trán cô.

Cậu ta nói “Tôi sẽ đối với chị thật tốt thật tốt”.

Cậu ta nói “Tôi sẽ chăm sóc chị cả đời”.

Cậu ta nói “Chúng ta sẽ ở bên nhau thật hạnh phúc”.
Chương kế tiếp