Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 7: Nối tiếp chương sau của nữ phụ chết tâm, tiến độ đã đạt 60%
Anh vội vàng đuổi theo.

Từ xa nhìn thấy Mộc Trạch Tê đeo cặp sách đi về phía cổng trường.

Một chân cô mang giày trắng, chân kia mang dép lê trong lớp học bơi, hai bên cao thấp bước đi khập khiễng, bóng lưng yếu đuối như cành liễu tiêu điều.

"Mộc Trạch Tê." Nghiêm Kỷ gọi cô lại.

Mộc Trạch Tê nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn.

Nghiêm Kỷ nhìn thấy trong mắt Mộc Trạch Tê đều là sự kinh ngạc, dường như rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh.

Anh hỏi: "Cậu về bằng cách nào?”

Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy kỳ lạ, cô vốn định tìm người mượn tiền để đi taxi, nhưng trong sân trường lại không có một người, đột nhiên như không có người, cô chưa gặp được ai cả.

Kỳ lạ đến đáng sợ.

Mộc Trạch Tê chỉ có thể căng da đầu nói với Nghiêm Kỷ, rầu rĩ hỏi: "Nghiêm Kỷ... Cậu có thể cho tôi mượn 30 tệ để đi taxi không, thứ hai tôi sẽ trả lại cho cậu.”

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, làn da trắng sáng của cô sáng lên dưới ánh đèn đường, lập tức khiến anh nhớ tới Mộc Trạch Tê giống thứ gì đó.

Gần trường có một cửa hàng bánh ngọt, bên trong bán một loại thạch hình con thỏ mềm như bông, núng nính trắng sữa. Trông rất mềm và ngon.

Yết hầu trượt xuống, Nghiêm Kỷ thu hồi ánh mắt: "Để tôi đưa cậu về.”

Nói xong, bác Trần đúng lúc lái xe tới.

Mộc Trạch Tê sửng sốt, sau đó theo bản năng lau sạch quần áo trên người mình.

Nếu đệm xe nhà Nghiêm Kỷ bị bẩn, cô thật sự đền không nổi. Cô không nghĩ bây giờ dáng vẻ chật vật, máu chảy đầm đìa của bản thân còn có thể ngồi xe nhà Nghiêm Kỷ về nhà.

Cô đã khóc một lần, chóp mũi ửng hồng: "Không cần đâu, quần áo của tôi bị bẩn rồi, tôi bắt taxi về nhà là được.”

Nghiêm Kỷ nhíu mày, cô gái này thật sự không biết dáng vẻ bây giờ của mình rất quyến rũ người khác, một miếng thạch trắng mềm đặt ở bên ngoài không có gì bảo vệ, lóe lên ánh sáng mê người, khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn nếm thử một miếng.

Để cô về một mình chẳng khác nào đưa cô vào miệng của bầy sói đang đói.

Lông mày Nghiêm Kỷ càng lúc càng nhíu chặt, bình thường cô luôn cầu xin mình giúp đỡ, sao lúc này lại không nói, bây giờ không phải nên cầu xin anh giúp đỡ cô, để anh đưa cô về sao?

Bác Trần là một người rất nhã nhặn mà thân sĩ, ông nhận ra ý của Nghiêm Kỷ.

Ông mở cửa xe, mỉm cười làm động tác "xin mời". "Mộc tiểu thư, con gái đi một mình vào buổi tối rất nguy hiểm. Vấn đề an toàn quan trọng hơn tất cả chuyện gì khác.”

Mà Nghiêm Kỷ cởi đồng phục thể thao của mình ra trải lên đệm. "Nếu cậu sợ, thì làm như vậy sẽ không dính vào.”

Mộc Trạch Tê ngây ngẩn cả người, có chút cảm động, Nghiêm Kỷ hình như luôn có thể hiểu được những lo lắng của người khác.

Anh và bác Trần đã làm đến mức này, bản thân cô thật sự không thể từ chối, nếu không sẽ có vẻ giả tạo.

Chiếc xe sang trọng vững vàng lái ra khỏi cổng trường.

Mộc Trạch Tê ngồi trên xe không dám nhúc nhích, cúi đầu xuống ngực. Đồ lót của cô dính máu, trong cặp còn có đôi tất và giày trắng dính máu.

Cô sợ trong không gian chật hẹp và khép kín này, người khác sẽ ngửi thấy mùi máu trên người cô, cũng may trên xe có mùi nước hoa ô tô tươi mát.

Nghiêm Kỷ hơi liếc mắt, nhìn lén Mộc Trạch Tê.

Chỉ thấy Mộc Trạch Tê cuộn mình ở một góc, như muốn biến mình thành một hạt bụi xóa đi sự tồn tại của mình.

Chân cô rất trắng, mặc dù đã dùng khăn giấy ướt lau qua, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu loang lổ đỏ nhạt trên đùi.

Bởi vì một chiếc tất bị dính máu, nên cô cởi tất và giày ở chân đó ra, hiện giờ cô chỉ mang một đôi dép lê, để lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn.

Bởi vì vừa lo lắng và xấu hổ, những ngón chân trắng nõn không ngừng quắp lại, khiến các ngón chân trắng nõn mượt mà trở nên hồng hào.

Thật sự rất giống thạch trái cây vừa trắng vừa mềm.

"Cậu muốn về đâu?" Nghiêm Kỷ bỗng nhiên hỏi.

Mộc Trạch Tê nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Kỷ, vì sao cô lại cảm thấy Nghiêm Kỷ dường như biết rất rõ ràng tình huống gia đình cô.

Mẹ đang đi công tác, không có ai ở nhà. Mộc Trạch Tê muốn đến chỗ bà nội và ba, cô muốn tìm bà nội.

Nhưng cô chật vật như thế này đến nhà bà nội, đến lúc đó mẹ lại vì tình huống của cô mà tìm ba nổi giận.

Mộc Trạch Tê vẫn nói địa chỉ nhà mình.

Chiếc xe phục cổ đã đến tiểu khu Khang Thanh nơi Mộc Trạch sống.

Sau khi Mộc Trạch Tê xuống xe tinh tế quan sát, trên đệm không có máu, nhưng trên đồng phục màu xanh trắng vẫn dính vết máu.

Mộc Trạch Tê xấu hổ, lo lắng nói: "Thật xin lỗi, Nghiêm Kỷ, nếu không để tôi giúp cậu giặt sạch áo nhé!”

Nghiêm Kỷ bất đắc dĩ cười: "Không cần. Là tôi muốn lấy áo đệm, chỉ là một bộ quần áo mà thôi. Bây giời cậu cũng không bị ướt, cậu mau lên nhà đi.”

Bây giờ Mộc Trạch Tê thật sự rất chật vật, cần sửa sang lại và tắm rửa, cô liên tục nói cảm ơn sau đó xoay người rời đi.

Nghiêm Kỷ nhìn bóng dáng cô đi xa, liếc mắt nhìn vết máu nhỏ trên quần áo rồi tiện tay ném quần áo vào thùng rác.

Nghiêm Kỷ nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay: "Đã khuya rồi, để tôi lái xe cho.”

"Vâng, cậu chủ.”

Sau khi bác Trần đổi ghế lái, động tác tự nhiên và quen thuộc thắt dây an toàn nắm chặt tay vịn trên xe.

Nghiêm Kỷ đẩy cần số xe, nhả ly hợp ra và đạp ga hết cỡ. Tốc độ lao ra rất nhanh, một chiếc xe phục cổ sang trọng thoải mái, tốc độ chạy chẳng khác gì siêu xe.

Vốn dĩ đến nhà chính nhà họ Nghiêm phải mất 60 phút lái xe, nhưng xe chạy chỉ mất 20 phút đã đến nơi. Người giúp việc nhà họ Nghiêm đã quen với việc này, đã mở cổng từ sớm chờ xe nhanh chóng lái vào.

Nghiêm Kỷ sống một mình ở biệt thự bên ngoài, chỉ cuối tuần được nghỉ mới về nhà chính nhà họ Nghiêm.

Người phụ nữ ung dung xinh đẹp ngồi bên bàn ăn lộng lẫy xa hoa gọi anh: "Con sao vậy? Ông bà đi du lịch không ở nhà, thì con liền buông thả sao? Mau tới đây ăn cơm đi.”

Nghiêm Kỷ gọi tới: "Mẹ.”

Trên bàn ăn.

Phương Dung Hoa gắp thức ăn cho Nghiêm Kỷ, giọng điệu lạnh nhạt: "Nghe nói con thường xuyên vụng trộm che chở cho con gái riêng của nhà họ Lâm. Ông nội con còn cố ý hỏi mẹ, hỏi có phải con có ý với con gái nhà người ta hay không.”

Nghiêm Kỷ mặt không gợn sóng, chỉ lo lùa cơm: "Chỉ là quan hệ bạn bè với bạn chơi thời thơ ấu mà thôi. Mà Lâm Thi Vũ không giống người khác, trong mắt cô ấy không có bất kỳ công danh lợi lộc hay ham muốn nào.”

Khi còn bé, Nghiêm Kỷ rất bám ông nội, có lần anh theo ông nội đến một vùng nông thôn nào đó để xây dựng công trình.

Cũng ở nơi đó, anh đã quen biết Lâm Thi Vũ lúc đó mới 6 tuổi, mà Lâm Thi Vũ cũng là người chặn để Nghiêm Kỷ lúc đó còn nhỏ thiếu hiểu biết suýt chút nữa là ngã xuống ruộng phân.

Nếu thật sự ngã vào đó, dựa theo tính cách của Nghiêm Kỷ, có lẽ anh sẽ thay cho mình một bộ da mới.

Anh cùng Lâm Thi Vũ trở thành bạn bè, có một đoạn thời gian chơi với nhau ngắn ngủi, nhưng thời gian đó Nghiêm Kỷ thật sự rất vui vẻ.

Mà Lâm Thi Vũ sau khi lớn lên cũng không nhớ Nghiêm Kỷ, là bởi vì lúc ấy Nghiêm Kỷ dùng thân phận và tên của đứa trẻ khác.

Nghiêm Kỷ cũng không muốn Lâm Thi Vũ nhận ra mình, nhưng nhìn cô ấy thật sự khác với những người xung quanh, có chút kỳ lạ, nên anh mới tiện tay bảo vệ cô ấy một chút.

Phương Vinh Hoa biết con trai mình tính tình cổ quái, làm việc cũng phải xem vui hay không vui. Mà Lâm Thi Vũ là một cô gái đơn thuần, anh vui vẻ thì sẽ giúp đỡ.

"Đáng tiếc, ông nội con vui một hồi. Ông đã có một đứa cháu trai nên rất trông ngóng chắt của mình. Luôn đợi con hiểu ra. Vậy sao tối nay con lại về trễ như vậy?”

Nghiêm Kỷ nói đơn giản chuyện đưa Mộc Trạch Tê về nhà.

"Thì ra là con gái của Vạn Dung." Phương Dung Hoa hừ cười một tiếng, mang theo hồi ức dường như có chút cảm khái: "Vạn Dung dạy con gái thật sự. Nhưng cô gái kia nhất định rất xinh đẹp.”

Trong đầu Nghiêm Kỷ thoáng cái hiện ra khuôn mặt như hoa của Mộc Trạch Tê, cùng dáng vẻ yếu ớt dễ vỡ của cô.

Nghiêm Kỷ đã gặp vô số phụ nữ hoặc vì quyền thế của nhà họ Nghiêm, hoặc vì khuôn mặt này của anh mà tới gần mình.

Nhưng Mộc Trạch Tê thật sự là người xinh đẹp và có khí chất nhất trong số đó.

Anh không tỏ ý kiến chỉ “vâng” một tiếng.

Phương Dung Hoa vừa nghe, mang theo ý trêu đùa nhìn về phía con trai mình.

"Nếu cô gái có ý, nếu con thích, thì giữ người ta ở bên cạnh mình. Nhà chúng ta không thiếu cái gì cả, sau này cho dù có chia tay cũng không khiến cô ấy thiệt thòi, cô ấy cũng có thể đạt được thứ mình muốn.”

Nghiêm Kỷ không trả lời, chỉ lo qua loa ăn cơm.

Vẻ đẹp của Mộc Trạch Tê thật sự rất quyến rũ người khác, nhưng cô luôn nhằm vào Lâm Thi Vũ, anh không thích phụ nữ rườm rà hay giở trò như vậy, ngại phiền phức.

Phương Dung Hoa thấy Nghiêm Kỷ mới ăn mấy miếng đã muốn đặt đũa xuống, vội gắp thêm mấy đũa thức ăn bỏ vào trong bát anh.

"Ăn uống của con một chút vẫn không cải thiện. Con trai, con không vui sao? Trong nước có nhiều hạn chế, cha con lại không thích con đi du học, nếu không thì con nghỉ phép ra nước ngoài chơi để giải sầu đi, con thấy thế nào?”

"Nói sau đi mẹ." Nghiêm Kỷ cuối cùng cũng ăn sạch mấy miếng thức ăn mẹ gắp rồi đặt đũa và bát xuống.

Mộc Trạch Tê chỉnh đốn lại bản thân xong xuôi, cô chuẩn bị xuống tiểu khu đi mua băng vệ sinh.

Mặc dù biết Nghiêm Kỷ không còn ở đó, nhưng cô vẫn theo thói quen tìm kiếm bóng dáng ấy.

Sau đó, cô thấy bộ quần áo màu xanh trắng nằm trong thùng rác lộn xộn.

Mộc Trạch Tê nhặt quần áo về, giặt sạch sẽ, chỗ có vết máu vò đi vò lại, giặt hết lần đến lần khác.

Từ nhỏ Nghiêm Kỷ đều như vậy.

Anh hòa nhã khách sáo với mọi người nhưng lại luôn khiến người ta có cảm giác xa cách hơn là khinh thường.

Cô chưa từng biết, khoảng cách giữa nhà mình và nhà họ Nghiêm còn sâu hơn cả eo biển Bering.

Bản thân cô hết lần này đến lần khác đi tìm Nghiêm Kỷ gây phiền phức cho anh, Mộc Trạch Tê đôi khi có thể nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Nghiêm Kỷ đối với mình, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy phiền phức mà chán ghét.

Nhưng Nghiêm Kỷ chưa từng từ chối cô, khiến cô cảm thấy khó xử, bản thân cô luôn ôm tâm lý may mắn.

Sau khi Mộc Trạch Tê giặt xong, cô mang quần áo ra phơi ở ban công, cô bình tĩnh chăm chú nhìn bộ đồng phục học sinh đã có dấu ấn cơ thể của Nghiêm Kỷ, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Sự thân thiện và dịu dàng mà Nghiêm kỷ đối với người khác chỉ là do sự giáo dục tốt đẹp mà gia đình mang lại, cô không nên lợi dụng sự hàm dưỡng của người khác để thực hiện những ảo tưởng không thực tế.

Buổi tối đi ngủ Mộc Trạch Tê cuộn tròn lại, không nhúc nhích nằm trên giường, cho dù như thế nào cũng không ngủ được.

Yêu cầu của mẹ luôn rất cao, rất nhiều chuyện cô cắn răng nén nước mắt để hoàn thành, nhưng chỉ có chuyện với Nghiêm Kỷ là cô biết rõ, cho dù làm thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể làm được.

Sau khi Lâm Thi Vũ đến, khó khăn càng tăng lên.

Cô không biết vì sao mình phải sống cuộc sống như vậy, vì sao phải làm ra chuyện như vậy, nó như một gông cùm nặng nề đè nặng cô khiến cô không thở nổi.

Cô muốn rời khỏi trường cấp 3 Hoa Thịnh, nhưng mẹ cô sẽ không đồng ý...

Mộc Trạch Tê đột nhiên giật mình phát hiện, giật mình ngồi dậy, nếu cô không thể đi, vậy nếu Lâm Thi Vũ rời đi thì sao? Cuộc sống của cô có tốt hơn không?

Cô run rẩy lấy điện thoại di động ra chỉnh sửa một bài viết tin đồn, tay đánh chữ không ngừng run, cuối cùng cô còn đăng tấm ảnh chụp lén Lâm Thi Vũ...

Trái tim Mộc Trạch Tê đập loạn xạ, miệng khô như cá sắp khát chết.

Cô biết điều này là sai, cực kỳ độc ác, nhưng luôn có một thế lực nói với cô rằng cô nên làm như vậy, cô nên đối xử với Lâm Thi Vũ như vậy.

Mộc Trạch Tê đang vật lộn với thế lực kia, trong lòng có một ác ma và một thiên sứ cả hai đang chiến đấu.

Giây phút cuối cùng Mộc Trạch Tê dùng hết sức lực cuối cùng duỗi ngón tay ấn một cái, ném bài viết đã chỉnh sửa xong vào hộp thư nháp.

Cô sợ hãi ném điện thoại đi, rụt ở đầu giường run bần bật.

Sao cô lại làm thế? Hủy hoại danh dự của một cô gái trong sạch là chuyện ác độc ghê tởm nhất, sao cô lại ác độc như vậy!

Những mã số lung tung lóe lên trên chiếc điện thoại bị ném đi.

Thông qua giao diện đồng bộ hóa từ xa. Nghiêm Kỷ đang loay hoay với chiếc máy ảnh đắt tiền, nhìn thấy hộp thư nháp trên trang diễn đàn trên điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.

Mộc Trạch Tê không cách nào ngủ say, nên sáng sớm đã rời giường. Trước khi mẹ về, cô thu bộ đồng phục xanh trắng phơi ngoài ban công vào.

Cô nhiều lần rối rắm, không biết có nên trả lại hay không, nhưng nó đã bị người khác vứt đi. Cô cẩn thận giấu nó trong mớ quần áo mùa đông sâu trong tủ.

Thứ bảy, Mộc Trạch Tê ở nhà học tập chăm chỉ, nhưng lại luôn không thể tập trung được. Cô đã đăng một trạng thái không rõ trên một diễn đàn.

“Gỗ Mục: không biết khi xé rách linh hồn, những linh hồn bị chia tách thường đi lang thang trong địa ngục tội ác, linh hồn nên đi về đâu.”

Hình đại diện của mũ lưỡi trai màu đen vang lên “Dĩ Luật: Xé rách những điều chưa biết, hoặc, hãy để linh hồn tội lỗi làm những thứ cần làm.”

Thật là một câu trả lời điên rồ. Mộc Trạch Tê trong nháy mắt bị trấn trụ, lần đầu tiên cô trả lời người này.

“Gỗ mục: Địa ngục bị người đời phỉ nhổ.”

“Vu Luật: Phải. Bởi vì con người trên đời dù có lòng dạ xấu xa thì vẫn có lúc lương tâm bất an.”

Mộc Trạch Tê đột nhiên chột dạ.

“Vu Luật: Mà ác ma đang sống trong địa ngục không có trái tim.”

Bệnh tuổi dậy thì của Mộc Trạch Tê bị khởi dậy. Gõ chữ bùm bùm trả lời.

Hai người từ nói những lời không đâu nói thẳng đến kiến thức và cảm nghĩ.

Mà trở lại biệt thự của mình, Nghiêm Kỷ đang ở trong một căn phòng rộng rãi tùy ý nghịch điện thoại trả lời tin nhắn.

Mặc dù người kia rất chú ý đến sự riêng tư mà không nói bất kỳ thông tin nào về bản thân.

Nhưng Nghiêm Kỷ từ nhỏ đã sống trong quyền thế, lại có thiên phú dị bẩm. Nói hai ba câu là có thể vặn ra suy nghĩ của đối phương, khơi mào đề tài đối phương hứng thú, dẫn dắt đối phương nói ra càng nhiều. Thu hoạch thêm tin tức từ lời nói của đối phương.

Anh buông điện thoại xuống, nhìn quanh một đống đồ chơi tình dục trên tủ trong phòng.

Đồ chơi tình dục, vòng cổ... Giống như một bộ sưu tập, nó được đặt gọn gàng trong tủ trưng bày và treo trên tường.

Sau đó anh lại đi tới chiếc tủ lớn đặt quần áo tình thú, có vài bộ đồ cos và đồ lót tình thú.

Bức tường gương phản chiếu khuôn mặt tuấn tú cùng hàng lông mày nhíu lại của anh. Anh không biết tại sao, nhưng anh luôn cảm thấy tủ quần áo này có chỗ nào không vừa mắt.

Mộc Trạch Tê trò chuyện với Dĩ Luật cực kỳ vui vẻ.

Ban đầu Vu Luật cho Mộc Trạch Tê cảm giác hắn rất giống một người tự xưng là đàn ông trưởng thành đã kết hôn.

Hiện giờ đối phương giống như một người trẻ tuổi rất có học thức có tầm nhìn xa trông rộng lại kiêu ngạo, Mộc Trạch Tê không khỏi cho rằng mình nghĩ sai rồi?

Mộc Trạch Tê cô đơn, cô không có bạn bè hay trưởng bối có thể cùng cô nói những điều này.

Mộc Trạch Tê lập tức có chút sùng bái nho nhỏ với Dĩ Luật này.

Cuộc trò chuyện của hai người vẫn tiếp tục, cho đến khi đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa cắt ngang.

Mộc Trạch Tê mở cửa, thì ra là một người chị họ tên là Vạn Bình Lâm.

Người chị họ này luôn là một thân khí chất lưu manh không rõ, cô mặc một bộ đồ jean rách và đeo một cái túi lớn. Ân cần chào hỏi Mộc Trạch Tê, liên tục gọi em Tê.

Mộc Trạch Tê có chút do dự, bởi vì mẹ cô không thích Vạn Bình Lâm.

Mẹ cô nói người chị họ này chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, tính toán khôn khéo, chỉ theo chủ nghĩa thực dụng.

Mộc Trạch Tê nhìn chiếc ba lô nặng nề của cô ấy, cuối cùng vẫn để cô ấy vào.

Chị họ vừa vào đã khóc lóc kể lể với Mộc Trạch Tê. Nói mình đã có công việc, gần đây mở cửa hàng bán vớ, còn cố ý tìm một người mẫu để quảng cáo vớ của mình.

Ai ngờ người mẫu hẹn xong hủy hợp đồng, mà đổi người mẫu lại đắt tiền, cho nên mới đến nhờ Mộc Trạch Tê giúp đỡ.

"Em Tê, chị bây giờ đang gặp khó khăn, vừa khởi nghiệp, em giúp chị đi được không.” Vạn Bình Lâm cầu xin.

Cô ấy luôn biết cô em họ này xinh đẹp đến kinh ngạc.

Cho dù là nhan sắc hay dáng người. Đôi chân dài mà mang theo tính cdục kia không chỉ đàn ông thèm muốn mà ngay cả phụ nữ cũng thèm. Để cô làm người mẫu là tốt nhất.

Mộc Trạch Tê có chút do dự.

Vạn Bình Lâm biết em họ ngoan ngoãn này sợ cái gì: "Dù sao cũng không lộ mặt, chỉ cần lộ một đoạn chân thôi, sẽ không ai nhận ra em đâu! Chỉ cần chị với em không nói, thì dì cũng sẽ không biết!”

Vạn Bình Lâm tiếp tục cầu xin: "Em cứ giúp chị đi, mặc dù chị rất khó khăn. Nhưng em gái chịu giúp chị thì chị sẽ trả cho em 500 tệ.”

Mộc Trạch Tê có chút buông lỏng.

Thứ nhất, vì chị họ cầu xin, vất vả lắm cô ấy mới có được một công việc. Thứ hai, Mộc Trạch Tê vẫn bị mẹ kiểm soát tiền tiêu vặt, cô cũng muốn kiếm chút tiền để không phải xấu hổ đến mức đi taxi cũng không có tiền.

"Được..." Mộc Trạch Tê miễn cưỡng đồng ý.

Vạn Bình Lâm vui sướng, nói em gái chị là tốt nhất.

Cô ấy lập tức trải thảm nhung trắng trong phòng khách, bày chút đèn trang trí nhỏ hoàn thành bối cảnh.

Cô ấy không lấy những đôi vớ lưới nhìn rất dâm đãng ra, mà chỉ chọn một số đôi vớ hoạt hình thanh thuần đơn giản nhưng lại mang theo dục vọng.

Để đảm bảo em họ của mình không biết. Nên trước khi chuẩn bị bắt đầu quay phim, Vạn Bình Lâm còn cố tình xoay chiếc ba lô nhắm ngay vào Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê có nền tảng rất tốt, chân cũng rất đẹp. Chụp liên tiếp mười đôi vớ, mỗi đôi đều chụp một lần.

Sau khi chụp xong, Vạn Bình Lâm rất sợ Vạn Dung, nên không dám ở lại lâu, còn dặn dò Mộc Trạch Tê không được nói cho dì biết cô ấy đã tới.

Ngoài khoản thù lao người mẫu 500 tệ ra, trước khi đi Vạn Bình Lâm còn làm như nhét cho Mộc Trạch Tê một phong bao lì xì, nói chúc cô thành công trong học tập.

Mộc Trạch Tê nhất thời có chút vui mừng, người chị họ này dường như đã tiến bộ, cô nói cảm ơn nhưng không nhận bao lì xì này.

Vạn Bình Lâm đoán chừng thời gian Vạn Dung về, cũng không thể khách sáo nữa, nhanh chóng chạy đi.

Cô ấy biết, mặc dù cô ấy giữ lại phong bao lì xì nhưng em gái này vẫn sẽ giữ hảo cảm với mình.

Buổi tối Vạn Dung vừa về đến nhà đã vội vàng tìm Mộc Trạch Tê, hàng xóm trong tiểu khu nói đêm qua có hai chiếc xe phục cổ rất đắt tiền đưa Mục Trạch Tê về.

Bà vội vàng hỏi Mộc Trạch Tê có phải Nghiêm Kỷ đưa cô về hay không.

Mộc Trạch Tê nói hết mọi chuyện cho bà nghe.

Vạn Dung vui mừng, khen đến Mộc Trạch Tê phải kinh ngạc và lo lắng.

Buổi tối còn nấu canh ích mẫu cho Mộc Trạch Tê, Vạn Dung có chút đau lòng bất đắc dĩ nói:

"Bác sĩ trong phòng y tế của trường học đã gọi điện cho phụ huynh và báo cáo tình trạng sức khỏe của con. Vấn đề kinh nguyệt của con cũng giống như mẹ năm đó, năm đó mẹ cũng vất vả lắm mới có thể mang thai con. Phụ nữ có thể sinh con hay không là một chuyện lớn!”

Còn hỏi về cơn đau ngực của Mộc Trạch Tê. Cuối cùng còn chụp một tấm ảnh, nói muốn cho một người bạn thời thơ ấu bây giờ làm bác sĩ của Vạn Dung xem sao lại như vậy.

Sáng sớm thứ hai, Mộc Trạch Tê dậy sớm, thấy mẹ đang nấu cơm.

"Mau tới đây, giúp mẹ một tay.”

Mộc Trạch Tê rửa tay rồi bắt đầu làm.

Vạn Dung vừa làm vừa lẩm bẩm.

"Mặc dù về sau phụ nữ được sống trong nhung lụa, da tay còn mềm hơn da mặt. Thì cũng phải nấu được một món ăn ngon.

Như vậy mới có thể nắm được tâm lý muốn có một người vợ hiền lành từ thời xưa của đàn ông. Phụ nữ phải dịu dàng săn sóc lại đáng yêu, cũng phải biết 'lên được phòng khách, xuống được phòng bếp'.

Hai thứ đều có hết, sau này gả vào một gia đình giàu có cũng không lo chồng có phụ nữ bên ngoài.”

Tâm trạng của Vạn Dung rất tốt, bà không ngừng ảo tưởng con gái mình có thể được gả vào nhà họ Nghiêm.

"Mẹ nghe nói đứa nhỏ Nghiêm Kỷ kia gần đây không có khẩu vị gì, ăn rất ít. Người này không có khẩu vị là chuyện rất nghiêm trọng, không tốt cho cơ thể. Không phải mẹ nói con, con nên chủ động nấu cơm, đến lúc đó mang qua cho nó ăn thử xem.”

Tay đang thái rau của Mộc Trạch Tê lập tức dừng lại, chỉ vì cô ngồi xe của anh một lần mà mẹ cô đã ảo tưởng đến việc cô gả vào nhà họ Nghiêm sao?

Nghiêm kỷ đối xử lịch sự và khách sáo với người khác, nhưng không phải loại người dễ gần đến mức anh sẽ tùy tiện ăn cơm nhà người khác. Mà mình và Nghiêm Kỷ cũng không phải loại quan hệ có thể mang cơm cho anh.

Hơn nữa món ngon nhà anh không làm ra được, đầu bếp trong nhà cũng giỏi như bếp trưởng và phó bếp trưởng trong khách sạn.

Vậy cơm nhà như vậy ở trước mặt thiếu gia nhà giàu quyền quý như anh có phải tự đề cao quá hay không...

Mộc Trạch Tê không dám nói, cô không muốn cãi lời mẹ mình.

Nhưng khi nhìn thấy nhãn thịt bò và rau quả, tất cả đều là hàng nhập khẩu tươi và giá cao ngất ngưởng.

Mộc Trạch Tê không nhịn được nữa, nói: "Mẹ! Cái gì đây? Hàng nhập khẩu? Mẹ mua đống này tốn bao nhiêu tiền?”

Vạn Dung không để ý: "Gia cảnh cậu ấy giàu có, lại là thiếu gia cao quý, cho nên khẩu vị đương nhiên phải rất cao. Mẹ sợ cậu ấy ăn không quen, đương nhiên phải mua loại tốt nhất rồi!”

Mộc Trạch Tê không hiểu, có thật sự cần thiết phải làm đến mức này không? Nhà mình tới bây giờ cũng không nỡ ăn những đồ ăn đắt tiền như vậy! Mẹ chưa bao giờ làm điều đó cho bố!

Nấu cơm xong, Vạn Dung còn bảo Mộc Trạch Tê bày một cái đĩa đẹp.

Vạn Dung sửa sang lại váy cho con gái rồi đưa cô ra cửa, mặt mũi hai mẹ cô trông rất giống nhau.

Vạn Dung cao hứng nói: "Con còn không biết đứa nhỏ Nghiêm Kỷ kia sao, mẹ nghe nói cậu ấy chưa bao giờ cho người khác ngồi lên xe đưa đón mình. Cậu ấy nguyện ý để cho con ở trên xe của nó trong khi trên người con còn có vết máu trong kỳ kinh nguyệt, cho nên con đương nhiên là không giống với những người khác!”

Mộc Trạch Tê không tin cái này với ảo tưởng của mẹ là khác nhau. Hơn nữa cô cảm thấy mẹ dường như luôn có thể biết rất nhiều chuyện về Nghiêm Kỷ.

Trước khi đi, Mộc Trạch Tê nhìn thấy nồi canh vẫn còn sôi sùng sục trên bếp.

Không đợi Mộc Trạch Tê hỏi.

Vạn Dung đầu cũng không quay lại, giọng điệu trầm thấp mà nhẹ nhàng” "Đây là hầm cho bà nội con, gần đây hình như bà ấy luôn đau xương đùi. Dù sao bà ấy cũng là bà nội của con, là bà nội yêu thương con cái của mẹ.”

Ân oán của các trưởng bối, Mộc Trạch Tê không thể đi phán xét, chỉ có thể yên lặng đi ra cửa.

Mộc Trạch Tê đã sớm đi ga tàu điện ngầm đến gần trường.

Mộc Trạch Tê xách hộp cơm, cảm thấy vô cùng nặng nề, bởi vì có một nhiệm vụ khó khăn đến mức cần cô đánh thêm mười lớp da mặt.
Chương kế tiếp