Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 18
Từ khi cặp anh em Chu gia này sống ở đây, thì trông họ rất ngoan và hiểu chuyện, hoàn toàn khác với những gì mà Du thị kể. Tiêu Nhã Quân tâm tình đang vui vì có người thân ở cùng thì bỗng nhiên lại tắt ngúm, nàng đã thấy họ nằm co quắp lại, mặt đầy vẻ sợ hãi. Nàng thật không biết cảm xúc này là gì, là sự thương hại hay là cảm giác áy náy khi khiến họ bị như vậy.

Chu Chiêu Đệ lặng lẽ dò xét, lẳng lặng bảo Chu Tiểu Bảo giả vờ than phiền, khóc lóc thảm thiết rồi kể ra việc phải chịu khổ trong suốt mấy năm qua cho Tiêu Nhã Quân nghe.

“… Ô ô ô, trước kia là do bọn ta không hiểu chuyện, tất thảy đều học theo cha mẹ để đối phó Phán Đệ, bọn ta thật sự đã biết sai rồi. Nếu có thể chắc chắn bọn ta sẽ tự tới chỗ Phán Đệ mà xin lỗi.”

Chu Tiểu Bảo khóc sướt mướt theo.

Tiêu Nhã Quân đưa tay lau đi giọt nước mắt nói: “Giờ hai người đã biết lỗi rồi.” Cũng không thể hoàn toàn trách hai người họ được, những người phải chịu sự ảnh hưởng nhất từ cha mẹ chính là mấy người các người đây, giờ chỉ có thể oán trách tại sao cha mẹ lại không làm tấm gương sáng cho các con của mình. Nhưng nếu bọn họ đối xử tốt với Tiêu Nhã Du thì chắc sẽ được giảm hình phạt đi, điều đó chắc sẽ không gây bất lợi cho con cháu, còn nếu có thì sẽ sinh ra cốt nhục bị người đời phỉ báng mất.

Lúc này, một tiểu nha hoàn kích động chạy vào, hốt hoảng nói: “Phu nhân, chủ nhân tới.”

Chu Chiêu Đệ ngừng khóc một lúc, lại thấy Tiêu Nhã Quân búi tóc lên, rồi cũng nghe các hạ nhân xưng hô, liền biết nàng ta đã lấy chồng rồi. Chỉ là người kia cứ cách hai ba ngày mới tới, hai người cũng chưa thấy mặt bao giờ, chỉ biết hắn ta là người cứu tỷ đệ hai người khỏi địa ngục trần gian đó.

Lúc trước khi nàng hỏi Tiêu Nhã Quân, nàng ta chỉ đáp lại là hắn bận. Hắn bận tới nỗi chẳng về nhà được ư, Chu Chiêu Đệ thắc mắc nhưng giờ đã không còn thời gian trò chuyện nữa rồi.

Bát Hoàng tử nhanh chân đi vào, liền thấy hốc mắt Tiêu Nhã Quân đỏ hoe, lại đưa mắt nhìn Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo ở cạnh, trong lòng chắc cũng đã hiểu đại khái mọi chuyện.

Thấy hắn, Tiêu Nhã Quân bất giác mỉm cười, bước lên vài bước rồi cất giọng giới thiệu: “Đây là Chiêu Đệ cùng Tiểu Bảo, hai người đó là người thân của em.” Nàng cam chịu việc Chu Tiểu Bảo gọi nàng là nhị tỷ, vì trước kia nàng cùng bọn họ cũng chẳng thân thiết gì mấy. Dù có cùng một mẹ sinh ra, cùng chảy chung một dòng máu, nhưng lại rất xa lạ.

Bát Hoàng tử gật gật đầu, cười nói: “Ta là hôn phu của Nhã Quân, đáng lẽ ra phải sớm tới gặp mọi người nhưng tiếc là bận quá, chưa kịp thu xếp thời gian. Xin thứ lỗi.”

Nhìn nam nhân cao lớn tuấn tú trước mặt này, Chu Chiêu Đệ chẳng có lí do gì mà bất an, không kiểm soát được cơ thể mà lại gần. Nàng cũng chẳng biết nên chào hỏi như nào nên bắt chước dáng vẻ của Ngô Đồng tạo ra bộ dạng lúng túng nói: “Không sao, dù gì việc của ngài cũng quan trọng hơn. Ngài có thể tới chào hỏi bọn ta lúc nào cũng được.” Âm thanh khẩn trương xấu hổ, bây giờ mặt nàng đã đỏ như quả cà chua rồi.

Bát Hoàng tử cười cười.

“Tỷ phu.” Chu Tiểu Bảo mặt tươi cười, giọng nói lấy lòng mà eo cũng theo bản năng mà uốn éo.

Bát Hoàng tử mày có hơi chút muốn nhăn lại, nhưng may vẫn kiềm chế được, lập tức mỉm cười rồi gật đầu.

Tiêu Nhã Quân sửng sốt, nhìn Bát Hoàng tử.

Bát Hoàng tử nhìn nàng nở nụ cười trấn an, từ trong tay áo lấy ra một ngọc bội tặng họ làm quà gặp mặt.

Tiêu Nhã Quân trong lòng nóng lên, hắn đây là cho nàng danh dự, hắn đã đối xử với Chu Tiểu Bảo như em vợ như thế rồi.

Chu Tiểu Bảo vui vẻ ra mặt, miệng liên tục nói câu cảm ơn.

Tiêu Nhã Quân mày đẹp hơi chau, cảm thấy thái độ của hắn quá nịnh nọt, rồi lại nghĩ tới mấy năm nay hai người họ không nơi nương tựa cố gắng sống sót, hai mày lại giãn ra, liền nghĩ tới việc sẽ uốn nắn hai người họ, có thể sẽ sửa được việc này.

Khách sáo vài ba câu xong, Ngô Đồng đã mang Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo ra ngoài, đem không gian nhường lại cho đôi uyên ương đã vài ngày không gặp này.

Đi ở loanh quanh trong viện, Chu Chiêu Đệ quay mặt lại nhìn thoáng một cái thì thấy Bát Hoàng tử kéo Tiêu Nhã Quân ngồi lên đùi hắn, mà vẻ mặt của nàng lúc này rất e lệ.

Nam thanh nữ tú hai người, cũng vẽ ra một khung cảnh tuyệt đẹp.

Tại sao số của nàng ta lại tốt như vậy chứ, cả hai người đều cùng chung xuất thân, cùng được nuôi dạy trong hầu phủ mặc dù phát hiện ra nàng ta không phải con ruột. Lúc lớn lên thì nàng ta được gả cho trượng phu anh tuấn cao lớn, thoạt nhìn là biết có tiền, nàng thấy như vậy mà đau lòng.

Nàng cũng muốn được vậy lắm chứ nhưng bởi vì nàng không có cha, không có mẹ, đến cả gia đình của riêng mình cũng chẳng có. Mấy năm nay, nàng vì để sống sót mà cái gì cũng đều đã ăn qua.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật ghê tởm, Chu Chiêu Đệ vội quay ngắt mặt đi, trong lòng nổi ra một tia chua xót đang dâng trào lên.

Chu Chiêu Đệ che miệng chạy tới gốc cây nôn khan, phun ra mấy ngụm nước chua.

Ngô Đồng hoảng sợ, sợ nàng bị nhiễm phải bệnh gì, mà nhanh chân phân phó người đi thỉnh đại phu. Sau khi suy nghĩ một cách cẩn thận thì nàng ta đã nhất quyết không nói cho Tiêu Nhã Quân một tiếng nào. Để cho nàng và Bát Hoàng tử yên ổn ân ái cùng nhau.

Chỉ chốc lát sau đại phu đã tới, ném xuống một tin như sét đánh ngang tai, nói Chu Chiêu Đẹ đã mang thai hơn một tháng nay.

Chu Chiêu Đệ chết lặng, đứng đờ một chỗ.

Ngô Đồng mắt choáng váng: “Ngươi phán đoán sai phải không. Mau chẩn đoán lại đi nhanh lên.” Chuyện Chu Chiêu Đệ chưa chồng mà đã có mang là thật sao, nàng ta thật không thể tin nổi mà.

Đại phu tức giận: “Chẳng lẽ ta lại sờ không đúng hỉ mạch sao, nếu không tin ta sao các người không gọi đại phu khác cao siêu hơn mà tới.” Ngô Đồng cố gắng hồi phục lại tinh thần, vội nhận lỗi.

Sắc mặt của Đại phu bây giờ cũng đã bình ổn hơn chút, đánh giá dáng người xanh xao vàng vọt của Chu Chiêu Đệ, lại nhìn tới y phục trên người nàng đều là chất liệu tốt, là cô nương nhà giàu, nhưng tại sao lại trông như thế này, ông lo lắng nói: “Thai phụ này quá yếu, cần phải bổ sung dinh dưỡng, không được nghĩ nhiều, không làm việc nặng nhọc nếu không làm theo lời ta nói thì sẽ sinh non, mà sinh non thì nguy hiểm đến tính mạng của thai phụ và thai nhi nên ta khuyên ngươi nên chăm sóc cơ thể đi.”

Chu Chiêu Đệ sợ xanh mặt nói: “Ta không cần đứa nhỏ này. Mau phá nó cho ta!”

Đại phu thấy vậy trong lòng oán trách, lông mày tất thảy đều co lại, trầm ngâm một lúc rồi lại nói: “Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của ngươi. Nếu phá chắc chắn sẽ gây nguy hiểm tính mạng, rất có thể là một xác hai mạng.”

“Ta không cần đứa nhỏ này!” Chu Chiêu Đệ nói một câu sắc lẹm, đứa nhỏ này là nghiệt chủng, nếu sinh nó ra thì nàng chắc chắn sẽ xong đời. Nàng hiện tại bây giờ đã có chỗ dựa rồi, nếu phá đi thì có thể được bảo vệ cơ thể, dung mạo. Tương lai của nàng còn phải dựa vào người muội muội kia, nàng tuyệt đối không được phép sinh đứa nhỏ này ra, vì đứa nhỏ này sẽ hại chết nàng, làm nàng mất hết mọi thứ.

Lời nói sắc lẹm của nàng làm đại phu bất ngờ, ông đã tận tình khuyên bảo rằng không được phá, nếu phá thì sẽ một xác hai mạng, ông thật không muốn điều đó xảy ra. Ông hiện tại muốn nàng chăm sóc sức khoẻ thật tốt rồi sẽ xem xét lại tình hình.

Nghe vậy, Chu Chiêu Đệ thoáng yên tâm, nàng cuối cùng cũng bỏ được mối lo này rồi.

Ngô Đồng tự mình đưa đại phu ra cửa, tinh tế hỏi lại việc đó.

Đại phu này cũng thật biết giữ bí mật, ông tỏ ra vẻ mình cái gì cũng chẳng biết, ông nghĩ loại người này có tiền ắt sẽ không từ thủ đoạn mà làm điều xấu, ông đã thấy việc này rất nhiều, thà cứ giữ kín có khi còn có thể sống trăm tuổi.

Tiễn vị đại phu này đi được, thì Ngô Đồng liền nhớ tới việc này, nàng thật cảm thấy ô uế lỗ tai, cô nương kia chưa chồng mà đã chửa, quả thực không biết phải trái gì.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Ngô Đồng quyết định chờ Bát Hoàng tử đi rồi nói cho tiểu thư nhà mình. Dù sao việc cũng không có gì tốt, tốt nhất vẫn nên giữ mặt mũi cho tiểu thư nếu giấu Bát Hoàng tử được thì sẽ tốt.

Lại nói tới Chu Chiêu Đệ, khi Ngô Đồng vừa đưa đại phu đi, thì Chu Tiểu Bảo tới, hắn đã sớm thay đổi bộ dạng nhát gan, nịnh nọt kia, bằng vẻ mặt lạnh, tràn đầy sự xui xẻo nói: “Việc này sao lại xuất hiện bây giờ, mà không phải mấy tháng trước. Thật là xui xẻo quá đi.”

Chu Chiêu Đệ xoa xoa bụng, cũng cảm thấy đen đủi.

Chu Tiểu Bảo nói một tiếng: “Nếu nhị tỷ biết chắc chắn sẽ ghét bỏ tỷ, sao tỷ không nghĩ tới việc phá ngay từ bây giờ đi.”

Chu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có cái gì mà lên mặt với ta, nếu không phải để nuôi sống ngươi thì ta cũng sẽ không ngủ cùng bọn khốn kia rồi.”

Cha mẹ xảy ra chuyện khi nàng mới mười lăm tuổi, Chu Tiểu Bảo thì mười tuổi, phòng ốc đồng ruộng đều bị tịch thu, thân thích hàng xóm thôn dân đều chán ghét bọn họ, mỗi khi thấy họ liền xem như cứt chó mà chán ghét.

Hai người bọn họ thiếu chút nữa là bị chết đói, họ lưu lạc tứ phương tranh ăn với chó. Sau đó liền được một người tốt bụng cứu, hắn cho hai người họ một cái ruộng nhỏ khô cạn.

Chỉ là nàng không biết trồng trọt, dù có là đất đẹp đi chăng nữa thì nàng cũng chẳng biết gì, nàng chính là việc nhà không thạo. Hồi trước nàng ăn sung mặc sướng nhiều rồi nên nào biết chứ. Với lại lúc đấy trong nhà còn có Phán Đệ làm hết việc, mà nàng thì chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi chơi hưởng thụ. Hiện tại bây giờ nàng cảm thấy thật hối hận, nếu nàng biết làm việc thì sẽ nuôi được miệng ăn của hai người rồi.”

Chu Tiểu Bảo thì càng chẳng nên trông cậy gì, hắn cũng giống như nàng, nói làm thì không làm mà nói ăn thì lại ăn không bỏ sót gì.

Sau khi chuyện của cha mẹ nàng lắng xuống thì thì nàng liền muốn gả vào hào môn. Tiếc là người mà nàng quen không muốn cưới nàng mà chỉ muốn ngủ với nàng, giải toả vấn đề sinh lý.

Phi, nàng liền tính nếu chỉ ngủ thôi mà có tiền thì cũng được, vậy cũng chẳng lỗ gì mấy.

Nàng yêu Triệu lão tam ở thôn bên cạnh, trước khi gia tộc nàng sa sút thì hắn đã tới trêu chọc nàng. Khi Triệu lão tam lớn lên thì cũng coi là có học hành, mà trong nhà thì khá giả, đáng tiếc hắn lại là tên vô sỉ ăn bám khiến nàng chán ghét.

Kết quả là hiện tại nàng lại phải dựa vào cái tên ăn bám này mà sống. Thật khôi hài mà!

Nàng lúc đó vẫn luôn mong mỏi rằng mình có thai đi để gả vào nhà hắn nhưng lại chẳng xuất hiện. Nàng cũng không nghĩ tới việc bây giờ nàng mới có thai, Chu Chiêu Đệ cáu giận mà đánh vào bụng mình, oán trách xui xẻo kêu đứa nhỏ là tới đòi nợ nàng.

“Nghe thì cũng hay đấy, bây giờ tỷ ăn thịt ta ăn canh đi.” Chu Tiểu Bảo lẩm bẩm một câu, nàng đây là nên chăm sóc thật tốt, cần ăn ngon, nàng ăn còn dư thì sẽ tới lượt hắn, giờ cho dù nàng có sai vặt hắn, coi hắn như một con súc sinh thì hắn cũng phải nhẫn nhịn. May mắn thay giờ hắn đã tìm được nhị tỷ, vậy là hắn bây giờ không cần chịu khổ nữa rồi. Vị nhị tỷ này trong mắt hắn là một người hiền lành thiện lương lại còn hào phóng, chắc chắn sẽ khác với đại tỷ của hắn.

Chu Chiêu Đệ trừng mắt: “Có uống cũng chẳng tồi, nếu không có ta ắt giờ ngươi đã sớm chết vì đói rồi.”

Chu Tiểu Bảo hừ hừ: “Ta trả lại cho ngươi là được chứ gì, mấy năm qua ta ăn nhờ đậu nhờ ngươi, ta đều sẽ trả lại. Ta chắc chắn sẽ trả cả vốn lẫn lời cho ngươi.”

“Ngươi còn lương tâm không.” Chu Chiêu Đệ hung tợn mà vừa nhìn vừa chỉ vào Chu Tiểu Bảo.

“Nó đã sớm bị chó ăn từ lâu rồi.” Chu Tiểu Bảo dùng giọng nói mà thường ngày Chu Chiêu Đệ mắng hắn.

Chu Chiêu Đệ cáu tới nỗi trợn trắng mắt.

Chu Tiểu Bảo không kiên nhẫn: “Giờ thì hay rồi, hiện tại việc quan trọng nhất chính là cục thịt trong bụng ngươi đó. Nếu nhị tỷ hỏi bụng ngươi sao lại to như vậy, thì nên nói thế nào?”

“Cái thứ súc sinh kia cường bạo ta, hắn lấy việc này uy hiếp ta, thì ta ngoài việc thừa nhận thì biết phải làm gì đây.”

...

Bát Hoàng tử ở cùng Tiêu Nhã Quân tới khi ăn trưa xong thì mới đi, trên bàn cơm lúc này chỉ có hai người, không có gọi cặp anh em Chu gia kia tới cùng. Bát Hoàng tử mà nói một câu thôi sẽ khiến cho hai người kia khẩn trương, mà nuốt không nổi miếng cơm mất. Tương lai thì còn dài, cố gắng dạy cho họ phép tắc ăn uống trước cũng được.

Bát Hoàng tử thấy thế cũng liền không nói gì nữa, nếu không phải hắn coi trọng cảm xúc của nàng thì hắn sao lại nể hai người kia chứ.

Dùng bữa xong, Tiêu Nhã Quân lưu luyến mà tiễn Bát Hoàng tử rời đi.

“Mai nàng có rảnh không, nếu rảnh ta sẽ tới thăm nàng.” Bát Hoàng tử áy náy mà nhìn nàng.

Tiêu Nhã Quân miễn cưỡng cười vui, nhìn theo bóng người dần khuất đi trong mắt mình, nàng phiền muộn thở dài. Nàng từ chỗ Ngô Đồng biết Chu Chiêu Đệ mang thai, cái nỗi buồn biệt ly chưa hết thì đã có cái cảm giác ngạc nhiên, xấu hổ trồi lên.

Nàng nhanh chóng bình tĩnh, rồi chạy vội tới chỗ Chu Chiêu Đệ.

Chu Chiêu Đệ nước mắt nước mũi giàn giụa, kể ra việc mình bị một tên vô sỉ hãm hiếp: “Ta làm gì có mặt mà nói ra việc đó chứ, ô ô ô… Nếu nói ra thì người ta sẽ đem ta treo lồng heo, nếu ta chết thì Tiểu Bảo sẽ phải sống ra sao?”

Một bên Chu Tiểu Bảo phối hợp cùng mà khóc lên.

Hai người khóc như vậy khiến Tiêu Nhã Quân cảm thấy thương xót, miệng liên tục an ủi nàng ta, thấy nàng ta đã kìm được nước mắt Nhã Quân liền hỏi dự tính của nàng ta sau này.

“Đứa nhỏ này ta không cần, chờ ta thân thể tốt hơn một chút, liền đi phá.” Chu Chiêu Đệ nói cực kỳ bi thương: “Ta thấy thực sự có lỗi với đứa nhỏ, nhưng ta vẫn sẽ không từ bỏ quyết định phá đứa bé của mình.”

Tiêu Nhã Quân nghe lời giải thích rồi gật gật đầu hỏi: “Tên khi dễ tỷ là ai, ở nơi nào, ta sẽ bảo người tới đòi lại công bằng cho tỷ.”

Chu Chiêu Đệ thoáng hoảng hốt, một khi nói chuyện với hắn ta thì việc nàng nói dối sẽ vỡ lở ra.

“Ta đã gây nhiều phiền toái cho các người rồi, làm lớn chuyện cũng chẳng tốt gì đâu. Chi bằng muội mặc kệ người kia đi, dù gì hắn cũng đã cho ta và Tiểu Bảo miếng ăn, không thì ta cùng đệ ấy đã sớm chết đói rồi. Ta không muốn tính sổ với hắn nữa nên đừng truy hắn được không.”

Tiêu Nhã Quân nhìn nhìn nàng, không hỏi gì nữa, mà chỉ lẳng lặng đồng ý với ý kiến của nàng ta, làm nàng ta có hơi chút nghi ngờ.

Chu Chiêu Đệ trong lòng thấp thỏm nhảy loạn, cảm thấy Tiêu Nhã Quân đã phảng phất đoán được gì đó, khiến nàng ta không dám tưởng tượng mà đi xuống.

Để mà nói thì Tiêu Nhã Quân không thật sự tin vào câu chuyện mà Chu Chiêu Đệ vẽ ra, chỉ sợ không phải bị cưỡng hiếp mà là chính là bán thân nàng ta để kiếm ăn, nhưng nàng ta lại chẳng để ý việc đó vì nó là điều hiển nhiên mà. Nó chỉ là thủ đoạn để được sống sót của một cô gái mới tròn đôi mươi mà thôi. Nàng ta còn mang theo một Tiểu Đệ trẻ tuổi nữa thì sinh hoạt có chút không dễ. Chu Chiêu Đệ này nếu không lâm vào bước đường cùng thì sẽ không nghĩ tới việc bán thân đâu nhỉ, giá mà nàng ta còn có cha mẹ ở cạnh thì sẽ không tới nỗi như này. Nghĩ như vậy lại làm cho Tiêu Nhã Quân áy náy thêm.

Mấy ngày trôi qua, Bát Hoàng tử lại tới thăm nàng lần nữa. Mới đầu thì cứ cách hai, ba ngày thì hắn sẽ tới, rồi số lần hắn tới chỗ nàng càng tăng lên, rồi ngày nào hắn cũng tới.

Dù cho việc kia có chút xấu hổ nhưng Tiêu Nhã Quân buộc phải nói cho Bát Hoàng tử nghe. Nàng nói việc Chu Chiêu Đệ có thai ra xong thì mặt nàng đã đỏ rất nhiều.

Hắn đã sớm biết Chu Chiêu Đệ có thể có thai, cặp anh em này thực chất chẳng như những gì họ biểu hiện ra ngoài, hai người họ rất khôn khéo. Tiêu Nhã Quân bây giờ là điểm tựa vững chắc của họ, vậy nên họ phải không từ thủ đoạn mà lấy lòng Nhã Quân, chắc chắn sẽ không làm gì hại nàng.

Kể từ khi cặp anh em Chu gia này tới đây đã làm tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều. Không uổng công hắn đã cứu họ. Thôi thì cứ coi là thứ niềm vui của Nhã Quân mà sống đi.

“Khi nào thì nàng mới cho ta một đứa nhỏ đây.” Bát Hoàng tử tiến tới, ám muội mà vừa nói vừa thổi vào tai nàng.

Tiêu Nhã Quân đỏ mặt, rồi lại trắng bệch, đứa nhỏ đó sẽ chẳng là cái gì cả, dù cho nàng có bái thiên địa với hắn thì sẽ chẳng được chấp nhận đâu.

“Nàng lại nghĩ nhiều rồi.” Bát Hoàng tử xoa xoa khuôn mặt lạnh của nàng, rồi nói một câu chắc nịch: “Ta nhất định sẽ cho nàng danh phận mà, Nhã Quân, trưởng tử của ta chỉ có thể do nàng sinh.” Trong lòng hắn đã sớm coi nàng là thê rồi.

Khoé miệng Tiêu Nhã Quân bỗng hơi giật giật, nàng cảm thấy dạ dày không ổn liền che miệng mà nôn khan.

Thấy thế, Bát Hoàng tử sợ hãi, sau đó thì cảm thấy vui vẻ, cố gắng chạy thật nhanh đi tìm đại phu.
Chương kế tiếp