Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi Chương 11
Các vị khách tự giải tán hết, A Ngư cũng rời đi cùng người Tạ gia, chỉ để lại Tạ ma ma và một vài người khác đếm của hồi môn.

Vinh Vương chán nản gắng gượng nhìn từng vị khách rời đi, cảm thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt châm chọc và mỉa mai.

Chật vật tiễn vị khách cuối cùng đi, ngay lập tức Vinh Vương nổi cơn thịnh nộ, ông ta nhặt cành cây to mà hồi nãy A Ngư đã sử dụng, đánh thật mạnh vào người Trầm Khắc Kỷ, không hề để tâm tới mũi và mặt của hắn bị Tạ Sùng Sơn đánh bầm dập và sưng tấy như thế nào.

“Đồ nghiệp chướng, chỉ vì một nữ nhân mà cái gì cũng không để ý, đồ súc sinh nhà ngươi, nếu không hủy hoại thanh danh Vương phủ của chúng ta thì ngươi sẽ không bỏ cuộc đúng không?” Vinh Vương tức giận đến nổi gân xanh, thù cũ hận mới xông lên, xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn: “Ngươi làm lão tử mất hết mặt mũi, mất hết mặt mũi!”

Vinh Vương vỗ vỗ mặt mình, nhớ tới ánh mắt phức tạp của người thân và bạn bè, một trận xấu hổ ấp tới, hít một hơi rồi tiếp tục đánh thật mạnh.

“Ta kiếp trước làm tội gì, lại vì đứa con như ngươi, ta sẽ bị người đời chế nhạo cả đời!”

Trầm Khắc Kỷ bị đánh vỡ đầu chảy máu, mắt đen rồi trắng, chân tay mềm nhũn, hắn run rẩy ngã nhào xuống đất.

Vinh Vương không dừng lại ở đó, khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt hung dữ, như thể người trước mặt không phải là con trai mà là kẻ thù diệt môn của ông ta.

“Vương gia!” Vinh Vương phi chịu không nổi nữa, nàng ta nhào tới ôm lấy Vinh Vương đang mất đi lý trí, kêu thảm thiết: “Vương gia người đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện, người muốn đánh chết Phục Lễ hay sao?”

“Chính là ta muốn đánh chết tên nghiệp chướng này!” Vinh Vương không chút lưu tình đẩy Vinh Vương phi ra, giơ tay đang cầm cành cây lên: “Ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, con hư tại mẫu thân, ta đã nói ngay từ đầu nữ nhân này không nên giữ lại, nhưng ngươi nhất quyết giữ lại, bây giờ thì hay rồi, chỉ cần nó thoải mái, toàn bộ Vinh Vương phủ của chúng ta đều trở thành trò cười.”

Ông ta có mấy đứa con trai, cháu trai cũng không thiếu, cho nên ông ta không cần mong đợi Nguyễn Mộ Tình có cháu trai. Năm ngoái, ông ta cảm thấy để Nguyễn Mộ Tình vào cửa là không thích hợp. Nữ nhân này có tiếng xấu, đưa ả ta vào cửa sẽ là một sự sỉ nhục, nhưng Vinh Vương phi và con trai nàng ta lại muốn, còn nói rằng Tạ Uyển Dư cũng đồng ý. Khi đó, ông ta cho rằng trong lòng Tạ Uyển Dư có chút suy tính, nhưng cũng không có để trong lòng. Bây giờ từng lớp hối hận dâng lên, hối hận đến đau lòng.

“Người đâu, dùng gậy đánh chết ả tiện nhân kia cho ta!” Vinh Vương vẻ mặt hung ác, nếu đánh chết, ít nhất cũng có thể coi như có lời giải thích với người ngoài. Ngay cả sau này ông ta có bị mắng, thì cũng có thể bớt vài câu.

Vinh Vương phi ôm lấy cánh tay đau nhức, kinh hãi rít lên: “Vương gia, người không thể, người muốn Phục Lễ phải làm sao bây giờ?”

Nàng ta cũng hận Nguyễn Mộ Tình, ước gì có thể xé kẻ gây rối loạn gia đình này thành từng mảnh, nhưng vì con trai nên nàng ta không thể, nàng ta muốn ôm cháu trai thì chỉ có thể dựa vào người nữ nhân này.

“Đánh chết, đánh chết cho ta!” Vinh Vương giận càng thêm giận, lớn giọng hạ lệnh.

Người hầu đang chuẩn bị nhận lệnh đi tới, Nguyễn Mộ Tình ở trong rừng cây nhỏ cách đó không xa, bị đánh ngất đi, còn nằm ở đó chờ người tới xử lý.

“Phụ vương, tất cả đều là lỗi của con, muốn đánh muốn phạt, người cứ nhằm vào con.” Đôi mắt Trầm Khắc Kỷ đờ đẫn, nghe tin Nguyễn Mộ Tình sắp bị đánh chết, liền giật mình tỉnh táo trở lại.

Thấy hắn còn dám van xin, Vinh Vương tức giận lui về phía sau, cả người lúc nóng lúc lạnh, giận dữ cười nói: “Được, được, được. Ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi sao, bây giờ ta sẽ tới tông nhân phủ, không bằng chờ người khác tố giác ngươi sủng thiếp giết thê, ta sẽ tự mình tố giác, phế bỏ ngôi vị Thế tử của ngươi.”

“Vương gia!” Vinh Vương phi không thể tin được kêu lên, cổ họng giống như bị rạch ra.

Ngay cả Trầm Khắc Kỷ đang quỳ trên mặt đất cũng đột nhiên biến sắc, cảm giác như bị sét đánh.

Vinh Vương ném cành cây, chuẩn bị ra ngoài.

Vinh Vương phi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ôm lấy chân Vinh Vương, nước mắt chảy dài trên má: “Vương gia, người không thể làm như vậy, người không thể! Người đang muốn ép mẫu tử chúng ta tới chết mà!”

“Buông ta ra!” Vinh Vương nắm lấy cánh tay Vinh Vương phi, kéo nàng ta ra: “Ta không có ép ngươi, là các ngươi ép ta, các ngươi muốn ép ta đến chết, ta thật mất mặt, sau này làm sao dám nhìn người ta.”

Vinh Vương phi hoàn toàn hoảng loạn, nàng ta chỉ biết ôm chặt lấy chân của Vinh Vương, thậm chí còn khóc lóc van xin. Hứa Trắc phi nghe đến đây càng đổ thêm dầu vào lửa, ước gì Vinh Vương có thể lập tức đến tông nhân phủ.

Đúng là một mớ hỗn độn, cả hai bên đều như làm trò hề.

Bị bao vây ở giữa, kéo trái kéo phải, lồng ngực Vinh Vương phập phồng kịch liệt, toàn thân giận dữ run lên, thái dương chấn động kịch liệt, đột nhiên “Phụt” phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, ngã quỵ ra sau.

“Vương gia!” Vinh Vương phi kinh hãi tột độ.

Hứa Trắc phi run rẩy kêu lên: “Vương gia bị Thế tử kích động hộc máu rồi!” Hai mắt Vinh Vương phi như muốn nổ tung, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Trắc phi.

Hứa Trắc phi nằm trên người Vinh Vương, lớn tiếng khóc: “Vương gia, người không thể bỏ lại mẫu tử chúng ta!”

...

Vinh Vương phủ vì nội chiến trở nên lộn xộn, A Ngư nhất thời không biết, nàng đang nhìn qua rèm cửa, thì thấy một hàng quan binh hung hăng xông vào một quán rượu, hùng hùng hổ hổ bắt lấy vài tên văn sinh đầu chít khăn, những người xung quanh vẫn im bặt như ve sầu mùa đông.

Nghe đồn, những văn sinh này đã chỉ trích lão Hoàng đế và Hoàng hậu Lưu vì sự hoang dâm vô đạo của họ, đã bị người ta tố giác.

A Ngư buông rèm xuống, lão Hoàng đế chìm đắm trong lạc thú, bảy lần đi hành cung hạ lưu phía nam sông Trường Giang để xây dựng lăng tẩm.

Trong triều đình, những kẻ nịnh thần bỉ ổi lộng quyền, Lưu gia vẫn là thế lực lớn nhất, được sự trợ giúp của Hoàng hậu, Lưu gia chỉ trong mười năm đã trở thành Lưu Ban Triều. Người Lưu gia đã kết bè kết phái để mua quan bán tước, điều này khiến triều đình vốn đã khói lửa mịt mù lại càng thêm hỗn loạn.

Tệ hơn nữa, mười năm nay thiên tai thường xuyên xảy ra, dịch châu chấu lan rộng, lũ lụt, hạn hán, bão tuyết, động đất... xảy ra không ngớt, nhưng triều đình vẫn đánh thuế quá mức, người dân đã rơi vào cảnh lầm than từ lâu. Trong năm qua, bảy tới tám cuộc nổi dậy quy mô nhỏ của người dân đã nổ ra trên khắp cả nước.

Dấu hiệu của sự kết thúc triều đại đã vô cùng rõ ràng.

Trở lại phủ Tề Quốc Công, Công chúa Chân Định liền hỏi thăm tình hình, hài lòng gật đầu: “Ly hôn cũng tốt, con còn trẻ như vậy, tương lai sẽ có nhiều điều tốt đẹp, không cần phải vấn vương với những người đó nữa.”

A Ngư mỉm cười đồng tình.

Tề Quốc Công phu nhân lau nước mắt, mắng người của Vinh Vương phủ là đồ tồi.

Các nàng dâu Tạ gia đều cùng chung mối hận.

Ngươi một lời ta một lời rất lâu rồi mới giải tán.

A Ngư nghe vậy mừng lắm, người nhà đó đáng bị mắng, mắng thật nặng. Sau khi tan cuộc, nàng không về phòng nghỉ ngơi mà đi tìm Tạ Sùng Sơn.

Thiên hạ sắp đại loạn, vì vậy phải nhanh chóng chuẩn bị lối thoát cho mình.

Tất nhiên, đối mặt với Tạ Sùng Sơn, A Ngư nói điều đó một cách khéo léo hơn, nhưng dù nói khéo léo đến đâu thì nó vẫn có nghĩa như vậy.

Tạ Sùng Sơn: “...”

“Thiên hạ phồn hoa tất yếu sẽ suy tàn, lâu dài sẽ phân chia, Đại Yến cũng không ngoại lệ.” A Ngư khẽ thở dài: “Ca ca vừa mới bình loạn trở về, không cần nói cũng biết bây giờ người dân đang sống cuộc sống như thế nào, người dân bình thường nhẫn nhịn giỏi nhất, nhưng khi một khi không chịu nổi nữa, cũng là người dứt khoát nhất, dù sao cũng là chết, tại sao không hợp lại đánh một phen, không chừng có thể hợp thành tương lai phía trước. Ca ca nghĩ xem, dưới thế cục như hiện tại, người dân có thể tiếp tục chịu đựng bao lâu?”

Biểu tình của Tạ Sùng Sơn không thể diễn tả được. Không phải hắn ta không chú ý đến tình cảnh của Quốc Tộ đang bấp bênh, nhưng điều mà hắn ta không ngờ lại là những lời này thốt ra từ miệng của tiểu muội mình.

A Ngư nghiêm túc nhìn hắn ta.

Tạ Sùng Sơn bình tĩnh lại: “Đừng nói linh tinh nữa, đây không phải là điều mà nữ tử của muội nên lo lắng.”

“Tổ không có trứng, thật sự tới ngày thiên hạ loạn, nữ tử lại càng thảm.”

Tạ Sùng Sơn cau mày: “Có chúng ta ở đây, chúng ta sẽ bảo vệ muội.”

Trong lòng A Ngư thầm nghĩ, kiếp trước Tạ gia diệt môn, ngay cả tiểu muội muội cũng không may mắn thoát được.

“Vậy nên đại ca cần phải suy nghĩ thận trọng hơn. Tính mạng của ta, tổ mẫu, mẫu thân, tẩu tử và các cháu trai, nhóm phụ nữ già yếu và trẻ em như chúng ta đều phụ thuộc vào ca.” A Ngư tiếp tục: “Ta có thể nhìn thấy sự hỗn loạn, Kinh đô này tuyệt đối không thiếu người thông suốt, trong lúc khó khăn, binh quyền là quan trọng nhất, Tạ gia chúng ta nắm giữ binh quyền, vô số người khao khát thèm muốn, phụ thân và đại ca hãy cẩn thận.”

Tạ Sùng Sơn im lặng. Lúc trước nhắc nhở họ chú ý đến Ngô tướng quân, nàng đã phát hiện ra rằng Ngô tướng quân đang âm tầm mắt qua mày lại với Lưu gia.

A Ngư cũng im lặng.

Một lúc lâu sau, Tạ Sùng Sơn mỉm cười: “Đừng lo lắng, trong lòng ta và phụ thân đều hiểu rõ.”

A Ngư giả vờ mỉm cười trấn an, theo nàng, Tạ gia quân là thẳng thắn nhất. Ai có con mắt tinh tường đều thấy vụ án của Tạ gia năm đó có uẩn khúc, nhưng lão Hoàng đế không điều tra kỹ càng, coi thường công lao mấy đời của Tạ gia, hạ án xử tử tất cả mọi người. Hoàng đế như vậy thật sự không cần phải trung thành, hơn nữa, trung thành với hôn quân là một loại tiếp tay cho tội ác.

Nhưng đối với Tạ gia, trung quân ái quốc đã ăn sâu vào xương tủy, Đại trưởng Công chúa Chân Định suy cho cùng vẫn là Công chúa đương triều. Thuyết phục họ nổi loạn là điều không thể. Điều tốt nhất tiếp theo là gieo một hạt giống trước, tưới nước và bón phân từ từ, sớm muộn nó sẽ xuyên qua đất và phát triển thành một cây đại thụ cao chọc trời.



Lúc này, trong Vinh Vương phủ, Vinh Vương phun ra máu hôn mê bất tỉnh, Tằng phủ y châm hai kim liền từ từ tỉnh dậy.

Vinh Vương phi vội vàng chạy tới, vắt óc nói những lời tốt đẹp cho con trai, khi Vinh Vương thất thủ, Vinh Vương phi là người nắm quyền, tạm thời Hứa Trắc phi bị nàng ta đè ở dưới. Hứa Trắc phi chỉ sợ thiên hạ không loạn, cuối cùng Vinh Vương phi đã thuyết phục được Vinh Vương cho Trầm Khắc Kỷ thêm một cơ hội lập công chuộc tội.

Với nhiều suy nghĩ giằng xé trong đầu, Vinh Vương nhìn chằm chằm vào mắt Vinh Vương phi: “Nếu nó lại gây ra chuyện xấu mặt nào nữa, cho dù ngươi có chết trước mặt ta cũng không màng.”

Thanh danh đã trở nên thối nát như vậy, cho dù Trầm Khắc Kỷ có bị phế bỏ, ông ta cũng không thể làm gì để khôi phục lại, chỉ có thể hy vọng Trầm Khắc Kỷ sẽ xứng với vị trí của mình, dùng tài năng để che đậy vết nhơ của bản thân. Còn về phần nữ nhân đó, bỏ đi, cứ để ả phục vụ hắn đi.

Thấy Vinh Vương miễn cưỡng đồng ý, trái tim đang treo lơ lửng của Vinh Vương phi cuối cùng cũng rơi trở lại lồng ngực, nàng ta chăm chỉ chăm sóc cho Vinh Vương uống thuốc, hầu hạ Vinh Vương ngủ say rồi mới đến thăm Trầm Khắc Kỷ thương tích đầy mình.

“Phục Lễ, con phải đấu tranh, nếu con không thể thành danh, phụ vương của con sẽ không dung thứ mẫu tử chúng ta.” Vinh Vương phi nhìn chăm chăm vào mắt Trầm Khắc Kỷ, từng chữ nói ra, nặng ngàn cân.

Dưới ánh mắt nặng trĩu của nàng ta, Trầm Khắc Kỷ chậm rãi gật đầu: “Mẫu phi, Mộ Tình thế nào rồi?”

Vừa nghe con trai mình vẫn còn nhớ thương tiện nhân kia, Vinh Vương phi liền nổi giận đùng đùng nói: “Không chết được. Trong Tường Vân Uyển có một nữ y đang chăm sóc rồi. Phục Lễ, con có thể nuông chiều nữ nhân này, nhưng tuyệt đối không được chiều chuộng ả ta vô pháp vô thiên. Nhìn chuyện ả ta làm hôm nay, dám hãm hại Uyển Dư, nếu không phải ả có ý đồ đen tối gì, làm sao có thể tới mức ly hôn thế này.”

Đầu lưỡi của Trầm Khắc Kỷ đắng ngắt, Mộ Tình, tại sao ả lại muốn hại Tạ Uyển Dư?

Trầm Khắc Kỷ không đứng dậy được phải nhờ người cõng đến Tường Vân Uyển, hắn muốn đích thân tới hỏi một câu, nếu không hắn sẽ trằn trọc mãi. Trong lòng hắn, Nguyễn Mộ Tình là người tài giỏi, táo bạo, nhiệt tình... lại có chút mê muội, khuyết điểm duy nhất là vô cớ bám theo hắn, nhưng đó cũng là lỗi của hắn.

Làm sao ả có thể hại người được, lại còn là hãm hại Tạ Uyển Dư.

Trầm Khắc Kỷ không thể hiểu được, có nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu được, vậy nên hắn phải đi hỏi.

Ban ngày, Nguyễn Mộ Tình trước thì bị A Ngư quất roi, sau lại bị người của Vinh Vương phi đánh, may là Vinh Vương phi giơ cao đánh khẽ, nhưng cũng bị đánh bầm dập, sống không bằng chết.

Đau đớn nằm ở trên giường, ả rơi lệ, nghe thấy Trầm Khắc Kỷ sắp tới, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, rất nhanh làm ướt chiếc gối mềm bên dưới.

Ngay khi ả định kể khổ thì Trầm Khắc Kỷ đã trực tiếp chất vấn.

Mí mắt Nguyễn Mộ Tình giật giật, nhịp tim cũng tăng nhanh, ả ngước mắt nhìn đôi mắt đen láy của Trầm Khắc Kỷ, cảm giác như có một luồng gió thổi qua trái tim, khiến ả cảm thấy lạnh sống lưng.

“Ta rất giận, giận đến mức lúc đó ta thực sự không biết mình đang làm gì.” Nguyễn Mộ Tình khóc lóc thảm thiết: “Nàng ta nói rằng sẽ mang đứa nhỏ đi, còn nói bỏ mẹ giữ con. Ta vô cùng sợ hãi, đầu óc mê man, ta... liền... ta biết mình sai, không nên như vậy, nhưng lúc ấy ta sợ đến mức mất trí.”

Ả đã khóc hai tiếng, rồi bắt đầu phàn nàn: “Phục Lễ, nàng ta cố ý làm vậy, cố ý khiêu khích ta, chỉ để bắt được thóp của ta.”

“Là nàng ấy nắm lấy tay nàng để đẩy nàng ấy?” Trầm Khắc Kỷ chết lặng nhìn ả.

Nguyễn Mộ Tình ngừng khóc, đưa tay về phía hắn, vẻ mặt đau khổ và bất lực: “Ta sai rồi, ta biết mình sai rồi, Phục Lễ, chàng tha thứ cho ta lần này được không, lần sau ta sẽ không bao giờ dám nữa, Phục Lễ.”

Trầm Khắc Kỷ bước từng bước tới, đôi mắt ả dần sáng lên, cuối cùng hắn cũng tha thứ cho ả.

“Lần sau đừng kích động như vậy.” Trầm Khắc Kỷ vươn tay lau nước mắt cho ả, mãi đến hôm nay hắn mới nhận ra rằng Nguyễn Mộ Tình không hề trong sáng và xinh đẹp như hắn tưởng tượng, nhưng hắn lại không thể rời xa ả, không thể rời xa ả.

Nguyễn Mộ Tình nước mắt lưng tròng liên tục gật đầu: “Ta biết sai rồi, sẽ không dám nữa.” Nắm chặt tay hắn: “Phục Lễ, chàng hãy tha thứ cho ta lần này, được không?”

Trầm Khắc Kỷ xót xa chạm vào khuôn mặt sưng tấy của ả: “Đau không?”

Nguyễn Mộ Tình rơm rớm nước mắt gật đầu, cảm thấy rằng trận đòn cũng không hề vô ích. Tạ Uyển Dư đã đi rồi, nàng không còn có thể làm khó được ả nữa, từ nay Trầm Khắc Kỷ hoàn toàn thuộc về ả, trên danh nghĩa cũng vậy. Ả chắc chắn rằng Trầm Khắc Kỷ sẽ không lấy Thế tử phi nữa, chỉ là ả thiếu một danh phận mà thôi, thậm chí một ngày nào đó, nếu như có thể dỗ ngọt Lưu Hoàng hậu, thậm chí ả có thể trở thành Thế tử phi.

Nghĩ đến Lưu Hoàng hậu, Nguyễn Mộ Tình trong mắt lóe lên một tia hung ác, nỗi nhục hôm nay khó có thể quên, Tạ Uyển Dư, chúng ta cùng chờ xem.

Nguyễn Mộ tình kìm nén sự hận thù mãnh liệt của mình, cọ cọ vào tay Trầm Khắc Kỷ, nói bằng giọng mũi nhẹ nhàng và quyến rũ: “Phục Lễ, ta rất đau, toàn thân ta đau nhức, nhưng ở đây còn đau hơn.” Ả nắm lấy tay hắn ấn lên ngực mình: “Ta thật sự cho rằng mình có thai, làm sao có thể nghĩ như vậy được chứ” Nước mắt chảy dài trên cánh tay hắn: “Phục Lễ, ta thật muốn sinh cho chàng một đứa con, một đứa con của hai chúng ta.”

Nghe vậy, Trầm Khắc Kỷ cảm thấy đau nhói trong lòng: “Sau này chúng ta sẽ có con.”

Trầm Khắc Kỷ rút tay lại chạm lên mặt ả: “Chúng ta đến Biệt trang một thời gian.”

Nguyễn Mộ Tình không thể mong muốn gì hơn, nếu chuyện như thế này xảy ra, tốt nhất là ra ngoài trốn một thời gian.

Sau khi vết thương đỡ hơn một chút, họ rời Vương phủ và đến một Biệt trang ở ngoại ô để trốn tránh tai tiếng.

Nhưng một lần nữa kinh thành náo nhiệt vì Trầm Khắc Kỷ và A Ngư ly hôn, khó khăn lắm Trầm Khắc Kỷ mới lấy lại được chút danh tiếng rồi lại bị đè bẹp, mang cái danh sủng thiếp diệt thê, vong ân phụ nghĩa, hơn nữa là làm cho Vinh Vương tức tới phun ra máu.

Ngoài ra còn có một Ngự sử tố Trầm Khắc Kỷ đạo đức bại hoại, không xứng đáng với ngôi vị Thế tử, không giải quyết được gì.

Thầm nghĩ, dù sao Lưu Hoàng hậu đang bảo vệ ả, có thể đồng cảm với ả. Những người khác nói rằng may mắn thay Tạ Uyển Dư đã ly hôn, nếu không có thể nàng lại có kết cục giống như Nguyên Hoàng hậu.

Ngoại trừ một số rất ít đạo sĩ cảm thấy A Ngư dám chủ động yêu cầu ly hôn, vi phạm tam tòng tứ đức của nữ tử, còn lại dư luận đều đứng về phía A Ngư.



Biết rõ ý kiến và thái độ của dân chúng khó chịu, Nguyễn Mộ Tình không đi nghe ngóng nữa, ả tập trung hồi phục vết thương, đồng thời “Viết” một bài “Sơn cư thu minh” đưa cho Trầm Khắc Kỷ.

Ả tin rằng tình cảnh khó khăn hiện tại chỉ là tạm thời, họ sẽ có thể vượt qua.Trầm Khắc Kỷ trở thành nhà văn, ai còn cố chấp giữ lấy những khiếm khuyết nhỏ về đạo đức của hắn, đối với chính ả cũng vậy.

Sau khi dưỡng thương hơn một tháng, Nguyễn Mộ Tình đã bình phục, dù sao thì lúc đó cũng là người của Vinh Vương phi đã ra tay với ả, nhưng Trầm Khắc Kỷ không may mắn như vậy, cả Tạ Sùng Sơn và Vinh Vương đều đánh hắn thừa sống thiếu chết, khiến Trầm Khắc Kỷ vẫn cần thêm thời gian để hồi phục hoàn toàn.

Sau khi cho Trầm Khắc Kỷ uống thuốc, ả cảm thấy mệt mỏi, Nguyễn Mộ Tình làm nũng muốn ra ngoài thả diều để thư giãn.

Trầm Khắc Kỷ biết rằng ả không thể ngồi yên, vì vậy hắn chỉ nói với ả đừng đi quá xa và quay lại sớm.

Nguyễn Mộ Tình vui vẻ hôn lên má hắn, hớn hở đi ra ngoài, giống như một con chim thoát khỏi lồng.

Nguyễn Mộ Tình đang thả diều liếc mắt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, trong lòng khẽ động, cố ý làm đứt dây diều, sai Tiểu Điệp đi nhặt, bản thân đứng đó một lúc lâu, thấy đối phương bất động, ả một mình đi tới.

“Lưu chỉ huy, đã lâu không gặp.” Ả mỉm cười xen chút cay đắng.

Lưu Hồng Huy bĩu môi: “Từ biệt một năm, ta không nghĩ lúc gặp lại, ngươi đã trở thành thiếp thất của Trầm Khắc Kỷ.” Giọng điệu của hắn ta khá bông đùa, đặc biệt là từ thiếp thất, mang theo ý châm chọc.

Mặt Nguyễn Mộ Tình đỏ rồi lại tái, giống như không chịu được nhục nhã, nước mắt lưng tròng, cố gắng kìm chế, ánh mắt ả ngang ngược nhìn hắn ta: “Ta biết ngươi cười nhạo ta năm đó từ chối ngươi. Nhưng cho đến hôm nay, ta vẫn không hối hận, từ đầu đến cuối, ta luôn coi ngươi là bạn thân, không có tình cảm đôi lứa. Có điều, Lưu chỉ huy cho rằng một người nữ nhân tiếng xấu đồn xa như ta không xứng đáng làm bạn của ngươi.”

Lưu Hồng Huy giật mình, ánh mắt chậm rãi nhu hòa: “Ngươi và Trầm Khắc Kỷ là sao?” Hắn ta ở Đông Nam quân doanh một năm, năm nay trở về mới nghe nói ả xảy ra chuyện.

Một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, Nguyễn Mộ Tình vội vàng lau đi, gượng cười: “Ta không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Ta rất thích chàng ấy, nhưng ta biết chàng ấy đã có thê thất nên ta nhẫn nhịn không nhắc tới, thầm nghĩ chỉ muốn duy trì mối quan hệ bạn bè với chàng ấy. Ai ngờ rằng chàng ấy lại mắc phải loại bệnh đó, ta đến thăm chàng ấy, thấy chàng bình phục, ta không khỏi vui mừng khôn xiết và đã uống vài ly với chàng, liền, liền.”

Nguyễn Mộ Tình quay mặt đi và lau nước mắt, giả vờ mạnh mẽ: “Từng bước từng bước đều sai. Mẹ ruột của ta là thiếp thất, ta đã bị mẹ cả hành hạ đến chết đi sống lại. Khi đó, ta đã thề rằng cả đời này sẽ không làm thiếp thất của bất kỳ ai. Ta không muốn... Cuối cùng hoặc là đi vào vết xe đổ của mẹ ruột ta, hoặc là theo cách không thể chịu đựng được đó.”

Nguyễn Mộ Tình sụt sịt: “Nếu mẹ ta biết chuyện thì sẽ rất khó yên nghỉ. Lúc bà ấy còn sống đã nói rằng làm thiếp thất rất khổ, nhưng lúc đó ta không hiểu. Chỉ khi trở thành thiếp thất rồi thì ta mới hiểu. Ta biết rằng điều đó khó có thể làm được. Một năm ba trăm sáu mươi ngày, sương giá, gươm giáo khốc liệt, ta bị buộc tội mưu hại chủ mẫu, thanh danh của ta bị hủy hoại. Ta bị đày đến bước này, chỉ vì ta không tốt bằng người khác, may mắn còn có Trầm lang tin tưởng ta, cũng không uổng công ta bầu bạn với chàng.”

Lưu Hồng Huy nghiền ngẫm câu “Một năm ba trăm sáu mươi ngày, sương giá, gươm giáo khốc liệt”, có vẻ động lòng. Nước trong nội viện sâu không đáy, mắt thấy chưa chắc đã là sự thật.

“Kế hoạch tương lai của ngươi là gì?”

Trái tim Nguyễn Mộ Tình kịch liệt nhảy lên, ả khẽ mỉm cười: “Cưới gà làm gà, gả chó làm chó, các ngươi đều cảm thấy chàng không tốt, nhưng ở trong mắt ta, chàng là nam nhân tốt nhất thiên hạ.”

Lưu Hồng Huy nhướng mày: “Thanh danh của hắn đã tụt dốc, lại đắc tội với Tạ gia, tiền đồ của hắn có hạn.”

Nguyễn Mộ Tình thờ ơ cười: “Đúng vậy, Tạ gia của có hàng trăm vạn binh lính trong tay, uy danh hiển hách, nếu muốn giết chúng ta, còn không phải dễ như nghiền nát một con kiến. Mà thôi, trái phải cùng lắm là chết trên tay của Tạ gia, để đỡ phải nơm nớp lo sợ.”

Lưu Hồng Huy nhìn ả một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ta nợ ngươi một mạng.”

Nguyễn Mộ Tình giật mình, sau đó lại cười: “Chỉ là giơ ngón tay, ngươi còn nhớ rõ như vậy, ta đã quên rồi.”

Năm trước, ả đã tình cờ cứu được Lưu Hồng Huy một lần và họ đã quen nhau từ lúc đó. Nhiều tháng sau, hắn ta đề nghị nạp ả làm thiếp thất nhưng ả đã từ chối. Thứ nhất: Lưu Hồng Huy không phải mẫu người ả yêu thích; thứ hai: khi đó Lưu Hồng Huy đã có đầy rẫy thê thiếp và con cái; thứ ba: hắn ta là em trai của Lưu Hoàng hậu, mà Lưu Hoàng hậu chính là một yêu Hoàng điển hình được định sẵn kết cục không tốt, sớm muộn gì Lưu gia cũng sẽ bị diệt vong. Ả sẽ không ở trên con tàu định sẵn sẽ chìm này.

Bây giờ, nghĩ đến việc ả vẫn đang cố gắng lấy lòng Lưu Hoàng hậu, Nguyễn Mộ Tình đã hối hận, ước gì ả có thể quay lại và tự đánh mình đến chết. Nếu biết có ngày hôm nay, có lẽ ả cũng đã đi theo Lưu Hồng Huy, có ơn cứu mạng, với thủ đoạn của ả, dù sao cũng còn tốt hơn bây giờ.

Nhưng sự tiếc nuối này không dễ biểu đạt ngay lập tức, một nữ nhân trung trinh sẽ hấp dẫn nam nhân hơn một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, suy nghĩ của Nguyễn Mộ Tình quay mòng mòng, những suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu ả.

Lưu Hồng Huy nhìn ả thật lâu: “Ta chưa bao giờ quên.”

Nguyễn Mộ Tình hơi sửng sốt, nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của hắn ta, như thể chúng đang bốc cháy. Vô tình nhìn thấy một chú mèo mướp nhỏ đang lười biếng kêu trong bụi cỏ cách đó không xa.

“Meo...”

Dưới ánh trăng, con mèo hoang không muốn làm người ngoài cuộc kêu lên hai tiếng meo meo, tràn đầy ý xuân.

Căn phòng cũng tràn ngập xuân tình, căn phòng lộng lẫy mà dâm mỹ. Người Nguyễn Mộ Tình đầm đìa mồ hôi, đôi mắt trong veo, ngước nhìn Trầm Khắc Kỷ, khuôn mặt ửng hồng và nét mặt có chút hung dữ, khuôn mặt nam tính và mạnh mẽ của Lưu Hồng Huy không thể không lướt qua trước mắt.

“Ta không bao giờ quên.” Hắn ta nói.



Lưu Hồng Huy đến gặp Lưu Hoàng hậu, Lưu Hoàng hậu đã gần 30 tuổi, nhưng nàng ta trông chỉ mới 20 tuổi, xinh đẹp như một quả đào, quả mận.

Nhìn thấy đệ đệ, trên vẻ mặt xinh đẹp của Lưu Hoàng hậu nở nụ cười: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?”

Lưu Hồng Huy mỉm cười đưa tới một hộp gấm: “Tìm thấy một chiếc vòng tay liền nghĩ rằng nó rất hợp với a tỷ.”

Lưu Hoàng hậu liếc hắn ta một cái sắc bén: “Tiểu tử đệ không có lễ độ gì cả, không gian thì là cướp.”

Lưu Hồng Huy cười, sau đó hắn ta nói về Tạ gia. Tạ Sùng Sơn bình loạn nhiều năm trước có liên quan đến Lưu gia. Số tiền cứu trợ thiên tai đã bị người cữu cữu tham lam của hắn ta giữ lại đã gây ra bạo loạn. Lúc trước cữu cữu đi cứu trợ cũng chết dưới tay bạo dân.

“Nếu không phải Tạ Sùng Sơn thấy chết không cứu, thì sao cữu cữu lại chết?”

Lưu Hồng Huy nói thêm: “Mặc dù ngoài mặt Tạ gia giúp chúng ta ba phần, nhưng trong lòng lòng không coi trọng chúng ta. Mấy năm qua họ vẫn luôn tìm cách áp chế người của chúng ta ở trong quân doanh.”

“Gia tộc của chúng ta đã là ở chức vị cao nhất của Văn đại thần, nhưng lại thiếu một chút trong quân đội. A tỷ, những người đó vẫn ôm dã tâm tiêu diệt Lưu gia chúng ta, văn nhân không đáng sợ, tú tài tạo phản ba năm không thành. Kỳ thật cần phải cẩn thận chính là võ tướng trong tay nắm giữ binh quyền, đệ phát hiện Tạ gia đang âm thầm tới lui với Lữ thái sư kia.”

Lưu Hoàng hậu ngồi thẳng dậy, vẻ lười biếng lập tức biến mất.

Lữ thái sư là ân sư khai sáng của Hoàng đế và cữu cữu của Hoàng đế, một ông già đã ngoài bảy mươi, mỗi ngày mang theo một nhóm người chống lại Lưu gia bọn họ.

Giọng Lưu Hồng Huy rất nghiêm túc: “A tỷ, đệ lo lắng mưu đồ của bọn họ quá lớn.”

Lưu Hoàng hậu híp mắt cười lạnh: “Hai sát thủ, đáng chết!”



A Ngư thưởng cho mèo con một đĩa cá khô, hết lần này đến lần khác xoa xoa bộ lông mềm mại của nó.

Lưu Hồng Huy tìm đến con trai cả của Ngô tướng quân, Ngô Vĩnh Niên, để tìm cách diệt trừ Tạ gia, từ nay Ngô gia thay thế Tạ gia, Lưu gia khống chế Ngô gia, đôi bên cùng vui vẻ.

Ngô tướng quân, Ngô Vĩnh Niên, Lưu Hồng Huy và Nguyễn Mộ Tình cuối cùng đã gặp nhau.

Vẻ mặt của A Ngư trở nên hoàn toàn u ám, nàng không ngạc nhiên khi chuyện của Tạ gia đều có Lưu gia nhúng tay. Nhưng Nguyễn Mộ Tình thực sự khiến nàng ngạc nhiên, nàng không ngờ rằng ả và Lưu Hồng Huy vẫn còn dính líu với nhau, nữ nhân này quả thực rất có năng lực.

Những gì ả nói với Lưu Hồng Huy ngày hôm đó đầy bí ẩn. Kiếp trước, Tạ Uyển Dư hạ độc ả và Trầm Khắc Kỷ không thành, hai người lại không dám ra tay với Tạ Uyển Dư, chỉ có thể chịu câm lặng, có lẽ Nguyễn Mộ Tình cũng đã kể khổ với Lưu Hồng Huy.

Nếu nói rằng Lưu Hồng Huy đối phó với Tạ gia chỉ vì Nguyễn Mộ Tình thì điều đó sẽ đề cao Nguyễn Mộ Tình rồi, Lưu gia đã không thích Tạ gia từ lâu. Nhưng Nguyễn Mộ Tình thực sự đóng vai trò châm ngòi cho ngọn lửa. Kiếp trước, Lưu gia mãi đến nửa năm sau mới ra tay với Tạ gia, nhưng kiếp này, chỉ vì lời nói của Nguyễn Mộ Tình, nên rút ngắn lại nửa năm.

Nhân vật đứng sau vụ thảm sát Tạ gia cuối cùng cũng lộ diện, A Ngư cau mày, cuối cùng cũng có thể có lời giải thích cho bản thân.

A Ngư đưa cho Cao Lỗi: “Hãy gửi bức thư này đến biên quan. Còn nữa, người hãy lặng lẽ gửi ba tập thơ này cho Lữ đại nho, Phương đại nho và Khổng đại nho. Những bài thơ hay như vậy đáng được cả thiên hạ cùng nhau thưởng thức.”
Chương kế tiếp